Chương 33
Tưởng Cẩn
17/11/2014
Trong một góc quán cà phê Thượng Đảo, Chung Hiểu Huệ đang trầm ngâm ngồi bên cạnh một người
đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên tên là Khâu Cẩn, là một
thám tử tư của công ty thám tử tư nhân. Người này trước làm nhiếp ảnh
gia, sau chuyển nghề sang làm thám tử tư. Chung Hiểu Huệ và Khâu Cẩn
ngồi nói chuyện rất lâu, nhân viên phục vụ đã hai lần thêm nước vào ấm
trà cho họ.
Khâu Cẩn: “Xin lỗi cô Chung, chúng tôi không thể điều tra giám đốc Tạ của ngân hàng cho cô được. Thứ nhất là vì quá khó, thứ hai là mạo hiểm, những người như thế có các mối quan hệ xã hội rất phức tạp, chỉ có những trinh sát đặc nhiệm hoặc những nhân viên được nhà nước đặc biệt chỉ định mới có thể điều tra họ...”
Chung Hiểu Huệ: “Cần bao nhiêu tiền? Anh đưa ra giá đi!”
Khâu Cẩn nhún vai, vẻ bất lực: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, làm nghề nào cũng có nguyên tắc riêng, có một số người và một số thứ chúng tôi không được động đến...”
Chung Hiểu Huệ thở dài: "Ừ, tôi có thể thông cảm!
Khâu Cẩn lấy một phong thư ra đưa cho Chung Hiểu Huệ: “Gần đây ông ta có quan hệ mật thiết với Trần Tường Đông, tôi đã chụp được mấy bức ảnh, có thể sẽ có ích cho cô. Còn những thứ khác tôi không thể giúp cô được!”
“Cảm ơn!“, Chung Hiểu Huệ đón lấy phong thư, mở những bức ảnh bên trong ra xem.
“Ngoài ra, chúng tôi đã sắp xếp người vào công ty của Trần Tường Đông, một tuần sau là có thể nghe lén điện thoại và quan sát văn phòng của ông ta rồi !”
Chung Hiểu Huệ lấy một phong bì từ trong túi xách ra, nói: "Đây là tiền ứng trước, sau khi việc hoàn tất, tôi sẽ thanh toán cả thể!”
Khâu Cẩn đón lấy cái phong bì, không giở ra xem mà nhét vào trong túi luôn: “Cô Chung, có chuyện gì cứ gọi cho tôi, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng gặp nhau. Nếu như có tiến triển mới, tôi sẽ đến tìm cô. Tôi đi trước đây, tạm biệt!”
“Cảm ơn anh! Tạm biệt!”
Tiễn Khâu Cẩn đi rồi , Chung Hiểu Huệ liền mở những tấm ảnh ra xem lại, sau đó ngồi ngây ra mất hơn mười phút, Chung Hiểu Huệ lấy bao thuốc trong túi ra, mới hút được vài hơi đã thấy nước mắt trào ra, lăn dài trên má, nhỏ tí tách xuống cốc trà trước mặt.
***
Lương Tranh vừa vào phòng, thay dép ra liền nhận được điện thoại của Trình Triệu phú. Lương Tranh nghe không rõ lắm vì đầu dây bên kia rất ồn ào, anh liền ra ban công hỏi: “Cậu đang ở đâu thế? Sao mà ồn quá vậy?"
“Tôi đang ở quán bar, tiền trong thẻ hết rồi , cậu gửi cho tôi ít tiền nhé...”
“Ok, cậu chuyển điện thoại sang chế độ rung đi, khi nào đến tôi sẽ gọi cho cậu!”
Lương Tranh thay giày, đang chuẩn bị ra cửa thì Ngô Hiểu Quân hỏi: “Vừa về đã lại đi đâu thế? Cứ xuất hiện thoắt ẩn thoắt hiện như ma ý!"
“Trình Triệu phú tìm tôi có chút việc, chẳng phải suốt ngày cậu nhốt mình trong phòng viết văn sao, sao ra ngoài sớm thế?”
Ngô Hiểu Quân lắc đầu: “Không được, viết liền tù tì mấy ngày tôi chịu không nổi, đầu óc cứ nặng như chì ấy.. Có phải các cậu lại ra ngoài uống rượu không, tôi đi với cậu, nhân tiện xin lỗi Trình Triệu phú luôn. Đúng là tôi không nên mang bố cậu ta ra để đùa, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sốt ruột ấy chứ!”
“Thẻ của cậu ta hét sạch tiền, tôi mang cho cậu ta ít tiền thôi. Nếu cậu thấy chán thì cùng đi với tôi, có bạn đi cùng cũng đỡ buồn!”
Ngô Hiểu Quân nghe thấy Lương Tranh nói đi đưa tiền liền vội vàng xua tay: “Thôi tôi không đi đâu, tôi tưởng là đi uống rượu chứ! Thôi để lần sau đi uống vậy, tôi đột nhiên nghĩ ra một tình tiết rất hay, phải viết ngay mới được...”
Ngô Hiểu Quân nói xong liền đi thẳng vào trong phòng, Lương Tranh chỉ còn biết lắc đầu nhăn nhó. Lương Tranh liền ra cổng bắt ta xi đến quán rượu nơi Trình Triệu phú đang có mặt.
Trong quán, tiếng nhạc xập xình, ánh đèn nhập nhoạng, người đông như kiến. Lương Tranh phát hiện ra Trình Triệu phú nồng nặc mùi rượu ngồi ở phía bên tay phải. Trình Triệu phú cười nhăn nhở vỗ vai Lương Tranh, ghé vào tai anh thì thầm: “Cậu mang tiền đến chưa? Đưa 2000 tệ cho tôi đi!”
Lương Tranh lấy ra tấm thẻ ngân hàng của mình: “Không có tiền mặt, đợi tôi đi quẹt thẻ, nhớ là cậu nợ tôi đấy!”
"Ok! Qua đây uống vài ly! Hơ, còn mặc áo măng tô cơ đấy, bảy giờ cậu càng ngày càng ra dáng đàn ông rồi !”
"Ai bảo cậu ngày ngày đắm chìm trong phấn son, hooc môn nam của cậu càng lúc càng ít đi đấy!"
“Ha ha ha...”
Trong một gian riêng của quán rượu, Từ Tịnh đang ngồi cùng một cô gái tóc ngắn, hai người đang hút thuốc, cúi đầu thì thầm to nhỏ chuyện gì đó. Trình Triệu phú giới thiệu sơ sơ, Lương Tranh gật đầu chào bọn họ, sau đó với tay lấy một lon bia phục vụ mới mang đến. Lương Tranh nốc cạn, thốt lên: “Ực, đã quá!”
Trình Triệu phú lại đưa cho Lương Tranh một lon khác hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vui mà uống khiếp thế?”
"Nói ra cận cũng không tin đâu. Chung Hiểu Huệ đã quay lại Bắc Kinh, chuẩn bị ra nước ngoài, bảo tôi tìm nhà cho cô ấy ở tạm, tôi ra bảng thông báo của khu đô thị, điện thoại đến chỗ quảng cáo cho thuê, câu có biết là ai không? Chính là Ngải Lựu Lựu chứ! Sốc không? Chẳng phải Đàm Hiểu Na đã đi lấy chồng rồi sao? Ngải Lựu Lựa sợ ở một mình...”
“Để hai người họ ở chung với nhau á, cậu điên à?”
"Bọn họ ở với nhau được mấy ngày rồi , hình như cũng ổn. Lúc nãy tôi qua bên đó ngồi một lát, Ngải Lựu Lựu vẫn đối xử với tôi chẳng nóng chẳng lạnh, tôi rất khó chịu với thái độ làm cao của cô ấy, rõ ràng là thích tôi, thế mà còn giả bộ không để ý, không đoái hoài. Có cần thiết phải vậy không? Ở công ty cô ấy cũng hay ra vẻ như vậy à?”
“Cũng đâu đến nỗi, cô ấy rất hòa đồng, quan hệ với đồng nghiệp rất tốt mà. Bộ phận tài vụ của cô ấy là “vùng đất phì nhiêu và trong lành” nhất công ty tôi đấy. Các phòng ban khác toàn kéo bè kéo cánh, đấu đá lẫn nhau. Tôi rất bực bội vì chuyện này, mỗi tháng được có mấy nghìn bạc mà cứ phải đấu đá với người nọ người kia, mệt hết sức!”
Lương Tranh nâng lon bia lên: “Thôi không nói nữa, uống đi! Hai người đẹp đừng ngồi ngây ra nhìn chúng tôi, mau uống đi ! “
Cả bốn người cùng nâng cổc, tiếng nhạc ở bên ngoài càng lúc càng bốc, mấy cô DJ đứng trên sân khấu, lắc lư theo điệu nhạc, dưới ánh đèn mờ ảo, thân hình của họ càng trở nên quyến rũ. Những nam thanh nữ tú dưới sàn nhảy lắc lư điên cuồng theo tiếng nhạc, tất cả đang lên đến cao trào.
“Cái thằng ngốc Ngô Hiểu Quân dạo này dang làm gì!', Trình Triệu phú hỏi Lương Tranh.
“Suốt ngày ngồi ở nhà vật vã với cái cuốn tiểu thuyết chết tiệt đó!”
“Dám chơi xỏ tôi ! Tôi gọi điện về, ông già vẫn khỏe như vâm, thế là chửi cho tôi một trận trong điện thoại. Hôm nào tôi phải gặp cái gã lừa đảo ấy, tẩn cho một trận!"
“Làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cậu thôi! Bọn tôi đã bàn bạc dữ lắm mới gọi cho cậu đấy. Hơn nữa nếu không phải là anh em tốt với nhau, cậu ta hơi đâu ôm rơm nặng bụng như thế?”
“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!"
Hai người lại nói chuyện phiếm thêm dăm ba câu, Từ Tịnh thấy chán liền kéo Trình Triệu phú ra ngoài nhảy nhót. Cô gái tóc ngắn tên là Tống Kì, cũng là bạn học của Từ Tịnh. Cô hỏi xin Lương Tranh điếu thuốc. Lương Tranh nhìn cô gái, nói: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, không cho đâu!”
Tống Kì bĩu môi: “Anh sao mà ki bo thế?”
Lương Tranh tỏ vẻ bất cần: “Nhìn mái tóc tổ quạ của cô đi, chắc là xem phim Hàn nhiều quá chứ gì?”
Tống Kì phản kích: “Vẫn còn hơn cái đầu nhím của anh, trông chẳng khác gì thằng ngơ ngơ!”
“Nhìn qua là biết dân 9x rồi, bao tuổi rồi , đủ tuổi thành niên chưa?”
“Chưa, năm ngoái mới tròn mười tám tuổi!”
“Thật không ngờ, con gái các cô bây giờ càng ngày càng già sớm!”
"Còn hơn anh, có một điếu thuốc cũng keo kiệt, chẳng ra dáng đàn ông gì cả!”
Lương Tranh không cáu, chỉ cười rồi uống bia. Nghĩ bụng, đấu khẩu với con nhóc này cũng chẳng thú vị gì, Lương Tranh liền chuyển chủ đề: “Cô học khoa nghệ thuật phải không?"
Tống Kì tò mò hỏi: “Sao anh biết?”
"Nếu như tôi nói là tôi biết thông qua mái tóc của cô, cô có tin không?"
“Sao cứ nhìn tóc của tôi hoài vậy, anh đừng ngại, muốn nhìn tôi thì cứ nhìn thoải mái đi!”
“Hào phóng gớm! Thực ra bởi vì Từ Tịnh lần nào đi cũng rủ theo mấy cô bạn rất xinh đẹp nên tôi mới bạo gan đoán cô là sinh viên trường nghệ thuật!”
“Chú đây thật là tinh tường, tư duy lôgic cũng rất tốt. Nhưng hình như đây là cách khen khéo tôi xinh đẹp thì phải?"
“Trừ mái tóc quá phô trương, cái mí mắt màu tro kia cùng với cặp kinh áp tròng thừa thãi kia ra thì cô cũng thuộc loại xinh đẹp...”
Tống Kì bật cười khanh khách, với tay lấy lon bia, nhấp một ngụm: “Lúc anh còn trẻ chắc làm hỏng đời không ít thiếu nữ nhỉ, dẻo miệng thế kia cơ mà, ngay cả một con nhóc như tôi cũng không tha!”
"Stop, tôi không thích đám con gái thế hệ 9x các cô đâu, non quá! Nhất là lũ cỏ dại suốt ngày chỉ biết ăn diện, đàn đúm, túm năm tụm ba chơi bời...”
“Tôi hiểu mà, các anh già rồi, không thể quay lại tuổi xuân nên thấy ngưỡng mộ và ghen tị với chúng tôi. Ngưỡng mộ và ghen tị cũng chẳng giải quyết được gì nên chuyển sang hận. Bó tay thôi, ai bảo bọn tôi đang sở hữu tuổi xuân chứ? Còn các anh ấy mà, có muốn phung phí cũng chẳng được. Nếu không 7x sao phải khinh thường 8x, 8x đâu phải khinh thường 9x chứ? Thực ra tôi thấy tội nghiệp cho mấy người thế hệ trước không chịu thừa nhận tuổi già của mình. Hài, ai chẳng có một thời trai trẻ, các người có quyền gì mà quản lí cách sống của chúng tôi ? Lúc nào cũng phải gò ép, ép chúng tôi phải sống theo cách của các người, đánh mất cái tôi của chính mình. Các người chỉ khiến cho chúng tôi thêm đau đầu, mất cân bằng tâm lí mà thôi!”
“Ừm, câu này có lí. Khi nào rảnh tôi sẽ nói với mấy đồng chí già thế hệ 7x, 8x nghe, để họ nói ít làm nhiều! Nhưng tôi vẫn không thích các cô..."
Tống Kì trợn tròn mắt nhìn Lương Tranh, chuyển chủ đề:
"Anh kết hôn rồi à?”
“Rồi. Đi xem mặt với một người, tình cảm cũng bình thường, toàn đấu khẩu với tôi, cứ như thể cô ấy giỏi giang lắm vậy. Chỉ có điều cô ấy rất xinh đẹp, nhìn thế nào cũng vẫn thấy thích…”
“Hay là anh với tôi yêu nhau đi!”
Lương Tranh thôi cười, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tống Kì mà không sao tin nổi. Anh cầm lon bia lên, cụng ly với Tống Kì rồi uống một hơi.
“Chê tôi nhỏ, không nữ tính chứ gì?", Tống Kỳ vẫn không buông tha.
Lương Tranh cười: “Cô cảm thấy Từ Tịnh với Trình Triệu phú ở bên nhau có bình thường không?”
“Không bình thường, nhưng có thể hiểu được!"
“Nhưng tôi thì không thể hiểu được. Các cô còn nhỏ, cảm thấy tình yêu to hơn cả trời, vì tình yêu có thể bỏ mặc tất cả, vì vậy không thể chỉ trách Từ Tịnh. Cho dù Từ Tịnh không chút e dè khi phải đối mặt với vợ Trình Triệu phú, cô ta sẽ không bao giờ nghĩ đến cảnh một người phụ nữ ở trong căn phòng trống, suốt cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, đêm đêm mắt ngủ, dằn vặt bản thân, càng không thể hiểu nổi một gia đình toàn vẹn có ý nghĩa thế nào đối với một người phụ nữ trưởng thành. Nhưng Trình Triệu phú không nên như vậy, cậu ta là trụ cột trong gia đình, nhưng cậu ta đã phản bội gia đình, chỉ để thỏa mãn dục vọng của mình, cô cảm thấy những người đàn ông như vậy có đáng để yêu không, có còn là đàn ông không?”
"Có vẻ hơi không đáng tin...”
“Cô muốn tôi trở thành một người đàn ông như vậy à?”
“Không!"
“Vì vậy tôi không thể yêu cô!”
Tống Kì thè lưỡi nói: “Chết mất, anh nói nhiều như thế chỉ là để từ chối tôi hay sao?”
Lương Tranh đứng dậy cười: “Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh một lát, uống nhiều bia quá rồi ...”
Lương Tranh đứng ở hành lang nhà vệ sinh, gọi điện cho Ngải Lựu Lựu. Anh có hơi thấp thỏm, thứ nhất là sợ Ngải Lựu Lựu không nghe điện, bởi vì hai người vừa mới cãi nhau, không được vui cho lắm, thứ hai là sợ Ngải Lựu Lựu nghe máy lại mắng cho anh một trận, dù gì giờ cũng đã muộn lắm rồi, chắc chắn cô đã đi ngủ. Nào ngờ điện thoại đổ chuông đến hồi thứ hai thì Ngải Lựu Lựu nhấc mấy, giọng nói có vẻ ngái ngủ: “Anh làm gì thế hả, còn chưa đi ngủ à?”
Lương Tranh thận trọng nói: “Nhớ em nên gọi cho em!”
“Sao bên anh ồn ào thế?”
“Anh đang uống rượu với Trình Triệu phú ở quán bar...”
“Ha ha, mượn rượu giải sầu à?”
“Đến trả tiền cho cậu ta thì có. Em ngủ trước đi, mơ đẹp nhé!”
“Ừ, anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi, đừng chơi muộn quá...”
Trình Triệu phú một mực đòi đưa Lương Tranh về. Lương Tranh khuyên Trình Triệu phú uống rượu xong thì đừng lái xe. Hai cô gái đều nói Lương Tranh quá cẩn thận, còn nói nửa đêm nửa hôm thế này lấy đâu ra xe. Trên đường về khu đô thị Quốc Mỹ, Trình Triệu phú lái xe lao như điên trên đường làm, Lương Tranh cứ giật mình thon thót: “Chậm thôi, đi chậm thôi... thường ngày bị tắc đường quen rồi, nên giờ thấy đường thống thoáng là sướng phát điên à...”
Trình Triệu phú bật cười: “Tôi thích lái xe thật nhanh, nhưng đường xá Bắc kinh lúc nào cũng tắc, bị đè nén đến sắp nhói máu cơ tim rồi !”
Từ Tịnh ngồi phía sau ca cẩm: “Nhìn xem người ta đã biến Bắc Kinh thành ra thế nào này. Trước đây Bắc Kinh của chúng ta tuyệt vời là bao, bầu trời xanh ngăn ngắt, chỗ nào cũng sáng sủa, sạch sẽ. Giờ thì sao, chỗ nào cũng bụi bặm, ngay cả dưới lòng đất cũng chật cứng người!”
Tống Kì: “Cậu có ý trách người ngoại tỉnh chúng tôi chứ gì?
“Các cậu chẳng phải nhờ thủ đô mà thơm lây hay sao, đây mà không phải thủ đô thì ai thèm đến..."
"Cũng đâu có ai mời các cậu đến đâu, tốt nhất là mai chuyển đi luôn đi, người Bắc Kinh chúng tôi chẳng thèm...”
“Nếu đây chẳng phải thủ đô thì người Bắc Kinh các cậu có cái thá gì mà lên mặt chứ? Xét về cần cù, về thông minh, về văn hóa, các cậu chẳng có lợi thế gì hết. Mà nhà không có người thuê thì chẳng có tiền mà tiêu, lại chẳng có khoản trợ cấp nào, đói có mà không đứng thẳng người lên được...”
“Cậu nói như thể người Bắc Kinh chúng tôi chăm ăn lười làm, chỉ biết sống nhờ trợ cấp, nhờ lợi tức của quốc dân không bằng?”
“Là nhân dân toàn quốc sống nhờ các cậu, các cậu bị ở thủ dô, các cậu là vô tội, được chưa hả?”
“…”
Hai cô gái ngồi sau tranh cãi mãi không thôi, Lương Tranh không nói nửa lời, cảm thấy hai đứa con gái này thật vở vẩn.
Trình Triệu phú cũng giữ im lặng, thỉnh thoảng lại nhoẻn miệng cười. Xe dừng lại ở khu đô thị, Lương Tranh vốn định gọi Trình Triệu phú xuống xe nói chuyện, nhân tiện khuyên cậu ta về nhà đoàn tụ với Lưu Du Hà. Trình Triệu phú biết Lương Tranh định nói gì với mình nên lấy cớ là muộn rồi để từ chối. Trình Triệu phú đạp chân ga, phóng vèo đi, để lại phía sau một lớp khói mỏng.
***
Công ty chuẩn bị triệu tập cuộc họp cuối năm. Lương Tranh với tư cách là quản lí đại lí, bắt buộc phải làm báo cáo thành tích tiêu thụ cả năm của bộ phận, đồng thời viết kế hoạch marketing năm tới. Hai nhiệm vụ này ngốn mất hai ngày trời của anh. Mà mỗi đơn hàng của các nhân viên trong bộ phận anh đều phải thẩm tra lại một lượt để gửi cho phòng tài vụ làm khen thưởng cuối năm, việc này lại làm tốn mất của anh cả một buổi sáng. Kể từ khi nhận chức vụ này, Lương Tranh luôn cảm thấy không đủ thời gian, nhiều khi những người khác đều về nhà rồi mà mình vẫn phải ngồi lại công ty làm việc.
Đáng nhẽ thành tích kinh doanh của bộ phận marketing đứng đầu khu vực Hoa Đông, xếp thứ hai trong công ty, nhưng vì việc chú Hoàng và Hướng Lệ đột nhiên nghỉ việc, lại cướp mất một lượng lớn khách hàng của công ty khiến cho thành tích của họ suy giảm hẳn, thứ hạng cũng bị rớt xuống. Điều này đồng nghĩa với việc mọi nhân viên trong bộ phận marketing sẽ được thưởng ít đi vài nghìn tệ, Lương Tranh cảm thấy chuyện này thật bất công, liền viết đề nghị gửi Lưu Đức Tài, cố gắng đấu tranh cho lợi ích của nhân viên trong bộ phận mình.
Đề nghị của Lương Tranh được thông qua, nhưng thành tích của chú Hoàng và Hướng Lệ chỉ tính một nửa. Biết tin này, toàn bộ nhân viên trong phòng ai nấy đều vui mừng. Mấy nhân viên lớn tuổi ban đầu không phục Lương Tranh, vì chuyện này cũng có cái nhìn khác. Dù gì thì một quản lí biết đấu tranh cho quyền lợi của nhân viên trong bộ phận, khả năng có kém một chút nhưng dù sao cũng vẫn là một quản lí tốt.
Vấn đề này vừa được giải quyết thì vấn đề khác lại đến. Một nhân viên nữ trong phòng tố giác một nhân viên khác chơi game, chat chít trong giờ, khiến cho tốc độ internet chậm đi, ảnh hưởng đến công việc của cô ta. Đây chỉ là một chuyện rất nhỏ nhưng bắt buộc phải giải quyết. Marketing là một công việc tương đối đặc biệt, có lúc thì bận tối tăm mặt mũi, có lúc thì nhàn rỗi vô cùng. Những lúc không có việc hay được nghỉ ngơi, mọi người thường có thói quen ngồi máy vi tính, đọc tin tức, lên mạng chát chít, cũng có người thích chơi game. Những chuyện này đều có thể chấp nhận được. Lương Tranh tìm hiểu và biết được lưu lượng của mỗi bộ phận trong công ty chỉ có 1M, đúng là hơi nhỏ. Mỗi bộ phận bây giờ có tám nhân viên biên chế, trước đây chỉ có năm người, giờ số mấy thường xuyên sử dụng khoảng sáu cái trở lên, trong khi trước đây chỉ có ba. Nói cách khác, điểm mấu chốt ở đây không phải là do mọi người lên mạng chơi điện tử hay chát chít làm ảnh hưởng đến hiệu suất công việc mà là do số lượng nhân viên tăng lên, tốc độ internet quá chậm gây ảnh hưởng đến công việc của mọi người.
Lương Tranh đã đề cập đến vấn đề này trong diễn đàn nội bộ công ty, ai cũng cảm thấy tốc độ internet quá chậm gây ảnh hưởng đến hiệu suất công việc. Ý kiến này nhanh chóng được gửi cho chú Trương của phòng internet, chú Trương liền báo cáo lên tổng bộ công ty. Công ty hay tin này liền tiến hành xem xét ở từng khu vực, kết quả là lưu lượng internet được tăng lên 2M.
Lương Tranh biết tin này vui lắm, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến nhưng anh đã phát hiện ra một số bí quyết quản lí trên phương diện này, đồng thời cảm thấy càng hứng thú hơn với việc học hỏi kiến thức quản lí. Hết giờ làm ngày hôm ấy, Lương Tranh bắt xe đến nhà sách Tây Đơn, anh muốn mua vài cuốn sách về quản lí.
***
Lúc về đến khu đô thị Quốc Mỹ, Lương Tranh phát hiện ra một cái bóng quen thuộc. Đi lại gần anh mới phát hiện ra là Lâm Cường. Thằng cha này làm gì ở đây nhỉ? Lương Tranh thấy Lâm Cường đi về phía tòa chung cư nơi Ngải Lựu Lựu ở, bởi vì tò mò nên Lương Tranh cũng đi theo. Lúc đi gần đến thang máy Lương Tranh mới bắt đầu do dự. Anh nghĩ không nên đi vào thì hơn, người ta đi tìm Ngải Lựu Lựu, mình đi theo làm gì cho mất mặt?
Lương Tranh đi ra, đang định đi ra ngoài thì phát hiện Ngải Lựu Lựu đang hớn hở xách hai túi đồ đi vào. Lương Tranh vô cùng hụt hẫng, giả bộ như không nhìn thấy cô, cúi đầu vội vã đi ra.
“Này anh kia!", Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh cố ý tránh mình liền lớn tiếng gọi: “Lương Tranh!”
Lương Tranh dừng bước, quay người lại, giả bộ kinh ngạc: “Ơ, em mới về à, sao anh không nhìn thấy nhỉ?”
“Mắt anh mọc ở mông à, giả bộ cái gì chứ? Anh đến chung cư của tôi làm gì, sao cứ lén lén lút lút thế?”
“Anh nhìn thấy có một người rất quen đi vào, lại không nhớ ra là ai nên đi vào để xác nhận thôi!”
"Ai cơ?"
"Em đoán xem!"
Ngải Lựu Lựu cười khẩy: “Anh đi tìm Chung Hiểu Huệ chứ gì, không sao đâu, tôi đâu có ghen, anh đâu cần phải bịa chuyện như con nít thế!”
Ngải Lựu Lựu nói xong liền mặc kệ Lương Tranh, đi thẳng vào bên trong. Lương Tranh vốn đã thấy không vui, lần này không nhịn được nữa liền lên tiếng: “Em vội lên gặp phó tổng Lâm chứ gì, không cần phải giấu giếm, anh có thể hiểu được tâm trạng sốt sắng của em lúc này. Lúc còn trẻ anh cũng như vậy!”
“Lâm Cường!”
“Anh ấy ở trên lầu à?”
“Hình như là vậy...”
Ngải Lựu Lựu xách túi đó đi ra ngoài, Lương Tranh ngây ra chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, liền đuổi theo Ngải Lựu Lựu:
“Không sao, anh hiểu mà, người ta đang đợi em đấy!"
“Tôi không muốn gặp anh ta!”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả, không muốn gặp thì không gặp thôi. Anh ăn cơm chưa?”
“Anh vừa về, còn chưa ăn!”
“Vậy tìm nơi nào đi, tôi mời anh ăn cơm”.
Lương Tranh mừng ra mặt, vội vàng đón lấy túi đó trên tay Ngải Lựu Lựu, nói: “Không thành vấn đề! Cô em đanh đá à, anh mời em ăn món Hồ Nam nhé...”
Lương Tranh dẫn Ngải Lựu Lựu đến một nhà hàng Hồ Nam, bên trong rất đông người, vừa hay có một bàn trống trong góc.
Cái bàn rất nhỏ, chỉ đủ hai người ngồi. Lương Tranh quay sang Ngải Lựu Lựu, thì thầm: “Đây có được coi là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta không nhỉ?”
Ngải Lựu Lựu bĩu môi trông rất đáng yêu. Lương Tranh thấy thế, trong lòng vui lắm: “Em chia tay với tên họ Lâm kia rồi à?
Vẻ mặt Ngải Lựu Lựu bỗng chốc như đông cứng lại: “Đừng nhắc đến anh ta nữa có được không, tôi với anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, ok?"
Lương Tranh cười: “Chắc là giống tình trạng của anh với Chung Hiểu Huệ hiện nay, trước đây còn có chút rung rinh, giờ bình thường lại rồi !"
Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh một cái sắc lẻm: “Anh ta là một người đàn ông xuất sắc, chúng tôi ở bên nhau không được hợp cho làm mà thôi. Còn anh thì bị người ta đá, hoàn toàn không giống nhau nhé!"
“Ai bảo anh bị người ta đá nào, anh với cô ấy cũng không thích hợp... nhất thời anh không biết nói thế nào cả...”
“Đúng thế, những chuyện mất mặt thế này làm sao nói ra miệng được.”
“Em...”
“Tôi sao?”
Lương Tranh đang cuống thì điện thoại đổ chuông, là bố mẹ ở quê gọi lên, Lương Tranh biết lại là bài ca không quên, vì vậy đã nghĩ ra cách đối phó từ lâu. Điều khiến Lương Tranh kinh ngạc là bố anh bảo anh về sớm ăn tết, nghe nói chị họ anh sẽ giới thiệu cho anh một cô gái, bảo anh về xem mặt. Chuyện Lương Tranh sợ cuối cũng đã xảy ra, vội vàng nói với bố là mình có bạn gái rồi. Bố anh không tin, Lương Tranh nhìn thấy Ngải Lựu Lựu đang bụm miệng cười, cái khó ló cái khôn, liền nhét điện thoại vào tay Ngải Lựu Lựu, khẽ nói: “Là bố anh, em nói đại vài câu với ông ấy là được..."
Ngải Lựu Lựu ngẩn ra, nói cũng dở mà không nói cũng dở. Thấy trong điện thoại không có ai nói gì, cô đành phải lên tiếng: “A lô, cháu chào bác ạ! Bác có khỏe không ạ? Dạ, vậy thì tốt quá! Nhá cháu ở Hồ Nam, trong nhà còn có một cô em gái nữa ạ. Về ăn tết ấy ạ? Đến lúc ấy để xem thế nào đã ạ, nếu có thời gian nhất định cháu sẽ đến ạ...”
Lương Tranh nghe Ngải Lựu Lựu nói chuyện cũng đoán được bố mình nói cái gì. Thấy mặt Ngải Lựu Lựu đỏ bừng, ngượng nghịu, anh vừa buồn cười vừa hạnh phúc. Nếu như cô có thể đến nhà anh ăn tết thì tốt biết mấy. Lương Tranh tưởng tượng ra cảnh mình và Ngải Lựu Lựu ở chung, càng nghĩ càng thấy vui.
“Anh cười gì thế hả? , Ngải Lựu Lựu ném điện thoại lên bàn:
"Anh cố tình gây khó dễ cho tôi đấy hả?”
Lương Tranh lúc này mới định thần lại: “Đây gọi là cha con đồng tâm, bố anh lâu lắm rồi mới gọi điện nói chuyện với anh. Thế mà lại đúng vào lần đầu tiên chúng mình hẹn hò, đúng là kì diệu..."
"Thôi đừng ngây ngất nữa, ai hẹn hò với anh chứ?”
“Em thành thật chút đi, em đã nói chuyện điện thoại với bố anh rồi, còn định nuốt lời à?”
“Không được, tôi bị mắc lừa anh đấy chứ?”
"Ai mắc lừa ai còn chưa biết được... hay là tết này về quê cùng anh nhé!”
"Thế thì phải xem biểu hiện của anh đã. Hơn nữa cho dù có về anh cũng phải về nhà tôi ở Hồ Nam trước!”
“Rõ ạ ! Em sợ bố mẹ anh không vừa ý em, không cho em bước chân qua cửa nhà anh nên em mới dẫn anh về nhà em trước để gạo nấu thành cơm chứ gì?”
"Đáng ghét, anh đừng có mơ!”
“Ha ha ha...”
Ăn cơm xong, Lương Tranh mời Ngải Lựu Lựu về nhà anh ngồi, Ngải Lựu Lựu chợt nhớ ra nhiệm vụ Đàm Hiểu Na giao cho mình. Hóa ra Đàm Hiểu Na nghe nói Ngô Hiểu Quân đã viết một cuốn tiểu thuyết, miêu tả đời sống tình cảm của nam nữ đô thành, cô rất muốn đọc xem hình ảnh nhân vật trong tiểu thuyết có phảng phất hình bóng của mình không. Cô cũng rất muốn biết Ngô Hiểu Quân định nghĩa ra sao về tình cảm giữa hai người, rốt cuộc Ngô Hiểu Quân có hận cô hay không? Đàm Hiểu Na không đợi được đến khi ra sách, cô nôn nóng muốn biết cuốn tiểu thuyết ấy viết những cái gì, nhưng cô lại ngại trực tiếp đến hỏi Ngô Hiểu Quân, nghĩ đi nghĩ lại, Đàm Hiểu Na đành phải nhờ Ngải Lựu Lựu.
Ngải Lựu Lựu vừa ngồi xuống ghế, Lương Tranh đã bê trà lên còn dặn cô uống từ từ thôi kẻo nóng, chu đáo cứ như đang phục vụ một nữ hoàng. Lương Tranh ngồi xuống bên cạnh Ngải Lựu Lựu, định quàng tay qua vai cô nhưng lại không dám, thế là cứ đứng ngồi không yên. Ngải Lựu Lựu liếc thấy Lương Tranh ngồi sát mình liền xích ra xa: “Duy trì cự li, hôm nay là nể mặt anh lắm rồi đấy. Đừng có thấy bở cứ đào mãi...”
Lương Tranh cười: “Có ngồi xa nhau một chút cũng được, miễn là hai trái tim ta ở gần nhau...”
“Cái miệng anh không thể ngậm lại một lúc à?”
"Tuân lệnh!”
Ngải Lựu Lựu nhìn về phía phòng Ngô Hiểu Quân, thấy cửa phòng khóa liền hỏi: “Ngô Hiểu Quân đâu, sao chẳng thấy người đâu thế? QQ cũng không thấy lên, không phải là đang bận tìm bạn gái mới chứ?”
Lương Tranh ngây người nhìn Ngải Lựu Lựu, không nói năng gì. Ngải Lựu Lựu hỏi lại lần nữa, Lương Tranh vẫn không nói gì. Ngải Lựu Lựu tức quá đẩy Lương Tranh một cái: “Anh câm hả, tôi đang hỏi anh dấy!”
“Chẳng phải em bảo anh ngậm miệng lại sao?”
“Anh...”
“Anh sao?”
“Anh mà còn như thế là tôi đi đấy!”
Ngải Lựu Lựu làm bộ định đi nhưng Lương Tranh ngăn lại ngay: "Anh chỉ đùa em thôi mà, em không cảm thấy ở bên cạnh anh rất vui, rất thoái mái sao ?”
Ngải Lựu Lựu lắc đầu nguầy nguậy, ngồi lại ghế rồi thở dài: “Sớm muộn gì cũng bị anh chọc cho tức chết! Ngô Hiểu Quân đâu, tôi tìm anh ta có chút chuyện..."
Lương Tranh đến trước phòng Ngô Hiểu Quân, gõ mạnh vào cửa: “Ngô Hiểu Quân, người đẹp Ngải dến tìm cậu này!”
Khoảng hai phút sau, cửa phòng Ngô Hiểu Quân mở ra. Ngô Hiểu Quân mặt mày mệt mòi đi ra, thấy Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu đang ngồi trên ghế liền tỏ vẻ không tin vào mắt mình.
Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi, nói vẻ rất khoa trương: “Oa, hôm nay rồng đến nhà tôm cơ đấy, không nghênh tiếp được từ xa, thật thất lễ quá!”
"Nhà văn lớn à, anh đừng giả bộ nữa. Chẳng phải anh đã viết xong một cuốn tiểu thuyết sao, tôi muốn mượn đọc trước...”
“Đang chỉnh sửa lại, đợi sau này ra sách đi, anh sẽ tặng em một cuốn. Hơn nữa anh sẽ bảo Lương Tranh kí tên cho em nữa!”
“Ai thèm chữ kí của anh ta! Em không đợi nổi nữa, giờ rất muốn xem, anh mau gửi cho em đi!”
"Thôi được rồi , nếu em không chê anh sẽ gửi vào hòm thư cho em. nhất định phải tích cực góp ý đấy, anh đọc blog em viết rồi, trình độ viết văn của em cũng không tồi đâu!”
Ngải Lựu Lựu cười, khiêm tốn đáp: “Em chỉ viết lăng nhăng thôi, đâu có gì đáng nói!”
Lương Tranh thì thầm: “Viết thì cũng được đấy, mặc dù có hơi lan man."
“Anh tránh sang một bên đi!", Ngải Lựu Lựu trừng mắt nạt nộ.
Tác phẩm của mình được người khác công nhận đã vui lắm rồi, huống hồ lại còn là cô gái mà mình thầm thích. Ngô Hiểu Quân lườm Lương Tranh một cái rồi vênh mặt đi vào phòng..
Lương Tranh một mực đòi tiễn Ngải Lựu Lựu về, vừa đi vào thang máy, Lương Tranh liền hỏi: “Không phải em muốn đọc cuốn tiểu thuyết này đấy chứ?”
Trong mắt Ngải Lựu Lựu thoáng lén chút kinh ngạc: “Không phải tôi thì là ai? Dở hơi!”
"Là Đàm Hiểu Na, nếu như anh đoán không nhầm!”
“Anh tưởng mình thông minh lắm đấy hả?”
“Hài…Con gái bây giờ không chỉ khó chiều mà còn khó nắm bắt!“
Lương Tranh tiễn đến cửa liền bị Ngải Lựu Lựu đuổi về. Ngải Lựu Lựu không muốn Lương Tranh vào nhà, cô không muốn Chung Hiểu Huệ khó xử. Ngải Lựu Lựu bước vào phòng khách, phát hiện có hai cốc cà phê, biết có khách đến chơi, theo như lời Lương Tranh nói thì người ấy chắc là Lâm Cường. Đúng lúc ấy, Chung Hiểu Huệ từ trong bếp đi ra, hỏi Ngải Lựu Lựu: " Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi , cô còn chưa ăn à?”
“Ừ, tôi đang nấu canh gà ở trong bếp, đợi lát nữa tôi múc cho cô một bát nhé!”
“Ok, cảm ơn nhé!”
"Ban nãy Lâm Cường qua đây, anh ấy nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm đến cô!”
“Ừ, hai người quen nhau à?”
“Gắn đây mới quen thôi, tôi nhờ anh ấy tư vấn cho mấy vấn đề về chuyện ra nước ngoài”
“Cô tìm đúng người rồi đấy, trước đây anh ấy từng ở nước ngoài một thời gian. Hơn nữa con người anh ấy cũng không tồi!”
“Ha ha... anh ấy cũng nói hệt như vậy, bảo cô là người tốt!” Ngải Lựu Lựu mím môi cười, không nói thêm gì nữa.
Khâu Cẩn: “Xin lỗi cô Chung, chúng tôi không thể điều tra giám đốc Tạ của ngân hàng cho cô được. Thứ nhất là vì quá khó, thứ hai là mạo hiểm, những người như thế có các mối quan hệ xã hội rất phức tạp, chỉ có những trinh sát đặc nhiệm hoặc những nhân viên được nhà nước đặc biệt chỉ định mới có thể điều tra họ...”
Chung Hiểu Huệ: “Cần bao nhiêu tiền? Anh đưa ra giá đi!”
Khâu Cẩn nhún vai, vẻ bất lực: “Đây không phải là vấn đề tiền bạc, làm nghề nào cũng có nguyên tắc riêng, có một số người và một số thứ chúng tôi không được động đến...”
Chung Hiểu Huệ thở dài: "Ừ, tôi có thể thông cảm!
Khâu Cẩn lấy một phong thư ra đưa cho Chung Hiểu Huệ: “Gần đây ông ta có quan hệ mật thiết với Trần Tường Đông, tôi đã chụp được mấy bức ảnh, có thể sẽ có ích cho cô. Còn những thứ khác tôi không thể giúp cô được!”
“Cảm ơn!“, Chung Hiểu Huệ đón lấy phong thư, mở những bức ảnh bên trong ra xem.
“Ngoài ra, chúng tôi đã sắp xếp người vào công ty của Trần Tường Đông, một tuần sau là có thể nghe lén điện thoại và quan sát văn phòng của ông ta rồi !”
Chung Hiểu Huệ lấy một phong bì từ trong túi xách ra, nói: "Đây là tiền ứng trước, sau khi việc hoàn tất, tôi sẽ thanh toán cả thể!”
Khâu Cẩn đón lấy cái phong bì, không giở ra xem mà nhét vào trong túi luôn: “Cô Chung, có chuyện gì cứ gọi cho tôi, sau này nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng gặp nhau. Nếu như có tiến triển mới, tôi sẽ đến tìm cô. Tôi đi trước đây, tạm biệt!”
“Cảm ơn anh! Tạm biệt!”
Tiễn Khâu Cẩn đi rồi , Chung Hiểu Huệ liền mở những tấm ảnh ra xem lại, sau đó ngồi ngây ra mất hơn mười phút, Chung Hiểu Huệ lấy bao thuốc trong túi ra, mới hút được vài hơi đã thấy nước mắt trào ra, lăn dài trên má, nhỏ tí tách xuống cốc trà trước mặt.
***
Lương Tranh vừa vào phòng, thay dép ra liền nhận được điện thoại của Trình Triệu phú. Lương Tranh nghe không rõ lắm vì đầu dây bên kia rất ồn ào, anh liền ra ban công hỏi: “Cậu đang ở đâu thế? Sao mà ồn quá vậy?"
“Tôi đang ở quán bar, tiền trong thẻ hết rồi , cậu gửi cho tôi ít tiền nhé...”
“Ok, cậu chuyển điện thoại sang chế độ rung đi, khi nào đến tôi sẽ gọi cho cậu!”
Lương Tranh thay giày, đang chuẩn bị ra cửa thì Ngô Hiểu Quân hỏi: “Vừa về đã lại đi đâu thế? Cứ xuất hiện thoắt ẩn thoắt hiện như ma ý!"
“Trình Triệu phú tìm tôi có chút việc, chẳng phải suốt ngày cậu nhốt mình trong phòng viết văn sao, sao ra ngoài sớm thế?”
Ngô Hiểu Quân lắc đầu: “Không được, viết liền tù tì mấy ngày tôi chịu không nổi, đầu óc cứ nặng như chì ấy.. Có phải các cậu lại ra ngoài uống rượu không, tôi đi với cậu, nhân tiện xin lỗi Trình Triệu phú luôn. Đúng là tôi không nên mang bố cậu ta ra để đùa, nếu đổi lại là tôi thì tôi cũng sốt ruột ấy chứ!”
“Thẻ của cậu ta hét sạch tiền, tôi mang cho cậu ta ít tiền thôi. Nếu cậu thấy chán thì cùng đi với tôi, có bạn đi cùng cũng đỡ buồn!”
Ngô Hiểu Quân nghe thấy Lương Tranh nói đi đưa tiền liền vội vàng xua tay: “Thôi tôi không đi đâu, tôi tưởng là đi uống rượu chứ! Thôi để lần sau đi uống vậy, tôi đột nhiên nghĩ ra một tình tiết rất hay, phải viết ngay mới được...”
Ngô Hiểu Quân nói xong liền đi thẳng vào trong phòng, Lương Tranh chỉ còn biết lắc đầu nhăn nhó. Lương Tranh liền ra cổng bắt ta xi đến quán rượu nơi Trình Triệu phú đang có mặt.
Trong quán, tiếng nhạc xập xình, ánh đèn nhập nhoạng, người đông như kiến. Lương Tranh phát hiện ra Trình Triệu phú nồng nặc mùi rượu ngồi ở phía bên tay phải. Trình Triệu phú cười nhăn nhở vỗ vai Lương Tranh, ghé vào tai anh thì thầm: “Cậu mang tiền đến chưa? Đưa 2000 tệ cho tôi đi!”
Lương Tranh lấy ra tấm thẻ ngân hàng của mình: “Không có tiền mặt, đợi tôi đi quẹt thẻ, nhớ là cậu nợ tôi đấy!”
"Ok! Qua đây uống vài ly! Hơ, còn mặc áo măng tô cơ đấy, bảy giờ cậu càng ngày càng ra dáng đàn ông rồi !”
"Ai bảo cậu ngày ngày đắm chìm trong phấn son, hooc môn nam của cậu càng lúc càng ít đi đấy!"
“Ha ha ha...”
Trong một gian riêng của quán rượu, Từ Tịnh đang ngồi cùng một cô gái tóc ngắn, hai người đang hút thuốc, cúi đầu thì thầm to nhỏ chuyện gì đó. Trình Triệu phú giới thiệu sơ sơ, Lương Tranh gật đầu chào bọn họ, sau đó với tay lấy một lon bia phục vụ mới mang đến. Lương Tranh nốc cạn, thốt lên: “Ực, đã quá!”
Trình Triệu phú lại đưa cho Lương Tranh một lon khác hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vui mà uống khiếp thế?”
"Nói ra cận cũng không tin đâu. Chung Hiểu Huệ đã quay lại Bắc Kinh, chuẩn bị ra nước ngoài, bảo tôi tìm nhà cho cô ấy ở tạm, tôi ra bảng thông báo của khu đô thị, điện thoại đến chỗ quảng cáo cho thuê, câu có biết là ai không? Chính là Ngải Lựu Lựu chứ! Sốc không? Chẳng phải Đàm Hiểu Na đã đi lấy chồng rồi sao? Ngải Lựu Lựa sợ ở một mình...”
“Để hai người họ ở chung với nhau á, cậu điên à?”
"Bọn họ ở với nhau được mấy ngày rồi , hình như cũng ổn. Lúc nãy tôi qua bên đó ngồi một lát, Ngải Lựu Lựu vẫn đối xử với tôi chẳng nóng chẳng lạnh, tôi rất khó chịu với thái độ làm cao của cô ấy, rõ ràng là thích tôi, thế mà còn giả bộ không để ý, không đoái hoài. Có cần thiết phải vậy không? Ở công ty cô ấy cũng hay ra vẻ như vậy à?”
“Cũng đâu đến nỗi, cô ấy rất hòa đồng, quan hệ với đồng nghiệp rất tốt mà. Bộ phận tài vụ của cô ấy là “vùng đất phì nhiêu và trong lành” nhất công ty tôi đấy. Các phòng ban khác toàn kéo bè kéo cánh, đấu đá lẫn nhau. Tôi rất bực bội vì chuyện này, mỗi tháng được có mấy nghìn bạc mà cứ phải đấu đá với người nọ người kia, mệt hết sức!”
Lương Tranh nâng lon bia lên: “Thôi không nói nữa, uống đi! Hai người đẹp đừng ngồi ngây ra nhìn chúng tôi, mau uống đi ! “
Cả bốn người cùng nâng cổc, tiếng nhạc ở bên ngoài càng lúc càng bốc, mấy cô DJ đứng trên sân khấu, lắc lư theo điệu nhạc, dưới ánh đèn mờ ảo, thân hình của họ càng trở nên quyến rũ. Những nam thanh nữ tú dưới sàn nhảy lắc lư điên cuồng theo tiếng nhạc, tất cả đang lên đến cao trào.
“Cái thằng ngốc Ngô Hiểu Quân dạo này dang làm gì!', Trình Triệu phú hỏi Lương Tranh.
“Suốt ngày ngồi ở nhà vật vã với cái cuốn tiểu thuyết chết tiệt đó!”
“Dám chơi xỏ tôi ! Tôi gọi điện về, ông già vẫn khỏe như vâm, thế là chửi cho tôi một trận trong điện thoại. Hôm nào tôi phải gặp cái gã lừa đảo ấy, tẩn cho một trận!"
“Làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cậu thôi! Bọn tôi đã bàn bạc dữ lắm mới gọi cho cậu đấy. Hơn nữa nếu không phải là anh em tốt với nhau, cậu ta hơi đâu ôm rơm nặng bụng như thế?”
“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!"
Hai người lại nói chuyện phiếm thêm dăm ba câu, Từ Tịnh thấy chán liền kéo Trình Triệu phú ra ngoài nhảy nhót. Cô gái tóc ngắn tên là Tống Kì, cũng là bạn học của Từ Tịnh. Cô hỏi xin Lương Tranh điếu thuốc. Lương Tranh nhìn cô gái, nói: “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, không cho đâu!”
Tống Kì bĩu môi: “Anh sao mà ki bo thế?”
Lương Tranh tỏ vẻ bất cần: “Nhìn mái tóc tổ quạ của cô đi, chắc là xem phim Hàn nhiều quá chứ gì?”
Tống Kì phản kích: “Vẫn còn hơn cái đầu nhím của anh, trông chẳng khác gì thằng ngơ ngơ!”
“Nhìn qua là biết dân 9x rồi, bao tuổi rồi , đủ tuổi thành niên chưa?”
“Chưa, năm ngoái mới tròn mười tám tuổi!”
“Thật không ngờ, con gái các cô bây giờ càng ngày càng già sớm!”
"Còn hơn anh, có một điếu thuốc cũng keo kiệt, chẳng ra dáng đàn ông gì cả!”
Lương Tranh không cáu, chỉ cười rồi uống bia. Nghĩ bụng, đấu khẩu với con nhóc này cũng chẳng thú vị gì, Lương Tranh liền chuyển chủ đề: “Cô học khoa nghệ thuật phải không?"
Tống Kì tò mò hỏi: “Sao anh biết?”
"Nếu như tôi nói là tôi biết thông qua mái tóc của cô, cô có tin không?"
“Sao cứ nhìn tóc của tôi hoài vậy, anh đừng ngại, muốn nhìn tôi thì cứ nhìn thoải mái đi!”
“Hào phóng gớm! Thực ra bởi vì Từ Tịnh lần nào đi cũng rủ theo mấy cô bạn rất xinh đẹp nên tôi mới bạo gan đoán cô là sinh viên trường nghệ thuật!”
“Chú đây thật là tinh tường, tư duy lôgic cũng rất tốt. Nhưng hình như đây là cách khen khéo tôi xinh đẹp thì phải?"
“Trừ mái tóc quá phô trương, cái mí mắt màu tro kia cùng với cặp kinh áp tròng thừa thãi kia ra thì cô cũng thuộc loại xinh đẹp...”
Tống Kì bật cười khanh khách, với tay lấy lon bia, nhấp một ngụm: “Lúc anh còn trẻ chắc làm hỏng đời không ít thiếu nữ nhỉ, dẻo miệng thế kia cơ mà, ngay cả một con nhóc như tôi cũng không tha!”
"Stop, tôi không thích đám con gái thế hệ 9x các cô đâu, non quá! Nhất là lũ cỏ dại suốt ngày chỉ biết ăn diện, đàn đúm, túm năm tụm ba chơi bời...”
“Tôi hiểu mà, các anh già rồi, không thể quay lại tuổi xuân nên thấy ngưỡng mộ và ghen tị với chúng tôi. Ngưỡng mộ và ghen tị cũng chẳng giải quyết được gì nên chuyển sang hận. Bó tay thôi, ai bảo bọn tôi đang sở hữu tuổi xuân chứ? Còn các anh ấy mà, có muốn phung phí cũng chẳng được. Nếu không 7x sao phải khinh thường 8x, 8x đâu phải khinh thường 9x chứ? Thực ra tôi thấy tội nghiệp cho mấy người thế hệ trước không chịu thừa nhận tuổi già của mình. Hài, ai chẳng có một thời trai trẻ, các người có quyền gì mà quản lí cách sống của chúng tôi ? Lúc nào cũng phải gò ép, ép chúng tôi phải sống theo cách của các người, đánh mất cái tôi của chính mình. Các người chỉ khiến cho chúng tôi thêm đau đầu, mất cân bằng tâm lí mà thôi!”
“Ừm, câu này có lí. Khi nào rảnh tôi sẽ nói với mấy đồng chí già thế hệ 7x, 8x nghe, để họ nói ít làm nhiều! Nhưng tôi vẫn không thích các cô..."
Tống Kì trợn tròn mắt nhìn Lương Tranh, chuyển chủ đề:
"Anh kết hôn rồi à?”
“Rồi. Đi xem mặt với một người, tình cảm cũng bình thường, toàn đấu khẩu với tôi, cứ như thể cô ấy giỏi giang lắm vậy. Chỉ có điều cô ấy rất xinh đẹp, nhìn thế nào cũng vẫn thấy thích…”
“Hay là anh với tôi yêu nhau đi!”
Lương Tranh thôi cười, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tống Kì mà không sao tin nổi. Anh cầm lon bia lên, cụng ly với Tống Kì rồi uống một hơi.
“Chê tôi nhỏ, không nữ tính chứ gì?", Tống Kỳ vẫn không buông tha.
Lương Tranh cười: “Cô cảm thấy Từ Tịnh với Trình Triệu phú ở bên nhau có bình thường không?”
“Không bình thường, nhưng có thể hiểu được!"
“Nhưng tôi thì không thể hiểu được. Các cô còn nhỏ, cảm thấy tình yêu to hơn cả trời, vì tình yêu có thể bỏ mặc tất cả, vì vậy không thể chỉ trách Từ Tịnh. Cho dù Từ Tịnh không chút e dè khi phải đối mặt với vợ Trình Triệu phú, cô ta sẽ không bao giờ nghĩ đến cảnh một người phụ nữ ở trong căn phòng trống, suốt cả ngày rửa mặt bằng nước mắt, đêm đêm mắt ngủ, dằn vặt bản thân, càng không thể hiểu nổi một gia đình toàn vẹn có ý nghĩa thế nào đối với một người phụ nữ trưởng thành. Nhưng Trình Triệu phú không nên như vậy, cậu ta là trụ cột trong gia đình, nhưng cậu ta đã phản bội gia đình, chỉ để thỏa mãn dục vọng của mình, cô cảm thấy những người đàn ông như vậy có đáng để yêu không, có còn là đàn ông không?”
"Có vẻ hơi không đáng tin...”
“Cô muốn tôi trở thành một người đàn ông như vậy à?”
“Không!"
“Vì vậy tôi không thể yêu cô!”
Tống Kì thè lưỡi nói: “Chết mất, anh nói nhiều như thế chỉ là để từ chối tôi hay sao?”
Lương Tranh đứng dậy cười: “Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh một lát, uống nhiều bia quá rồi ...”
Lương Tranh đứng ở hành lang nhà vệ sinh, gọi điện cho Ngải Lựu Lựu. Anh có hơi thấp thỏm, thứ nhất là sợ Ngải Lựu Lựu không nghe điện, bởi vì hai người vừa mới cãi nhau, không được vui cho lắm, thứ hai là sợ Ngải Lựu Lựu nghe máy lại mắng cho anh một trận, dù gì giờ cũng đã muộn lắm rồi, chắc chắn cô đã đi ngủ. Nào ngờ điện thoại đổ chuông đến hồi thứ hai thì Ngải Lựu Lựu nhấc mấy, giọng nói có vẻ ngái ngủ: “Anh làm gì thế hả, còn chưa đi ngủ à?”
Lương Tranh thận trọng nói: “Nhớ em nên gọi cho em!”
“Sao bên anh ồn ào thế?”
“Anh đang uống rượu với Trình Triệu phú ở quán bar...”
“Ha ha, mượn rượu giải sầu à?”
“Đến trả tiền cho cậu ta thì có. Em ngủ trước đi, mơ đẹp nhé!”
“Ừ, anh cũng về sớm nghỉ ngơi đi, đừng chơi muộn quá...”
Trình Triệu phú một mực đòi đưa Lương Tranh về. Lương Tranh khuyên Trình Triệu phú uống rượu xong thì đừng lái xe. Hai cô gái đều nói Lương Tranh quá cẩn thận, còn nói nửa đêm nửa hôm thế này lấy đâu ra xe. Trên đường về khu đô thị Quốc Mỹ, Trình Triệu phú lái xe lao như điên trên đường làm, Lương Tranh cứ giật mình thon thót: “Chậm thôi, đi chậm thôi... thường ngày bị tắc đường quen rồi, nên giờ thấy đường thống thoáng là sướng phát điên à...”
Trình Triệu phú bật cười: “Tôi thích lái xe thật nhanh, nhưng đường xá Bắc kinh lúc nào cũng tắc, bị đè nén đến sắp nhói máu cơ tim rồi !”
Từ Tịnh ngồi phía sau ca cẩm: “Nhìn xem người ta đã biến Bắc Kinh thành ra thế nào này. Trước đây Bắc Kinh của chúng ta tuyệt vời là bao, bầu trời xanh ngăn ngắt, chỗ nào cũng sáng sủa, sạch sẽ. Giờ thì sao, chỗ nào cũng bụi bặm, ngay cả dưới lòng đất cũng chật cứng người!”
Tống Kì: “Cậu có ý trách người ngoại tỉnh chúng tôi chứ gì?
“Các cậu chẳng phải nhờ thủ đô mà thơm lây hay sao, đây mà không phải thủ đô thì ai thèm đến..."
"Cũng đâu có ai mời các cậu đến đâu, tốt nhất là mai chuyển đi luôn đi, người Bắc Kinh chúng tôi chẳng thèm...”
“Nếu đây chẳng phải thủ đô thì người Bắc Kinh các cậu có cái thá gì mà lên mặt chứ? Xét về cần cù, về thông minh, về văn hóa, các cậu chẳng có lợi thế gì hết. Mà nhà không có người thuê thì chẳng có tiền mà tiêu, lại chẳng có khoản trợ cấp nào, đói có mà không đứng thẳng người lên được...”
“Cậu nói như thể người Bắc Kinh chúng tôi chăm ăn lười làm, chỉ biết sống nhờ trợ cấp, nhờ lợi tức của quốc dân không bằng?”
“Là nhân dân toàn quốc sống nhờ các cậu, các cậu bị ở thủ dô, các cậu là vô tội, được chưa hả?”
“…”
Hai cô gái ngồi sau tranh cãi mãi không thôi, Lương Tranh không nói nửa lời, cảm thấy hai đứa con gái này thật vở vẩn.
Trình Triệu phú cũng giữ im lặng, thỉnh thoảng lại nhoẻn miệng cười. Xe dừng lại ở khu đô thị, Lương Tranh vốn định gọi Trình Triệu phú xuống xe nói chuyện, nhân tiện khuyên cậu ta về nhà đoàn tụ với Lưu Du Hà. Trình Triệu phú biết Lương Tranh định nói gì với mình nên lấy cớ là muộn rồi để từ chối. Trình Triệu phú đạp chân ga, phóng vèo đi, để lại phía sau một lớp khói mỏng.
***
Công ty chuẩn bị triệu tập cuộc họp cuối năm. Lương Tranh với tư cách là quản lí đại lí, bắt buộc phải làm báo cáo thành tích tiêu thụ cả năm của bộ phận, đồng thời viết kế hoạch marketing năm tới. Hai nhiệm vụ này ngốn mất hai ngày trời của anh. Mà mỗi đơn hàng của các nhân viên trong bộ phận anh đều phải thẩm tra lại một lượt để gửi cho phòng tài vụ làm khen thưởng cuối năm, việc này lại làm tốn mất của anh cả một buổi sáng. Kể từ khi nhận chức vụ này, Lương Tranh luôn cảm thấy không đủ thời gian, nhiều khi những người khác đều về nhà rồi mà mình vẫn phải ngồi lại công ty làm việc.
Đáng nhẽ thành tích kinh doanh của bộ phận marketing đứng đầu khu vực Hoa Đông, xếp thứ hai trong công ty, nhưng vì việc chú Hoàng và Hướng Lệ đột nhiên nghỉ việc, lại cướp mất một lượng lớn khách hàng của công ty khiến cho thành tích của họ suy giảm hẳn, thứ hạng cũng bị rớt xuống. Điều này đồng nghĩa với việc mọi nhân viên trong bộ phận marketing sẽ được thưởng ít đi vài nghìn tệ, Lương Tranh cảm thấy chuyện này thật bất công, liền viết đề nghị gửi Lưu Đức Tài, cố gắng đấu tranh cho lợi ích của nhân viên trong bộ phận mình.
Đề nghị của Lương Tranh được thông qua, nhưng thành tích của chú Hoàng và Hướng Lệ chỉ tính một nửa. Biết tin này, toàn bộ nhân viên trong phòng ai nấy đều vui mừng. Mấy nhân viên lớn tuổi ban đầu không phục Lương Tranh, vì chuyện này cũng có cái nhìn khác. Dù gì thì một quản lí biết đấu tranh cho quyền lợi của nhân viên trong bộ phận, khả năng có kém một chút nhưng dù sao cũng vẫn là một quản lí tốt.
Vấn đề này vừa được giải quyết thì vấn đề khác lại đến. Một nhân viên nữ trong phòng tố giác một nhân viên khác chơi game, chat chít trong giờ, khiến cho tốc độ internet chậm đi, ảnh hưởng đến công việc của cô ta. Đây chỉ là một chuyện rất nhỏ nhưng bắt buộc phải giải quyết. Marketing là một công việc tương đối đặc biệt, có lúc thì bận tối tăm mặt mũi, có lúc thì nhàn rỗi vô cùng. Những lúc không có việc hay được nghỉ ngơi, mọi người thường có thói quen ngồi máy vi tính, đọc tin tức, lên mạng chát chít, cũng có người thích chơi game. Những chuyện này đều có thể chấp nhận được. Lương Tranh tìm hiểu và biết được lưu lượng của mỗi bộ phận trong công ty chỉ có 1M, đúng là hơi nhỏ. Mỗi bộ phận bây giờ có tám nhân viên biên chế, trước đây chỉ có năm người, giờ số mấy thường xuyên sử dụng khoảng sáu cái trở lên, trong khi trước đây chỉ có ba. Nói cách khác, điểm mấu chốt ở đây không phải là do mọi người lên mạng chơi điện tử hay chát chít làm ảnh hưởng đến hiệu suất công việc mà là do số lượng nhân viên tăng lên, tốc độ internet quá chậm gây ảnh hưởng đến công việc của mọi người.
Lương Tranh đã đề cập đến vấn đề này trong diễn đàn nội bộ công ty, ai cũng cảm thấy tốc độ internet quá chậm gây ảnh hưởng đến hiệu suất công việc. Ý kiến này nhanh chóng được gửi cho chú Trương của phòng internet, chú Trương liền báo cáo lên tổng bộ công ty. Công ty hay tin này liền tiến hành xem xét ở từng khu vực, kết quả là lưu lượng internet được tăng lên 2M.
Lương Tranh biết tin này vui lắm, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến nhưng anh đã phát hiện ra một số bí quyết quản lí trên phương diện này, đồng thời cảm thấy càng hứng thú hơn với việc học hỏi kiến thức quản lí. Hết giờ làm ngày hôm ấy, Lương Tranh bắt xe đến nhà sách Tây Đơn, anh muốn mua vài cuốn sách về quản lí.
***
Lúc về đến khu đô thị Quốc Mỹ, Lương Tranh phát hiện ra một cái bóng quen thuộc. Đi lại gần anh mới phát hiện ra là Lâm Cường. Thằng cha này làm gì ở đây nhỉ? Lương Tranh thấy Lâm Cường đi về phía tòa chung cư nơi Ngải Lựu Lựu ở, bởi vì tò mò nên Lương Tranh cũng đi theo. Lúc đi gần đến thang máy Lương Tranh mới bắt đầu do dự. Anh nghĩ không nên đi vào thì hơn, người ta đi tìm Ngải Lựu Lựu, mình đi theo làm gì cho mất mặt?
Lương Tranh đi ra, đang định đi ra ngoài thì phát hiện Ngải Lựu Lựu đang hớn hở xách hai túi đồ đi vào. Lương Tranh vô cùng hụt hẫng, giả bộ như không nhìn thấy cô, cúi đầu vội vã đi ra.
“Này anh kia!", Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh cố ý tránh mình liền lớn tiếng gọi: “Lương Tranh!”
Lương Tranh dừng bước, quay người lại, giả bộ kinh ngạc: “Ơ, em mới về à, sao anh không nhìn thấy nhỉ?”
“Mắt anh mọc ở mông à, giả bộ cái gì chứ? Anh đến chung cư của tôi làm gì, sao cứ lén lén lút lút thế?”
“Anh nhìn thấy có một người rất quen đi vào, lại không nhớ ra là ai nên đi vào để xác nhận thôi!”
"Ai cơ?"
"Em đoán xem!"
Ngải Lựu Lựu cười khẩy: “Anh đi tìm Chung Hiểu Huệ chứ gì, không sao đâu, tôi đâu có ghen, anh đâu cần phải bịa chuyện như con nít thế!”
Ngải Lựu Lựu nói xong liền mặc kệ Lương Tranh, đi thẳng vào bên trong. Lương Tranh vốn đã thấy không vui, lần này không nhịn được nữa liền lên tiếng: “Em vội lên gặp phó tổng Lâm chứ gì, không cần phải giấu giếm, anh có thể hiểu được tâm trạng sốt sắng của em lúc này. Lúc còn trẻ anh cũng như vậy!”
“Lâm Cường!”
“Anh ấy ở trên lầu à?”
“Hình như là vậy...”
Ngải Lựu Lựu xách túi đó đi ra ngoài, Lương Tranh ngây ra chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, liền đuổi theo Ngải Lựu Lựu:
“Không sao, anh hiểu mà, người ta đang đợi em đấy!"
“Tôi không muốn gặp anh ta!”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả, không muốn gặp thì không gặp thôi. Anh ăn cơm chưa?”
“Anh vừa về, còn chưa ăn!”
“Vậy tìm nơi nào đi, tôi mời anh ăn cơm”.
Lương Tranh mừng ra mặt, vội vàng đón lấy túi đó trên tay Ngải Lựu Lựu, nói: “Không thành vấn đề! Cô em đanh đá à, anh mời em ăn món Hồ Nam nhé...”
Lương Tranh dẫn Ngải Lựu Lựu đến một nhà hàng Hồ Nam, bên trong rất đông người, vừa hay có một bàn trống trong góc.
Cái bàn rất nhỏ, chỉ đủ hai người ngồi. Lương Tranh quay sang Ngải Lựu Lựu, thì thầm: “Đây có được coi là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta không nhỉ?”
Ngải Lựu Lựu bĩu môi trông rất đáng yêu. Lương Tranh thấy thế, trong lòng vui lắm: “Em chia tay với tên họ Lâm kia rồi à?
Vẻ mặt Ngải Lựu Lựu bỗng chốc như đông cứng lại: “Đừng nhắc đến anh ta nữa có được không, tôi với anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, ok?"
Lương Tranh cười: “Chắc là giống tình trạng của anh với Chung Hiểu Huệ hiện nay, trước đây còn có chút rung rinh, giờ bình thường lại rồi !"
Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh một cái sắc lẻm: “Anh ta là một người đàn ông xuất sắc, chúng tôi ở bên nhau không được hợp cho làm mà thôi. Còn anh thì bị người ta đá, hoàn toàn không giống nhau nhé!"
“Ai bảo anh bị người ta đá nào, anh với cô ấy cũng không thích hợp... nhất thời anh không biết nói thế nào cả...”
“Đúng thế, những chuyện mất mặt thế này làm sao nói ra miệng được.”
“Em...”
“Tôi sao?”
Lương Tranh đang cuống thì điện thoại đổ chuông, là bố mẹ ở quê gọi lên, Lương Tranh biết lại là bài ca không quên, vì vậy đã nghĩ ra cách đối phó từ lâu. Điều khiến Lương Tranh kinh ngạc là bố anh bảo anh về sớm ăn tết, nghe nói chị họ anh sẽ giới thiệu cho anh một cô gái, bảo anh về xem mặt. Chuyện Lương Tranh sợ cuối cũng đã xảy ra, vội vàng nói với bố là mình có bạn gái rồi. Bố anh không tin, Lương Tranh nhìn thấy Ngải Lựu Lựu đang bụm miệng cười, cái khó ló cái khôn, liền nhét điện thoại vào tay Ngải Lựu Lựu, khẽ nói: “Là bố anh, em nói đại vài câu với ông ấy là được..."
Ngải Lựu Lựu ngẩn ra, nói cũng dở mà không nói cũng dở. Thấy trong điện thoại không có ai nói gì, cô đành phải lên tiếng: “A lô, cháu chào bác ạ! Bác có khỏe không ạ? Dạ, vậy thì tốt quá! Nhá cháu ở Hồ Nam, trong nhà còn có một cô em gái nữa ạ. Về ăn tết ấy ạ? Đến lúc ấy để xem thế nào đã ạ, nếu có thời gian nhất định cháu sẽ đến ạ...”
Lương Tranh nghe Ngải Lựu Lựu nói chuyện cũng đoán được bố mình nói cái gì. Thấy mặt Ngải Lựu Lựu đỏ bừng, ngượng nghịu, anh vừa buồn cười vừa hạnh phúc. Nếu như cô có thể đến nhà anh ăn tết thì tốt biết mấy. Lương Tranh tưởng tượng ra cảnh mình và Ngải Lựu Lựu ở chung, càng nghĩ càng thấy vui.
“Anh cười gì thế hả? , Ngải Lựu Lựu ném điện thoại lên bàn:
"Anh cố tình gây khó dễ cho tôi đấy hả?”
Lương Tranh lúc này mới định thần lại: “Đây gọi là cha con đồng tâm, bố anh lâu lắm rồi mới gọi điện nói chuyện với anh. Thế mà lại đúng vào lần đầu tiên chúng mình hẹn hò, đúng là kì diệu..."
"Thôi đừng ngây ngất nữa, ai hẹn hò với anh chứ?”
“Em thành thật chút đi, em đã nói chuyện điện thoại với bố anh rồi, còn định nuốt lời à?”
“Không được, tôi bị mắc lừa anh đấy chứ?”
"Ai mắc lừa ai còn chưa biết được... hay là tết này về quê cùng anh nhé!”
"Thế thì phải xem biểu hiện của anh đã. Hơn nữa cho dù có về anh cũng phải về nhà tôi ở Hồ Nam trước!”
“Rõ ạ ! Em sợ bố mẹ anh không vừa ý em, không cho em bước chân qua cửa nhà anh nên em mới dẫn anh về nhà em trước để gạo nấu thành cơm chứ gì?”
"Đáng ghét, anh đừng có mơ!”
“Ha ha ha...”
Ăn cơm xong, Lương Tranh mời Ngải Lựu Lựu về nhà anh ngồi, Ngải Lựu Lựu chợt nhớ ra nhiệm vụ Đàm Hiểu Na giao cho mình. Hóa ra Đàm Hiểu Na nghe nói Ngô Hiểu Quân đã viết một cuốn tiểu thuyết, miêu tả đời sống tình cảm của nam nữ đô thành, cô rất muốn đọc xem hình ảnh nhân vật trong tiểu thuyết có phảng phất hình bóng của mình không. Cô cũng rất muốn biết Ngô Hiểu Quân định nghĩa ra sao về tình cảm giữa hai người, rốt cuộc Ngô Hiểu Quân có hận cô hay không? Đàm Hiểu Na không đợi được đến khi ra sách, cô nôn nóng muốn biết cuốn tiểu thuyết ấy viết những cái gì, nhưng cô lại ngại trực tiếp đến hỏi Ngô Hiểu Quân, nghĩ đi nghĩ lại, Đàm Hiểu Na đành phải nhờ Ngải Lựu Lựu.
Ngải Lựu Lựu vừa ngồi xuống ghế, Lương Tranh đã bê trà lên còn dặn cô uống từ từ thôi kẻo nóng, chu đáo cứ như đang phục vụ một nữ hoàng. Lương Tranh ngồi xuống bên cạnh Ngải Lựu Lựu, định quàng tay qua vai cô nhưng lại không dám, thế là cứ đứng ngồi không yên. Ngải Lựu Lựu liếc thấy Lương Tranh ngồi sát mình liền xích ra xa: “Duy trì cự li, hôm nay là nể mặt anh lắm rồi đấy. Đừng có thấy bở cứ đào mãi...”
Lương Tranh cười: “Có ngồi xa nhau một chút cũng được, miễn là hai trái tim ta ở gần nhau...”
“Cái miệng anh không thể ngậm lại một lúc à?”
"Tuân lệnh!”
Ngải Lựu Lựu nhìn về phía phòng Ngô Hiểu Quân, thấy cửa phòng khóa liền hỏi: “Ngô Hiểu Quân đâu, sao chẳng thấy người đâu thế? QQ cũng không thấy lên, không phải là đang bận tìm bạn gái mới chứ?”
Lương Tranh ngây người nhìn Ngải Lựu Lựu, không nói năng gì. Ngải Lựu Lựu hỏi lại lần nữa, Lương Tranh vẫn không nói gì. Ngải Lựu Lựu tức quá đẩy Lương Tranh một cái: “Anh câm hả, tôi đang hỏi anh dấy!”
“Chẳng phải em bảo anh ngậm miệng lại sao?”
“Anh...”
“Anh sao?”
“Anh mà còn như thế là tôi đi đấy!”
Ngải Lựu Lựu làm bộ định đi nhưng Lương Tranh ngăn lại ngay: "Anh chỉ đùa em thôi mà, em không cảm thấy ở bên cạnh anh rất vui, rất thoái mái sao ?”
Ngải Lựu Lựu lắc đầu nguầy nguậy, ngồi lại ghế rồi thở dài: “Sớm muộn gì cũng bị anh chọc cho tức chết! Ngô Hiểu Quân đâu, tôi tìm anh ta có chút chuyện..."
Lương Tranh đến trước phòng Ngô Hiểu Quân, gõ mạnh vào cửa: “Ngô Hiểu Quân, người đẹp Ngải dến tìm cậu này!”
Khoảng hai phút sau, cửa phòng Ngô Hiểu Quân mở ra. Ngô Hiểu Quân mặt mày mệt mòi đi ra, thấy Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu đang ngồi trên ghế liền tỏ vẻ không tin vào mắt mình.
Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi, nói vẻ rất khoa trương: “Oa, hôm nay rồng đến nhà tôm cơ đấy, không nghênh tiếp được từ xa, thật thất lễ quá!”
"Nhà văn lớn à, anh đừng giả bộ nữa. Chẳng phải anh đã viết xong một cuốn tiểu thuyết sao, tôi muốn mượn đọc trước...”
“Đang chỉnh sửa lại, đợi sau này ra sách đi, anh sẽ tặng em một cuốn. Hơn nữa anh sẽ bảo Lương Tranh kí tên cho em nữa!”
“Ai thèm chữ kí của anh ta! Em không đợi nổi nữa, giờ rất muốn xem, anh mau gửi cho em đi!”
"Thôi được rồi , nếu em không chê anh sẽ gửi vào hòm thư cho em. nhất định phải tích cực góp ý đấy, anh đọc blog em viết rồi, trình độ viết văn của em cũng không tồi đâu!”
Ngải Lựu Lựu cười, khiêm tốn đáp: “Em chỉ viết lăng nhăng thôi, đâu có gì đáng nói!”
Lương Tranh thì thầm: “Viết thì cũng được đấy, mặc dù có hơi lan man."
“Anh tránh sang một bên đi!", Ngải Lựu Lựu trừng mắt nạt nộ.
Tác phẩm của mình được người khác công nhận đã vui lắm rồi, huống hồ lại còn là cô gái mà mình thầm thích. Ngô Hiểu Quân lườm Lương Tranh một cái rồi vênh mặt đi vào phòng..
Lương Tranh một mực đòi tiễn Ngải Lựu Lựu về, vừa đi vào thang máy, Lương Tranh liền hỏi: “Không phải em muốn đọc cuốn tiểu thuyết này đấy chứ?”
Trong mắt Ngải Lựu Lựu thoáng lén chút kinh ngạc: “Không phải tôi thì là ai? Dở hơi!”
"Là Đàm Hiểu Na, nếu như anh đoán không nhầm!”
“Anh tưởng mình thông minh lắm đấy hả?”
“Hài…Con gái bây giờ không chỉ khó chiều mà còn khó nắm bắt!“
Lương Tranh tiễn đến cửa liền bị Ngải Lựu Lựu đuổi về. Ngải Lựu Lựu không muốn Lương Tranh vào nhà, cô không muốn Chung Hiểu Huệ khó xử. Ngải Lựu Lựu bước vào phòng khách, phát hiện có hai cốc cà phê, biết có khách đến chơi, theo như lời Lương Tranh nói thì người ấy chắc là Lâm Cường. Đúng lúc ấy, Chung Hiểu Huệ từ trong bếp đi ra, hỏi Ngải Lựu Lựu: " Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi , cô còn chưa ăn à?”
“Ừ, tôi đang nấu canh gà ở trong bếp, đợi lát nữa tôi múc cho cô một bát nhé!”
“Ok, cảm ơn nhé!”
"Ban nãy Lâm Cường qua đây, anh ấy nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm đến cô!”
“Ừ, hai người quen nhau à?”
“Gắn đây mới quen thôi, tôi nhờ anh ấy tư vấn cho mấy vấn đề về chuyện ra nước ngoài”
“Cô tìm đúng người rồi đấy, trước đây anh ấy từng ở nước ngoài một thời gian. Hơn nữa con người anh ấy cũng không tồi!”
“Ha ha... anh ấy cũng nói hệt như vậy, bảo cô là người tốt!” Ngải Lựu Lựu mím môi cười, không nói thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.