Quyển 1 - Chương 209: Tới bình minh đi xem bia
Miêu Nị
26/04/2016
Những người còn đang đắm chìm trong cảm xúc sầu não, thấy hắn đi ngủ như vậy thì không khỏi có chút kinh ngạc, Quan Phi Bạch hơi nhướn mày,
không hài lòng nói:
- Thật là một tên máu lạnh.
Cẩu Hàn Thực lắc đầu ra hiệu hắn đừng nên nói nữa.
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:
- Ngươi là vũ phu tranh cường háo thắng, so với lão gia hỏa ở lương đình kia có gì khác nhau?
Lúc này Chiết Tụ bỗng nhiên nói:
- Máu lạnh cũng tốt.
Mọi người nghe vậy ngơ ngẩn, hiểu cách nói của Đường Tam Thập Lục cũng quá mức gượng ép.
- Máu lạnh mới không dễ sốt, càng không dễ nổi điên.
Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc giải thích một câu, sau đó xoay người vào buồng trong, tìm được một tấm chăn khác, nằm dài trên giường bắt đầu ngủ.
Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên nghĩ đến một việc, đi theo vào trong phòng, nói:
- Ta nói tổng cộng có mấy giường mấy chăn? Các ngươi sẽ không lấy hết chứ?
Quan Phi Bạch nghe vậy, nhảy dựng lên, hướng vào bên trong hô:
- Mặc kệ mấy giường, chúng ta ít nhất phải hai giường.
Tuân Mai trước khi chết để lại nhà cỏ này, chuyện này có cảm giác rất trịnh trọng, tựa như gian phòng cỏ này là tài sản lớn nhất của hắn. Nhưng trên thực tế, gian nhà cỏ vô cùng đơn sơ, ba gian phòng, ngoại trừ nhà bếp, còn có nhà giữa và buồng trong, nhưng nhà bếp không thể ở, còn dư lại hai gian phòng nhỏ hẹp, ở bảy người quả thật là có chút chật chội.
Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục và Chiết Tụ ở buồng trong. Dù sao bọn họ tới trước, hơn nữa Tuân Mai để phòng lại cho mọi người, nguyên nhân cũng là do họ, cho nên bốn người Ly Sơn Kiếm Tông không có dị nghị, chỉ có điều Quan Phi Bạch liều chết liều sống đoạt hai giường hai chăn.
Tuân Mai chỉ để lại ba chiếc giường và chăn đệm hôi rình, hai giường bị đoạt mất chỉ còn lại một giường, cũng may Chiết Tụ từ nhỏ sống ở cánh đồng nên thời tiết đầu xuân se lạnh với hắn là thích ý, căn bản không cần đắp chăn, Đường Tam Thập Lục là công tử nhà giàu lúc nào cũng mang theo áo lông, cho nên Trần Trường Sinh rất may mắn không cần đắp chăn chung với người khác.
Bóng đêm sâu dần, Trần Trường Sinh vẫn như cũ không ngủ nổi.
Không phải bởi vì trên đệm truyền đến mùi chua hôi, tuy rằng vậy đây cũng là một trong các nguyên nhân.
Trên giường của một người từng ngủ ba mươi bảy năm vừa mới chết trước mắt họ, ai có thể ngủ được?
Người không ngủ như hắn còn rất nhiều.
- Đáng giá không?
Đường Tam Thập Lục nhìn bầu trời sao hỏi, cảm xúc có vẻ hạ thấp.
Chiết Tụ nhắm mắt lại, không ngủ nhưng cũng không nói gì, bởi vì theo hắn, đây là vấn đề không cần suy tính.
Trần Trường Sinh cũng không nói gì, chỉ nắm chặt khối Hắc Thạch. Đêm qua ở Lăng Yên các, hắn hiểu được một chuyện, tối nay ở Thiên Thư Lăng, hắn gặp một chuyện, việc bất ngờ tới liên tiếp khiến người mười lăm tuổi như hắn trở tay không kịp, kỳ thật so với Đường Tam Thập Lục càng thêm ngơ ngẩn.
Nhìn sao trời, cảm giác vì sao đỏ thuộc về mình, hắn trầm mặc nghĩ nếu muốn thay đổi mình vận mệnh, đầu tiên phải đi cải mệnh của những người liên quan tới vận mệnh của mình, nhưng làm sao biết vì sao nào là đối ứng với mình? Tuân Mai... Hắn có phải không? Mình và hắn có liên hệ gì, cái chết của hắn sẽ thay đổi gì? Vẫn là vì mình tiến nhập Thiên Thư Lăng, vận mệnh của hắn mới phát sinh biến hóa? Chính mình muốn thay đổi vận mệnh thật sự sẽ mang đến khổ sở và tử vong cho người khác sao?
Nếu ảnh hưởng đến vì sao của sư huynh thì làm sao bây giờ? Là Đường Tam Thập Lục thì làm sao bây giờ? Là Lạc Lạc thì làm sao bây giờ? Cho dù là Từ Hữu Dung, chẳng lẽ mình có thể lạnh lùng nhìn vì sao của nàng ảm đạm? Ngay lúc hắn không còn nghĩ tới chuyện này nữa, Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên vén áo lông sang một bên, sau đó không ngừng cầm vạt áo quạt gió.
- Làm sao vậy? Hắn hỏi.
- Hơi nóng.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Cũng không biết người trong nhà chuẩn bị thế nào.
Trần Trường Sinh cười cười, không nói gì thêm.
Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, rất nghiêm túc nói:
- Trần Trường Sinh, ta có câu phải nói với ngươi.
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, hỏi:
- Cái gì?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Về sau mặc kệ chuyện gì phát sinh, ta cũng không muốn nói với ngươi lời cảm ơn, ngươi cũng không cần không khách khí.
Nghe lời này, Trần Trường Sinh im lặng không nói gì, hắn biết Đường Tam Thập Lục nghe Tuân Mai và Vương Phá đối thoại, có chút cảm xúc.
Tiếng cười nhạo của Quan Phi Bạch từ ngoài cửa truyền đến:
- Tại sao là ngươi cảm ơn Trần Trường Sinh, hắn phải nói với ngươi đừng khách khí? Ngươi liền xác định mình tương lai sẽ biến thành Vương Phá, Trần Trường Sinh nhất định không bằng ngươi chỉ có thể sắm vai nhân vật tới khích lệ ngươi? Đừng quên hắn đã Thông U rồi, ngươi còn kém xa lắm.
Đường Tam Thập Lục nói xong mấy câu kia, nghe thấy lời này không khỏi quê quá hóa khùng, hô to:
- Nói như ngươi mạnh hơn ta lắm đấy.
Quan Phi Bạch cười lạnh nói:
- Không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng tóm lại vẫn là mạnh.
Cẩu Hàn Thực quát:
- Đừng ầm ĩ nữa.
Trần Trường Sinh nói:
- Ngủ sớm đi.
Trong phòng rốt cục yên tĩnh, nhưng không bao lâu lại nghe thấy tiếng Thất Gian rụt rè vang lên.
- Nhị sư huynh, đệ... hình như đệ... đói bụng.
Yên tĩnh, sau đó tiếng cười nổi lên.
Gương mặt Thất Gian đỏ bừng.
Trần Trường Sinh chú ý tới, Chiết Tụ nhắm mắt lại, khóe môi hơi cong lên.
Vui cười tức giận mắng vài câu, tâm tình của mọi người đã bình phục chút, dần dần ngủ say.
Trần Trường Sinh vẫn còn thức, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ.
Tối nay Tuân Mai nói đã học được từ hắn và Chiết Tụ, kỳ thật hắn cũng đã học được rất nhiều thứ.
Chiết Tụ nói, còn sống là chuyện trọng yếu nhất không phải còn sống, mà là tỉnh táo còn sống hoặc là chết đi. Với hắn mà nói, trọng yếu nhất là sống thuận theo tâm ý. Hắn ở miếu cũ Tây Ninh trấn, đi theo sư phụ đọc đạo tạng, tu đạo pháp, không phải tu phi kiếm giết người, trường sinh bất lão, mà là thuận tâm ý.
Hướng tử mà sinh, có ý nghĩa duy nhất là chỉ thời khắc sinh tử phải tỉnh táo, đương nhiên phải thuận tâm ý.
Cũng chính vì Trần Trường Sinh hướng tử mà sinh, cho nên cách đây ít năm, hắn tu ba chữ Thuận Tâm Ý vô cùng tốt, đi thần tướng phủ từ hôn, ở Thanh Đằng Yến hiện thân, cho đến ở Đại Triều Thí đứng đầu danh sách, song khi hắn thực sự đi vào Lăng Yên các, phát hiện bí mật kia, trong mấy năm qua, lần đầu tiên thấy được hy vọng sống sót, tâm ý ngược lại nhiễu loạn.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên mất đi hứng thú với tu hành, hắn ở trong Thiên Thư Lăng trở thành một du khách, đều là vì tâm ý rối loạn. Cũng may hắn nghe được đáp án của Chiết Tụ, gặp được Tuân Mai đi lên Thiên Thư Lăng. Tuân Mai mất ba mươi bảy năm mới tỉnh lại, hắn chỉ dùng một đêm, không thể không nói, đây là chuyện rất may mắn.
Trần Trường Sinh một lần nữa tìm lại tâm trạng bình tĩnh, một lần nữa quay về quỹ đạo cuộc sống quen thuộc, tuy rằng đêm qua gặp nhiều chuyện như vậy, bất kể thân thể hay tinh thần đều có chút mỏi mệt, hơn nữa ngủ tương đối trễ, nhưng sáng sớm canh năm hắn đã mở to mắt, tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Trần Trường Sinh không có rời giường mà giống như trước tĩnh ý rồi mới ngồi dậy xỏ giày mặc quần áo, lúc chuẩn bị trải giường chiếu xếp chăn mới nhớ trên giường còn có hai người, chỉ thấy Đường Tam Thập Lục ôm thật chặt áo lông, thân mình rụt lại như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, Chiết Tụ thì nằm thẳng, nói khó nghe thì như xác ướp.
Hắn lắc lắc đầu, đi ra gian ngoài, chỉ thấy Cẩu Hàn Thực và Lương Bán Hồ, Quan Phi Bạch đang đắp chung một chăn trên giường, Thất Gian ngủ ở trong góc một mình một chăn. Trong lòng thầm rằng đệ tử cuối của Ly Sơn Kiếm Tông chưởng môn quả nhiên có đãi ngộ khác biệt.
Đi vào trong đình viện, đi tới bên dòng suối múc nước rửa mặt xong, hắn nấu một nồi cháo hoa, lại đem hai phần ba cá ướp muối còn lại chưng lên, đi đến bên mở cửa sổ muốn gọi Đường Tam Thập Lục dậy, Đường Tam Thập Lục trên giường quay cuồng hai vòng, mắng ba câu thô tục, bảo đừng để ý đến hắn.
Trần Trường Sinh bất đắc dĩ xoay người, lại thấy Chiết Tụ đã ngồi xổm trên hàng rào tre đánh răng, không khỏi có chút kinh ngạc, cười hỏi:
- Không ngờ tới.
Chiết Tụ ngồi trên mặt đất, không quay đầu lại, mơ hồ nói:
- Không ngờ tới, lang tể tử ta đây cũng thích sạch sẽ?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, phát hiện đây đúng là suy nghĩ của mình, thật có lỗi nói:
- Là ta không đúng.
Chiết Tụ ném cành liễu hay cành gì đó xuống, vục nước rửa mặt, sau đó nói:
- Không có gì không đúng, ở cánh đồng tuyết ta quả thật không phải mỗi ngày đều rửa mặt, vấy mỡ có thể chống đỡ gió lạnh, nhưng ta ít nhất sẽ đánh răng hai lần một ngày, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ nhai chút băng tuyết.
Trần Trường Sinh thỉnh giáo nói:
- Đó là vì sao?
Chiết Tụ nói:
- Ở cánh đồng tuyết, thịt sẽ bị đông lạnh thành cứng rắn, có đôi khi còn phải ăn thịt sống, cho nên nhất định phải có một bộ răng tốt mới nhai được.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Rất có đạo lý.
Chiết Tụ nói:
- Trong bộ lạc, người sống lâu nhất thường là người có bộ răng tốt nhất.
Trần Trường Sinh chú ý tới hàm răng của hắn, quả thật trắng trẻo khỏe mạnh.
Hai người ăn cá ướp muối, uống ba bát cháo hoa mới rời nhà cỏ, xuyên qua khu rừng đi hướng Thiên Thư Lăng.
Dọc theo đường đi đều không ai nói gì, không khí rất là trầm mặc.
Đợi khi sắp đi đến đường chính Thiên Thư Lăng, Chiết Tụ bỗng nhiên dừng bước, nhìn hắn nói:
- Có chút lạ.
Trần Trường Sinh giật mình, hỏi:
- Lạ chỗ nào?
Chiết Tụ nói:
- Ta quen đi một mình.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy ngươi đi trước.
Chiết Tụ nói:
- Ta còn muốn ngươi giúp ta chữa bệnh, đương nhiên là ngươi đi trước, ngoại trừ đánh răng, trên cánh đồng tuyết còn có một quy củ, đó là không thể đắc tội thầy thuốc.
Trần Trường Sinh mỉm cười, nói:
- Loại chuyện này không cần khách khí.
Chiết Tụ không có ứng lời mà trực tiếp vươn một nắm tay.
Trần Trường Sinh hơi kinh sợ, nói:
- Chẳng lẽ cần phải đánh một chầu?
Chiết Tụ nói:
- Có biết oẳn tù tì không?
Trần Trường Sinh nói:
- Ta chỉ biết kéo đá bao.
Chiết Tụ trầm mặc một lát nói:
- Ta cũng chỉ biết như thế.
Bao và đá, Trần Trường Sinh giành được thắng lợi rời đi trước, theo Thiên Thư Lăng đi về phía bắc, nghe trong núi rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim vỗ cánh, chẳng bao lâu đã tới cửa chính Thiên Thư Lăng, nhìn thấy cái bia duy nhất trên đường.
Bia đá ở trong núi, đường xem bia đương nhiên cũng là đường núi, nhưng cũng không dốc đứng mà đi khá thoải mái.
Lúc này sáng sớm đã tới, ánh sáng mặt trời ở Đông Phương ló dạng, chiếu sáng cả kinh đô phía xa, từ cam lộ đài và Lăng Yên các có thể thấy được rất rõ ràng.
Gió sớm hơi lạnh nhẹ phẩy qua hai má, nắng sớm chiếu sáng trên con đường phía trước, đi lại trong núi rừng thanh u, nghe chim trong trẻo, nhìn ánh sáng mặt trời, tâm tình của Trần Trường Sinh vô cùng bình tĩnh, so với những người khác, hắn chậm hơn một ngày, nhưng hắn cảm thấy không sao cả.
Đúng vậy, đây đúng là lãng phí sinh mạng.
Tựa như lúc hắn và Chiết Tụ đối thoại từng đề cập qua, chơi cờ vẽ tranh, thưởng thức phong cảnh, đều là lãng phí sinh mạng.
Nhưng đó là sự lãng phí sinh mạng tốt đẹp.
Có sinh mạng có thể dùng để lãng phí là tốt đẹp cỡ nào.
Trong núi rừng không người, Trần Trường Sinh bước lên, không bao lâu thì thấy một tấm bia đá. Hắn đi đến trước bia, chỉ thấy trên mặt bia đầy vết đao khắc rìu đục, không có văn tự, cũng không có hình ảnh, rõ ràng đã bị người hủy diệt, nhớ tới ý chỉ năm đó của Thánh Hậu nương nương, hắn biết đó không phải bia đá mình muốn xem, lắc lắc đầu tiếp tục đi trước.
Đi tới trước không xa, hắn lại thấy một tấm bia đá.
Nơi này là một vách núi, trước vách đá là một tòa nhà dựng tạm, tấm bia đá ở trong nhà tạm.
Mái hiên mở rộng xung quanh, cho dù mưa gió có lớn hơn nữa cũng rất khó làm ướt bia này.
Trần Trường Sinh đi đến trước nhà tạm, nhìn tấm bia đá, tâm thần hơi rung động.
Tấm bia đá này có hình dạng không hợp quy tắc, độ dày thậm chí cũng không đều, so với những tấm bia đá thông thường cứ như một phẩm chưa làm xong.
Tấm bia đá mặt ngoài rất bóng, không biết bị nhiều đôi tay sờ qua.
Đây là Thiên Thư Bia.
Tấm bia thứ nhất của Thiên Thư Lăng.
Trần Trường Sinh cưỡng ép mình không nhìn vào mặt bia, mà nhìn xung quanh gian nhà.
Nhà tạm ngăn cách ngoài rừng, thềm đá không kéo đến tận đây, chỉ có một thạch bình.
Qua rừng xanh mơ hồ có thể nhìn thấy mái hiên, hoặc là những nhà tạm khác, nhưng mà không có đường thông tới đó.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh thoáng chút suy nghĩ.
Nắng sớm rơi vào thạch bình, gió mát lướt qua trong rừng, hai con chim bói cá kêu to bay vào bầu trời.
Trần Trường Sinh đã tỉnh táo lại, xoay người nhìn tấm bia đá, trong vô thức cuộn hai tay, bắt đầu tĩnh quan.
Khi ánh mắt của hắn rơi xuống mặt bia, nhịp tim đập không khỏi dồn dập lên.
Quanh nhà tạm rất an tĩnh, chỉ có một mình Trần Trường Sinh. Khác với tình huống hôm qua, lúc ấy có tới mười mấy thí sinh vây quanh khu này. Giờ lại rất an tĩnh, nhưng nhân số còn nhiều, khó tránh khỏi vấn đề chật chội, quần áo ma sát và âm thanh đi lại liên miên không dứt, thậm chí tới đêm, mọi người cũng không rời khỏi mà đốt đèn lồng. Nhưng dù sao Thiên Thư Lăng trên đại lục này đã tồn tại vô số năm, rất nhiều tông phái học viện đều có người vào Thiên Thư Lăng xem qua bia đá, sớm tổng kết ra rất nhiều kinh nghiệm, ở trước Đại Triều Thí cũng đã giải thích, các thí sinh qua giai đoạn ban đầu kích động đã tỉnh táo lại, biết xem bia không phải việc một sớm một chiều, nhất định phải bảo trọng thân thể, dựa theo sư môn chỉ bảo, đi xuống lăng tìm chỗ nghỉ ngơi, lúc này hẳn vẫn còn say giấc nồng.
Trần Trường Sinh không biết quá trình đó, nghiêm túc nhìn tấm bia đá.
Tấm bia đá màu đen, trên bề mặt có vô số vết thô hoặc thanh, hoặc sâu hoặc cạn, những đường cong này không biết là dùng cái gì sắc bén điêu khắc thành, biến chuyển có chút tùy ý, hiện ra đầy khắp mặt bia, ở giữa có vô số thứ giao hội, có vẻ phiền phức khó hiểu, nếu dùng linh cảm hay ánh mắt nhìn sẽ thấy có ý nghĩa cổ xưa gì đó, nhưng nếu tỉnh táo lại, tiễu trừ những cảm xúc đó thì đường cong kỳ thật không có quy luật, càng không có ý tứ gì, giống như là tiểu hài tử viết lung tung vậy.
- Thật là một tên máu lạnh.
Cẩu Hàn Thực lắc đầu ra hiệu hắn đừng nên nói nữa.
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:
- Ngươi là vũ phu tranh cường háo thắng, so với lão gia hỏa ở lương đình kia có gì khác nhau?
Lúc này Chiết Tụ bỗng nhiên nói:
- Máu lạnh cũng tốt.
Mọi người nghe vậy ngơ ngẩn, hiểu cách nói của Đường Tam Thập Lục cũng quá mức gượng ép.
- Máu lạnh mới không dễ sốt, càng không dễ nổi điên.
Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc giải thích một câu, sau đó xoay người vào buồng trong, tìm được một tấm chăn khác, nằm dài trên giường bắt đầu ngủ.
Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên nghĩ đến một việc, đi theo vào trong phòng, nói:
- Ta nói tổng cộng có mấy giường mấy chăn? Các ngươi sẽ không lấy hết chứ?
Quan Phi Bạch nghe vậy, nhảy dựng lên, hướng vào bên trong hô:
- Mặc kệ mấy giường, chúng ta ít nhất phải hai giường.
Tuân Mai trước khi chết để lại nhà cỏ này, chuyện này có cảm giác rất trịnh trọng, tựa như gian phòng cỏ này là tài sản lớn nhất của hắn. Nhưng trên thực tế, gian nhà cỏ vô cùng đơn sơ, ba gian phòng, ngoại trừ nhà bếp, còn có nhà giữa và buồng trong, nhưng nhà bếp không thể ở, còn dư lại hai gian phòng nhỏ hẹp, ở bảy người quả thật là có chút chật chội.
Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục và Chiết Tụ ở buồng trong. Dù sao bọn họ tới trước, hơn nữa Tuân Mai để phòng lại cho mọi người, nguyên nhân cũng là do họ, cho nên bốn người Ly Sơn Kiếm Tông không có dị nghị, chỉ có điều Quan Phi Bạch liều chết liều sống đoạt hai giường hai chăn.
Tuân Mai chỉ để lại ba chiếc giường và chăn đệm hôi rình, hai giường bị đoạt mất chỉ còn lại một giường, cũng may Chiết Tụ từ nhỏ sống ở cánh đồng nên thời tiết đầu xuân se lạnh với hắn là thích ý, căn bản không cần đắp chăn, Đường Tam Thập Lục là công tử nhà giàu lúc nào cũng mang theo áo lông, cho nên Trần Trường Sinh rất may mắn không cần đắp chăn chung với người khác.
Bóng đêm sâu dần, Trần Trường Sinh vẫn như cũ không ngủ nổi.
Không phải bởi vì trên đệm truyền đến mùi chua hôi, tuy rằng vậy đây cũng là một trong các nguyên nhân.
Trên giường của một người từng ngủ ba mươi bảy năm vừa mới chết trước mắt họ, ai có thể ngủ được?
Người không ngủ như hắn còn rất nhiều.
- Đáng giá không?
Đường Tam Thập Lục nhìn bầu trời sao hỏi, cảm xúc có vẻ hạ thấp.
Chiết Tụ nhắm mắt lại, không ngủ nhưng cũng không nói gì, bởi vì theo hắn, đây là vấn đề không cần suy tính.
Trần Trường Sinh cũng không nói gì, chỉ nắm chặt khối Hắc Thạch. Đêm qua ở Lăng Yên các, hắn hiểu được một chuyện, tối nay ở Thiên Thư Lăng, hắn gặp một chuyện, việc bất ngờ tới liên tiếp khiến người mười lăm tuổi như hắn trở tay không kịp, kỳ thật so với Đường Tam Thập Lục càng thêm ngơ ngẩn.
Nhìn sao trời, cảm giác vì sao đỏ thuộc về mình, hắn trầm mặc nghĩ nếu muốn thay đổi mình vận mệnh, đầu tiên phải đi cải mệnh của những người liên quan tới vận mệnh của mình, nhưng làm sao biết vì sao nào là đối ứng với mình? Tuân Mai... Hắn có phải không? Mình và hắn có liên hệ gì, cái chết của hắn sẽ thay đổi gì? Vẫn là vì mình tiến nhập Thiên Thư Lăng, vận mệnh của hắn mới phát sinh biến hóa? Chính mình muốn thay đổi vận mệnh thật sự sẽ mang đến khổ sở và tử vong cho người khác sao?
Nếu ảnh hưởng đến vì sao của sư huynh thì làm sao bây giờ? Là Đường Tam Thập Lục thì làm sao bây giờ? Là Lạc Lạc thì làm sao bây giờ? Cho dù là Từ Hữu Dung, chẳng lẽ mình có thể lạnh lùng nhìn vì sao của nàng ảm đạm? Ngay lúc hắn không còn nghĩ tới chuyện này nữa, Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên vén áo lông sang một bên, sau đó không ngừng cầm vạt áo quạt gió.
- Làm sao vậy? Hắn hỏi.
- Hơi nóng.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Cũng không biết người trong nhà chuẩn bị thế nào.
Trần Trường Sinh cười cười, không nói gì thêm.
Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, rất nghiêm túc nói:
- Trần Trường Sinh, ta có câu phải nói với ngươi.
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, hỏi:
- Cái gì?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Về sau mặc kệ chuyện gì phát sinh, ta cũng không muốn nói với ngươi lời cảm ơn, ngươi cũng không cần không khách khí.
Nghe lời này, Trần Trường Sinh im lặng không nói gì, hắn biết Đường Tam Thập Lục nghe Tuân Mai và Vương Phá đối thoại, có chút cảm xúc.
Tiếng cười nhạo của Quan Phi Bạch từ ngoài cửa truyền đến:
- Tại sao là ngươi cảm ơn Trần Trường Sinh, hắn phải nói với ngươi đừng khách khí? Ngươi liền xác định mình tương lai sẽ biến thành Vương Phá, Trần Trường Sinh nhất định không bằng ngươi chỉ có thể sắm vai nhân vật tới khích lệ ngươi? Đừng quên hắn đã Thông U rồi, ngươi còn kém xa lắm.
Đường Tam Thập Lục nói xong mấy câu kia, nghe thấy lời này không khỏi quê quá hóa khùng, hô to:
- Nói như ngươi mạnh hơn ta lắm đấy.
Quan Phi Bạch cười lạnh nói:
- Không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng tóm lại vẫn là mạnh.
Cẩu Hàn Thực quát:
- Đừng ầm ĩ nữa.
Trần Trường Sinh nói:
- Ngủ sớm đi.
Trong phòng rốt cục yên tĩnh, nhưng không bao lâu lại nghe thấy tiếng Thất Gian rụt rè vang lên.
- Nhị sư huynh, đệ... hình như đệ... đói bụng.
Yên tĩnh, sau đó tiếng cười nổi lên.
Gương mặt Thất Gian đỏ bừng.
Trần Trường Sinh chú ý tới, Chiết Tụ nhắm mắt lại, khóe môi hơi cong lên.
Vui cười tức giận mắng vài câu, tâm tình của mọi người đã bình phục chút, dần dần ngủ say.
Trần Trường Sinh vẫn còn thức, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ.
Tối nay Tuân Mai nói đã học được từ hắn và Chiết Tụ, kỳ thật hắn cũng đã học được rất nhiều thứ.
Chiết Tụ nói, còn sống là chuyện trọng yếu nhất không phải còn sống, mà là tỉnh táo còn sống hoặc là chết đi. Với hắn mà nói, trọng yếu nhất là sống thuận theo tâm ý. Hắn ở miếu cũ Tây Ninh trấn, đi theo sư phụ đọc đạo tạng, tu đạo pháp, không phải tu phi kiếm giết người, trường sinh bất lão, mà là thuận tâm ý.
Hướng tử mà sinh, có ý nghĩa duy nhất là chỉ thời khắc sinh tử phải tỉnh táo, đương nhiên phải thuận tâm ý.
Cũng chính vì Trần Trường Sinh hướng tử mà sinh, cho nên cách đây ít năm, hắn tu ba chữ Thuận Tâm Ý vô cùng tốt, đi thần tướng phủ từ hôn, ở Thanh Đằng Yến hiện thân, cho đến ở Đại Triều Thí đứng đầu danh sách, song khi hắn thực sự đi vào Lăng Yên các, phát hiện bí mật kia, trong mấy năm qua, lần đầu tiên thấy được hy vọng sống sót, tâm ý ngược lại nhiễu loạn.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên mất đi hứng thú với tu hành, hắn ở trong Thiên Thư Lăng trở thành một du khách, đều là vì tâm ý rối loạn. Cũng may hắn nghe được đáp án của Chiết Tụ, gặp được Tuân Mai đi lên Thiên Thư Lăng. Tuân Mai mất ba mươi bảy năm mới tỉnh lại, hắn chỉ dùng một đêm, không thể không nói, đây là chuyện rất may mắn.
Trần Trường Sinh một lần nữa tìm lại tâm trạng bình tĩnh, một lần nữa quay về quỹ đạo cuộc sống quen thuộc, tuy rằng đêm qua gặp nhiều chuyện như vậy, bất kể thân thể hay tinh thần đều có chút mỏi mệt, hơn nữa ngủ tương đối trễ, nhưng sáng sớm canh năm hắn đã mở to mắt, tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Trần Trường Sinh không có rời giường mà giống như trước tĩnh ý rồi mới ngồi dậy xỏ giày mặc quần áo, lúc chuẩn bị trải giường chiếu xếp chăn mới nhớ trên giường còn có hai người, chỉ thấy Đường Tam Thập Lục ôm thật chặt áo lông, thân mình rụt lại như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, Chiết Tụ thì nằm thẳng, nói khó nghe thì như xác ướp.
Hắn lắc lắc đầu, đi ra gian ngoài, chỉ thấy Cẩu Hàn Thực và Lương Bán Hồ, Quan Phi Bạch đang đắp chung một chăn trên giường, Thất Gian ngủ ở trong góc một mình một chăn. Trong lòng thầm rằng đệ tử cuối của Ly Sơn Kiếm Tông chưởng môn quả nhiên có đãi ngộ khác biệt.
Đi vào trong đình viện, đi tới bên dòng suối múc nước rửa mặt xong, hắn nấu một nồi cháo hoa, lại đem hai phần ba cá ướp muối còn lại chưng lên, đi đến bên mở cửa sổ muốn gọi Đường Tam Thập Lục dậy, Đường Tam Thập Lục trên giường quay cuồng hai vòng, mắng ba câu thô tục, bảo đừng để ý đến hắn.
Trần Trường Sinh bất đắc dĩ xoay người, lại thấy Chiết Tụ đã ngồi xổm trên hàng rào tre đánh răng, không khỏi có chút kinh ngạc, cười hỏi:
- Không ngờ tới.
Chiết Tụ ngồi trên mặt đất, không quay đầu lại, mơ hồ nói:
- Không ngờ tới, lang tể tử ta đây cũng thích sạch sẽ?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, phát hiện đây đúng là suy nghĩ của mình, thật có lỗi nói:
- Là ta không đúng.
Chiết Tụ ném cành liễu hay cành gì đó xuống, vục nước rửa mặt, sau đó nói:
- Không có gì không đúng, ở cánh đồng tuyết ta quả thật không phải mỗi ngày đều rửa mặt, vấy mỡ có thể chống đỡ gió lạnh, nhưng ta ít nhất sẽ đánh răng hai lần một ngày, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ nhai chút băng tuyết.
Trần Trường Sinh thỉnh giáo nói:
- Đó là vì sao?
Chiết Tụ nói:
- Ở cánh đồng tuyết, thịt sẽ bị đông lạnh thành cứng rắn, có đôi khi còn phải ăn thịt sống, cho nên nhất định phải có một bộ răng tốt mới nhai được.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Rất có đạo lý.
Chiết Tụ nói:
- Trong bộ lạc, người sống lâu nhất thường là người có bộ răng tốt nhất.
Trần Trường Sinh chú ý tới hàm răng của hắn, quả thật trắng trẻo khỏe mạnh.
Hai người ăn cá ướp muối, uống ba bát cháo hoa mới rời nhà cỏ, xuyên qua khu rừng đi hướng Thiên Thư Lăng.
Dọc theo đường đi đều không ai nói gì, không khí rất là trầm mặc.
Đợi khi sắp đi đến đường chính Thiên Thư Lăng, Chiết Tụ bỗng nhiên dừng bước, nhìn hắn nói:
- Có chút lạ.
Trần Trường Sinh giật mình, hỏi:
- Lạ chỗ nào?
Chiết Tụ nói:
- Ta quen đi một mình.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vậy ngươi đi trước.
Chiết Tụ nói:
- Ta còn muốn ngươi giúp ta chữa bệnh, đương nhiên là ngươi đi trước, ngoại trừ đánh răng, trên cánh đồng tuyết còn có một quy củ, đó là không thể đắc tội thầy thuốc.
Trần Trường Sinh mỉm cười, nói:
- Loại chuyện này không cần khách khí.
Chiết Tụ không có ứng lời mà trực tiếp vươn một nắm tay.
Trần Trường Sinh hơi kinh sợ, nói:
- Chẳng lẽ cần phải đánh một chầu?
Chiết Tụ nói:
- Có biết oẳn tù tì không?
Trần Trường Sinh nói:
- Ta chỉ biết kéo đá bao.
Chiết Tụ trầm mặc một lát nói:
- Ta cũng chỉ biết như thế.
Bao và đá, Trần Trường Sinh giành được thắng lợi rời đi trước, theo Thiên Thư Lăng đi về phía bắc, nghe trong núi rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim vỗ cánh, chẳng bao lâu đã tới cửa chính Thiên Thư Lăng, nhìn thấy cái bia duy nhất trên đường.
Bia đá ở trong núi, đường xem bia đương nhiên cũng là đường núi, nhưng cũng không dốc đứng mà đi khá thoải mái.
Lúc này sáng sớm đã tới, ánh sáng mặt trời ở Đông Phương ló dạng, chiếu sáng cả kinh đô phía xa, từ cam lộ đài và Lăng Yên các có thể thấy được rất rõ ràng.
Gió sớm hơi lạnh nhẹ phẩy qua hai má, nắng sớm chiếu sáng trên con đường phía trước, đi lại trong núi rừng thanh u, nghe chim trong trẻo, nhìn ánh sáng mặt trời, tâm tình của Trần Trường Sinh vô cùng bình tĩnh, so với những người khác, hắn chậm hơn một ngày, nhưng hắn cảm thấy không sao cả.
Đúng vậy, đây đúng là lãng phí sinh mạng.
Tựa như lúc hắn và Chiết Tụ đối thoại từng đề cập qua, chơi cờ vẽ tranh, thưởng thức phong cảnh, đều là lãng phí sinh mạng.
Nhưng đó là sự lãng phí sinh mạng tốt đẹp.
Có sinh mạng có thể dùng để lãng phí là tốt đẹp cỡ nào.
Trong núi rừng không người, Trần Trường Sinh bước lên, không bao lâu thì thấy một tấm bia đá. Hắn đi đến trước bia, chỉ thấy trên mặt bia đầy vết đao khắc rìu đục, không có văn tự, cũng không có hình ảnh, rõ ràng đã bị người hủy diệt, nhớ tới ý chỉ năm đó của Thánh Hậu nương nương, hắn biết đó không phải bia đá mình muốn xem, lắc lắc đầu tiếp tục đi trước.
Đi tới trước không xa, hắn lại thấy một tấm bia đá.
Nơi này là một vách núi, trước vách đá là một tòa nhà dựng tạm, tấm bia đá ở trong nhà tạm.
Mái hiên mở rộng xung quanh, cho dù mưa gió có lớn hơn nữa cũng rất khó làm ướt bia này.
Trần Trường Sinh đi đến trước nhà tạm, nhìn tấm bia đá, tâm thần hơi rung động.
Tấm bia đá này có hình dạng không hợp quy tắc, độ dày thậm chí cũng không đều, so với những tấm bia đá thông thường cứ như một phẩm chưa làm xong.
Tấm bia đá mặt ngoài rất bóng, không biết bị nhiều đôi tay sờ qua.
Đây là Thiên Thư Bia.
Tấm bia thứ nhất của Thiên Thư Lăng.
Trần Trường Sinh cưỡng ép mình không nhìn vào mặt bia, mà nhìn xung quanh gian nhà.
Nhà tạm ngăn cách ngoài rừng, thềm đá không kéo đến tận đây, chỉ có một thạch bình.
Qua rừng xanh mơ hồ có thể nhìn thấy mái hiên, hoặc là những nhà tạm khác, nhưng mà không có đường thông tới đó.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh thoáng chút suy nghĩ.
Nắng sớm rơi vào thạch bình, gió mát lướt qua trong rừng, hai con chim bói cá kêu to bay vào bầu trời.
Trần Trường Sinh đã tỉnh táo lại, xoay người nhìn tấm bia đá, trong vô thức cuộn hai tay, bắt đầu tĩnh quan.
Khi ánh mắt của hắn rơi xuống mặt bia, nhịp tim đập không khỏi dồn dập lên.
Quanh nhà tạm rất an tĩnh, chỉ có một mình Trần Trường Sinh. Khác với tình huống hôm qua, lúc ấy có tới mười mấy thí sinh vây quanh khu này. Giờ lại rất an tĩnh, nhưng nhân số còn nhiều, khó tránh khỏi vấn đề chật chội, quần áo ma sát và âm thanh đi lại liên miên không dứt, thậm chí tới đêm, mọi người cũng không rời khỏi mà đốt đèn lồng. Nhưng dù sao Thiên Thư Lăng trên đại lục này đã tồn tại vô số năm, rất nhiều tông phái học viện đều có người vào Thiên Thư Lăng xem qua bia đá, sớm tổng kết ra rất nhiều kinh nghiệm, ở trước Đại Triều Thí cũng đã giải thích, các thí sinh qua giai đoạn ban đầu kích động đã tỉnh táo lại, biết xem bia không phải việc một sớm một chiều, nhất định phải bảo trọng thân thể, dựa theo sư môn chỉ bảo, đi xuống lăng tìm chỗ nghỉ ngơi, lúc này hẳn vẫn còn say giấc nồng.
Trần Trường Sinh không biết quá trình đó, nghiêm túc nhìn tấm bia đá.
Tấm bia đá màu đen, trên bề mặt có vô số vết thô hoặc thanh, hoặc sâu hoặc cạn, những đường cong này không biết là dùng cái gì sắc bén điêu khắc thành, biến chuyển có chút tùy ý, hiện ra đầy khắp mặt bia, ở giữa có vô số thứ giao hội, có vẻ phiền phức khó hiểu, nếu dùng linh cảm hay ánh mắt nhìn sẽ thấy có ý nghĩa cổ xưa gì đó, nhưng nếu tỉnh táo lại, tiễu trừ những cảm xúc đó thì đường cong kỳ thật không có quy luật, càng không có ý tứ gì, giống như là tiểu hài tử viết lung tung vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.