Quyển 2 - Chương 375: Thiếu niên bình thường.
Miêu Nị
09/12/2016
Vẻ mặt Lương Hồng Trang hơi rét, đuôi lông mày khẽ nhướng về phía
trước——viện trưởng trẻ tuổi nhất Học Viện Quốc Giáo, đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của quốc giáo, vãn bối được Giáo Hoàng đại nhân cùng Mai Lý
Sa giáo hoàng thiên vị nhất, hóa ra chính là thiếu niên này—— hắn biết
Trần Trường Sinh, bằng không cũng không thể đoán được, chỉ có điều hắn
có một chuyện không được rõ ràng, tỷ như: Trần Trường Sinh mười sáu tuổi tiến vào Thông U thượng cảnh, vị đường huynh bà con xa không quá thân
cận kia đều cảm thấy không thể tin nổi, hắn cũng rất là khâm phục, nhưng hắn không rõ một kiếm lúc trước của Trần Trường Sinh.
Thế nhân đều biết, thiên phú của Trần Trường Sinh là ở chỗ tu hành, ở chỗ nghị lực đọc một lượt thuộc Đạo Tạng, chăm chí cùng với ngộ tính, nhưng huyết mạch thiên phú của hắn lại rất bình thường, căn bản không thể đánh đồng với Thu Sơn Quân, Từ Hữu Dung và Lạc Lạc điện hạ, như vậy một kiếm này của hắn làm sao có thể vượt qua chừng mực của Thông U cảnh và Tụ Tinh cảnh, trực tiếp phá vỡ tinh vực của hắn?
Chẳng lẽ trước khi hắn xuất kiếm đã khám phá được vũ y của mình? Lương Hồng Trang nhìn về phía Tô Ly—— tinh vực Tụ Tinh cảnh nhìn như hoàn mỹ nhưng chung quy cũng không phải hoàn mỹ thật sự, cũng chỉ có đại cường nhân cấp bậc như Tô Ly mới có thể nhìn thấu, nhưng lúc trước Tô Ly vẫn koong hề lên tiếng, thậm chí ánh mắt vẫn dừng ở trên thân kiếm của Trần Trường Sinh, không hề rơi vào trên người của mình.
- Ngươi dùng…. Rốt cục là kiếm gì?
Lương Hồng Trang nhìn đoản kiếm trong tay Trần Trường Sinh, lông mày nhỏ nhướn lên rất cao, càng phát ra yêu mị vô tận. Trần Trường Sinh không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, thời điểm Tô Ly giao kiếm đã nói rất rõ ràng, nhớ kiếm pháp chính là phạm trù ở tuệ kiếm, nhưng hắn cảm giác ở giữa đó mơ hồ có chút khác biệt.
Lúc này Tô Ly cũng đưa ra một vấn đề. Hắn nhìn Trần Trường Sinh mang theo chút khó hiểu và nghi hoặc hỏi:
- Ngươi thật sự là đoán sao?
Trần Trường Sinh gật đầu, thành thật nói:
- Chính là mơ hồ.
Ánh mắt của Tô Ly trầm trọng, giống như lần đầu tiên nhìn thấy người thiếu niên này, tiếp tục hỏi:
- Tỉ lệ?
Trần Trường Sinh tính toán trong lòng một chút, có chút không xác định nói:
- Bảy?
Thanh âm của Tô Ly đột nhiên cao lên:
- Bảy phần?
Cho dù là người hãnh diện về thiên phú kiếm đạo như hắn cũng hiểu được đáp án này quá mức kinh thế hãi tục, bất kể là mấy trăm năm trước hắn học kiếm ở Ly Sơn, hay là thời điểm lúc trước Thu Sơn Quân đi theo hắn học tuệ kiếm đều không thể làm được điểm này. Đây là chuyện không thể nào.
Đúng vậy, cho nên không thể nào phát sinh.
Trần Trường Sinh hơi ngượng ngùng, hạ going nói:
- Ta là nói bảy phần trăm.
Tô Ly nghĩ thầm cái này vẫn không sai biệt lắm. Dù là như thế thì biểu hiện của Trần Trường Sinh cũng đã vượt ra khỏi suy tính của hắn, cám thán nói:
- Được rồi, ít nhất đã thoát ly khỏi phạm trù mơ hồ, đi tới đoán.
Trần Trường Sinh có chút mơ hồ hỏi:
- Mơ hồ và đoán có gì khác nhau?
Tô Ly nói:
- Đoán là cần dựa vào, mơ hồ là mò mẫm, đương nhiên khác nhau.
Trần Trường Sinh nghĩ tới cảm giác nháu mắt trước khi xuất kiếm, bỗng nhiên có chút không rõ ràng, rốt cục mình là đoán hay là mơ hồ.
Một kiếm này của hắn dựa vào nhiều không phải là tính toán mà là trực giác.
Trực giác, nhiều khi lại chính là phản ứng bản năng được sinh ra sau khi luyện tập tính toán nhiều lần.
Hắn mơ hồ cảm giác một kiếm kia của mình sẽ phá giải được vũ y của Lương Hồng Trang, và có chút hơi khác biệt với tuệ kiếm do Tô Ly dạy hắn, nhưng lại không biết loại khác biệt này rốt cục là cái gì.
Lương Hồng Trang đứng ở ngoài hơn mười trượng, nhìn hai người nói chuyện, bỗng nhiên mỉm cười, trên mặt xinh đẹp mang theo trang sức cô dâu tràn đầy ý tứ trào phúng:
- Bắt đầu tán gẫu rồi.
Tô Ly nhìn hắn:
- Ngươi muốn tán gẫu sao? Vậy thì cùng nhau nói chuyện đi.
Lương Hồng Trang ngơ ngẩn, thật không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, sau khi trầm mặc một chút lại thật sự gia nhập cuộc nói chuyện phiếm này.
Bởi vì hắn có mấy lời muốn nói, phải nói với Trần Trường Sinh, về phần Tô Ly thì hắn lại không có chuyện gì để nói.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Tại sao ngươi lại xuất hiện ở phía bắc Thiên Lương Quận? Tại sao lại cùng một đường với ma đầu này? Tại sao phải giúp hắn?
Trần Trường Sinh ở trong kinh cũng nghe được cùng với trong ấn tượng Tô Ly đại đa số thời điểm chính là hình tượng thế ngoại cao nhân tiểu sư thúc của Ly Sơn Kiếm Tông, lúc này đồng hành cùng nhau hắn phát hiện loại ấn tượng này cũng không chuẩn xác, hoặc là nói không đủ để hình dung, chính Tô Ly cũng thừa nhận mình giết rất nhiều ngời, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe có người trực tiếp chỉ trích nói Tô Ly là ma đầu.
- Hắn giết bao nhiêu người ngươi biết không? Kiếm của hắn đã bị máu rửa bao nhiêu lần mới sắc bén như thế, ngươi có biết không?
Lương Hồng Trang nhìn Trần Trường Sinh hơi châm biếm nói:
- Giết quá nhiều người như vậy nên sớm chết rồi, kết quả vẫn không chết, thiên đạo tuần hoàn báo ứng sớm muộn cũng sẽ tới, hiện giờ hắn cuối cùng đã nghênh đoán thời điểm chết của mình, ngươi sao phải bảo vệ cho hắn?
Trần Trường Sinh không nói gì, bởi vì không biết nên nói cái gì.
Lương Hồng Trang đưa tay sửa sang lại vũ y, lại đi tới nói:
- Hắn là người Nam, ngươi là người Chu, người Chu bị giết quá nhiều như thế, ngươi sao phải giúp hắn?
Đây nhìn như là không có vấn đề gì, trên thực tế nếu nghĩ cẩn thật đúng là có vấn đề.
Trên cánh đồng tuyết, Trần Trường Sinh cùng Tô Ly chạy trốn, có thể nói là báo ơn cứu mạng của hắn, hơn nữa cũng chỉ có Tô Ly mới có thể giúp hắn trở về, nhưng hiện tại, sau khi kéo dài qua ngàn dặm cánh động tuyết, ân cứu mạng cũng đã báo hết. Hiện tại đã về tới bên trong Đại Chu, hắn hoàn toàn có thể an toàn rơi đi—— Tô Ly của Ly Sơn Kiếm Tông cường, người trong quốc giáo cũng cường, hiện tại Tô Ly gặp rủi ro bị trọng thương, mà chỉ cần quốc giáo không bị diệt, với thân phận viện trưởng Học Viện Quốc Giáo của Trần Trường Sinh, lấy sự sủng ái trong truyền thuyết của Giáo Hoàng đại nhân cùng Mai Lý Sa giáo chủ đối với hắn, ai dám làm gì hắn? Chỉ cần hắn muốn rời khỏi, cho dù là Tiết Hà, Lương Hồng Trang hay bất kỳ cường nhân nào cũng sẽ kính cẩn đưa hắn về kinh.
Bất kể nhìn từ góc độ nào hắn đều không nên tiếp tục đứng ở bên cạnh Tô Ly.
Trần Trường Sinh liếc mắt nhìn Tô Ly một cái.
Thần tình Tô Ly lạnh nhát, không nói gì, bởi vì đây vẫn là vấn đề hắn muốn hiểu rõ, chỉ là hắn không hỏi, Trần Trường Sinh tự nhiên cũng không trả lời.
Hiện tại Lương Hồng Trang hỏi lên, hắn muốn nghe xem rốt cục đáp án của Trần Trường Sinh là gì.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát nói:
- Ta không hiểu sao lại từ Chu Viên đi tới trước Tuyết Lão Thành.
Lương Hồng Trang khẽ nhướn mày, thật không ngờ đúng là như thế.
- Thời điểm ở bên trong Chu Viên ta cho là mình chết chắc rồi, khi ta rời khỏi Chu Viên, thời điểm nhìn thấy tòa Tuyết Lão Thành, cũng cho là mình chết chắc rồi, sau đó…. Tô Ly tiền bối đã cứu ta, hơn nữa ta nghĩ tiền bối là bị Ma tộc thiết lập cục diện vây giết, hoặc là gặp phải âm mưu nào đó ở Chu Viên giống như ta, được rồi…. thật ra không có phức tạp như vậy…. thật ra rất đơn giản, tiền bối đã cứu ta, ta tự nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn chết.
Trần Trường Sinh nhìn Lương Hồng Trang nghiêm túc nói.
Tô Ly nói:
- Ngàn dặm cánh đồng tuyết và đao của Tiết Hà, mạng của ngươi cũng sớm trả sạch rồi.
- Tiền bối, không thể tính như vậy được, nói đúng ra thì loại chuyện tính mạng không có cách nào tính toán được.
Trần Trường Sinh nói rõ râm ý của mình, câu nói cũng trở nên lưu loát:
- Đối với ngài mà nói chỉ là cứu ta một mạng, nhưng với ta mà nói, cái mạng này chính là tất cả với ta.
Tô Ly và Lương Hồng Trang nghe rõ ý tứ của những lời này, chỉ có điều sống nhiều năm ở trong thế giới tu hành, thể xác và tinh thần đều thoát tục, rất khó chập nhận đạo lý này.
Tô Ly lắc đầu nói:
- Ta cho rằng ngươi đã không còn nợ ta cái gì cả.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta không cho là như vậy.
Tô Ly khẽ giật mình. Hắn biết rõ Trần Trường Sinh không phải là người sung bái mình, cũng không có bất kỳ hứng thú tâm đầu nào, càng chưa nói tới bạn vong niên gì cả, cho nên mới tò mò vì sao Trần Trường Sinh vẫn không rời đi, mãi tới giờ phút này mới biết được, hóa ra cũng chỉ vì một đạo lý đơn giản như vậy, đương nhiên, người có thể kiên trì với đạo lý này như vậy thật sự không đơn giản.
- Một cái mạng trong mắt người ngoài thực tế lại là tất cả của ngươi…. Vậy ngươi chuẩn bị trả ta như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cả đời này liền canh giữ ở bên cạnh ta, làm trâu làm ngựa cho ta sao?
Tô Ly nhìn hắn nói, ánh mắt lại có chút ôn hòa.
Trần Trường Sinh hơi túng quẫn nói:
- Cũng không cần phải như thế chứ?
Tô Ly mỉm cười, Lương Hồng Trang cũng mỉm cười, một người là vui mừng, một người cười nhạo, ý tứ khác nhau.
- Cho dù thật sự là tính toán sổ sách, cứu nhau một lần liền có thể tiêu hết, ta cũng không cho rằng đã trả hết nợ.
Trần Trường Sinh nhìn Lương Hồng Trang nói:
- Ta còn có ân cứu mạng, cho nên ta muốn xác nhận tiền bối thật sự an toàn, tính mạng không đáng ngại mới rời khỏi, tựa như một người bệnh hấp hối ở trong nước, ngươi cứu hắn từ dưới nước lại không quan tâm tới việc hắn bệnh nặng sẽ chết, cứ như vậy rời khỏi, vậy làm sao có thể xem như ngươi đã cứu hắn chứ?
Lương Hồng Trang ngẫm nghĩ một chút nói:
- Có lý.
Trần Trường Sinh nói:
- Đa tạ…. các hạ đã hiểu.
Nhìn dung mạo quyến rũ như nữ tử của Lương Hồng Trang, vũ y màu đỏ, hắn thật sự không biết xưng hô với đối phương như thế nào.
Lương Hồng Trang nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Ta muốn báo thù giết cha, có phải cũng rất có đạo lý hay không?
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, gật gật đầu.
Bốn chữ báo thù giết cha này, là đạo lý không ai có thể cãi lại, là đạo lý cao nhất.
- Ngươi đã kiên trì phải cứu hắn, ta đây chỉ có thể giết ngươi.
Lương Hồng Trang nói:
- Sau này nếu như Giáo Hoàng đại nhân giáng tội, cũng chỉ là cái chết mà thôi, ngươi có biết ta không hề sợ.
Trần Trường Sinh biết đối với một người báo thù mà nói, một khi đã quyết định, uy nghiêm của quốc giáo cũng không thể thay đổi tâm ý của họ, nói:
- Ta hiểu.
Khí tức của Lương Hồng Trang càng ngày càng linh hoạt, sắc bén, không có dây lụa vũ y nhẹ nhàng phấp phới ở trong gió núi, tinh vực lúc trước càng thêm hùng mạnh ổn định.
Mặt hắn không chút cảm xúc nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Ngươi còn lời cuối cùng gì muốn nói?
Trần Trường Sinh thành khẩn nói:
- Kinh xin các hạ thủ hạ lưu tình.
Thế nhân đều biết, thiên phú của Trần Trường Sinh là ở chỗ tu hành, ở chỗ nghị lực đọc một lượt thuộc Đạo Tạng, chăm chí cùng với ngộ tính, nhưng huyết mạch thiên phú của hắn lại rất bình thường, căn bản không thể đánh đồng với Thu Sơn Quân, Từ Hữu Dung và Lạc Lạc điện hạ, như vậy một kiếm này của hắn làm sao có thể vượt qua chừng mực của Thông U cảnh và Tụ Tinh cảnh, trực tiếp phá vỡ tinh vực của hắn?
Chẳng lẽ trước khi hắn xuất kiếm đã khám phá được vũ y của mình? Lương Hồng Trang nhìn về phía Tô Ly—— tinh vực Tụ Tinh cảnh nhìn như hoàn mỹ nhưng chung quy cũng không phải hoàn mỹ thật sự, cũng chỉ có đại cường nhân cấp bậc như Tô Ly mới có thể nhìn thấu, nhưng lúc trước Tô Ly vẫn koong hề lên tiếng, thậm chí ánh mắt vẫn dừng ở trên thân kiếm của Trần Trường Sinh, không hề rơi vào trên người của mình.
- Ngươi dùng…. Rốt cục là kiếm gì?
Lương Hồng Trang nhìn đoản kiếm trong tay Trần Trường Sinh, lông mày nhỏ nhướn lên rất cao, càng phát ra yêu mị vô tận. Trần Trường Sinh không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, thời điểm Tô Ly giao kiếm đã nói rất rõ ràng, nhớ kiếm pháp chính là phạm trù ở tuệ kiếm, nhưng hắn cảm giác ở giữa đó mơ hồ có chút khác biệt.
Lúc này Tô Ly cũng đưa ra một vấn đề. Hắn nhìn Trần Trường Sinh mang theo chút khó hiểu và nghi hoặc hỏi:
- Ngươi thật sự là đoán sao?
Trần Trường Sinh gật đầu, thành thật nói:
- Chính là mơ hồ.
Ánh mắt của Tô Ly trầm trọng, giống như lần đầu tiên nhìn thấy người thiếu niên này, tiếp tục hỏi:
- Tỉ lệ?
Trần Trường Sinh tính toán trong lòng một chút, có chút không xác định nói:
- Bảy?
Thanh âm của Tô Ly đột nhiên cao lên:
- Bảy phần?
Cho dù là người hãnh diện về thiên phú kiếm đạo như hắn cũng hiểu được đáp án này quá mức kinh thế hãi tục, bất kể là mấy trăm năm trước hắn học kiếm ở Ly Sơn, hay là thời điểm lúc trước Thu Sơn Quân đi theo hắn học tuệ kiếm đều không thể làm được điểm này. Đây là chuyện không thể nào.
Đúng vậy, cho nên không thể nào phát sinh.
Trần Trường Sinh hơi ngượng ngùng, hạ going nói:
- Ta là nói bảy phần trăm.
Tô Ly nghĩ thầm cái này vẫn không sai biệt lắm. Dù là như thế thì biểu hiện của Trần Trường Sinh cũng đã vượt ra khỏi suy tính của hắn, cám thán nói:
- Được rồi, ít nhất đã thoát ly khỏi phạm trù mơ hồ, đi tới đoán.
Trần Trường Sinh có chút mơ hồ hỏi:
- Mơ hồ và đoán có gì khác nhau?
Tô Ly nói:
- Đoán là cần dựa vào, mơ hồ là mò mẫm, đương nhiên khác nhau.
Trần Trường Sinh nghĩ tới cảm giác nháu mắt trước khi xuất kiếm, bỗng nhiên có chút không rõ ràng, rốt cục mình là đoán hay là mơ hồ.
Một kiếm này của hắn dựa vào nhiều không phải là tính toán mà là trực giác.
Trực giác, nhiều khi lại chính là phản ứng bản năng được sinh ra sau khi luyện tập tính toán nhiều lần.
Hắn mơ hồ cảm giác một kiếm kia của mình sẽ phá giải được vũ y của Lương Hồng Trang, và có chút hơi khác biệt với tuệ kiếm do Tô Ly dạy hắn, nhưng lại không biết loại khác biệt này rốt cục là cái gì.
Lương Hồng Trang đứng ở ngoài hơn mười trượng, nhìn hai người nói chuyện, bỗng nhiên mỉm cười, trên mặt xinh đẹp mang theo trang sức cô dâu tràn đầy ý tứ trào phúng:
- Bắt đầu tán gẫu rồi.
Tô Ly nhìn hắn:
- Ngươi muốn tán gẫu sao? Vậy thì cùng nhau nói chuyện đi.
Lương Hồng Trang ngơ ngẩn, thật không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy, sau khi trầm mặc một chút lại thật sự gia nhập cuộc nói chuyện phiếm này.
Bởi vì hắn có mấy lời muốn nói, phải nói với Trần Trường Sinh, về phần Tô Ly thì hắn lại không có chuyện gì để nói.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Tại sao ngươi lại xuất hiện ở phía bắc Thiên Lương Quận? Tại sao lại cùng một đường với ma đầu này? Tại sao phải giúp hắn?
Trần Trường Sinh ở trong kinh cũng nghe được cùng với trong ấn tượng Tô Ly đại đa số thời điểm chính là hình tượng thế ngoại cao nhân tiểu sư thúc của Ly Sơn Kiếm Tông, lúc này đồng hành cùng nhau hắn phát hiện loại ấn tượng này cũng không chuẩn xác, hoặc là nói không đủ để hình dung, chính Tô Ly cũng thừa nhận mình giết rất nhiều ngời, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe có người trực tiếp chỉ trích nói Tô Ly là ma đầu.
- Hắn giết bao nhiêu người ngươi biết không? Kiếm của hắn đã bị máu rửa bao nhiêu lần mới sắc bén như thế, ngươi có biết không?
Lương Hồng Trang nhìn Trần Trường Sinh hơi châm biếm nói:
- Giết quá nhiều người như vậy nên sớm chết rồi, kết quả vẫn không chết, thiên đạo tuần hoàn báo ứng sớm muộn cũng sẽ tới, hiện giờ hắn cuối cùng đã nghênh đoán thời điểm chết của mình, ngươi sao phải bảo vệ cho hắn?
Trần Trường Sinh không nói gì, bởi vì không biết nên nói cái gì.
Lương Hồng Trang đưa tay sửa sang lại vũ y, lại đi tới nói:
- Hắn là người Nam, ngươi là người Chu, người Chu bị giết quá nhiều như thế, ngươi sao phải giúp hắn?
Đây nhìn như là không có vấn đề gì, trên thực tế nếu nghĩ cẩn thật đúng là có vấn đề.
Trên cánh đồng tuyết, Trần Trường Sinh cùng Tô Ly chạy trốn, có thể nói là báo ơn cứu mạng của hắn, hơn nữa cũng chỉ có Tô Ly mới có thể giúp hắn trở về, nhưng hiện tại, sau khi kéo dài qua ngàn dặm cánh động tuyết, ân cứu mạng cũng đã báo hết. Hiện tại đã về tới bên trong Đại Chu, hắn hoàn toàn có thể an toàn rơi đi—— Tô Ly của Ly Sơn Kiếm Tông cường, người trong quốc giáo cũng cường, hiện tại Tô Ly gặp rủi ro bị trọng thương, mà chỉ cần quốc giáo không bị diệt, với thân phận viện trưởng Học Viện Quốc Giáo của Trần Trường Sinh, lấy sự sủng ái trong truyền thuyết của Giáo Hoàng đại nhân cùng Mai Lý Sa giáo chủ đối với hắn, ai dám làm gì hắn? Chỉ cần hắn muốn rời khỏi, cho dù là Tiết Hà, Lương Hồng Trang hay bất kỳ cường nhân nào cũng sẽ kính cẩn đưa hắn về kinh.
Bất kể nhìn từ góc độ nào hắn đều không nên tiếp tục đứng ở bên cạnh Tô Ly.
Trần Trường Sinh liếc mắt nhìn Tô Ly một cái.
Thần tình Tô Ly lạnh nhát, không nói gì, bởi vì đây vẫn là vấn đề hắn muốn hiểu rõ, chỉ là hắn không hỏi, Trần Trường Sinh tự nhiên cũng không trả lời.
Hiện tại Lương Hồng Trang hỏi lên, hắn muốn nghe xem rốt cục đáp án của Trần Trường Sinh là gì.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát nói:
- Ta không hiểu sao lại từ Chu Viên đi tới trước Tuyết Lão Thành.
Lương Hồng Trang khẽ nhướn mày, thật không ngờ đúng là như thế.
- Thời điểm ở bên trong Chu Viên ta cho là mình chết chắc rồi, khi ta rời khỏi Chu Viên, thời điểm nhìn thấy tòa Tuyết Lão Thành, cũng cho là mình chết chắc rồi, sau đó…. Tô Ly tiền bối đã cứu ta, hơn nữa ta nghĩ tiền bối là bị Ma tộc thiết lập cục diện vây giết, hoặc là gặp phải âm mưu nào đó ở Chu Viên giống như ta, được rồi…. thật ra không có phức tạp như vậy…. thật ra rất đơn giản, tiền bối đã cứu ta, ta tự nhiên không thể trơ mắt nhìn hắn chết.
Trần Trường Sinh nhìn Lương Hồng Trang nghiêm túc nói.
Tô Ly nói:
- Ngàn dặm cánh đồng tuyết và đao của Tiết Hà, mạng của ngươi cũng sớm trả sạch rồi.
- Tiền bối, không thể tính như vậy được, nói đúng ra thì loại chuyện tính mạng không có cách nào tính toán được.
Trần Trường Sinh nói rõ râm ý của mình, câu nói cũng trở nên lưu loát:
- Đối với ngài mà nói chỉ là cứu ta một mạng, nhưng với ta mà nói, cái mạng này chính là tất cả với ta.
Tô Ly và Lương Hồng Trang nghe rõ ý tứ của những lời này, chỉ có điều sống nhiều năm ở trong thế giới tu hành, thể xác và tinh thần đều thoát tục, rất khó chập nhận đạo lý này.
Tô Ly lắc đầu nói:
- Ta cho rằng ngươi đã không còn nợ ta cái gì cả.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta không cho là như vậy.
Tô Ly khẽ giật mình. Hắn biết rõ Trần Trường Sinh không phải là người sung bái mình, cũng không có bất kỳ hứng thú tâm đầu nào, càng chưa nói tới bạn vong niên gì cả, cho nên mới tò mò vì sao Trần Trường Sinh vẫn không rời đi, mãi tới giờ phút này mới biết được, hóa ra cũng chỉ vì một đạo lý đơn giản như vậy, đương nhiên, người có thể kiên trì với đạo lý này như vậy thật sự không đơn giản.
- Một cái mạng trong mắt người ngoài thực tế lại là tất cả của ngươi…. Vậy ngươi chuẩn bị trả ta như thế nào? Chẳng lẽ ngươi cả đời này liền canh giữ ở bên cạnh ta, làm trâu làm ngựa cho ta sao?
Tô Ly nhìn hắn nói, ánh mắt lại có chút ôn hòa.
Trần Trường Sinh hơi túng quẫn nói:
- Cũng không cần phải như thế chứ?
Tô Ly mỉm cười, Lương Hồng Trang cũng mỉm cười, một người là vui mừng, một người cười nhạo, ý tứ khác nhau.
- Cho dù thật sự là tính toán sổ sách, cứu nhau một lần liền có thể tiêu hết, ta cũng không cho rằng đã trả hết nợ.
Trần Trường Sinh nhìn Lương Hồng Trang nói:
- Ta còn có ân cứu mạng, cho nên ta muốn xác nhận tiền bối thật sự an toàn, tính mạng không đáng ngại mới rời khỏi, tựa như một người bệnh hấp hối ở trong nước, ngươi cứu hắn từ dưới nước lại không quan tâm tới việc hắn bệnh nặng sẽ chết, cứ như vậy rời khỏi, vậy làm sao có thể xem như ngươi đã cứu hắn chứ?
Lương Hồng Trang ngẫm nghĩ một chút nói:
- Có lý.
Trần Trường Sinh nói:
- Đa tạ…. các hạ đã hiểu.
Nhìn dung mạo quyến rũ như nữ tử của Lương Hồng Trang, vũ y màu đỏ, hắn thật sự không biết xưng hô với đối phương như thế nào.
Lương Hồng Trang nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Ta muốn báo thù giết cha, có phải cũng rất có đạo lý hay không?
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, gật gật đầu.
Bốn chữ báo thù giết cha này, là đạo lý không ai có thể cãi lại, là đạo lý cao nhất.
- Ngươi đã kiên trì phải cứu hắn, ta đây chỉ có thể giết ngươi.
Lương Hồng Trang nói:
- Sau này nếu như Giáo Hoàng đại nhân giáng tội, cũng chỉ là cái chết mà thôi, ngươi có biết ta không hề sợ.
Trần Trường Sinh biết đối với một người báo thù mà nói, một khi đã quyết định, uy nghiêm của quốc giáo cũng không thể thay đổi tâm ý của họ, nói:
- Ta hiểu.
Khí tức của Lương Hồng Trang càng ngày càng linh hoạt, sắc bén, không có dây lụa vũ y nhẹ nhàng phấp phới ở trong gió núi, tinh vực lúc trước càng thêm hùng mạnh ổn định.
Mặt hắn không chút cảm xúc nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Ngươi còn lời cuối cùng gì muốn nói?
Trần Trường Sinh thành khẩn nói:
- Kinh xin các hạ thủ hạ lưu tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.