Quyển 2 - Chương 389: Ý nghĩa cuộc sống của chúng ta (p2)
Miêu Nị
09/12/2016
Tuy vậy nhưng vẫn không có một ai dám khinh thường Tô Ly. Hàng trăm năm
lại đây, Hắc Bào đích thân sắp xếp, Ma tộc trực tiếp ra tay thực hiện
một vụ mưu sát đáng sợ nhất cũng không thể nào giết chết được lão ta.
Một con người như vậy thì sao có thể chết một cách dễ dàng như vậy được
cơ chứ?
Kỳ tích, hai từ này dường như là do tạo hóa đặt ra cho riêng mình lão ta.
Không gian tĩnh mịch chết chóc bao trùm lấy cả con phố, không khí mỗi lúc càng trở nên áp lực và căng thẳng.
Không biết lúc nào thì Tiếu Trương và Lương Vương Tôn sẽ ra tay.
Chính vào lúc đó, đã có người ra tay trước bọn chúng.
Một viên đá đẫm nước mưa bay từ trên đường tới đập lên mặt của Tô Ly.
Một âm thanh đánh phịch một cái vang lên.
Một dòng máu đỏ tươi chảy từ trên đỉnh đầu Tô Ly xuống.
Trần Trường Sinh không còn sức lực để giúp lão ta chặn lại viên đá đó.
Ngay cả bản thân Tô Ly cũng không còn sức lực để chặn lại nó, thậm chí lão ta còn không đủ sứ để né tránh viên đá đó nữa. Tô Ly, một cường giả huyền thoại, một kiếm trảm Ma tướng, một ánh nhìn có thể phá vỡ tụ tinh, lúc này đây ngay đến cả một viên đá mà cũng không thể né tránh được.
Con phố vẫn rất yên tĩnh nhưng không khí dường như đã đột ngột trở nên có chút gì đó khác trước.
Trong làn mưa bụi bỗng vang lên một trận cười lớn.
Mọi người đều nhìn về phía đó, phát hiện ra Lâm Thương Hải, Tông chủ của Tinh Cơ Tông, chính là người đã ném viên đá đó.
Lâm Thương Hải nhìn lầu trên của căn nhà trọ, đắc chí cười nói một cách nham hiểm:
- Tô Ly à Tô Ly, ngươi cũng có ngày hôm nay sao. Ngay cả đến một con chó cũng biết né tránh viên đá đó, vậy ra lúc này ngươi còn không bằng một con chó rồi.
Trong làn mưa bụi, y phục của Tô Ly đã bị ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, máu tươi chảy ròng ròng, trông dáng vẻ thật thê lương.
Chứng kiến cảnh tượng đó, đám người kia tuy là đến để giết chết Tô Ly nhưng tất cả bọn chúng đều có những cảm xúc khác nhau.
Đại bộ phận những người có mặt ở hiện trường đều là những người tu hành cảnh giới Thông U, có một số ít trong đó đã tu luyện Tụ Tinh thành công, cũng được coi là những cường giả cao thủ trong giới tu hành. Đối với những người bình thường mà nói thì lại càng có ở một đẳng cấp cao thượng hơn rất nhiều. Nhưng nếu trước kia thì tất cả bọn chúng đối với Tô Ly mà nói thì chẳng qua đều chỉ là một đàn kiến nhỏ nhoi mà thôi, lúc này đây đàn kiến đó đang giương oai diễu võ trước mặt Tô Ly vậy mà lão ta lại không thể phản ứng bất cứ hành động gì hết, chỉ có thể cúi đầu trong làn mưa lạnh lẽo.
Tô Ly trầm ngâm nhìn dòng máu đỏ đang chảy dài xuống đến ngực, gương mặt của lão bị mưa táp gió thổi đến độ trắng bệch, đó có thể là vì vết thương mà cũng có thể là có mối liên quan đến tâm trạng. Một cảm giác đau buồn đang cùng với những giọt mưa buồn trong đống đổ nát đó lan tỏa bay đi khắp nơi.
Đúng như những gì mà Trần Trường Sinh đã nói, nếu như Tô Ly không phải chiến đấu cùng với Ma tộc thì lão đâu đến nỗi phải bị trọng thương như vậy. Và sau khi rời khỏi cao nguyên tuyết đó thì đâu đến nỗi bị truy sát dọc đường cho tới tận thời lúc này cuối cùng bị giam chân ở Tầm Dương thành, phải chịu sự sỉ nhục của người đời, thậm chí chỉ một lúc nữa thôi sẽ phải chết trong tay của kẻ khác. Sự thật đang bày ra trước mắt này đây thật khiến cho người ta cảm thấy phẫn nộ đến độ bi thương.
Từ phía đằng xa con phố, Tiết Hà khẽ chau mày, y thể hiện thái độ rất không hài lòng với những lời nói và hành động của tên Tông chủ Tinh Cơ Tông đó. Con kỳ lân Hỏa Vân mà y đang cưỡi cúi đầu xuống, để mặc cho nước mưa lăn chảy dài từ trên bộ lông màu đỏ lửa xuống dưới đất, dường như nó cũng không nỡ chứng kiến những cảnh tượng sẽ xảy ra tiếp theo đây.
Tiếu Trương và Lương Vương Tôn đều im lặng không nói gì, Chủ giáo Tầm Dương thành, Hoa Giới Phu, khẽ liếc nhìn ra hiệu, tự khắc đám giáo sĩ hiểu ý biết phải làm gì. Bọn chúng đi vào trong đám đông, đến trước mặt tên Tông chủ Tinh Cơ Tông, Lâm Thương Hải, nói nhỏ vài câu gì đó.
Tiếng cười ác độc và khoái trá đó của y ngay tức khắc dừng lại, Lâm Thương Hải nhìn đám người đứng trong lầu hai, cười nhạt nói:
- Giết cũng đã giết rồi, ta làm nhục lão vài câu thì đã sao nào? Đúng là đạo đức giả.
Y là Tông chủ Tinh Cơ Tông, xuất thân cường hào phương Bắc, cảnh giới tu vi cũng cao, đã đạt đến cảnh giới Tụ Tinh Trung Cảnh, tính cách đương nhiên khó tránh khỏi kiêu ngạo phách lối, không coi ai ra gì, thế nên sao y có thể bỏ lỡ cơ hội làm nhục Tô Ly được cơ chứ.
Tô Ly ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới nhà trọ, gạt mớ tóc bị nước mưa làm cho ướt sũng về phía đằng sau, thần thái điềm tĩnh, tựa như chưa từng bị tổn thương vì viên đá và những lời nhục mạ lúc trước ném vào mặt lão:
- Ngươi là ai?
- Ha ha... Nếu là lúc trước thì hành động này của ngươi còn có thể được coi là một sự sỉ nhục. Nhưng hiện giờ, ngay đến một con chó gặp nạn ngươi cũng chẳng bằng thì còn ở đó ra vẻ gượng gạo cái nỗi gì? Làm như vậy chỉ càng trở thành cho người khác mà thôi.
Lâm Thanh Hải nhìn lên trên lầu căn nhà trọ, cười nhạt nói:
- Mấy ngày trước đây ở bên đường, người đã giết chết Đại Lang của Lâm gia và hơn chục lính tinh nhuệ của Lâm gia. Hôm nay dù sao cũng phải dùng cái mạng của ngươi mà đền bù lại chứ.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh một cái.
Lúc này Trần Trường Sinh mới biết rằng hóa ra tên này chính là thân nhân của Lâm Bình Nguyên, tên đại cường hào phương Bắc. Dọc đường quay về phương Nam, Trần Trường Sinh dưới sự dẫn dắt của Tô Ly đã giết chết một số người, nhưng duy chỉ khi giết Lâm Bình Nguyên thì hắn không hề cảm thấy khó khăn tội lỗi một chút nào vì đó là một tên cường đạo tội ác tày trời, là một tên giặc hai tay nhuốm đẫm máu của những người vô tội.
Trần Trường Sinh nói:
- Lâm Bình Nguyên là do ta giết chết.
Lâm Thương Hải nghe thấy vậy thì hơi kinh ngạc ngây người.
Không đợi cho y nói gì thêm, Trần Trường Sinh tiếp tục nói:
- Nếu ngươi muốn báo thù thì phải giết ta mới đúng.
Lâm Thương Hải hơi biến sắc.
Vẫn đợi cho y không kịp trả lời, Trần Trường sinh bèn nhìn chằm chằm vào mắt y và nói:
- Nhưng ta không biết rằng ngươi không dám giết ta vì ta là Viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, ngươi dám động tới ta không?
Lâm Thương Hải khẽ sợ run người.
Cuối cùng Trần Trường Sinh nói:
- Vì thế nên nếu hôm nay ta còn sống thì sau này nhất định sẽ tìm cách giết chết ngươi.
Lúc này hắn vô cùng tức giận nên thái độ thể hiện cũng rất nghiêm túc.
Toàn thân Lâm Thương Hải rùng mình một cái.
Địa vị của y trong giới tu hành cũng khá cao, đặc biệt là ở phương Bắc đại lục, nhưng chừng đó thôi thì cũng sao có thể đứng ngang hàng được với Quốc Giáo cơ chứ? Với thân phận địa vị của Trần Trường Sinh trong Quốc Giáo thì nếu như quả thật hắn muốn đối phó với y thì Lâm Thương Hải và tông môn của mình làm thế nào để chống chọi lại được? Y đột nhiên cảm thấy rất hối hận, luống cuống nhìn bốn phía xung quanh lớn giọng nói:
- Quốc Giáo thì có thể ủy thế ăn hiếp người khác hay sao?
Lâm Thương Hải vốn cho rằng sau khi mình lớn tiếng thể hiện như vậy xong thì sẽ nhận được sự ủng hộ của một số người có mặt ở đó. Tất cả mọi người đều đến đây để giết chết Tô Ly, dù gì thì cũng có thể coi là chung một đường với nhau. Nhưng y không ngờ rằng tất cả mọi người trên con phố này hoàn toàn không có bất cứ một ai đếm xỉa đến y. Lúc này Lâm Thương Hải mới hiểu rằng mọi người đều muốn giết chết Tô Ly nhưng không ai dám đắc tội Ly Cung, đương nhiên cũng không có ai dám đắc tội Trần Trường Sinh.
- Sao ngươi lại giống như đứa trẻ con chỉ biết nói những lời ngớ ngẩn như vậy.
Tô Ly không thèm để ý tới Lâm Thương Hải, lão nhìn Trần Trường Sinh đang đứng bên cạnh mình và nói:
- Mấy cái chuyện giết người này, muốn là làm luôn, ở đâu ra cái lý giết người còn phải cảnh cáo trước như vậy.
Trần Trường Sinh không nói câu nào, hắn rút một chiếc khăn tay từ trong ống tay áo ra, cẩn thận lau sạch nước mưa và máu đang chảy trên mặt của Tô Ly.
- Nhưng ngươi tức giận thì cũng phải thôi, cái trò ném đá này quả thật là quá trẻ con, quá tầm thường, vô vị.
Tô Ly thấy Trần Trường Sinh lau máu hộ mình thì nói mấy câu trong sự bỡ ngỡ.
Tiếu Trương đứng bên cạnh nói:
- Tốt lắm, quả thực rất thú vị.
Tô Ly đáp lại:
- Vậy thì ngươi nhường chút đi.
Tiếu Trương trầm ngâm không nói gì, rồi sau đó y không do dự mà nhường đường.
Nhường một lối đi dẫn từ lầu hai căn nhà trọ đổ nát xuống phía dường con phố.
Rất nhiều người đều đang chú ý đến hành động này, và đều có chút khó hiểu. Lâm Thương Hải thì càng cảm thấy thắc mắc hơn nữa, y nhìn Tô Ly cười nhạt nói:
- Con chó già không lết nổi chân nhà người còn định giở trò gì nữa?
Tô Ly mặt không chút biểu cảm nào nhìn y, tay trái đang nắm Hoàng Chỉ Tán của lão đột nhiên khẽ động đậy.
Ngón tay trái của lão khẽ đẩy cây Hoàng Chỉ Tám về phía trước, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, cán dù hơi dài ra một đoạn.
Cán dù chính là chuôi kiếm.
Bên trong Hoàng Chỉ Tán là Già Thiên Kiếm.
Phân nửa thanh kiếm được rút ra.
Lúc này, Lương Thanh Hải, kẻ đang không tiếc những lời lẽ lăng mạ đốn mạt đang chửi bới trên phố kia.
Đột nhiên giọng nói của y nhỏ dần rồi im bặt lại.
Cổ họng của y xuất hiện một vết kiếm mảnh vô cùng, máu tươi từ nơi đó từ từ ứa ra.
Một số người đứng gần nhất với y, chứng kiến cảnh tượng đó đều tái mặt, kinh hãi không thốt được nên lời.
Lâm Thanh Hải dường như hoàn toàn không biết cổ họng của mình đã bị cắt lìa, tay của y vẫn đang chĩa về phía lầu hai mà chỉ trỏ mắng chửi gì đó. Chỉ có điều lúc này không còn bất cứ âm thanh gì vang lên nữa, cảnh tượng lúc đó quả thật vô cùng đáng sợ khủng khiếp.
Một lúc sau, Lâm Thương Hải cuối cùng mới kịp có phản ứng.
Y lấy tay sờ lên cổ họng của mình, ngửa bàn tay ra nhìn thì chỉ thấy một vũng máu tươi, sau đó rồi mới cảm thấy đau đớn khủng khiếp.
Mặt y trắng bệch, đôi mắt chan chứa sự sợ hãi và ngơ ngác. Lâm Thương Hải muốn hét lên trong đau đớn nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Y quay người muốn chạy khỏi căn nhà trọ này, nhưng khi lùi về sau một bước thì mới phát hiện hai chân của mình đã bị đứt lìa.
Lâm Thanh Hải ngã sầm xuống vũng máu trên đất, ôm lấy cổ họng mà cất lên những tiếng rên rỉ đau đớn, khô khan. Hai chân của y đã bị đứt lìa.
Chứng kiến cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều hoảng loạn chạy tứ tung bạt mạng, tránh ra xa y.
Chẳng bao lâu sau đó, Lâm Thương Hải thôi không giãy dụa nữa và chết luôn tại đó. Chỉ có điều sau khi đã tắt thở rồi mà y vẫn không thể nhắm nổi mắt, trong đôi mắt đó vẫn chan chứa sự kinh sợ và hoang mang tột cùng. Lâm Thương Hải không thể hiểu nổi tất cả những chuyện này đã xảy ra như thế nào.
Tô Ly mang trọng thương, chỉ là một con chó già không lết nổi, tại sao lão lại có thể một kiếm mà giết chết mình?
Còn có rất nhiều người cũng hoảng sợ và cảm thấy khó hiểu như Lâm Thương Hải.
Đường phố lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn về đống đổ nát ở lầu hai, nhìn người đàn ông ngồi trên chiếc ghế tựa với một ánh mắt đầy sự kính sợ và bất an. Quả nhiên không hổ là Kiếm đạo đại sư cường mạnh nhất hàng trăm năm trở lại đây. Ngay cả khi đang ở trong tình thế nguy kịch mà vẫn có thể tung ra được một đường kiếm có uy lực lớn đến như vậy, vẫn có thể chém chết được một cường giả Tụ Tinh Cảnh.
Trần Trường Sinh có chút ngạc nhiên, sau đó thì cảm thấy dễ chịu hơn, vui vẻ khóa trá.
Tiền bối nói đúng lắm. Giết người thì chỉ cần làm thôi không cần phải cảnh cáo làm gì.
Cán dù thu lại, mũi kiếm sắc nhọn của Tô Ly được xếp lại, lão ta lại quay trở lại biến thành một người đàn ông trung niên bình thường.
Lão ngồi trên ghế, liếc nhìn xác Lâm Thương Hải trên đường phố, vô cảm nói:
- Tuy không lết được nữa nhưng một kiếm giết chết ngươi thì chẳng có gì là khó hết.
Thần thái của Lương Vương Tôn đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Đôi mắt che giấu đằng sau mảnh giấy trắng của Tiếu Trương cũng mỗi lúc thể hiện xúc cảm điên cuồng hơn.
Nhát kiếm đó quả thực quá mạnh.
Không hổ danh là Tô Ly.
Sức mạnh của Tô Ly quả nhiên không thua gì thanh kiếm.
- Đó mới là kiếm.
Tiếu Trương nhìn lão, không ngần ngại thể hiện sự ngưỡng mộ thậm chí là sùng bái của mình với Tô Ly, y nói:
- Nhát kiếm đó của ngươi hoàn toàn có thể khiến bất cứ ai trong số bọn ta bị trọng thương, sao ngươi lại dùng để đối phó với phế vật như tên đó chứ?
- Vì ta ghét nhất là cái đồ ruồi bọ đó, rất phiền phức, nên ta mới giết chết nó cho xong. Còn ngươi và Lương Vương Tôn, ta không ghét bỏ gì, sao ta phải giết các ngươi? Đương nhiên quan trọng là ở chỗ, ta phải tích lũy mười ngày mới có thể sử dụng nhát kiếm đó.
Tô Ly nói tiếp:
- Nếu có thể tích lũy được đủ được hai nhát kiếm để đồng thời giết chết hai ngươi thì đương nhiên là sẽ tiết kiếm được công sức hơn một chút rồi.
Lương Vương Tôn trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta không thèm nhận tình cảm của ngươi.
Tiếu Trương thì thốt lên:
- Bái phục, bái phục.
Những nhân vật ở cấp độ này đều không biết nói những lời thừa thãi, hai tiếng bái phục này chắc chắn dùng để bái phục hai sự việc.
Tiếu Trương bái phục nhát kiếm của Tô Ly.
Y lại càng bái phục việc Tô Ly dùng nhát kiếm đó để giết chết Lâm Thương Hải chứ không phải là hai người bọn y.
Điều này thể hiện rằng, đối với Tô Ly mà nói thì sự thỏa mãn vĩnh viễn luôn quan trọng hơn lòng thù hận.
Sống như vậy quả thật vô cùng thú vị.
Tất cả mọi người có mặt trên con phố của Tầm Dương thành đều bị nhát kiếm đó của Tô Ly làm cho kinh sợ đến ngây người, ngay cả một kẻ điên khùng như Tiếu Trương cũng không thể không tỏ vẻ kính phục.
Trần Trường Sinh lại không nghĩ như vậy, ngược lại, hắn cảm thấy có chút bi thương.
Đối với mọi người thì việc Tô Ly tay nắm Hoàng Chỉ Tán, một kiếm xuyên làn mưa lao tới lấy mạng một cường giả Tụ Tinh Cảnh một cách dễ dàng mà không hề phát ra một tiếng động nào. Đó quả là một cảnh giới và tu vi kiếm đạo kinh thiên động địa.
Kỳ tích, hai từ này dường như là do tạo hóa đặt ra cho riêng mình lão ta.
Không gian tĩnh mịch chết chóc bao trùm lấy cả con phố, không khí mỗi lúc càng trở nên áp lực và căng thẳng.
Không biết lúc nào thì Tiếu Trương và Lương Vương Tôn sẽ ra tay.
Chính vào lúc đó, đã có người ra tay trước bọn chúng.
Một viên đá đẫm nước mưa bay từ trên đường tới đập lên mặt của Tô Ly.
Một âm thanh đánh phịch một cái vang lên.
Một dòng máu đỏ tươi chảy từ trên đỉnh đầu Tô Ly xuống.
Trần Trường Sinh không còn sức lực để giúp lão ta chặn lại viên đá đó.
Ngay cả bản thân Tô Ly cũng không còn sức lực để chặn lại nó, thậm chí lão ta còn không đủ sứ để né tránh viên đá đó nữa. Tô Ly, một cường giả huyền thoại, một kiếm trảm Ma tướng, một ánh nhìn có thể phá vỡ tụ tinh, lúc này đây ngay đến cả một viên đá mà cũng không thể né tránh được.
Con phố vẫn rất yên tĩnh nhưng không khí dường như đã đột ngột trở nên có chút gì đó khác trước.
Trong làn mưa bụi bỗng vang lên một trận cười lớn.
Mọi người đều nhìn về phía đó, phát hiện ra Lâm Thương Hải, Tông chủ của Tinh Cơ Tông, chính là người đã ném viên đá đó.
Lâm Thương Hải nhìn lầu trên của căn nhà trọ, đắc chí cười nói một cách nham hiểm:
- Tô Ly à Tô Ly, ngươi cũng có ngày hôm nay sao. Ngay cả đến một con chó cũng biết né tránh viên đá đó, vậy ra lúc này ngươi còn không bằng một con chó rồi.
Trong làn mưa bụi, y phục của Tô Ly đã bị ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, máu tươi chảy ròng ròng, trông dáng vẻ thật thê lương.
Chứng kiến cảnh tượng đó, đám người kia tuy là đến để giết chết Tô Ly nhưng tất cả bọn chúng đều có những cảm xúc khác nhau.
Đại bộ phận những người có mặt ở hiện trường đều là những người tu hành cảnh giới Thông U, có một số ít trong đó đã tu luyện Tụ Tinh thành công, cũng được coi là những cường giả cao thủ trong giới tu hành. Đối với những người bình thường mà nói thì lại càng có ở một đẳng cấp cao thượng hơn rất nhiều. Nhưng nếu trước kia thì tất cả bọn chúng đối với Tô Ly mà nói thì chẳng qua đều chỉ là một đàn kiến nhỏ nhoi mà thôi, lúc này đây đàn kiến đó đang giương oai diễu võ trước mặt Tô Ly vậy mà lão ta lại không thể phản ứng bất cứ hành động gì hết, chỉ có thể cúi đầu trong làn mưa lạnh lẽo.
Tô Ly trầm ngâm nhìn dòng máu đỏ đang chảy dài xuống đến ngực, gương mặt của lão bị mưa táp gió thổi đến độ trắng bệch, đó có thể là vì vết thương mà cũng có thể là có mối liên quan đến tâm trạng. Một cảm giác đau buồn đang cùng với những giọt mưa buồn trong đống đổ nát đó lan tỏa bay đi khắp nơi.
Đúng như những gì mà Trần Trường Sinh đã nói, nếu như Tô Ly không phải chiến đấu cùng với Ma tộc thì lão đâu đến nỗi phải bị trọng thương như vậy. Và sau khi rời khỏi cao nguyên tuyết đó thì đâu đến nỗi bị truy sát dọc đường cho tới tận thời lúc này cuối cùng bị giam chân ở Tầm Dương thành, phải chịu sự sỉ nhục của người đời, thậm chí chỉ một lúc nữa thôi sẽ phải chết trong tay của kẻ khác. Sự thật đang bày ra trước mắt này đây thật khiến cho người ta cảm thấy phẫn nộ đến độ bi thương.
Từ phía đằng xa con phố, Tiết Hà khẽ chau mày, y thể hiện thái độ rất không hài lòng với những lời nói và hành động của tên Tông chủ Tinh Cơ Tông đó. Con kỳ lân Hỏa Vân mà y đang cưỡi cúi đầu xuống, để mặc cho nước mưa lăn chảy dài từ trên bộ lông màu đỏ lửa xuống dưới đất, dường như nó cũng không nỡ chứng kiến những cảnh tượng sẽ xảy ra tiếp theo đây.
Tiếu Trương và Lương Vương Tôn đều im lặng không nói gì, Chủ giáo Tầm Dương thành, Hoa Giới Phu, khẽ liếc nhìn ra hiệu, tự khắc đám giáo sĩ hiểu ý biết phải làm gì. Bọn chúng đi vào trong đám đông, đến trước mặt tên Tông chủ Tinh Cơ Tông, Lâm Thương Hải, nói nhỏ vài câu gì đó.
Tiếng cười ác độc và khoái trá đó của y ngay tức khắc dừng lại, Lâm Thương Hải nhìn đám người đứng trong lầu hai, cười nhạt nói:
- Giết cũng đã giết rồi, ta làm nhục lão vài câu thì đã sao nào? Đúng là đạo đức giả.
Y là Tông chủ Tinh Cơ Tông, xuất thân cường hào phương Bắc, cảnh giới tu vi cũng cao, đã đạt đến cảnh giới Tụ Tinh Trung Cảnh, tính cách đương nhiên khó tránh khỏi kiêu ngạo phách lối, không coi ai ra gì, thế nên sao y có thể bỏ lỡ cơ hội làm nhục Tô Ly được cơ chứ.
Tô Ly ngẩng đầu nhìn xuống phía dưới nhà trọ, gạt mớ tóc bị nước mưa làm cho ướt sũng về phía đằng sau, thần thái điềm tĩnh, tựa như chưa từng bị tổn thương vì viên đá và những lời nhục mạ lúc trước ném vào mặt lão:
- Ngươi là ai?
- Ha ha... Nếu là lúc trước thì hành động này của ngươi còn có thể được coi là một sự sỉ nhục. Nhưng hiện giờ, ngay đến một con chó gặp nạn ngươi cũng chẳng bằng thì còn ở đó ra vẻ gượng gạo cái nỗi gì? Làm như vậy chỉ càng trở thành cho người khác mà thôi.
Lâm Thanh Hải nhìn lên trên lầu căn nhà trọ, cười nhạt nói:
- Mấy ngày trước đây ở bên đường, người đã giết chết Đại Lang của Lâm gia và hơn chục lính tinh nhuệ của Lâm gia. Hôm nay dù sao cũng phải dùng cái mạng của ngươi mà đền bù lại chứ.
Tô Ly nhìn Trần Trường Sinh một cái.
Lúc này Trần Trường Sinh mới biết rằng hóa ra tên này chính là thân nhân của Lâm Bình Nguyên, tên đại cường hào phương Bắc. Dọc đường quay về phương Nam, Trần Trường Sinh dưới sự dẫn dắt của Tô Ly đã giết chết một số người, nhưng duy chỉ khi giết Lâm Bình Nguyên thì hắn không hề cảm thấy khó khăn tội lỗi một chút nào vì đó là một tên cường đạo tội ác tày trời, là một tên giặc hai tay nhuốm đẫm máu của những người vô tội.
Trần Trường Sinh nói:
- Lâm Bình Nguyên là do ta giết chết.
Lâm Thương Hải nghe thấy vậy thì hơi kinh ngạc ngây người.
Không đợi cho y nói gì thêm, Trần Trường Sinh tiếp tục nói:
- Nếu ngươi muốn báo thù thì phải giết ta mới đúng.
Lâm Thương Hải hơi biến sắc.
Vẫn đợi cho y không kịp trả lời, Trần Trường sinh bèn nhìn chằm chằm vào mắt y và nói:
- Nhưng ta không biết rằng ngươi không dám giết ta vì ta là Viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, ngươi dám động tới ta không?
Lâm Thương Hải khẽ sợ run người.
Cuối cùng Trần Trường Sinh nói:
- Vì thế nên nếu hôm nay ta còn sống thì sau này nhất định sẽ tìm cách giết chết ngươi.
Lúc này hắn vô cùng tức giận nên thái độ thể hiện cũng rất nghiêm túc.
Toàn thân Lâm Thương Hải rùng mình một cái.
Địa vị của y trong giới tu hành cũng khá cao, đặc biệt là ở phương Bắc đại lục, nhưng chừng đó thôi thì cũng sao có thể đứng ngang hàng được với Quốc Giáo cơ chứ? Với thân phận địa vị của Trần Trường Sinh trong Quốc Giáo thì nếu như quả thật hắn muốn đối phó với y thì Lâm Thương Hải và tông môn của mình làm thế nào để chống chọi lại được? Y đột nhiên cảm thấy rất hối hận, luống cuống nhìn bốn phía xung quanh lớn giọng nói:
- Quốc Giáo thì có thể ủy thế ăn hiếp người khác hay sao?
Lâm Thương Hải vốn cho rằng sau khi mình lớn tiếng thể hiện như vậy xong thì sẽ nhận được sự ủng hộ của một số người có mặt ở đó. Tất cả mọi người đều đến đây để giết chết Tô Ly, dù gì thì cũng có thể coi là chung một đường với nhau. Nhưng y không ngờ rằng tất cả mọi người trên con phố này hoàn toàn không có bất cứ một ai đếm xỉa đến y. Lúc này Lâm Thương Hải mới hiểu rằng mọi người đều muốn giết chết Tô Ly nhưng không ai dám đắc tội Ly Cung, đương nhiên cũng không có ai dám đắc tội Trần Trường Sinh.
- Sao ngươi lại giống như đứa trẻ con chỉ biết nói những lời ngớ ngẩn như vậy.
Tô Ly không thèm để ý tới Lâm Thương Hải, lão nhìn Trần Trường Sinh đang đứng bên cạnh mình và nói:
- Mấy cái chuyện giết người này, muốn là làm luôn, ở đâu ra cái lý giết người còn phải cảnh cáo trước như vậy.
Trần Trường Sinh không nói câu nào, hắn rút một chiếc khăn tay từ trong ống tay áo ra, cẩn thận lau sạch nước mưa và máu đang chảy trên mặt của Tô Ly.
- Nhưng ngươi tức giận thì cũng phải thôi, cái trò ném đá này quả thật là quá trẻ con, quá tầm thường, vô vị.
Tô Ly thấy Trần Trường Sinh lau máu hộ mình thì nói mấy câu trong sự bỡ ngỡ.
Tiếu Trương đứng bên cạnh nói:
- Tốt lắm, quả thực rất thú vị.
Tô Ly đáp lại:
- Vậy thì ngươi nhường chút đi.
Tiếu Trương trầm ngâm không nói gì, rồi sau đó y không do dự mà nhường đường.
Nhường một lối đi dẫn từ lầu hai căn nhà trọ đổ nát xuống phía dường con phố.
Rất nhiều người đều đang chú ý đến hành động này, và đều có chút khó hiểu. Lâm Thương Hải thì càng cảm thấy thắc mắc hơn nữa, y nhìn Tô Ly cười nhạt nói:
- Con chó già không lết nổi chân nhà người còn định giở trò gì nữa?
Tô Ly mặt không chút biểu cảm nào nhìn y, tay trái đang nắm Hoàng Chỉ Tán của lão đột nhiên khẽ động đậy.
Ngón tay trái của lão khẽ đẩy cây Hoàng Chỉ Tám về phía trước, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, cán dù hơi dài ra một đoạn.
Cán dù chính là chuôi kiếm.
Bên trong Hoàng Chỉ Tán là Già Thiên Kiếm.
Phân nửa thanh kiếm được rút ra.
Lúc này, Lương Thanh Hải, kẻ đang không tiếc những lời lẽ lăng mạ đốn mạt đang chửi bới trên phố kia.
Đột nhiên giọng nói của y nhỏ dần rồi im bặt lại.
Cổ họng của y xuất hiện một vết kiếm mảnh vô cùng, máu tươi từ nơi đó từ từ ứa ra.
Một số người đứng gần nhất với y, chứng kiến cảnh tượng đó đều tái mặt, kinh hãi không thốt được nên lời.
Lâm Thanh Hải dường như hoàn toàn không biết cổ họng của mình đã bị cắt lìa, tay của y vẫn đang chĩa về phía lầu hai mà chỉ trỏ mắng chửi gì đó. Chỉ có điều lúc này không còn bất cứ âm thanh gì vang lên nữa, cảnh tượng lúc đó quả thật vô cùng đáng sợ khủng khiếp.
Một lúc sau, Lâm Thương Hải cuối cùng mới kịp có phản ứng.
Y lấy tay sờ lên cổ họng của mình, ngửa bàn tay ra nhìn thì chỉ thấy một vũng máu tươi, sau đó rồi mới cảm thấy đau đớn khủng khiếp.
Mặt y trắng bệch, đôi mắt chan chứa sự sợ hãi và ngơ ngác. Lâm Thương Hải muốn hét lên trong đau đớn nhưng lại không phát ra được tiếng nào.
Y quay người muốn chạy khỏi căn nhà trọ này, nhưng khi lùi về sau một bước thì mới phát hiện hai chân của mình đã bị đứt lìa.
Lâm Thanh Hải ngã sầm xuống vũng máu trên đất, ôm lấy cổ họng mà cất lên những tiếng rên rỉ đau đớn, khô khan. Hai chân của y đã bị đứt lìa.
Chứng kiến cảnh tượng đó, tất cả mọi người đều hoảng loạn chạy tứ tung bạt mạng, tránh ra xa y.
Chẳng bao lâu sau đó, Lâm Thương Hải thôi không giãy dụa nữa và chết luôn tại đó. Chỉ có điều sau khi đã tắt thở rồi mà y vẫn không thể nhắm nổi mắt, trong đôi mắt đó vẫn chan chứa sự kinh sợ và hoang mang tột cùng. Lâm Thương Hải không thể hiểu nổi tất cả những chuyện này đã xảy ra như thế nào.
Tô Ly mang trọng thương, chỉ là một con chó già không lết nổi, tại sao lão lại có thể một kiếm mà giết chết mình?
Còn có rất nhiều người cũng hoảng sợ và cảm thấy khó hiểu như Lâm Thương Hải.
Đường phố lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn về đống đổ nát ở lầu hai, nhìn người đàn ông ngồi trên chiếc ghế tựa với một ánh mắt đầy sự kính sợ và bất an. Quả nhiên không hổ là Kiếm đạo đại sư cường mạnh nhất hàng trăm năm trở lại đây. Ngay cả khi đang ở trong tình thế nguy kịch mà vẫn có thể tung ra được một đường kiếm có uy lực lớn đến như vậy, vẫn có thể chém chết được một cường giả Tụ Tinh Cảnh.
Trần Trường Sinh có chút ngạc nhiên, sau đó thì cảm thấy dễ chịu hơn, vui vẻ khóa trá.
Tiền bối nói đúng lắm. Giết người thì chỉ cần làm thôi không cần phải cảnh cáo làm gì.
Cán dù thu lại, mũi kiếm sắc nhọn của Tô Ly được xếp lại, lão ta lại quay trở lại biến thành một người đàn ông trung niên bình thường.
Lão ngồi trên ghế, liếc nhìn xác Lâm Thương Hải trên đường phố, vô cảm nói:
- Tuy không lết được nữa nhưng một kiếm giết chết ngươi thì chẳng có gì là khó hết.
Thần thái của Lương Vương Tôn đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
Đôi mắt che giấu đằng sau mảnh giấy trắng của Tiếu Trương cũng mỗi lúc thể hiện xúc cảm điên cuồng hơn.
Nhát kiếm đó quả thực quá mạnh.
Không hổ danh là Tô Ly.
Sức mạnh của Tô Ly quả nhiên không thua gì thanh kiếm.
- Đó mới là kiếm.
Tiếu Trương nhìn lão, không ngần ngại thể hiện sự ngưỡng mộ thậm chí là sùng bái của mình với Tô Ly, y nói:
- Nhát kiếm đó của ngươi hoàn toàn có thể khiến bất cứ ai trong số bọn ta bị trọng thương, sao ngươi lại dùng để đối phó với phế vật như tên đó chứ?
- Vì ta ghét nhất là cái đồ ruồi bọ đó, rất phiền phức, nên ta mới giết chết nó cho xong. Còn ngươi và Lương Vương Tôn, ta không ghét bỏ gì, sao ta phải giết các ngươi? Đương nhiên quan trọng là ở chỗ, ta phải tích lũy mười ngày mới có thể sử dụng nhát kiếm đó.
Tô Ly nói tiếp:
- Nếu có thể tích lũy được đủ được hai nhát kiếm để đồng thời giết chết hai ngươi thì đương nhiên là sẽ tiết kiếm được công sức hơn một chút rồi.
Lương Vương Tôn trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Ta không thèm nhận tình cảm của ngươi.
Tiếu Trương thì thốt lên:
- Bái phục, bái phục.
Những nhân vật ở cấp độ này đều không biết nói những lời thừa thãi, hai tiếng bái phục này chắc chắn dùng để bái phục hai sự việc.
Tiếu Trương bái phục nhát kiếm của Tô Ly.
Y lại càng bái phục việc Tô Ly dùng nhát kiếm đó để giết chết Lâm Thương Hải chứ không phải là hai người bọn y.
Điều này thể hiện rằng, đối với Tô Ly mà nói thì sự thỏa mãn vĩnh viễn luôn quan trọng hơn lòng thù hận.
Sống như vậy quả thật vô cùng thú vị.
Tất cả mọi người có mặt trên con phố của Tầm Dương thành đều bị nhát kiếm đó của Tô Ly làm cho kinh sợ đến ngây người, ngay cả một kẻ điên khùng như Tiếu Trương cũng không thể không tỏ vẻ kính phục.
Trần Trường Sinh lại không nghĩ như vậy, ngược lại, hắn cảm thấy có chút bi thương.
Đối với mọi người thì việc Tô Ly tay nắm Hoàng Chỉ Tán, một kiếm xuyên làn mưa lao tới lấy mạng một cường giả Tụ Tinh Cảnh một cách dễ dàng mà không hề phát ra một tiếng động nào. Đó quả là một cảnh giới và tu vi kiếm đạo kinh thiên động địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.