Chương 15: Những cuộc chạm mặt không bất ngờ (2)
Nam Hi
12/02/2015
Xuống dưới, đã thấy Duy Linh đứng dựa vào chiếc xe thể thao đỏ quen thuộc, đang khoanh tay nhìn đồng hồ một cách không kiên nhẫn, liếc mắt thấy Am tiến tới, không nói không rằng mở cửa xe rồi đi vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái, nói vỏn vẹn có hai tiếng:
- Vào trong.
Am xì môi, hừ, đúng là trẻ con, mới có chờ có tí xíu thế mà đã không chịu được rồi.
Đan hai tay trước ngực, Am bướng bỉnh:
- Không vào. Cò gì thì nói luôn đi. Tôi không quen biết gì với cậu. Tại sao phải vào chứ?
Trực tiếp bỏ qua thái độ ngạo mạn, không coi air a gì của Am, Duy Linh lặp lại:
- Tôi nói lại lần nữa: vào trong.
Thế nhưng trước lời đe dọa của Duy Linh, Am chỉ nở một nụ cười:
- Này nhóc, em còn kém chị tới 6 tuổi. Đừng giở giọng điệu đó ra, chị không phải mấy bà chị ngực lớn không não mà em quen ngày trước đâu.
Đôi môi Duy Linh cong lên, ánh mắt quét qua nơi đang được hai bàn tay vắt qua của Am, ra chiều suy nghĩ một lúc, rồi gật gù đồng tình:
- Đúng là không giống thật!
Không ngờ cậu ta lại hùa vào nói cùng mình, Am hơi giật mình sửng sốt, nhưng ngay lập tức phát hiện cậu ta đang để mắt ở nơi nào trên cơ thế mình, Am vội vàng kéo hai vạt áo khoác lại che ngực, một tay chỉ về phía Duy Linh, nghiến răng nghiến lợi nói lắp:
- Này… cậu… cậu… nhìn đi đâu vậy hả?
- Hả? – đáp lại chỉ là một cái chớp mắt đày vô tội.
Am nuốt giận, nhấc chân đi vào trong xe, cầm lấy quai cửa, sập thật mạnh như muốn bày tỏ nỗi bực tức.
Đối với hành động giận cá chém thớt này của Am, Duy Linh không giận mà chỉ cừoi, khé liếc qua đôi mắt của Am, hơi đăm chiêu, rồi gật đầu khe khẽ.
Quả đúng như vậy dù bất kể ở trong trạng thái nào, đều mang một sắc thái buồn và cô đơn đến não lòng.
Rất cuốn hút cái nhìn của người khác.
Đang ngổi yên ổn trên xe mà thở mạnh cho vơi bớt đi sự bất bình, Am tì thì bắn tim ra ngoài khi thấy Duy Linh chồn người sang bên mình, đang định hét toáng lên thì lại kịp kìm hãm được vì thấy bàn tay cậu ta đang đặt trên nút thắt dây an toàn.
Thì ra là muốn thắt dây an toàn cho mình.
Am không khỏi xấu hổ trước sự cuống cuồng đến mất trí của mình.
Đáp lại Am chỉ là một cái nhếch mép đày khinh thường của Duy Linh.
Rồi Duy Linh ngồi lại vị trí, khởi động xe, xoay tròn vô lăng, chiếc xe lao vút trên đường.
Am không quen với tốc độ cực nhanh này, chỉ có thể nhắm chặt mắt, hai tay bấu chặt vào chiếc ghế da.
Không hét, không cản, mặc kệ cậu ta chơi trò chơi tốc độ.
Duy Linh đưa Am tới một nhà hàng khá gần trung tâm thành phố, Am xoa xoa bụng mình, ờ thôi, cứ coi như là đi ăn chùa một bữa đi.
Vào bàn ăn, Duy Linh rất lịch sự kéo ghế giúp Am, đưa thực đơn cho Am chọn món, thậm chí còn chu đáo tới mức lau bát đũa giùm.
Am nhìn mái tóc đỏ đang rủ xuống khuôn mặt đang cúi đầu chăm chú lau bát cho mình, trong lòng không khỏi cảm thán.
Thảo nào, cậu ta lại thu hút như vậy, chả trách dù hơn cả gần chục tuổi, mấy cô nàng kia vẫn đổ rầm rầm trước cậu ta.
Những cô nàng trẻ tuổi thường thích nũng nịu và được nuông chiều nên với việc chăm sóc cho họ như vậy, họ sẽ không cảm động mấy, vì cho đó là việc hiển nhiên mà chàng trai của mình phải làm.
Những người phụ nữ hơn tuổi lại khác, ít nhiều cũng sẽ có phần chín chắn và tự chủ riêng, chỉ cần một vài động tác quan tâm dù chỉ là nhỏ nhặt của người con trai, chắc chắn sẽ rất dễ chạm tới nơi mềm yếu nhất mà họ vẫn cố giấu kín.
Xét cho cùng, là con gái, ai chẳng muón được cưng chiều chứ, vấn đề chỉ là có người tình nguyện làm việc đó không.
Huống chi đây lại là một cậu trai trẻ, không những có thế mạnh về khuôn mặt mà cả gia tài cũng không thể chê.
Am cũng sẽ không ngốc tới mức nghĩ hành động này của Duy Linh là đang săn sóc mình, cô và cậu ta không thân, thậm chí chưa một lần nói chuyện với nhau thật nghiêm túc, lấy cớ gì để cậu ta cho cô lọt vào danh sách đám phấn hồng kai chứ?
Đặt chiếc bát và đôi đũa sang bên bàn của Am, Duy Linh không nói trước đột ngột ngẩng mặt lên, ánh mắt xoáy thẳng vào tia nhìn của Am, không e dè mà cjahc trần việc Am vừa ngắm trộm cậu đến bần thần, hàng lông mi hơi nhướng lên, như là hồ nghi, như là thách thức:
- Nhận ra tôi đẹp hơn tên cảnh sát đó rồi sao?
Lúng túng dời mắt đi chỗ khác, Am khẽ ho nhẹ, đợi khi lấy lại bình tĩnh mới nói,vẫn né tránh cái nhìn của Duy Linh:
- Thành hơn cậu 7 tuổi, theo lẽ thường, cậu phải gọi Thành là anh, nhóc ạ. – Cuối cùng còn nhấn mạnh vào chữ “nhóc” như trêu người.
Không mảy may bộc lộ một chút cảm xúc nào gọi là bất mãn hay khó chịu trước sự khiêu khích trắng trợn của Am, Duy Linh cười, đuôi mắt khép lại để lộ hàng lông mi dài khẽ rung nhẹ lên, hai chiếc má lún không tương xứng với khuôn mặt lạnh lùng giờ lại tô điểm thêm vào nụ cười tươi như một đòn chí mạng đánh vào chút lí trí của Am.
Lúc này, Am chri còn biết thở dài, cô đã quên, cậu ta vẫn là một thằng nhóc 18 tuổi còn chưa hiểu sự đời.
Nhưng mà mẹ kiếp, tên nhóc này thật sự biết lợi dụng triệt để lợi thế của bản thân.
Tự dưng đang yên đang lành lại trưng ra nụ cười chết người đó, không phải là muốn ám sát cô tại chỗ chứ?
Am thừa nhận, bản thân mình không phải là một kẻ háo sắc nhưng mà Am cũng là con gái, cái gọi là thưởng thức mĩ nam, không thể không có, huống chi còn được nhìn miễn phí, là mĩ nam này tự nguyện cho cô nhìn.
Người phục vụ bê thức ăn lên rất đúng lúc, Duy Linh mất hứng thu lại nụ cười chết người, nhìn Am, lại một vẻ lãnh đạm ban đầu, trong lòng không khỏi thầm rủa, thế là toi công rồi.
Am đột nhiên nhớ tới một chuyện, dạo gần đây, Thành luôn mang đồ ăn tới ăn với Am, nhưng ngày hôm nay, Am lại đi ăn cùng Duy Linh, vậy thành làm sao giờ?
Bây giờ mà gọi cho Thành thì không ổn, lỡ Thành hỏi cô tại sao lại đi cùng cậu ta thì Am làm sao nói rõ được, vì chính Am cũng không biết được lí do, nhưng nếu bỏ về thì cũng không hay lắm, vì Duy Linh vẫn chưa nói rõ mọi việc.
Cách tốt nhất là giờ hỏi cậu ta, xong xuôi sẽ về, nếu Thành có hỏi vì sao về muộn thì nói là đi dạo.
Quyết định như vậy, Am đặt lại đôi đũa lên bát, chờ cho Duy Linh nhìn mình với một bụng thắc mắc, hơi hất mặt, giọng nói nghiêm túc:
- Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì? Nói luôn đi, tôi còn có việc bận.
- Hừ!
Trái lại với dụ đoán của Am, Duy Linh chỉ cười nhạt một cái rồi lại gắp miếng thịt cho vào miệng, chậm rãi nhai, rất thảnh thơi mà nuốt xuống rồi mới phun ra hai từ:
- Ăn trưa!
Trán Am không kiềm được mà nổi gân xanh, bàn tay bóp chặt vào bắp đùi, phải kiềm chế lắm mới không phát điên lên mà lật bàn, bản tính của một cảnh sát không cho phép Am mất bình tĩnh vào lúc này, chẳng những không được việc mà có khi còn gây thương tích cho người dân và phá hoại của công nữa chứ.
Am cố kìm nén cơn giận đã lan đến cổ:
- Tôi không đùa đâu, có gì mau nói đi.
Đôi mắt lại nhìn Am, rồi rất nhanh cụp xuống, không lộ ra một tia cảm xúc nào, Duy Linh vẫn ăn rất ngon lành, đợi khi Am đã gần mất kiên nhẫn mới như vô tình mà thốt ra:
- À, hôm nay tên cảnh sát đó phải hoàn thành nốt hồ sơ vụ án nên hẳn nhiên là sẽ không tới ăn cùng được đâu. – Ngừng một lát rồi lè lưỡi, bổ sung thêm – Là đại tá Tho nhờ tôi nói với Am – rồi nhoẻn miệng cười một cái, lại như có như không mà ném lại một câu:
- Nên ăn hay không, tự quyết định đi!
Rồi không một lần nào ngẩng mặt lên nhìn Am nữa, trực tiếp đem người đối diện biến thành không khí.
Khốn khiếp!
Lần đầu tiên bị xem nhẹ như vậy, Am không khỏi tức giận, nhưng dù có phát hỏa đến thế nào cũng không bằng cái bụng, huống chi lúc đi cô không mang theo tiền, điện thoại cũng vứt ở nhà nốt nên chẳng thể gọi tãi hay gọi người tới đón được.
Đành mặt dày ở đây với tên này thôi.
Mang theo một bụng thắc mắc và một bụng ấm ức, Am khó nhọc nuốt cơm vào miệng.
Là nhà hàng nổi tiếng mà đồ ăn khi vào bụng Am, chẳng còn chút vị gì nữa.
Đúng là không nên tới những nơi đắt tiền khi mà tâm trạng không được tốt, thực sự là ăn ở đâu cũng như nhau cả.
- Vào trong.
Am xì môi, hừ, đúng là trẻ con, mới có chờ có tí xíu thế mà đã không chịu được rồi.
Đan hai tay trước ngực, Am bướng bỉnh:
- Không vào. Cò gì thì nói luôn đi. Tôi không quen biết gì với cậu. Tại sao phải vào chứ?
Trực tiếp bỏ qua thái độ ngạo mạn, không coi air a gì của Am, Duy Linh lặp lại:
- Tôi nói lại lần nữa: vào trong.
Thế nhưng trước lời đe dọa của Duy Linh, Am chỉ nở một nụ cười:
- Này nhóc, em còn kém chị tới 6 tuổi. Đừng giở giọng điệu đó ra, chị không phải mấy bà chị ngực lớn không não mà em quen ngày trước đâu.
Đôi môi Duy Linh cong lên, ánh mắt quét qua nơi đang được hai bàn tay vắt qua của Am, ra chiều suy nghĩ một lúc, rồi gật gù đồng tình:
- Đúng là không giống thật!
Không ngờ cậu ta lại hùa vào nói cùng mình, Am hơi giật mình sửng sốt, nhưng ngay lập tức phát hiện cậu ta đang để mắt ở nơi nào trên cơ thế mình, Am vội vàng kéo hai vạt áo khoác lại che ngực, một tay chỉ về phía Duy Linh, nghiến răng nghiến lợi nói lắp:
- Này… cậu… cậu… nhìn đi đâu vậy hả?
- Hả? – đáp lại chỉ là một cái chớp mắt đày vô tội.
Am nuốt giận, nhấc chân đi vào trong xe, cầm lấy quai cửa, sập thật mạnh như muốn bày tỏ nỗi bực tức.
Đối với hành động giận cá chém thớt này của Am, Duy Linh không giận mà chỉ cừoi, khé liếc qua đôi mắt của Am, hơi đăm chiêu, rồi gật đầu khe khẽ.
Quả đúng như vậy dù bất kể ở trong trạng thái nào, đều mang một sắc thái buồn và cô đơn đến não lòng.
Rất cuốn hút cái nhìn của người khác.
Đang ngổi yên ổn trên xe mà thở mạnh cho vơi bớt đi sự bất bình, Am tì thì bắn tim ra ngoài khi thấy Duy Linh chồn người sang bên mình, đang định hét toáng lên thì lại kịp kìm hãm được vì thấy bàn tay cậu ta đang đặt trên nút thắt dây an toàn.
Thì ra là muốn thắt dây an toàn cho mình.
Am không khỏi xấu hổ trước sự cuống cuồng đến mất trí của mình.
Đáp lại Am chỉ là một cái nhếch mép đày khinh thường của Duy Linh.
Rồi Duy Linh ngồi lại vị trí, khởi động xe, xoay tròn vô lăng, chiếc xe lao vút trên đường.
Am không quen với tốc độ cực nhanh này, chỉ có thể nhắm chặt mắt, hai tay bấu chặt vào chiếc ghế da.
Không hét, không cản, mặc kệ cậu ta chơi trò chơi tốc độ.
Duy Linh đưa Am tới một nhà hàng khá gần trung tâm thành phố, Am xoa xoa bụng mình, ờ thôi, cứ coi như là đi ăn chùa một bữa đi.
Vào bàn ăn, Duy Linh rất lịch sự kéo ghế giúp Am, đưa thực đơn cho Am chọn món, thậm chí còn chu đáo tới mức lau bát đũa giùm.
Am nhìn mái tóc đỏ đang rủ xuống khuôn mặt đang cúi đầu chăm chú lau bát cho mình, trong lòng không khỏi cảm thán.
Thảo nào, cậu ta lại thu hút như vậy, chả trách dù hơn cả gần chục tuổi, mấy cô nàng kia vẫn đổ rầm rầm trước cậu ta.
Những cô nàng trẻ tuổi thường thích nũng nịu và được nuông chiều nên với việc chăm sóc cho họ như vậy, họ sẽ không cảm động mấy, vì cho đó là việc hiển nhiên mà chàng trai của mình phải làm.
Những người phụ nữ hơn tuổi lại khác, ít nhiều cũng sẽ có phần chín chắn và tự chủ riêng, chỉ cần một vài động tác quan tâm dù chỉ là nhỏ nhặt của người con trai, chắc chắn sẽ rất dễ chạm tới nơi mềm yếu nhất mà họ vẫn cố giấu kín.
Xét cho cùng, là con gái, ai chẳng muón được cưng chiều chứ, vấn đề chỉ là có người tình nguyện làm việc đó không.
Huống chi đây lại là một cậu trai trẻ, không những có thế mạnh về khuôn mặt mà cả gia tài cũng không thể chê.
Am cũng sẽ không ngốc tới mức nghĩ hành động này của Duy Linh là đang săn sóc mình, cô và cậu ta không thân, thậm chí chưa một lần nói chuyện với nhau thật nghiêm túc, lấy cớ gì để cậu ta cho cô lọt vào danh sách đám phấn hồng kai chứ?
Đặt chiếc bát và đôi đũa sang bên bàn của Am, Duy Linh không nói trước đột ngột ngẩng mặt lên, ánh mắt xoáy thẳng vào tia nhìn của Am, không e dè mà cjahc trần việc Am vừa ngắm trộm cậu đến bần thần, hàng lông mi hơi nhướng lên, như là hồ nghi, như là thách thức:
- Nhận ra tôi đẹp hơn tên cảnh sát đó rồi sao?
Lúng túng dời mắt đi chỗ khác, Am khẽ ho nhẹ, đợi khi lấy lại bình tĩnh mới nói,vẫn né tránh cái nhìn của Duy Linh:
- Thành hơn cậu 7 tuổi, theo lẽ thường, cậu phải gọi Thành là anh, nhóc ạ. – Cuối cùng còn nhấn mạnh vào chữ “nhóc” như trêu người.
Không mảy may bộc lộ một chút cảm xúc nào gọi là bất mãn hay khó chịu trước sự khiêu khích trắng trợn của Am, Duy Linh cười, đuôi mắt khép lại để lộ hàng lông mi dài khẽ rung nhẹ lên, hai chiếc má lún không tương xứng với khuôn mặt lạnh lùng giờ lại tô điểm thêm vào nụ cười tươi như một đòn chí mạng đánh vào chút lí trí của Am.
Lúc này, Am chri còn biết thở dài, cô đã quên, cậu ta vẫn là một thằng nhóc 18 tuổi còn chưa hiểu sự đời.
Nhưng mà mẹ kiếp, tên nhóc này thật sự biết lợi dụng triệt để lợi thế của bản thân.
Tự dưng đang yên đang lành lại trưng ra nụ cười chết người đó, không phải là muốn ám sát cô tại chỗ chứ?
Am thừa nhận, bản thân mình không phải là một kẻ háo sắc nhưng mà Am cũng là con gái, cái gọi là thưởng thức mĩ nam, không thể không có, huống chi còn được nhìn miễn phí, là mĩ nam này tự nguyện cho cô nhìn.
Người phục vụ bê thức ăn lên rất đúng lúc, Duy Linh mất hứng thu lại nụ cười chết người, nhìn Am, lại một vẻ lãnh đạm ban đầu, trong lòng không khỏi thầm rủa, thế là toi công rồi.
Am đột nhiên nhớ tới một chuyện, dạo gần đây, Thành luôn mang đồ ăn tới ăn với Am, nhưng ngày hôm nay, Am lại đi ăn cùng Duy Linh, vậy thành làm sao giờ?
Bây giờ mà gọi cho Thành thì không ổn, lỡ Thành hỏi cô tại sao lại đi cùng cậu ta thì Am làm sao nói rõ được, vì chính Am cũng không biết được lí do, nhưng nếu bỏ về thì cũng không hay lắm, vì Duy Linh vẫn chưa nói rõ mọi việc.
Cách tốt nhất là giờ hỏi cậu ta, xong xuôi sẽ về, nếu Thành có hỏi vì sao về muộn thì nói là đi dạo.
Quyết định như vậy, Am đặt lại đôi đũa lên bát, chờ cho Duy Linh nhìn mình với một bụng thắc mắc, hơi hất mặt, giọng nói nghiêm túc:
- Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì? Nói luôn đi, tôi còn có việc bận.
- Hừ!
Trái lại với dụ đoán của Am, Duy Linh chỉ cười nhạt một cái rồi lại gắp miếng thịt cho vào miệng, chậm rãi nhai, rất thảnh thơi mà nuốt xuống rồi mới phun ra hai từ:
- Ăn trưa!
Trán Am không kiềm được mà nổi gân xanh, bàn tay bóp chặt vào bắp đùi, phải kiềm chế lắm mới không phát điên lên mà lật bàn, bản tính của một cảnh sát không cho phép Am mất bình tĩnh vào lúc này, chẳng những không được việc mà có khi còn gây thương tích cho người dân và phá hoại của công nữa chứ.
Am cố kìm nén cơn giận đã lan đến cổ:
- Tôi không đùa đâu, có gì mau nói đi.
Đôi mắt lại nhìn Am, rồi rất nhanh cụp xuống, không lộ ra một tia cảm xúc nào, Duy Linh vẫn ăn rất ngon lành, đợi khi Am đã gần mất kiên nhẫn mới như vô tình mà thốt ra:
- À, hôm nay tên cảnh sát đó phải hoàn thành nốt hồ sơ vụ án nên hẳn nhiên là sẽ không tới ăn cùng được đâu. – Ngừng một lát rồi lè lưỡi, bổ sung thêm – Là đại tá Tho nhờ tôi nói với Am – rồi nhoẻn miệng cười một cái, lại như có như không mà ném lại một câu:
- Nên ăn hay không, tự quyết định đi!
Rồi không một lần nào ngẩng mặt lên nhìn Am nữa, trực tiếp đem người đối diện biến thành không khí.
Khốn khiếp!
Lần đầu tiên bị xem nhẹ như vậy, Am không khỏi tức giận, nhưng dù có phát hỏa đến thế nào cũng không bằng cái bụng, huống chi lúc đi cô không mang theo tiền, điện thoại cũng vứt ở nhà nốt nên chẳng thể gọi tãi hay gọi người tới đón được.
Đành mặt dày ở đây với tên này thôi.
Mang theo một bụng thắc mắc và một bụng ấm ức, Am khó nhọc nuốt cơm vào miệng.
Là nhà hàng nổi tiếng mà đồ ăn khi vào bụng Am, chẳng còn chút vị gì nữa.
Đúng là không nên tới những nơi đắt tiền khi mà tâm trạng không được tốt, thực sự là ăn ở đâu cũng như nhau cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.