Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Chương 71: Ngoại truyện 17

Lệ Vũ

29/05/2024

Đêm đó, từ khóa “Cầu hôn trên màn hình LED của tòa nhà trung tâm” đã lên hotsearch và rất nhiều người đã nói về chủ đề này trên weibo của họ, đăng kèm cả ảnh có câu “Diểu Diểu, lấy anh nhé” được chụp lại khi họ đi ngang qua tòa nhà.

Rất nhanh sau đó, một hotsearch “Diểu Diểu là ai” đã xuất hiện.

Là hạt đậu phộng đó mà: Từ nay em bắt đầu đổi tên thành Diểu Diểu rồi. Em đồng ý, em sẽ dành cả đêm thu dọn hành lý để gả cho người đàn ông bí ẩn đã cầu hôn này!

Mì chính và bia sống đến chín chín tuổi: Trong khoảnh khắc lãng mạn này chỉ có người thấp hèn như tôi muốn biết để làm màn hình như này cần bao nhiêu tiền...

Cả đám người chỉ có tôi đang nghiêm túc đoán Diểu Diểu là ai sao! Mọi người có phát hiện vị tiểu thư đang hẹn hò với anh trai của Lix cũng được gọi bằng cái tên này không? Không phải là cùng một người đấy chứ?

Trong vòng vài phút, mức độ phổ biến của hotsearch này giảm xuống và sau đó thì biến mất.

Không ai để ý đến một tài khoản weibo tầm thường không nổi bật có tên “yress” đã đăng hai bức ảnh, một bức là một câu thơ trích từ “Annabel Lee” của Edgar Allan Poe, một bức là một đoạn thơ tiếng Đức viết tay.

Có lẽ ánh sáng vừa phải, trên mặt giấy là tia sáng nhỏ được phản chiếu bởi một bề mặt tinh thể nào đó.

Ngày hôm sau, một số phương tiện truyền thông không hẹn mà cùng đăng về một tin tức đính hôn, hai nhà họ Tống và nhà họ Chân được đặc biệt chú ý.

Hôm trước vừa bao màn hình LED của tòa nhà trung tâm, ngay hôm sau lại có tin tức đính hôn, có người tìm được bình luận dự đoán chuyện này thì rối rít trả lời: “Chị em, nhà tiên tri đây rồi!”

“Tầm thường.” Tống Lịch Kiêu khịt mũi với chuyện hot trên weibo, cuối cùng anh chuyển tiếp sang một trang báo truyền thông. Nghĩ đến tâm trạng của Chân Diểu, cậu ta chỉ có thể miễn cưỡng thêm một lời cầu hôn giống như trong sách giáo khoa (một icon).

Người hâm mộ đổ xô đến khu vực bình luận.

Một bình luận: Đồ rác rưởi muốn bắt chước nhưng không có tiền.

Tống Lộc Bách cầm điện thoại di động xem đi xem lại hai tấm hình, cuối cùng thoát khỏi trang, đưa điện thoại cho Từ Thừa: “Tạo giúp tôi một tài khoản Weibo.”

“Vâng.” Từ Thừa đón lấy điện thoại, sau vài phút tạo xong thì trả lại, nhưng vẫn còn phân vân không biết có nên cho người chứng nhận cái tài khoản này không?

...

Màn hình điện thoại di động trên bàn đột nhiên sáng lên, trên trang chủ Weibo hiện thông báo.

Chân Diểu ngạc nhiên, cô cầm điện thoại lên nhìn qua thì phát hiện đó là một người lạ đã thích bài đăng mới nhất trên Weibo của cô.

Weibo của cô không đăng gì quan trọng, chỉ thỉnh thoảng đăng về cuộc sống hàng ngày hoặc một vài hình ảnh bình thường của cô và Tống Lộc Bách, nhưng cô không bao giờ đăng gì liên quan đến đời tư. Thay vì nói là đăng cho người khác xem, thì nên nói là đăng cho chính cô xem, để mình cô ghi nhớ chúng.

Cho nên cô gần như không nói với ai về sự tồn tại của tài khoản này, sau khi đổi tên thành “yress” thì càng không nói cho ai. Thỉnh thoảng có những người theo dõi tài khoản cũng bị cô xóa đi, nên những lượt thích thông thường của người lạ càng hiếm hơn.

Chân Diểu đang định bấm vào Weibo để xem đối phương là ai thì Chu Huệ đột nhiên gọi cô: “Diểu Diểu, mau đến đây!”

“Cháu đến ngay!” Cô đáp lại, cầm theo điện thoại vội vàng bước tới.

Chuyện Tống Lộc Bách cầu hôn hôm qua đương nhiên không thể lừa được người trong nhà, cho nên Tống Tất Xích và Chu Huệ vô cùng vui vẻ, họ lập tức lo liệu chuyện đính hôn, kéo cô đi xác nhận những vị khách được mời trong lễ đính hôn và trang phục, trang sức cần dùng trong buổi lễ.

Đồng thời, họ còn rất hài lòng về hàm lượng và độ tinh khiết của viên kim cương trên chiếc nhẫn mà Tống Lộc Bách đã tặng cho cô.

“Diểu Diểu, đến đây xem có thích bộ này không.”

“Dì Huệ, khoan đã, cháu có chuyện muốn nói với dì và chú.”

“Cháu muốn nói gì?”

Chân Diểu lấy ra vài bộ quần áo trong túi chống bụi vừa được gửi về Trung Quốc, cười ngại ngùng: “Đây là quần áo cháu tự thiết kế, đặc biệt chuẩn bị cho chú và dì.”

Chu Huệ và Tống Tất Xích nghe vậy thì ngẩn người, rồi nhận lấy quần áo với vẻ mặt vui vẻ, cả hai đều vô cùng phấn khích và hạnh phúc đến nỗi Chu Huệ còn quay đầu lau nước mắt.

“Thật là, sao tự nhiên lại khóc.” Tống Tất Xích vội vàng lấy giấy lau cho bà.

“Ông thì biết cái gì.” Chu Huệ giận dỗi.

Bà chỉ cảm thấy mình không thẹn với người bạn cũ khi đã chăm sóc tốt cho đứa con gái mà khi còn sống họ đã không đành lòng buông tay nhất, có thể nhìn con bé ngày một xuất sắc hơn. Nhưng đồng thời bà cũng không khỏi xót xa, dù sao nếu không gặp tai nạn thì họ sẽ là người đầu tiên mặc quần áo do con gái mình thiết kế.

Nhưng thế gian làm gì có nhiều nếu như như vậy chứ?

“Được rồi, đừng khóc nữa, bà nhìn Diểu Diểu cũng bị bà làm cho đỏ mắt rồi kia, vui vẻ lên một chút đi.” Tống Tất Xích thì thào nói.

Chu Huệ vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, bà quay người ôm lấy cánh tay Chân Diểu: “Đợi đến khi cháu và Lộc Bách đính hôn, dì và chú sẽ mặc bộ đồ này!”

Chân Diểu đang cố kìm nén nước mắt, nhưng khi nghe thấy những lời này, cô chợt nghẹn ngào.

Sau khi Chu Huệ và Tống Tất Xích trải qua xúc động, mấy người lại cùng nhau bàn chuyện đính hôn rồi mới đi làm việc riêng của mình.

Sau khi về phòng, Chân Diểu lấy điện thoại ra, bấm vào Weibo xem, tài khoản vừa mới thích bài viết của cô là một dãy số, hình đại diện cũng là cái đầu xám mặc định của hệ thống. Trang cá nhân của đối phương cũng không có gì, thời gian đăng ký là hôm nay, đang theo dõi một người và không có ai theo dõi.

Lượt theo dõi duy nhất kia lại chính là cô.

Kì lạ, ai vậy?

Chân Diểu suy nghĩ nửa này cũng không có câu trả lời, cô cảm thấy kì quái và hoảng sợ, cuối cùng cô chọn cách xóa người này ra khỏi danh sách người theo dõi mình, sau đó đặt điện thoại sang một bên.

...

Nhìn bề ngoài, lễ đính hôn có vẻ “thấp bé” hơn nhiều so với độ nổi tiếng của màn cầu hôn. Các phương tiện truyền thông độc quyền chỉ dùng dăm ba câu “keo kiệt” để tóm tắt tình hình, nhưng điều đó không ngăn cản được sự gia tăng của hàng loạt “tin đồn” khác nhau trên mạng.

Nhưng đối với Chân Diểu, thế giới bên ngoài nói gì về chuyện lần này cũng không quá quan trọng.

Chân Hạnh cố tình bay từ Anh về Trung Quốc để tham gia lễ đính hôn của cô. Khi đến tham dự, anh ta cũng mặc bộ đồ do chính cô thiết kế giống những người nhà họ Tống. Sau khi Tống Lịch Kiêu biết thì không khỏi ganh tị, nhưng có lẽ Tống Lộc Bách muốn làm “vị hôn phu chuẩn mực” nên khá rộng rãi với chuyện này.

Chu Huệ và Tống Tất Xích gặp ai cũng giả vờ tình cờ đề cập đến bộ trang phục mình đang mặc là ai thiết kế, nhóm khách nữ rối rít hỏi có thể đặt theo yêu cầu không, Chân Diểu có dự định làm một nhãn hiệu hoặc là studio không.

“Có lẽ chưa vội. Diểu Diểu còn sang Anh học thạc sĩ hai năm, con bé muốn trau dồi thêm chút, bây giờ chưa vội.” Chu Huệ lại bận thở dài, khiêm tốn nói.

“Còn học thạc sĩ nữa á? Học trường nào ở Anh vậy?”

“Học viện Nghệ thuật Hoàng gia.”

Khách khứa thi nhau cảm thán: “Thế này quá xuất sắc rồi, đẹp từ trong ra ngoài, dáng vẻ và tài hoa đều không thiếu. Nếu tôi có thể có con dâu tốt như vậy thì đợi chờ mấy năm nay cũng đáng!”

Chu Huệ nghe được thì vui vẻ ra mặt: “Cho nên tôi mới phải giữ chặt cho Lộc Bách nhà tôi, nếu không một cô gái xuất sắc như vậy nào đến lượt nó.”

Kết quả là tất cả mọi người có mặt đều ngầm hiểu được mấu chốt, sau này nếu muốn giao du với nhà họ Tống, lấy lòng ai cũng không bằng lấy lòng nàng dâu tương lai này.

Trong bữa tiệc đính hôn, ánh mắt thiếu gia ngày thường hờ hững lại không rời cô nửa khắc, rất chăm chú nhìn vị hôn thê. Hai người con trai khác của nhà họ Tống và cha mẹ chồng tương lai cũng hết sức bảo vệ và khen ngợi cô, khách khứa lấy lòng cô thì càng khỏi phải nói.

Sao quanh trăng sáng, viên minh châu trên tay cũng không sánh bằng cô.

Vào lúc này, Chân Diểu thực sự cảm thấy mình rất hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng rất mệt, vì phải tiếp đón quá nhiều người.

Vất vả lắm mới chờ được đến lúc bữa tiệc kết thúc, khi ngồi vào xe cô như trút được gánh nặng vì nghĩ rằng mình có thể về nhà nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật ngon. Trong trạng thái thoải mái này, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì quá mệt.

Không biết mình đã ngủ bao lâu, Chân Diểu mơ màng cảm giác như xe đã dừng lại, sau đó có người cởi dây an toàn cho cô.



“Đến nơi chưa.” Cô nhắm mắt, lời nói mơ hồ vẫn còn cảm giác buồn ngủ.

“Đến rồi.”

Chân Diểu mở mắt ra chớp chớp vài cái, cô bỗng nhiên sửng sốt khi thấy khung cảnh xa lạ bên ngoài cửa sổ.

Cô quay sang nhìn Tống Lộc Bách cũng đang ngồi ở ghế sau: “Đây là đâu?”

“Đến nhà rồi.” Anh đưa tay lên vén lại tóc mai cho cô: “Xuống xe trước đã.”

Nói xong, Tống Lộc Bách xoay người đẩy cửa xe rồi đi sang bên cạnh mở cửa xe cho cô: “Xuống đi.”

Có lẽ là vì mới ngủ dậy, phản xạ của Chân Diệu hơi trì trệ, mặc dù trong lòng cũng đoán được một chút nhưng cô vẫn chìm trong trạng thái mờ mịt. Cô nhìn xung quanh chiếc xe, ngốc nghếch hỏi: “Dì Huệ và bọn họ đâu rồi? Em nhớ xe họ đi phía sau mà.”

“Họ đã về nơi họ nên về.” Tống Lộc Bách đưa cô bước lên bậc thang, sau đó mở cánh cửa biệt thự đang đóng chặt, thản nhiên nói: “Tối nay anh không gọi người giúp việc qua đây.”

Chân Diểu đột nhiên ngửi được tín hiệu nào đó, điều này làm cô cảm giác mình như một con cừu sắp bị lừa vào miệng sói.

Cô vô thức lùi về sau nửa bước.

Người đàn ông trước mặt nhìn cô một cái thật sâu, không nói lời nào, đẩy cửa ra: “Đây là nhà mới của chúng ta, em xem có thích không.”

Nhà mới của chúng ta.

Mọi sự chú ý của Chân Diểu đều bị những lời này thu hút, cô ngước mắt nhìn vào bên trong cánh cửa.

Cô chưa kịp xem thiết kế bên ngoài và vườn hoa, cũng khó nhìn được hết toàn cảnh vào ban đêm, nhưng tất cả trang trí và bày biện trong nhà đều đáp ứng sở thích của cô.

Chẳng biết từ lúc nào, cô đã bị đối phương dẫn vào cửa.

“Thích không?”

“Thích!” Chân Diểu mạnh mẽ gật đầu, cả người hoàn toàn tỉnh táo. Sau khi ngạc nhiên mừng rỡ, cô chợt nhận ra họ đã thực sự đính hôn, cho nên anh mới dẫn cô đến nhà mới mà anh chuẩn bị từ trước.

Những người khác chắc chắn cũng biết chuyện nên mới để cho hai người không gian riêng.

Tương lai họ sẽ sống ở đây.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hơi choáng váng, dường như mọi thứ đều không phải sự thật.

“Dẫn em đi xem những chỗ khác nữa.”

Chân Diểu không nghĩ nhiều, để mặc cho Tống Lộc Bách dẫn mình lên tầng hai, cuối cùng họ dừng lại trước một cửa phòng.

“Đây là phòng ngủ chính.” Anh đẩy cửa ra, quay đầu nhìn cô: “Phòng của chúng ta.”

Cô ngẩn người, mặt nóng bừng khi ánh mắt chạm đến chiếc giường lớn trong phòng, rõ ràng không có gì lạ, nhưng sau khi anh nói “phòng của chúng ta” rồi nhìn về phía chiếc giường, rất dễ khiến cô liên tưởng đến chuyện khác.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa phía sau được đóng lại.

“... Không phải còn định đi xem những chỗ khác sao?” Chân Diểu đột nhiên luống cuống, vừa muốn quay người lại thì đột nhiên bị người đàn ông ôm lấy từ phía sau.

“Ừ.” Anh hôn nhẹ lên tai cô, thì thầm: “Những thứ còn lại thì để ngày mai rồi nói.”

Giọng điệu rõ ràng lãnh đạm nhưng lại tràn ngập cảm giác áp chế mà không thể chống cự, như thể đây mới là cảm xúc thật của anh, sự bình tĩnh từ lúc xuống xe đến lúc lên tầng chỉ là giả vờ mà thôi.

Gáy cô cảm giác căng ra: “Em... Đêm nay em rất mệt và rất buồn ngủ.”

“Khoảng thời gian trước khi em tốt nghiệp ở bên Anh, em cũng nói như vậy sau khi không nhận điện thoại của anh.” Tống Lộc Bách nói đều đều: “Mệt như vậy mà cũng có tâm tư thiết kế trang phục cho những người không quan trọng kia, bây giờ chắc cũng không có gì là không được.”

Chân Diểu: “...”

Cô còn tưởng hôm nay Tống Lộc Bách độ lượng khác thường, không vì chuyện này mà ghen tuông, nhưng không ngờ anh lại nhịn cả một ngày rồi chờ mình ở chỗ này!

Cô biết mà, sao anh có thể không bận tâm chứ!

“Anh em ruột thịt thì sao có thể coi là người không quan trọng chứ.” Vừa nói xong, cô mới nhận ra mình như đang đổ thêm dầu vào lửa, vội vàng giải thích: “Ý em là, những bộ quần áo đó em từ từ thiết kế trong lúc học đại học, không phải đặt hết tâm tư vào... Đương nhiên, đồ của anh là em dành nhiều thời gian nhất.”

Cô có ý tốt kèm thêm một câu nói dối, vốn dĩ cô còn chẳng nhớ thời gian cụ thể.

“Muộn rồi.” Tống Lộc Bách chỉ nhẹ phun ra hai chữ này.

Quần áo vương vãi trên sàn giữa phòng ngủ và phòng tắm. Không biết qua bao lâu, bỗng có vết nước lan từ cửa phòng tắm và uốn lượn trên sàn.

Ánh sáng của đèn trần hôn lên những nếp gấp không ngừng thay đổi của ga trải giường và xuyên qua chiếc nhẫn trên ngón tay mảnh mai, phản chiếu một vầng hào quang nhỏ.

Bàn tay mảnh khảnh to lớn của người đàn ông ôm trọn năm ngón tay thon dài của người phụ nữ, hòa cùng mười ngón tay đan vào nhau là những dấu vết mỏng mà viên kim cương để lại trên ga giường.

Sau khi đính hôn, cuộc sống hàng ngày của Chân Diểu vừa giống như trước, vừa như có một số thay đổi.

Mặc dù Chu Huệ và Tống Tất Xích ngoài miệng chua ngoa, nhưng họ không hề can thiệp vào bất cứ chuyện gì của cô và Tống Lộc Bách nữa, họ còn chủ động để không gian và thời gian cho hai người ở một mình, nhưng họ thường bênh vực cô và luôn “cảnh cáo” dặn dò Tống Lộc Bách, ra vẻ cô mới là con gái ruột của mình.

Có một lần cô nghe Chu Huệ nghiêm túc, thậm chí là nghiêm khắc nói nhất định phải sử dụng biện pháp an toàn, không được để cô mang thai trước khi tốt nghiệp thạc sĩ hoặc trong trường hợp cô không tình nguyện.

Nhìn Tống Lộc Bách đau đầu và bất lực, Chân Diểu rất xúc động nhưng cũng không nhịn được cười.

Nhiều lần anh phải dừng lại vì không có áo mưa, chỉ có thể xụ mặt từ từ hồi phục, nhưng vẫn nhất quyết ôm cô không chịu buông, kết quả là suýt chút nữa không khống chế được sự việc, anh bị giày vò nhiều lần như vậy, hết lần này tới lần khác.

So với sự châm chước của Chu Huệ và Tống Tất Xích, Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu thì có ý cố tình hành hạ Tống Lộc Bạch. Họ thường đưa cô đi chơi nhân lúc anh bận chuyện công ty, sau đó còn chụp hình đăng khắp nơi.

Những thứ nhỏ nhặt khác như cố tình làm phiền hoặc là “chen vào” khi cô và Tống Lộc Bách ở cùng nhau thì càng không đếm nổi, nhưng chúng đều là những trò đùa vui vẻ.

Vấn đề duy nhất khiến Chân Diểu nhức đầu là trong nhà không có chốt “vai vế” và “xưng hô“.

Ban đầu cô gọi Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu là “anh”, xưng hô như này cũng quen rồi, nhưng sau khi cô và Tống Lộc Bách ở bên nhau mà gọi như vậy thì rõ ràng sẽ loạn.

Chu Huệ cũng nhức đầu: “Thế này đi, Diểu Diểu, cháu gọi tên chúng dần dần cho quen, nói lý ra cũng không vội, nhớ đừng nói bừa khi có người ngoài.”

“Vâng.” Chân Diểu ngượng ngùng gật đầu.

“Còn có một cách khác.” Tống Lịch Kiêu ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc cười nói: “Anh cả cũng có thể hạ mình, gọi chúng em là anh theo Diểu Diểu.”

Tống Diên Từ đang uống nước, nghe xong câu này cũng bị sặc, anh ấy vội vàng đặt cốc nước xuống, che miệng ho khan vài tiếng, cười một cái hơi khó coi.

“Nói hươu nói vượn!” Tống Tất Xích lạnh lùng quát to.

Khi Tống Lịch Kiêu cắt ngang, vấn đề được lật lại một lần nữa với nụ cười khúc khích.

Một ngày sau lễ đính hôn, Chân Diểu và Tống Lộc Bách cùng đến thăm cha mẹ. Khi đứng trước bia mộ, cô không khỏi có chút sững sờ.

Dù sau này cô lớn lên hay thậm chí là già đi như thế nào, người trong hai bức ảnh trên bia mộ sẽ luôn đóng băng trong một khoảnh khắc, vẻ đẹp và tuổi tác của họ sẽ không thay đổi chút nào, cứ như thể họ càng ngày càng cách xa cuộc sống hiện tại của cô.

Khi nhận thức được điều này, Chân Diểu cảm thấy mất mát và buồn bã.



Tai nạn đó đã và sẽ mãi mãi là vết nứt cắt ngang qua cuộc đời cô, là bước ngoặt đen tối nhất trong cuộc đời cô, nhưng giờ đây những nỗi đau và bóng đen ấy chắc chắn đang dần mờ đi.

Bởi vì trên thế giới này vẫn có người yêu cô.

Ví dụ như người đang đứng bên cạnh cô ở chỗ này, đứng trước bia mộ tự xưng là “chồng tương lai” của cô.

Tống Lộc Bách không phải loại người giỏi ăn nói, lúc này anh đứng ở đây cũng vậy, cuối cùng chỉ bình tĩnh nắm tay cô và nói sẽ chăm sóc cho cô thật tốt.

Chân Diệu lặng lẽ nắm lại tay anh.

Khi đi ra ngoài nghĩa trang, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, cô buột miệng hỏi: “Nếu năm 17 tuổi em không gặp tai nạn xe và cha mẹ vẫn còn sống thì liệu chúng ta có thể gặp nhau không?”

Tống Lộc Bách cau mày: “Cũng không phải anh sẽ không bao giờ trở lại Nam Thành, tại sao lại không chứ?”

“... A, hình như cũng đúng.” Chân Diểu cười ngại ngùng, nghĩ một chút lại không nhịn được nói: “Vậy không phải chúng ta sẽ không đến với nhau sao? Vì nếu nói thế thì em cũng sẽ không ở nhà họ Tống lâu, có thể chỉ gặp anh một vài lần, thậm chí anh cũng sẽ không nói với em được mấy câu.”

“Sao em biết anh sẽ không nói chuyện với em?” Giọng anh có chút không vui.

Cô bĩu môi: “Anh đối xử với người khác đều như thế. Nếu em không mù, không ở nhà họ Tống, thì đối với anh em cũng sẽ giống những người khác.”

Lần này Tống Lộc Bách im lặng một lát: “Nếu thật sự xảy ra như vậy, anh hi vọng anh sẽ không thế.”

Một lựa chọn nhỏ cũng khiến kết quả khác nhau một trời một vực. Nếu như ban đầu anh không nhặt được phong thư tình kia, nếu như anh không bị thần xui quỷ khiến mà cứu cô gái nhỏ ở bệnh viện, không ai có thể chắc chắn anh có cơ hội giữ lấy cô hay không.

Nhưng thời khắc này anh lại nghĩ tới thứ khác.

Nếu thật sự có thể có cơ hội quay lại hoặc sửa lại quá khứ, có lẽ anh sẽ không giữ được cô, cho dù vốn dĩ cô nên được hưởng cuộc sống có cha mẹ khỏe mạnh, vô lo vô nghĩ và bớt cảm giác đau khổ hơn.

“Lúc nào cũng nghĩ linh tinh.” Tống Lộc Bách cầm tay cô, thản nhiên nói.

Chân Diểu mím môi cười, không nói nữa.

...

Hai năm tiếp theo dường như trôi qua rất nhanh.

Trong hai năm này, Chân Diểu âm thầm trau dồi, kể cả kiến thức và khả năng nghệ thuật cùng thiết kế, và cả những mối quan hệ trong lĩnh vực ngành nghề này.

Tài nguyên ưu việt của trường học cho cô những cơ hội và người cố vấn quý giá. Tống Lộc Bách đã ủng hộ cô từ đầu đến cuối và trong lúc vô tình đã âm thầm làm nhiều điều vì cô.

Cô có websites của riêng mình, mở một tài khoản Weibo mới và các nền tảng xã hội nước ngoài, bắt đầu cho ra một số tác phẩm của mình. Còn “tài khoản nhỏ” trên weibo vẫn tiếp tục ghi lại những ấm áp và ngọt ngào trong cuộc sống hàng ngày.

Sau khi bộ sưu tập tác phẩm đầu tiên của cô được đăng lên Weibo, Tống Lịch Kiêu ngay lập tức chia sẻ và tuyên bố mình là nhiếp ảnh gia, nhưng cô biết rõ ý định của anh là thu hút lượt truy cập cho mình.

Rất nhanh sau đó, tài khoản “Chuông đồng hồ muộn” của cô được rất nhiều người theo dõi.

Chân Diểu đã mở Wechat và nói lời cảm ơn tới Tống Lịch Kiêu, đồng thời gửi một biểu tượng cảm xúc dễ thương để bày tỏ niềm hạnh phúc của mình.

Sau đó, cô mở Weibo và đổi sang tài khoản “yress” của mình.

Lúc này, Chân Diểu mới phát hiện hình như có điều gì đó không ổn lắm.

Tại sao tài khoản Weibo của cô lại đột nhiên có nhiều người theo dõi như vậy?!

Số người theo dõi đã thay đổi từ một chữ số duy nhất thành “639” và con số này vẫn tiếp tục tăng. Những con số màu đỏ trên thanh thông báo về lượt bình luận và lượt thích cũng tăng lên.

... Chuyện gì vậy?

Chân Diểu đột nhiên có dự cảm không lành, cô bấm vào bình luận, đa số bình luận là ở bài viết cô mới đăng trên Weibo, rất nhiều người bình luận dưới dạng văn bản hoặc hình ảnh, bình luận ghim trên đầu lại là bài thơ cầu hôn hai năm trước bị đào lại!

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi có thể ăn một viên kẹo lâu như vậy, từ hai năm trước cơ.

Đến kiểm tra đi, miệng đầy ngọt ngào này...

Các bạn, hãy xem thời gian của tài khoản Weibo này! Tôi đã lục tài khoản Weibo mà Lix đã cầu hôn, chính là ngày hôm đó! Để tôi cả gan đoán một chút nhé, không phải bài thơ này do anh Tống viết tay dùng để cầu hôn đó chứ, sao lại vừa có tiền vừa lãng mạn như vậy, thỏa mãn trái tim thiếu nữ và lòng hư vinh của tôi rồi!!!

Đã gọi trìu mến đến thế rồi sao!

Thật hay giả vậy!! A lãng mạn chết mất thôi.

Có một câu thơ khác cũng rất lãng mạn nha!

Cái tên tài khoản Weibo này là yress, ân ái như này làm tôi ghen tị quá.

Chân Diểu trợn tròn mắt, cô vội vàng lật xem các bình luận hi vọng có thể tìm ra manh mối, và cô thật sự đã tìm ra.

Cảm ơn giám đốc Tống đã tự mình phát đường cho chúng tôi. icon Chọc cười.

Tống Lộc Bách?

Đột nhiên, cô nghĩ đến một khả năng nào đó và ngay lập tức mở thanh tìm kiếm rồi nhập ba chữ “Tống Lộc Bách”, thế mà cột tài khoản thực sự xuất hiện một tài khoản có dấu tích chứng nhận.

Chân Diểu ngây ngốc ấn vào, cô thấy rõ trang chủ được Weibo chứng nhận là giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn Tống thị.

Rõ ràng cô nhớ Tống Lộc Bách không chơi những thứ như Weibo, mà nếu anh thật sự có Weibo thì cũng không đến mức hôm nay mới có người biết...

Cô nín thở kéo xuống.

Anh chưa đăng bài Weibo nào, trang chủ chỉ có hai bài. Bài mới nhất là chia sẻ bộ sưu tập tác phẩm của cô trên tài khoản “Chuông đồng hồ muộn”, bài xa hơn là một đoạn văn vào một ngày nào đó hai năm trước.

“Weibo anh ấy thích vào ngày 4/12/2018.”

Hình ảnh của yress.

Chân Diểu lại đi xem thời gian anh đăng ký tài khoản, là ngày 4/12/2018.

Theo dõi: 2.

Theo dõi hai người duy nhất lại là hai tài khoản Weibo của cô.

Bất chợt, những ký ức xưa mờ ảo hiện về trong tâm trí.

Vào ngày thứ hai sau khi cô đồng ý lời cầu hôn của Tống Lộc Bách, cô đã đăng lên Weibo này và thấy có tài khoản là một dãy số, dùng hình đại diện mặc định của hệ thống đã theo dõi cô và thích bài Weibo đó.

Sau đó, cô đã xóa người này khỏi danh sách những người theo dõi mình, nhưng đối phương vẫn kiên nhẫn ấn theo dõi lại.

Như để xác nhận suy đoán của mình, cô xem thì thấy ảnh đại diện Weibo của Tống Lộc Bách đã nằm đầu danh sách những người theo dõi cô.

Chân Diểu...

Tìm được rồi.

Vì vậy, Tống Lộc Bách đang tạo đà cho cô. Trước khi chia sẻ bộ sưu tập tác phẩm của cô đã cố tình xác thực tài khoản Weibo, đồng thời vô tình nhân tiện dùng lượt thích và lượt theo dõi hai năm trước để thể hiện tình cảm của hai người trước mặt tất cả cư dân mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Cấm (Nguy Hiểm Thân Mật)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook