Chương 8: Khâu chuẩn bị (2)
Nam Hi
12/02/2015
Chải lại một lượt tóc cho Am, Ella hài lòng nhìn thành quả của mình, rất tốt, mái tóc màu đỏ được làm xù đang dần lên màu, giũ xuống hai bả vai, rất xinh xắn, hệt như một công chúa nhỏ.
Nhưng mà…
Sao con nhỏ này vẫn chưa tỉnh chứ?
Ngủ như mà không thấy chán sao?
Đôi mắt Ella chợt sáng lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trẻo của Am, nở ra một nụ cười nham hiểm.
Giơ tay lên cao vào rồi từ từ đáp xuống lên một bên má của Am, nơi tiếp xúc vang lên một tiếng bốp rất khoa trương.
Hừ, cô đã muốn làm thế từ lâu rồi, chẳng qua là chưa có cơ hội thôi.
Con nhỏ chết tiệt, sao cậu chẳng dùng chút thẩm mỹ gì mà da vẫn đẹp như vậy chứ?
23 tuổi mà cứ như gái 15 ý, mình thật ghen tị.
Một bên má đột nhiên đau rát chắc chắc sẽ đánh thức người đẹp ngủ ngày Am, lờ mờ mở đôi mắt ra, Am nhập nhèm nhìn khuôn mặt đang rất gần mình, một nụ cười khả ố đập vào mắt.
Am giật mình, vội lùi ra sau, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, hoảng hốt nhìn Ella.
Gì chứ?
Vừa mới dậy mà đã hù người ta thiếu sống thiếu chết thế là sao chứ?
Nhìn thấy bộ dạng cảnh giác và sợ hãi của Am nhìn mình, Ella mất hết hứng thú trêu người, tránh sang một bên để Am đối diện với chiếc gương, hất hàm:
- Mau nhìn xem được chưa rồi xì tiền và và lượn ngay khỏi chỗ này giùm người ta đi. Cậu khiến tôi mất hết khách rồi.
Am ngẩn người một lúc, chớp chớp mắt, bẹo má một cái thật mạnh, đau quá, không phải mơ.
Vội vàng chồm người dậy, dí sát mặt vào hình chiếu của mình, há hốc miệng ra.
Oa, mỹ nhân nào đây?
Chán nản nhìn biểu cảm phong phú của Am, khóe miệng Ella khẽ giật giật vài cái, nháy mắt ra hiệu cho cô bé nhân viên đang tròn xoe mắt nhìn Am, ý bảo em thu tiền đi, rồi xoay người đi vào trong phòng.
Bước ra khỏi taxi, Am đưa tiền cho người tài xế, đóng cửa lại, ngước mắt nhìn ngôi nhà cao tầng lồ lộ trong con ngõ nhỏ, nhấc chân bước vào con đường dài, nhỏ, hẹp đó.
Đứng trước ngôi nhà 7 tầng sơn màu đen đỏ đầy khoa trương, Am ấn chuông không ngừng, đến khi chủ nhân của nó điên cuồng mà vò đầu bứt tai đi ra mở cửa, Am vẫn không ngừng bấm.
Trác nghiến răng nghiến lợi nhìn người trước mặt, rôi cả cậu người đơ ra một lúc, dường như đang lục lọi trong trí nhớ xem, người đẹp này là ai, đến đòi nợ hay là đòi tình mình đây?
Thấy Trác đứng đực người ra nhìn mình không chớp mắt, Am hơi mất tự nhiên, hừ, cái quỷ gì vậy chứ, dù sao cũng chỉ là thay da đổi thịt một chút thôi mà đã không nhận ra rồi sao?
Như vậy, chẳng phải là cậu ta đang ngấm ngầm chửi cô trước đây xấu tệ sao?
Khó chịu đẩy bức tường thịt trước mặt ra, Am bước thẳng một mạch vào trong, khi đi qua người kia, còn không quên nhả mấy chữ, rành mạch:
- Mau vào lấy đồ cho tôi.
Giọng nói này?
Trác cảm giác như sét đánh bên tai.
Trong lòng không khỏi than thầm, thì ra là Am, không ngờ có hơn tuần không gặp, đã trổ mã như vậy, thay đổi như thế, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Kéo cánh cổng lại, Trác đút hai tay vào túi quần, đi theo sau Am, đôi mắt thỉnh thoảng vẫn không tự chủ được mà liếc cô vài cái.
- Uống đi. – Đặt li cà phê xuống trước mặt Am, Trác quay người đi vào trong một căn phòng gần đó.
Am khẽ liếc qua ngôi nhà rộng rãi này, chẳng ai nghĩ được đây là ngôi nhà của một chàng trai 15 tuổi mất.
Sạch sẽ không một hạt bụi, ngăn nắp không có vứt đồ lộn xộn bừa bãi. Nghĩ tới cái ổ chuột của mình, Am không khỏi thở dài, cùng là người, mà sao khác biệt vậy chứ?
Chưa kể đến, mình là con gái, còn hơn cậu ta gần chục tuổi, sao chẳng thể làm gương được chút nào chứ?
Khệ nệ ôm chiếc thùng cát tông xếp một đống đồ từ trong phòng ra, đặt uỵch một cái xuống trước mặt Am, Trác mệt mỏi đặt mông phịch xuống sàn, không ngừng thở mạnh, tay lau lau trán.
Trong lúc Am còn đang cau mày nhìn một đống hỗn độn trong thùng thì Trác đã giơ tay, bới đống đồ đó lên, thoáng chốc, căn phòng đẹp đẽ mà Am vừa khen ngợi đã có thể sánh bằng cái ổ của Am.
Am trợn mắt, khẽ rút lại những lời vừa rồi.
Quả thực, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Phát hiện ra được thứ cần tìm ở gần đáy thùng, Trác lấy lên.
Một chiếc túi to bằng lòng bàn tay, và một chiếc ba lô tím chấm bi trắng.
- Trong chiếc túi này có khoảng 50 lớp mặt nạ, chiếc cặp này có một ngăn bí mật, cần phải ấn điều khiển mới có thể mở nó ra, rất thích hợp để đựng những thứ bí mật.
Am gật gù, cầm lấy chiếc điều khiển nhỏ xíu bằng đầu ngón chân cái mà Trác đưa cho, ấn vào nút duy nhất trên đó, tức thì một ngăn cặp rộng rãi mở ra, Am xem xét, mỉm cười hài lòng, ừm, rất to, có thể đựng được rất nhiều thứ.
Ngồi nghiên cứu đồ một lúc thì đã 6 giờ tối, Am xoa xoa cái bụng đã kiến nghị ầm ĩ, đôi mắt đáng thương nhìn Trác, khẽ chớp chớp vài cái.
Trác nhìn bộ dạng như con cún nhỏ bị bỏ đói của Am, chịu thua, đứng dậy xoay người sau khi bỏ lại một câu:
- Để tôi đi nấu.
Ăn xong, Trác kéo rèm cửa, màn đêm yên tĩnh tới lạ, quay người lại nõi với Am đang thỏa mãn vì đã được ăn no:
- Để tôi đưa Am về.
Đi ra được tới cửa, đột nhiên, Trác ôm bụng một cách đau đớn, rồi chạy vụt vào bên trong sau khi đã bỏ lại một câu xin lỗi.
Am sững sờ một lúc, rồi chạy theo vào trong, gõ mạnh vào cánh cửa vừa bị đóng rất mạnh, Am không khỏi khẩn trương lên:
- Trác, Trác, sao vậy?
Bên trong là một mảng im lặng, mãi một lúc sau Am mới thấy tiếng lí nhí của cậu trai, có vẻ rất ngượng ngập:
- Xin lỗi, nhưng… tôi bị tào tháo đuổi rồi… Am chịu khó chờ một lát đi.
Lúc này, Am mới để ý, cô đang đứng trước phòng vệ sinh, khẽ ho một vài cái để tránh sự ngượng ngập, Am khẽ ừm một cái rồi lủi vội khỏi cái nơi khiến người ta xấu hổ đó.
Vừa đặt mông lên chiếc ghế sô pha điện thoại đã reo lên, Am nhìn tên người gọi, trái tim lại đập một cách điên cuồng, quên cả việc mình vừa làm một chuyện rất đáng xấu hổ, ấn nút nghe, tay vuốt vuốt tóc:
- Thành.
- Am đang ở đâu vậy?
- Ừm, đang ở nhà, đang ăn cơm.
Am không muốn cho Thành biết mình đang ở nhà Trác, dù Trác có nhỏ hơn tuổi nhưng cũng là con trai, Am không muốn Thành hiểu lầm, tối rồi còn ở nhà một tên con trai.
Đầu dây bên kia là một mảng im lặng, khiến cho kẻ vừa nói dối là Am hơi chột dạ.
Đứng dựa vào xe, Thành nhìn vào một mảng tối om trước mặt, tròng mắt khẽ thẫm lại.
Đôi môi mím chặt lại, mãi một lúc sau mới phun ra được vài chữ:
- Được, vậy cứ ăn đi.
Qua ải rồi, Am không tin nổi được là cô đã lừa thành công được Thành, người được mệnh danh là con cáo tinh ranh trong cục, sợ Thành cúp máy nên Am vội tìm chủ đề để hỏi:
- Vậy Thành đã ăn chưa?
- Chưa, đang đứng dưới chung cư XX ngắm cảnh.
- …. =.=!
Phụt, Am cảm thấy bao nhiêu nước mà cô vừa uống được ở nhà Trác đã phun hết ra vì câu nói hài hước này của Thành.
Chung cư XX, chẳng phải là nơi cô ở sao?
Nói vậy tức là, Thành biết cô nói dối rồi.
Trong đầu vừa nhận được dữ liệu này, Am ngay lập tức đứng dậy, cuống cuồng nói:
- Thành, đừng… đừng đi… ở đó đợi Am.
Rồi cúp máy.
Cầm lấy chiếc ba lô, Am vội chạy ra bên ngoài, mới đi ra khỏi nhà được vài bước chân Am đã thấy không ổn, lại quay lại.
Lấy 1 xấp giấy trắng, Am viết: “tôi có việc bận, về trước” rồi để lên trên bàn ăn.
Dù sao cũng không thể bỏ đi mà không nói gì được, chắc chắn sẽ làm người khác lo lắng.
Nhưng Am cũng không muốn đứng trước cửa nhà vệ sinh một lần nữa ên đành viết giấy vậy.
Để đó chắc cậu ta sẽ đọc được thôi.
Am cứ mải miết chạy trong con ngõ nhỏ mà không hề bận tâm tới bất cứ điều gì, vì khi ấy Thành chiếm cứ hoàn toàn trí nghĩ của cô.
Đến khi nhìn thấy một đám người ngồi tụ tập ở đầu ngõ, trên tay đứa nào cũng có hình xăm và môi phì phèo điếu thuốc, Am mới khựng lại và nhận ra một điều nghiêm trọng: Am toi rồi.
Đám thanh niên ấy đã nhìn thấy Am và đang tiến lại gần chỗ cô.
Còn Am thì lại chết đứng ở đó, không nhúc nhích.
Nhưng mà…
Sao con nhỏ này vẫn chưa tỉnh chứ?
Ngủ như mà không thấy chán sao?
Đôi mắt Ella chợt sáng lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trẻo của Am, nở ra một nụ cười nham hiểm.
Giơ tay lên cao vào rồi từ từ đáp xuống lên một bên má của Am, nơi tiếp xúc vang lên một tiếng bốp rất khoa trương.
Hừ, cô đã muốn làm thế từ lâu rồi, chẳng qua là chưa có cơ hội thôi.
Con nhỏ chết tiệt, sao cậu chẳng dùng chút thẩm mỹ gì mà da vẫn đẹp như vậy chứ?
23 tuổi mà cứ như gái 15 ý, mình thật ghen tị.
Một bên má đột nhiên đau rát chắc chắc sẽ đánh thức người đẹp ngủ ngày Am, lờ mờ mở đôi mắt ra, Am nhập nhèm nhìn khuôn mặt đang rất gần mình, một nụ cười khả ố đập vào mắt.
Am giật mình, vội lùi ra sau, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, hoảng hốt nhìn Ella.
Gì chứ?
Vừa mới dậy mà đã hù người ta thiếu sống thiếu chết thế là sao chứ?
Nhìn thấy bộ dạng cảnh giác và sợ hãi của Am nhìn mình, Ella mất hết hứng thú trêu người, tránh sang một bên để Am đối diện với chiếc gương, hất hàm:
- Mau nhìn xem được chưa rồi xì tiền và và lượn ngay khỏi chỗ này giùm người ta đi. Cậu khiến tôi mất hết khách rồi.
Am ngẩn người một lúc, chớp chớp mắt, bẹo má một cái thật mạnh, đau quá, không phải mơ.
Vội vàng chồm người dậy, dí sát mặt vào hình chiếu của mình, há hốc miệng ra.
Oa, mỹ nhân nào đây?
Chán nản nhìn biểu cảm phong phú của Am, khóe miệng Ella khẽ giật giật vài cái, nháy mắt ra hiệu cho cô bé nhân viên đang tròn xoe mắt nhìn Am, ý bảo em thu tiền đi, rồi xoay người đi vào trong phòng.
Bước ra khỏi taxi, Am đưa tiền cho người tài xế, đóng cửa lại, ngước mắt nhìn ngôi nhà cao tầng lồ lộ trong con ngõ nhỏ, nhấc chân bước vào con đường dài, nhỏ, hẹp đó.
Đứng trước ngôi nhà 7 tầng sơn màu đen đỏ đầy khoa trương, Am ấn chuông không ngừng, đến khi chủ nhân của nó điên cuồng mà vò đầu bứt tai đi ra mở cửa, Am vẫn không ngừng bấm.
Trác nghiến răng nghiến lợi nhìn người trước mặt, rôi cả cậu người đơ ra một lúc, dường như đang lục lọi trong trí nhớ xem, người đẹp này là ai, đến đòi nợ hay là đòi tình mình đây?
Thấy Trác đứng đực người ra nhìn mình không chớp mắt, Am hơi mất tự nhiên, hừ, cái quỷ gì vậy chứ, dù sao cũng chỉ là thay da đổi thịt một chút thôi mà đã không nhận ra rồi sao?
Như vậy, chẳng phải là cậu ta đang ngấm ngầm chửi cô trước đây xấu tệ sao?
Khó chịu đẩy bức tường thịt trước mặt ra, Am bước thẳng một mạch vào trong, khi đi qua người kia, còn không quên nhả mấy chữ, rành mạch:
- Mau vào lấy đồ cho tôi.
Giọng nói này?
Trác cảm giác như sét đánh bên tai.
Trong lòng không khỏi than thầm, thì ra là Am, không ngờ có hơn tuần không gặp, đã trổ mã như vậy, thay đổi như thế, thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Kéo cánh cổng lại, Trác đút hai tay vào túi quần, đi theo sau Am, đôi mắt thỉnh thoảng vẫn không tự chủ được mà liếc cô vài cái.
- Uống đi. – Đặt li cà phê xuống trước mặt Am, Trác quay người đi vào trong một căn phòng gần đó.
Am khẽ liếc qua ngôi nhà rộng rãi này, chẳng ai nghĩ được đây là ngôi nhà của một chàng trai 15 tuổi mất.
Sạch sẽ không một hạt bụi, ngăn nắp không có vứt đồ lộn xộn bừa bãi. Nghĩ tới cái ổ chuột của mình, Am không khỏi thở dài, cùng là người, mà sao khác biệt vậy chứ?
Chưa kể đến, mình là con gái, còn hơn cậu ta gần chục tuổi, sao chẳng thể làm gương được chút nào chứ?
Khệ nệ ôm chiếc thùng cát tông xếp một đống đồ từ trong phòng ra, đặt uỵch một cái xuống trước mặt Am, Trác mệt mỏi đặt mông phịch xuống sàn, không ngừng thở mạnh, tay lau lau trán.
Trong lúc Am còn đang cau mày nhìn một đống hỗn độn trong thùng thì Trác đã giơ tay, bới đống đồ đó lên, thoáng chốc, căn phòng đẹp đẽ mà Am vừa khen ngợi đã có thể sánh bằng cái ổ của Am.
Am trợn mắt, khẽ rút lại những lời vừa rồi.
Quả thực, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Phát hiện ra được thứ cần tìm ở gần đáy thùng, Trác lấy lên.
Một chiếc túi to bằng lòng bàn tay, và một chiếc ba lô tím chấm bi trắng.
- Trong chiếc túi này có khoảng 50 lớp mặt nạ, chiếc cặp này có một ngăn bí mật, cần phải ấn điều khiển mới có thể mở nó ra, rất thích hợp để đựng những thứ bí mật.
Am gật gù, cầm lấy chiếc điều khiển nhỏ xíu bằng đầu ngón chân cái mà Trác đưa cho, ấn vào nút duy nhất trên đó, tức thì một ngăn cặp rộng rãi mở ra, Am xem xét, mỉm cười hài lòng, ừm, rất to, có thể đựng được rất nhiều thứ.
Ngồi nghiên cứu đồ một lúc thì đã 6 giờ tối, Am xoa xoa cái bụng đã kiến nghị ầm ĩ, đôi mắt đáng thương nhìn Trác, khẽ chớp chớp vài cái.
Trác nhìn bộ dạng như con cún nhỏ bị bỏ đói của Am, chịu thua, đứng dậy xoay người sau khi bỏ lại một câu:
- Để tôi đi nấu.
Ăn xong, Trác kéo rèm cửa, màn đêm yên tĩnh tới lạ, quay người lại nõi với Am đang thỏa mãn vì đã được ăn no:
- Để tôi đưa Am về.
Đi ra được tới cửa, đột nhiên, Trác ôm bụng một cách đau đớn, rồi chạy vụt vào bên trong sau khi đã bỏ lại một câu xin lỗi.
Am sững sờ một lúc, rồi chạy theo vào trong, gõ mạnh vào cánh cửa vừa bị đóng rất mạnh, Am không khỏi khẩn trương lên:
- Trác, Trác, sao vậy?
Bên trong là một mảng im lặng, mãi một lúc sau Am mới thấy tiếng lí nhí của cậu trai, có vẻ rất ngượng ngập:
- Xin lỗi, nhưng… tôi bị tào tháo đuổi rồi… Am chịu khó chờ một lát đi.
Lúc này, Am mới để ý, cô đang đứng trước phòng vệ sinh, khẽ ho một vài cái để tránh sự ngượng ngập, Am khẽ ừm một cái rồi lủi vội khỏi cái nơi khiến người ta xấu hổ đó.
Vừa đặt mông lên chiếc ghế sô pha điện thoại đã reo lên, Am nhìn tên người gọi, trái tim lại đập một cách điên cuồng, quên cả việc mình vừa làm một chuyện rất đáng xấu hổ, ấn nút nghe, tay vuốt vuốt tóc:
- Thành.
- Am đang ở đâu vậy?
- Ừm, đang ở nhà, đang ăn cơm.
Am không muốn cho Thành biết mình đang ở nhà Trác, dù Trác có nhỏ hơn tuổi nhưng cũng là con trai, Am không muốn Thành hiểu lầm, tối rồi còn ở nhà một tên con trai.
Đầu dây bên kia là một mảng im lặng, khiến cho kẻ vừa nói dối là Am hơi chột dạ.
Đứng dựa vào xe, Thành nhìn vào một mảng tối om trước mặt, tròng mắt khẽ thẫm lại.
Đôi môi mím chặt lại, mãi một lúc sau mới phun ra được vài chữ:
- Được, vậy cứ ăn đi.
Qua ải rồi, Am không tin nổi được là cô đã lừa thành công được Thành, người được mệnh danh là con cáo tinh ranh trong cục, sợ Thành cúp máy nên Am vội tìm chủ đề để hỏi:
- Vậy Thành đã ăn chưa?
- Chưa, đang đứng dưới chung cư XX ngắm cảnh.
- …. =.=!
Phụt, Am cảm thấy bao nhiêu nước mà cô vừa uống được ở nhà Trác đã phun hết ra vì câu nói hài hước này của Thành.
Chung cư XX, chẳng phải là nơi cô ở sao?
Nói vậy tức là, Thành biết cô nói dối rồi.
Trong đầu vừa nhận được dữ liệu này, Am ngay lập tức đứng dậy, cuống cuồng nói:
- Thành, đừng… đừng đi… ở đó đợi Am.
Rồi cúp máy.
Cầm lấy chiếc ba lô, Am vội chạy ra bên ngoài, mới đi ra khỏi nhà được vài bước chân Am đã thấy không ổn, lại quay lại.
Lấy 1 xấp giấy trắng, Am viết: “tôi có việc bận, về trước” rồi để lên trên bàn ăn.
Dù sao cũng không thể bỏ đi mà không nói gì được, chắc chắn sẽ làm người khác lo lắng.
Nhưng Am cũng không muốn đứng trước cửa nhà vệ sinh một lần nữa ên đành viết giấy vậy.
Để đó chắc cậu ta sẽ đọc được thôi.
Am cứ mải miết chạy trong con ngõ nhỏ mà không hề bận tâm tới bất cứ điều gì, vì khi ấy Thành chiếm cứ hoàn toàn trí nghĩ của cô.
Đến khi nhìn thấy một đám người ngồi tụ tập ở đầu ngõ, trên tay đứa nào cũng có hình xăm và môi phì phèo điếu thuốc, Am mới khựng lại và nhận ra một điều nghiêm trọng: Am toi rồi.
Đám thanh niên ấy đã nhìn thấy Am và đang tiến lại gần chỗ cô.
Còn Am thì lại chết đứng ở đó, không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.