Chương 2
Đường Y
05/08/2013
Bạch Tung Nhạc chở con
gái đi tới cửa lớn của Diêm Thị.
“Vân Yên, cha... chỉ đưa con đến đây.” Ánh mắt của hắn nhanh chóng tránh né ánh mắt tinh khiết của con gái, không dám đối mặt nhìn cô.
“Được!” Cô dũng cảm nói.
“Vân Yên, cha hy vọng con cố gắng hết sức làm theo lời của Thiên Phạm, nếu không công ty của cha sẽ... nguy hiểm.” Bạch Tung Nhạc tha thiết dặn dò.
“Con hiểu rồi.” Vân Yên nhu thuận nói lời tạm biệt với cha sau đó xuống xe.
Bạch Tung Nhạc nhìn con gái rời đi, trong lòng tuy lo lắng không thôi, cũng chỉ có thể không nói gì thở dài.
☆ ☆ ☆
Ôm trong ngực một khoảng bất an, Vân Yên đè xuống ấn chuông cửa Diêm trạch.
Không lâu, một người làm tới mở cửa cho Vân Yên, đồng thời nói với cô: “ Tiên sinh ở thư phòng, là gian phòng cuối cùng ở bên phải, tiên sinh mời cô trực tiếp đi thẳng vào.”
Vân Yên căn cứ theo lời lời chỉ dẫn của người làm, đi tới cửa thư phòng.
“Cốc, cốc!”
“Vào đi!” Một đạo âm thanh âm trầm thấp từ bên trong thư phòng truyền ra.
Vân Yên đẩy cửa đi vào, đối diện với cô chính là một bóng lưng cao lớn, rắn chắc, tràn đầy vẻ nam tính.
Hắn đứng ở bên cửa sổ, phủ một thân quần áo đen, đón ánh mặt trời chói mắt, u ám cùng tươi sáng tương phản, cô không khỏi nhìn xuất thần.
Diêm Thiên Phạm bỗng xoay người đối mặt với cô, không nói lời nào mà chỉ ném cho cô một cái liếc mắt khinh miệt.
Vân Yên nén xuống cảm giác tim đập nhanh, bình tĩnh nói: “Tôi muốn xin anh bỏ qua cho công ty của cha tôi, anh có nhiều công ty như vậy, có nhiều tiền như vậy, cũng không cần đến công ty của cha tôi, tôi van xin anh, bỏ qua cho công ty của cha tôi được không?”
Hắn nhìn cô gái thực sự ngây thơ hồn nhiên trước mặt, không khỏi cười ra tiếng, thanh âm kia tràn đầy khinh miệt, mà nụ cười không mang theo độ ấm lại khiến cho người ta phát rét từ đáy lòng.
“Anh đang... cười cái gì?” Cô ngập ngừng hỏi, trên mặt hiện ra một tia sợ hãi.
“Tôi đang cười sẽ không ai cảm thấy thỏa mãn đối với số tiền mình kiếm được, dĩ nhiên tôi cũng không ngoại lệ.” Chỉ có tiền bạc cùng quyền lực mới làm cho hắn cảm thấy tối cao, có thể làm bạn với hắn từ từ chợp mắt vượt qua đêm dài.
“Vậy anh muốn như thế nào đây? Vì sao anh lại muốn gặp tôi?” Cô có thể hết sức khẳng định, trừ bỏ lúc tang lễ, những lần hắn và cô gặp mặt trước đây, hắn đối với cô không có nửa phần trí nhớ.
“Nếu cha cô muốn cô đến đây, chẳng lẽ ông ta không nói cho cô biết tôi hy vọng cô làm như thế nào sao?” Hắn khinh thường hỏi.
“Anh muốn như thế nào?” Ánh mắt của cô có một tia sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy tất cả dũng khí nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng kia.
“Tại sao cô lại đồng ý tới đây? Cha cô yếu đuối không dám đối mặt với tôi, hừ! Loại người ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể bán đứng như thế, tôi thực sự coi thường ông ta.” Giọng điệu hắn khinh bỉ nói.
“Tôi không cho phép anh nói cha tôi như vậy!” Cô không cho phép bất luận kẻ nào ở trước mặt cô phê bình cha cô, cha là người thân duy nhất của cô.
Diêm Thiên Phạm tiến lên một bước, ngạo nghễ đứng trước mặt cô, liếc nhìn cô: “Cô ngược lại rất có dũng khí đấy! Được, từ hôm nay trở đi, cô chính là tình nhân của tôi.” Hắn sẽ hoàn toàn gột rửa hơi thở thiên sứ hắn chán ghét trên người cô, khiến cho cô cùng rơi xuống địa ngục với hắn, cùng trầm luân, cùng sa đọa.
Mặc dù trên người hắn toát ra vẻ khí phách khiến người khác phải sợ hãi, nhưng Vân Yên vẫn cố tự trấn định nói: “Anh không thể xem mình là thần, động một chút là muốn làm gì thì làm.”
Hắn nâng cằm của cô lên, ngang nhiên nói: “Tôi chính là thần, cô muốn chống lại tôi sao?”
“Anh... buông tôi ra!” Cô kinh hãi phản kháng.
“Ở trong căn nhà này, tất cả mọi người đều do tôi sai khiến.” Hắn ngang ngược.
“Nếu như... tôi không như vậy thì sao?” Cô sợ hãi hỏi.
“Cô muốn cha cô sống hay là chết đây?” Lông mày hắn không nhíu lấy một cái, lạnh lùng để cho cô tự chọn lựa.
“Đây là một quốc gia cai trị bằng pháp luật, anh không thể muốn làm gì thì làm.” Nàng cố gắng lấy một tia dũng khí, rụt rè nhắc nhở.
“Rất nhiều việc không cần tự tay tôi động thủ, tôi có thể dùng tiền thuê kẻ khác làm, hơn nữa sẽ không để lại chút dấu vết nào.” Diêm Thiên Phạm thản nhiên nói, tuyệt không chột dạ.
“Anh không thể làm như vậy!”
“Cha cô đã bán cô cho tôi rồi! Cô còn muốn chống cự cái gì?”
“Tôi đến đây là bởi vì tôi yêu cha mình, nhưng không có nghĩa là tôi muốn bán rẻ tất cả tôn nghiêm của mình.” Vân Yên không nhịn được lớn tiếng reo hò quyền lợi.
“Rất tốt! Cô rất có khí khái, tôi nghĩ ngày mai trên báo, cô sẽ thấy tin cha mình không còn một xu dính túi, bị mọi người đuổi theo đòi nợ.” Hắn từ trước đến giờ đều rõ ràng làm sao sử dụng tất cả lợi thế trong tay mình.
“Công ty của cha tôi chỉ là kinh doanh không tốt, nào có nợ nần chồng chất?” Cô hoảng sợ không hiểu.
“Cha cô ham mê cờ bạc, chẳng lẽ cô không biết sao?”
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Cô không muốn nghe hắn nói xấu cha nữa, nhưng vì cha, cô lại không thể không ở lại đây mặc cho hắn chế nhạo, ai! Cô thật muốn chạy trối chết.
“Cô hãy làm tình nhân của tôi.” Phụ nữ, chỉ có tác dụng giúp hắn làm ấm giường, nhìn cô nhỏ nhắn như vậy, hắn thật sự lo lắng cho mình sẽ đè chết cô.
“Tôi mới mười tám tuổi.” Vân Yên vẫn cúi đầu, tránh né ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn.
“Luật pháp chỉ quy định tuổi tác khi kết hôn, cũng không quy định tuổi làm tình nhân, tôi nghĩ dưới sự dạy dỗ của tôi, cô sẽ trở thành một tình nhân xuất sắc.” Môi hắn nâng lên một nụ cười lạnh tà ác.
“Anh thật tàn nhẫn!” Cô chưa bao giờ gặp qua người đàn ông tràn đầy nguy hiểm giống như hắn, có chút không biết phải làm sao.
“Tàn nhẫn? Cha cô cùng mẹ tôi lên giường, khiến cho cha tôi thống khổ như vậy, hơn nữa còn hại chết ông ấy, cái này không tàn nhẫn?! Tôi cũng muốn cho ông ta nếm thử một chút đau thấu tâm can này.” Diêm Thiên Phạm oán hận nói.
“Anh không thể nói cha tôi như vậy, cha tôi không phải loại người như thế, anh nhất định là hiểu lầm ông ấy!” Vân Yên hết sức giải thích vì cha.
“Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể là hiểu lầm sao? Hiện tại chúng ta cũng nên thực tập một chút đi!”
Hắn bỗng nhiên dùng một tư thế cuồng vọng hôn môi của cô, bàn tay gắt gao chế trụ eo của cô, bừa bãi hôn cô.
Vân Yên liều mạng giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi sức mạnh như loài báo đen của hắn.
Hắn ở trên bờ môi của cô giống như dã thú cắn mút, cho đến khi nếm được trong miệng cô có vị máu tươi, lúc này mới buông cô ra.
Tay cô chạm nhẹ vào bờ môi mình, nhìn thấy vài giọt máu trên ngón tay, không khỏi dùng ánh mắt không thể tin nhìn hắn.
Cô căn bản kinh nghiệm hôn cũng không có, làm sao có thể làm tình nhân của hắn? Nhưng tương lai của cha đang nằm trong tay hắn, người đàn ông tràn ngập khí phách mãnh liệt cùng ham muốn giữ lấy này, cô làm sao có thề thoát khỏi hắn?
Diêm Thiên Phạm chăm chú nhìn cô, đem môi của hắn liếm láp vết máu còn lưu lại trên đôi môi của cô.
Động tác hắn thong thả, ưu nhã, tựa như dã thú bắt được con mồi, đem máu của cô trở thành một bữa ăn mỹ vị để thưởng thức.
Cô cảm thấy thân thể mình đang phát run, đôi môi anh đào không khỏi run rẩy nói: “Anh chừng nào mới có thể trả lại tự do cho tôi?” Cô thầm nghĩ trong lòng, có lẽ chỉ cần qua một thời gian ngắn cô vẫn có thể làm chính mình.
“Chờ đến lúc cô phục vụ để cho tôi cãm thấy hài lòng, chờ đến lúc cô chuộc hết mọi tội lỗi của cha cô.”Hắn lãnh khốc tuyên bố, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên kết cục thảm hại mà cha cô tạo ra, cô vĩnh viễn không có một ngày được tự do, hắn nhất định cả đời này độc chiếm cô.
“Nếu như tôi chạy trốn?” Cô cảm giác mình giống như một con thú bị sập bẫy của con người, chỉ có thể chờ đợi thợ săn phóng thích.
“Tôi sẽ trả thù cha của cô!” Di? Hương vị trên người cô không tệ! Hắn sẽ làm một nơi khác trên người cô chảy máu ── hừ! Cô chính là thiên sứ đẫm máu, sự thật này làm bụng dưới của hắn một hồi căng thẳng.
“Tôi đã biết.” Cô yêu cha, bất luận có khổ hơn nữa, cô cũng nguyện ý chịu đựng.
“Nếu cô đã biết số phận của mình, còn không mau đến đây biểu hiện một chút?” Ánh mắt hắn tà ác ra hiệu nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô, ngón tay cũng lướt dọc theo cánh môi của mình.
Vân Yên từ từ đi về phía hắn, dưới sự soi mói của hắn, môi cũa cô khẽ chạm vào hắn.
Diêm Thiên Phạm duỗi tay ra, kéo thân thể mảnh mai của cô vào trong ngực, làm cô cảm giác được sự mạnh mẽ của hắn.
Trong gian phòng tràn đầy ánh mặt trời giữa trưa hè, một cuộc chạy trốn, truy đuổi con mồi đang bắt đầu ──
...
Vân Yên cảm giác mình dường như đi ra từ rừng rậm sương mù, cô không nhịn được xin Diêm Thiên Phạm nghỉ 1 ngày, bởi vì cô phải về nhà thu dọn hành lý, còn có, cô muốn hỏi cha rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Diêm Thiên Phạm đáp ứng cô, nhưng muốn cô nhớ rõ một chuyện – mỗi một tấc trên người cô, mỗi một giây phút của cô đều thuộc về hắn.
Vân Yên tìm được Bạch Tung Nhạc, đem những lời Diêm Thiên Phạm nói với cô hỏi hắn một lần.
“Cha, anh ta nói thật sao?”
“Là thật! Là cha... phạm phải sai lầm, cha cũng rất hối hận, con gái... con tha thứ cho cha được không?” Gần đây hắn đánh bạc thiếu một khoản nợ lớn, không có con gái giúp đỡ, hắn rất khó mà vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Cha... ” Cha làm sao có thể làm ra loại chuyện không có đạo đức như vậy, đó là vợ của bạn tốt của cha!
“Con gái, cha biết rõ sai rồi, cha thật lòng muốn hối cải, con giúp cha lần này đi! Cha... không muốn mất đi công ty.” Bạch Tung Nhạc kéo xuống nét mặt già nua cầu khẩn con gái.
“Cha, cha biết điều kiện của Diêm Thiên Phạm sao?” Vân Yên khổ sở hỏi.
Nghe được câu hỏi của con gái, Bạch Tung Nhạc chột dạ cúi đầu.
“Cha...” Hắn không còn gì để nói.
“Cha, cha biết phải không? Cha muốn con làm tình nhân của hắn sao?” Vân Yên bi thương chất vấn.
“Vân Yên, cha thấy Diêm Thiên Phạm, dáng dấp nó anh tuấn, còn có một công ty lớn, đi theo nó... con sẽ không phải chịu khổ, mặc dù bây giờ con chỉ là tình nhân, nhưng nếu con mang thai con của nó, giá trị con người của con không còn giống như thường ngày nữa.” Bạch Tung Nhạc ngập ngừng nói.
Nghe được lời này của cha, Vân Yên không khỏi lắc đầu lia lịa.
Cô chỉ có thể nói sống với cha nhiều năm như vậy, cô thật sự chưa hiểu rõ về cha, cha vậy mà không quan tâm đến tương lai của cô, nhưng dù thế nào, ông ấy cũng là cha của mình!
Cô không muốn thấy cha thân bại danh liệt hoặc tính mạng gặp nguy hiểm.
Cô tin tưởng tên đàn ông như dã thú không thể đoán trước đó nói được sẽ làm được.
“Cha, con biết nên làm như thế nào rồi.” Cô chỉ có thề cầu nguyện, Diêm Thiên Phạm sẽ nhanh chóng chán ghét mình, sẽ trả lại tự do cho cô.
☆ ☆ ☆
Bởi vì Vân Yên sợ phải đối mặt với Diêm Thiên Phạm, cho nên cô ở bên ngoài cả ngày đến khi trời tối, Vân Yên mới không thể không trở lại Diêm trạch đối mặt với hắn.
Khi cô vừa bước vào nhà, bên trong là một mảng tối đen, cô nhón chân muốn lên lầu, lúc này từ salon truyền tới một giọng nói trầm thấp.
“Tại sao trễ như vậy mới về?” Tiểu thiên sứ này cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn rời khỏi hắn sao?
“Tôi đi mua chút đồ.”Vân Yên cũng không xoay người lại, bởi vì cô lo sợ thân mình cao lớn uy mãnh của hắn sẽ làm cô cảm thấy bị áp bức.
“Tôi nói rồi, mỗi một giây của cô đều thuộc về tôi, tôi cũng không cho phép cô đi mua đồ.” Hắn bá đạo chỉ trích.
“Anh làm sao vậy? Cho dù anh muốn tôi làm tình nhân của anh, anh cũng không thể tước đoạt tự do của tôi!” Cô căn cứ vào đạo lý bảo hộ quyền lợi của mình.
Diêm Thiên Phạm đứng dậy bước lên phía trước, trong mắt mang theo hàn quang sắc bén. “Bắt đầu từ hôm nay, thời gian của cô, mạng sống của cô toàn bộ đều thuộc về tôi, cô muốn đi đâu làm gì đều phải có sự đồng ý của tôi, nếu như tôi nói không được, cô chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, không thương lượng.”
“Anh... làm sao lại bá đạo như vậy, không nói đạo lý?” Cho dù cô thật sự rất sợ hắn, nhưng cô vẫn lấy dũng khí để đối mặt với hắn.
Đôi mắt cô trong suốt giống như có thể đem tất cả đau thương của hắn lắng đọng lại, trong lòng hắn dâng lên một mảnh nhu tình, đột nhiên Diêm Thiên Phạm nhớ lại cô là con gái của kẻ thù hại chết cha mẹ.
Hắn bỗng nhiên nắm lấy cằm của cô, âm thanh nồng đậm lạnh lùng: “Tôi chính là không nói lý lẽ như vậy, tất cả đều là các người thiếu nợ tôi.” Tất cả đều do cha cô gây họa, nếu như không phải cha cô câu dẫn mẹ hắn, vậy tình cảm chân thành của cha hắn cũng sẽ không chết.
Diêm Thiên Phạm ôm lấy eo cô, đi lên lầu.
“Anh muốn gì?” Cô dùng lực đẩy vào lồng ngực hắn, nhưng không đánh lại lực từ hai cánh tay hắn.
“Tôi muốn cái gì, chờ một chút cô sẽ biết.” Hắn muốn chiếm giữ thiên sứ, hủy hoại cô hoàn toàn, để cho cô cũng như hắn, trầm luân trong địa ngục.
Hắn ôm cô đi đến phòng của hắn, hơn nữa còn vứt cô lên chiếc giường lớn màu đen.
“Anh... đây là phòng của anh?” Gian phòng kia trang trí lộ ra vẻ âm trầm u ám cùng dương cương khí phách, rất phù hợp với khí chất trên người hắn, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy cô căn bản không khác gì sống chung một phòng với ác ma.
“Đúng vậy.” Chỉ nhìn da thịt non mềm trước ngực cô đã có thể khiến cho bụng dưới của hắn nhanh chóng nổi lên phản ứng.
“Tôi muốn về phòng của tôi.” Vân Yên giãy giụa từ trên giường đứng dậy, muốn trở về phòng của mình.
Thân thể rắn chắc của hắn lúc này cũng đang đè lên cô, không chịu để cho cô rời đi.
“Anh buông tôi ra!”Hơi thở nam tính mãnh liệt trên người hắn khiến cô cảm giác được một cỗ nguy hiểm.
Đôi mắt đen thâm thúy lẫn vào ma tính quỷ dị của hắn nhìn xuống cô, bàn tay chơi đùa vân vê tóc mai của cô. “Em là tình nhân của tôi, tôi muốn em ở đâu, em liền ở nơi đó. Cởi bỏ quần áo của em ra.”
Hắn muốn nhìn một chút thân thể mềm mại của cô có mê hoặc lòng người như khuôn mặt của cô hay không, trong mắt hắn, phụ nữ đều giống nhau, đều dựa vào điều kiện thiên phú nổi trội xuất sắc, không ngừng mê hoặc đàn ông.
“Anh muốn làm gì?”Cô kinh hãi hỏi.
“Tôi chỉ muốn nhìn kỹ tình nhân của mình một chút. Nếu như em không muốn tự mình động thủ, tôi cũng có thể giúp em.”
Bàn tay to của hắn một tay xé rách quần áo của cô, giọi vào đáy mắt thâm thúy tràn đầy dục vọng của hắn chính là áo lót tơ lụa che giấu bộ ngực tuyết trắng.
“Anh...” Hai tay của cô vòng ra trước ngựa, trong miệng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Xem ra em cũng không để tôi phải thất vọng.” Hắn cách lớp nội y dùng hai ngón tay kẹp đầu ngực của cô, kéo nhẹ một cái.
“Anh không thể làm như vậy!” Cô ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, cô chưa từng cùng người khác thân mật như vậy.
“Tôi muốn làm như thế nào cũng có thể.” Hắn luồn tay vào bên trong ngực cô, kéo chiếc áo ngực lên trên, sau đó cởi bỏ.
“Đồ lót của tôi... Anh... Dừng tay!” Cô lo lắng.
Hắn làm như không nghe thấy lời của cô, bàn tay ôn hòa hiền hậu đi tới bụng cô, cuối cùng dừng lại ở nơi thần bí giữa hai chân cô.
“Anh... Tại sao có thể như vậy...Tà Ác!” Cõi lòng cô đầy phẫn hận chỉ trích.
“Nếu như tôi cởi quần lót của em ra, em còn có thể dùng từ gì để hình dung tôi?” Hắn một bộ đang xem kịch vui.
“Anh không thể làm như vậy!”
Cô vừa nói xong, hắn đã kéo quần lót của cô xuống, làm người cô không một mảnh vải che thân phơi bày trước mặt hắn.
“Anh...” Cô muốn trốn tránh ánh mắt mãnh liệt của hắn, nhưng thân thể cao lớn của hắn ép tới khiến cô không thể dời đi chút nào.
Hắn đem hai đùi cô tách ra, phản chiếu trong tầm mắt hắn chính là một vùng rừng rậm đen mềm, bộ ngực trắng nõn mới vừa bị hắn nhéo qua bây giờ lộ ra vẻ sưng đỏ, vòng eo mảnh khảnh tựa hồ không đủ nắm, nơi kín đáo như ẩn như hiện tựa như đang hoan nghênh hắn viếng thăm.
Trần trụi trước mặt hắn làm Vân Yên không cầm được những giọt nước mắt nóng hổi.
“Khóc? Em không biết nước mắt của phụ nữ càng khơi lên dục vọng chinh phục của đàn ông sao?”
Hắn cúi mình liếm láp nước mắt trên mặt cô, vẫn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoa lê đái vũ của cô.
Hắn tà tứ vuốt ve bắp đùi mềm mại của cô, nhẹ nhàng lướt qua khu rừng rậm của cô.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, hoảng hốt giống như treo trên vách đá sắp rơi xuống, cô muốn đẩy sức nặng trên người ra, bất đắc dĩ lại không thể mảy may di động hắn.
Đôi mắt Diêm Thiên Phạm bởi vì thân thể trẻ trung trắng noãn của cô càng thêm thâm thúy, khuôn mặt cũng càng thêm thâm trầm.
Ngón tay tà ác của hắn chọc vào bên trong hoa huyệt của cô, nghĩ muốn dò xét sự chặt chẽ của lối vào mềm mại, thuận tiện chờ một chút sẽ tiến vào.
“Anh... không thể chạm vào tôi như vậy!” Cô kinh hãi kêu lên.
“Được! Vậy đổi lại em chạm vào tôi.” Lúc này hắn rất dễ chấp nhận lời yêu cầu của cô.
Hắn đứng dậy cởi áo của mình, lộ ra lông ngực dày đặc, trở mình nằm chết dí một bên, ung dung nhìn cô.
Vân Yên nhìn gương mặt của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia bất an, ngượng ngùng nói: “Tôi không biết...”
“Chạm vào tôi, chủ động hôn tôi.”cHắn từ trước đến giờ không thích phụ nữ chủ động, nhưng hắn cũng không biết nguyên nhân vì sao hắn đối với cô lại có một phần dục vọng khao khát.
Hắn mong đợi cô dùng nhiệt độ đôi môi mình thỏa mãn linh hồn đói khát của hắn, loại cảm giác này hắn chưa từng trải qua.
Nội tâm Vân Yên thấp thỏm, chậm chạp không cử động, việc bọn họ hiện tại muốn làm so với cô ngày trước mơ hồ nghe bạn học nói còn muốn cam đảm hơn.
Bạn bè của cô, có không ít người miêu tả với cô việc kia, bọn họ đều nói, chỉ cần bởi yêu bạn trai nên có thể cho hắn.
Nhưng cô cùng hắn không có tình cảm, cho dù trong lòng rất ái mộ hắn, nhưng chuyện thân mật như vậy, cô có lẽ chưa từng trải qua.
“Em là tình nhân của tôi, mau diễn tốt vai của mình.” Hắn nhắc nhở.
Cô không có quyền cự tuyệt hắn, hiện tại hắn đang nắm trong tay công ty của cha cô, cô không thể phản kháng hắn...
Bàn tay nhỏ bé của Vân Yên chậm rãi hướng tới thân thể to lớn của hắn, môi cô dọc theo trán hắn, mắt hắn, mũi hắn, nhẹ nhàng hôn xuống.
Tay của cô chỉ dám đặt trên ngực hắn, ánh mắt không dám nhìn loạn, môi anh đào cũng chỉ dừng lại bên cạnh môi hắn, không dám làm gì thêm.
Nụ hôn ngây ngô của cô nhanh chóng khiến bụng dưới của hắn một hồi nóng ran, kiên quyết kích động không dung tình chút nào chứng minh sự ảnh hưởng của cô tới hắn.
Hắn giận hờn chiếm lấy tay cô, làm cho cô cách chạm vào phản ứng sinh lý dưới quần hắn. Hắn thầm nghĩ như vậy dục vọng của hắn có thể được giải trừ, lại không nghĩ tới dục vọng kiên định của hắn trở nên lớn hơn nữa trong lòng tay của cô.
Mới đầu Vân Yên còn không rõ hắn kéo tay cô vuốt ve bộ vị nào đó trên người hắn, đợi đến ý thức được, mang tay mình rút về, khuôn mặt đã đỏ bừng tựa như rặng mây trời chiều.
“Anh... Tại sao lại để cho tôi chạm vào chỗ đó của anh!” Bắp thịt rắn chắc xúc cảm như vậy, khiến cho trái tim nai con của cô không ngừng đập lung tung.
“Tôi không chỉ muốn em chạm vào nơi đó của tôi, tôi còn muốn em hôn nơi đó.” Hắn muốn nhục nhã cô, bởi vì cô là con gái của kẻ hại chết cha hắn, hắn đang ở trong lòng tự nói với mình.
Cô kinh hãi xua thẳng tay nói: “Tôi không được!” Hắn có thể nào muốn cô làm chuyện đáng sợ như vậy? Người này thật sự rất tà ác đó!
“Em tốt nhất làm nhanh một chút! Nếu không chờ một chút tôi cởi quần xuống, tôi sẽ cưỡng bức em!”Hắn uy hiếp nói.
“Anh... ” Hắn thật sự muốn cởi quần xuống sao? Không thể nào!
“Động tác nhanh một chút!” Nhục nhã cô khiến hắn cảm thấy một hồi cuồng loạn khoái cảm.
“Được, tôi làm, nhưng anh không thể làm chuyện đáng sợ hơn với tôi.” Cô nói trước điều kiện.
“Đồng ý.”
Vân Yên cúi đầu, nhắm mắt lại, dùng đầu lưỡi của mình gắng gượng đụng chạm vào dục vọng nam tính cách dưới lớp quần của hắn.
“Tôi không được...” Cô ủy khuất nói.
“Em không làm với tôi, vậy đành phải là tôi làm với em trước.”
Hắn xoay người đẩy cô ngã xuống giường, cường tráng xâm nhập giữa hai chân cô, bàn tay lửa nóng hướng bụng cô tìm kiếm, âu yếm nơi ẩm ướt của cô.
“Anh không cần làm vậy với tôi, tôi... rất thích anh!” Từ rất lâu rồi, cô đã thích hắn, nhưng hắn có thể chậm một chút hay không?
“Yêu thích tôi? Em hy vọng tôi cho em nhiều vui sướng hơn sao? Chúc mừng, em đã đạt được mục đích.”
Hắn bắt đầu nhiệt liệt hôn thân thể trắng như tuyết của cô, đôi môi đặt lên hai nụ hoa màu hồng trước ngực cô, môi cùng lưỡi của hắn không ngừng xoay chuyển, mà ngón tay hư hỏng cũng không buông lỏng lực đạo ở nơi thần bí của cô, mỗi một lần càng thêm xâm nhập nhiều hơn.
“Không cần, không cần... ” Hắn hành động như vậy là sai, cô nhất định phải sửa chữa hắn, nhưng thân thể mảnh mai của cô căn bản đánh không lại hắn.
“Nơi này của em đều ẩm ướt rồi, thừa nhận đi! Em yêu thích tôi làm vậy với em.” Hắn từ trước đến giờ sẽ không nhận lầm phản ứng của phụ nữ.
“Em không cần, em thích anh, đừng đối xử với em như vậy... “ Cô cũng chẳng biết tại sao, bắt đầu từ lần đầu tiên ở nhà hắn cho đến bây giờ, trong lòng cô đã không cách nào kiềm chế ái mộ hắn.
Tay của hắn tạm thời rút ra khỏi u huyệt trơn trợt của cô, đôi mày kiếm anh tuấn tà ác nhướn lên nói: “Em thích tôi? Em nghĩ em có thể thích tôi bao nhiêu?”
“Anh muốn, em đều sẽ cho anh.” Cô thành thực nói.
“Đã như vậy, cầm nó, để cho tôi tiến vào bên trong cơ thể em.” Hắn muốn xem cô rốt cuộc có thể hi sinh bao nhiêu vì hắn? Theo lời cô thì cô thích hắn bao nhiêu?
“Em không biết... “ Cô chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, huống chi cô sợ...
Diêm Thiên Phạm cầm tay của cô, dùng tay cô kéo khóa xuống, cách quần lót của hắn, cảm giác dục vọng hùng vĩ của hắn.
Hắn cởi bỏ chiếc quần dài trước mặt cô, dùng bàn tay nhỏ bé của cô kéo quần lót của hắn xuống.
Hiện ra trước mặt cô là nam tính khổng lồ của hắn... Vân Yên cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt, tim của cô không thể khống chế đập mạnh.
“Em ngồi lên trên người của tôi.” Hắn muốn từng chút từng chút tiến vào trong cô.
“Có thể không cần không... Em không muốn làm tình nhân của anh...” Cô nhắm mắt lại không dám nhìn hắn.
“Em muốn làm gì của tôi?” Con gái của kẻ thù như cô không có tư cách cự tuyệt hắn, nhưng hắn lại mặc cho cô cò kè mặc cả với hắn, có lẽ do loại khí chất hồn nhiên tản ra trên người cô mà hắn chưa từng tiếp xúc qua.
“Em muốn... làm người yêu của anh...” Cô vốn rất thích hắn, mặc dù hắn hận cha cô, nhưng cô tin tưởng chỉ cần mình yêu hắn sâu đậm, nhất định có thể làm lòng hắn tiêu tan hận ý.
Hắn không nhịn được giễu cợt sự ngây thơ của cô, nhưng hắn chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô...
“Em phải nghe theo lời tôi, chính là làm tình nhân của tôi.”
“Anh muốn... em phải làm như thế nào?” Cô thuận theo hỏi.
Hắn để cho cô dạng chân đến ngang hông của hắn, hơn nữa để hai tay cô cầm vật kiên định của hắn.
“Còn cần tôi phải chỉ em bước kế tiếp làm như thế nào sao?” Hắn đối với phụ nữ từ trước đến giờ không có kiên nhẫn, nhưng đối với cô, vì sao không dã man cướp đi trinh tiết của cô, mà là không ngừng trêu đùa cô đây? Có lẽ đây đối với hắn chỉ là một trò chơi đi! Hắn không rõ ý nghĩ của bản thân, chỉ có thể tự nói với mình như vậy.
Cô đột nhiên nhớ đến các bạn học miêu tả qua: “Có đau hay không?”
“Một chút xíu.” Nhìn ánh mắt cô, hắn tuyệt đối tin tưởng cô là lần đầu tiên, nếu như cô không phải là con gái của kẻ thù, có lẽ hắn sẽ dịu dàng hơn một chút.
“Có thể không cần hay không? Chúng ta làm như vậy là sai lầm... “Cô cố gắng sửa đổi ý kiến của hắn.
“Nếu như em không vượt qua cửa này, em vĩnh viễn cũng không thể trở thành tình nhân của tôi.” Muốn đùa bỡn một cô bé là một chuyện rất dễ dàng.
Cô phải dũng cảm một chút, Vân Yên tự nói với mình, bởi vì cô muốn hắn thích cô.
Khí phách củng tham muốn giữ lấy mười phần, cô dũng cảm cầm vật to lớn của hắn đưa vào, để cho thân thể mình chậm rãi thấp xuống...
Dục vọng của hắn thật sự quá khổng lồ, cô thử mấy lần đều không thể thành công, chỉ có thể để cho dục vọng rắc chắc của hắn ở bên ngoài u cốc của cô không tiến vào.
Trong lòng Diêm Thiên Phạm không khỏi phiền não, hắn hết sức tức giận, lần đầu tiên trong đời không thể kiểm soát được dụng vọng của mình, hắn xoay người đẩy cô ra, sải bước rời khỏi phòng.
Nhìn thân ảnh hắn rời đi, Vân Yên đem chăn kéo thật cao, nghĩ tới mình vừa rồi thật lớn mật, khuôn mặt nhịn không được bốc cháy.
Cô muốn đem lần đầu tiên dâng hiến cho hắn, cô rất tin tưởng hắn cũng sẽ thích cô, cô sẽ dùng hết mọi biện pháp để cho hắn thích cô, đúng! Cô phải cố gắng lên.
Vân Yên kéo chăn bông, mặt cười một mảnh đỏ bừng đi ngủ.
☆ ☆ ☆
Ban đêm, Diêm Thiên Phạm vẫn như cũ không ngủ được, hôm nay tim của hắn giống như bị gió lay động không cách nào bình tĩnh.
Hắn không ngủ vào ban đêm bởi vì ám ảnh của tuổi thơ luôn đeo bám hắn, xem ra sau này để cho hắn thao thức lại có thêm một lý do.
Kỳ quái? Cô là con gái của kẻ thù, tại sao lúc nãy trong lòng hắn chỉ là dâng lên ý nghĩ trêu đùa cô, mà không phải mạnh mẽ đoạt lấy cô?
Hắn bất luận thế nào cũng sẽ không động tình, bởi vì chỉ cần hắn động tình sẽ bị tổn thương, nhưng hiện tại trong lòng hắn lại khao khát quanh quẩn một loại cảm giác không hiểu được.
Lúc này, chỉ có tốc độ mới làm cho tim hắn thở lại bình thường!
Diêm Thiên Phạm khởi động chiếc xe thể thao Cadillac màu đỏ rời khỏi biệt thự, ở trên đường lớn không một bóng người, tùy ý rong ruổi...
Nhưng mặc cho gió đêm thổi quét, tâm tình không ổn định cũa hắn cũng không cách nào bình tĩnh lại...
“Vân Yên, cha... chỉ đưa con đến đây.” Ánh mắt của hắn nhanh chóng tránh né ánh mắt tinh khiết của con gái, không dám đối mặt nhìn cô.
“Được!” Cô dũng cảm nói.
“Vân Yên, cha hy vọng con cố gắng hết sức làm theo lời của Thiên Phạm, nếu không công ty của cha sẽ... nguy hiểm.” Bạch Tung Nhạc tha thiết dặn dò.
“Con hiểu rồi.” Vân Yên nhu thuận nói lời tạm biệt với cha sau đó xuống xe.
Bạch Tung Nhạc nhìn con gái rời đi, trong lòng tuy lo lắng không thôi, cũng chỉ có thể không nói gì thở dài.
☆ ☆ ☆
Ôm trong ngực một khoảng bất an, Vân Yên đè xuống ấn chuông cửa Diêm trạch.
Không lâu, một người làm tới mở cửa cho Vân Yên, đồng thời nói với cô: “ Tiên sinh ở thư phòng, là gian phòng cuối cùng ở bên phải, tiên sinh mời cô trực tiếp đi thẳng vào.”
Vân Yên căn cứ theo lời lời chỉ dẫn của người làm, đi tới cửa thư phòng.
“Cốc, cốc!”
“Vào đi!” Một đạo âm thanh âm trầm thấp từ bên trong thư phòng truyền ra.
Vân Yên đẩy cửa đi vào, đối diện với cô chính là một bóng lưng cao lớn, rắn chắc, tràn đầy vẻ nam tính.
Hắn đứng ở bên cửa sổ, phủ một thân quần áo đen, đón ánh mặt trời chói mắt, u ám cùng tươi sáng tương phản, cô không khỏi nhìn xuất thần.
Diêm Thiên Phạm bỗng xoay người đối mặt với cô, không nói lời nào mà chỉ ném cho cô một cái liếc mắt khinh miệt.
Vân Yên nén xuống cảm giác tim đập nhanh, bình tĩnh nói: “Tôi muốn xin anh bỏ qua cho công ty của cha tôi, anh có nhiều công ty như vậy, có nhiều tiền như vậy, cũng không cần đến công ty của cha tôi, tôi van xin anh, bỏ qua cho công ty của cha tôi được không?”
Hắn nhìn cô gái thực sự ngây thơ hồn nhiên trước mặt, không khỏi cười ra tiếng, thanh âm kia tràn đầy khinh miệt, mà nụ cười không mang theo độ ấm lại khiến cho người ta phát rét từ đáy lòng.
“Anh đang... cười cái gì?” Cô ngập ngừng hỏi, trên mặt hiện ra một tia sợ hãi.
“Tôi đang cười sẽ không ai cảm thấy thỏa mãn đối với số tiền mình kiếm được, dĩ nhiên tôi cũng không ngoại lệ.” Chỉ có tiền bạc cùng quyền lực mới làm cho hắn cảm thấy tối cao, có thể làm bạn với hắn từ từ chợp mắt vượt qua đêm dài.
“Vậy anh muốn như thế nào đây? Vì sao anh lại muốn gặp tôi?” Cô có thể hết sức khẳng định, trừ bỏ lúc tang lễ, những lần hắn và cô gặp mặt trước đây, hắn đối với cô không có nửa phần trí nhớ.
“Nếu cha cô muốn cô đến đây, chẳng lẽ ông ta không nói cho cô biết tôi hy vọng cô làm như thế nào sao?” Hắn khinh thường hỏi.
“Anh muốn như thế nào?” Ánh mắt của cô có một tia sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy tất cả dũng khí nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng kia.
“Tại sao cô lại đồng ý tới đây? Cha cô yếu đuối không dám đối mặt với tôi, hừ! Loại người ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể bán đứng như thế, tôi thực sự coi thường ông ta.” Giọng điệu hắn khinh bỉ nói.
“Tôi không cho phép anh nói cha tôi như vậy!” Cô không cho phép bất luận kẻ nào ở trước mặt cô phê bình cha cô, cha là người thân duy nhất của cô.
Diêm Thiên Phạm tiến lên một bước, ngạo nghễ đứng trước mặt cô, liếc nhìn cô: “Cô ngược lại rất có dũng khí đấy! Được, từ hôm nay trở đi, cô chính là tình nhân của tôi.” Hắn sẽ hoàn toàn gột rửa hơi thở thiên sứ hắn chán ghét trên người cô, khiến cho cô cùng rơi xuống địa ngục với hắn, cùng trầm luân, cùng sa đọa.
Mặc dù trên người hắn toát ra vẻ khí phách khiến người khác phải sợ hãi, nhưng Vân Yên vẫn cố tự trấn định nói: “Anh không thể xem mình là thần, động một chút là muốn làm gì thì làm.”
Hắn nâng cằm của cô lên, ngang nhiên nói: “Tôi chính là thần, cô muốn chống lại tôi sao?”
“Anh... buông tôi ra!” Cô kinh hãi phản kháng.
“Ở trong căn nhà này, tất cả mọi người đều do tôi sai khiến.” Hắn ngang ngược.
“Nếu như... tôi không như vậy thì sao?” Cô sợ hãi hỏi.
“Cô muốn cha cô sống hay là chết đây?” Lông mày hắn không nhíu lấy một cái, lạnh lùng để cho cô tự chọn lựa.
“Đây là một quốc gia cai trị bằng pháp luật, anh không thể muốn làm gì thì làm.” Nàng cố gắng lấy một tia dũng khí, rụt rè nhắc nhở.
“Rất nhiều việc không cần tự tay tôi động thủ, tôi có thể dùng tiền thuê kẻ khác làm, hơn nữa sẽ không để lại chút dấu vết nào.” Diêm Thiên Phạm thản nhiên nói, tuyệt không chột dạ.
“Anh không thể làm như vậy!”
“Cha cô đã bán cô cho tôi rồi! Cô còn muốn chống cự cái gì?”
“Tôi đến đây là bởi vì tôi yêu cha mình, nhưng không có nghĩa là tôi muốn bán rẻ tất cả tôn nghiêm của mình.” Vân Yên không nhịn được lớn tiếng reo hò quyền lợi.
“Rất tốt! Cô rất có khí khái, tôi nghĩ ngày mai trên báo, cô sẽ thấy tin cha mình không còn một xu dính túi, bị mọi người đuổi theo đòi nợ.” Hắn từ trước đến giờ đều rõ ràng làm sao sử dụng tất cả lợi thế trong tay mình.
“Công ty của cha tôi chỉ là kinh doanh không tốt, nào có nợ nần chồng chất?” Cô hoảng sợ không hiểu.
“Cha cô ham mê cờ bạc, chẳng lẽ cô không biết sao?”
“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Cô không muốn nghe hắn nói xấu cha nữa, nhưng vì cha, cô lại không thể không ở lại đây mặc cho hắn chế nhạo, ai! Cô thật muốn chạy trối chết.
“Cô hãy làm tình nhân của tôi.” Phụ nữ, chỉ có tác dụng giúp hắn làm ấm giường, nhìn cô nhỏ nhắn như vậy, hắn thật sự lo lắng cho mình sẽ đè chết cô.
“Tôi mới mười tám tuổi.” Vân Yên vẫn cúi đầu, tránh né ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn.
“Luật pháp chỉ quy định tuổi tác khi kết hôn, cũng không quy định tuổi làm tình nhân, tôi nghĩ dưới sự dạy dỗ của tôi, cô sẽ trở thành một tình nhân xuất sắc.” Môi hắn nâng lên một nụ cười lạnh tà ác.
“Anh thật tàn nhẫn!” Cô chưa bao giờ gặp qua người đàn ông tràn đầy nguy hiểm giống như hắn, có chút không biết phải làm sao.
“Tàn nhẫn? Cha cô cùng mẹ tôi lên giường, khiến cho cha tôi thống khổ như vậy, hơn nữa còn hại chết ông ấy, cái này không tàn nhẫn?! Tôi cũng muốn cho ông ta nếm thử một chút đau thấu tâm can này.” Diêm Thiên Phạm oán hận nói.
“Anh không thể nói cha tôi như vậy, cha tôi không phải loại người như thế, anh nhất định là hiểu lầm ông ấy!” Vân Yên hết sức giải thích vì cha.
“Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể là hiểu lầm sao? Hiện tại chúng ta cũng nên thực tập một chút đi!”
Hắn bỗng nhiên dùng một tư thế cuồng vọng hôn môi của cô, bàn tay gắt gao chế trụ eo của cô, bừa bãi hôn cô.
Vân Yên liều mạng giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi sức mạnh như loài báo đen của hắn.
Hắn ở trên bờ môi của cô giống như dã thú cắn mút, cho đến khi nếm được trong miệng cô có vị máu tươi, lúc này mới buông cô ra.
Tay cô chạm nhẹ vào bờ môi mình, nhìn thấy vài giọt máu trên ngón tay, không khỏi dùng ánh mắt không thể tin nhìn hắn.
Cô căn bản kinh nghiệm hôn cũng không có, làm sao có thể làm tình nhân của hắn? Nhưng tương lai của cha đang nằm trong tay hắn, người đàn ông tràn ngập khí phách mãnh liệt cùng ham muốn giữ lấy này, cô làm sao có thề thoát khỏi hắn?
Diêm Thiên Phạm chăm chú nhìn cô, đem môi của hắn liếm láp vết máu còn lưu lại trên đôi môi của cô.
Động tác hắn thong thả, ưu nhã, tựa như dã thú bắt được con mồi, đem máu của cô trở thành một bữa ăn mỹ vị để thưởng thức.
Cô cảm thấy thân thể mình đang phát run, đôi môi anh đào không khỏi run rẩy nói: “Anh chừng nào mới có thể trả lại tự do cho tôi?” Cô thầm nghĩ trong lòng, có lẽ chỉ cần qua một thời gian ngắn cô vẫn có thể làm chính mình.
“Chờ đến lúc cô phục vụ để cho tôi cãm thấy hài lòng, chờ đến lúc cô chuộc hết mọi tội lỗi của cha cô.”Hắn lãnh khốc tuyên bố, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên kết cục thảm hại mà cha cô tạo ra, cô vĩnh viễn không có một ngày được tự do, hắn nhất định cả đời này độc chiếm cô.
“Nếu như tôi chạy trốn?” Cô cảm giác mình giống như một con thú bị sập bẫy của con người, chỉ có thể chờ đợi thợ săn phóng thích.
“Tôi sẽ trả thù cha của cô!” Di? Hương vị trên người cô không tệ! Hắn sẽ làm một nơi khác trên người cô chảy máu ── hừ! Cô chính là thiên sứ đẫm máu, sự thật này làm bụng dưới của hắn một hồi căng thẳng.
“Tôi đã biết.” Cô yêu cha, bất luận có khổ hơn nữa, cô cũng nguyện ý chịu đựng.
“Nếu cô đã biết số phận của mình, còn không mau đến đây biểu hiện một chút?” Ánh mắt hắn tà ác ra hiệu nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô, ngón tay cũng lướt dọc theo cánh môi của mình.
Vân Yên từ từ đi về phía hắn, dưới sự soi mói của hắn, môi cũa cô khẽ chạm vào hắn.
Diêm Thiên Phạm duỗi tay ra, kéo thân thể mảnh mai của cô vào trong ngực, làm cô cảm giác được sự mạnh mẽ của hắn.
Trong gian phòng tràn đầy ánh mặt trời giữa trưa hè, một cuộc chạy trốn, truy đuổi con mồi đang bắt đầu ──
...
Vân Yên cảm giác mình dường như đi ra từ rừng rậm sương mù, cô không nhịn được xin Diêm Thiên Phạm nghỉ 1 ngày, bởi vì cô phải về nhà thu dọn hành lý, còn có, cô muốn hỏi cha rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Diêm Thiên Phạm đáp ứng cô, nhưng muốn cô nhớ rõ một chuyện – mỗi một tấc trên người cô, mỗi một giây phút của cô đều thuộc về hắn.
Vân Yên tìm được Bạch Tung Nhạc, đem những lời Diêm Thiên Phạm nói với cô hỏi hắn một lần.
“Cha, anh ta nói thật sao?”
“Là thật! Là cha... phạm phải sai lầm, cha cũng rất hối hận, con gái... con tha thứ cho cha được không?” Gần đây hắn đánh bạc thiếu một khoản nợ lớn, không có con gái giúp đỡ, hắn rất khó mà vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Cha... ” Cha làm sao có thể làm ra loại chuyện không có đạo đức như vậy, đó là vợ của bạn tốt của cha!
“Con gái, cha biết rõ sai rồi, cha thật lòng muốn hối cải, con giúp cha lần này đi! Cha... không muốn mất đi công ty.” Bạch Tung Nhạc kéo xuống nét mặt già nua cầu khẩn con gái.
“Cha, cha biết điều kiện của Diêm Thiên Phạm sao?” Vân Yên khổ sở hỏi.
Nghe được câu hỏi của con gái, Bạch Tung Nhạc chột dạ cúi đầu.
“Cha...” Hắn không còn gì để nói.
“Cha, cha biết phải không? Cha muốn con làm tình nhân của hắn sao?” Vân Yên bi thương chất vấn.
“Vân Yên, cha thấy Diêm Thiên Phạm, dáng dấp nó anh tuấn, còn có một công ty lớn, đi theo nó... con sẽ không phải chịu khổ, mặc dù bây giờ con chỉ là tình nhân, nhưng nếu con mang thai con của nó, giá trị con người của con không còn giống như thường ngày nữa.” Bạch Tung Nhạc ngập ngừng nói.
Nghe được lời này của cha, Vân Yên không khỏi lắc đầu lia lịa.
Cô chỉ có thể nói sống với cha nhiều năm như vậy, cô thật sự chưa hiểu rõ về cha, cha vậy mà không quan tâm đến tương lai của cô, nhưng dù thế nào, ông ấy cũng là cha của mình!
Cô không muốn thấy cha thân bại danh liệt hoặc tính mạng gặp nguy hiểm.
Cô tin tưởng tên đàn ông như dã thú không thể đoán trước đó nói được sẽ làm được.
“Cha, con biết nên làm như thế nào rồi.” Cô chỉ có thề cầu nguyện, Diêm Thiên Phạm sẽ nhanh chóng chán ghét mình, sẽ trả lại tự do cho cô.
☆ ☆ ☆
Bởi vì Vân Yên sợ phải đối mặt với Diêm Thiên Phạm, cho nên cô ở bên ngoài cả ngày đến khi trời tối, Vân Yên mới không thể không trở lại Diêm trạch đối mặt với hắn.
Khi cô vừa bước vào nhà, bên trong là một mảng tối đen, cô nhón chân muốn lên lầu, lúc này từ salon truyền tới một giọng nói trầm thấp.
“Tại sao trễ như vậy mới về?” Tiểu thiên sứ này cứ như vậy không kịp chờ đợi muốn rời khỏi hắn sao?
“Tôi đi mua chút đồ.”Vân Yên cũng không xoay người lại, bởi vì cô lo sợ thân mình cao lớn uy mãnh của hắn sẽ làm cô cảm thấy bị áp bức.
“Tôi nói rồi, mỗi một giây của cô đều thuộc về tôi, tôi cũng không cho phép cô đi mua đồ.” Hắn bá đạo chỉ trích.
“Anh làm sao vậy? Cho dù anh muốn tôi làm tình nhân của anh, anh cũng không thể tước đoạt tự do của tôi!” Cô căn cứ vào đạo lý bảo hộ quyền lợi của mình.
Diêm Thiên Phạm đứng dậy bước lên phía trước, trong mắt mang theo hàn quang sắc bén. “Bắt đầu từ hôm nay, thời gian của cô, mạng sống của cô toàn bộ đều thuộc về tôi, cô muốn đi đâu làm gì đều phải có sự đồng ý của tôi, nếu như tôi nói không được, cô chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, không thương lượng.”
“Anh... làm sao lại bá đạo như vậy, không nói đạo lý?” Cho dù cô thật sự rất sợ hắn, nhưng cô vẫn lấy dũng khí để đối mặt với hắn.
Đôi mắt cô trong suốt giống như có thể đem tất cả đau thương của hắn lắng đọng lại, trong lòng hắn dâng lên một mảnh nhu tình, đột nhiên Diêm Thiên Phạm nhớ lại cô là con gái của kẻ thù hại chết cha mẹ.
Hắn bỗng nhiên nắm lấy cằm của cô, âm thanh nồng đậm lạnh lùng: “Tôi chính là không nói lý lẽ như vậy, tất cả đều là các người thiếu nợ tôi.” Tất cả đều do cha cô gây họa, nếu như không phải cha cô câu dẫn mẹ hắn, vậy tình cảm chân thành của cha hắn cũng sẽ không chết.
Diêm Thiên Phạm ôm lấy eo cô, đi lên lầu.
“Anh muốn gì?” Cô dùng lực đẩy vào lồng ngực hắn, nhưng không đánh lại lực từ hai cánh tay hắn.
“Tôi muốn cái gì, chờ một chút cô sẽ biết.” Hắn muốn chiếm giữ thiên sứ, hủy hoại cô hoàn toàn, để cho cô cũng như hắn, trầm luân trong địa ngục.
Hắn ôm cô đi đến phòng của hắn, hơn nữa còn vứt cô lên chiếc giường lớn màu đen.
“Anh... đây là phòng của anh?” Gian phòng kia trang trí lộ ra vẻ âm trầm u ám cùng dương cương khí phách, rất phù hợp với khí chất trên người hắn, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy cô căn bản không khác gì sống chung một phòng với ác ma.
“Đúng vậy.” Chỉ nhìn da thịt non mềm trước ngực cô đã có thể khiến cho bụng dưới của hắn nhanh chóng nổi lên phản ứng.
“Tôi muốn về phòng của tôi.” Vân Yên giãy giụa từ trên giường đứng dậy, muốn trở về phòng của mình.
Thân thể rắn chắc của hắn lúc này cũng đang đè lên cô, không chịu để cho cô rời đi.
“Anh buông tôi ra!”Hơi thở nam tính mãnh liệt trên người hắn khiến cô cảm giác được một cỗ nguy hiểm.
Đôi mắt đen thâm thúy lẫn vào ma tính quỷ dị của hắn nhìn xuống cô, bàn tay chơi đùa vân vê tóc mai của cô. “Em là tình nhân của tôi, tôi muốn em ở đâu, em liền ở nơi đó. Cởi bỏ quần áo của em ra.”
Hắn muốn nhìn một chút thân thể mềm mại của cô có mê hoặc lòng người như khuôn mặt của cô hay không, trong mắt hắn, phụ nữ đều giống nhau, đều dựa vào điều kiện thiên phú nổi trội xuất sắc, không ngừng mê hoặc đàn ông.
“Anh muốn làm gì?”Cô kinh hãi hỏi.
“Tôi chỉ muốn nhìn kỹ tình nhân của mình một chút. Nếu như em không muốn tự mình động thủ, tôi cũng có thể giúp em.”
Bàn tay to của hắn một tay xé rách quần áo của cô, giọi vào đáy mắt thâm thúy tràn đầy dục vọng của hắn chính là áo lót tơ lụa che giấu bộ ngực tuyết trắng.
“Anh...” Hai tay của cô vòng ra trước ngựa, trong miệng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Xem ra em cũng không để tôi phải thất vọng.” Hắn cách lớp nội y dùng hai ngón tay kẹp đầu ngực của cô, kéo nhẹ một cái.
“Anh không thể làm như vậy!” Cô ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, cô chưa từng cùng người khác thân mật như vậy.
“Tôi muốn làm như thế nào cũng có thể.” Hắn luồn tay vào bên trong ngực cô, kéo chiếc áo ngực lên trên, sau đó cởi bỏ.
“Đồ lót của tôi... Anh... Dừng tay!” Cô lo lắng.
Hắn làm như không nghe thấy lời của cô, bàn tay ôn hòa hiền hậu đi tới bụng cô, cuối cùng dừng lại ở nơi thần bí giữa hai chân cô.
“Anh... Tại sao có thể như vậy...Tà Ác!” Cõi lòng cô đầy phẫn hận chỉ trích.
“Nếu như tôi cởi quần lót của em ra, em còn có thể dùng từ gì để hình dung tôi?” Hắn một bộ đang xem kịch vui.
“Anh không thể làm như vậy!”
Cô vừa nói xong, hắn đã kéo quần lót của cô xuống, làm người cô không một mảnh vải che thân phơi bày trước mặt hắn.
“Anh...” Cô muốn trốn tránh ánh mắt mãnh liệt của hắn, nhưng thân thể cao lớn của hắn ép tới khiến cô không thể dời đi chút nào.
Hắn đem hai đùi cô tách ra, phản chiếu trong tầm mắt hắn chính là một vùng rừng rậm đen mềm, bộ ngực trắng nõn mới vừa bị hắn nhéo qua bây giờ lộ ra vẻ sưng đỏ, vòng eo mảnh khảnh tựa hồ không đủ nắm, nơi kín đáo như ẩn như hiện tựa như đang hoan nghênh hắn viếng thăm.
Trần trụi trước mặt hắn làm Vân Yên không cầm được những giọt nước mắt nóng hổi.
“Khóc? Em không biết nước mắt của phụ nữ càng khơi lên dục vọng chinh phục của đàn ông sao?”
Hắn cúi mình liếm láp nước mắt trên mặt cô, vẫn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoa lê đái vũ của cô.
Hắn tà tứ vuốt ve bắp đùi mềm mại của cô, nhẹ nhàng lướt qua khu rừng rậm của cô.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, hoảng hốt giống như treo trên vách đá sắp rơi xuống, cô muốn đẩy sức nặng trên người ra, bất đắc dĩ lại không thể mảy may di động hắn.
Đôi mắt Diêm Thiên Phạm bởi vì thân thể trẻ trung trắng noãn của cô càng thêm thâm thúy, khuôn mặt cũng càng thêm thâm trầm.
Ngón tay tà ác của hắn chọc vào bên trong hoa huyệt của cô, nghĩ muốn dò xét sự chặt chẽ của lối vào mềm mại, thuận tiện chờ một chút sẽ tiến vào.
“Anh... không thể chạm vào tôi như vậy!” Cô kinh hãi kêu lên.
“Được! Vậy đổi lại em chạm vào tôi.” Lúc này hắn rất dễ chấp nhận lời yêu cầu của cô.
Hắn đứng dậy cởi áo của mình, lộ ra lông ngực dày đặc, trở mình nằm chết dí một bên, ung dung nhìn cô.
Vân Yên nhìn gương mặt của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia bất an, ngượng ngùng nói: “Tôi không biết...”
“Chạm vào tôi, chủ động hôn tôi.”cHắn từ trước đến giờ không thích phụ nữ chủ động, nhưng hắn cũng không biết nguyên nhân vì sao hắn đối với cô lại có một phần dục vọng khao khát.
Hắn mong đợi cô dùng nhiệt độ đôi môi mình thỏa mãn linh hồn đói khát của hắn, loại cảm giác này hắn chưa từng trải qua.
Nội tâm Vân Yên thấp thỏm, chậm chạp không cử động, việc bọn họ hiện tại muốn làm so với cô ngày trước mơ hồ nghe bạn học nói còn muốn cam đảm hơn.
Bạn bè của cô, có không ít người miêu tả với cô việc kia, bọn họ đều nói, chỉ cần bởi yêu bạn trai nên có thể cho hắn.
Nhưng cô cùng hắn không có tình cảm, cho dù trong lòng rất ái mộ hắn, nhưng chuyện thân mật như vậy, cô có lẽ chưa từng trải qua.
“Em là tình nhân của tôi, mau diễn tốt vai của mình.” Hắn nhắc nhở.
Cô không có quyền cự tuyệt hắn, hiện tại hắn đang nắm trong tay công ty của cha cô, cô không thể phản kháng hắn...
Bàn tay nhỏ bé của Vân Yên chậm rãi hướng tới thân thể to lớn của hắn, môi cô dọc theo trán hắn, mắt hắn, mũi hắn, nhẹ nhàng hôn xuống.
Tay của cô chỉ dám đặt trên ngực hắn, ánh mắt không dám nhìn loạn, môi anh đào cũng chỉ dừng lại bên cạnh môi hắn, không dám làm gì thêm.
Nụ hôn ngây ngô của cô nhanh chóng khiến bụng dưới của hắn một hồi nóng ran, kiên quyết kích động không dung tình chút nào chứng minh sự ảnh hưởng của cô tới hắn.
Hắn giận hờn chiếm lấy tay cô, làm cho cô cách chạm vào phản ứng sinh lý dưới quần hắn. Hắn thầm nghĩ như vậy dục vọng của hắn có thể được giải trừ, lại không nghĩ tới dục vọng kiên định của hắn trở nên lớn hơn nữa trong lòng tay của cô.
Mới đầu Vân Yên còn không rõ hắn kéo tay cô vuốt ve bộ vị nào đó trên người hắn, đợi đến ý thức được, mang tay mình rút về, khuôn mặt đã đỏ bừng tựa như rặng mây trời chiều.
“Anh... Tại sao lại để cho tôi chạm vào chỗ đó của anh!” Bắp thịt rắn chắc xúc cảm như vậy, khiến cho trái tim nai con của cô không ngừng đập lung tung.
“Tôi không chỉ muốn em chạm vào nơi đó của tôi, tôi còn muốn em hôn nơi đó.” Hắn muốn nhục nhã cô, bởi vì cô là con gái của kẻ hại chết cha hắn, hắn đang ở trong lòng tự nói với mình.
Cô kinh hãi xua thẳng tay nói: “Tôi không được!” Hắn có thể nào muốn cô làm chuyện đáng sợ như vậy? Người này thật sự rất tà ác đó!
“Em tốt nhất làm nhanh một chút! Nếu không chờ một chút tôi cởi quần xuống, tôi sẽ cưỡng bức em!”Hắn uy hiếp nói.
“Anh... ” Hắn thật sự muốn cởi quần xuống sao? Không thể nào!
“Động tác nhanh một chút!” Nhục nhã cô khiến hắn cảm thấy một hồi cuồng loạn khoái cảm.
“Được, tôi làm, nhưng anh không thể làm chuyện đáng sợ hơn với tôi.” Cô nói trước điều kiện.
“Đồng ý.”
Vân Yên cúi đầu, nhắm mắt lại, dùng đầu lưỡi của mình gắng gượng đụng chạm vào dục vọng nam tính cách dưới lớp quần của hắn.
“Tôi không được...” Cô ủy khuất nói.
“Em không làm với tôi, vậy đành phải là tôi làm với em trước.”
Hắn xoay người đẩy cô ngã xuống giường, cường tráng xâm nhập giữa hai chân cô, bàn tay lửa nóng hướng bụng cô tìm kiếm, âu yếm nơi ẩm ướt của cô.
“Anh không cần làm vậy với tôi, tôi... rất thích anh!” Từ rất lâu rồi, cô đã thích hắn, nhưng hắn có thể chậm một chút hay không?
“Yêu thích tôi? Em hy vọng tôi cho em nhiều vui sướng hơn sao? Chúc mừng, em đã đạt được mục đích.”
Hắn bắt đầu nhiệt liệt hôn thân thể trắng như tuyết của cô, đôi môi đặt lên hai nụ hoa màu hồng trước ngực cô, môi cùng lưỡi của hắn không ngừng xoay chuyển, mà ngón tay hư hỏng cũng không buông lỏng lực đạo ở nơi thần bí của cô, mỗi một lần càng thêm xâm nhập nhiều hơn.
“Không cần, không cần... ” Hắn hành động như vậy là sai, cô nhất định phải sửa chữa hắn, nhưng thân thể mảnh mai của cô căn bản đánh không lại hắn.
“Nơi này của em đều ẩm ướt rồi, thừa nhận đi! Em yêu thích tôi làm vậy với em.” Hắn từ trước đến giờ sẽ không nhận lầm phản ứng của phụ nữ.
“Em không cần, em thích anh, đừng đối xử với em như vậy... “ Cô cũng chẳng biết tại sao, bắt đầu từ lần đầu tiên ở nhà hắn cho đến bây giờ, trong lòng cô đã không cách nào kiềm chế ái mộ hắn.
Tay của hắn tạm thời rút ra khỏi u huyệt trơn trợt của cô, đôi mày kiếm anh tuấn tà ác nhướn lên nói: “Em thích tôi? Em nghĩ em có thể thích tôi bao nhiêu?”
“Anh muốn, em đều sẽ cho anh.” Cô thành thực nói.
“Đã như vậy, cầm nó, để cho tôi tiến vào bên trong cơ thể em.” Hắn muốn xem cô rốt cuộc có thể hi sinh bao nhiêu vì hắn? Theo lời cô thì cô thích hắn bao nhiêu?
“Em không biết... “ Cô chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, huống chi cô sợ...
Diêm Thiên Phạm cầm tay của cô, dùng tay cô kéo khóa xuống, cách quần lót của hắn, cảm giác dục vọng hùng vĩ của hắn.
Hắn cởi bỏ chiếc quần dài trước mặt cô, dùng bàn tay nhỏ bé của cô kéo quần lót của hắn xuống.
Hiện ra trước mặt cô là nam tính khổng lồ của hắn... Vân Yên cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt, tim của cô không thể khống chế đập mạnh.
“Em ngồi lên trên người của tôi.” Hắn muốn từng chút từng chút tiến vào trong cô.
“Có thể không cần không... Em không muốn làm tình nhân của anh...” Cô nhắm mắt lại không dám nhìn hắn.
“Em muốn làm gì của tôi?” Con gái của kẻ thù như cô không có tư cách cự tuyệt hắn, nhưng hắn lại mặc cho cô cò kè mặc cả với hắn, có lẽ do loại khí chất hồn nhiên tản ra trên người cô mà hắn chưa từng tiếp xúc qua.
“Em muốn... làm người yêu của anh...” Cô vốn rất thích hắn, mặc dù hắn hận cha cô, nhưng cô tin tưởng chỉ cần mình yêu hắn sâu đậm, nhất định có thể làm lòng hắn tiêu tan hận ý.
Hắn không nhịn được giễu cợt sự ngây thơ của cô, nhưng hắn chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô...
“Em phải nghe theo lời tôi, chính là làm tình nhân của tôi.”
“Anh muốn... em phải làm như thế nào?” Cô thuận theo hỏi.
Hắn để cho cô dạng chân đến ngang hông của hắn, hơn nữa để hai tay cô cầm vật kiên định của hắn.
“Còn cần tôi phải chỉ em bước kế tiếp làm như thế nào sao?” Hắn đối với phụ nữ từ trước đến giờ không có kiên nhẫn, nhưng đối với cô, vì sao không dã man cướp đi trinh tiết của cô, mà là không ngừng trêu đùa cô đây? Có lẽ đây đối với hắn chỉ là một trò chơi đi! Hắn không rõ ý nghĩ của bản thân, chỉ có thể tự nói với mình như vậy.
Cô đột nhiên nhớ đến các bạn học miêu tả qua: “Có đau hay không?”
“Một chút xíu.” Nhìn ánh mắt cô, hắn tuyệt đối tin tưởng cô là lần đầu tiên, nếu như cô không phải là con gái của kẻ thù, có lẽ hắn sẽ dịu dàng hơn một chút.
“Có thể không cần hay không? Chúng ta làm như vậy là sai lầm... “Cô cố gắng sửa đổi ý kiến của hắn.
“Nếu như em không vượt qua cửa này, em vĩnh viễn cũng không thể trở thành tình nhân của tôi.” Muốn đùa bỡn một cô bé là một chuyện rất dễ dàng.
Cô phải dũng cảm một chút, Vân Yên tự nói với mình, bởi vì cô muốn hắn thích cô.
Khí phách củng tham muốn giữ lấy mười phần, cô dũng cảm cầm vật to lớn của hắn đưa vào, để cho thân thể mình chậm rãi thấp xuống...
Dục vọng của hắn thật sự quá khổng lồ, cô thử mấy lần đều không thể thành công, chỉ có thể để cho dục vọng rắc chắc của hắn ở bên ngoài u cốc của cô không tiến vào.
Trong lòng Diêm Thiên Phạm không khỏi phiền não, hắn hết sức tức giận, lần đầu tiên trong đời không thể kiểm soát được dụng vọng của mình, hắn xoay người đẩy cô ra, sải bước rời khỏi phòng.
Nhìn thân ảnh hắn rời đi, Vân Yên đem chăn kéo thật cao, nghĩ tới mình vừa rồi thật lớn mật, khuôn mặt nhịn không được bốc cháy.
Cô muốn đem lần đầu tiên dâng hiến cho hắn, cô rất tin tưởng hắn cũng sẽ thích cô, cô sẽ dùng hết mọi biện pháp để cho hắn thích cô, đúng! Cô phải cố gắng lên.
Vân Yên kéo chăn bông, mặt cười một mảnh đỏ bừng đi ngủ.
☆ ☆ ☆
Ban đêm, Diêm Thiên Phạm vẫn như cũ không ngủ được, hôm nay tim của hắn giống như bị gió lay động không cách nào bình tĩnh.
Hắn không ngủ vào ban đêm bởi vì ám ảnh của tuổi thơ luôn đeo bám hắn, xem ra sau này để cho hắn thao thức lại có thêm một lý do.
Kỳ quái? Cô là con gái của kẻ thù, tại sao lúc nãy trong lòng hắn chỉ là dâng lên ý nghĩ trêu đùa cô, mà không phải mạnh mẽ đoạt lấy cô?
Hắn bất luận thế nào cũng sẽ không động tình, bởi vì chỉ cần hắn động tình sẽ bị tổn thương, nhưng hiện tại trong lòng hắn lại khao khát quanh quẩn một loại cảm giác không hiểu được.
Lúc này, chỉ có tốc độ mới làm cho tim hắn thở lại bình thường!
Diêm Thiên Phạm khởi động chiếc xe thể thao Cadillac màu đỏ rời khỏi biệt thự, ở trên đường lớn không một bóng người, tùy ý rong ruổi...
Nhưng mặc cho gió đêm thổi quét, tâm tình không ổn định cũa hắn cũng không cách nào bình tĩnh lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.