Quyển 1 - Chương 207: Trận chiến trong tuyết
Miêu Nị
08/04/2016
Ngoài Thiên Thư Lăng, Mao Thu Vũ nhìn người đứng dưới cây hòe.
Người kia trầm mặc không nói.
Tuân Mai trầm mặc một lát, hiểu sao Hãn Thanh thần tướng thân là người thủ lăng lại phải nói với mình những lời này:
- Hoá ra tiền bối ngài biết ta là ai.
Dưới đình, khôi giáp vẫn bất động, thanh âm tang thương theo bóng đêm truyền ra:
- Ta đương nhiên biết ngươi là ai. Mấy chục năm trước, đại lục tu hành giới bắt đầu nghênh đón hoa chen đua nở, thiên kinh Vương Phá, họa giáp Tiếu Trương, bất động Như Sơn, đạp tuyết Tuân Mai... Tư chất của các ngươi là tốt nhất, có tiền đồ nhất, là hy vọng để đối kháng Ma tộc... Ngươi ở Thiên Thư Lăng xem bia đá đã ba mươi bảy năm, ta nhìn ngươi xem ba mươi bảy năm, ngươi thật sự không tệ, tối nay nếu đã phá tâm chướng, vì sao không rời đi, lại còn đến lối rẽ thử một lần?
- Không, vách ngăn đang ở trước mắt, chỉ nhìn mà không phá vỡ, về phần lối rẽ, chưa chắc đã không phải chính đạo.
Ánh mắt của Tuân Mai nhìn qua đình hóng mát, lại dừng ở Thiên Thư Lăng.
Thanh âm của Hãn Thanh an tĩnh một lát lại vang lên:
- Vương Phá là người thông minh, nếu ngươi lấy hắn làm mục tiêu, ít nhất cũng phải biểu hiện ra trí tuệ giống thế.
- Đúng vậy, ta đời này đã nghĩ muốn vượt qua hắn, giờ xem ra, ít nhất trong chuyện này, hắn không bằng ta.
Tuân Mai nói.
Hãn Thanh thản nhiên nói:
- Hắn không ngu bằng ngươi?
Tuân Mai ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hắn không ngu bằng ta.
Hãn Thanh trầm mặc một lát, nói:
- Hữu lý.
Ngoài Thiên Thư Lăng, người kia đặt tay lên cây hòe, vẫn trầm mặc như cũ.
- Hơn một trăm năm qua, ngươi là người đầu tiên xông thần đạo.
Trong đình Thiên Thư Lăng Nam, Hãn Thanh tiếp tục nói.
Tuân Mai nói:
- Ta khá ngu.
Ngu xuẩn và ngu nhìn thì giống nhau, kỳ thật có sự khác biệt rất lớn.
- Người ngu thường hay có phúc.
Hãn Thanh nói:
- Ta đây là người thủ lăng, bản thân là một bộ phận trong Thiên Thư Lăng, thắng ta, ngươi có thể bước lên thần đạo.
Tuân Mai yên tĩnh, chắp tay làm lễ.
Đây là quy củ của Thiên Thư Lăng, có thể thắng đệ nhất thần tướng đại lục tất nhiên là cường nhân ngũ thánh hoặc nhân vật làm mưa làm gió, đại nhân vật như thế muốn xem thiên thư, chẳng lẽ còn phải tuân theo quy củ của Đại Chu triều? Chỉ là Trần Trường Sinh có cảm giác, cảm thấy, Hãn Thanh thần tướng như đang nói cho những thiếu niên bên ngoài biết.
Tuân Mai nhìn xuống chân, thạch bình thắt lại, thần đạo mở ra, cuối điểm đen là trắng thanh khiết.
Sau đó hắn nâng đầu gối.
Dưới đình, Hãn Thanh vẫn không ngẩng đầu, gương mặt khuất trong khôi giáp, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng:
- Tuân Mai, tuy rằng ngươi còn sống có ý nghĩa với nhân loại, nhưng ta là người thủ lăng, bảo vệ quy củ thiên lăng, cho nên ta sẽ không lưu tay, ngươi cũng có thể tận tình ra tay, không cần có bất cứ do dự nào.
Ba mươi bảy năm dài tỉnh mộng, muốn đi lăng đỉnh tìm kiếm sự thật, Tuân Mai sao còn do dự, giống như không nghe thấy câu này, bước lên phía trước một bước.
Một bước này, hắn đi rất bình thường, chân rơi trên mặt đất, rất tùy ý, không có một thanh âm nào.
Trước đình vẫn có tiếng nước, thác nước phía tây vách núi có âm thanh rơi xuống, cùng với tiếng nước chảy réo rắt trong con kênh bên cạnh.
Chân Tuân Mai vượt qua đạo tuyến.
Bóng đêm bao phủ xuống Thiên Thư Lăng bỗng nhiên trở nên sáng ngời.
Đêm khuya, ngọn đèn dầu tỏa hơi mù mịt, có thể chiếu sáng cả tòa Thiên Thư Lăng chỉ có thể đến từ không trung, đến từ ánh sao.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bầu trời đêm đầy sao vô cùng rạng rỡ, trong vô thức nheo mắt.
Trên thực tế, sao không thật sự sáng lên, cho dù có thì mắt thường cũng không thể phân biệt ra được, đây thuần túy là một loại cảm giác, hoặc nói là cảm giác của thần thức.
Mọi người bên Thạch bình đều có cảm ứng, nhưng không có ai rõ hơn Trần Trường Sinh, bởi vì không có ai có thần thức sâu dày như hắn.
Hắn thậm chí mơ hồ cảm giác, trong bầu trời đêm có vô số vì sao, rốt cuộc là viên nào phát sáng trước tiên.
Vì sao kia ở sâu trong đông nam tinh vực, là mệnh sao của Tuân Mai.
Bước lên trước một bước, đi gặp chân thực, mệnh sao có chút cảm ứng sáng ngời, Tuân Mai... Đến tột cùng đã tu đến cảnh giới gì?
Trần Trường Sinh sinh ra cảm giác rung động.
Ánh sao sáng người biến Thiên Thư Lăng thành thế giới màu bạc.
Tuân Mai đứng ở trước đình, lúc trước hắn đã buộc tóc lên, chẳng biết từ lúc nào lại một lần nữa rối tung, những dơ bẩn trong nháy mắt như được tinh quang gột tẩy, trên mái tóc dài có mấy sợi bạc vô cùng bắt mắt.
Hắn đứng giữa thần đạo và thạch bình, thân thể nguyên tại chỗ, rõ ràng không có đi tới lương đình... Nhưng mà đã tới lương đình.
Thần đạo xuất hiện một dấu chân.
Thần đạo do đá trắng trải thành, dấu chân ẩm ướt, in lên vô cùng rõ ràng.
Tuân Mai đạp nước mà đến, giày của hắn đương nhiên ẩm ướt.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh mở to hai mắt, Chiết Tụ cũng ngơ ngẩn đứng tại chỗ, bọn họ ở Tây Ninh trấn và cánh đồng tuyết rất ít khi nhìn thấy cuộc chiến giữa các cường nhân, không thể giải thích vì sao, không biết giải thích dấu chân này như thế nào, tương đối ra, Ly Sơn Kiếm Tông tứ tử và Đường Tam Thập Lục có vẻ bình tĩnh hơn một chút.
Dấu chân không ngừng xuất hiện trên thần đạo, như có một người vô hình đang đi lại.
Tuân Mai lẳng lặng nhìn vào lương đình.
Không bao lâu, dấu chân đã kéo dài hơn mười trượng.
Một tiếng vang mãnh liệt.
Dưới lương đình, gió đêm nổi lên.
Hãn Thanh vẫn cúi đầu chưa hề rút kiếm, nhưng mà thứ trong vỏ kiếm đã nóng lòng muốn thử, rời vỏ nửa tấc.
Chỉ có nửa tấc, cũng giống như hoàn toàn đã ra khỏi vỏ.
Mấy luồng tro bụi theo vỏ kiếm tràn ra, tràn ngập lương đình.
Theo luồng gió bụi, một khí tức cực kỳ cường đại sinh ra, chắn ngang thần đạo.
Khí tức vẫn như sắt, như máu, trang nghiêm mà cũ kỹ, như tường thành đã nhuộm vô số máu của quân sĩ.
Không ai có thể nhìn thấy bức tường thành này, nhưng tất cả mọi người đều biết, tường thành ở ngay đó, ngay trên thần đạo.
Cước bộ của Tuân Mai ngừng lại, qua thời gian rất lâu, dấu chân không xuất hiện trên thần đạo nữa.
Tầm mắt của hắn xuyên qua lương đình và người hùng mạnh kia, khi nhìn vào Thiên Thư Lăng thì giống như mồi lửa được châm, bắt đầu mãnh liệt thiêu đốt.
Tầm mắt bắt đầu thiêu đốt, ánh mắt bắt đầu thiêu đốt, ánh mắt bắt đầu thiêu đốt.
Ánh mắt của Tuân Mai trở nên vô cùng sáng ngời, giống như là sao mới sinh.
Thân thể hắn thong thả nghiêng về phía trước.
Trên thần đạo lần nữa xuất hiện thêm một dấu chân.
Một kiếm thành vây, hắn liền nghĩ trực tiếp đụng nát.
Trên thần đạo, vệt nước hiện thị, dấu chân tiếp tục, đó là đường của hắn.
Hắn đi thần đạo, đi đến lương đình, đi đến đỉnh Thiên Thư Lăng.
Hắn đi từng bước một, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng thống khổ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vui sướng.
Sinh mạng mới là thống khổ chân thực nhất.
Hắn muốn thấy chân thật.
Theo thời gian trôi qua, dấu chân trên thần đạo không ngừng tiến về phía trước, sắp tiếp cận lương đình.
Tuân Mai và lương đình vẫn cách hơn trăm trượng, nhưng hắn đã có thể nhìn thấy đôi mắt u ám bên trong khôi giáp kia.
Hai đạo khí tức cường đại, ở Thiên Thư Lăng Nam trầm mặc đối kháng.
Nước trong kênh hoảng sợ lăn lộn, sau đó dần dần chảy ra xung quanh, nước mềm mại vô hình nhưng lại dần dần có hình dạng.
Thậm chí ngay cả hắc thạch cứng rắn cũng bắt đầu biến hình, bị hai đạo khí tức đè ép biến thành một đường cong.
Phảng phất như có gì đó vô cùng trầm trọng, vô hình rơi trên mặt đất
Đá bay tứ tung, nước trong kênh phát ra âm vặn vẹo rợn người.
Đám người Trần Trường Sinh không ngừng lui về phía sau mới tránh khỏi bị lan đến, nhìn mặt đất vỡ tan trước mắt lại nhìn hai người trên thần đạo, trong mắt tràn đầy kính sợ.
Hai luồng khí tức đứng sừng sững, không có duy trì quá lâu.
Tuân Mai nhìn chằm chằm lương đình, rít gào một tiếng
Một tiếng rít gào này như thể là mệnh lệnh trên sân khấu, liền có người xé giấy ra giả làm tuyết, mà lúc này, lại thật sự có tuyết rơi xuống.
Không, đây không phải là tuyết, mà là tinh quang do kim loại bị cắt tạo thành.
Tinh quang thành mảnh tuôn rơi, so với tuyết không có gì khác biệt.
Tuân Mai đứng ở trong tuyết, dường như trở lại năm đó.
Khi đó hắn còn là một thiếu niên, ba ngày ba đêm cho đến khi tuyết đọng qua đầu gối.
Năm đó là năm nào? Là ba mươi bảy năm trước, là một năm trước đó.
Gần năm mươi năm khổ tu, ba mươi bảy năm xem bia, hắn sớm không còn là hài tử yếu đuối năm đó, bị gió tuyết đông lạnh tới thành bệnh.
Hắn là cường nhân sắp tới thánh cảnh.
Những thiếu niên ngoài kia đến giờ mới biết được cảnh giới của Tuân Mai đã đến trình độ này, không khỏi khiếp sợ im lặng.
Tới lúc này, người thủ lăng trong lương đình ngẩng đầu lên.
Khôi giáp bị u ám bao phủ rốt cục bừng sáng lên.
Đó là một gương mặt già nua mà hờ hững.
Một tiếng gào to.
Vô số tro bụi theo khôi giáp tung tóe ra.
Hắn ở thần đạo ngồi đã mấy trăm năm.
Tro bụi này là mấy trăm năm.
Mấy trăm năm trước, chiến tranh nhân loại và Ma tộc tới thời kì cuối.
Hắn là tỳ tướng cuối cùng của Vương Chi Sách.
Hắn rốt cục ngẩng đầu nhìn Tuân Mai, ánh mắt đó như kiếm sắc bén.
Mà kiếm của hắn, cũng rốt cục đã chân chính rời vỏ.
Tinh quang bị cắt vỡ thành mảnh chậm rãi hạ xuống.
Kiếm của Hãn Thanh thần tướng ở trong gió tuyết tung hoành, như lưỡi mác, như ngựa sắt.
Trước lương đình là cánh đồng tuyết.
Với Tuân Mai mà nói, tinh quang bị cắt vỡ là tuyết trước nhà tiên sinh năm đó.
Với Hãn Thanh mà nói, tinh quang bị cắt vỡ là tuyết trên chiến trường năm đó.
Tuyết khác nhau, đại biểu cho sự kiên trì khác nhau.
Cách hơn trăm trượng, Tuân Mai nhìn gương mặt già nua như đang ở ngay trước mắt.
Trận chiến đấu này, cuối cùng đã tới thời khắc cuối cùng, tới lúc phải phân ra thắng bại, hai gã cường nhân cùng phóng xuất ra thủ đoạn kinh khủng nhất của mình, người ở ngoài thạch bình quan chiến không thể chống đỡ, dù có lui nữa thì vẫn bị phong tuyết dữ dội thổi ngã trái ngã phải, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.
Ngay vào lúc này, Cẩu Hàn Thực duỗi tay nắm chặt tay Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh dùng sức bắt lấy cánh tay của Lương Bán Hồ, giữ chặt tay nhau mà đứng, cuối cùng mới ổn định thân hình, giống như cây con trong gió tuyết co cụm lại một chỗ, cố gắng chống cự uy lực thiên nhiên.
Ở phía xa xem cuộc chiến đã vất vả như thế, vậy hai người trong cuộc chiến kia đang phải chịu đựng như thế nào.
Trận đấu trong tuyết của bách chiến tướng quân và hàn môn thư sinh, đến tột cùng ai thắng ai thua?
Thời gian như đình chỉ trong giây phút này.
Vô số tuyết rơi lơ lửng trên bầu trời trước Thiên Thư Lăng.
Tuân Mai và Hãn Thanh lẳng lặng đối diện.
Một bông tuyết từ trên mái lương đình rơi xuống, dừng trên khôi giáp của Hãn Thanh nhanh chóng hòa tan thành nước, ngay sau đó, bốc hơi lên thành khí.
Thời gian một lần nữa bắt đầu vận hành.
Cẩu Hàn Thực vẻ mặt khẽ biến, không chút do dự buông tay Trần Trường Sinh thủ, cầm chuôi kiếm bên hông Thất Gian, nhanh như chớp rút kiếm ra.
Phản ứng của Trần Trường Sinh cũng cực kỳ nhanh chóng, từ bên cạnh hông Đường Tam Thập Lục rút ra Vấn Thủy Kiếm.
Hai thanh kiếm đâm vượt qua các thiếu niên, vượt qua màn chắn phía trước.
Ầm một tiếng nổ vang lên trước thần đạo.
Ngay sau đó là vô số mảnh tuyết vỡ, gió tuyết gào thét.
Không biết qua bao lâu, không gian một lần nữa trở nên an tĩnh.
Tuyết không phải thật, thế nên lương đình và thần đạo cũng không có tuyết đọng.
Tuân Mai để lại hơn mười dầu chân ở trước thần đạo,mà dấu chân đầu gom được một đống tuyết.
Dấu chân kia vốn ẩm, mang theo nước trong đó, lúc này lại bị đông cứng thành tuyết.
Dấu chân bắt đầu đi dọc lên, dần dần biến thành màu tuyết.
Từng bước thành tuyết, dấu chân cũng theo đó trở nên mơ hồ.
Giống như người vừa mới bước lên thần đạo kia, bắt đầu lui về phía sau.
Dấu chân không ngừng hóa thành tuyết, không ngừng biến mất, không ngừng lui về phía sau, cho đến khi trở về đạo tuyến.
Ý chí của Tuân Mai lui trở về, vào trong thân thể của hắn.
Hắn nghiêng về phía trước, như gặp phải đòn nghiêm trọng, trở nên thẳng tắp.
Khi Tuân Mai rời khỏi mặt đất, lao vào bầu trời đêm, tóc đen phất phới, ở giữa ẩn giấu mấy sợi bạc vô cùng bắt mắt.
Nhưng còn có thứ tươi đẹp hơn, đó là máu phun ra từ miệng hắn.
BA~ một tiếng, hắn nặng nề ngã xuống con kênh, tung tóe vô số bọt nước.
Nhìn màn này, Trần Trường Sinh không để ý dư ba khí tức nguy hiểm kia vẫn còn mà chạy tới đó, không biết vì sao, hắn cảm thấy Tuân Mai rất gần gũi.
Chỉ có hơn mười trượng, quần áo của Trần Trường Sinh bị cắt thành vô số lỗ hổng, đồng thời trên da cũng xuất hiện rất nhiều vết vạch trắng, nếu không phải tẩy tủy hoàn mỹ nhất định sẽ máu tươi đầm đìa, thậm chí còn không thể chạy tới chỗ Tuân Mai.
Gió đêm yên tĩnh, tuyết hóa thành ánh sao, Thiên Thư Lăng trở lại yên bình, Cẩu Hàn Thực lúc này mới buông thiết xích kiếm.
Vào thời khắc cuối cùng đó, bên trong vang lên vô số tiếng vỡ vụn, đó là khí tức hai vị cường nhân đụng nhau sinh ra, quét ngang tứ phương. Nếu không phải Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh ứng biến dùng kiếm thế chống đỡ, các thiếu niên khẳng định cũng đã bị thương. Cũng may trận chiến này tuy rằng khủng bố, nhưng khí tức tới trước người họ chỉ còn dư ba, mà thiết xích kiếm là pháp kiếm của Ly Sơn Kiếm Tông Giới Luật đường, có vị trí trong Bách Khí Bảng, cũng không có gì tổn thương, chỉ có điều tay Cẩu Hàn Thực xuất hiện rất nhiều vết thương mịn chảy máu ra ngoài.
Hắn đưa thiết xích kiếm cho Thất Gian, cũng chạy vào bên trong.
Trần Trường Sinh bế Tuân Mai ra khỏi kênh nước, đang thay hắn bắt mạch.
Tuân Mai nằm trên mặt đất, máu trên quần áo bị kênh nước rửa trôi, cũng không thấy miệng vết thương.
Cẩu Hàn Thực giống như Trần Trường Sinh, chẳng biết tại sao cảm thấy Tuân Mai rất thân cận, lúc trước Tuân Mai xông thần đạo đều thầm cổ vũ Tuân Mai cố lên, đương nhiên không muốn hắn xảy ra việc, hỏi:
- Thế nào rồi?
Trần Trường Sinh rút ngón tay bắt mạch cho Tuân Mai, trầm mặc một lát, lắc lắc đầu.
Hai Tụ Tinh Thượng Cảnh, thậm chí có thể nói sắp tiếp cận thánh cảnh chiến đấu, so với dị tượng trước thần đạo càng đáng sợ hơn, thân thể của Tuân Mai không có vết thương, nhưng trên thực tế kinh mạch đã gãy đứt, u phủ bị phá, tuy rằng thức hải không hư hại, nhưng không còn khả năng sống sót.
Người kia trầm mặc không nói.
Tuân Mai trầm mặc một lát, hiểu sao Hãn Thanh thần tướng thân là người thủ lăng lại phải nói với mình những lời này:
- Hoá ra tiền bối ngài biết ta là ai.
Dưới đình, khôi giáp vẫn bất động, thanh âm tang thương theo bóng đêm truyền ra:
- Ta đương nhiên biết ngươi là ai. Mấy chục năm trước, đại lục tu hành giới bắt đầu nghênh đón hoa chen đua nở, thiên kinh Vương Phá, họa giáp Tiếu Trương, bất động Như Sơn, đạp tuyết Tuân Mai... Tư chất của các ngươi là tốt nhất, có tiền đồ nhất, là hy vọng để đối kháng Ma tộc... Ngươi ở Thiên Thư Lăng xem bia đá đã ba mươi bảy năm, ta nhìn ngươi xem ba mươi bảy năm, ngươi thật sự không tệ, tối nay nếu đã phá tâm chướng, vì sao không rời đi, lại còn đến lối rẽ thử một lần?
- Không, vách ngăn đang ở trước mắt, chỉ nhìn mà không phá vỡ, về phần lối rẽ, chưa chắc đã không phải chính đạo.
Ánh mắt của Tuân Mai nhìn qua đình hóng mát, lại dừng ở Thiên Thư Lăng.
Thanh âm của Hãn Thanh an tĩnh một lát lại vang lên:
- Vương Phá là người thông minh, nếu ngươi lấy hắn làm mục tiêu, ít nhất cũng phải biểu hiện ra trí tuệ giống thế.
- Đúng vậy, ta đời này đã nghĩ muốn vượt qua hắn, giờ xem ra, ít nhất trong chuyện này, hắn không bằng ta.
Tuân Mai nói.
Hãn Thanh thản nhiên nói:
- Hắn không ngu bằng ngươi?
Tuân Mai ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Hắn không ngu bằng ta.
Hãn Thanh trầm mặc một lát, nói:
- Hữu lý.
Ngoài Thiên Thư Lăng, người kia đặt tay lên cây hòe, vẫn trầm mặc như cũ.
- Hơn một trăm năm qua, ngươi là người đầu tiên xông thần đạo.
Trong đình Thiên Thư Lăng Nam, Hãn Thanh tiếp tục nói.
Tuân Mai nói:
- Ta khá ngu.
Ngu xuẩn và ngu nhìn thì giống nhau, kỳ thật có sự khác biệt rất lớn.
- Người ngu thường hay có phúc.
Hãn Thanh nói:
- Ta đây là người thủ lăng, bản thân là một bộ phận trong Thiên Thư Lăng, thắng ta, ngươi có thể bước lên thần đạo.
Tuân Mai yên tĩnh, chắp tay làm lễ.
Đây là quy củ của Thiên Thư Lăng, có thể thắng đệ nhất thần tướng đại lục tất nhiên là cường nhân ngũ thánh hoặc nhân vật làm mưa làm gió, đại nhân vật như thế muốn xem thiên thư, chẳng lẽ còn phải tuân theo quy củ của Đại Chu triều? Chỉ là Trần Trường Sinh có cảm giác, cảm thấy, Hãn Thanh thần tướng như đang nói cho những thiếu niên bên ngoài biết.
Tuân Mai nhìn xuống chân, thạch bình thắt lại, thần đạo mở ra, cuối điểm đen là trắng thanh khiết.
Sau đó hắn nâng đầu gối.
Dưới đình, Hãn Thanh vẫn không ngẩng đầu, gương mặt khuất trong khôi giáp, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng:
- Tuân Mai, tuy rằng ngươi còn sống có ý nghĩa với nhân loại, nhưng ta là người thủ lăng, bảo vệ quy củ thiên lăng, cho nên ta sẽ không lưu tay, ngươi cũng có thể tận tình ra tay, không cần có bất cứ do dự nào.
Ba mươi bảy năm dài tỉnh mộng, muốn đi lăng đỉnh tìm kiếm sự thật, Tuân Mai sao còn do dự, giống như không nghe thấy câu này, bước lên phía trước một bước.
Một bước này, hắn đi rất bình thường, chân rơi trên mặt đất, rất tùy ý, không có một thanh âm nào.
Trước đình vẫn có tiếng nước, thác nước phía tây vách núi có âm thanh rơi xuống, cùng với tiếng nước chảy réo rắt trong con kênh bên cạnh.
Chân Tuân Mai vượt qua đạo tuyến.
Bóng đêm bao phủ xuống Thiên Thư Lăng bỗng nhiên trở nên sáng ngời.
Đêm khuya, ngọn đèn dầu tỏa hơi mù mịt, có thể chiếu sáng cả tòa Thiên Thư Lăng chỉ có thể đến từ không trung, đến từ ánh sao.
Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bầu trời đêm đầy sao vô cùng rạng rỡ, trong vô thức nheo mắt.
Trên thực tế, sao không thật sự sáng lên, cho dù có thì mắt thường cũng không thể phân biệt ra được, đây thuần túy là một loại cảm giác, hoặc nói là cảm giác của thần thức.
Mọi người bên Thạch bình đều có cảm ứng, nhưng không có ai rõ hơn Trần Trường Sinh, bởi vì không có ai có thần thức sâu dày như hắn.
Hắn thậm chí mơ hồ cảm giác, trong bầu trời đêm có vô số vì sao, rốt cuộc là viên nào phát sáng trước tiên.
Vì sao kia ở sâu trong đông nam tinh vực, là mệnh sao của Tuân Mai.
Bước lên trước một bước, đi gặp chân thực, mệnh sao có chút cảm ứng sáng ngời, Tuân Mai... Đến tột cùng đã tu đến cảnh giới gì?
Trần Trường Sinh sinh ra cảm giác rung động.
Ánh sao sáng người biến Thiên Thư Lăng thành thế giới màu bạc.
Tuân Mai đứng ở trước đình, lúc trước hắn đã buộc tóc lên, chẳng biết từ lúc nào lại một lần nữa rối tung, những dơ bẩn trong nháy mắt như được tinh quang gột tẩy, trên mái tóc dài có mấy sợi bạc vô cùng bắt mắt.
Hắn đứng giữa thần đạo và thạch bình, thân thể nguyên tại chỗ, rõ ràng không có đi tới lương đình... Nhưng mà đã tới lương đình.
Thần đạo xuất hiện một dấu chân.
Thần đạo do đá trắng trải thành, dấu chân ẩm ướt, in lên vô cùng rõ ràng.
Tuân Mai đạp nước mà đến, giày của hắn đương nhiên ẩm ướt.
Nhìn hình ảnh này, Trần Trường Sinh mở to hai mắt, Chiết Tụ cũng ngơ ngẩn đứng tại chỗ, bọn họ ở Tây Ninh trấn và cánh đồng tuyết rất ít khi nhìn thấy cuộc chiến giữa các cường nhân, không thể giải thích vì sao, không biết giải thích dấu chân này như thế nào, tương đối ra, Ly Sơn Kiếm Tông tứ tử và Đường Tam Thập Lục có vẻ bình tĩnh hơn một chút.
Dấu chân không ngừng xuất hiện trên thần đạo, như có một người vô hình đang đi lại.
Tuân Mai lẳng lặng nhìn vào lương đình.
Không bao lâu, dấu chân đã kéo dài hơn mười trượng.
Một tiếng vang mãnh liệt.
Dưới lương đình, gió đêm nổi lên.
Hãn Thanh vẫn cúi đầu chưa hề rút kiếm, nhưng mà thứ trong vỏ kiếm đã nóng lòng muốn thử, rời vỏ nửa tấc.
Chỉ có nửa tấc, cũng giống như hoàn toàn đã ra khỏi vỏ.
Mấy luồng tro bụi theo vỏ kiếm tràn ra, tràn ngập lương đình.
Theo luồng gió bụi, một khí tức cực kỳ cường đại sinh ra, chắn ngang thần đạo.
Khí tức vẫn như sắt, như máu, trang nghiêm mà cũ kỹ, như tường thành đã nhuộm vô số máu của quân sĩ.
Không ai có thể nhìn thấy bức tường thành này, nhưng tất cả mọi người đều biết, tường thành ở ngay đó, ngay trên thần đạo.
Cước bộ của Tuân Mai ngừng lại, qua thời gian rất lâu, dấu chân không xuất hiện trên thần đạo nữa.
Tầm mắt của hắn xuyên qua lương đình và người hùng mạnh kia, khi nhìn vào Thiên Thư Lăng thì giống như mồi lửa được châm, bắt đầu mãnh liệt thiêu đốt.
Tầm mắt bắt đầu thiêu đốt, ánh mắt bắt đầu thiêu đốt, ánh mắt bắt đầu thiêu đốt.
Ánh mắt của Tuân Mai trở nên vô cùng sáng ngời, giống như là sao mới sinh.
Thân thể hắn thong thả nghiêng về phía trước.
Trên thần đạo lần nữa xuất hiện thêm một dấu chân.
Một kiếm thành vây, hắn liền nghĩ trực tiếp đụng nát.
Trên thần đạo, vệt nước hiện thị, dấu chân tiếp tục, đó là đường của hắn.
Hắn đi thần đạo, đi đến lương đình, đi đến đỉnh Thiên Thư Lăng.
Hắn đi từng bước một, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, càng ngày càng thống khổ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vui sướng.
Sinh mạng mới là thống khổ chân thực nhất.
Hắn muốn thấy chân thật.
Theo thời gian trôi qua, dấu chân trên thần đạo không ngừng tiến về phía trước, sắp tiếp cận lương đình.
Tuân Mai và lương đình vẫn cách hơn trăm trượng, nhưng hắn đã có thể nhìn thấy đôi mắt u ám bên trong khôi giáp kia.
Hai đạo khí tức cường đại, ở Thiên Thư Lăng Nam trầm mặc đối kháng.
Nước trong kênh hoảng sợ lăn lộn, sau đó dần dần chảy ra xung quanh, nước mềm mại vô hình nhưng lại dần dần có hình dạng.
Thậm chí ngay cả hắc thạch cứng rắn cũng bắt đầu biến hình, bị hai đạo khí tức đè ép biến thành một đường cong.
Phảng phất như có gì đó vô cùng trầm trọng, vô hình rơi trên mặt đất
Đá bay tứ tung, nước trong kênh phát ra âm vặn vẹo rợn người.
Đám người Trần Trường Sinh không ngừng lui về phía sau mới tránh khỏi bị lan đến, nhìn mặt đất vỡ tan trước mắt lại nhìn hai người trên thần đạo, trong mắt tràn đầy kính sợ.
Hai luồng khí tức đứng sừng sững, không có duy trì quá lâu.
Tuân Mai nhìn chằm chằm lương đình, rít gào một tiếng
Một tiếng rít gào này như thể là mệnh lệnh trên sân khấu, liền có người xé giấy ra giả làm tuyết, mà lúc này, lại thật sự có tuyết rơi xuống.
Không, đây không phải là tuyết, mà là tinh quang do kim loại bị cắt tạo thành.
Tinh quang thành mảnh tuôn rơi, so với tuyết không có gì khác biệt.
Tuân Mai đứng ở trong tuyết, dường như trở lại năm đó.
Khi đó hắn còn là một thiếu niên, ba ngày ba đêm cho đến khi tuyết đọng qua đầu gối.
Năm đó là năm nào? Là ba mươi bảy năm trước, là một năm trước đó.
Gần năm mươi năm khổ tu, ba mươi bảy năm xem bia, hắn sớm không còn là hài tử yếu đuối năm đó, bị gió tuyết đông lạnh tới thành bệnh.
Hắn là cường nhân sắp tới thánh cảnh.
Những thiếu niên ngoài kia đến giờ mới biết được cảnh giới của Tuân Mai đã đến trình độ này, không khỏi khiếp sợ im lặng.
Tới lúc này, người thủ lăng trong lương đình ngẩng đầu lên.
Khôi giáp bị u ám bao phủ rốt cục bừng sáng lên.
Đó là một gương mặt già nua mà hờ hững.
Một tiếng gào to.
Vô số tro bụi theo khôi giáp tung tóe ra.
Hắn ở thần đạo ngồi đã mấy trăm năm.
Tro bụi này là mấy trăm năm.
Mấy trăm năm trước, chiến tranh nhân loại và Ma tộc tới thời kì cuối.
Hắn là tỳ tướng cuối cùng của Vương Chi Sách.
Hắn rốt cục ngẩng đầu nhìn Tuân Mai, ánh mắt đó như kiếm sắc bén.
Mà kiếm của hắn, cũng rốt cục đã chân chính rời vỏ.
Tinh quang bị cắt vỡ thành mảnh chậm rãi hạ xuống.
Kiếm của Hãn Thanh thần tướng ở trong gió tuyết tung hoành, như lưỡi mác, như ngựa sắt.
Trước lương đình là cánh đồng tuyết.
Với Tuân Mai mà nói, tinh quang bị cắt vỡ là tuyết trước nhà tiên sinh năm đó.
Với Hãn Thanh mà nói, tinh quang bị cắt vỡ là tuyết trên chiến trường năm đó.
Tuyết khác nhau, đại biểu cho sự kiên trì khác nhau.
Cách hơn trăm trượng, Tuân Mai nhìn gương mặt già nua như đang ở ngay trước mắt.
Trận chiến đấu này, cuối cùng đã tới thời khắc cuối cùng, tới lúc phải phân ra thắng bại, hai gã cường nhân cùng phóng xuất ra thủ đoạn kinh khủng nhất của mình, người ở ngoài thạch bình quan chiến không thể chống đỡ, dù có lui nữa thì vẫn bị phong tuyết dữ dội thổi ngã trái ngã phải, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.
Ngay vào lúc này, Cẩu Hàn Thực duỗi tay nắm chặt tay Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh dùng sức bắt lấy cánh tay của Lương Bán Hồ, giữ chặt tay nhau mà đứng, cuối cùng mới ổn định thân hình, giống như cây con trong gió tuyết co cụm lại một chỗ, cố gắng chống cự uy lực thiên nhiên.
Ở phía xa xem cuộc chiến đã vất vả như thế, vậy hai người trong cuộc chiến kia đang phải chịu đựng như thế nào.
Trận đấu trong tuyết của bách chiến tướng quân và hàn môn thư sinh, đến tột cùng ai thắng ai thua?
Thời gian như đình chỉ trong giây phút này.
Vô số tuyết rơi lơ lửng trên bầu trời trước Thiên Thư Lăng.
Tuân Mai và Hãn Thanh lẳng lặng đối diện.
Một bông tuyết từ trên mái lương đình rơi xuống, dừng trên khôi giáp của Hãn Thanh nhanh chóng hòa tan thành nước, ngay sau đó, bốc hơi lên thành khí.
Thời gian một lần nữa bắt đầu vận hành.
Cẩu Hàn Thực vẻ mặt khẽ biến, không chút do dự buông tay Trần Trường Sinh thủ, cầm chuôi kiếm bên hông Thất Gian, nhanh như chớp rút kiếm ra.
Phản ứng của Trần Trường Sinh cũng cực kỳ nhanh chóng, từ bên cạnh hông Đường Tam Thập Lục rút ra Vấn Thủy Kiếm.
Hai thanh kiếm đâm vượt qua các thiếu niên, vượt qua màn chắn phía trước.
Ầm một tiếng nổ vang lên trước thần đạo.
Ngay sau đó là vô số mảnh tuyết vỡ, gió tuyết gào thét.
Không biết qua bao lâu, không gian một lần nữa trở nên an tĩnh.
Tuyết không phải thật, thế nên lương đình và thần đạo cũng không có tuyết đọng.
Tuân Mai để lại hơn mười dầu chân ở trước thần đạo,mà dấu chân đầu gom được một đống tuyết.
Dấu chân kia vốn ẩm, mang theo nước trong đó, lúc này lại bị đông cứng thành tuyết.
Dấu chân bắt đầu đi dọc lên, dần dần biến thành màu tuyết.
Từng bước thành tuyết, dấu chân cũng theo đó trở nên mơ hồ.
Giống như người vừa mới bước lên thần đạo kia, bắt đầu lui về phía sau.
Dấu chân không ngừng hóa thành tuyết, không ngừng biến mất, không ngừng lui về phía sau, cho đến khi trở về đạo tuyến.
Ý chí của Tuân Mai lui trở về, vào trong thân thể của hắn.
Hắn nghiêng về phía trước, như gặp phải đòn nghiêm trọng, trở nên thẳng tắp.
Khi Tuân Mai rời khỏi mặt đất, lao vào bầu trời đêm, tóc đen phất phới, ở giữa ẩn giấu mấy sợi bạc vô cùng bắt mắt.
Nhưng còn có thứ tươi đẹp hơn, đó là máu phun ra từ miệng hắn.
BA~ một tiếng, hắn nặng nề ngã xuống con kênh, tung tóe vô số bọt nước.
Nhìn màn này, Trần Trường Sinh không để ý dư ba khí tức nguy hiểm kia vẫn còn mà chạy tới đó, không biết vì sao, hắn cảm thấy Tuân Mai rất gần gũi.
Chỉ có hơn mười trượng, quần áo của Trần Trường Sinh bị cắt thành vô số lỗ hổng, đồng thời trên da cũng xuất hiện rất nhiều vết vạch trắng, nếu không phải tẩy tủy hoàn mỹ nhất định sẽ máu tươi đầm đìa, thậm chí còn không thể chạy tới chỗ Tuân Mai.
Gió đêm yên tĩnh, tuyết hóa thành ánh sao, Thiên Thư Lăng trở lại yên bình, Cẩu Hàn Thực lúc này mới buông thiết xích kiếm.
Vào thời khắc cuối cùng đó, bên trong vang lên vô số tiếng vỡ vụn, đó là khí tức hai vị cường nhân đụng nhau sinh ra, quét ngang tứ phương. Nếu không phải Cẩu Hàn Thực và Trần Trường Sinh ứng biến dùng kiếm thế chống đỡ, các thiếu niên khẳng định cũng đã bị thương. Cũng may trận chiến này tuy rằng khủng bố, nhưng khí tức tới trước người họ chỉ còn dư ba, mà thiết xích kiếm là pháp kiếm của Ly Sơn Kiếm Tông Giới Luật đường, có vị trí trong Bách Khí Bảng, cũng không có gì tổn thương, chỉ có điều tay Cẩu Hàn Thực xuất hiện rất nhiều vết thương mịn chảy máu ra ngoài.
Hắn đưa thiết xích kiếm cho Thất Gian, cũng chạy vào bên trong.
Trần Trường Sinh bế Tuân Mai ra khỏi kênh nước, đang thay hắn bắt mạch.
Tuân Mai nằm trên mặt đất, máu trên quần áo bị kênh nước rửa trôi, cũng không thấy miệng vết thương.
Cẩu Hàn Thực giống như Trần Trường Sinh, chẳng biết tại sao cảm thấy Tuân Mai rất thân cận, lúc trước Tuân Mai xông thần đạo đều thầm cổ vũ Tuân Mai cố lên, đương nhiên không muốn hắn xảy ra việc, hỏi:
- Thế nào rồi?
Trần Trường Sinh rút ngón tay bắt mạch cho Tuân Mai, trầm mặc một lát, lắc lắc đầu.
Hai Tụ Tinh Thượng Cảnh, thậm chí có thể nói sắp tiếp cận thánh cảnh chiến đấu, so với dị tượng trước thần đạo càng đáng sợ hơn, thân thể của Tuân Mai không có vết thương, nhưng trên thực tế kinh mạch đã gãy đứt, u phủ bị phá, tuy rằng thức hải không hư hại, nhưng không còn khả năng sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.