Quyển 2 - Chương 347: Trời sập đã có người chống.
Miêu Nị
09/12/2016
Chu Viên sẽ hủy diệt, nhiều sinh mạng có thể sẽ tử vong, nguyên nhân
trực tiếp nhất cũng là bởi vì hắn lấy tất cả kiếm trong Kiếm Trì—— không cần quan tâm tới âm mưu của Ma tộc, Hắc Bào âm thầm bố cục, không để ý
tới hắn và nàng giúp đỡ lẫn nhau đi vào sâu trong thảo nguyên, không
triệu tập Hoàng Chỉ Tán và đạo kiếm ý kia, tóm lại việc này đều là kết
quả do hắn mà ra, như vậy hiển nhiên phải do hắn giải quyết.
Hắn từng nghĩ tới, nếu không thể ngăn cản Chu Viên hủy diệt, có thể thử dùng đoàn kiếm mang người tu hành nhân loại nhân loại bên trong Chu Viên và một ít yêu thú mang đi, nhưng vẫn đề ở chỗ, không gian của đoản kiếm có hạn, lúc này đã dung nạp vạn đạo tàn kiếm, không thể thu nhận và giúp đỡ thêm nhiều thứ nữa, tin tưởng món pháp khí không gian Từ Hữu Dung mang theo trên người cũng giống như thế.
Hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm chính là khiến tốc độ hủy diệt của Chu Viên chậm hơn một chút, khiến mọi người bên trong có thêm thời gian rời khỏi, cũng là ứng với cầu xin của chim non, tranh thủ khả năng sống sót cho vô số yêu thú trên thảo nguyên, cho nên hắn lưu lại đây, hy vọng có thể chống đỡ thêm một lát, tranh thủ thêm một ít thời gian.
Nhưng…. Đây là vì sao chứ? Từ Hữu Dung chưa kịp hỏi ra lời này liền bị chim non bắt được hai vai, bay hướng về phía không trung bên ngoài lăng mộ.
Đại bàng nói nó chỉ mang theo được một người. Trần Trường Sinh cũng không kịp giải thích, chỉ biết nhìn chim non mang nàng rời đi.
Cuồng phong bốn phía trong lăng mộ vẫn nổi lên. Từ Hữu Dung vô cùng suy yếu, căn bản không thể làm được thứ gì khác, chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn hắn đứng ở trước lăng mộ. Nàng nhìn rất chăm chú, dường như muốn khắc toàn bộ khuôn mặt của hắn vào trong óc của mình. Nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ trên lăng mộ kia, nàng hô:
- Từ Sinh, ngươi là thằng ngốc.
Gió thật sự rất lớn, khi thanh âm của nàng rơi đến lăng mộ đã rất nhỏ, nhưng Trần Trường Sinh lại nghe được, lớn tiếng nói một câu với nàng, chỉ có điều lúc này gió thật sự rất lớn, nàng không thể nghe được.
- Ta không phải Từ Sinh, ta tên là Trần Trường Sinh.
Nói xong câu đó hắn xoay người chạy lên phía trên lăng mộ. Lăng mộ rất lớn, khoảng cách từ cửa chính tới chỗ cao nhất khoảng mấy ngàn trượng, hơn nữa khối đá cấu thành lăng mộ cũng vô cùng lớn, không tốt để leo lên, cũng may hắn có được lực lượng và tốc độ người thường khó có thể sánh bằng, tốn không bao nhiêu thời gian liền đi tới chỗ cao nhất trên lăng mộ.
Hắn đứng trên tảng đá ở đỉnh lăng mộ, nhìn thiên thạch không ngừng rơi xuống ở phía xa, nhìn lâm viên có chút khói đen, nhìn không trung đang vỡ vụn và trời cao dường như sắp sụp xuống ở trước mắt, nắm chặt kiếm trong tay—— đứng ngây ngốc.
Nhớ đến câu nói trước kia Lạc Lạc nói với hắn.
Câu nói kia là Bạch Đế nói với nàng:
- Trời sập xuống sẽ có người cao đỡ thay cho người.
Hiện tại hắn đứng ở chỗ cao nhất trên lăng mộ, nơi này cũng là nơi cao nhất của Chu Viên, còn cao hơn so với đỉnh núi Mộ Dục, cách không trung gần nhất, cách mặt đất xa nhất, cho nên hiện tại hắn chính là người cao nhất ở Chu Viên.
Trời sập đương nhiên sẽ do hắn đỡ đầu tiên. Cái đó không liên quan gì tới câu nói năng lực càng lớn thì trách nhiệm sẽ càng lớn, bởi vì hắn cho rằng đây vốn là trách nhiệm của mình, hơn nữa hắn lại có năng lực này—— ai có thể vừa vặn ở trên lăng mộ, trong tay có Tán, có được vạn đạo kiếm như hắn lúc này chứ?
Hắn thay đổi tay nắm đoản kiếm và Hoàng Chỉ Tán. Cười một tiếng, đoản kiếm sắc bén đâm thật sâu vào đá, trợ giúp hắn ổn định thân hình ở trong cuồng phong, sau đó hắn đưa tay phải nắm Hoàng Chỉ Tán về phía mảng không trung lung lay sắp đổ. Ào ào một tiếng, Hoàng Chỉ Tán biến thành một đóa hoa vàng co rúm lại ở trong cuồng phong, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cơn lốc nghiền thành mảnh vỡ.
Cái chuôi Hoàng Chỉ Tán này có thể nói là pháp khí có năng lực phòng ngự mạnh nhất thế gian, hơn nữa còn có kiếm ý che trời hùng mạnh kiêu ngạp, nếu rơi vào trong tay cường nhân tuyệt thế thật sự, như vậy sẽ trở nên cực kỳ sáng rọi, nhưng…. Vẫn không thể chỉ trông chờ vào chuôi Tán này để chống đỡ một mảnh khoảng không trên bầu trời, cho dù đây chỉ là không trung trong tiểu thế giới Chu Viên, chứ đừng nói chi tới việc bây giờ cái chuôi Hoàng Chỉ Tán này đang ở trong tay hắn, Thông U Thượng Cảnh đương nhiên là rất giỏi trong giới trẻ, nhưng lại vô cùng nhỏ bé trước mặt mảnh không trung này.
Xin mời đi ra trợ giúp ta. Trần Trường Sinh nói ở trong lòng.
Đây là trách nhiệm của hắn, cho nên hắn phải chống. Mà cái này dường như cũng là trách nhiệm của kiếm, nhưng kiếm này vốn là bị bắt ở lại bên trong Chu Viên, cho nên hắn dùng từ xin mời.
Không có bất kỳ sự dừng lại nào, theo ý niệm của hắn, bốn phía không trung tại đỉnh lăng mộ vang lên vô số tiếng kêu thê lương của kiếm, sinh ra vô số đạo kiếm phong mạnh mẽ, trong chớp mắt kia đã đè xuống cơn lốc đang tàn sát bừa bãi ở Chu Viên.
Vô số thanh kiếm phun ra từ trong vỏ kiếm ở thắt lưng của hắn!
Vèo vèo vèo vèo! Những kiếm sát này bay lên, sau đó nhanh chóng tản ra, tựa như pháo hoa.
Vạn kiếm biến thành hơn mười đạo kiếm tuyến, sinh ra ở đỉnh lăng mộ, rơi xuống trong bầu trời.
Đây là một cái ô khổng lồ có diện tích ngàn dặm.
Được Trần Trường Sinh căng ra, chống đỡ mảnh không trung sắp sụp.
Một cái ô khổng lồ do kiếm cấu thành che đậy bầu trời của Chu Viên, chặn mảnh thiên thạch rơi xuống, chống được mảnh vỡ không gian đang rơi xuống, mà những mảnh vỡ không trung đang rơi xuống vốn không có sức nạng, nhưng khi chạm vào mặt Tán lại sinh ra sức nạng dường như vô hạn. Chỉ nghe Ba~ một tiếng vang nhỏ, hai chân của Trần Trường Sinh lún thật sâu vào nham thạch cứng rắn, bên cạnh sinh ra vô số vết rạn, quần nháy mắt biến thành vô số mảnh vụn.
Ngay sau đó, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, sức nặng và uy áp khó có thể tưởng tượng của không trung trực tiếp thông qua vạn kiếm truyền tới trên người của hắn, mỗi một cục xương trong thân thể của hắn dừng như đang bị….. chấn động, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy.
Thanh âm vỡ tan khủng bố tiếp tục vang lên, hai chân của hắn tiếp tục phá vỡ nham thạch cứng rắn, hắn cũng không thể tiếp tục chống đỡ, đầu gối trái mềm nhũn quỳ xuống, đầu gối nặng nề đập vào trên tảng đá, tạo thành vô số đá sỏi và bụi mù.
Chỉ nghe phía dưới vang lên một trận thanh âm như sấm rền, bụi mù nổi lên, Bạch thảo lúc trước che khuất thảo nguyên và cái kia sớm đã không còn bộ dáng lúc trước, cả tòa lăng mộ cũng bắt đầu chấn động, sau đó lại trầm xuống vài thước trong thời gian cực ngắn.
Đây chính là sức nặng của không trung.
Trần Trường Sinh quỳ một gối xuống đỉnh lăng mộ, dưới bầu trời, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, vẻ mặt càng ngày càng thống khổ, thân thể của hắn tắm qua máu của Chân Long có thể nói là cứng như cương thiết, cho dù là Nam Khách Khổng Tước Linh cũng không có cách nào phá vỡ phòng ngự bên ngoài của hắn, nhưng mà vào lúc này, dưới sức nặng khổng lồ, thân thể của hắn cho dù có là sắt thép thật sự dường như cũng sẽ bị nghiền thành miếng sắt.
Hắn từng nghĩ tới, nếu không thể ngăn cản Chu Viên hủy diệt, có thể thử dùng đoàn kiếm mang người tu hành nhân loại nhân loại bên trong Chu Viên và một ít yêu thú mang đi, nhưng vẫn đề ở chỗ, không gian của đoản kiếm có hạn, lúc này đã dung nạp vạn đạo tàn kiếm, không thể thu nhận và giúp đỡ thêm nhiều thứ nữa, tin tưởng món pháp khí không gian Từ Hữu Dung mang theo trên người cũng giống như thế.
Hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm chính là khiến tốc độ hủy diệt của Chu Viên chậm hơn một chút, khiến mọi người bên trong có thêm thời gian rời khỏi, cũng là ứng với cầu xin của chim non, tranh thủ khả năng sống sót cho vô số yêu thú trên thảo nguyên, cho nên hắn lưu lại đây, hy vọng có thể chống đỡ thêm một lát, tranh thủ thêm một ít thời gian.
Nhưng…. Đây là vì sao chứ? Từ Hữu Dung chưa kịp hỏi ra lời này liền bị chim non bắt được hai vai, bay hướng về phía không trung bên ngoài lăng mộ.
Đại bàng nói nó chỉ mang theo được một người. Trần Trường Sinh cũng không kịp giải thích, chỉ biết nhìn chim non mang nàng rời đi.
Cuồng phong bốn phía trong lăng mộ vẫn nổi lên. Từ Hữu Dung vô cùng suy yếu, căn bản không thể làm được thứ gì khác, chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn hắn đứng ở trước lăng mộ. Nàng nhìn rất chăm chú, dường như muốn khắc toàn bộ khuôn mặt của hắn vào trong óc của mình. Nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ trên lăng mộ kia, nàng hô:
- Từ Sinh, ngươi là thằng ngốc.
Gió thật sự rất lớn, khi thanh âm của nàng rơi đến lăng mộ đã rất nhỏ, nhưng Trần Trường Sinh lại nghe được, lớn tiếng nói một câu với nàng, chỉ có điều lúc này gió thật sự rất lớn, nàng không thể nghe được.
- Ta không phải Từ Sinh, ta tên là Trần Trường Sinh.
Nói xong câu đó hắn xoay người chạy lên phía trên lăng mộ. Lăng mộ rất lớn, khoảng cách từ cửa chính tới chỗ cao nhất khoảng mấy ngàn trượng, hơn nữa khối đá cấu thành lăng mộ cũng vô cùng lớn, không tốt để leo lên, cũng may hắn có được lực lượng và tốc độ người thường khó có thể sánh bằng, tốn không bao nhiêu thời gian liền đi tới chỗ cao nhất trên lăng mộ.
Hắn đứng trên tảng đá ở đỉnh lăng mộ, nhìn thiên thạch không ngừng rơi xuống ở phía xa, nhìn lâm viên có chút khói đen, nhìn không trung đang vỡ vụn và trời cao dường như sắp sụp xuống ở trước mắt, nắm chặt kiếm trong tay—— đứng ngây ngốc.
Nhớ đến câu nói trước kia Lạc Lạc nói với hắn.
Câu nói kia là Bạch Đế nói với nàng:
- Trời sập xuống sẽ có người cao đỡ thay cho người.
Hiện tại hắn đứng ở chỗ cao nhất trên lăng mộ, nơi này cũng là nơi cao nhất của Chu Viên, còn cao hơn so với đỉnh núi Mộ Dục, cách không trung gần nhất, cách mặt đất xa nhất, cho nên hiện tại hắn chính là người cao nhất ở Chu Viên.
Trời sập đương nhiên sẽ do hắn đỡ đầu tiên. Cái đó không liên quan gì tới câu nói năng lực càng lớn thì trách nhiệm sẽ càng lớn, bởi vì hắn cho rằng đây vốn là trách nhiệm của mình, hơn nữa hắn lại có năng lực này—— ai có thể vừa vặn ở trên lăng mộ, trong tay có Tán, có được vạn đạo kiếm như hắn lúc này chứ?
Hắn thay đổi tay nắm đoản kiếm và Hoàng Chỉ Tán. Cười một tiếng, đoản kiếm sắc bén đâm thật sâu vào đá, trợ giúp hắn ổn định thân hình ở trong cuồng phong, sau đó hắn đưa tay phải nắm Hoàng Chỉ Tán về phía mảng không trung lung lay sắp đổ. Ào ào một tiếng, Hoàng Chỉ Tán biến thành một đóa hoa vàng co rúm lại ở trong cuồng phong, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cơn lốc nghiền thành mảnh vỡ.
Cái chuôi Hoàng Chỉ Tán này có thể nói là pháp khí có năng lực phòng ngự mạnh nhất thế gian, hơn nữa còn có kiếm ý che trời hùng mạnh kiêu ngạp, nếu rơi vào trong tay cường nhân tuyệt thế thật sự, như vậy sẽ trở nên cực kỳ sáng rọi, nhưng…. Vẫn không thể chỉ trông chờ vào chuôi Tán này để chống đỡ một mảnh khoảng không trên bầu trời, cho dù đây chỉ là không trung trong tiểu thế giới Chu Viên, chứ đừng nói chi tới việc bây giờ cái chuôi Hoàng Chỉ Tán này đang ở trong tay hắn, Thông U Thượng Cảnh đương nhiên là rất giỏi trong giới trẻ, nhưng lại vô cùng nhỏ bé trước mặt mảnh không trung này.
Xin mời đi ra trợ giúp ta. Trần Trường Sinh nói ở trong lòng.
Đây là trách nhiệm của hắn, cho nên hắn phải chống. Mà cái này dường như cũng là trách nhiệm của kiếm, nhưng kiếm này vốn là bị bắt ở lại bên trong Chu Viên, cho nên hắn dùng từ xin mời.
Không có bất kỳ sự dừng lại nào, theo ý niệm của hắn, bốn phía không trung tại đỉnh lăng mộ vang lên vô số tiếng kêu thê lương của kiếm, sinh ra vô số đạo kiếm phong mạnh mẽ, trong chớp mắt kia đã đè xuống cơn lốc đang tàn sát bừa bãi ở Chu Viên.
Vô số thanh kiếm phun ra từ trong vỏ kiếm ở thắt lưng của hắn!
Vèo vèo vèo vèo! Những kiếm sát này bay lên, sau đó nhanh chóng tản ra, tựa như pháo hoa.
Vạn kiếm biến thành hơn mười đạo kiếm tuyến, sinh ra ở đỉnh lăng mộ, rơi xuống trong bầu trời.
Đây là một cái ô khổng lồ có diện tích ngàn dặm.
Được Trần Trường Sinh căng ra, chống đỡ mảnh không trung sắp sụp.
Một cái ô khổng lồ do kiếm cấu thành che đậy bầu trời của Chu Viên, chặn mảnh thiên thạch rơi xuống, chống được mảnh vỡ không gian đang rơi xuống, mà những mảnh vỡ không trung đang rơi xuống vốn không có sức nạng, nhưng khi chạm vào mặt Tán lại sinh ra sức nạng dường như vô hạn. Chỉ nghe Ba~ một tiếng vang nhỏ, hai chân của Trần Trường Sinh lún thật sâu vào nham thạch cứng rắn, bên cạnh sinh ra vô số vết rạn, quần nháy mắt biến thành vô số mảnh vụn.
Ngay sau đó, thân thể hắn run rẩy kịch liệt, sức nặng và uy áp khó có thể tưởng tượng của không trung trực tiếp thông qua vạn kiếm truyền tới trên người của hắn, mỗi một cục xương trong thân thể của hắn dừng như đang bị….. chấn động, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy.
Thanh âm vỡ tan khủng bố tiếp tục vang lên, hai chân của hắn tiếp tục phá vỡ nham thạch cứng rắn, hắn cũng không thể tiếp tục chống đỡ, đầu gối trái mềm nhũn quỳ xuống, đầu gối nặng nề đập vào trên tảng đá, tạo thành vô số đá sỏi và bụi mù.
Chỉ nghe phía dưới vang lên một trận thanh âm như sấm rền, bụi mù nổi lên, Bạch thảo lúc trước che khuất thảo nguyên và cái kia sớm đã không còn bộ dáng lúc trước, cả tòa lăng mộ cũng bắt đầu chấn động, sau đó lại trầm xuống vài thước trong thời gian cực ngắn.
Đây chính là sức nặng của không trung.
Trần Trường Sinh quỳ một gối xuống đỉnh lăng mộ, dưới bầu trời, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, vẻ mặt càng ngày càng thống khổ, thân thể của hắn tắm qua máu của Chân Long có thể nói là cứng như cương thiết, cho dù là Nam Khách Khổng Tước Linh cũng không có cách nào phá vỡ phòng ngự bên ngoài của hắn, nhưng mà vào lúc này, dưới sức nặng khổng lồ, thân thể của hắn cho dù có là sắt thép thật sự dường như cũng sẽ bị nghiền thành miếng sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.