Trạch Thiên Ký

Quyển 3 - Chương 518: Thiên Thượng Nhân Gian.

Miêu Nị

09/12/2016

Một đạo kiếm quang sáng lên, nếu so sánh với khói tuyết mang theo quang minh vô hạn vọt tới lại rất ảm đạm, hoàn toàn không đáng nhắc tới. Kiếm vẽ ra một quỹ tích trong mưa bụi, rơi về phía trước? cũng tầm thường không có gì lạ, cho dù ai đến xem cũng đều là một kiếm chiêu rất bình thường. Nhưng trong nháy mắt khi mũi kiếm kia xuất hiện, mưa bụi và khói tuyết bay đầy trời lập tức dừng lại, ma ngay cả Trai kiếm mang theo quang minh vô hạn cũng bắt đầu thu lại, tiến về phía Vô Cấu kiếm!

Đại Quang Minh kiếm chưa tới, đi theo sương khói tới lại là kiếm ý, kiếm ý này vô hình, giống như không có, nhưng Trần Trường Sinh lại khám phá được kiếm ý giấu phía sau, bởi vì hắn dùng là tuệ kiếm, hắn dùng tuệ nhãn của mình, hắn muốn thấy chân thật.

Có thể đoán được kiếm ý giấu trong sương khói, có thể nhìn thấy chân thực chưa xuất hiện không có nghĩa là có thể dễ dàng phá, hắn làm sao làm được? Vô Cấu kiếm nhìn như tùy ý vung lên, kiếm chiêu kia rõ ràng bình thường tới cực điểm, nhưng lại đặc biệt thích hợp với lúc này, tựa như một bức tranh phong thủy được vẽ tỉ mỉ, nhìn hắn giống như tùy ý vẽ ra một chút, sợi mực nhìn như vô lực, nhưng nếu người xem đứng cách xa một tí sẽ thấy kia là một cành mai.

Tùy ý vẽ ra cũng có thể vẽ rồng, một ít bình thường có đôi khi cũng có thể khiến một bức họa trở nên sinh động.

Vấn đề là ở chỗ, phải vào thời cơ thích hợp, lúc cục diện thích hợp hạ xuống một ít mực, một chút kia cần phải luyện tập và cảm ngộ vô số lần, như vậy mới biết được cái này phải rơi xuống đâu, hơn nữa hẳn là phải dùng bút pháp như thế nào.

Đây là bút pháp gì? Đây là kiếm gì?

Trên boong tàu vang lên một đạo thanh âm có chút không tự tin:

- Mai Lư Tiểu kiếm?

Người nói chuyện là một giáo sư Tông Tự Sở, với thân phận địa vị của hắn tự nhiên không thể đứng ở mũi tàu, nhưng khoảng cách gần dặm hắn vẫn có thể thấy rõ ràng một kiếm ở trong mưa bụi này của Trần Trường Sinh, hắn cảm thấy kiếm chiêu này của Trần Trường Sinh nhìn rất quen mắt, rất là giật mình, trong vô thức liền nói ra.

Có rất nhiều người cũng nghe được những lời này, hồi tưởng lại một kiếm kia của Trần Trường Sinh, phát hiện chính là Mai Lư Tiểu kiếm của Tông Tự Sở, trong lúc nhất thời không ai nói nên lời, những thứ Trần Trường Sinh học được trên kiếm đạo thật sự làm người ta khiếp sợ đến chết lặng, chỉ có điều hắn làm sao lại có gan dùng một kiếm pháp vô cùng bình thường tới phá Đại Quang Minh kiếm của Từ Hữu Dung? Hơn nữa hình như còn thành công?

Thật sự thành công sao? Không, đây là vừa mới bắt đầu.

Đại Quang Minh kiếm là một trong năm tuyệt chiêu lớn của thế gian, ngay lúc kiếm chiêu của Trần Trường Sinh phá mưa bụi, lộ ra đường kiếm, khói tuyết hơi hơi thu lại đột nhiên bừng bừng bùng nổ, hóa thành vô số vết kiếm, mang theo tuyết chém về phía Trần Trường Sinh.

Quang minh vẫn còn trong khói tuyết, Từ Hữu Dung còn ở đầu cầu bên kia, cư nhiên lại có vô số kiếm chiêu nườm nượp tiến tới, kiếm chiêu này tự ẩn mà không phát, chỉ bằng một ít dấu vết trong sương khói cũng có thể cảm giác được những kiếm chiêu này tinh diệt tuyệt luân, uy lực vô tận thế nào.

Cái này chính là chỗ không thể tin nổi nhất của Đại Quang Minh kiếm. Quang Minh đi giữa trời đất, có thể mô phỏng vạn vật, có thể mô phỏng vạn kiếm, cho dù tu vi kiếm đạo của Trần Trường Sinh cao thế nào, nhưng gặp phải tuyệt chiêu kiếm đạo tự mình biến hóa như vậy sao có thể đấu?

Kiếm của Từ Hữu Dung căn bản không hề dừng lại, trong tiếng kinh hô của mọi người, Trai kiếm phá tuyết mà ra, cách Trần Trường Sinh chỉ hơn mười trường, Đại Quang Minh kiếm vượt qua cầu đá đi tới trước người của hắn.

Khác với những ngày chiến đấu lúc trước ở Học Viện Quốc Giáo, Trần Trường Sinh không hề sử dụng Da Thức Bộ, ý đồ thoát khỏi kiếm của đối phương đoạt công, bởi vì lúc trước chiến đấu với Nam Khách hắn biết rõ, muốn so tốc độ với huyết mạch Thiên Phượng là lựa chọn vô cùng ngu xuẩn.

Hơn nữa hắn ở trên cầu đối mặt với Từ Hữu Dung, như vậy hắn lúc này làm sao có thể lui ra? Ánh mắt hắn yên tĩnh mà chuyên chú, nhìn Quang Minh đầy trời trong khói tuyết, không chút nào do dự, hai tay cầm kiếm, từ trên xuống dưới trảm về phía Quang Minh!

Trên thuyền lớn vang lên tiếng ủng hộ của Đường Tam Thập Lục:

- Đảo Sơn Côn! Phá….!

Trai kiếm của Từ Hữu Dung chưa thực sự hạ xuống, phá khói tuyết mà tới lại là kiếm ý.

Đồng dạng, Trần Trường Sinh hóa đảo Sơn Côn của Học Viện Quốc Giáo làm kiếm, cũng không thể thật sự phá vỡ Đại Quang Minh kiếm.

Quang minh bên trong khói tuyết lại biến hóa thành ba đạo kiếm ý, mà Trần Trường Sinh cũng theo đó ra ba kiếm.



Tất cả đây đều phát sinh trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.

Kiếm quang chiếu sáng cầu Nại Hà bị sương khói mưa bụi bao phủ, sau đó chưa hề thu lại, một đạo tiếp một đạo.

Trên Lạc Thủy dường như tiến vào giữa ngày đông, thỉnh thoảng có tia chớp sáng lên.

Tuy khói tuyết ngưng tụ thành tầng mây nhưng vẫn cuồng bạo hùng mạnh như vậy, không bị tia chớp này xé mở, di động về phía đầu bên kia.

Cho dù là những người trên thuyền hay là dân sống hai bờ sông Lạc Thủy cũng đã không thể thấy rõ mọi chuyện trên cầu Nại Hà, tỷ như tay áo và lụa trắng lướt nhẹ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung trong mưa bụi cùng khói tuyết.

Từ Hữu Dung chậm rãi đi tới trước, hơi thở thần thánh phát ra càng ngày càng đậm, uy áp quang minh càng ngày càng mạnh, giống như là tượng thần bên trong Ly Cung, mà Trần Trường Sinh đứng nguyên tại chỗ vẫn như lúc trước, bình tĩnh trầm mặc như là tảng đá, cho dù xảy ra bất cứ cái gì cũng không di động.

Một người di chuyển, một người yên tĩnh.

Yên tĩnh chính là tâm, động chính là kiếm.

Vô Cấu kiếm giống như tia chớp, Trai kiếm lại giống như một vòng minh nhật, nhưng ở trong mưa bụi và khói tuyết lại giống như hai chiếu thuyền chạy trên đại dương bao la lúc hoàng hôn, đón gió mà đi, phá sóng mà tới, dần dần trở nên càng ngày càng gần, chung quy cũng sẽ có một lúc gặp nhau.

Mãi tới lúc này,kiếm của Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung chưa hề gặp nhau, nhưng kiếm ý đã gặp nhau vô số lần.

Trên Lạc Thủy phát ra đạo tiếng kiếm kêu trong trẻo, ngay sau đó là thanh âm mũi kiếm chém vật cứng rắn.

Cầu Nại Hà được trận pháp hùng mạnh bảo hộ, cho dù là tàu chiến cũng không thể bị đâm ngã, dưới quang hải và sóng lớn do hai kiếm nhấc lên lại có vẻ yếu ớt, trên cầu cứng rắn xuất hiện vô số vết nứt, mảnh đá bay ra ngoài nháy mắt bị kiếm thế nghiền nát, hai bên lan can lại tràn ngập ngấn chặt chẽ như mạng nhện, tảng đá được điêu khác thành đầu thú trên cầu vẫn lẳng lặng nhìn Lạc Thủy vô số năm nay tức thì bị kiếm ý cắt bay tán loạn.

Dân chúng hai bờ sông Lạc Thủy cách xa, không thấy rõ hình ảnh trên cầu, nhìn có thể nhìn thấy ánh sáng rơi trong tuyết, nghe được thanh âm này, dù thế nào tâm thần cũng trở nên bất an, những người trên thuyền cách gần hơn một chút, liền bị kiếm chiêu tuyệt diệu trong mưa bụi khói tuyết làm chấn động mà kinh hô lên.

- Đó là kiếm pháp Thiên Đãng sao!

- Ngư Ca Tam Xướng!

- Làm sao hắn có thế xuất ra kiếm pháp Tuyệt Tình Tông!

Tiếng kinh hô tới từ phía dưới, mọi người đứng ở mũi tàu nhìn cầu Nại Hà, trầm mặc không nói.

Đúng vậy, trên thế giới này quả thật không có loại kiếm pháp nào có thể hoàn chỉnh? Phá vỡ Đại Quang Minh kiếm, bởi vì Thánh Nữ Phong nhớ kiếm chiêu này quá mức không thể tin, khi quang minh hiện ra trong sương khói, Trần Trường Sinh nhớ tới trên Đạo Tạng có ghi lại, cũng có chút cảm thán—— hắn chưa từng thấy qua kiếm pháp phiền phức gần như bao quát mọi thứ, rồi lại đơn giản không bàn mà hợp với thiên đạo, thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng chưa từng, Đại Quang Minh kiếm là kiếm đạo tối chung bỉ ngạn, từ khi bắt đầu tới nay, cũng đã từng có cảm thụ như vậy khi thấy Tô Ly chém ra một kiếm ở cánh đồng tuyết Ma Vực.

Với tu vi kiếm đạo hiện tại của hắn, muốn phá vỡ Đại Quang Minh kiếm chỉ có hai phương pháp, một là dùng chiêu thức cuối cùng của Ly Sơn kiếm pháp, hoặc là giống như lúc ở trong Chu Viên, hay lúc ở Tầm Dương thành, làm vạn kiếm trong Kiếm Trì ẩn bên trong vỏ kiếm, nhưng cái trước kết cục tất nhiên là cùng sống cùng chết, không thể lựa chọn, cái sau lại chính là vạn kiếm hắn không thể khống chế gây ra hậu quả, cho nên cũng không thể lựa chọn.

Cuối cùng phương pháp hắn dùng là chiêu kiếm thứ ba Tô Ly dạy cho hắn, cũng là một kiếm mà chính Tô Ly cũng không học được. Chẳng qua lúc này đây hắn lấy là kiếm ý, mà không phải một thanh kiếm, Vô Cấu kiếm của hắn dùng phòng thủ, chỉ có điều nếu sử dụng một kiếm kia có vẻ rất ngốc, bởi vì phương pháp kia nhìn thế nào cũng đều rất ngu.

Hắn dùng vô số kiếm đến phá một kiếm của Từ Hữu Dung.

Quang minh chiếu rọi thế tục, kiếm ý có thể mô phỏng vạn vạn trên nhân gian.

Vậy hắn sẽ thi triển toàn bộ kiếm trên khắp nhân gian.



Loại phương pháp này rất ngu, nhưng có thể học được tất cả kiếm trên nhân gian, và biết khi nào là xuất kiếm, ra kiếm gì mới có thể phá vỡ quang minh phía trước, người không có ý chí làm sao có thể là bản nhân thật sự?

Các lão sư và học viên mấy chư viện xem không hiểu, nhưng các đại nhân vật đứng trên mũi tàu lại vô cùng rõ điểm này.

Cho nên khi thấy mảnh kiếm ý tung hoành khắp trời phía trên cây cầu, bọn họ đã trầm mặc rất lâu.

Lễ bộ thượng thư không phải người tu đạo, không kiềm nén được hỏi:

- Bao nhiêu kiếm rồi?

Lăng Hải Vương mặt không chút thay đổi nói:

- Trần viện trưởng xuất bảy mươi ba kiếm.

Ti Nguyên đạo nhân mang cảm xúc phức tạp nói:

- Một kiếm cũng vẫn chưa hết.

Hai vị đầu sỏ quốc giáo nói ra lời này đều hợp nghĩa, hơn nữa cũng không phân biệt Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung.

Đại Quang Minh kiếm của Từ Hữu Dung quả thật còn chưa thi triển xong.

Mà bốn mươi ba kiếm của Trần Trường Sinh đương nhiên có thể lý giải thành một kiếm.

Mũi tàu trở nên an tĩnh, trên thực tế lúc mới bắt đầu vẫn có người nói chuyện.

Khi Trần Trường Sinh ra kiếm thứ sau, Tô Mặc Ngu nhẹ giọng nói ra:

- Ta thua.

Khi Trần Trường Sinh ra kiếm thứ chín, một gã thần tướng báo cáo công tác với triều đình khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu.

Khi Trần Trường Sinh ra kiếm thứ mười một, tay Tiết Hà nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay bị cụt của mình.

Khi Trần Trường Sinh ra kiếm thứ hai bảy, Chiết Tụ lắc lắc đầu. Nếu hắn và Trần Trường Sinh trực diện đọ sức chắc chắn sẽ thua, đương nhiên đây là nói về luận kiếm chứ không phải đánh nhau sinh tử. Sau đó hắn liếc nhìn Đường Tam Thập Lục một cái, có chút khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ ngươi có thể chống đỡ lâu hơn ta sao?

Đường Tam Thập Lục vẫn không nói mình lúc nào sẽ thua, lúc này lại cảm thán nói:

- Kiếm pháp của mấy người chúng ta đều là học được từ trên người con chó sao?

Sắc mặt rất nhiều người trên mũi tàu đều khó coi, nhưng không cách nào phản bác.

Thế nhân đều biết Trần Trường Sinh đọc hiểu Đạo Tạng, chẳng lẽ hắn còn học xong tất cả kiếm pháp trên thế gian?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook