Chương 70: Ngoại truyện 16
Lệ Vũ
29/05/2024
Rất nhanh, kỳ nghỉ đã kết thúc, Chân Diểu phải quay về Anh Quốc.
Đây là học kỳ cuối cùng trong quá trình học đại học của cô ở Anh, cô bận rộn với đề án tốt nghiệp và các tác phẩm thiết kế, hoạt động khác nhau, nhưng cô vẫn dành ra thời gian để hoàn thiện bản thiết kế trước đó.
Bản phác thảo thiết kế bao gồm hai bộ quần áo nữ và năm bộ quần áo nam, tất cả đều được thiết kế và cải tiến liên tục trong suốt thời gian cô học đại học. Trước khi tốt nghiệp, những bộ quần áo này đã được thay đổi bản nháp đồ họa thành chất liệu thực tế.
Sau khi tốt nghiệp, trước khi về nước, cô đã tặng một bộ trong số đó cho Chân Hạnh và tự tay nấu một bữa ăn để cảm ơn anh vì đã chăm sóc cô trong thời gian qua.
Những năm gần đây, Chân Hạnh dường như đã tìm được cơ hội để bồi thường cho cô, biến sự tiếc nuối những năm qua không thể chăm sóc cho cô vì di dân thành sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, mà Chân Diểu cũng cùng anh vượt qua khoảng thời gian vô cùng khó khăn khi cha mẹ đều lần lượt qua đời.
Nhưng trước khi cô trở về nước, Chân Hạnh lại rất bình tĩnh.
“Dù sao không bao lâu nữa em sẽ trở lại, người nào đó trong nước hẳn là sẽ còn khó chịu hơn anh rất nhiều.” Anh cười nói.
Chân Diểu sờ sờ chóp mũi.
Cô đã nhận được thông báo nhập học của RCA, còn hai năm học thạc sĩ ở Anh, vì vậy đây là lý do tại sao Chân Hạnh nói rằng cô sẽ quay lại nhanh thôi, cũng là lý do tại sao người nào đó lại “khó chịu“.
Mặc dù Tống Lộc Bách rất ủng hộ và vui vẻ để cô tiếp tục việc học nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi.
Sau tất cả, bạn của anh, Chu Dự cũng đã kết hôn.
........
Một ngày trước khi trở về, Chân Diểu nhận được một lá thư chuyển phát nhanh quốc tế, nhìn từ bên ngoài, có vẻ bên trong là một cuốn sách.
Cô đang bận rộn thu dọn đồ đạc nên không quan tâm đến việc bóc hàng nên để sang một bên, không ngờ chuyện này lại bị cô hoàn toàn quên mất, cho đến ngày hôm sau, khi chuẩn bị ra sân bay cô mới nhớ ra, nhặt nó lên từ cửa chính, mang lên xe.
Đi được nửa đường, cô mở chuyển phát nhanh, bên trong thực sự là một cuốn sách, cũng chỉ có cuốn sách này – một tập thơ tiếng Anh. Cô không nhớ là bản thân đã mua nó, đoán rằng có lẽ là do tiện tay mua rồi quên mất, cũng không nghĩ nhiều về lý do tại sao nó được gửi từ trong nước.
Sau khi lên máy bay, cô lấy tập thơ trong cặp ra, dự định xem một chút để gϊếŧ thời gian, tiện tay lật đến một trang nào đó của cuốn sách, bê trong kẹp một tờ giấy da màu trắng hơi dày và cứng.
Trống rỗng, không có gì trên đó.
Chân Diểu nhíu mày, lúc này mới nhớ đến quyển sách này có điểm gì đó rất đáng ngờ. Cô để tờ giấy da sang một bên, muốn lật qua để xem, nhưng lại lộ ra trang thơ đã bị che đi.
Cô vô thức nhìn vào câu nói cuối cùng.
“And this aiden she lived I thnoot her thought than to love and be loved by.”
(Và điều này giúp cô ấy sống, tôi không nghĩ cô ấy nghĩ gì hơn là yêu và được yêu.)
Chân Diểu giật mình, lật tờ giấy da trên tay. Mặt khác cũng trống không, mặt trên là bài thơ tiếng Đức được viết bằng mực nước màu đen.
Cô chỉ biết tiếng Anh và tiếng Pháp, không thể hiểu ý nghĩa bài thơ, nhưng cô có thể nhận ra đây là nét chữ viết tay của ai.
Đột nhiên nhịp tim của cô tăng mạnh, nhìn xuống bài thơ được in trên trang sách.
Từ ngàn dặm gửi đến cho cô một quyển sách và một tấm thẻ có chép bài thơ, thời gian còn là lúc cô chuẩn bị về nước... Cô đột nhiên lấy điện thoại di động ra dịch bài thơ tiếng Đức này.
Ngay sau đó, kết quả tìm kiếm hiện lên trong công cụ tìm kiếm, nhưng cô chưa kịp nhìn đến thì mắt đã dán chặt vào dòng trên cùng.
Dòng trên ghi rõ tên bài thơ này: “Bài thơ cầu hôn” của Goethe.
Tờ giấy mỏng bỗng chốc trở nên giống như một củ khoai lang nóng hổi, đầu ngón tay Chân Diểu rung lên, nhìn thấy nó rơi xuống đất, cô lập tức cúi xuống nhặt lên. Khi ngồi thẳng dậy, má và tai của cô đều đỏ bừng.
Cô nhìn chằm chằm vào nét chữ lưu loát và mạnh mẽ của người đàn ông một lúc lâu, rồi mím môi đọc thầm bản dịch bài thơ.
Càng đọc mặt cô càng đỏ, cuối cùng khóe môi không kiềm chế được mà nở nụ cười ngốc nghếch.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Lộc Bách sẽ dùng cách này để đẩy mối quan hệ của bọn họ đi đến bước tiếp theo.
Tuy nhiên, cách này có hơi “cũ” và “rập khuôn”, cách sâu lắng và nhẹ nhàng dưới vẻ ngoài hướng nội dường như không phải là phương pháp mà anh sẽ chọn.
Tất cả những tổn thương và tình cảm sâu sắc vượt qua hàng ngàn trắc trở, tất cả đều khép lại và nằm trong một cuốn sách.
Điều này khiến cô cảm động hơn bất kỳ cách cầu hôn cường điệu nào.
Trước mặt Chân Diểu bày tập thơ và tờ giấy viết đầy tiếng Đức, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời gian còn lại bắt đầu làm cho cô cảm thấy như dài một năm.
Đột nhiên, cô cúi đầu xé bỏ lớp vỏ cứng bên ngoài của tập thơ, dán mặt trong của tờ giấy da có viết chữ vào mặt trong của lớp vỏ cứng, cuối cùng lật tờ giấy ra, viết vài câu lên chỗ trống bên cạnh.
..............
Sau một hành trình dài, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh
Càng đến gần lối ra, tốc độ của Chân Diểu càng chậm, cũng càng khẩn trương, đến nỗi trong nháy mắt khi nhìn thấy Tống Lộc Bách, đầu óc của cô có chút trống rỗng.
Anh lặng lẽ nhìn cô, bề ngoài mọi thứ vẫn như bình thường, nhưng cô lại nhận ra những ý nghĩa khác từ ánh mắt anh.
“Diểu Diểu.” Một lúc sau, Tống Lộc Bách đưa tay về phía cô.
Chân Diểu cụp mắt đi tới, trong nháy mắt lòng bàn tay đã bị anh nắm chặt.
Anh không nói gì, thậm chí không đề cập một lời nào về tập thơ và bài thơ viết tay, nhưng trái tim cô bị treo lên vẫn chưa thể hạ xuống, nhịp tim của cô vẫn đập nhanh hơn bình thường.
Cô đưa vali của mình cho anh, đồng thời đưa tới một cuốn sách.
Tống Lộc Bách không khỏi dừng một chút, sau khi nhìn thấy tình trạng của cuốn sách, ánh mắt anh hơi buông lỏng, liền vươn tay muốn cầm lấy nó.
Sắc mặt của Chân Diểu hơi ửng hồng như say rượu, sau khi đưa đồ liền xoay người đi về phía trước, đưa lưng về phía anh thúc giục: “Nhanh một chút, em đói, muốn trở về ăn gì đó.”
Tống Lộc Bách mở bìa sách, bên trong chỉ có một tờ giấy nằm lẻ loi, bài thơ trên đó là chữ viết tay của anh.
Anh lật tờ giấy, một dòng chữ xinh đẹp đập vào mắt.
“Every day I thought you is like a book, it quotes.”
Anh ngẩn ra, ngước mắt nhìn về bóng lưng mảnh khảnh cách đó vài mét.
Đột nhiên, cô dừng lại tại chỗ mình, giây tiếp theo hơi nghiêng người, cô định quay lại.
Tống Lộc Bách yên lặng đóng cuốn sách lại và sải bước tới.
“Anh...” Chân Diểu vừa quay đầu đã thấy người đàn ông đi tới, nhất thời nuốt xuống những lời còn lại.
Một tay anh nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Cô gật đầu, không khỏi tự hỏi liệu anh có hiểu ý cô không và liệu anh có nhìn thấy câu cô viết ở mặt sau hay không.
Nếu anh đã nhìn thấy nó, anh có thể biết cô muốn nói gì trong câu nói đó, phải không?
Bình tĩnh như vậy có phải là vẫn còn chưa nhìn thấy hay không?
Hay là anh muốn từ chối?
“Em đang nghĩ gì vậy?” Tống Lộc Bách cúi người mở cửa xe cho cô, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô chỉ bằng một câu.
Chân Diểu mơ hồ lắc đầu, cúi đầu ngồi vào, còn muốn cô nhắc anh sao?
“Anh.” Một lúc sau, xe chạy tới nơi, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, lên tiếng: “Anh...”
“Đói không? Muốn ăn gì?” Anh đột ngột ngắt lời cô, thản nhiên như không có chuyện gì: “Anh sẽ cho người chuẩn bị.”
“...... Gì cũng được.”
Dũng khí mà Chân Diểu vất vả tập hợp cuối cùng cũng tiêu tan hầu như không còn một chút nào.
Tống Lộc Bách “Ừ” một tiếng rồi gọi điện sắp xếp bữa tối.
Đèn neon le lói ngoài cửa kính xe, cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh tắt máy liền đưa tay lên nhìn đồng hồ, thản nhiên hỏi anh: “Anh, anh có đang bận không?”
Tống Lộc Bách quay đầu lại nhìn cô, không nói lời nào.
“Diểu Diểu” Anh đột nhiên nói.
“...... Chuyện gì thế?”
Chân Diểu không hiểu tại sao lại có chút muốn nói lại thôi, lúc này xe chạy ngang qua tòa nhà trung tâm, cửa sổ đột nhiên sáng rực lạ thường, cô vô thức quay đầu nhìn màn hình led cực lớn.
Trong nháy mắt, cô dường như nhìn thấy vẻ mặt hơi cứng đờ của Tống Lộc Bách.
Nhưng chẳng bao lâu sau cô đã không còn tâm trí để suy nghĩ về nó nữa.
Màn hình led khổng lồ luôn tràn ngập các hình ảnh và văn bản quảng cáo khác nhau đột nhiên tắt ngấm, trở thành một mảng tối, thậm chí khu vực xung quanh còn tối hơn rất nhiều.
Giây tiếp theo, nó lại sáng lên đột ngột.
Xuất hiện trên bề mặt một lần nữa là dòng chữ.
〔 Diểu Diểu, lấy anh nhé. 〕
Trong nháy mắt, Chân Diểu cho rằng cô đã nhìn nhầm, chớp chớp mắt nhìn lại, cô vẫn nhìn thấy năm chữ này.
Chiếc xe từ từ dừng lại đâu đó dưới bóng cây, từ vị trí này có thể nhìn rõ màn hình cũng như người đi đường xung quanh đang đứng lại vì bất ngờ.
Người lái xe biết ý nâng vách ngăn giữa hàng ghế trước và sau.
Chân Diểu hoàn toàn ngây ngốc, vài giây sau mới hoàn hồn, khiếp sợ, khó tin, xấu hổ, cảm động và những cảm xúc khác đồng loạt tràn vào lòng cô, ngũ vị tạp trần.
Tống Lộc Bách anh.......
“Là chủ ý của Chu Dự.” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thở dài của người đàn ông: “Quả nhiên không nên nghe theo lời cậu ta.”
Cô chậm rãi quay đầu lại, trong màn ảnh, nhìn anh giơ tay véo vào giữa lông mày trong ánh sáng và bóng tối xen kẽ, cô có thể mơ hồ nhìn thấy chuyển động vòng cung cứng ngắc và bờ môi mím chặt.
Cô biết rõ ràng đây không phải là phong cách của anh, làm sao một người có thể cầu hôn cô bằng một tập thơ đã bị lật tẩy lại dùng cách công khai cực đoan như vậy.
Nhưng vì cái “có thể” cô sẽ thích, anh vẫn làm như vậy.
“Thực ra......” Chân Diểu nghẹn ý cười, giống như miệng cốc bịt kín, ngăn chặn bọt khí nổi lên trên mặt nước, cuối cùng vẫn là mở miệng muốn tiết lộ manh mối.
Giọng nói của cô có chút run rẩy, khi cô phát hiện ra điều này đồng thời cũng cảm thấy bản thân thực sự muốn khóc.
Không biết tại sao, chỉ là cứ bị thôi thúc như vậy.
“Diểu Diểu.” Tống Lộc Bách lại đột ngột ngăn cô lại một lần nữa.
Chân Diểu cắn môi, sau đó nhìn thấy anh đã lấy ra một chiếc hộp nhung vuông từ đâu đó.
Bên trong xe, chiếc hộp đột nhiên được mở ra, mặt cắt kim cương ở trên cùng của chiếc nhẫn phản chiếu vô số ánh đèn neon ngoài cửa sổ, bắn ra một mảnh nhỏ mờ ảo lấp lánh, giống như có cả dải ngân hà trong một bàn tay.
Cô nín thở, ngơ ngác nhìn, lại ngước mắt lên nhìn vào mắt anh.
Tống Lộc Bách chăm chú nhìn cô, màu sắc trong đôi mắt đen của anh đối lập với ánh sáng của chiếc nhẫn kim cương trên tay, như có một tia tối ẩn sâu.
“Tất cả những gì anh muốn nói đều nằm trong bài thơ đó.”
——And this aiden she lived I thnoot her thought than to love and be loved by
“Gả cho anh được không?”
Mũi của Chân Diểu đột nhiên chua xót, nước mắt không thể khống chế được mà trào ra từ hốc mắt.
Cô vội cúi đầu lấy tay lau, sau đó nắm chặt ngón tay ướt đẫm: “... Điều em muốn nói cũng nằm trong cuốn sách đó.”
Dưới ánh đèn neon khuất phía sau, Tống Lộc Bách nghiêng người tới gần, đưa tay lên đỡ mặt cô, cúi đầu dựa vào chóp mũi cô, thấp giọng nhẹ nhàng: “Cho nên, em có đồng ý không?”
Cô chịu đựng sự nóng bỏng của gò má và hốc mắt, đầu tiên thì thầm “Vâng” một tiếng.
“Em đồng ý.”
Anh đột ngột hôn xuống, trong khoảnh khắc anh hôn cô một cách nặng nề, chiếc nhẫn lạnh giá trượt vào các khớp ngón tay cho đến khi nó chạm đến nơi nó nên ở lại.
Đây là học kỳ cuối cùng trong quá trình học đại học của cô ở Anh, cô bận rộn với đề án tốt nghiệp và các tác phẩm thiết kế, hoạt động khác nhau, nhưng cô vẫn dành ra thời gian để hoàn thiện bản thiết kế trước đó.
Bản phác thảo thiết kế bao gồm hai bộ quần áo nữ và năm bộ quần áo nam, tất cả đều được thiết kế và cải tiến liên tục trong suốt thời gian cô học đại học. Trước khi tốt nghiệp, những bộ quần áo này đã được thay đổi bản nháp đồ họa thành chất liệu thực tế.
Sau khi tốt nghiệp, trước khi về nước, cô đã tặng một bộ trong số đó cho Chân Hạnh và tự tay nấu một bữa ăn để cảm ơn anh vì đã chăm sóc cô trong thời gian qua.
Những năm gần đây, Chân Hạnh dường như đã tìm được cơ hội để bồi thường cho cô, biến sự tiếc nuối những năm qua không thể chăm sóc cho cô vì di dân thành sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ cẩn thận, mà Chân Diểu cũng cùng anh vượt qua khoảng thời gian vô cùng khó khăn khi cha mẹ đều lần lượt qua đời.
Nhưng trước khi cô trở về nước, Chân Hạnh lại rất bình tĩnh.
“Dù sao không bao lâu nữa em sẽ trở lại, người nào đó trong nước hẳn là sẽ còn khó chịu hơn anh rất nhiều.” Anh cười nói.
Chân Diểu sờ sờ chóp mũi.
Cô đã nhận được thông báo nhập học của RCA, còn hai năm học thạc sĩ ở Anh, vì vậy đây là lý do tại sao Chân Hạnh nói rằng cô sẽ quay lại nhanh thôi, cũng là lý do tại sao người nào đó lại “khó chịu“.
Mặc dù Tống Lộc Bách rất ủng hộ và vui vẻ để cô tiếp tục việc học nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi.
Sau tất cả, bạn của anh, Chu Dự cũng đã kết hôn.
........
Một ngày trước khi trở về, Chân Diểu nhận được một lá thư chuyển phát nhanh quốc tế, nhìn từ bên ngoài, có vẻ bên trong là một cuốn sách.
Cô đang bận rộn thu dọn đồ đạc nên không quan tâm đến việc bóc hàng nên để sang một bên, không ngờ chuyện này lại bị cô hoàn toàn quên mất, cho đến ngày hôm sau, khi chuẩn bị ra sân bay cô mới nhớ ra, nhặt nó lên từ cửa chính, mang lên xe.
Đi được nửa đường, cô mở chuyển phát nhanh, bên trong thực sự là một cuốn sách, cũng chỉ có cuốn sách này – một tập thơ tiếng Anh. Cô không nhớ là bản thân đã mua nó, đoán rằng có lẽ là do tiện tay mua rồi quên mất, cũng không nghĩ nhiều về lý do tại sao nó được gửi từ trong nước.
Sau khi lên máy bay, cô lấy tập thơ trong cặp ra, dự định xem một chút để gϊếŧ thời gian, tiện tay lật đến một trang nào đó của cuốn sách, bê trong kẹp một tờ giấy da màu trắng hơi dày và cứng.
Trống rỗng, không có gì trên đó.
Chân Diểu nhíu mày, lúc này mới nhớ đến quyển sách này có điểm gì đó rất đáng ngờ. Cô để tờ giấy da sang một bên, muốn lật qua để xem, nhưng lại lộ ra trang thơ đã bị che đi.
Cô vô thức nhìn vào câu nói cuối cùng.
“And this aiden she lived I thnoot her thought than to love and be loved by.”
(Và điều này giúp cô ấy sống, tôi không nghĩ cô ấy nghĩ gì hơn là yêu và được yêu.)
Chân Diểu giật mình, lật tờ giấy da trên tay. Mặt khác cũng trống không, mặt trên là bài thơ tiếng Đức được viết bằng mực nước màu đen.
Cô chỉ biết tiếng Anh và tiếng Pháp, không thể hiểu ý nghĩa bài thơ, nhưng cô có thể nhận ra đây là nét chữ viết tay của ai.
Đột nhiên nhịp tim của cô tăng mạnh, nhìn xuống bài thơ được in trên trang sách.
Từ ngàn dặm gửi đến cho cô một quyển sách và một tấm thẻ có chép bài thơ, thời gian còn là lúc cô chuẩn bị về nước... Cô đột nhiên lấy điện thoại di động ra dịch bài thơ tiếng Đức này.
Ngay sau đó, kết quả tìm kiếm hiện lên trong công cụ tìm kiếm, nhưng cô chưa kịp nhìn đến thì mắt đã dán chặt vào dòng trên cùng.
Dòng trên ghi rõ tên bài thơ này: “Bài thơ cầu hôn” của Goethe.
Tờ giấy mỏng bỗng chốc trở nên giống như một củ khoai lang nóng hổi, đầu ngón tay Chân Diểu rung lên, nhìn thấy nó rơi xuống đất, cô lập tức cúi xuống nhặt lên. Khi ngồi thẳng dậy, má và tai của cô đều đỏ bừng.
Cô nhìn chằm chằm vào nét chữ lưu loát và mạnh mẽ của người đàn ông một lúc lâu, rồi mím môi đọc thầm bản dịch bài thơ.
Càng đọc mặt cô càng đỏ, cuối cùng khóe môi không kiềm chế được mà nở nụ cười ngốc nghếch.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Lộc Bách sẽ dùng cách này để đẩy mối quan hệ của bọn họ đi đến bước tiếp theo.
Tuy nhiên, cách này có hơi “cũ” và “rập khuôn”, cách sâu lắng và nhẹ nhàng dưới vẻ ngoài hướng nội dường như không phải là phương pháp mà anh sẽ chọn.
Tất cả những tổn thương và tình cảm sâu sắc vượt qua hàng ngàn trắc trở, tất cả đều khép lại và nằm trong một cuốn sách.
Điều này khiến cô cảm động hơn bất kỳ cách cầu hôn cường điệu nào.
Trước mặt Chân Diểu bày tập thơ và tờ giấy viết đầy tiếng Đức, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời gian còn lại bắt đầu làm cho cô cảm thấy như dài một năm.
Đột nhiên, cô cúi đầu xé bỏ lớp vỏ cứng bên ngoài của tập thơ, dán mặt trong của tờ giấy da có viết chữ vào mặt trong của lớp vỏ cứng, cuối cùng lật tờ giấy ra, viết vài câu lên chỗ trống bên cạnh.
..............
Sau một hành trình dài, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh
Càng đến gần lối ra, tốc độ của Chân Diểu càng chậm, cũng càng khẩn trương, đến nỗi trong nháy mắt khi nhìn thấy Tống Lộc Bách, đầu óc của cô có chút trống rỗng.
Anh lặng lẽ nhìn cô, bề ngoài mọi thứ vẫn như bình thường, nhưng cô lại nhận ra những ý nghĩa khác từ ánh mắt anh.
“Diểu Diểu.” Một lúc sau, Tống Lộc Bách đưa tay về phía cô.
Chân Diểu cụp mắt đi tới, trong nháy mắt lòng bàn tay đã bị anh nắm chặt.
Anh không nói gì, thậm chí không đề cập một lời nào về tập thơ và bài thơ viết tay, nhưng trái tim cô bị treo lên vẫn chưa thể hạ xuống, nhịp tim của cô vẫn đập nhanh hơn bình thường.
Cô đưa vali của mình cho anh, đồng thời đưa tới một cuốn sách.
Tống Lộc Bách không khỏi dừng một chút, sau khi nhìn thấy tình trạng của cuốn sách, ánh mắt anh hơi buông lỏng, liền vươn tay muốn cầm lấy nó.
Sắc mặt của Chân Diểu hơi ửng hồng như say rượu, sau khi đưa đồ liền xoay người đi về phía trước, đưa lưng về phía anh thúc giục: “Nhanh một chút, em đói, muốn trở về ăn gì đó.”
Tống Lộc Bách mở bìa sách, bên trong chỉ có một tờ giấy nằm lẻ loi, bài thơ trên đó là chữ viết tay của anh.
Anh lật tờ giấy, một dòng chữ xinh đẹp đập vào mắt.
“Every day I thought you is like a book, it quotes.”
Anh ngẩn ra, ngước mắt nhìn về bóng lưng mảnh khảnh cách đó vài mét.
Đột nhiên, cô dừng lại tại chỗ mình, giây tiếp theo hơi nghiêng người, cô định quay lại.
Tống Lộc Bách yên lặng đóng cuốn sách lại và sải bước tới.
“Anh...” Chân Diểu vừa quay đầu đã thấy người đàn ông đi tới, nhất thời nuốt xuống những lời còn lại.
Một tay anh nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Cô gật đầu, không khỏi tự hỏi liệu anh có hiểu ý cô không và liệu anh có nhìn thấy câu cô viết ở mặt sau hay không.
Nếu anh đã nhìn thấy nó, anh có thể biết cô muốn nói gì trong câu nói đó, phải không?
Bình tĩnh như vậy có phải là vẫn còn chưa nhìn thấy hay không?
Hay là anh muốn từ chối?
“Em đang nghĩ gì vậy?” Tống Lộc Bách cúi người mở cửa xe cho cô, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô chỉ bằng một câu.
Chân Diểu mơ hồ lắc đầu, cúi đầu ngồi vào, còn muốn cô nhắc anh sao?
“Anh.” Một lúc sau, xe chạy tới nơi, rốt cuộc cô không nhịn được nữa, lên tiếng: “Anh...”
“Đói không? Muốn ăn gì?” Anh đột ngột ngắt lời cô, thản nhiên như không có chuyện gì: “Anh sẽ cho người chuẩn bị.”
“...... Gì cũng được.”
Dũng khí mà Chân Diểu vất vả tập hợp cuối cùng cũng tiêu tan hầu như không còn một chút nào.
Tống Lộc Bách “Ừ” một tiếng rồi gọi điện sắp xếp bữa tối.
Đèn neon le lói ngoài cửa kính xe, cô nhìn thấy người đàn ông bên cạnh tắt máy liền đưa tay lên nhìn đồng hồ, thản nhiên hỏi anh: “Anh, anh có đang bận không?”
Tống Lộc Bách quay đầu lại nhìn cô, không nói lời nào.
“Diểu Diểu” Anh đột nhiên nói.
“...... Chuyện gì thế?”
Chân Diểu không hiểu tại sao lại có chút muốn nói lại thôi, lúc này xe chạy ngang qua tòa nhà trung tâm, cửa sổ đột nhiên sáng rực lạ thường, cô vô thức quay đầu nhìn màn hình led cực lớn.
Trong nháy mắt, cô dường như nhìn thấy vẻ mặt hơi cứng đờ của Tống Lộc Bách.
Nhưng chẳng bao lâu sau cô đã không còn tâm trí để suy nghĩ về nó nữa.
Màn hình led khổng lồ luôn tràn ngập các hình ảnh và văn bản quảng cáo khác nhau đột nhiên tắt ngấm, trở thành một mảng tối, thậm chí khu vực xung quanh còn tối hơn rất nhiều.
Giây tiếp theo, nó lại sáng lên đột ngột.
Xuất hiện trên bề mặt một lần nữa là dòng chữ.
〔 Diểu Diểu, lấy anh nhé. 〕
Trong nháy mắt, Chân Diểu cho rằng cô đã nhìn nhầm, chớp chớp mắt nhìn lại, cô vẫn nhìn thấy năm chữ này.
Chiếc xe từ từ dừng lại đâu đó dưới bóng cây, từ vị trí này có thể nhìn rõ màn hình cũng như người đi đường xung quanh đang đứng lại vì bất ngờ.
Người lái xe biết ý nâng vách ngăn giữa hàng ghế trước và sau.
Chân Diểu hoàn toàn ngây ngốc, vài giây sau mới hoàn hồn, khiếp sợ, khó tin, xấu hổ, cảm động và những cảm xúc khác đồng loạt tràn vào lòng cô, ngũ vị tạp trần.
Tống Lộc Bách anh.......
“Là chủ ý của Chu Dự.” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng thở dài của người đàn ông: “Quả nhiên không nên nghe theo lời cậu ta.”
Cô chậm rãi quay đầu lại, trong màn ảnh, nhìn anh giơ tay véo vào giữa lông mày trong ánh sáng và bóng tối xen kẽ, cô có thể mơ hồ nhìn thấy chuyển động vòng cung cứng ngắc và bờ môi mím chặt.
Cô biết rõ ràng đây không phải là phong cách của anh, làm sao một người có thể cầu hôn cô bằng một tập thơ đã bị lật tẩy lại dùng cách công khai cực đoan như vậy.
Nhưng vì cái “có thể” cô sẽ thích, anh vẫn làm như vậy.
“Thực ra......” Chân Diểu nghẹn ý cười, giống như miệng cốc bịt kín, ngăn chặn bọt khí nổi lên trên mặt nước, cuối cùng vẫn là mở miệng muốn tiết lộ manh mối.
Giọng nói của cô có chút run rẩy, khi cô phát hiện ra điều này đồng thời cũng cảm thấy bản thân thực sự muốn khóc.
Không biết tại sao, chỉ là cứ bị thôi thúc như vậy.
“Diểu Diểu.” Tống Lộc Bách lại đột ngột ngăn cô lại một lần nữa.
Chân Diểu cắn môi, sau đó nhìn thấy anh đã lấy ra một chiếc hộp nhung vuông từ đâu đó.
Bên trong xe, chiếc hộp đột nhiên được mở ra, mặt cắt kim cương ở trên cùng của chiếc nhẫn phản chiếu vô số ánh đèn neon ngoài cửa sổ, bắn ra một mảnh nhỏ mờ ảo lấp lánh, giống như có cả dải ngân hà trong một bàn tay.
Cô nín thở, ngơ ngác nhìn, lại ngước mắt lên nhìn vào mắt anh.
Tống Lộc Bách chăm chú nhìn cô, màu sắc trong đôi mắt đen của anh đối lập với ánh sáng của chiếc nhẫn kim cương trên tay, như có một tia tối ẩn sâu.
“Tất cả những gì anh muốn nói đều nằm trong bài thơ đó.”
——And this aiden she lived I thnoot her thought than to love and be loved by
“Gả cho anh được không?”
Mũi của Chân Diểu đột nhiên chua xót, nước mắt không thể khống chế được mà trào ra từ hốc mắt.
Cô vội cúi đầu lấy tay lau, sau đó nắm chặt ngón tay ướt đẫm: “... Điều em muốn nói cũng nằm trong cuốn sách đó.”
Dưới ánh đèn neon khuất phía sau, Tống Lộc Bách nghiêng người tới gần, đưa tay lên đỡ mặt cô, cúi đầu dựa vào chóp mũi cô, thấp giọng nhẹ nhàng: “Cho nên, em có đồng ý không?”
Cô chịu đựng sự nóng bỏng của gò má và hốc mắt, đầu tiên thì thầm “Vâng” một tiếng.
“Em đồng ý.”
Anh đột ngột hôn xuống, trong khoảnh khắc anh hôn cô một cách nặng nề, chiếc nhẫn lạnh giá trượt vào các khớp ngón tay cho đến khi nó chạm đến nơi nó nên ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.