Quyển 3 - Chương 451: Thiếu niên và quang âm
Miêu Nị
09/12/2016
Trần Trường Sinh bỗng nhiên nói:
- Ta thấy người năm đó chuẩn bị vọt vào vương phủ so với ngươi sau này lại tốt hơn.
Thời điểm nói những lời này, hắn rất nghiêm túc nhìn Chu Thông.
Chu Thông nói:
- Cho dù đó là không thành thục, thậm chí là ngu xuẩn sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Có một số việc, có chút thời điểm, không thành thục sẽ tốt hơn.
Chu Thông an tĩnh rất lâu, sau đó bỗng nhiên mỉm cười.
Hắn xoay người đi đến phía sau viện, hai tay áo của quan bào đỏ chót nhẹ phẩy, nhấc lên một mảnh đóa hoa.
Cửa hông tiểu viện kẽo kẹt mở ra, mấy vị quan viên Thanh Lại Ti mang một cái cáng đi ra.
Chiết Tụ nằm trên cáng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Bắt Chiết Tụ giam vào Chu Ngục nhiều ngày như vậy, cho dù là Ly Cung hay Học Viện Trích Tinh gây ra bao nhiêu áo lực, Chu Thông cũng không để ý, bởi vì đây là ý chí của Thánh Hậu nương nương, hơn nữa đây là đang gây áp lực cho Ly Sơn.
—— tựa như hắn nói với Trần Trường Sinh, Chiết Tụ ở Chu Viên liền ý nghĩ với án tử Chu Viên không hề chấm dứt, Ly Sơn Kiếm Tông vừa mới thoát khỏi nội loạn, tất nhiên nên vì việc này trả giá một ít, đây đối với Đại Chu mà nói đương nhiên là chuyện tốt.
Đương nhiên, hắn không chịu thả Chiết Tụ còn có một nguyên nhân sâu xa hơn, nhưng cái này không thể nói với bất cứ ai. Tựa như đến giờ phút này cũng không có ai biết, kỳ thật hắn đã sớm chuẩn bị thả Chiết Tụ ra, chỉ có điều…
- Đại nhân, vì sao ngài lại đồng ý thả người?
Trong phòng giam u lãnh nhất Thanh Lại Ti Nha Môn, Tân giáo sĩ không hiểu hỏi.
Tân giáo sĩ ai cũng không nghĩ tới, người mà mấy tháng cuối cùng đại giáo chủ Mai Lý Sa tín nhiệm nhất, không ngờ lúc này lại hiện ra nơi này, hơn nữa rõ ràng quan hệ cùng Chu Thông không giống bình thường, không biết hắn rốt cục là ai.
- Vì sao không thả người? Áp lực đối với Ly Sơn hản đã đủ. Ta vốn muốn nhìn thử Ly Cung sẽ có phản ứng gì, kết quả thánh nhân như Giáo Hoàng Bệ Hạ quả là người ta không thể tính kế, nhưng ít ra ta đã tận mắt thấy được hắn là người như thế nào.
Chu Thông nhắm mắt lại, hồi tưởng tới thiếu niên sạch sẽ đứng dưới tàn cây hải đường lúc trước.
Tân giáo sĩ nghĩ rằng vừa rồi đại nhân nói tới định nghĩ thành thục và không thành thục rất có đạo lý, rất khó trả lời, hắn vốn tưởng rằng Trần Trường Sinh sẽ trả lời rằng, đại nhân người trải qua nhiều năm xúc động, cho nên nài mới chịu đáp ứng thả người…
- Cảm động sao?
Chu Thông phảng phất như có năng lực nhìn thấu lòng người, mở to mắt, mặt không chút thay đổi nói:
- Bản quan cho tới bây giờ vốn không có tỷ tỷ, có thể cảm động ai? Ai có năng lực khiến ta cảm động?
Tân giáo sĩ lắc lắc đầu nói:
- Trước khi Giáo Chủ đại nhân qua đời đều xem quyển sách này.
Khi nói chuyện, hắn lấy ra một quyển điển tịch từ trong lòng.
Chu Thông đưa tay tiếp nhận, phát hiện đây là một Quang Âm quyển trứ danh của quốc giáo.
Nhìn bản điển tịch này, hắn nhớ tới thiếu niên dưới tàng cây hải đường lúc trước, trầm mặc rất lâu.
Hắn nói với tân giáo sĩ chính là nói thật.
Hắn thủy chung không chịu thả Chiết Tụ chính là ở chỗ này, mượn dùng hai cây hoa hải đường, sát phạt khí bên trong Chu Ngục, tỉ mỉ, nhận thức nghiêm túc từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài Trần Trường Sinh.
Với hắn mà nói, đây là chuyện trọng yếu nhất, càng trọng yếu hơn so với Chiết Tụ, so với ý đồ xóa sạch lạnh lùng của hai vị đại giáo chủ.
Bởi vì hắn muốn nhìn thấy một đoạn quang âm ở trên người Trần Trường Sinh.
Không biết Chu Thông có nhìn thấy đoạn quang âm kia trên người Trần Trường Sinh hay không, hắn lúc này đang nhìn quyển Quang Âm trong tay.
Quyển Quang Âm này là Tây Lưu điển, là điển tịch quan trọng nhất trong quốc giáo, đồng thời cũng là đạo tạng kinh điển huyền diệu khó hiểu nhất, dùng ý sông Hà Tây đi không thể dừng lại, giảng thuật chính là đạo môn hay nghệ có liên quan tới thời gian. Mai Lý Sa trước khi chết vẫn không quên xem bản đạo tạng này, cái này có ý nghĩa gì?
Chu Thông nhìn văn tự tối nghĩa khó hiểu trên Tây Lưu Điển, yên lặng tự hỏi.
Tân giáo sĩ tiếp tục nói chuyện đã xảy ra trong phòng tràn ngập hoa mai lúc ấy:
- Hắn nói Thương viện trưởng là một người rất giỏi.
Chu Thông khẽ hí mắt, tầm mắt chợt trở nên hàn khí. Con người sắp chết đều nói lời đáng tin, người giống như Mai Lý Sa đã sớm xem nhạt sinh tử, trước lúc lâm chung vì sao phải xem bản Đạo Tạng này, tại sao lại bỗng nhiên nhắc tới nhân vật đã sớm biệt tích nhiều năm như vậy?
Tân giáo sĩ dừng lại một lát, nhớ tới câu cuối cùng của Giáo Chủ đại nhân:
- Hắn nói rất tò mò, không biết cuộc đời của Giáo Hoàng kế tiếp sẽ được ghi lại như thế nào trong Đạo Tạng?
Hai hàng lông mày của Chu Thông nhướng lên, trong căn phòng an tĩnh không có gió, quan bào màu đỏ lại bắt đầu khẽ phập phồng, dường như đi vào biển máu.
Ngoại cảnh do tâm tình gây ra, điều này nói rõ lời nói của Tân giáo sĩ đã tấn công tinh thần hắn như thế nào—— bởi vì hắn mơ hô bắt được một manh mối từ đoạn chuyện và quyển sách này.
Giáo Hoàng kế tiếp? Toàn bộ đại lục đều biết, nếu không có tình huống đặc thù phát sinh, như vậy người kế nhiệm Giáo Hoàng quốc giáo tiếp theo là Trần Trường Sinh, Mai Lý Sa là người kiên định thúc đẩy chuyện này, đương nhiên không có ý khác, như vậy tại sao hắn lại tò mò với chuyện ghi lại về cuộc đời của Trần Trường Sinh? Hay là nói hắn biết được tương lai sẽ có cách nhìn bất đồng với hiện tại về chuyện này? Việc này rốt cục là chuyện gì? Cuộc đời quan trọng nhất là cái gì? Công tích sự nghiệp to lớn hay là đạo đức tu vi?
Quan bào Chu Thông phất phơ càng ngày càng kịch liệt, trong phòng tràn ngập hương vị máu tươi, trong biển máu nhấc lên vô số sóng to gió lớn, tựa như tâm tình của hắn lúc này.
Sắc mặt Tân giáo sĩ trắng bệch, có chút không chịu nổi uy áp khủng bố bực này, nhưng lại không dám rút đi.
Đột nhiên, tất cả áp lực biến mất, lông mày nhướng cao của Chu Thông được thu lại, ánh mắt không còn sắc bén, quan bào yên tĩnh, trên mặt còn lộ ra một nụ cười khó có thể nắm bắt.
- Ngươi có biết cuộc đời một người quan trọng nhất là cái gì không?
- Quan trọng nhất sao?
Tân giáo sĩ không rõ vì sao lúc này đại nhân lại đột nhiên hỏi ra một vấn đề như vậy.
Nụ cười trên mặt Chu Thông trở nên càng ngày càng chân thành tha thiết, giống như hoa nở, nhưng khí tức âm trầm hắn trang bị lại có vẻ càng ngày càng quỷ dị.
- Quan trọng nhất trong một đời người không phải là cảnh giới tu vi, cũng không phải quyền thế và cương khuê, mà là….. sinh đúng thời đại.
Hắn đi tới cửa, nhìn hai gốc hải đường, nghe thanh âm bánh xe lộc cộc từ xa trong ngõ truyền tới nói:
- Cho dù là điển tịch quốc giáo hay là sách sử, muốn ghi lại cuộc đời một người, đầu tiên cần phải xác nhận, cũng là câu nói đầu tiên phải hiểu rõ, chính là người đó sinh ra ở năm nào tháng nào, ở đâu, chỉ có xác định được những thông tin này mới có thể xác định người kia là ai.
Tân giáo sĩ đi tới phía sau hắn, không biết nên nói tiếp như thế nào, hắn mơ hồ nhận thấy được, tuy rằng lúc này Chu Thông biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế, cảm xúc ở sâu trong nội tâm lại vô cùng khẩn trương.
- Ta thấy người năm đó chuẩn bị vọt vào vương phủ so với ngươi sau này lại tốt hơn.
Thời điểm nói những lời này, hắn rất nghiêm túc nhìn Chu Thông.
Chu Thông nói:
- Cho dù đó là không thành thục, thậm chí là ngu xuẩn sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Có một số việc, có chút thời điểm, không thành thục sẽ tốt hơn.
Chu Thông an tĩnh rất lâu, sau đó bỗng nhiên mỉm cười.
Hắn xoay người đi đến phía sau viện, hai tay áo của quan bào đỏ chót nhẹ phẩy, nhấc lên một mảnh đóa hoa.
Cửa hông tiểu viện kẽo kẹt mở ra, mấy vị quan viên Thanh Lại Ti mang một cái cáng đi ra.
Chiết Tụ nằm trên cáng, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
Bắt Chiết Tụ giam vào Chu Ngục nhiều ngày như vậy, cho dù là Ly Cung hay Học Viện Trích Tinh gây ra bao nhiêu áo lực, Chu Thông cũng không để ý, bởi vì đây là ý chí của Thánh Hậu nương nương, hơn nữa đây là đang gây áp lực cho Ly Sơn.
—— tựa như hắn nói với Trần Trường Sinh, Chiết Tụ ở Chu Viên liền ý nghĩ với án tử Chu Viên không hề chấm dứt, Ly Sơn Kiếm Tông vừa mới thoát khỏi nội loạn, tất nhiên nên vì việc này trả giá một ít, đây đối với Đại Chu mà nói đương nhiên là chuyện tốt.
Đương nhiên, hắn không chịu thả Chiết Tụ còn có một nguyên nhân sâu xa hơn, nhưng cái này không thể nói với bất cứ ai. Tựa như đến giờ phút này cũng không có ai biết, kỳ thật hắn đã sớm chuẩn bị thả Chiết Tụ ra, chỉ có điều…
- Đại nhân, vì sao ngài lại đồng ý thả người?
Trong phòng giam u lãnh nhất Thanh Lại Ti Nha Môn, Tân giáo sĩ không hiểu hỏi.
Tân giáo sĩ ai cũng không nghĩ tới, người mà mấy tháng cuối cùng đại giáo chủ Mai Lý Sa tín nhiệm nhất, không ngờ lúc này lại hiện ra nơi này, hơn nữa rõ ràng quan hệ cùng Chu Thông không giống bình thường, không biết hắn rốt cục là ai.
- Vì sao không thả người? Áp lực đối với Ly Sơn hản đã đủ. Ta vốn muốn nhìn thử Ly Cung sẽ có phản ứng gì, kết quả thánh nhân như Giáo Hoàng Bệ Hạ quả là người ta không thể tính kế, nhưng ít ra ta đã tận mắt thấy được hắn là người như thế nào.
Chu Thông nhắm mắt lại, hồi tưởng tới thiếu niên sạch sẽ đứng dưới tàn cây hải đường lúc trước.
Tân giáo sĩ nghĩ rằng vừa rồi đại nhân nói tới định nghĩ thành thục và không thành thục rất có đạo lý, rất khó trả lời, hắn vốn tưởng rằng Trần Trường Sinh sẽ trả lời rằng, đại nhân người trải qua nhiều năm xúc động, cho nên nài mới chịu đáp ứng thả người…
- Cảm động sao?
Chu Thông phảng phất như có năng lực nhìn thấu lòng người, mở to mắt, mặt không chút thay đổi nói:
- Bản quan cho tới bây giờ vốn không có tỷ tỷ, có thể cảm động ai? Ai có năng lực khiến ta cảm động?
Tân giáo sĩ lắc lắc đầu nói:
- Trước khi Giáo Chủ đại nhân qua đời đều xem quyển sách này.
Khi nói chuyện, hắn lấy ra một quyển điển tịch từ trong lòng.
Chu Thông đưa tay tiếp nhận, phát hiện đây là một Quang Âm quyển trứ danh của quốc giáo.
Nhìn bản điển tịch này, hắn nhớ tới thiếu niên dưới tàng cây hải đường lúc trước, trầm mặc rất lâu.
Hắn nói với tân giáo sĩ chính là nói thật.
Hắn thủy chung không chịu thả Chiết Tụ chính là ở chỗ này, mượn dùng hai cây hoa hải đường, sát phạt khí bên trong Chu Ngục, tỉ mỉ, nhận thức nghiêm túc từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài Trần Trường Sinh.
Với hắn mà nói, đây là chuyện trọng yếu nhất, càng trọng yếu hơn so với Chiết Tụ, so với ý đồ xóa sạch lạnh lùng của hai vị đại giáo chủ.
Bởi vì hắn muốn nhìn thấy một đoạn quang âm ở trên người Trần Trường Sinh.
Không biết Chu Thông có nhìn thấy đoạn quang âm kia trên người Trần Trường Sinh hay không, hắn lúc này đang nhìn quyển Quang Âm trong tay.
Quyển Quang Âm này là Tây Lưu điển, là điển tịch quan trọng nhất trong quốc giáo, đồng thời cũng là đạo tạng kinh điển huyền diệu khó hiểu nhất, dùng ý sông Hà Tây đi không thể dừng lại, giảng thuật chính là đạo môn hay nghệ có liên quan tới thời gian. Mai Lý Sa trước khi chết vẫn không quên xem bản đạo tạng này, cái này có ý nghĩa gì?
Chu Thông nhìn văn tự tối nghĩa khó hiểu trên Tây Lưu Điển, yên lặng tự hỏi.
Tân giáo sĩ tiếp tục nói chuyện đã xảy ra trong phòng tràn ngập hoa mai lúc ấy:
- Hắn nói Thương viện trưởng là một người rất giỏi.
Chu Thông khẽ hí mắt, tầm mắt chợt trở nên hàn khí. Con người sắp chết đều nói lời đáng tin, người giống như Mai Lý Sa đã sớm xem nhạt sinh tử, trước lúc lâm chung vì sao phải xem bản Đạo Tạng này, tại sao lại bỗng nhiên nhắc tới nhân vật đã sớm biệt tích nhiều năm như vậy?
Tân giáo sĩ dừng lại một lát, nhớ tới câu cuối cùng của Giáo Chủ đại nhân:
- Hắn nói rất tò mò, không biết cuộc đời của Giáo Hoàng kế tiếp sẽ được ghi lại như thế nào trong Đạo Tạng?
Hai hàng lông mày của Chu Thông nhướng lên, trong căn phòng an tĩnh không có gió, quan bào màu đỏ lại bắt đầu khẽ phập phồng, dường như đi vào biển máu.
Ngoại cảnh do tâm tình gây ra, điều này nói rõ lời nói của Tân giáo sĩ đã tấn công tinh thần hắn như thế nào—— bởi vì hắn mơ hô bắt được một manh mối từ đoạn chuyện và quyển sách này.
Giáo Hoàng kế tiếp? Toàn bộ đại lục đều biết, nếu không có tình huống đặc thù phát sinh, như vậy người kế nhiệm Giáo Hoàng quốc giáo tiếp theo là Trần Trường Sinh, Mai Lý Sa là người kiên định thúc đẩy chuyện này, đương nhiên không có ý khác, như vậy tại sao hắn lại tò mò với chuyện ghi lại về cuộc đời của Trần Trường Sinh? Hay là nói hắn biết được tương lai sẽ có cách nhìn bất đồng với hiện tại về chuyện này? Việc này rốt cục là chuyện gì? Cuộc đời quan trọng nhất là cái gì? Công tích sự nghiệp to lớn hay là đạo đức tu vi?
Quan bào Chu Thông phất phơ càng ngày càng kịch liệt, trong phòng tràn ngập hương vị máu tươi, trong biển máu nhấc lên vô số sóng to gió lớn, tựa như tâm tình của hắn lúc này.
Sắc mặt Tân giáo sĩ trắng bệch, có chút không chịu nổi uy áp khủng bố bực này, nhưng lại không dám rút đi.
Đột nhiên, tất cả áp lực biến mất, lông mày nhướng cao của Chu Thông được thu lại, ánh mắt không còn sắc bén, quan bào yên tĩnh, trên mặt còn lộ ra một nụ cười khó có thể nắm bắt.
- Ngươi có biết cuộc đời một người quan trọng nhất là cái gì không?
- Quan trọng nhất sao?
Tân giáo sĩ không rõ vì sao lúc này đại nhân lại đột nhiên hỏi ra một vấn đề như vậy.
Nụ cười trên mặt Chu Thông trở nên càng ngày càng chân thành tha thiết, giống như hoa nở, nhưng khí tức âm trầm hắn trang bị lại có vẻ càng ngày càng quỷ dị.
- Quan trọng nhất trong một đời người không phải là cảnh giới tu vi, cũng không phải quyền thế và cương khuê, mà là….. sinh đúng thời đại.
Hắn đi tới cửa, nhìn hai gốc hải đường, nghe thanh âm bánh xe lộc cộc từ xa trong ngõ truyền tới nói:
- Cho dù là điển tịch quốc giáo hay là sách sử, muốn ghi lại cuộc đời một người, đầu tiên cần phải xác nhận, cũng là câu nói đầu tiên phải hiểu rõ, chính là người đó sinh ra ở năm nào tháng nào, ở đâu, chỉ có xác định được những thông tin này mới có thể xác định người kia là ai.
Tân giáo sĩ đi tới phía sau hắn, không biết nên nói tiếp như thế nào, hắn mơ hồ nhận thấy được, tuy rằng lúc này Chu Thông biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế, cảm xúc ở sâu trong nội tâm lại vô cùng khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.