Trái Đắng

Chương 14: Những cuộc chạm mặt bất ngờ

Nam Hi

12/02/2015

Tròn trĩnh một tuần nằm trong viện, ngoại trừ Thành luôn ở bên cạnh chăm sóc hay nói chính xác hơn là hầu hạ ra, Giang Duy Linh không xuất hiện thêm một lần nào nữa, nhưng sáng sớm hôm nào, cũng có một cô y tá đến đặt một bó hoa nhài vào phòng của Am.

Khỏi cần hỏi, Am cũng biết ai là người tặng, dù thấy rõ cái nhíu mày không vui của Thành nhưng Am cũng không vứt bỏ bó hoa đi mà cứ để đó, Am thích hương hoa nhài, nó khiến đầu óc Am thanh thản và thoải mái, dù nhiều người nói hương hoa nhài rất gắt và gây đau đầu.

Ngày xuất viện, Am khệ nệ ôm tám bó hoa không rời tay ngồi lên xe của Thành, một tuần, bảy bó, cộng thêm một bó hôm cậu ta mang tới, Am mang tất vào trong nhà và để mỗi bó vào một nơi, chủ yếu để lấy hương.

Thành vẫn giữ miệng im thin thít, trầm mặc tới đáng sợ, chỉ nhìn chằm chằm vào mấy bó hoa vô tội ấy.

Nếu như ánh mắt có thể làm héo hoa, chắc hẳn tám bó hoa đó đã rũ xuống từ lâu rồi, chứ không phải còn tươi mơn mởn như vậy nữa.

Am không chú ý, trước cổng bệnh viện ngày Am xuất viện, cách xe Thành hai xe, một chiếc xe thể thao đỏ đỗ im lìm ở đó đã nửa tiếng, chàng trai đặt cằm lên bàn tay đang chống lên trên thành cửa xe, ngón tay che đi nửa nụ cười mỉm trên môi, bàn tay thon dài còn lại gõ từng nhịp trên vô lăng.

Ánh mắt sau chiếc kính râm chiếu thẳng vào bóng dáng bẻ nhỏ đang ôm chặt lấy tám bó hoa vào lòng mà thỏa mãn đưa mũi xuống hít hà hương thơm được tỏa ra.

Đỗ Hạ Am à….

Đôi môi cậu khẽ cong lên tạo nên một nụ cười tuyệt đẹp, không biết vì lí do gì.

Rất ngoan!

Rất đáng yêu!

Đợi cho chiếc xe của Thành lăn bánh rời đi, chàng trai cũng xoay tay lái, hòa vào dòng người, ngược chiều với hướng đi của Thành.

Đại tá Tho chúc mừng Am ra viện với một túi hoa quả to và một tập tài liệu dày cộm, rất tự nhiên mà nói:

- Chúc mừng, nữ cảnh sát dung cảm đã dưỡng bệnh xong, đây là chứng minh thư và những giấy tờ cần thiết cho nhiệm vụ mới. Cô có một ngày để nghỉ, thứ hai tới bắt đầu tới trường I hành động.

Rồi lại chép miệng, vỗ vỗ vai Am rất thông cảm.

Đợi cho đại tá Tho đã đi xa, Am cầm túi lớn túi nhỏ trong tay mà không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Sếp chết tiệt, công việc, công việc, lúc nào cũng chỉ có công việc.

Một lời hỏi thăm cũng không có!

Hừ, cô đã dũng cảm hi sinh thân mình vì cứu người mà một lời khen cũng không có.

Vậy mà chưa gì đã công việc rồi.

Khẽ thở dài, Am chán nản nhìn căn hộ của mình một lượt.



Là nhà của mình, mà sao không thấy thích nổi vậy chứ?

Lúc này, đại tá Tho khẽ hắt xì một cái, khịt khịt mũi, lấy tay sờ sờ theo kiểu của Sở Lưu Hương, mỉm cười hài lòng: “Nữ cảnh sát dũng cảm? Ừm, như vậy tức là đã khen rồi nhỉ?”

Một ngày thứ bảy vô vị trôi qua, sáng chủ nhật, gần trưa Am mới dậy.

Thành đang ở trong cục, để giải quyết nốt một số lời khai của kẻ sát nhân.

Hỏi ra mới biết, hóa ra hung thủ là giám đốc của cô gái kia, do cờ bạc nên nợ nần chồng chất, suy sụp tinh thần nên mới tìm đến ma túy, cũng có một thời gian bị trầm cảm nặng nề.

Nghĩ kĩ cũng đúng, theo lẽ thường, những người mắc chứng bệnh này rất thiếu cảm giác an toàn, vậy nên chỉ có thể ở bên người nắm rõ bản thân mình nhất, họ mới an tâm, mà cô gái kia cũng từng bị tự kỉ, xét cho cùng, cả hai người đều cùng thuộc một loại người, nên hiểu nhau, là chuyện không khó.

Vả lại, việc tên hung thủ kích động muốn giết thêm người như thế cũng là một di chứng của trầm cảm, vì thiếu đi cảm giác an toàn, nên họ nhìn đâu cũng chỉ thấy bóng tối, họ không thấy được ai khác ngoài bản thân mình, nên rất dễ gây ra sai lầm nghiêm trọng.

Thôi chết, lại nghĩ tới vụ án rồi!

Am lắc lắc đầu, Thành đã dặn Am không được phép nghĩ gì tới vụ án đó nữa mà Am lại quên mất.

“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên, Am khẽ ngước mắt nhìn đồng hồ, 11 giờ hơn.

Giờ này, ngoài Thành ra làm gì có ai tới nữa.

Am không biết quan hệ giữa hai người lúc này như thế nào, hôm ấy, khi Thành đề nghị quen nhau, Am chưa kịp trả lời, nhưng sau đó, cũng không thấy Thành nhắc lại, Am làm sao mà đủ dày mặt để nói ra chứ.

Nhưng Am cảm giác được, có điều gì đó đã thay đổi trong mối quan hệ của hai người, vì gần đây Thành rất chăm chỉ tới nhà Am, khi thì đã mua sẵn đồ ăn ở bên ngoài, khi thì mua đồ về rồi cùng nấu, rồi cùng ăn.

Am cũng nhận thấy sự khác lạ của Thành, trước đây, để Thành nặn ra một nụ cười thì khó bằng mò kim đáy bể, nhưng dạo này, Am thỉnh thoảng lại thấy Thành cười, rất dịu dàng.

Am còn nhớ, hôm gần đây, khi Thành nở nụ cười đầu tiên, Am đã sốc tới rơi cả đũa, kết quả là Thành nhíu mày không vui, sau đó, Am rút được kinh nghiệm xương máu, dù có ngạc nhiên đến thế nào, cũng phải cố mà kiềm chế, tới khi không có người ấy ở cạnh nữa mới được bộc phát.

“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa mạnh vào dài, liên tiếp vang lên như để cho thấy người bên ngoài đã mất dần kiên nhẫn, Am nhanh chóng rời khỏi sô pha, đi ra mở cửa:

- Đã xong việc rồi…

Còn chưa nói hết, đôi môi còn đang cười cứng lại, Am tí nữa thì cắn vào lưỡi khi nhìn thấy người trước mặt.

- Không vui sao? Khi nhìn thấy tôi? – Duy Linh hé đôi môi vẫn thấp thoáng nụ cười mỉm, thảnh thơi đứng tựa người vào mép tường, hai tay khoanh lại.

Dù kém Am 6 tuổi nhưng với chiều cao 1m8 của mình, cậu vẫn cao hơn Am cả cái đầu.

- Sao cậu lại ở đây? – Am ngước mắt, đối diện với màu nâu sậm của chiếc kính râm, xuyên qua nó, Am có thể thấy được một đôi mắt đào hoa đang chiếu thẳng vào mình, dáng vẻ cười cợt thấy rõ.



- Thăm Am! – Nói như một lẽ hiển nhiên, rồi Duy Linh còn lấy chân di nhẹ giỏ quà đặt ở dưới đất tới trước mũi chân Am.

Am nhìn xuống, là một giỏ quà, được trang trí xung quanh bởi rất nhiều hoa nhài.

Ừm, rất đẹp!

Am rất thích!

Nhưng Am không thể nhận nó!

Cầm lấy chiếc giỏ lên, Am rất lịch sự mà đưa tới trước mặt Duy Linh, dùng một thái độ được gọi là nhã nhặn nhất:

- Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi không thể nhận được.

Không mảy may ngạc nhiên trước hành động của Am, Duy Linh chỉ nhẹ nhàng bật ra câu nói trong nụ cười nhạt:

- Lẽ nào chỉ của tên cảnh sát đó thì mới nhận?

Ngẩn người một hồi, Am mới hiểu ra tên cảnh sát trong lời nói của cậu ta là chỉ Thành, nhíu mày không vui, giọng nói đã mang phần cáu kỉnh:

- Đó không phải chuyện của cậu.

- Ồ. – duy Linh kéo dài câu nói, đưa tay cầm lấy giỏ quà.

Trong lúc Am không phòng bị mà bắt lấy cổ tay cô, kéo vào lòng, ghé môi bên tai Am, thổi nhẹ một cái, hài lòng nhìn người trong lòng khẽ rùng mình, thì thầm:

- Đúng là không phải chuyện của tôi, nhưng tôi vẫn muốn biết. – Ngừng một lát, lại chậm rãi nói tiếp – Không thắc mắc sao? Vì cái gì mà tôi đến tìm tận đây, Hạ Am yêu quý?

Xong xuôi, lại thổi nhẹ bên vành tai Am một lần nữa, trước khi bị thụi một quả đã rất nhanh chóng buông tay ra, lùi người ra phía sau, thích thú nhìn bàn tay đang nắm chặt lại mà không được ra tay của Am, đặt giỏ quà xuống dưới đất:

- Tôi chờ ở dưới!

Hai tay đút vào túi quần, xoay người để lại cho Am một bóng lưng cao ngạo.

Am mím chặt môi, hết nhìn người con trai đã đi xa kia, lại nhìn xuống giỏ quà.

Một lúc lâu sau mới chậm rãi cúi người, cầm giỏ quà lên, đặt trên bàn trong phòng khách, tiện tay với chiếc áo khoác nằm trên sô pha, bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Am dám thề, cô thỏa hiệp không hề có liên quan gì tới khuôn mặt đẹp trai của cậu ta.

Chỉ vì bị uy hiếp và tò mò thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trái Đắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook