Quyển 1 - Chương 208: Cảm ơn ngươi, đừng khách khí.
Miêu Nị
08/04/2016
Tình huống đó hoàn toàn bất đồng với thân thể của Trần Trường Sinh.
Cẩu Hàn Thực im lặng không nói gì.
Đám người Đường Tam Thập Lục lúc này cũng chạy tới.
Trong lương đình, Hãn Thanh thần tướng cúi đầu, gương mặt già nua lại được khôi giáp bao bọc, u ám một mảnh, ngoại trừ vẫn có tro bụi nhảy múa, dường như căn bản không hề động đậy
Không ai lưu ý đến một tiếng thở dài mơ hồ.
- Làm phiền đưa ta ra khỏi lăng.
Tuân Mai nhìn các thiếu niên, suy yếu nói:
- Ta ở trong này ngây người ba mươi bảy năm, thật sự có chút chán ngán, cũng không muốn cuối cùng còn phải chết ở đây.
Tuy rằng suy yếu, nhưng ánh mắt của Tuân Mai rất bình tĩnh, với người tu đạo mà nói, cầu đạo mà có thể đắc đạo, đâu có gì là không cam lòng.
Cẩu Hàn Thực ngẫm nghĩ một chút, hỏi:
- Ngài... Có muốn nhắn nhủ gì không?
- Ta còn đủ khí lực nói lời trăn trối, không cần vội vã bây giờ.
Tuân Mai gian nan cười, sau đó nhìn bọn họ, nói rất nghiêm túc:
- Cảm ơn các ngươi.
Đây đã là lần thứ hai Tuân Mai trịnh trọng nói tạ ơn.
Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:
- Chúng ta không có làm gì cả.
Tuân Mai nhìn Chiết Tụ nói:
- Ta cuối cùng có thể biết mình vì sao mà chết, toàn bộ bởi vì câu nói kia của ngươi làm ta tỉnh lại, sao có thể không cảm ơn ngươi?
Trần Trường Sinh nhìn Tuân Mai muốn nói lại thôi.
Tuân Mai mỉm cười nói:
- Có phải muốn nói chuyện tá túc không?
Trần Trường Sinh nghĩ ngài sắp chết rồi, ta làm sao hỏi được.
Tuân Mai nói:
- Chỉ là một căn phòng, các ngươi muốn ở thì ở đi, ta ở bên trong này ngây người ba mươi bảy năm, mỗi năm Đại Triều Thí về sau luôn thấy những đứa nhỏ màn trời chiếu đất đi tìm chỗ ở... Bất quá ta thích thanh tĩnh, các ngươi ở đó thì được, đừng cho những người khác ở nữa.
Những lời này mơ hồ có ý tứ khác, chỉ có điều đám Trần Trường Sinh đâu chú ý tới.
Cẩu Hàn Thực bế Tuân Mai gác lên lưng của Quan Phi Bạch, các thiếu niên đưa Tuân Mai ra ngoài Thiên Thư Lăng.
Bia tùy tùng không biết vì nguyên nhân gì, thủy chung không hề xuất hiện.
Đi vào cửa chính Thiên Thư Lăng, không đợi Đường Tam Thập Lục mở miệng gọi người, cửa đá tự chậm rãi mở ra.
Mặt đất run lên nhè nhẹ, ngọn đèn bên ngoài cũng có chút lay động, quân sĩ thủ lăng đã chờ bên ngoài.
Tuân Mai ra hiệu Quan Phi Bạch thả mình xuống, đi ra ngoài Thiên Thư Lăng.
Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng của Tuân Mai, tâm tình phức tạp.
Người này từng là đứa con cưng của Thiên Đạo Viện, ở Thiên Thư Lăng đọc bia ba mươi bảy năm, tối nay rốt cục có thể đi ra ngoài.
Chỉ có điều, đại khái cũng chỉ có tối nay.
Tuân Mai như không có gì cảm thán, rất tự nhiên đi ra ngoài.
Vào Thiên Thư Lăng, ra Thiên Thư Lăng, ba mươi bảy năm chỉ là một lần cánh cửa đá mở ra khép lại, sinh tử cũng theo một cánh cửa mở ra khép lại.
Ngoài Thiên Thư Lăng, có hai người luôn chờ Tuân Mai.
Đám người Trần Trường Sinh nhận ra Thiên Đạo Viện viện trưởng Mao Thu Vũ, đứng bên trong cửa thi lễ. Rồi lại có chút tò mò, người kia là ai?
Nếu đổi lại bình thường, Mao Thu Vũ thấy Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực, nhất định sẽ khuyến khích vài câu, nhưng lúc này trong mắt của ông ta, ngoại trừ Tuân Mai làm sao còn có thể dung nạp người khác. Ông ta đi lên đỡ lấy Tuân Mai, môi hơi run rẩy, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại không nói gì.
Tuân Mai cưỡng ép lui ra sau hai bước, thi lễ, sau đó khẽ run giọng nói:
- Sư huynh, đệ làm huynh thất vọng rồi.
Mao Thu Vũ nghe tiếng sư huynh, nước mắt ứa ra, nói:
- Có tội gì đâu chứ, có tội gì đâu chứ.
Thấy sư huynh rơi lệ, Tuân Mai rốt cuộc không kìm nổi:
- Vẫn còn có thể tỉnh lại cũng tính là may mắn.
Sau đó Tuân Mai nhìn người kia, nói:
- Thật không ngờ ngươi ở ngoài đây chờ ta.
Người nọ cảm xúc rất phức tạp, nói:
- Ta cảm giác, cảm thấy ngươi hôm nay sẽ ra khỏi lăng, lại không ngờ ngươi có thể bước ra khỏi lăng.
Tuân Mai có chút hổ thẹn nói:
- Mấy năm nay cũng làm cho ngươi thất vọng rồi.
Người nọ vẻ mặt không đồng ý nói:
- Tại sao thất vọng? Trận chiến tối nay ngươi hóa sao làm tuyết, đã nhìn trộm đại đạo thần thánh, nếu Hãn Thanh thần tướng không phải người thủ lăng, không phải mặc khôi giáp kia thì chưa chắc có thể thắng được ngươi, luận cảnh giới tu vi, ngươi đã vượt qua ta.
Tuân Mai nghe vậy hơi giật mình, có chút không tự tin nói:
- Ngươi nói là ta đã vượt qua ngươi?
Người kia nói:
- Ngươi biết ta chưa bao giờ nói láo, kể cả là lúc này.
Tuân Mai ngẩn người, nói:
- Từ năm mười hai tuổi, ta và ngươi giao thủ 127 trận, ta chưa từng thắng trận nào, không ngờ, cuối cùng lại để ta thắng một trận.
Nói xong câu đó, hắn cười vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, như đứa nhỏ khờ dại, hàn ý giữa chân mày tiêu tan không thấy.
Nghe đến đây, đám người Trần Trường Sinh mới biết người nọ là ai, không khỏi giật mình.
Chỉ thấy người nọ một thân áo vải giặt rất sạch sẽ, lông mày và mắt nhíu lại, có vẻ rất là sầu khổ, chẳng lẽ hắn chính là người đó?
Đúng vậy, người nắm giữ một nửa tài sản Hòe Viện mà vẫn làm cho người ta cảm thấy vô cùng nghèo kiết hủ lậu, đó là một trong cường nhân nổi tiếng của đương kim thế gian, Thiên Lương Vương phá.
Vương Phá nhìn Tuân Mai:
- Đợi tương lai, ta tu tới thánh cảnh, sẽ thay ngươi trèo lên đỉnh lăng đánh giá.
Tuân Mai cười nói:
- Đó là ngươi, không phải ta, đến cuối cùng, ngươi còn muốn chọc giận ta?
Vương Phá nói:
- Vậy cuối cùng nên nói cái gì đây?
Tuân Mai cũng cảm thấy hứng thú, tò mò hỏi:
- Ngươi muốn nói với ta điều gì?
Vương Phá rất chân thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói:
- Cảm ơn ngươi.
Lúc Vương Phá nói cảm ơn, vẻ mặt chân thành tha thiết, không có chút giả dối nào, cũng không phải an ủi.
Đúng vậy, không có kinh tài tuyệt diễm Thiên Lương Vương Phá năm đó, Tuân Mai đâu nguyện bị vây trong Thiên Thư Lăng ba mươi bảy năm.
Không có kẻ kiên nghị không chịu nhận thua như đạp tuyết Tuân Mai, thì sao Thiên Lương Vương Phá bây giờ?
Tuân Mai lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Đừng khách khí.
Cửa đá chậm rãi đóng lại.
Hình ảnh cuối cùng đám người Trần Trường Sinh nhìn thấy là Tuân Mai ở trong lòng Mao Thu Vũ nhắm hai mắt lại.
Trở lại nhà cỏ, các thiếu niên hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc nhìn Thiên Thư Lăng trầm mặc không nói.
Cẩu Hàn Thực lớn tuổi nhất, cảnh giới cao nhất, theo đạo lý hắn nên nói gì đó, nhưng mà không có.
Các thiếu niên chiến thắng trong Đại Triều Thí, tiến vào Thiên Thư Lăng mà nói, đây là thời điểm bọn họ hăng hái nhất, nhưng ai ngờ lại thấy chuyện như vậy.
Tương lai bọn họ, ai sẽ nói với ai cảm ơn, ai sẽ nói với ai đừng khách khí?
Trong đình viện an tĩnh, không khí rất là áp lực, đánh vỡ nó là Trần Trường Sinh.
Hắn đi vào trong phòng, nhìn nửa bát canh trà Đường Tam Thập Lục ăn còn dư lại, chẳng biết tại sao bỗng nhiên tức giận, nếu như là bình thường, hắn đại khái sẽ rửa sạch chén của mình, cẩn thận lau bàn hai lần, nhưng hắn không có tâm tư, nói với mọi người:
- Ta muốn đi ngủ.
Nói xong câu đó, Trần Trường Sinh xoay người đi vào nhà, tìm được chăn che khuất mặt của mình.
Cẩu Hàn Thực im lặng không nói gì.
Đám người Đường Tam Thập Lục lúc này cũng chạy tới.
Trong lương đình, Hãn Thanh thần tướng cúi đầu, gương mặt già nua lại được khôi giáp bao bọc, u ám một mảnh, ngoại trừ vẫn có tro bụi nhảy múa, dường như căn bản không hề động đậy
Không ai lưu ý đến một tiếng thở dài mơ hồ.
- Làm phiền đưa ta ra khỏi lăng.
Tuân Mai nhìn các thiếu niên, suy yếu nói:
- Ta ở trong này ngây người ba mươi bảy năm, thật sự có chút chán ngán, cũng không muốn cuối cùng còn phải chết ở đây.
Tuy rằng suy yếu, nhưng ánh mắt của Tuân Mai rất bình tĩnh, với người tu đạo mà nói, cầu đạo mà có thể đắc đạo, đâu có gì là không cam lòng.
Cẩu Hàn Thực ngẫm nghĩ một chút, hỏi:
- Ngài... Có muốn nhắn nhủ gì không?
- Ta còn đủ khí lực nói lời trăn trối, không cần vội vã bây giờ.
Tuân Mai gian nan cười, sau đó nhìn bọn họ, nói rất nghiêm túc:
- Cảm ơn các ngươi.
Đây đã là lần thứ hai Tuân Mai trịnh trọng nói tạ ơn.
Chiết Tụ mặt không chút cảm xúc nói:
- Chúng ta không có làm gì cả.
Tuân Mai nhìn Chiết Tụ nói:
- Ta cuối cùng có thể biết mình vì sao mà chết, toàn bộ bởi vì câu nói kia của ngươi làm ta tỉnh lại, sao có thể không cảm ơn ngươi?
Trần Trường Sinh nhìn Tuân Mai muốn nói lại thôi.
Tuân Mai mỉm cười nói:
- Có phải muốn nói chuyện tá túc không?
Trần Trường Sinh nghĩ ngài sắp chết rồi, ta làm sao hỏi được.
Tuân Mai nói:
- Chỉ là một căn phòng, các ngươi muốn ở thì ở đi, ta ở bên trong này ngây người ba mươi bảy năm, mỗi năm Đại Triều Thí về sau luôn thấy những đứa nhỏ màn trời chiếu đất đi tìm chỗ ở... Bất quá ta thích thanh tĩnh, các ngươi ở đó thì được, đừng cho những người khác ở nữa.
Những lời này mơ hồ có ý tứ khác, chỉ có điều đám Trần Trường Sinh đâu chú ý tới.
Cẩu Hàn Thực bế Tuân Mai gác lên lưng của Quan Phi Bạch, các thiếu niên đưa Tuân Mai ra ngoài Thiên Thư Lăng.
Bia tùy tùng không biết vì nguyên nhân gì, thủy chung không hề xuất hiện.
Đi vào cửa chính Thiên Thư Lăng, không đợi Đường Tam Thập Lục mở miệng gọi người, cửa đá tự chậm rãi mở ra.
Mặt đất run lên nhè nhẹ, ngọn đèn bên ngoài cũng có chút lay động, quân sĩ thủ lăng đã chờ bên ngoài.
Tuân Mai ra hiệu Quan Phi Bạch thả mình xuống, đi ra ngoài Thiên Thư Lăng.
Trần Trường Sinh nhìn bóng lưng của Tuân Mai, tâm tình phức tạp.
Người này từng là đứa con cưng của Thiên Đạo Viện, ở Thiên Thư Lăng đọc bia ba mươi bảy năm, tối nay rốt cục có thể đi ra ngoài.
Chỉ có điều, đại khái cũng chỉ có tối nay.
Tuân Mai như không có gì cảm thán, rất tự nhiên đi ra ngoài.
Vào Thiên Thư Lăng, ra Thiên Thư Lăng, ba mươi bảy năm chỉ là một lần cánh cửa đá mở ra khép lại, sinh tử cũng theo một cánh cửa mở ra khép lại.
Ngoài Thiên Thư Lăng, có hai người luôn chờ Tuân Mai.
Đám người Trần Trường Sinh nhận ra Thiên Đạo Viện viện trưởng Mao Thu Vũ, đứng bên trong cửa thi lễ. Rồi lại có chút tò mò, người kia là ai?
Nếu đổi lại bình thường, Mao Thu Vũ thấy Trần Trường Sinh và Cẩu Hàn Thực, nhất định sẽ khuyến khích vài câu, nhưng lúc này trong mắt của ông ta, ngoại trừ Tuân Mai làm sao còn có thể dung nạp người khác. Ông ta đi lên đỡ lấy Tuân Mai, môi hơi run rẩy, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại không nói gì.
Tuân Mai cưỡng ép lui ra sau hai bước, thi lễ, sau đó khẽ run giọng nói:
- Sư huynh, đệ làm huynh thất vọng rồi.
Mao Thu Vũ nghe tiếng sư huynh, nước mắt ứa ra, nói:
- Có tội gì đâu chứ, có tội gì đâu chứ.
Thấy sư huynh rơi lệ, Tuân Mai rốt cuộc không kìm nổi:
- Vẫn còn có thể tỉnh lại cũng tính là may mắn.
Sau đó Tuân Mai nhìn người kia, nói:
- Thật không ngờ ngươi ở ngoài đây chờ ta.
Người nọ cảm xúc rất phức tạp, nói:
- Ta cảm giác, cảm thấy ngươi hôm nay sẽ ra khỏi lăng, lại không ngờ ngươi có thể bước ra khỏi lăng.
Tuân Mai có chút hổ thẹn nói:
- Mấy năm nay cũng làm cho ngươi thất vọng rồi.
Người nọ vẻ mặt không đồng ý nói:
- Tại sao thất vọng? Trận chiến tối nay ngươi hóa sao làm tuyết, đã nhìn trộm đại đạo thần thánh, nếu Hãn Thanh thần tướng không phải người thủ lăng, không phải mặc khôi giáp kia thì chưa chắc có thể thắng được ngươi, luận cảnh giới tu vi, ngươi đã vượt qua ta.
Tuân Mai nghe vậy hơi giật mình, có chút không tự tin nói:
- Ngươi nói là ta đã vượt qua ngươi?
Người kia nói:
- Ngươi biết ta chưa bao giờ nói láo, kể cả là lúc này.
Tuân Mai ngẩn người, nói:
- Từ năm mười hai tuổi, ta và ngươi giao thủ 127 trận, ta chưa từng thắng trận nào, không ngờ, cuối cùng lại để ta thắng một trận.
Nói xong câu đó, hắn cười vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, như đứa nhỏ khờ dại, hàn ý giữa chân mày tiêu tan không thấy.
Nghe đến đây, đám người Trần Trường Sinh mới biết người nọ là ai, không khỏi giật mình.
Chỉ thấy người nọ một thân áo vải giặt rất sạch sẽ, lông mày và mắt nhíu lại, có vẻ rất là sầu khổ, chẳng lẽ hắn chính là người đó?
Đúng vậy, người nắm giữ một nửa tài sản Hòe Viện mà vẫn làm cho người ta cảm thấy vô cùng nghèo kiết hủ lậu, đó là một trong cường nhân nổi tiếng của đương kim thế gian, Thiên Lương Vương phá.
Vương Phá nhìn Tuân Mai:
- Đợi tương lai, ta tu tới thánh cảnh, sẽ thay ngươi trèo lên đỉnh lăng đánh giá.
Tuân Mai cười nói:
- Đó là ngươi, không phải ta, đến cuối cùng, ngươi còn muốn chọc giận ta?
Vương Phá nói:
- Vậy cuối cùng nên nói cái gì đây?
Tuân Mai cũng cảm thấy hứng thú, tò mò hỏi:
- Ngươi muốn nói với ta điều gì?
Vương Phá rất chân thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói:
- Cảm ơn ngươi.
Lúc Vương Phá nói cảm ơn, vẻ mặt chân thành tha thiết, không có chút giả dối nào, cũng không phải an ủi.
Đúng vậy, không có kinh tài tuyệt diễm Thiên Lương Vương Phá năm đó, Tuân Mai đâu nguyện bị vây trong Thiên Thư Lăng ba mươi bảy năm.
Không có kẻ kiên nghị không chịu nhận thua như đạp tuyết Tuân Mai, thì sao Thiên Lương Vương Phá bây giờ?
Tuân Mai lẳng lặng nhìn hắn, nói:
- Đừng khách khí.
Cửa đá chậm rãi đóng lại.
Hình ảnh cuối cùng đám người Trần Trường Sinh nhìn thấy là Tuân Mai ở trong lòng Mao Thu Vũ nhắm hai mắt lại.
Trở lại nhà cỏ, các thiếu niên hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc nhìn Thiên Thư Lăng trầm mặc không nói.
Cẩu Hàn Thực lớn tuổi nhất, cảnh giới cao nhất, theo đạo lý hắn nên nói gì đó, nhưng mà không có.
Các thiếu niên chiến thắng trong Đại Triều Thí, tiến vào Thiên Thư Lăng mà nói, đây là thời điểm bọn họ hăng hái nhất, nhưng ai ngờ lại thấy chuyện như vậy.
Tương lai bọn họ, ai sẽ nói với ai cảm ơn, ai sẽ nói với ai đừng khách khí?
Trong đình viện an tĩnh, không khí rất là áp lực, đánh vỡ nó là Trần Trường Sinh.
Hắn đi vào trong phòng, nhìn nửa bát canh trà Đường Tam Thập Lục ăn còn dư lại, chẳng biết tại sao bỗng nhiên tức giận, nếu như là bình thường, hắn đại khái sẽ rửa sạch chén của mình, cẩn thận lau bàn hai lần, nhưng hắn không có tâm tư, nói với mọi người:
- Ta muốn đi ngủ.
Nói xong câu đó, Trần Trường Sinh xoay người đi vào nhà, tìm được chăn che khuất mặt của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.