Quyển 2 - Chương 388: Ý nghĩa cuộc sống của chúng ta (p1)
Miêu Nị
09/12/2016
Trần Trường Sinh còn có thể làm gì được nữa?
Bức tường đổ nát phía sau căn nhà trọ không chịu nổi sức gió bèn sập xuppsng đánh rầm một cái, khói bụi bay lên. Trong làn khói bụi, Chủ giáo Tầm Dương thành, Hoa Giới Phu, xuất hiện bên trong lầu, ông ta nhìn Trần Trường Sinh và nghiêm giọng nói:
- Ngài đã không còn cách nào để thay đổi được tất cả sự việc thì tại sao lại không để cho nó được kết thúc một cách yên bình hơn?
Trần Trường Sinh cúi đầu không nói câu nào.
Tô Ly lại một lần nữa giương tay phải của mình lên, vỗ nhẹ lên vai của Trần Trường Sinh và cười nói:
- Ta là người như thế nào, tên tiểu tử nhà ngươi lẽ nào định chuẩn bị đứng trước mặt ta để canh giữ cả đời hay sao?
Trần Trường Sinh hiểu ý lão muốn nói, hắn khó nhọc di chuyển sang một bên.
Khi cỗ đại liễn của Lương Vương phủ đến trước cửa, hắn đã đứng trước khung cửa sổ; khi mũi thương của Tiếu Trương lao đến, hắn đã đứng trước ghế tựa; ngay cả khi đã ngã xuống thì Trần Trường Sinh cũng vẫn ngã trước chiếc ghế tựa đó. Hắn đã cố gắng nỗ lực hết sức rồi, tới thời khắc cuối cùng này, bất luận là vì tôn trọng Tôn Ly hay vì một lý do nào khác thì Trần Trường Sinh cũng nên để cho lão tự mình đối diện với trận đấu này, thế nên hắn đã lui qua một bên.
Tô Ly ngồi trên ghế tựa, tay cầm lấy Hoàng Chỉ Tán, mắt nhìn Tiếu Trương đang đứng trước mặt, Lương Vương Tôn đang đứng trên cỗ đại liễn, mọi người đang đứng trên phố. Thần thái của lão bình thản, không bận tậm đến mọi thứ xung quanh, dường như tất cả những người đang có mặt ở đây đều chỉ là những kẻ thừa.
Bầu trời của Tầm Dương thành trở nên âm u hơn, giấy tuyết đã ngừng rơi, đột nhiên xuất hiện một cơn mưa nhỏ.
Đường phố trong trời mưa nhỏ tĩnh lặng như tờ, một lúc lâu sau cũng không có bất cứ ai nói câu nào.
Tiếu Trương nghiêng đầu nhìn Tô Ly, ánh mắt của y thể hiện một sự chú ý và cuồng nhiệt chưa từng có bao giờ. Dường như thể y đang thưởng thức vẻ đẹp của một món đồ sứ cao quý bậc nhất, và tiếp ngay sau đó thì chính y sẽ đập vỡ món đồ quý đó.
Mảnh giấy trắng trên mặt y bị nước mưa làm cho ướt khiến cho nó bị biến dạng đôi chút, càng thể hiện sự quái dị và thêm phần đáng sợ. Ngay tiếp sau đó, Tiếu Trương khẽ run lẩy bẩy, từ đằng sau mảnh giấy trắng đó phát ra một giọng núi run run tựa như tiếng dây thép mỏng bị gõ đập rung lên khe khẽ:
- Thật thú vị, người như ngươi mà cũng sẽ chết.
Khi thốt ra những câu nói này, giọng nói của Tiếu Trương lại càng run rẩy hơn nữa, y rất kích động lại vừa có phần ngơ ngẩn. Tiếu Trương kích động là vì một lát sau thôi chính mắt y sẽ được chứng kiến bản thân mình tham gia vào thời khắc lịch sử được lật sang một trang mới; còn lý do khiến cho y ngơ ngẩn thì lại càng phức tạp hơn nhiều.
Tô Ly nhìn y như nhìn một con thú nhỏ bị thương, giọng thương hại nói:
- Ai cũng đều phải chết, đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu hay sao? Mọi người đều nói là ngươi điên rồ có vài phần giống ta, sao lúc này ta lại thấy ngươi thật ngu ngốc vậy cơ chứ?
Nếu như bị người khác gọi là tên ngốc thì Tiếu Trương tuyệt đối sẽ lập tức nổi điên mà bằng mọi cách có thể giết chết đối phương. Nhưng lúc này đây khi nghe thấy Tô Ly nói câu đó thì y còn chẳng nổi giận, ánh nhìn ngược lại còn trở nên vô cùng thành thật, Tiếu Trương nói:
- Ngươi xem đó, hôm nay tới đây toàn những là một lũ phế nhân, ngươi chết trong tay bọn chúng há chẳng phải chẳng có ý nghĩa gì hay sao.
Tô Ly tức giận đáp lại:
- Ngươi đúng là một tên ngốc hay sao? Chết trong tay ai cũng đều vô nghĩa cả thôi.
Tiếu Trương ưỡn ngực nói:
- Ngươi thấy ta thế nào? Chết trong tay ta sẽ có ý nghĩa hơn đó.
Trần Trường Sinh không kìm được lòng bèn nói:
- Hai người cứ như vậy thấy có thú vị không?
Đều là đang nói đến ý nghĩa và sự thú vị, nhưng cái từ đó được nói ra từ mỗi người bọn họ lại mang những ý nghĩa khác nhau.
Tiếu Trương nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói lại càng có phần điên cuồng hơn, y thét lên:
- Đương nhiên là có ý nghĩa rồi, lão ta là Tô Ly đó, sao lại có thể chết trong tay đám phế nhân kia được cơ chứ? Đương nhiên lão ta chỉ có thể chết dưới mũi thương của ta thôi.
Đúng vậy, đối với rất nhiều người mà nói thì cho dù là không thể chiến đấu được đi chăng nữa, bị trọng thương đến gần như tàn phế đi chăng nữa thì Tô Ly vẫn là Tô Ly. Lão chưa từng một ngày sống trên thế gian này một cách bình thường, vậy thì sao có thể chết đi một cách bình thường như vậy được cơ chứ?
Trần Trường Sinh không còn từ nào để nói lại được, Tô Ly ngược lại lại muốn nói đôi điều.
- Ta phản đối.
Tô Ly nhìn đám người đang đứng trong ngoài căn nhà trọ, lão nghiêm túc nói:
- Bất luận là chết như thế nào thì ta cũng đều không đồng ý.
Con phố trong cơn mưa nhỏ lại một lần nữa trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Chỉ có điều lần này không khí có khác hơn so với lần trước, lúc này sự yên tĩnh xuất phát từ cảm xúc kinh ngạc của mọi người. Không phải tất cả trong số những người đang có mặt ở đây đều đã từng gặp mặt Tô Ly, chẳng có ai ngờ được rằng tiểu sư thúc Ly Sơn trong truyền thuyết lại là một kẻ như vậy. Trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời lại trở nên cợt nhả đáng khinh như vậy, chẳng có lấy một chút phong thái của một nhân vật truyền kỳ.
- Phản đối vô hiệu.
Lương Vương Tôn đến bên đống đổ nát trong nhà trọ, nhìn Tô Ly ngồi trên chiếc ghế tựa, y suy nghĩ một lúc rồi sau đó hành một lễ, nói đoạn:
- Mười mấy năm trước khi ngươi giết chết ba trăm người của Vương phủ ta thì đã nên dự đoán trước sẽ có ngày hôm nay chứ.
Sau đó Lương Vương Tôn quay ra phía Trần Trường Sinh bên cạnh Tô Ly và nói:
- Ban nãy ta đã nói rồi, dùng mạng trả mạng đó là sự viêc công bằng nhất trên thế gian này rồi. Hơn nữa ở đây lão ta chi dùng một mạng để đổi lấy ba trăm mạng của Vương phủ ta.
Tô Ly vén mớ tóc đen rối loạn của mình ra phía sau vai, đáp lời Lương Vương Tôn một cách lơ đễnh:
- Ngươi muốn nói sao cũng được.
Trần Trường Sinh bất giác nhớ đến Lạc Lạc, rồi lại nhớ tới vụ ám sát trong Quốc Giáo Học Viện, nghĩ tới trên thích khách của Ma tộc; nghĩ tới Hắc Bào; nghĩ tới trận đấu trên cao nguyên tuyết ngày hôm đó. Và thế là hắn vẫn kiên định cho rằng tình cảnh lúc này thật không công bằng, nhưng Trần Trường Sinh đã không còn khả năng để duy trì suy nghĩ của mình nữa rồi.
Mưa bụi từ từ rơi xuống mặt đất, bay phất phơ, từng sợi buồn từng hàng mưa lạnh mù mịt trong gió.
Hằng trăm ánh nhìn đổ về phía đống đổ nát bên trong nhà trọ, nhìn về phía Tô Ly đang ngồi trên ghế tựa. Tất cả bọn họ đều cảm nhận được sức nóng mà lại thấy có phần lạnh lẽo, cảm thấy khoái trá nhưng lại có phần kính sợ.
Tay trái của Tô Ly cầm cây Hoàng Chỉ Tán, tay phải nãy giờ chỉ giữ cây gậy nắm một cách hờ hững.
Từ cao nguyên tuyết cho tới Tầm Dương thành, xuyên qua hàng vạn dặm gió tuyết và bụi đường, mọi người đều đã xác nhận hàng trăm lần thông tin về Tô Ly, lão ta quả thật đã bị trọng thương, không còn sức lực để chiến đấu nữa.
Bức tường đổ nát phía sau căn nhà trọ không chịu nổi sức gió bèn sập xuppsng đánh rầm một cái, khói bụi bay lên. Trong làn khói bụi, Chủ giáo Tầm Dương thành, Hoa Giới Phu, xuất hiện bên trong lầu, ông ta nhìn Trần Trường Sinh và nghiêm giọng nói:
- Ngài đã không còn cách nào để thay đổi được tất cả sự việc thì tại sao lại không để cho nó được kết thúc một cách yên bình hơn?
Trần Trường Sinh cúi đầu không nói câu nào.
Tô Ly lại một lần nữa giương tay phải của mình lên, vỗ nhẹ lên vai của Trần Trường Sinh và cười nói:
- Ta là người như thế nào, tên tiểu tử nhà ngươi lẽ nào định chuẩn bị đứng trước mặt ta để canh giữ cả đời hay sao?
Trần Trường Sinh hiểu ý lão muốn nói, hắn khó nhọc di chuyển sang một bên.
Khi cỗ đại liễn của Lương Vương phủ đến trước cửa, hắn đã đứng trước khung cửa sổ; khi mũi thương của Tiếu Trương lao đến, hắn đã đứng trước ghế tựa; ngay cả khi đã ngã xuống thì Trần Trường Sinh cũng vẫn ngã trước chiếc ghế tựa đó. Hắn đã cố gắng nỗ lực hết sức rồi, tới thời khắc cuối cùng này, bất luận là vì tôn trọng Tôn Ly hay vì một lý do nào khác thì Trần Trường Sinh cũng nên để cho lão tự mình đối diện với trận đấu này, thế nên hắn đã lui qua một bên.
Tô Ly ngồi trên ghế tựa, tay cầm lấy Hoàng Chỉ Tán, mắt nhìn Tiếu Trương đang đứng trước mặt, Lương Vương Tôn đang đứng trên cỗ đại liễn, mọi người đang đứng trên phố. Thần thái của lão bình thản, không bận tậm đến mọi thứ xung quanh, dường như tất cả những người đang có mặt ở đây đều chỉ là những kẻ thừa.
Bầu trời của Tầm Dương thành trở nên âm u hơn, giấy tuyết đã ngừng rơi, đột nhiên xuất hiện một cơn mưa nhỏ.
Đường phố trong trời mưa nhỏ tĩnh lặng như tờ, một lúc lâu sau cũng không có bất cứ ai nói câu nào.
Tiếu Trương nghiêng đầu nhìn Tô Ly, ánh mắt của y thể hiện một sự chú ý và cuồng nhiệt chưa từng có bao giờ. Dường như thể y đang thưởng thức vẻ đẹp của một món đồ sứ cao quý bậc nhất, và tiếp ngay sau đó thì chính y sẽ đập vỡ món đồ quý đó.
Mảnh giấy trắng trên mặt y bị nước mưa làm cho ướt khiến cho nó bị biến dạng đôi chút, càng thể hiện sự quái dị và thêm phần đáng sợ. Ngay tiếp sau đó, Tiếu Trương khẽ run lẩy bẩy, từ đằng sau mảnh giấy trắng đó phát ra một giọng núi run run tựa như tiếng dây thép mỏng bị gõ đập rung lên khe khẽ:
- Thật thú vị, người như ngươi mà cũng sẽ chết.
Khi thốt ra những câu nói này, giọng nói của Tiếu Trương lại càng run rẩy hơn nữa, y rất kích động lại vừa có phần ngơ ngẩn. Tiếu Trương kích động là vì một lát sau thôi chính mắt y sẽ được chứng kiến bản thân mình tham gia vào thời khắc lịch sử được lật sang một trang mới; còn lý do khiến cho y ngơ ngẩn thì lại càng phức tạp hơn nhiều.
Tô Ly nhìn y như nhìn một con thú nhỏ bị thương, giọng thương hại nói:
- Ai cũng đều phải chết, đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu hay sao? Mọi người đều nói là ngươi điên rồ có vài phần giống ta, sao lúc này ta lại thấy ngươi thật ngu ngốc vậy cơ chứ?
Nếu như bị người khác gọi là tên ngốc thì Tiếu Trương tuyệt đối sẽ lập tức nổi điên mà bằng mọi cách có thể giết chết đối phương. Nhưng lúc này đây khi nghe thấy Tô Ly nói câu đó thì y còn chẳng nổi giận, ánh nhìn ngược lại còn trở nên vô cùng thành thật, Tiếu Trương nói:
- Ngươi xem đó, hôm nay tới đây toàn những là một lũ phế nhân, ngươi chết trong tay bọn chúng há chẳng phải chẳng có ý nghĩa gì hay sao.
Tô Ly tức giận đáp lại:
- Ngươi đúng là một tên ngốc hay sao? Chết trong tay ai cũng đều vô nghĩa cả thôi.
Tiếu Trương ưỡn ngực nói:
- Ngươi thấy ta thế nào? Chết trong tay ta sẽ có ý nghĩa hơn đó.
Trần Trường Sinh không kìm được lòng bèn nói:
- Hai người cứ như vậy thấy có thú vị không?
Đều là đang nói đến ý nghĩa và sự thú vị, nhưng cái từ đó được nói ra từ mỗi người bọn họ lại mang những ý nghĩa khác nhau.
Tiếu Trương nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói lại càng có phần điên cuồng hơn, y thét lên:
- Đương nhiên là có ý nghĩa rồi, lão ta là Tô Ly đó, sao lại có thể chết trong tay đám phế nhân kia được cơ chứ? Đương nhiên lão ta chỉ có thể chết dưới mũi thương của ta thôi.
Đúng vậy, đối với rất nhiều người mà nói thì cho dù là không thể chiến đấu được đi chăng nữa, bị trọng thương đến gần như tàn phế đi chăng nữa thì Tô Ly vẫn là Tô Ly. Lão chưa từng một ngày sống trên thế gian này một cách bình thường, vậy thì sao có thể chết đi một cách bình thường như vậy được cơ chứ?
Trần Trường Sinh không còn từ nào để nói lại được, Tô Ly ngược lại lại muốn nói đôi điều.
- Ta phản đối.
Tô Ly nhìn đám người đang đứng trong ngoài căn nhà trọ, lão nghiêm túc nói:
- Bất luận là chết như thế nào thì ta cũng đều không đồng ý.
Con phố trong cơn mưa nhỏ lại một lần nữa trở nên yên tĩnh không một tiếng động. Chỉ có điều lần này không khí có khác hơn so với lần trước, lúc này sự yên tĩnh xuất phát từ cảm xúc kinh ngạc của mọi người. Không phải tất cả trong số những người đang có mặt ở đây đều đã từng gặp mặt Tô Ly, chẳng có ai ngờ được rằng tiểu sư thúc Ly Sơn trong truyền thuyết lại là một kẻ như vậy. Trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời lại trở nên cợt nhả đáng khinh như vậy, chẳng có lấy một chút phong thái của một nhân vật truyền kỳ.
- Phản đối vô hiệu.
Lương Vương Tôn đến bên đống đổ nát trong nhà trọ, nhìn Tô Ly ngồi trên chiếc ghế tựa, y suy nghĩ một lúc rồi sau đó hành một lễ, nói đoạn:
- Mười mấy năm trước khi ngươi giết chết ba trăm người của Vương phủ ta thì đã nên dự đoán trước sẽ có ngày hôm nay chứ.
Sau đó Lương Vương Tôn quay ra phía Trần Trường Sinh bên cạnh Tô Ly và nói:
- Ban nãy ta đã nói rồi, dùng mạng trả mạng đó là sự viêc công bằng nhất trên thế gian này rồi. Hơn nữa ở đây lão ta chi dùng một mạng để đổi lấy ba trăm mạng của Vương phủ ta.
Tô Ly vén mớ tóc đen rối loạn của mình ra phía sau vai, đáp lời Lương Vương Tôn một cách lơ đễnh:
- Ngươi muốn nói sao cũng được.
Trần Trường Sinh bất giác nhớ đến Lạc Lạc, rồi lại nhớ tới vụ ám sát trong Quốc Giáo Học Viện, nghĩ tới trên thích khách của Ma tộc; nghĩ tới Hắc Bào; nghĩ tới trận đấu trên cao nguyên tuyết ngày hôm đó. Và thế là hắn vẫn kiên định cho rằng tình cảnh lúc này thật không công bằng, nhưng Trần Trường Sinh đã không còn khả năng để duy trì suy nghĩ của mình nữa rồi.
Mưa bụi từ từ rơi xuống mặt đất, bay phất phơ, từng sợi buồn từng hàng mưa lạnh mù mịt trong gió.
Hằng trăm ánh nhìn đổ về phía đống đổ nát bên trong nhà trọ, nhìn về phía Tô Ly đang ngồi trên ghế tựa. Tất cả bọn họ đều cảm nhận được sức nóng mà lại thấy có phần lạnh lẽo, cảm thấy khoái trá nhưng lại có phần kính sợ.
Tay trái của Tô Ly cầm cây Hoàng Chỉ Tán, tay phải nãy giờ chỉ giữ cây gậy nắm một cách hờ hững.
Từ cao nguyên tuyết cho tới Tầm Dương thành, xuyên qua hàng vạn dặm gió tuyết và bụi đường, mọi người đều đã xác nhận hàng trăm lần thông tin về Tô Ly, lão ta quả thật đã bị trọng thương, không còn sức lực để chiến đấu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.