Trái Đắng

Chương 9: Ngõ nhỏ

Nam Hi

12/02/2015

Với một cảnh sát, đám côn đồ này chỉ là một lũ tép riu, điều đó cũng không ngoại lệ với Am, nếu là bình thường, chắc chắn Am sẽ không ngần ngại mà xông lên dần cho bọn chúng một trận.

Nhưng với tình cảnh này, Am không dám chắc, vì Am cảm nhận được rõ rệt chất lỏng ấm ở giữa hai đùi đang chảy ra cộng với phần bụng dưới đột nhiên đau đớn khiến cho Am toát mồ hôi một cách điên cuồng.

Không ngờ, dì nguyệt của cô lại tới khi vừa gặp lũ côn đồ này.

Nên nói Am xui xẻo hay là quá xui xẻo đây.

Một tên đầu trọc lốc săm hình con rồng trên cánh tay có vẻ là đại ca, ngông nghênh tới trước mặt Am, bàn tay to lớn thô ráp hất nhẹ vài lọn tóc đang buông xuống của cô, cợt nhả:

- Người đẹp, đi đâu vào giờ này vậy? Đi với anh không?

Hùa theo sau là một trận cười ngả nghiêng của những tên còn lại, ánh mắt chúng nhìn Am soi mói từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

Nhận thấy ánh mắt sói đói và thèm thuồng của bọn chúng, Am nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt sắc lẻm, không báo trước giơ tay thụi một cú thẳng thừng vào bụng tên đầu trọc, lực đạo mạnh mẽ khiến cho tên đó không phòng bị phải cúi gập người xuống, mất đà mà trượt về phía sau, ngã vào người bọn đàn em đằng sau.

Nhếch môi lên, Am nắm hai tay lại, đắc ý nhìn bộ dạng chật vật của tên trọc và ánh mắt sửng sốt của những tên kia.

Hừ, muốn trêu chị mày sao, còn non lắm.

Trong lúc mấy tên kia còn đang sững người lại, Am đã nhanh chóng nhấc chân, vung lên tạo thành một cú xoay người tuyệt đẹp, đạp thẳng vào mặt hai tên đứng trên đầu.

Rồi nhanh như cắt lấy khuỷu tay thụi xuống lưng của một tên gần đó, một bóng đen đột nhiên bao trùm từ phía sau khiến Am hoảng hốt.

Chết tiệt, cô hơi sơ ý, không ngờ bọn chúng lại có thể dùng trò đánh lén này.

“Con gái có ba chỗ hiểm, hai nơi ở trên và một nơi ở dưới, con trai có hai chỗ hiểm, yết hầu và nơi dưới. Trong trường hợp bất trắc nhất hãy nhằm đúng nơi mà tấn công.”

Một giọng nói vang lên trên đầu khiến Am như người chết đuối được cứu vớt, không chần chừ vung tay phải lên bóp chặt vào yết hầu của tên đánh lén khiến cây gậy trên tay hắn lung lay mà đập thẳng vào mặt tên phía sau.

Hơn chục tên côn đồ bị thanh toán trong vòng chưa đầy 10 phút, Am nhìn đống thây nằm vật vã trên đường, tên nào cũng ôm chặt lấy hạ bộ mà rên rỉ, khóe môi nhấp nháy nụ cười ngạo mạn, khinh khỉnh.

Không ngờ lại có thể dễ dàng như vậy, xem ra lũ này cũng chỉ được cái miệng là to thôi.

Ừm, phải công nhận là chiêu này ác thật, không những hạ gục được mà có khi còn khiến chúng tuyệt tử tuyệt tôn ấy chứ, cho chừa cái tội cứ thấy gái là lại xí xớn.



Đột nhiên Am thấy một tên nhăn nhó, bàn tay run run chỉ vào chân Am, môi nhấp nháy từ gì đó, Am thắc mắc lại gần, khi nghe rõ thì khuôn mặt đang vui vẻ đen lại, không khách khí mà dùng đế giày dẫm thẳng vào mặt tên đó.

Đúng là tên chết bầm, đỏ gì mà đỏ chứ, bộ chưa thấy con gái nhà người ta gặp đèn đỏ bao giờ sao?

Xong xuôi, không buồn nhìn lại chiến tích của mình một lần nào nữa, Am kéo cặp xuống vừa đủ che mông, chạy vụt ra khỏi con ngõ nhỏ.

Am không chú ý, cạnh con ngõ nhỏ, một chiếc xe thể thao mui trần nằm im lìm ở đó, khi Am vừa chạy khuất, cánh cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trầm ngâm của một chàng trai, nhàn tản gõ tay trên vô lăng, khóe miệng thấp thoáng nụ cười mỉm, như là chế giễu, như là hài lòng, và cũng như là sửng sốt.

Đôi chân đang chạy với tốc độ cực nhanh từ từ giảm lại khi thấy chiếc xe hơi quen thuộc đỗ trước chung cư, Am đi cực nhẹ tới bên chiếc xe, gõ nhẹ vào cửa kính, khiến cho chàng trai đang nhắm mắt đầy mệt mỏi từ từ tỉnh dậy, quay đầu nhìn người con gái bên cạnh, hạ kính xuống, đôi môi nói một cách vô cảm:

- Vào trong.

Am tần ngần đứng yên lại một chỗ, nếu là bình thường cô sẽ không ngại gì mà chạy vào luôn, nhưng trong trường hợp này, việc đầu tiên cô muốn làm là về nhà.

Thấy bộ dạng không nhúc nhích của Am, Thành khẽ nhíu mày.

Đã từ bao giờ thì Am không nghe lời cậu vậy?

Còn đang trầm mặc suy nghĩ, lại thấy Am bẽn lẽn và e dè hỏi:

- Thành có muốn vào nhà Am không?

Rồi không dám ngẩng mặt lên nhìn Thành.

Trời ơi, đã từ bao giờ thì Đỗ Hạ Am cô mặt dày như vậy chứ?

Lại dám mở miệng mời một chàng trai vào nhà, hơn thế còn vào trời tối như thế này nữa.

Nhưng biết làm sao được, Thành tới tận nhà tìm thế này hẳn là có chuyện muốn nói, Am không có cách nào khác đành phải mời Thành vào thôi.

Một mảng im lặng khiến cho Am càng thêm bồn chồn, không lẽ Thành không muốn?

Còn đang lo lắng sẽ bị từ chối thì Am đã nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, rồi Thành bước tới trước mặt Am, nhẹ giọng:



- Đi thôi.

Dù không biết vì lí do gì, nhưng Thành cũng không muốn từ chối Am, hiếm có cơ hội cô ấy chủ động như vậy, vả lại, Thành cũng muốn xem cuộc sống của Am, vào thăm nhà, chẳng phải là một bước quan trọng để phát triển một mối quan hệ tốt đẹp sao?

Hơn nữa, cả ngày làm việc mệt nhọc không được nghỉ, Thành cũng muốn nằm một chút.

My God, ông hãy giết con đi.

Đứng trước đống lộn xộn trong nhà, Am chỉ muốn đâm đầu vào tường mà chết luôn, không ngờ cô lại quên mất một chuyện, căn hộ của cô vốn là một ổ chuột.

Len lén nhìn Thành, lại thấy vẻ mặt của anh rất bình thản, không có một nét gì gọi là khinh bỉ.

Am thầm thở dài, haizz, Thành thật là biết ý, không thay đổi sắc mặt như vậy, chẳng phải là không muốn cô ngượng ngùng sao?

May mà trên sô pha còn sạch sẽ, Am cười hì hì nói với Thành:

- Thành ngồi tạm nhé, Am đi lấy nước.

Rồi chạy vụt vào trong.

Thành nhìn xung quanh căn hộ một lượt, rồi nhìn vào chiếc sô pha mềm mại, hai mi trĩu nặng nhắm lại, từ từ đổ người xuống, thân hình cao lớn không hề tương xứng với chiều dài có hạn của chiếc sô pha.

Khi Am từ trong phòng bếp đi ra đã thấy một cảnh tượng thế này: người tình trong mộng của cô đang nằm bó gọn người trên chiếc sô pha bé tẹo, thật không cân xứng chút nào.

Đặt li nước lên bàn, Am quỳ xuống, hai tay khoanh lại, đặt mặt lên, thích thú nhìn Thành chăm chú.

Không phải lần đầu tiên nhìn Thành ở cự li gần nhưng Am vẫn thấy hồi hộp, vẫn lạnh lùng như ngày ấy nhưng cái vẻ non nớt của tuổi trẻ đã thay bằng sự nghiêm nghị do năm tháng rèn rũa.

12 năm, âm thầm từ xa dõi theo, cuối cùng Am cũng có thể đến gần Thành, nhưng để chạm tới thì thực sự là còn rất nhiều trắc trở, nói không nản là nói dối, nhưng đứng trước Thành, Am thực sự là hết thuốc chữa.

Có lẽ, mối tình đầu vốn là như vậy, như một chất gây nghiện, muốn bỏ cũng không bỏ được.

Cụp mi lại, Am âm thầm thở dài.

Thành, khoảng cách của chúng ta rốt cuộc là bao nhiêu bước vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Đắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook