Chương 3
Đường Y
05/08/2013
Sáng sớm ──
Bọn người hầu nơm nớp lo sợ đem bữa ăn sáng đã chuẩn bị tốt đưa đến bàn ăn.
Chủ nhân của bọn họ không bao giờ ăn bữa sáng, bởi vì bình thường thời gian này hắn đều đang ngủ, cũng nghiêm cấm bất cứ ai quấy rầy hắn. Không nghĩ tới, hôm nay hắn dĩ nhiên lại cùng một cô gái thoạt nhìn vô cùng thanh thuần ăn điểm tâm.
Diêm Thiên Phạm nhìn bữa sáng trước mặt cô cơ hồ cũng không hề nhúc nhích, không nhịn được ra lệnh: Ăn hết!”
Nhìn bộ dạng gầy gò của cô, giống như gió vừa thổi sẽ đem cả người cô thổi bay.
Vân Yên cúi đầu ngập ngừng nói: “Tôi không có khẩu vị, không muốn ăn.” Lá gan của cô luôn luôn nhỏ như vậy, mỗi lần nghe được thanh âm của hắn đều làm cho tim cô đập nhanh hơn, tâm tình hốt hoảng, nhìn đến khuôn mặt hắn làm cho cô kìm không được nhớ tới chuyện tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được xấu hổ.
“Ăn hết, tôi không muốn nói thêm lần thứ ba.” Hắn cũng không muốn ban đêm ôm cô cảm giác giống như đang ôm lấy một bộ xương.
Vân Yên nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Chính anh cũng không ăn... còn bắt người ta phải ăn hết.” Hắn cũng không đụng tới những đồ ăn trước mặt nha!
“Em nói gì?” Hắn có nghe lầm hay không, cô lại dám can đảm phản kháng hắn?
“Không có gì!” Vân Yên bắt đầu ngoan ngoãn vùi đầu khổ ăn, thật vất vả mới ăn xong bữa sáng.
“Tôi phải đi học.” Sống đến lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô ăn no đến thế.
“Tôi gọi tài xế của tôi đưa em đi học.” Để một cô gái còn trẻ như vậy một mình đi tới trường, hắn không yên lòng.
“Không cần, tôi có thể tự đi được.” Vân Yên thầm nghĩ, có thể giảm bớt cơ hội cùng hắn ở chung liền giảm đi.
“Không cho phép em từ chối tôi! Chờ một chút tôi đưa em đi.” Mọi người bên cạnh hắn không có một ai dám không nghe lời hắn, cô cư nhiên lại dám can đảm lần nữa khiêu chiến quyền uy của hắn, hắn nhất định sẽ trừng phạt cô.
Nghe hắn nói, biểu tình của Vân Yên giống như đụng phải đả kích rất lớn, mà khuôn mặt tuấn tú của Diêm Thiên Phạm càng thêm trầm xuống.
Phụ nữ, không có một ai không muốn ngồi lên xe của hắn, nhưng bảo cô đi xe của hắn, cô lại giống như tiến tới ngày tận thế, đây... coi là cái gì?
Có thể bởi vì tối hôm qua hắn không làm xong chuyện nên làm, cho nên cô mới lớn mật như vậy.
Đúng! Hắn phải nhanh làm cho cô quen thuộc thân thể hắn một chút.
Cô là con mồi trân quý nhất trong hành động trả thù, hắn sẽ cực kỳ hưởng thụ quá trình trò chơi này.
☆ ☆ ☆
Diêm Thiên Phạm chở Vân Yên đi tới gần cửa trường học, cách trường học không xa có một con đường tắt, Vân Yên nói với hắn: “Anh chở tôi đến đây là được rồi.” Để bạn học nhìn thấy hắn, cô thật sự không biết nên giải thích sự hiện hữu của hắn như thế nào.
Cô cho rằng hắn sẽ không nghe lời của cô... nhưng không nghĩ tới hắn lại dừng xe ở bên đường.
Hắn dùng một đôi mắt âm trầm thâm thúy nhìn cô nói: “Em muốn dùng chi phí như thế nào để cảm ơn tôi đây?” Hắn luôn luôn không làm chuyện người khác yêu cầu mà không tính công, hắn dĩ nhiên cũng muốn đòi lại thứ gì đó trên người của cô.
“Anh muốn tôi phải cảm ơn anh như thế nào?” Cô không biết ý tứ trong lời nói của hắn, khúc mắc giữa cha và nhà hắn tựa hồ đã đẩy cô vào một tình cảnh vô cùng phức tạp, cô xem không hiểu tâm tư của hắn, không hiểu hắn tột cùng muốn cô làm như thế nào?
Diêm Thiên Phạm nhấn xuống một cái nút, bên trong xe dâng lên một tấm màn đen, người bên ngoài không thấy được tình hình bên trong xe.
“Hôn tôi!” Hắn bức thiết cần nụ hôn của cô để an ủi sự khao khát của hắn, suốt đêm qua không ngủ, cộng thêm hương thơm trên người cô làm thân thể hắn dâng lên một khao khát bức thiết.
“Tôi không có kinh nghiệm.” Tối hôm qua là nụ hôn đầu tiên của cô, cô còn không biết làm thế nào chủ động hôn một người, cô cũng có chút thật sự không dám chạm vào bất kỳ vị trí nào trên người hắn.
Hắn lấy một tay kéo cô vào trong ngực, đưa đầu lưỡi liếm láp cánh môi đỏ như hoa hồng của cô, dùng đầu lưỡi tách môi cô ra, mút lấy sự ngọt ngào của cô.
Đầu lưỡi hắn ở bên trong môi cô trêu chọc khơi lên từng đợt dòng điện, khiến lòng của Vân Yên nhịn không được run lên, môi của hắn đang trêu chọc cô, lưỡi hắn chơi đùa cùng với cô, mà cô lại không biết làm sao lui về.
Ưm.
Hắn làm cho tay cô vòng lên cổ hắn, hai tay không kiên nhẫn cởi bỏ đồng phục học sinh của cô, vuốt ve bộ ngực tròn trịa, nắm lấy bầu ngực cao ngất, ngón út đặt tại nhụy tâm màu hồng, ngón tay cái dọc theo bên cạnh không ngừng di chuyển xung quanh.
Thân mình dương cương rắn chắc của của hắn nhanh chóng chống đỡ cô, mà cô nhận ra phần gắng gượng chồng đỡ cô dưới bụng hắn là cái gì!
Hắn... Lại muốn làm chuyện đã xảy ra đêm qua với cô sao?
Không được! Nơi này là đường lớn.
Cô dùng sức lực toàn thân, dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể cưởng tráng của hắn không chịu chút ảnh hưởng nào từ sức lực của cô.
Hắn cảm giác chút sức mạnh từ thân thể nhỏ bé của cô, thoáng buông cô ra, hỏi: “Em làm gì vậy?”
Chưa từng có người phụ nữ nào đang lúc hắn hưng phấn lại phá hư hứng thú của hắn.
Cô khẽ vuốt đôi môi sưng đỏ của mình, mặt đỏ tim đập nói: “Tôi phải mau đi học, không thì sẽ bị muộn.” Nếu như bởi cùng hắn hôn môi mà không kịp đi học, cô thật sẽ thẹn đến muốn chui xuống đất.
Hắn trầm mặc không nói một câu, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại di động cùng danh thiếp giao cho cô, nói với cô: “Đây là điện thoại di động, em mang theo bên người, không cho phép tắt máy, tôi muốn gặp em thì em nhất định phải đến, tôi không thích chờ đợi.” Cô là tình nhân của hắn, đương nhiên là tùy chỗ tùy lúc phải thỏa mãn nhu cầu cần thiết của hắn.
“Nếu như tôi không cẩn thận làm mất thì làm sao?” Mặc dù biết hành động trốn tránh giống như đà điểu rất ngu ngốc, nhưng cô vẫn nghĩ muốn thử một chút, dù sao có lúc cô không nghĩ sẽ đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Hắn làm sao lại không nhìn ra cô muốn thoát khỏi hắn, hắn nén xuống tức giận nói với cô: “Tôi sẽ đưa cho em một cái khác.” Phụ nữ, không có một người nào không thích thân thể cường tráng cùng kỷ xảo cao siêu của hắn, hắn thầm nghĩ chỉ cần cô hưởng qua tư vị đó một lần sẽ không còn muốn thoát khỏi hắn nữa.
“A! Tôi phải đi tới trường.” Chỉ cần tiếp tục ở đây, cô sẽ cảm nhận được mị lực phát ra từ trên người hắn.
Vân Yên mở cửa xe muốn xuống, nhưng lại phát hiện không mở được cửa xe, cô quay đầu nhìn về phía hắn.
Diêm Thiên Phạm nâng đầu của cô lên, ở bên cổ cô nhẹ nhàng cắn mút làn da mịn màng của cô, ở nơi nào đó lưu lại dấu ấn ngang ngược.
Hắn khẽ nói bên tai cô: “Vĩnh viễn đừng quên mùi tôi lưu lại trên thân thể của em.”
Đôi mắt kia sâu như màn đêm đen nhìn chăm chú vào cô, khiến cho cô rơi thật sâu trong đó.
“Đối với mùi của ác ma như anh, thật sự khiến tôi rất khó quên.” Vân Yên thành thật nói.
“Em cảm thấy tôi giống như ác ma? Đừng quên đem điện thoại di động bên người, chuẩn bị bất cứ lúc nào nhận điện thoại từ địa ngục triệu hồi, biết không?” Thanh âm của hắn như dây đàn, hấp dẫn ở bên tai cô, khiến nội tâm cô say mê.
“Em là ai?” Hắn hỏi khẽ.
Vẻ mặt Vân Yên hoang mang nhìn hắn, không biết nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào?
“Người phụ nữ của ác ma!” Hắn nói cho cô biết.
Hắn nâng bàn tay bé nhỏ của cô lên, ở mỗi một đầu ngón tay đều liếm hôn trêu đùa.
Cô cảm giác mình muốn ngất đi, giống như bị vây trong ma võng của hắn, vội vàng rút tay về.
Đặt tay lên càng xe, phát hiện cửa xe đã có thể mở ra.
Vân Yên chạy trối chết thật nhanh rời khỏi xe của hắn.
Diêm Thiên Phạm ngửi trong không khí hương thơm của cô lưu lại, cảm giác lòng của mình như xoáy lên một cảm giác kỳ dị.
Tiểu thiên sứ đó, hắn cơ hồ không kịp chờ đợi ăn cô, bởi vì cô ảnh hưởng tới hắn, bởi vì cô hoàn mỹ, ăn cô có thể khiến tội ác trên người hắn tăng thêm một tầng, làm cho linh hồn không chiếm được sự cứu giúp của hắn càng thêm trầm luân.
Môi của hắn lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, ánh mắt âm u lóe lên ánh sáng ma mị khiến lòng người run sợ.
☆ ☆ ☆
Trong sân trường, giờ nghỉ trưa ──
Vân Yên không có tâm tình ăn cơm trưa, cô dựa vào cây đa lớn dưới sân trường, nhìn lên đám mây đang di chuyển trên bầu trời, trong đầu không tự chủ nhớ tới mọi chuyện xảy ra ở biệt thự Diêm thị.
Người đàn ông nguy hiểm kia, bản năng của cô muốn giữ khoảng cách với hắn, nhưng sự thực không cho phép cô như thế, huống chi cô đã sớm ái mộ hắn, mỗi lần đôi mắt hắn nhìn cô, cô sẽ quên mất mình đang ở đâu.
Ai!
Vân Yên suy ngẫm xuất thần, cho đến khi Lý Sĩ Kỳ bạn cùng lớp bước tới gọi cô.
“Sĩ Kỳ, có chuyện gì sao?”
“Vân Yên, chủ nhật chúng ta cùng đi xem phim được không?” Hắn muốn theo đuổi cô, tất cả bạn học đều biết chuyện này, duy chỉ một mình cô là không biết, vì không muốn hù đến cô, cho tới giờ hắn mới tiến hành theo đuổi.
“Chuyện này...”
“Thần Quỷ Truyền Kỳ rất hay, cậu thường xuyên ở nhà, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài đi dạo, buổi chiều chúng ta xem phim xong mình liền đưa cậu về nhà.”
“Nhưng...” Ác ma kia quản lý tự do của cô, cô không biết có nên đi cùng Lý Sĩ Kỳ hay không.
“Chỉ là một bộ phim thôi mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều, xin tiếp nhận sự thành tâm thành ý của mình được không?” Hắn vươn tay về phía cô làm ra một động tác muốn mời.
“Được rồi!” Chỉ là xem phim, hẳn là không sao? Cô nghĩ thầm, xem phim xong cô sẽ lập tức trở về.
Lý Sĩ Kỳ nhìn vào cổ của cô, đột nhiên phát hiện một dấu rất giống dấu hôn, hắn cả kinh.
“Vân Yên, bên cổ cậu sao lại có một vết đọng?” Hắn khéo léo hỏi, muốn biết sự việc như thế nào.
“Đây là... tối hôm qua mình cùng các bạn đi hát Karaoke, không cẩn thận bị micro đập vào lưu lại dấu vết.” Cô cũng không thể nói là cô cùng ma quỷ ký giao dịch, lưu lại dấu hôn.
“Nhưng...” Lý Sĩ Kỳ đang muốn hỏi thêm một bước nữa, một hồi chuông điện thoại di động vang lên.
Vân Yên vội vàng bắt máy.
“A lô! Tôi là Vân Yên.”
“Bây giờ em lập tức đến công ty của tôi, tôi muốn thấy em.” Diêm Thiên Phạm bá đạo ra lệnh.
“Nhưng buổi chiều tôi cũng phải đi học!”
“Xin nghỉ!”
Diêm Thiên Phạm nói xong mệnh lệnh liền cúp điện thoại.
“Vân Yên, làm sao vậy? Là ai gọi cho cậu?” Lý Sĩ Kỳ tò mò hỏi.
“Là...” Cô ấp úng thật lâu, vẫn không nói nên lời là ai gọi điện cho cô.
“Không sao, cậu không muốn nói thì đừng nói, đừng quên cuối tuần này chúng ta cùng đi xem phim.” Lý Sĩ Kỳ rất quân tử, không muốn tìm tòi chân tướng, đối với dấu đọng trên cổ cô, có lẽ đúng như cô nói là do bị micro đập vào nên lưu lại.
Lý Sĩ Kỳ đột nhiên đem một tờ giấy nhét vào trong tay cô, hơn nữa chân thành nói với cô: “Đây là số điện thoại nhà mình, cậu có bất kỳ chuyện gì hãy gọi cho mình.” Lý Sĩ Kỳ cười với cô, sau đó đi về phía sân bóng.
Vân Yên tiện tay đem tờ giấy hắn đưa bỏ vào trong túi áo, nhìn điện thoại di động trong tay, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị đi xin nghỉ.
☆ ☆ ☆
Vân Yên đi vào xí nghiệp Diêm thị.
“Tôi muốn gặp Diêm Thiên Phạm tiên sinh.”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Thư ký hỏi.
“Không có!” Hắn chỉ là nói muốn gặp cô, cô phải hẹn trước như thế nào?
“Tổng tài của chúng tôi rất bận...”
“Xin cô thông báo một tiếng.” Nếu như hắn không thấy cô, có thể lại lên cơn với cô.
Đang lúc Vân Yên nói chuyện cùng thư ký, tiếng chuông điện thoại của thư ký đột nhiên vang lên.
Thư ký vừa tiếp điện thoại xong vội vàng nói với Vân Yên: “Thật xin lỗi, mời đi thang máy bên kia, lên lầu hai mươi bảy.”
Vân Yên đi vào thang máy, thẳng đến lầu hai mươi bảy.
Cô đi về phía một phòng có tấm biển kim loại khắc chữ phòng tổng tài, còn chưa nhìn thấy Diêm Thiên Phạm, thì có một thư ký đã chào hỏi cô: “Tổng tài ở bên trong chờ cô, mời vào.” Nữ thư ký dùng ánh mắt rất có địch ý quan sát cô, cũng mở cửa cho cô, chỉ vào bên trong cánh cửa nói với cô: “Tổng tài đang ở bên trong.”
“Cám ơn cô.” Vân Yên cảm ơn nữ thư ký, gõ cửa: “Cốc, cốc!”
“Mời vào.”
Vân Yên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiến vào bên trong phòng làm việc của Diêm Thiên Phạm.
Cô vừa đi vào phòng làm việc đã nhìn thấy hắn, thân thể cao lớn anh tuấn ngồi trên ghế làm việc, một thân áo đen đem khí thế tà mị tôn lên vẻ âm trầm, tròng mắt lãnh oanh đen như đao ra khỏi vỏ mang theo hàn quang.
Cô nhỏ giọng cẩn thận hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể gặp em sao? Tình nhân của tôi.” Trên người cô tỏa ra khí chất thanh thuần, khiến cho hắn có một cổ dục vọng mãnh liệt tin tưởng vào sự hồn nhiên của cô, nhưng kí ức thống khổ lúc nhỏ khiến cho hắn nổi lên sự phòng vệ ── phụ nữ là giả dối, là không thể tín nhiệm.
“Buổi chiều tôi còn phải đi học!”Cô chưa bao giờ bỏ bất kỳ một buổi học nào, nhưng bây giờ vì hắn mà phá giới.
“Chỉ cần tôi thích, dù lúc nào em cũng phải thỏa mãn tôi.” Đối với hắn mà nói, cô chỉ là chiến lợi phẩm để trả thù, cô chỉ là một tù binh không có khả năng.
“Anh... ” Rõ ràng vì lời nói của hắn mà cô cảm thấy tâm thần bất an.
“Tới đây!” Diêm Thiên Phạm trầm giọng ra lệnh.
Vân Yên nghe thanh âm tràn đầy uy hiếp của hắn, chỉ đành từng bước từng bước bất đắc dĩ đi tới trước mặt hắn.
Chờ tới khi cô đến gần hắn thì bàn tay của hắn duỗi ra một phen kéo cô vào trong lòng.
Hắn bắt được cái mông tròn của cô, để cho cô ngồi trên phần nóng rực của hắn.
“Tôi muốn em!” Sau giữa trưa, đang tịch mịch cùng phiền não, hắn đột nhiên có kích động muốn nhìn thấy cô cùng hôn cô.
Cô lấy âm thanh yêu ớt như muỗi đề nghị với hắn: “Anh có thể... cùng những cô gái khác, thư ký bên ngoài dường như rất có ý tứ đối với anh nha!” Mặc dù ái mộ hắn, nhưng vóc người hắn cường tráng to lớn, vẫn khiến trong lòng cô... sinh ra cảm giác bị áp bách.
“Tôi chỉ muốn em.” Trên người cô tỏa ra hương thơm xử nữ khơi dậy ham muốn của hắn.
Hắn di chuyển thân thể mềm mại của cô, để cho thân thể cô mềm mại chống đỡ hạ thân của hắn, dục vọng dâng trào bộc phát đang căng cứng.
“Anh... Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả khoản nợ mà cha tôi thiếu anh, anh có thể bỏ qua cho cha tôi hay không, bỏ qua cho tôi?” Cô nguyện ý cầu xin hắn, chỉ cần hắn không đem chủ ý lệch lạc đó đến trên người cô, hắn đối với cô còn không có tình yêu, sự kết hợp chỉ có dục vọng đó rất khốn cùng.
“Không thể! Tôi nói rồi, trừ phi tôi chán ghét em, em mới có thể rời đi.” Tiểu yêu tinh thanh thuần này, hiện tại hắn vừa mới muốn bắt đầu hưởng thụ niềm vui thú săn bắt cô!
“Nhưng... Tôi không muốn lưu lại bên cạnh anh, tôi muốn có cuộc sống bình thường như lúc trước.” Yêu mến một người không nhất thiết phải bồi thường trái tim của mình, huống chi hắn còn hận cô, cô không cần phát sinh quan hệ thân mật với hắn dưới loại tình huống này.
“Em không thích tôi sao?” Phụ nữ, không có một ai không bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, chẳng lẽ cô là ngoại lệ.
“Tôi thích anh... Nhưng... cũng có chút sợ anh.” Vân Yên nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt Diêm Thiên Phạm bỗng chốc hiện lên một nụ cười hứng thú nói: “Sợ tôi! Tại sao?”
“Bởi vì nụ hôn của anh... khiến cho tôi bị mê hoặc.” Môi của hắn thường khiến cho cô lâm vào một loại ảo giác không hiểu nôit, mỗi lần bị hắn hôn môi, nội tâm của cô liền cảm thấy mê võng không dứt.
“Tôi là người đầu tiên hôn em sao?” Hắn cõi lòng đầy mong đợi hỏi.
“Đúng vậy.” Cô thành thật nói.
Tim của hắn hơi chấn động, trên thực tế, hiện tại rất nhiều học sinh trung học đã sớm có kinh nghiệm, không nghĩ tới cô còn ngây thơ như thế, huống chi dáng dấp cô mềm mại động lòng người như vậy.
Cô thật sự là Thiên Sứ sao?
Tim của hắn khẽ động, đôi môi lập tức đặt lên môi cô, bàn tay cũng thăm dò vào bên trong quần áo của cô, vuốt ve phần mượt mà mà kiên đĩnh của cô, bỗng chốc tròng mắt sắc bén của hắn nhìn thấy tờ giấy nhỏ lộ ra trong túi áo cô.
Tay của hắn tạm thời rời khỏi người cô, lấy tờ giấy trong túi áo cô ra, hướng về phía cô chất vấn: “Đây là cái gì?” Cô lại dám ở sau lưng hắn phản bội hắn! Hắn còn tưởng rằng cô thanh thuần đúng như những gì cô biểu hiên?
“Tôi... số điện thoại của bạn học.” Sớm biết vậy sẽ không tùy tiện ném loạn tờ giấy này, lần này thảm rồi!
“Nam hay nữ?” Hắn có hứng thú với giới tính của chủ nhân tờ giấy này.
“Nếu như tôi nói là nữ, anh có tin hay không?” Mặc dù cô bình thường rất mơ hồ, nhưng lúc gặp thời khắc nguy hiểm, vẫn có mấy phần thanh tỉnh.
“Không tin!” Hắn có thể quan sát sắc mặt của cô, biết rõ cô nói thật hay không, mới vừa rồi, hắn thiếu chút nữa liền bị cô lừa.
Vân Yên ngây thơ nói: “Là nữ.” Cô vẫn nói dối, hy vọng có thể giấu được hắn.
“Em muốn hiện tại tôi gọi số điện thoại này xác nhận một chút không?” Hắn ung dung hỏi.
“Đừng gọi, là nữ.”
“Em nên vì lời nói dối của mình mà trả giá thật lớn.” Vẻ mặt hốt hoảng của cô đã là chứng cứ rõ nhất.
Hắn còn tưởng rằng cô thiện lương ngây thơ, nguyên lai cô không khác biệt so với những người phụ nữ khác.
Phụ nữ là đóa hoa có gai nhọn, hắn sẽ bị đâm thương tích đầy người, sinh mệnh của hắn vĩnh viễn sẽ không có ánh sáng, chỉ có bóng tối.
Hắn thô bạo xé toạc bộ đồng phục học sinh của cô, để cho cô ngồi trên bàn làm việc của hắn, đôi tay vén váy của cô cao lên, bàn tay ôn hoà hiền hậu chạm vào u cốc giữa hai chân cô.
“Anh... Không thể như vậy!” Chân của cô dùng sức đá, tay không ngừng vùng vẫy, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Hắn cúi đầu, cách nội y của cô, hôn vào giữa rãnh ngực của cô, cuối cùng ngậm toàn bộ nụ hoa của cô vào trong miệng.
“Buông tôi ra!”
Môi của hắn chặn tiếng thét chói tai lại, bàn tay trái bắt lấy hai tay của cô đặt lên trên đầu, bàn tay phải xé rách quần lót của cô ra.
Cô muốn khép thật chặt hai chân lại, thế nhưng hắn lại hung tợn dùng sức mở hai chân cô ra.
Diêm Thiên Phạm cầm dao dọc giấy trên bàn lên, dùng sức lướt nhẹ qua mặt cô, lướt qua tóc, qua cổ, đi tới cặp ngực tuyết trắng, tới giữa rãnh ngực mê người, dừng lại một chút ở rốn cô, quấn quanh khu rừng rậm giữa hai bắp đùi của cô.
“Tôi không muốn thấy em chảy máu, đừng ép tôi.”
Thần thái âm trầm lạnh lùng cùng quỷ dị của hắn khiến cho cô kinh sợ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hắn cởi quần của mình, sau khi để cho cô nằm xuống trên bàn làm việc, dục vọng cứng chắc chống đỡ nơi tư mật của cô.
Hắn để cho vật to lớn của mình trước tiên thăm dò ở bên ngoài u cốc, sau đó bắt đầu từ từ thẳng tiến, nhưng lối vào của cô thực sự quá chật hẹp, hơn nữa còn khô khốc vô cùng, khiến cho hắn không cách nào thuận lợi tiến vào.
“Đau quá...” Cô căn bản không chịu nổi vật khổng lồ của hắn, cô không hiểu hắn tại sao không buông tha cho cô?
“Em là xử nữ sao? Đây là lần thứ mấy giải phẫu?” Tay của hắn dùng sức mở rộng bắp đùi của cô, đang muốn để cho hạ thể cứng rắn của mình xâm nhập nơi nhỏ hẹp trong cơ thể cô thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
“Tổng tài ──” Nữ thư ký nghẹn họng trân trối nhìn một màn trước mắt, kỳ quái? Tổng tài vốn không quan hệ nam nữ trong phòng làm việc, như thế nào...
“Đi ra ngoài!” Ngày mai cô ta có thể không cần đi làm nữa rồi, Diêm Thiên Phạm ở trong lòng quyết định.
“Vâng!” Nữ thư ký bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hãi, vội vàng thối lui.
“Anh làm cho tôi thật là đau, thả tôi ra.”
Diêm Thiên Phạm nhìn cô không nói một câu, hắn dùng ngón tay đâm vào tấm màng mỏng co dãn mang theo sự ngăn trở trong cơ thể cơ.
“Em là xử nữ sao?” Hắn ôm mong đợi hỏi.
“Vâng!” Cô nức nở nói.
Nghe được câu trả lời của cô, hắn rút ngón tay ra, rời khỏi cơ thể cô.
Vân Yên biết nguy cơ tạm thời được giải trừ.
“Không cho phép lừa gạt tôi nữa, mỗi một tấc trên người em đều thuộc về tôi, em hiểu chưa?” Hắn lớn tiếng tuyên bố quyền sở hữu.
Cô nhảy xuống bàn, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, rụt rè nói: “Tôi biết rồi, anh cũng không cần lớn tiếng như vậy!” Việc vừa mới rồi bị người khác bắt gặp, trời ạ! Vân Yên nhìn chiếc quần lót trên mặt đất bị người đàn ông này xé rách, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi suy sụp xuống.
“Anh có đồ may vá không?” Cô khâu lại một chút, miễn cưỡng còn có thể mặc được.
“Không cần mặc, đỡ phiền toái tôi lần tới lại phải cởi.” Hắn nghênh ngang nói.
Cô nghẹn họng trân trối nhìn hắn, đối với câu trả lời của hắn cảm thấy có chút tin tưởng.
“Tôi đi mượn giúp em.” Hắn vội vã đổi lời, dù sao, thân thể của cô chỉ có thể cho một người là hắn nhìn, hắn cũng không muốn tiện nghi cho những người khác.
Diêm Thiên Phạm hảo hảo mặc quần áo xong, đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong đầu Vân Yên nghĩ tới tình cảnh kích tình vừa rồi, nội tâm bị chấn động phải thật lâu mới có thể bình phục.
Không lâu sau, Diêm Thiên Phạm trở lại, đem hộp kim chỉ trên tay đưa tới trước mặt cô.
Vân Yên lấy lại tinh thần đón lấy hộp kim chỉ, động tác nhanh chóng khâu lại.
“Lần sau, em sẽ không may mắn như vậy nữa!” Lần sau cơ hội tới, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô nữa, hắn nhất định sẽ làm cho thân thể của hai người giao dung làm một.
“Anh... Thực điên cuồng.” Cô ủy khuất oán trách.
“Lần sau em sẽ đau hơn.” Hắn lớn tiếng tuyên bố.
Lời nói của hắn khiến mặt Vân Yên càng thêm trắng bệch.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, hắn quyết định không trêu chọc cô nữa.
“Tôi phân phó tài xế đưa em trở về trường học.”
Diêm Thiên Phạm cho gọi, không lau sau Vân Yên liền bị tài xế đưa đi.
Diêm Thiên Phạm nhớ tới hai người bọn họ mới vừa kích tình triền miên, sắc mặt lại trở nên âm u từ trong ngăn kéo lấy ra bản kế hoạch thôn tính xí nghiệp Bạch thị.
Đúng! Hắn muốn con gái của Bạch Tung Nhạc, cũng muốn công ty của ông ta, càng thêm quang minh chính đại hưởng dụng thân thể con gái ông ta, đây là kế hoạch hoàn mỹ nhất của hắn, hẳn là làm cho người ta mong đợi.
Hắn khép hai mắt lại, để cho bóng tối từ từ cắn nuốt tâm linh của hắn, chỉ có góc tối yên lặng này có thể chứa chấp linh hồn bị thương của hắn.
Hắn muốn xuất ra lưỡi dao sắc bén trước. Tránh cho mình bị đâm bị thương.
Từ trước đến nay, hắn cũng sẽ không giữ lại đường sống cho kẻ mà hắn muốn trả thù, chỉ có như vậy hắn mới có thể toàn thân mà lui.
Bọn người hầu nơm nớp lo sợ đem bữa ăn sáng đã chuẩn bị tốt đưa đến bàn ăn.
Chủ nhân của bọn họ không bao giờ ăn bữa sáng, bởi vì bình thường thời gian này hắn đều đang ngủ, cũng nghiêm cấm bất cứ ai quấy rầy hắn. Không nghĩ tới, hôm nay hắn dĩ nhiên lại cùng một cô gái thoạt nhìn vô cùng thanh thuần ăn điểm tâm.
Diêm Thiên Phạm nhìn bữa sáng trước mặt cô cơ hồ cũng không hề nhúc nhích, không nhịn được ra lệnh: Ăn hết!”
Nhìn bộ dạng gầy gò của cô, giống như gió vừa thổi sẽ đem cả người cô thổi bay.
Vân Yên cúi đầu ngập ngừng nói: “Tôi không có khẩu vị, không muốn ăn.” Lá gan của cô luôn luôn nhỏ như vậy, mỗi lần nghe được thanh âm của hắn đều làm cho tim cô đập nhanh hơn, tâm tình hốt hoảng, nhìn đến khuôn mặt hắn làm cho cô kìm không được nhớ tới chuyện tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được xấu hổ.
“Ăn hết, tôi không muốn nói thêm lần thứ ba.” Hắn cũng không muốn ban đêm ôm cô cảm giác giống như đang ôm lấy một bộ xương.
Vân Yên nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, nhịn không được nhỏ giọng nói thầm: “Chính anh cũng không ăn... còn bắt người ta phải ăn hết.” Hắn cũng không đụng tới những đồ ăn trước mặt nha!
“Em nói gì?” Hắn có nghe lầm hay không, cô lại dám can đảm phản kháng hắn?
“Không có gì!” Vân Yên bắt đầu ngoan ngoãn vùi đầu khổ ăn, thật vất vả mới ăn xong bữa sáng.
“Tôi phải đi học.” Sống đến lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô ăn no đến thế.
“Tôi gọi tài xế của tôi đưa em đi học.” Để một cô gái còn trẻ như vậy một mình đi tới trường, hắn không yên lòng.
“Không cần, tôi có thể tự đi được.” Vân Yên thầm nghĩ, có thể giảm bớt cơ hội cùng hắn ở chung liền giảm đi.
“Không cho phép em từ chối tôi! Chờ một chút tôi đưa em đi.” Mọi người bên cạnh hắn không có một ai dám không nghe lời hắn, cô cư nhiên lại dám can đảm lần nữa khiêu chiến quyền uy của hắn, hắn nhất định sẽ trừng phạt cô.
Nghe hắn nói, biểu tình của Vân Yên giống như đụng phải đả kích rất lớn, mà khuôn mặt tuấn tú của Diêm Thiên Phạm càng thêm trầm xuống.
Phụ nữ, không có một ai không muốn ngồi lên xe của hắn, nhưng bảo cô đi xe của hắn, cô lại giống như tiến tới ngày tận thế, đây... coi là cái gì?
Có thể bởi vì tối hôm qua hắn không làm xong chuyện nên làm, cho nên cô mới lớn mật như vậy.
Đúng! Hắn phải nhanh làm cho cô quen thuộc thân thể hắn một chút.
Cô là con mồi trân quý nhất trong hành động trả thù, hắn sẽ cực kỳ hưởng thụ quá trình trò chơi này.
☆ ☆ ☆
Diêm Thiên Phạm chở Vân Yên đi tới gần cửa trường học, cách trường học không xa có một con đường tắt, Vân Yên nói với hắn: “Anh chở tôi đến đây là được rồi.” Để bạn học nhìn thấy hắn, cô thật sự không biết nên giải thích sự hiện hữu của hắn như thế nào.
Cô cho rằng hắn sẽ không nghe lời của cô... nhưng không nghĩ tới hắn lại dừng xe ở bên đường.
Hắn dùng một đôi mắt âm trầm thâm thúy nhìn cô nói: “Em muốn dùng chi phí như thế nào để cảm ơn tôi đây?” Hắn luôn luôn không làm chuyện người khác yêu cầu mà không tính công, hắn dĩ nhiên cũng muốn đòi lại thứ gì đó trên người của cô.
“Anh muốn tôi phải cảm ơn anh như thế nào?” Cô không biết ý tứ trong lời nói của hắn, khúc mắc giữa cha và nhà hắn tựa hồ đã đẩy cô vào một tình cảnh vô cùng phức tạp, cô xem không hiểu tâm tư của hắn, không hiểu hắn tột cùng muốn cô làm như thế nào?
Diêm Thiên Phạm nhấn xuống một cái nút, bên trong xe dâng lên một tấm màn đen, người bên ngoài không thấy được tình hình bên trong xe.
“Hôn tôi!” Hắn bức thiết cần nụ hôn của cô để an ủi sự khao khát của hắn, suốt đêm qua không ngủ, cộng thêm hương thơm trên người cô làm thân thể hắn dâng lên một khao khát bức thiết.
“Tôi không có kinh nghiệm.” Tối hôm qua là nụ hôn đầu tiên của cô, cô còn không biết làm thế nào chủ động hôn một người, cô cũng có chút thật sự không dám chạm vào bất kỳ vị trí nào trên người hắn.
Hắn lấy một tay kéo cô vào trong ngực, đưa đầu lưỡi liếm láp cánh môi đỏ như hoa hồng của cô, dùng đầu lưỡi tách môi cô ra, mút lấy sự ngọt ngào của cô.
Đầu lưỡi hắn ở bên trong môi cô trêu chọc khơi lên từng đợt dòng điện, khiến lòng của Vân Yên nhịn không được run lên, môi của hắn đang trêu chọc cô, lưỡi hắn chơi đùa cùng với cô, mà cô lại không biết làm sao lui về.
Ưm.
Hắn làm cho tay cô vòng lên cổ hắn, hai tay không kiên nhẫn cởi bỏ đồng phục học sinh của cô, vuốt ve bộ ngực tròn trịa, nắm lấy bầu ngực cao ngất, ngón út đặt tại nhụy tâm màu hồng, ngón tay cái dọc theo bên cạnh không ngừng di chuyển xung quanh.
Thân mình dương cương rắn chắc của của hắn nhanh chóng chống đỡ cô, mà cô nhận ra phần gắng gượng chồng đỡ cô dưới bụng hắn là cái gì!
Hắn... Lại muốn làm chuyện đã xảy ra đêm qua với cô sao?
Không được! Nơi này là đường lớn.
Cô dùng sức lực toàn thân, dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng thân thể cưởng tráng của hắn không chịu chút ảnh hưởng nào từ sức lực của cô.
Hắn cảm giác chút sức mạnh từ thân thể nhỏ bé của cô, thoáng buông cô ra, hỏi: “Em làm gì vậy?”
Chưa từng có người phụ nữ nào đang lúc hắn hưng phấn lại phá hư hứng thú của hắn.
Cô khẽ vuốt đôi môi sưng đỏ của mình, mặt đỏ tim đập nói: “Tôi phải mau đi học, không thì sẽ bị muộn.” Nếu như bởi cùng hắn hôn môi mà không kịp đi học, cô thật sẽ thẹn đến muốn chui xuống đất.
Hắn trầm mặc không nói một câu, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại di động cùng danh thiếp giao cho cô, nói với cô: “Đây là điện thoại di động, em mang theo bên người, không cho phép tắt máy, tôi muốn gặp em thì em nhất định phải đến, tôi không thích chờ đợi.” Cô là tình nhân của hắn, đương nhiên là tùy chỗ tùy lúc phải thỏa mãn nhu cầu cần thiết của hắn.
“Nếu như tôi không cẩn thận làm mất thì làm sao?” Mặc dù biết hành động trốn tránh giống như đà điểu rất ngu ngốc, nhưng cô vẫn nghĩ muốn thử một chút, dù sao có lúc cô không nghĩ sẽ đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của hắn.
Hắn làm sao lại không nhìn ra cô muốn thoát khỏi hắn, hắn nén xuống tức giận nói với cô: “Tôi sẽ đưa cho em một cái khác.” Phụ nữ, không có một người nào không thích thân thể cường tráng cùng kỷ xảo cao siêu của hắn, hắn thầm nghĩ chỉ cần cô hưởng qua tư vị đó một lần sẽ không còn muốn thoát khỏi hắn nữa.
“A! Tôi phải đi tới trường.” Chỉ cần tiếp tục ở đây, cô sẽ cảm nhận được mị lực phát ra từ trên người hắn.
Vân Yên mở cửa xe muốn xuống, nhưng lại phát hiện không mở được cửa xe, cô quay đầu nhìn về phía hắn.
Diêm Thiên Phạm nâng đầu của cô lên, ở bên cổ cô nhẹ nhàng cắn mút làn da mịn màng của cô, ở nơi nào đó lưu lại dấu ấn ngang ngược.
Hắn khẽ nói bên tai cô: “Vĩnh viễn đừng quên mùi tôi lưu lại trên thân thể của em.”
Đôi mắt kia sâu như màn đêm đen nhìn chăm chú vào cô, khiến cho cô rơi thật sâu trong đó.
“Đối với mùi của ác ma như anh, thật sự khiến tôi rất khó quên.” Vân Yên thành thật nói.
“Em cảm thấy tôi giống như ác ma? Đừng quên đem điện thoại di động bên người, chuẩn bị bất cứ lúc nào nhận điện thoại từ địa ngục triệu hồi, biết không?” Thanh âm của hắn như dây đàn, hấp dẫn ở bên tai cô, khiến nội tâm cô say mê.
“Em là ai?” Hắn hỏi khẽ.
Vẻ mặt Vân Yên hoang mang nhìn hắn, không biết nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào?
“Người phụ nữ của ác ma!” Hắn nói cho cô biết.
Hắn nâng bàn tay bé nhỏ của cô lên, ở mỗi một đầu ngón tay đều liếm hôn trêu đùa.
Cô cảm giác mình muốn ngất đi, giống như bị vây trong ma võng của hắn, vội vàng rút tay về.
Đặt tay lên càng xe, phát hiện cửa xe đã có thể mở ra.
Vân Yên chạy trối chết thật nhanh rời khỏi xe của hắn.
Diêm Thiên Phạm ngửi trong không khí hương thơm của cô lưu lại, cảm giác lòng của mình như xoáy lên một cảm giác kỳ dị.
Tiểu thiên sứ đó, hắn cơ hồ không kịp chờ đợi ăn cô, bởi vì cô ảnh hưởng tới hắn, bởi vì cô hoàn mỹ, ăn cô có thể khiến tội ác trên người hắn tăng thêm một tầng, làm cho linh hồn không chiếm được sự cứu giúp của hắn càng thêm trầm luân.
Môi của hắn lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, ánh mắt âm u lóe lên ánh sáng ma mị khiến lòng người run sợ.
☆ ☆ ☆
Trong sân trường, giờ nghỉ trưa ──
Vân Yên không có tâm tình ăn cơm trưa, cô dựa vào cây đa lớn dưới sân trường, nhìn lên đám mây đang di chuyển trên bầu trời, trong đầu không tự chủ nhớ tới mọi chuyện xảy ra ở biệt thự Diêm thị.
Người đàn ông nguy hiểm kia, bản năng của cô muốn giữ khoảng cách với hắn, nhưng sự thực không cho phép cô như thế, huống chi cô đã sớm ái mộ hắn, mỗi lần đôi mắt hắn nhìn cô, cô sẽ quên mất mình đang ở đâu.
Ai!
Vân Yên suy ngẫm xuất thần, cho đến khi Lý Sĩ Kỳ bạn cùng lớp bước tới gọi cô.
“Sĩ Kỳ, có chuyện gì sao?”
“Vân Yên, chủ nhật chúng ta cùng đi xem phim được không?” Hắn muốn theo đuổi cô, tất cả bạn học đều biết chuyện này, duy chỉ một mình cô là không biết, vì không muốn hù đến cô, cho tới giờ hắn mới tiến hành theo đuổi.
“Chuyện này...”
“Thần Quỷ Truyền Kỳ rất hay, cậu thường xuyên ở nhà, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài đi dạo, buổi chiều chúng ta xem phim xong mình liền đưa cậu về nhà.”
“Nhưng...” Ác ma kia quản lý tự do của cô, cô không biết có nên đi cùng Lý Sĩ Kỳ hay không.
“Chỉ là một bộ phim thôi mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều, xin tiếp nhận sự thành tâm thành ý của mình được không?” Hắn vươn tay về phía cô làm ra một động tác muốn mời.
“Được rồi!” Chỉ là xem phim, hẳn là không sao? Cô nghĩ thầm, xem phim xong cô sẽ lập tức trở về.
Lý Sĩ Kỳ nhìn vào cổ của cô, đột nhiên phát hiện một dấu rất giống dấu hôn, hắn cả kinh.
“Vân Yên, bên cổ cậu sao lại có một vết đọng?” Hắn khéo léo hỏi, muốn biết sự việc như thế nào.
“Đây là... tối hôm qua mình cùng các bạn đi hát Karaoke, không cẩn thận bị micro đập vào lưu lại dấu vết.” Cô cũng không thể nói là cô cùng ma quỷ ký giao dịch, lưu lại dấu hôn.
“Nhưng...” Lý Sĩ Kỳ đang muốn hỏi thêm một bước nữa, một hồi chuông điện thoại di động vang lên.
Vân Yên vội vàng bắt máy.
“A lô! Tôi là Vân Yên.”
“Bây giờ em lập tức đến công ty của tôi, tôi muốn thấy em.” Diêm Thiên Phạm bá đạo ra lệnh.
“Nhưng buổi chiều tôi cũng phải đi học!”
“Xin nghỉ!”
Diêm Thiên Phạm nói xong mệnh lệnh liền cúp điện thoại.
“Vân Yên, làm sao vậy? Là ai gọi cho cậu?” Lý Sĩ Kỳ tò mò hỏi.
“Là...” Cô ấp úng thật lâu, vẫn không nói nên lời là ai gọi điện cho cô.
“Không sao, cậu không muốn nói thì đừng nói, đừng quên cuối tuần này chúng ta cùng đi xem phim.” Lý Sĩ Kỳ rất quân tử, không muốn tìm tòi chân tướng, đối với dấu đọng trên cổ cô, có lẽ đúng như cô nói là do bị micro đập vào nên lưu lại.
Lý Sĩ Kỳ đột nhiên đem một tờ giấy nhét vào trong tay cô, hơn nữa chân thành nói với cô: “Đây là số điện thoại nhà mình, cậu có bất kỳ chuyện gì hãy gọi cho mình.” Lý Sĩ Kỳ cười với cô, sau đó đi về phía sân bóng.
Vân Yên tiện tay đem tờ giấy hắn đưa bỏ vào trong túi áo, nhìn điện thoại di động trong tay, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị đi xin nghỉ.
☆ ☆ ☆
Vân Yên đi vào xí nghiệp Diêm thị.
“Tôi muốn gặp Diêm Thiên Phạm tiên sinh.”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Thư ký hỏi.
“Không có!” Hắn chỉ là nói muốn gặp cô, cô phải hẹn trước như thế nào?
“Tổng tài của chúng tôi rất bận...”
“Xin cô thông báo một tiếng.” Nếu như hắn không thấy cô, có thể lại lên cơn với cô.
Đang lúc Vân Yên nói chuyện cùng thư ký, tiếng chuông điện thoại của thư ký đột nhiên vang lên.
Thư ký vừa tiếp điện thoại xong vội vàng nói với Vân Yên: “Thật xin lỗi, mời đi thang máy bên kia, lên lầu hai mươi bảy.”
Vân Yên đi vào thang máy, thẳng đến lầu hai mươi bảy.
Cô đi về phía một phòng có tấm biển kim loại khắc chữ phòng tổng tài, còn chưa nhìn thấy Diêm Thiên Phạm, thì có một thư ký đã chào hỏi cô: “Tổng tài ở bên trong chờ cô, mời vào.” Nữ thư ký dùng ánh mắt rất có địch ý quan sát cô, cũng mở cửa cho cô, chỉ vào bên trong cánh cửa nói với cô: “Tổng tài đang ở bên trong.”
“Cám ơn cô.” Vân Yên cảm ơn nữ thư ký, gõ cửa: “Cốc, cốc!”
“Mời vào.”
Vân Yên nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tiến vào bên trong phòng làm việc của Diêm Thiên Phạm.
Cô vừa đi vào phòng làm việc đã nhìn thấy hắn, thân thể cao lớn anh tuấn ngồi trên ghế làm việc, một thân áo đen đem khí thế tà mị tôn lên vẻ âm trầm, tròng mắt lãnh oanh đen như đao ra khỏi vỏ mang theo hàn quang.
Cô nhỏ giọng cẩn thận hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì thì không thể gặp em sao? Tình nhân của tôi.” Trên người cô tỏa ra khí chất thanh thuần, khiến cho hắn có một cổ dục vọng mãnh liệt tin tưởng vào sự hồn nhiên của cô, nhưng kí ức thống khổ lúc nhỏ khiến cho hắn nổi lên sự phòng vệ ── phụ nữ là giả dối, là không thể tín nhiệm.
“Buổi chiều tôi còn phải đi học!”Cô chưa bao giờ bỏ bất kỳ một buổi học nào, nhưng bây giờ vì hắn mà phá giới.
“Chỉ cần tôi thích, dù lúc nào em cũng phải thỏa mãn tôi.” Đối với hắn mà nói, cô chỉ là chiến lợi phẩm để trả thù, cô chỉ là một tù binh không có khả năng.
“Anh... ” Rõ ràng vì lời nói của hắn mà cô cảm thấy tâm thần bất an.
“Tới đây!” Diêm Thiên Phạm trầm giọng ra lệnh.
Vân Yên nghe thanh âm tràn đầy uy hiếp của hắn, chỉ đành từng bước từng bước bất đắc dĩ đi tới trước mặt hắn.
Chờ tới khi cô đến gần hắn thì bàn tay của hắn duỗi ra một phen kéo cô vào trong lòng.
Hắn bắt được cái mông tròn của cô, để cho cô ngồi trên phần nóng rực của hắn.
“Tôi muốn em!” Sau giữa trưa, đang tịch mịch cùng phiền não, hắn đột nhiên có kích động muốn nhìn thấy cô cùng hôn cô.
Cô lấy âm thanh yêu ớt như muỗi đề nghị với hắn: “Anh có thể... cùng những cô gái khác, thư ký bên ngoài dường như rất có ý tứ đối với anh nha!” Mặc dù ái mộ hắn, nhưng vóc người hắn cường tráng to lớn, vẫn khiến trong lòng cô... sinh ra cảm giác bị áp bách.
“Tôi chỉ muốn em.” Trên người cô tỏa ra hương thơm xử nữ khơi dậy ham muốn của hắn.
Hắn di chuyển thân thể mềm mại của cô, để cho thân thể cô mềm mại chống đỡ hạ thân của hắn, dục vọng dâng trào bộc phát đang căng cứng.
“Anh... Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả khoản nợ mà cha tôi thiếu anh, anh có thể bỏ qua cho cha tôi hay không, bỏ qua cho tôi?” Cô nguyện ý cầu xin hắn, chỉ cần hắn không đem chủ ý lệch lạc đó đến trên người cô, hắn đối với cô còn không có tình yêu, sự kết hợp chỉ có dục vọng đó rất khốn cùng.
“Không thể! Tôi nói rồi, trừ phi tôi chán ghét em, em mới có thể rời đi.” Tiểu yêu tinh thanh thuần này, hiện tại hắn vừa mới muốn bắt đầu hưởng thụ niềm vui thú săn bắt cô!
“Nhưng... Tôi không muốn lưu lại bên cạnh anh, tôi muốn có cuộc sống bình thường như lúc trước.” Yêu mến một người không nhất thiết phải bồi thường trái tim của mình, huống chi hắn còn hận cô, cô không cần phát sinh quan hệ thân mật với hắn dưới loại tình huống này.
“Em không thích tôi sao?” Phụ nữ, không có một ai không bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, chẳng lẽ cô là ngoại lệ.
“Tôi thích anh... Nhưng... cũng có chút sợ anh.” Vân Yên nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt Diêm Thiên Phạm bỗng chốc hiện lên một nụ cười hứng thú nói: “Sợ tôi! Tại sao?”
“Bởi vì nụ hôn của anh... khiến cho tôi bị mê hoặc.” Môi của hắn thường khiến cho cô lâm vào một loại ảo giác không hiểu nôit, mỗi lần bị hắn hôn môi, nội tâm của cô liền cảm thấy mê võng không dứt.
“Tôi là người đầu tiên hôn em sao?” Hắn cõi lòng đầy mong đợi hỏi.
“Đúng vậy.” Cô thành thật nói.
Tim của hắn hơi chấn động, trên thực tế, hiện tại rất nhiều học sinh trung học đã sớm có kinh nghiệm, không nghĩ tới cô còn ngây thơ như thế, huống chi dáng dấp cô mềm mại động lòng người như vậy.
Cô thật sự là Thiên Sứ sao?
Tim của hắn khẽ động, đôi môi lập tức đặt lên môi cô, bàn tay cũng thăm dò vào bên trong quần áo của cô, vuốt ve phần mượt mà mà kiên đĩnh của cô, bỗng chốc tròng mắt sắc bén của hắn nhìn thấy tờ giấy nhỏ lộ ra trong túi áo cô.
Tay của hắn tạm thời rời khỏi người cô, lấy tờ giấy trong túi áo cô ra, hướng về phía cô chất vấn: “Đây là cái gì?” Cô lại dám ở sau lưng hắn phản bội hắn! Hắn còn tưởng rằng cô thanh thuần đúng như những gì cô biểu hiên?
“Tôi... số điện thoại của bạn học.” Sớm biết vậy sẽ không tùy tiện ném loạn tờ giấy này, lần này thảm rồi!
“Nam hay nữ?” Hắn có hứng thú với giới tính của chủ nhân tờ giấy này.
“Nếu như tôi nói là nữ, anh có tin hay không?” Mặc dù cô bình thường rất mơ hồ, nhưng lúc gặp thời khắc nguy hiểm, vẫn có mấy phần thanh tỉnh.
“Không tin!” Hắn có thể quan sát sắc mặt của cô, biết rõ cô nói thật hay không, mới vừa rồi, hắn thiếu chút nữa liền bị cô lừa.
Vân Yên ngây thơ nói: “Là nữ.” Cô vẫn nói dối, hy vọng có thể giấu được hắn.
“Em muốn hiện tại tôi gọi số điện thoại này xác nhận một chút không?” Hắn ung dung hỏi.
“Đừng gọi, là nữ.”
“Em nên vì lời nói dối của mình mà trả giá thật lớn.” Vẻ mặt hốt hoảng của cô đã là chứng cứ rõ nhất.
Hắn còn tưởng rằng cô thiện lương ngây thơ, nguyên lai cô không khác biệt so với những người phụ nữ khác.
Phụ nữ là đóa hoa có gai nhọn, hắn sẽ bị đâm thương tích đầy người, sinh mệnh của hắn vĩnh viễn sẽ không có ánh sáng, chỉ có bóng tối.
Hắn thô bạo xé toạc bộ đồng phục học sinh của cô, để cho cô ngồi trên bàn làm việc của hắn, đôi tay vén váy của cô cao lên, bàn tay ôn hoà hiền hậu chạm vào u cốc giữa hai chân cô.
“Anh... Không thể như vậy!” Chân của cô dùng sức đá, tay không ngừng vùng vẫy, nhưng một chút tác dụng cũng không có.
Hắn cúi đầu, cách nội y của cô, hôn vào giữa rãnh ngực của cô, cuối cùng ngậm toàn bộ nụ hoa của cô vào trong miệng.
“Buông tôi ra!”
Môi của hắn chặn tiếng thét chói tai lại, bàn tay trái bắt lấy hai tay của cô đặt lên trên đầu, bàn tay phải xé rách quần lót của cô ra.
Cô muốn khép thật chặt hai chân lại, thế nhưng hắn lại hung tợn dùng sức mở hai chân cô ra.
Diêm Thiên Phạm cầm dao dọc giấy trên bàn lên, dùng sức lướt nhẹ qua mặt cô, lướt qua tóc, qua cổ, đi tới cặp ngực tuyết trắng, tới giữa rãnh ngực mê người, dừng lại một chút ở rốn cô, quấn quanh khu rừng rậm giữa hai bắp đùi của cô.
“Tôi không muốn thấy em chảy máu, đừng ép tôi.”
Thần thái âm trầm lạnh lùng cùng quỷ dị của hắn khiến cho cô kinh sợ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Hắn cởi quần của mình, sau khi để cho cô nằm xuống trên bàn làm việc, dục vọng cứng chắc chống đỡ nơi tư mật của cô.
Hắn để cho vật to lớn của mình trước tiên thăm dò ở bên ngoài u cốc, sau đó bắt đầu từ từ thẳng tiến, nhưng lối vào của cô thực sự quá chật hẹp, hơn nữa còn khô khốc vô cùng, khiến cho hắn không cách nào thuận lợi tiến vào.
“Đau quá...” Cô căn bản không chịu nổi vật khổng lồ của hắn, cô không hiểu hắn tại sao không buông tha cho cô?
“Em là xử nữ sao? Đây là lần thứ mấy giải phẫu?” Tay của hắn dùng sức mở rộng bắp đùi của cô, đang muốn để cho hạ thể cứng rắn của mình xâm nhập nơi nhỏ hẹp trong cơ thể cô thì cánh cửa đột nhiên bị mở ra.
“Tổng tài ──” Nữ thư ký nghẹn họng trân trối nhìn một màn trước mắt, kỳ quái? Tổng tài vốn không quan hệ nam nữ trong phòng làm việc, như thế nào...
“Đi ra ngoài!” Ngày mai cô ta có thể không cần đi làm nữa rồi, Diêm Thiên Phạm ở trong lòng quyết định.
“Vâng!” Nữ thư ký bị ánh mắt của hắn làm cho sợ hãi, vội vàng thối lui.
“Anh làm cho tôi thật là đau, thả tôi ra.”
Diêm Thiên Phạm nhìn cô không nói một câu, hắn dùng ngón tay đâm vào tấm màng mỏng co dãn mang theo sự ngăn trở trong cơ thể cơ.
“Em là xử nữ sao?” Hắn ôm mong đợi hỏi.
“Vâng!” Cô nức nở nói.
Nghe được câu trả lời của cô, hắn rút ngón tay ra, rời khỏi cơ thể cô.
Vân Yên biết nguy cơ tạm thời được giải trừ.
“Không cho phép lừa gạt tôi nữa, mỗi một tấc trên người em đều thuộc về tôi, em hiểu chưa?” Hắn lớn tiếng tuyên bố quyền sở hữu.
Cô nhảy xuống bàn, nhặt quần áo rơi trên mặt đất lên, rụt rè nói: “Tôi biết rồi, anh cũng không cần lớn tiếng như vậy!” Việc vừa mới rồi bị người khác bắt gặp, trời ạ! Vân Yên nhìn chiếc quần lót trên mặt đất bị người đàn ông này xé rách, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi suy sụp xuống.
“Anh có đồ may vá không?” Cô khâu lại một chút, miễn cưỡng còn có thể mặc được.
“Không cần mặc, đỡ phiền toái tôi lần tới lại phải cởi.” Hắn nghênh ngang nói.
Cô nghẹn họng trân trối nhìn hắn, đối với câu trả lời của hắn cảm thấy có chút tin tưởng.
“Tôi đi mượn giúp em.” Hắn vội vã đổi lời, dù sao, thân thể của cô chỉ có thể cho một người là hắn nhìn, hắn cũng không muốn tiện nghi cho những người khác.
Diêm Thiên Phạm hảo hảo mặc quần áo xong, đi ra khỏi phòng làm việc.
Trong đầu Vân Yên nghĩ tới tình cảnh kích tình vừa rồi, nội tâm bị chấn động phải thật lâu mới có thể bình phục.
Không lâu sau, Diêm Thiên Phạm trở lại, đem hộp kim chỉ trên tay đưa tới trước mặt cô.
Vân Yên lấy lại tinh thần đón lấy hộp kim chỉ, động tác nhanh chóng khâu lại.
“Lần sau, em sẽ không may mắn như vậy nữa!” Lần sau cơ hội tới, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô nữa, hắn nhất định sẽ làm cho thân thể của hai người giao dung làm một.
“Anh... Thực điên cuồng.” Cô ủy khuất oán trách.
“Lần sau em sẽ đau hơn.” Hắn lớn tiếng tuyên bố.
Lời nói của hắn khiến mặt Vân Yên càng thêm trắng bệch.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, hắn quyết định không trêu chọc cô nữa.
“Tôi phân phó tài xế đưa em trở về trường học.”
Diêm Thiên Phạm cho gọi, không lau sau Vân Yên liền bị tài xế đưa đi.
Diêm Thiên Phạm nhớ tới hai người bọn họ mới vừa kích tình triền miên, sắc mặt lại trở nên âm u từ trong ngăn kéo lấy ra bản kế hoạch thôn tính xí nghiệp Bạch thị.
Đúng! Hắn muốn con gái của Bạch Tung Nhạc, cũng muốn công ty của ông ta, càng thêm quang minh chính đại hưởng dụng thân thể con gái ông ta, đây là kế hoạch hoàn mỹ nhất của hắn, hẳn là làm cho người ta mong đợi.
Hắn khép hai mắt lại, để cho bóng tối từ từ cắn nuốt tâm linh của hắn, chỉ có góc tối yên lặng này có thể chứa chấp linh hồn bị thương của hắn.
Hắn muốn xuất ra lưỡi dao sắc bén trước. Tránh cho mình bị đâm bị thương.
Từ trước đến nay, hắn cũng sẽ không giữ lại đường sống cho kẻ mà hắn muốn trả thù, chỉ có như vậy hắn mới có thể toàn thân mà lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.