Quyển 3 - Chương 519: Tuệ kiếm trảm.
Miêu Nị
09/12/2016
Chiết Tụ nhìn khói tuyết trên cầu, ánh sáng bên trong tuyết nói:
- Quả thật là như thế.
Không ai bác bỏ lời của hắn. Nếu như nói tu vi kiếm đạo Trần Trường Sinh bày ra khiến mọi người cảm thán vạn phần, Từ Hữu Dung lại bày ra tiêu chuẩn cảnh giới làm người ta rung động tới không thể nói, cũng giống như năm đó Đường Tam Thập Lục đã nói với Trần Trường Sinh ở Tử Viên khách điếm, nàng thủy chung làm cho người ta không có lời nào để nói.
Từ lúc khai chiến tới này, Từ Hữu Dung vẫn trầm ổn khống chế được cục diện trên cầu Nại Hà, kiếm gió của Trần Trường Sinh thổi qua, nhìn như hùng mạnh nhưng cuối cùng vẫn bị phá, nếu như nói Trần Trường Sinh đã cường đại tới mức không thể tin nổi, như vậy Từ Hữu Dung tới lúc này vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu đã cường độ tới trình độ nào?
Kiếm ý tiến vào cầu đá, kiếm thế nghiền ép trận pháp, khói tuyết và mưa bụi cùng bay, quang minh và lưu thủy giằng co.
Dân chúng hai bờ sông Lạc Thủy chỉ nhìn được hình ảnh vũ tuyết xinh đẹp và mơ hồ giống như thần thoại, nhìn không ra ý tứ hàm súc ở giữa, càng không ngừng phát ra tiếng kinh hô và âm thanh ủng hộ, những người trên thuyền lớn lại càng ngày càng an tĩnh, nhất là các đại nhân vật trên mũi tàu.
Bởi vì bọn họ thấy được hoàn toàn.
Cầu đá ở giữa đất trời, ánh sáng đi giữa đất trời, tất cả kiếm pháp trên đời dường như đều hiện ra trên cầu đá.
Cảnh giới của Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung vào thời thế bây giờ cũng không thể tính là cao thủ bậc nhất, bởi vì trên thuyền lớn chí ít cũng có không dưới mười người có thể dễ dàng thắng bọn họ, nhưng năng lực cảm ngộ và tu vi kiếm đạo bọn họ biểu hiện ra trong trận chiến này lại có thể nói là gần như hoàn mỹ, điều này cũng có nghĩa là bọn họ có được tiềm chất khó có thể tưởng tượng, chỉ cần không có bất ngờ, chắc chắn bọn họ sẽ vượt hơn hẳn những người trên mũi tàu này. Thánh nữ trẻ tuổi nhất phía nam và Giáo Hoàng tương lai quả nhiên không hề tầm thường.
Tiết Hà không biết đã chạy tới phía trước mũi tàu từ lúc này, nhìn hình ảnh chiến đấu trên cầu, cảm xúc càng ngày càng phức tạp, bàn tay vỗ về cánh tay bị cụt đã sớm hạ xuống, hơi nắm chuôi đao không tồn tại trong không trung, dường như muốn tham gia trận chiến đấu này. Đột nhiên ánh mắt của hắn có chút biến hóa, bởi vì hắn loáng thoáng nhìn thấy một chút vết kiếm phức tạp tới cực điểm trong mưa bụi, bắt được một đạo hương vị mình rất quen thuộc, đây không phải hương vị kiếm mà là hương vị đao, đây là có chuyện gì?
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung rõ ràng là dùng kiếm, vì sao lại có đao ý dựng lên? Đao lý kia vẫn lành lạnh cao hiểm như thế! Tiết Hà chợt nhớ tới Trần Trường Sinh dùng là đạo đao Vương Phá, liền tự hiểu vấn đề trong đó, không hề tiếp tục từ hỏi mà đắm chìm trong trận chiến đấu này, ý đồ muốn đạt được thêm nhiều lĩnh ngộ.
Trần Trường Sinh đứng trên cầu không cảm giác được đao ý, một lá cuộc chiến quá mức khẩn trương, khó có thể phân tâm, hai là bởi vì hắn là người trong cuộc, mà trọng yếu hơn chính là, đạo đao ý Tiết Hà cảm nhận được không phải xuất từ kiếm của hắn và Từ Hữu Dung, mà là…. Dư vị tràn ra khi kiếm ý của hắn và Từ Hữu Dung tương giao.
Nếu lúc này hắn có thể phát hiện ra chi tiết này, hắn có thể hiểu một chuyện.
Có chút đáng tiếc chính là hắn không thể phát hiện, tầm mắt và tinh thần của hắn đều dừng ở trên vạn đạo ánh sáng bên trong khói tuyết, thần thức vận chuyển với tốc độ cao, càng không ngừng tính toán suy diễn, tuệ kiếm không ngừng chém ra, ngăn cản Đại Quang Minh kiếm đáng sợ phía sau.
Hắn không biết mình đã dùng hết bao nhiêu kiếm, hắn chỉ biết mình cũng không thể học được hết tất cả kiếm pháp trên thế gian, chống cực rất là vất vẻ, ban đầu ở Tầm Dương thành chỉ có thể sử dụng Nhiên kiếm mấy lần, hôm nay đã sử dụng ít nhất mấy chục lần, số lượng thực nguyên do thiêu đốt cánh đồng tuyết cung cấp đã sớm hao hết, lúc này hoàn hoàn là dựa vào mảnh hồ ở bên ngoài u phủ chống đỡ.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì sự thật chứng minh hắn chuẩn bị thời gian bảy ngày có tác dụng, Từ Hữu Dung học xong Đại Quang Minh kiếm, đạo kiếm chiêu trang nghiêm như thần thánh kia, giống như biển cả lại như giọt sương, thủy chung vẫn không thể đột phá sợi dây trung gian trên cầu Nại Hà, hơn nữa hắn cũng tin tưởng Từ Hữu Dung không có khả năng chống đỡ thêm thời gian lâu hơn nữa.
Khi thực nguyên của Từ Hữu Dung không có cách nào chống đỡ Đại Quang Minh kiếm, đó chính là cơ hội để hắn phản công.
Nhưng không biết vì sao, sâu trong nội tâm hắn mơ hồ có loại cảm giác không muốn chấm dứt như vậy.
Bởi vì lúc này hắn rất vui vẻ.
Tuy rằng Tuệ kiếm càng không ngừng áp bức thần thức, Nhiệt kiếm không ngừng làm tiêu hao chân nguyên, Ngu kiếm không ngừng giày vò tinh thần, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.
Cái này giống như đánh cờ, đột nhiên gặp phải một quân cờ lực tương tự, đối thủ là cao thủ chơi cờ.
Hoặc là giống như uống rượu, đột nhiên gặp một vị đồng bọn có tửu lượng xấp xỉ và chén rượu thành thơ.
Hoặc là luận đạo, gặp phải một vị ân cần chào hỏi, bộ mặt tuyệt đối không thể ghét ngồi cùng bàn.
Nhìn bóng dáng sáng ngời của thiếu nữ trong khói tuyết, Trần Trường Sinh có loại cảm giác này.
Hắn thậm chí cảm giác mình giống như trở lại Chu Viên, nói chuyện với người thiếu nữ kia trong miếu ở thảo nguyên.
Vô cùng tinh tế.
Nhẹ nhàng vui vẻ.
Khoái trá.
Hơn nữa còn yên ả.
Hắn thậm chí cảm thấy Từ Hữu Dung bên trong khói tuyết hẳn là cũng có ý tưởng giống mình.
Đúng vậy, Từ Hữu Dung cũng nghĩ như vậy, đương nhiên còn nghĩ rõ ràng hơn so với hắn.
Từ Hữu Dung không nghĩ tới cái gì mà bạn cờ hay bạn rượu, trực tiếp nhớ tới đêm hôm đó trong miếu.
Vì trận chiến ở cầu Nại Hà này, hắn và nàng đều chuẩn bị suốt bảy ngày.
Hơn ba trăm bản thao tràn ngập suy diễn tính toán, mười bảy tấm bản đồ tinh vực, ngay trong khói tuyết mưa bụi, ngay tại dấu vết kiếm ý.
Bọn họ dùng cái này đánh cờ, nói chuyện, đối chiến.
Nếu như có thể vẫn kéo dài như vậy sẽ rất tốt, nhưng trên thực tế cái này không thể được.
Tuyết rơi vỡ vụn, mưa rơi vỡ nát, mặt ngoài cầu đá nứt thành mạng nhện, Lạc Thủy dưới cầu dâng lên.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều tự đi tới cuối đường của mình.
Bóng dáng thiếu nữ từ trong tuyết hiện ra, cách đạo trung gian kia rất gần, nhưng mà bước chân lại trở nên nặng nề rất nhiều.
Kiếm pháp của Trần Trường Sinh biến hóa, cũng bắt đầu dần dần trở nên ngưng trệ, không còn linh động giống như ban đầu, thậm chí còn có cảm giác quỷ thần khó lường.
Khói tuyết đột nhiên rơi, mưa bụi tán đi, trên cầu Nại Hà trở nên sáng sủa.
Hai đạo thân ảnh gặp nhau ở trên cầu.
Như toàn cục tàn đi, chỉ còn hai tay cuối cùng, chung quy vẫn phải phân thắng bại.
Như tiệc rượu tàn, đồ ăn bừa bãi rơi vãi lung tung, xơ xác tiêu điều.
Trong gió tuyết không ai đi miếu, chỉ có tượng thần phía trước còn giữ chút hơi ấm.
Lụa trắng lướt nhẹ, ánh mắt Từ Hữu Dung trở nên sáng ngời, giống như sao trên trời.
Trần Trường Sinh cầm kiếm nhẹ gảy, mũi kiếm xuyên qua tuyết rơi bay xuống, giống như ba trăm tờ giấu bay múa trong tiểu lâu ở Học Viện Quốc Giáo.
Từ Hữu Dung nhẹ nhàng bay lên, giống như Thần Minh tới trái đất, một kiếm quang minh đâm thẳng về phía Trần Trường Sinh.
Tuệ kiếm, trảm.
Trai kiếm, đoạn.
Vừa lúc đó đã xảy ra một chuyện không ai nghĩ tới.
Trần Trường Sinh vốn hai tay nắm lấy chuôi kiếm, lúc này bỗng nhiên buông lỏng tay trái, cách không vươn về phía Trai kiếm.
Hắn muốn làm cái gì? Cho dù thân thể hắn đã tắm qua long huyết, có thể hoàn mỹ hơn so với Tẩy Tủy, nhưng vẫn là thân xác máu thịt, làm sao chống đỡ được cạnh sắc của Trai kiếm, huống chi lúc này trên thân Trai kiếm còn mang theo chân nguyên thiên phượng của Từ Hữu Dung, mang theo quang minh vô hạn, cho dù là đại cường nhân cấp bậc như Mao Thu Vũ cũng không dám dùng một tay đón lấy!
Động tác của Trần Trường Sinh rất tùy ý, rất tự nhiên, giống như đưa tay muốn lấy một quyển sách trên kệ.
Hắn đương nhiên không phải muốn dùng tay trái của mình đi ngăn cản chuôi Trai kiếm này.
Hắn chỉ muốn phát sinh liên hệ với thanh Trai kiếm này.
Ngón tay của hắn ngoại trừ khoảng không tuyết và quang minh trên thân Trai kiếm, còn có một đạo liên hệ như ẩn như hiện.
Trai kiếm vốn chính là do hắn mang ra ngoài từ trong Chu Viên!
Hắn vô cùng quen thuộc với kiếm ý của Trai kiếm, Trai kiếm làm sao không nhận ra khí tức của hắn!
Kiếm Trì hiện thế trong Chu Viên, vạn kiếm theo hắn mà chiến, trong đó bao gồm cả Trai kiếm, tất cả kiếm này đều là đồng bọn của hắn, cùng với hắn chiến đấu trên chiến trường, làm sao có thể xuất kiếm với ngươi? Ở thời khắc sinh tử, đồng bọn làm sao không nghe được thanh âm cầu cứu của ngươi?
Trên cầu Nại Hà sinh ra một đạo khí tức dao động khó có thể tưởng tượng!
Trai kiếm không ngừng run rẩy kịch liệt trong tuyết, sau đó hăng hái bay về phía Trần Trường Sinh.
Là bay chứ không phải đâm, bởi vì không có địch ý, cũng không có sát ý!
Đại Quang Minh kiếm chợt biến mất!
Nhưng một chuyện càng khiến người khác khiếp sợ đã xảy ra—— Từ Hữu Dung dường như cũng đã sớm tính tới hình ảnh này!
Tay phải nàng vẫn nắm chặt Trai kiếm như cũ, dựa thế mà tới trước, quần trắng bay trong tuyết, bóng dáng ẩn hiện, thu lại vạn đạo quang đi thẳng tới trước người Thích Thiếu Danh. Nếu không phải Trần Trường Sinh ở thời khắc cuối cùng vận dụng thần thức lay động Trai kiếm, cho dù thân pháp Từ Hữu Dung có nhanh chóng thể nào cũng không thể đột phá Vô Cấu kiếm của hắn nhanh như vậy!
Trần Trường Sinh mất thời gian bảy ngày.
Từ Hữu Dung cũng coi như mất bảy ngày.
Vang lên một tiếng kêu nhỏ.
Hoặc là bởi vì hắn khống chế Trai kiếm có chút muộn, hoặc là Từ Hữu Dung dù sao cũng là Thánh nữ, tuy chỉ gặp Trai kiếm bảy ngày nhưng lực khống chế Trai kiếm lại mạnh hơn Trần Trường Sinh, hay là bởi vì đã xảy ra một ít chuyện bọn họ đều không hiểu.
Trai kiếm đâm vào vai trái của Trần Trường Sinh, kéo theo một đạo máu tươi.
Sau đó Trai kiếm đã rơi vào trong tay của hắn.
Phong tuyết một lần nữa nhẹ nhàng phất phới, phát ra tiếng kêu gào, giống như thiên địa cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Không biết vì sao, động tác của Trần Trường Sinh hơi ngừng, tay phải vốn cầm Vô Cấu kiếm có chút lệch lạc.
Một đám gió từ từ nổi lên, Từ Hữu Dung vươn ngón trở mảnh khảnh, nhưng như thong thả kỳ thật lại vô cùng nhanh chóng điểm lên mi tâm của Trần Trường Sinh.
Nếu như là một ngón tay bình thường căn bản không thể uy hiếp tới tính mạng của Trần Trường Sinh, thân mình hắn đã tắm qua long huyết, tuy rằng không thể cứng rắn chống đỡ trăm danh kiếm, nhưng cũng không thể bị một ngón tay mảnh khảnh phá vỡ phòng ngự, nhưng không biết vì sao trong lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm thật lớn, thậm chí còn cảm thấy tính mạng của mình sẽ nhanh chóng mất đi.
Trên đầu ngón tay của Từ Hữu Dung có chút hào quang, nhìn như đom đóm, bên trong lại tựa hồ ẩn chứa năng lượng vô tận.
Không ai có thể nhanh hơn so với ngón tay của nàng.
Ít nhất trong số những cuộc chiến đã phát sinh, ngoại trừ Nam Khách ra, không ai có thể theo kịp tốc độ ngón tay của nàng.
Từ lúc khai chiến tới nay, nàng đều không triển khai hai cánh phượng hoàng, bởi vì nàng không cần.
Thân vô thái phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Đây chính là sự ăn ý, chỉ một chút đã hiểu nhau!c
- Quả thật là như thế.
Không ai bác bỏ lời của hắn. Nếu như nói tu vi kiếm đạo Trần Trường Sinh bày ra khiến mọi người cảm thán vạn phần, Từ Hữu Dung lại bày ra tiêu chuẩn cảnh giới làm người ta rung động tới không thể nói, cũng giống như năm đó Đường Tam Thập Lục đã nói với Trần Trường Sinh ở Tử Viên khách điếm, nàng thủy chung làm cho người ta không có lời nào để nói.
Từ lúc khai chiến tới này, Từ Hữu Dung vẫn trầm ổn khống chế được cục diện trên cầu Nại Hà, kiếm gió của Trần Trường Sinh thổi qua, nhìn như hùng mạnh nhưng cuối cùng vẫn bị phá, nếu như nói Trần Trường Sinh đã cường đại tới mức không thể tin nổi, như vậy Từ Hữu Dung tới lúc này vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu đã cường độ tới trình độ nào?
Kiếm ý tiến vào cầu đá, kiếm thế nghiền ép trận pháp, khói tuyết và mưa bụi cùng bay, quang minh và lưu thủy giằng co.
Dân chúng hai bờ sông Lạc Thủy chỉ nhìn được hình ảnh vũ tuyết xinh đẹp và mơ hồ giống như thần thoại, nhìn không ra ý tứ hàm súc ở giữa, càng không ngừng phát ra tiếng kinh hô và âm thanh ủng hộ, những người trên thuyền lớn lại càng ngày càng an tĩnh, nhất là các đại nhân vật trên mũi tàu.
Bởi vì bọn họ thấy được hoàn toàn.
Cầu đá ở giữa đất trời, ánh sáng đi giữa đất trời, tất cả kiếm pháp trên đời dường như đều hiện ra trên cầu đá.
Cảnh giới của Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung vào thời thế bây giờ cũng không thể tính là cao thủ bậc nhất, bởi vì trên thuyền lớn chí ít cũng có không dưới mười người có thể dễ dàng thắng bọn họ, nhưng năng lực cảm ngộ và tu vi kiếm đạo bọn họ biểu hiện ra trong trận chiến này lại có thể nói là gần như hoàn mỹ, điều này cũng có nghĩa là bọn họ có được tiềm chất khó có thể tưởng tượng, chỉ cần không có bất ngờ, chắc chắn bọn họ sẽ vượt hơn hẳn những người trên mũi tàu này. Thánh nữ trẻ tuổi nhất phía nam và Giáo Hoàng tương lai quả nhiên không hề tầm thường.
Tiết Hà không biết đã chạy tới phía trước mũi tàu từ lúc này, nhìn hình ảnh chiến đấu trên cầu, cảm xúc càng ngày càng phức tạp, bàn tay vỗ về cánh tay bị cụt đã sớm hạ xuống, hơi nắm chuôi đao không tồn tại trong không trung, dường như muốn tham gia trận chiến đấu này. Đột nhiên ánh mắt của hắn có chút biến hóa, bởi vì hắn loáng thoáng nhìn thấy một chút vết kiếm phức tạp tới cực điểm trong mưa bụi, bắt được một đạo hương vị mình rất quen thuộc, đây không phải hương vị kiếm mà là hương vị đao, đây là có chuyện gì?
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung rõ ràng là dùng kiếm, vì sao lại có đao ý dựng lên? Đao lý kia vẫn lành lạnh cao hiểm như thế! Tiết Hà chợt nhớ tới Trần Trường Sinh dùng là đạo đao Vương Phá, liền tự hiểu vấn đề trong đó, không hề tiếp tục từ hỏi mà đắm chìm trong trận chiến đấu này, ý đồ muốn đạt được thêm nhiều lĩnh ngộ.
Trần Trường Sinh đứng trên cầu không cảm giác được đao ý, một lá cuộc chiến quá mức khẩn trương, khó có thể phân tâm, hai là bởi vì hắn là người trong cuộc, mà trọng yếu hơn chính là, đạo đao ý Tiết Hà cảm nhận được không phải xuất từ kiếm của hắn và Từ Hữu Dung, mà là…. Dư vị tràn ra khi kiếm ý của hắn và Từ Hữu Dung tương giao.
Nếu lúc này hắn có thể phát hiện ra chi tiết này, hắn có thể hiểu một chuyện.
Có chút đáng tiếc chính là hắn không thể phát hiện, tầm mắt và tinh thần của hắn đều dừng ở trên vạn đạo ánh sáng bên trong khói tuyết, thần thức vận chuyển với tốc độ cao, càng không ngừng tính toán suy diễn, tuệ kiếm không ngừng chém ra, ngăn cản Đại Quang Minh kiếm đáng sợ phía sau.
Hắn không biết mình đã dùng hết bao nhiêu kiếm, hắn chỉ biết mình cũng không thể học được hết tất cả kiếm pháp trên thế gian, chống cực rất là vất vẻ, ban đầu ở Tầm Dương thành chỉ có thể sử dụng Nhiên kiếm mấy lần, hôm nay đã sử dụng ít nhất mấy chục lần, số lượng thực nguyên do thiêu đốt cánh đồng tuyết cung cấp đã sớm hao hết, lúc này hoàn hoàn là dựa vào mảnh hồ ở bên ngoài u phủ chống đỡ.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, bởi vì sự thật chứng minh hắn chuẩn bị thời gian bảy ngày có tác dụng, Từ Hữu Dung học xong Đại Quang Minh kiếm, đạo kiếm chiêu trang nghiêm như thần thánh kia, giống như biển cả lại như giọt sương, thủy chung vẫn không thể đột phá sợi dây trung gian trên cầu Nại Hà, hơn nữa hắn cũng tin tưởng Từ Hữu Dung không có khả năng chống đỡ thêm thời gian lâu hơn nữa.
Khi thực nguyên của Từ Hữu Dung không có cách nào chống đỡ Đại Quang Minh kiếm, đó chính là cơ hội để hắn phản công.
Nhưng không biết vì sao, sâu trong nội tâm hắn mơ hồ có loại cảm giác không muốn chấm dứt như vậy.
Bởi vì lúc này hắn rất vui vẻ.
Tuy rằng Tuệ kiếm càng không ngừng áp bức thần thức, Nhiệt kiếm không ngừng làm tiêu hao chân nguyên, Ngu kiếm không ngừng giày vò tinh thần, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.
Cái này giống như đánh cờ, đột nhiên gặp phải một quân cờ lực tương tự, đối thủ là cao thủ chơi cờ.
Hoặc là giống như uống rượu, đột nhiên gặp một vị đồng bọn có tửu lượng xấp xỉ và chén rượu thành thơ.
Hoặc là luận đạo, gặp phải một vị ân cần chào hỏi, bộ mặt tuyệt đối không thể ghét ngồi cùng bàn.
Nhìn bóng dáng sáng ngời của thiếu nữ trong khói tuyết, Trần Trường Sinh có loại cảm giác này.
Hắn thậm chí cảm giác mình giống như trở lại Chu Viên, nói chuyện với người thiếu nữ kia trong miếu ở thảo nguyên.
Vô cùng tinh tế.
Nhẹ nhàng vui vẻ.
Khoái trá.
Hơn nữa còn yên ả.
Hắn thậm chí cảm thấy Từ Hữu Dung bên trong khói tuyết hẳn là cũng có ý tưởng giống mình.
Đúng vậy, Từ Hữu Dung cũng nghĩ như vậy, đương nhiên còn nghĩ rõ ràng hơn so với hắn.
Từ Hữu Dung không nghĩ tới cái gì mà bạn cờ hay bạn rượu, trực tiếp nhớ tới đêm hôm đó trong miếu.
Vì trận chiến ở cầu Nại Hà này, hắn và nàng đều chuẩn bị suốt bảy ngày.
Hơn ba trăm bản thao tràn ngập suy diễn tính toán, mười bảy tấm bản đồ tinh vực, ngay trong khói tuyết mưa bụi, ngay tại dấu vết kiếm ý.
Bọn họ dùng cái này đánh cờ, nói chuyện, đối chiến.
Nếu như có thể vẫn kéo dài như vậy sẽ rất tốt, nhưng trên thực tế cái này không thể được.
Tuyết rơi vỡ vụn, mưa rơi vỡ nát, mặt ngoài cầu đá nứt thành mạng nhện, Lạc Thủy dưới cầu dâng lên.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều tự đi tới cuối đường của mình.
Bóng dáng thiếu nữ từ trong tuyết hiện ra, cách đạo trung gian kia rất gần, nhưng mà bước chân lại trở nên nặng nề rất nhiều.
Kiếm pháp của Trần Trường Sinh biến hóa, cũng bắt đầu dần dần trở nên ngưng trệ, không còn linh động giống như ban đầu, thậm chí còn có cảm giác quỷ thần khó lường.
Khói tuyết đột nhiên rơi, mưa bụi tán đi, trên cầu Nại Hà trở nên sáng sủa.
Hai đạo thân ảnh gặp nhau ở trên cầu.
Như toàn cục tàn đi, chỉ còn hai tay cuối cùng, chung quy vẫn phải phân thắng bại.
Như tiệc rượu tàn, đồ ăn bừa bãi rơi vãi lung tung, xơ xác tiêu điều.
Trong gió tuyết không ai đi miếu, chỉ có tượng thần phía trước còn giữ chút hơi ấm.
Lụa trắng lướt nhẹ, ánh mắt Từ Hữu Dung trở nên sáng ngời, giống như sao trên trời.
Trần Trường Sinh cầm kiếm nhẹ gảy, mũi kiếm xuyên qua tuyết rơi bay xuống, giống như ba trăm tờ giấu bay múa trong tiểu lâu ở Học Viện Quốc Giáo.
Từ Hữu Dung nhẹ nhàng bay lên, giống như Thần Minh tới trái đất, một kiếm quang minh đâm thẳng về phía Trần Trường Sinh.
Tuệ kiếm, trảm.
Trai kiếm, đoạn.
Vừa lúc đó đã xảy ra một chuyện không ai nghĩ tới.
Trần Trường Sinh vốn hai tay nắm lấy chuôi kiếm, lúc này bỗng nhiên buông lỏng tay trái, cách không vươn về phía Trai kiếm.
Hắn muốn làm cái gì? Cho dù thân thể hắn đã tắm qua long huyết, có thể hoàn mỹ hơn so với Tẩy Tủy, nhưng vẫn là thân xác máu thịt, làm sao chống đỡ được cạnh sắc của Trai kiếm, huống chi lúc này trên thân Trai kiếm còn mang theo chân nguyên thiên phượng của Từ Hữu Dung, mang theo quang minh vô hạn, cho dù là đại cường nhân cấp bậc như Mao Thu Vũ cũng không dám dùng một tay đón lấy!
Động tác của Trần Trường Sinh rất tùy ý, rất tự nhiên, giống như đưa tay muốn lấy một quyển sách trên kệ.
Hắn đương nhiên không phải muốn dùng tay trái của mình đi ngăn cản chuôi Trai kiếm này.
Hắn chỉ muốn phát sinh liên hệ với thanh Trai kiếm này.
Ngón tay của hắn ngoại trừ khoảng không tuyết và quang minh trên thân Trai kiếm, còn có một đạo liên hệ như ẩn như hiện.
Trai kiếm vốn chính là do hắn mang ra ngoài từ trong Chu Viên!
Hắn vô cùng quen thuộc với kiếm ý của Trai kiếm, Trai kiếm làm sao không nhận ra khí tức của hắn!
Kiếm Trì hiện thế trong Chu Viên, vạn kiếm theo hắn mà chiến, trong đó bao gồm cả Trai kiếm, tất cả kiếm này đều là đồng bọn của hắn, cùng với hắn chiến đấu trên chiến trường, làm sao có thể xuất kiếm với ngươi? Ở thời khắc sinh tử, đồng bọn làm sao không nghe được thanh âm cầu cứu của ngươi?
Trên cầu Nại Hà sinh ra một đạo khí tức dao động khó có thể tưởng tượng!
Trai kiếm không ngừng run rẩy kịch liệt trong tuyết, sau đó hăng hái bay về phía Trần Trường Sinh.
Là bay chứ không phải đâm, bởi vì không có địch ý, cũng không có sát ý!
Đại Quang Minh kiếm chợt biến mất!
Nhưng một chuyện càng khiến người khác khiếp sợ đã xảy ra—— Từ Hữu Dung dường như cũng đã sớm tính tới hình ảnh này!
Tay phải nàng vẫn nắm chặt Trai kiếm như cũ, dựa thế mà tới trước, quần trắng bay trong tuyết, bóng dáng ẩn hiện, thu lại vạn đạo quang đi thẳng tới trước người Thích Thiếu Danh. Nếu không phải Trần Trường Sinh ở thời khắc cuối cùng vận dụng thần thức lay động Trai kiếm, cho dù thân pháp Từ Hữu Dung có nhanh chóng thể nào cũng không thể đột phá Vô Cấu kiếm của hắn nhanh như vậy!
Trần Trường Sinh mất thời gian bảy ngày.
Từ Hữu Dung cũng coi như mất bảy ngày.
Vang lên một tiếng kêu nhỏ.
Hoặc là bởi vì hắn khống chế Trai kiếm có chút muộn, hoặc là Từ Hữu Dung dù sao cũng là Thánh nữ, tuy chỉ gặp Trai kiếm bảy ngày nhưng lực khống chế Trai kiếm lại mạnh hơn Trần Trường Sinh, hay là bởi vì đã xảy ra một ít chuyện bọn họ đều không hiểu.
Trai kiếm đâm vào vai trái của Trần Trường Sinh, kéo theo một đạo máu tươi.
Sau đó Trai kiếm đã rơi vào trong tay của hắn.
Phong tuyết một lần nữa nhẹ nhàng phất phới, phát ra tiếng kêu gào, giống như thiên địa cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Không biết vì sao, động tác của Trần Trường Sinh hơi ngừng, tay phải vốn cầm Vô Cấu kiếm có chút lệch lạc.
Một đám gió từ từ nổi lên, Từ Hữu Dung vươn ngón trở mảnh khảnh, nhưng như thong thả kỳ thật lại vô cùng nhanh chóng điểm lên mi tâm của Trần Trường Sinh.
Nếu như là một ngón tay bình thường căn bản không thể uy hiếp tới tính mạng của Trần Trường Sinh, thân mình hắn đã tắm qua long huyết, tuy rằng không thể cứng rắn chống đỡ trăm danh kiếm, nhưng cũng không thể bị một ngón tay mảnh khảnh phá vỡ phòng ngự, nhưng không biết vì sao trong lòng của hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác nguy hiểm thật lớn, thậm chí còn cảm thấy tính mạng của mình sẽ nhanh chóng mất đi.
Trên đầu ngón tay của Từ Hữu Dung có chút hào quang, nhìn như đom đóm, bên trong lại tựa hồ ẩn chứa năng lượng vô tận.
Không ai có thể nhanh hơn so với ngón tay của nàng.
Ít nhất trong số những cuộc chiến đã phát sinh, ngoại trừ Nam Khách ra, không ai có thể theo kịp tốc độ ngón tay của nàng.
Từ lúc khai chiến tới nay, nàng đều không triển khai hai cánh phượng hoàng, bởi vì nàng không cần.
Thân vô thái phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.
Đây chính là sự ăn ý, chỉ một chút đã hiểu nhau!c
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.