Quyển 2 - Chương 441: Tiếng chuông vang lên tín hiệu trở về nhà.
Miêu Nị
09/12/2016
Giáo Hoàng lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh, nói:
- Nếu là đối với cách nhìn của thế giới, như vậy chỉ có thể vì thế giới này mà thay đổi.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ta vẫn không hiểu.
Giáo Hoàng bình tĩnh nói:
- Ngươi không cần phải hiểu... Giống những lão già chúng ta này, trải qua mưa gió quá nhiều, gặp qua mặt trời mọc mặt trời lặn quá nhiều, đối với rất nhiều chuyện đã trở nên chết lặng, nhiều khi nhìn phương thức đối đãi của thế giới có thể tương đối không thú vị, chúng ta không ngại sử dụng một ít thủ đoạn xinh đẹp không như thế, thậm chí làm một ít chuyện trái lương tâm, nhưng nhiều khi, chúng ta làm như vậy, không phải là muốn bảo vệ mấy thứ gì, mà là bởi vì chúng ta tỉnh táo biết trách nhiệm của mình ở chỗ nào.
- Trách nhiệm?
Trần Trường Sinh hỏi.
- Đúng đấy, sống càng lâu, trách nhiệm càng lớn.
Giáo Hoàng nói:
- Trách nhiệm của chúng ta đối với thế giới này, theo dòng chảy thời gian mà không ngừng trở nên nặng nề, chúng ta có trách nhiệm vì tương lai mưu cầu càng tốt đẹp hơn của nhân loại, vì thế chúng ta có thể gánh vác ô danh, có thể bất kể giá phải trả, năm đó ta với sư phụ của ngươi là kẻ địch, hiện tại ta cùng với nương nương là kẻ địch, đều là đạo lý này.
Nói xong câu đó, Giáo Hoàng đi đến về hướng ở chỗ sâu trong đại điện, sau đó không còn có xuất hiện nữa.
Trần Trường Sinh và Lạc Lạc đi ra đại điện, bước xuống thềm đá, đi đến trước mảnh rừng phong trước Giáo Xu Xứ.
Rừng phong mùa xuân là màu xanh, nhưng lúc hoàng hôn là đỏ như máu, lúc này ở trong bóng đêm, lại trở thành màu đen.
Hoá ra, cái gọi là màu sắc, đều là trời bôi nhuộm lên.
Thời gian không có quá lâu, trong điện đã vang lên tiếng chuông nặng trĩu.
Trong Ly Cung cũng đã vang lên tiếng chuông.
Tiếng chuông vang lên, đó là tín hiệu trở về nhà.
Trong điển tịch Quốc giáo, vẫn cho rằng người chết không như đèn tắt, nhưng linh hồn cũng sẽ không lưu lại ở trong hiện thế, mà là sẽ trở về biển sao.
Giữa biển sao trong bầu trời đêm, là thần quốc, là thiên đường, lại là cố hương vĩnh hằng.
Linh hồn của Đại Chủ Giáo Mai Lý Sa, ngay tại tiếng chuông vang lên trong nháy mắt kia, bình tĩnh đã rời khỏi nhân thế, thần hồn thuộc về giữa biển sao yên tĩnh.
Không có âm mưu gì, cũng không có kết cục hùng vĩ và tuyệt đẹp gì, chỉ là quy luật rời khỏi theo sinh mạng yên bình tầm thường như vậy, tựa như rất nhiều người già bình thường.
Nhưng ngài dù sao không phải người già bình thường, ngài là quốc giáo tư cách và sự từng trải già nhất, thánh đường đại chủ giáo địa vị tối cao.
Ngài gặp qua tam nhâm Giáo Hoàng, bốn đời Thánh nữ, gặp qua Thái Tông Hoàng Đế, gặp qua Chu Độc Phu, gặp qua Trần Huyền Bá, gặp qua Vương Chi Sách, gặp qua sống hay chết của Bách Thảo Viên, gặp qua máu và lửa trong Quốc Giáo Học Viện, hắn gặp qua vô số năm tháng, biết vô số bí mật, mà những năm tháng và bí mật này, sẽ theo ngài rời đi và bị vùi lấp cùng nhau.
Nghe tiếng chuông, Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn phía bầu trời đêm, chỉ thấy sao đầy trời bị lá cây lay động theo gió hoặc che dấu hoặc ngăn cách mở ra.
Hắn không biết sao bổn mạng của giáo chủ đại nhân là sao nào, càng nhìn không thấy, nhưng hắn biết rằng, ngôi sao kia lúc này hẳn là đang trở nên tối dần.
Nếu như nói cái chết thật là linh hồn trở về biển sao, đó là ngôi sao kia sẽ trở nên tối?
Tiếng chuông vẫn đang liên tục như cũ, không ngừng có xe vua từ các nơi của kinh đô đến Giáo Xu Xứ, các đại nhân vật đều tự mình diễn tả niềm thương nhớ. Trần Trường Sinh đứng ở trong rừng cây, đang nhìn những hình ảnh này, không nói gì —— hắn đã nhìn thấy gia chủ của Thiên Hải Gia, đã nhìn thấy Tiết Tỉnh Xuyên, đã nhìn thấy Mạc Vũ, đã nhìn thấy Trần Lưu Vương cố nén nước mắt, đã nhìn thấy Từ Thế Tích.
Hắn không muốn gặp lại những người này, và Lạc Lạc nắm tay xuyên qua rừng cây, đi vào trên đường lớn tương đối yên lặng, cùng nhau về tới Quốc Giáo Học Viện.
Đây là sau thời gian rất lâu, Lạc Lạc lần đầu tiên qua đêm ở Quốc Giáo Học Viện, Kim Ngọc Luật theo một đường, biết tình hình đặc biệt tối nay, không nói gì thêm.
Trần Trường Sinh dẫn theo nàng đi thẳng tới ven hồ, leo lên cây đa lớn, ngồi sóng vai, nhìn lên trên trời và đầy sao trong nước, nhẹ nhàng nói chuyện.
Hắn nói rất nhiều chuyện, chuyện của trấn Tây Ninh, chuyện trong Chu Viên, phát sinh nhiều chuyện trên đường trở về phía nam hắn cho là tàn khốc hiểm ác máu tanh, hắn lần trước không có nói với nàng, tối nay nói tất cả.
Lạc Lạc im lặng lắng nghe, không nói gì thêm.
- Trưởng thành thật sự là một chuyện rất khó khăn, bởi vì rất khó nắm chắc độ ở giữa, trái cây chín thấu rồi, cũng rất dễ dàng hư thối.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta vẫn kiên trì cho rằng, còn sống không phải là chiến đấu.
Nói xong câu đó, hắn khiến cho Lạc Lạc buồn ngủ, chính mình tiếp tục ngồi trên tại cây đa lớn, đang nghĩ một vài chuyện.
Tô Ly đã dạy hắn tam kiếm, tuệ kiếm rất hùng mạnh, các loại tính toán suy diễn, đó là chiến đấu, nhiên kiếm rất hùng mạnh, các loại thiêu đốt sinh mạng, đó là chiến đấu, nhưng hắn thật sự vẫn là thích bổn kiếm, bởi vì bổn kiếm cần chính là dũng khí, hơn nữa không phải chiến đấu.
Hắn thầm nghĩ phải sống, cho tới bây giờ không muốn phải chiến đấu, hắn không thích chiến đấu, nhưng còn sống, có đôi khi chiến đấu không thể tránh né, nhất là khi ngươi phải nhận gánh trách nhiệm.
Cho đến hiện tại, hắn đều không biết trách nhiệm Đại Chủ Giáo Mai Lý Sa muốn gánh vác là cái gì, nhưng hắn đã lĩnh ngộ được loại thái độ đó.
Hắn nhắm mắt lại ở trên cây đa lớn, lại một đêm không ngủ.
Năm giờ sáng sớm, hắn mở to mắt, giống như trong mỗi một ngày bình thường, chỉ có điều trong ánh mắt hiện đầy tơ máu. Hắn đã hít sâu năm lần, tĩnh tâm minh ý, đã xuống cây đi dọc theo ven hồ một vòng, bỗng giật mình thân thể có chút chua cương, đã ăn hai chén cháo Hiên Viên Phá nấu ở trong nhà bếp, còn ngoại lệ ăn nửa trứng vịt muối.
- Hôm nay hẳn là có rất nhiều người đi phúng viếng Giáo Xu Xứ, ngươi đại biểu quá khứ của Quốc Giáo Học Viện.
Hắn nói với Lạc Lạc.
Lạc Lạc nghĩ cuộc chiến đấu đó hôm nay, có chút không muốn rời đi, lại qua không được ánh mắt của Trần Trường Sinh, chỉ đành gật gật đầu.
Nắng sớm dần dần lui, ngoài ngõ Bách Hoa dần dần bắt đầu trở nên náo nhiệt, phía dưới mái che nắng dựng tạm thời đã ngồi đầy người. Vị trí tốt nhất không thuộc về đại nhân vật có quyền lực nhất, mà là thuộc về hoạ sĩ và người kể chuyện của tứ đại phường, bọn họ phải chịu trách nhiệm ghi chép tất cả chi tiết trận chiến đấu này hôm nay, sau đó truyền khắp toàn bộ kinh đô cùng với toàn bộ đại lục.
Chu Tự Hoành đã trình diện, đứng ở trước cửa Quốc Giáo Học Viện, tâm tình có chút tiếc nuối.
—— lấy tu vi của Tụ Tinh Cảnh tới khiêu chiến một thiếu niên Thông U Cảnh, như thế nhìn đều có chút mất mặt, nhưng đối phương dù sao cũng là viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện. Cho nên hắn cho rằng cuộc chiến đấu này hôm nay, chắc chắn làm cho thanh danh của mình đạt được nâng lên thật lớn, không dám nói nâng lên bao nhiêu ở trên Tiêu Dao Bảng, nhưng ít ra có thể làm cho càng nhiều người biết tên của mình.
Làm một vị khách khanh, danh khí thường thường là quan trọng hơn so với thực lực này nọ.
Muốn thông qua một trận chiến này khiến thanh danh càng thêm vang dội, hắn cần người xem, nhất là những người xem này rất có sức mạnh, mà không phải hoạ sĩ và người kể chuyện này. Tiếc nuối chính là, Đại Chủ Giáo Mai Lý Sa đêm qua đã chết rồi, những người này vốn có khả năng xuất hiện đại nhân vật, đều đã đi phúng viếng Giáo Xu Xứ. Cho nên hắn cảm thấy có chút tiếc nuối, thậm chí có chút căm tức. Ngài chết lúc nào không được, thế nào lại chết ngay lúc này?
- Nếu là đối với cách nhìn của thế giới, như vậy chỉ có thể vì thế giới này mà thay đổi.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ta vẫn không hiểu.
Giáo Hoàng bình tĩnh nói:
- Ngươi không cần phải hiểu... Giống những lão già chúng ta này, trải qua mưa gió quá nhiều, gặp qua mặt trời mọc mặt trời lặn quá nhiều, đối với rất nhiều chuyện đã trở nên chết lặng, nhiều khi nhìn phương thức đối đãi của thế giới có thể tương đối không thú vị, chúng ta không ngại sử dụng một ít thủ đoạn xinh đẹp không như thế, thậm chí làm một ít chuyện trái lương tâm, nhưng nhiều khi, chúng ta làm như vậy, không phải là muốn bảo vệ mấy thứ gì, mà là bởi vì chúng ta tỉnh táo biết trách nhiệm của mình ở chỗ nào.
- Trách nhiệm?
Trần Trường Sinh hỏi.
- Đúng đấy, sống càng lâu, trách nhiệm càng lớn.
Giáo Hoàng nói:
- Trách nhiệm của chúng ta đối với thế giới này, theo dòng chảy thời gian mà không ngừng trở nên nặng nề, chúng ta có trách nhiệm vì tương lai mưu cầu càng tốt đẹp hơn của nhân loại, vì thế chúng ta có thể gánh vác ô danh, có thể bất kể giá phải trả, năm đó ta với sư phụ của ngươi là kẻ địch, hiện tại ta cùng với nương nương là kẻ địch, đều là đạo lý này.
Nói xong câu đó, Giáo Hoàng đi đến về hướng ở chỗ sâu trong đại điện, sau đó không còn có xuất hiện nữa.
Trần Trường Sinh và Lạc Lạc đi ra đại điện, bước xuống thềm đá, đi đến trước mảnh rừng phong trước Giáo Xu Xứ.
Rừng phong mùa xuân là màu xanh, nhưng lúc hoàng hôn là đỏ như máu, lúc này ở trong bóng đêm, lại trở thành màu đen.
Hoá ra, cái gọi là màu sắc, đều là trời bôi nhuộm lên.
Thời gian không có quá lâu, trong điện đã vang lên tiếng chuông nặng trĩu.
Trong Ly Cung cũng đã vang lên tiếng chuông.
Tiếng chuông vang lên, đó là tín hiệu trở về nhà.
Trong điển tịch Quốc giáo, vẫn cho rằng người chết không như đèn tắt, nhưng linh hồn cũng sẽ không lưu lại ở trong hiện thế, mà là sẽ trở về biển sao.
Giữa biển sao trong bầu trời đêm, là thần quốc, là thiên đường, lại là cố hương vĩnh hằng.
Linh hồn của Đại Chủ Giáo Mai Lý Sa, ngay tại tiếng chuông vang lên trong nháy mắt kia, bình tĩnh đã rời khỏi nhân thế, thần hồn thuộc về giữa biển sao yên tĩnh.
Không có âm mưu gì, cũng không có kết cục hùng vĩ và tuyệt đẹp gì, chỉ là quy luật rời khỏi theo sinh mạng yên bình tầm thường như vậy, tựa như rất nhiều người già bình thường.
Nhưng ngài dù sao không phải người già bình thường, ngài là quốc giáo tư cách và sự từng trải già nhất, thánh đường đại chủ giáo địa vị tối cao.
Ngài gặp qua tam nhâm Giáo Hoàng, bốn đời Thánh nữ, gặp qua Thái Tông Hoàng Đế, gặp qua Chu Độc Phu, gặp qua Trần Huyền Bá, gặp qua Vương Chi Sách, gặp qua sống hay chết của Bách Thảo Viên, gặp qua máu và lửa trong Quốc Giáo Học Viện, hắn gặp qua vô số năm tháng, biết vô số bí mật, mà những năm tháng và bí mật này, sẽ theo ngài rời đi và bị vùi lấp cùng nhau.
Nghe tiếng chuông, Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn phía bầu trời đêm, chỉ thấy sao đầy trời bị lá cây lay động theo gió hoặc che dấu hoặc ngăn cách mở ra.
Hắn không biết sao bổn mạng của giáo chủ đại nhân là sao nào, càng nhìn không thấy, nhưng hắn biết rằng, ngôi sao kia lúc này hẳn là đang trở nên tối dần.
Nếu như nói cái chết thật là linh hồn trở về biển sao, đó là ngôi sao kia sẽ trở nên tối?
Tiếng chuông vẫn đang liên tục như cũ, không ngừng có xe vua từ các nơi của kinh đô đến Giáo Xu Xứ, các đại nhân vật đều tự mình diễn tả niềm thương nhớ. Trần Trường Sinh đứng ở trong rừng cây, đang nhìn những hình ảnh này, không nói gì —— hắn đã nhìn thấy gia chủ của Thiên Hải Gia, đã nhìn thấy Tiết Tỉnh Xuyên, đã nhìn thấy Mạc Vũ, đã nhìn thấy Trần Lưu Vương cố nén nước mắt, đã nhìn thấy Từ Thế Tích.
Hắn không muốn gặp lại những người này, và Lạc Lạc nắm tay xuyên qua rừng cây, đi vào trên đường lớn tương đối yên lặng, cùng nhau về tới Quốc Giáo Học Viện.
Đây là sau thời gian rất lâu, Lạc Lạc lần đầu tiên qua đêm ở Quốc Giáo Học Viện, Kim Ngọc Luật theo một đường, biết tình hình đặc biệt tối nay, không nói gì thêm.
Trần Trường Sinh dẫn theo nàng đi thẳng tới ven hồ, leo lên cây đa lớn, ngồi sóng vai, nhìn lên trên trời và đầy sao trong nước, nhẹ nhàng nói chuyện.
Hắn nói rất nhiều chuyện, chuyện của trấn Tây Ninh, chuyện trong Chu Viên, phát sinh nhiều chuyện trên đường trở về phía nam hắn cho là tàn khốc hiểm ác máu tanh, hắn lần trước không có nói với nàng, tối nay nói tất cả.
Lạc Lạc im lặng lắng nghe, không nói gì thêm.
- Trưởng thành thật sự là một chuyện rất khó khăn, bởi vì rất khó nắm chắc độ ở giữa, trái cây chín thấu rồi, cũng rất dễ dàng hư thối.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta vẫn kiên trì cho rằng, còn sống không phải là chiến đấu.
Nói xong câu đó, hắn khiến cho Lạc Lạc buồn ngủ, chính mình tiếp tục ngồi trên tại cây đa lớn, đang nghĩ một vài chuyện.
Tô Ly đã dạy hắn tam kiếm, tuệ kiếm rất hùng mạnh, các loại tính toán suy diễn, đó là chiến đấu, nhiên kiếm rất hùng mạnh, các loại thiêu đốt sinh mạng, đó là chiến đấu, nhưng hắn thật sự vẫn là thích bổn kiếm, bởi vì bổn kiếm cần chính là dũng khí, hơn nữa không phải chiến đấu.
Hắn thầm nghĩ phải sống, cho tới bây giờ không muốn phải chiến đấu, hắn không thích chiến đấu, nhưng còn sống, có đôi khi chiến đấu không thể tránh né, nhất là khi ngươi phải nhận gánh trách nhiệm.
Cho đến hiện tại, hắn đều không biết trách nhiệm Đại Chủ Giáo Mai Lý Sa muốn gánh vác là cái gì, nhưng hắn đã lĩnh ngộ được loại thái độ đó.
Hắn nhắm mắt lại ở trên cây đa lớn, lại một đêm không ngủ.
Năm giờ sáng sớm, hắn mở to mắt, giống như trong mỗi một ngày bình thường, chỉ có điều trong ánh mắt hiện đầy tơ máu. Hắn đã hít sâu năm lần, tĩnh tâm minh ý, đã xuống cây đi dọc theo ven hồ một vòng, bỗng giật mình thân thể có chút chua cương, đã ăn hai chén cháo Hiên Viên Phá nấu ở trong nhà bếp, còn ngoại lệ ăn nửa trứng vịt muối.
- Hôm nay hẳn là có rất nhiều người đi phúng viếng Giáo Xu Xứ, ngươi đại biểu quá khứ của Quốc Giáo Học Viện.
Hắn nói với Lạc Lạc.
Lạc Lạc nghĩ cuộc chiến đấu đó hôm nay, có chút không muốn rời đi, lại qua không được ánh mắt của Trần Trường Sinh, chỉ đành gật gật đầu.
Nắng sớm dần dần lui, ngoài ngõ Bách Hoa dần dần bắt đầu trở nên náo nhiệt, phía dưới mái che nắng dựng tạm thời đã ngồi đầy người. Vị trí tốt nhất không thuộc về đại nhân vật có quyền lực nhất, mà là thuộc về hoạ sĩ và người kể chuyện của tứ đại phường, bọn họ phải chịu trách nhiệm ghi chép tất cả chi tiết trận chiến đấu này hôm nay, sau đó truyền khắp toàn bộ kinh đô cùng với toàn bộ đại lục.
Chu Tự Hoành đã trình diện, đứng ở trước cửa Quốc Giáo Học Viện, tâm tình có chút tiếc nuối.
—— lấy tu vi của Tụ Tinh Cảnh tới khiêu chiến một thiếu niên Thông U Cảnh, như thế nhìn đều có chút mất mặt, nhưng đối phương dù sao cũng là viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện. Cho nên hắn cho rằng cuộc chiến đấu này hôm nay, chắc chắn làm cho thanh danh của mình đạt được nâng lên thật lớn, không dám nói nâng lên bao nhiêu ở trên Tiêu Dao Bảng, nhưng ít ra có thể làm cho càng nhiều người biết tên của mình.
Làm một vị khách khanh, danh khí thường thường là quan trọng hơn so với thực lực này nọ.
Muốn thông qua một trận chiến này khiến thanh danh càng thêm vang dội, hắn cần người xem, nhất là những người xem này rất có sức mạnh, mà không phải hoạ sĩ và người kể chuyện này. Tiếc nuối chính là, Đại Chủ Giáo Mai Lý Sa đêm qua đã chết rồi, những người này vốn có khả năng xuất hiện đại nhân vật, đều đã đi phúng viếng Giáo Xu Xứ. Cho nên hắn cảm thấy có chút tiếc nuối, thậm chí có chút căm tức. Ngài chết lúc nào không được, thế nào lại chết ngay lúc này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.