Chương 34
Tưởng Cẩn
17/11/2014
Sang ngày hôm sau,
Lương Tranh vừa đến văn phòng thì nhận được thông báo của tổng bộ, yêu
cầu nhân viên mở cuộc họp trực tuyến. Chủ đề của cuộc họp là: Bể dâu là
đạo ở nhân gian. Đây chẳng phải là tên một bộ phim truyền hình đang hot
trên vô tuyến sao ? Lương Tranh có hơi băn khoăn, chẳng nhẽ công ty hô
hào mọi người cùng xem bộ phim này? Chuyện này thật khó mà tưởng tượng
được. Lương Tranh đã đoán đúng một nửa, công ty đúng là yêu cầu mọi
người xem bộ phim truyền hình này, học tập tinh thần cách mạng không
ngại gian khó, không sợ hi sinh, nâng cao tư tưởng giác ngộ. Nhưng điều
quan trọng hơn là nhắc nhở mọi người nên học cách làm người, đừng mờ mắt vì cái lợi trước mắt mà nghĩ cách đi đường tắt, một tấc lên trời. Bất
kì ai muốn thành công đều phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân, hành động theo trình tự, không ngừng đấu tranh gian khổ mới có thể thực hiện được nguyện vọng.
Tiếp sau đó, một chuyện không ngờ đã xảy ra, trên màn hình hiện ra một dòng chữ: Nhân viên marketing cũ của công ty là Hướng Lệ đã câu kết với một công ty xuất bản sách, lợi dụng danh tiếng của công ty để tiêu thụ sách, có hành vi hối lộ đối với Cục trưởng Cục Giáo dục của một tỉnh, số tiền lên đến tám mươi vạn tệ, hiện giờ đã bị công an bắt giữ, hi vọng toàn bộ nhân viên công ty sẽ lấy đó làm gương.
Sau cuộc họp, Lương Tranh liền gọi cho chú Hoàng. Chú Hoàng nói tối qua chú đã biết chuyện này rồi, mấy khoản tiền mà Hướng Lệ đi đòi giúp chắc chắn không thế lấy lại được. Bởi vì thiếu vốn lưu động, công ty mới thành lập không thể hoạt động bình thường, đành phải đóng cửa. Hơn nữa vì chuyện của Hướng Lệ, chú Hoàng quyết định sẽ về quê ăn tết sởm, một là để tránh sóng gió, hai là muốn cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo.
Lương Tranh an ủi chú Hoàng vài câu rồi hỏi chú có cần giúp đỡ gì không. Chú Hoàng cười bảo, làm việc ngần ấy năm, cũng còn chút tiền tiết kiệm, chuyện này không phải vấn đề to tát lắm. Cuối cùng, chú Hoàng khuyên Lương Tranh cố gắng làm việc ở công ty cho tốt, nhất định phải nghiêm túc, thành thực làm việc, năm sau nếu dựng lại công ty, chú Hoàng hi vọng Lương Tranh có thể đến giúp mình một tay.
***
Trong phòng tài vụ, Đàm Hiểu Na đang lén đọc tiểu thuyết của Ngô Hiểu Quân.
“Sếp ơi, khi nào chúng ta được nghỉ thế?”, Trâu Huệ hỏi.
Chu Tường Linh nhìn Trâu Huệ: “Cái cô này, đi làm mà suốt ngày nghĩ đến chuyện nghỉ. Mới là tháng một thôi, kiểu gì cũng phải đến mùng bảy, mùng tám tháng hai mới được nghỉ!”
Ngải Lựu Lựu ca cẩm: "Mọi người là còn tốt đấy, quê cũng gần đây, tôi mới là rắc rối đây này...”
Chu Tường Linh cười: “Sau này lấy ai ở Bắc Kinh là được rồi , ngày nào cũng có thể về nhà. Em xem, Đàm Hiểu Na bây giờ hạnh phúc biết mấy!"
Ngải Lựu Lựu thở dài, chua xót nói: “Em đâu có tốt số như cô ấy, cùng lúc gặp được cả hai chàng yêu mình thật lòng, trong đó một người còn vì thất tình mà chuyển qua viết tiểu thuyết đấy!”
Chu Tường Linh: “Thật không, ai thế?”
Trâu Huệ: “Không phải là cải anh Ngô Hiểu Quân gì gì đó chứ?”
Ngải Lựu Lựu: “Ừ, chính anh ta đấy, còn chuẩn bị xuất bản nữa đấy!"
Chu Tường Linh nói vẻ rất ngưỡng mộ: “Ôi lãng mạn quá, xúc động quá! Cái anh chàng đó đứng là ngốc nghếch. Ngốc đến mức đáng thương... Hiểu Na, nói xem tâm trạng của em lúc này thế nào?”
Đàm Hiểu Na đang mải mê đọc tiểu thuyết, chẳng hề biết mọi người đang nói chuyện gì. Giờ đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cô lập tức “có” một tiếng khiến cho mọi người cười bò. Đàm Hiểu Na ngơ ngác không hiểu mọi người cười cái gì.
Chu Tường Linh: "Lạc mất hồn rồi hả?”
Đàm Hiểu Na: “Em làm sao?"
Trâu Huệ: “Cái anh Ngô Hiểu Quân kia có phải đã viết tiểu thuyết cho chị không?”
Đàm Hiểu Na phản bác: “Đâu có, hoàn toàn không có viết về tôi...”
Trâu Huệ chất vấn: “Chị đã đọc đâu mà biết được anh ấy không viết về chị?”
Đàm Hiểu Na cứng họng, mặt đỏ bừng không nói được lời nào.
Chu Tường Linh: “Cái anh chàng Ngô Hiểu Quân với em hình như từng có một thời gian yêu đương nhỉ, hai người còn chuấn bị mua nhà nữa mà, sao về sau lại chia tay thế ?”
Trâu Huệ tiếp lời: “Hay là kế cho bọn em nghe chuyện yêu đương của hai người đi, để mọi người cùng chia sẻ, chị cũng được hoài niệm một chút!”
Chu Tường Linh nhắc nhở Đàm Hiểu Na: “Nhớ nhung thì được, nhưng không được nghĩ ngợi vẩn vơ. Giờ em đã là người có chồng, không thể có những hành vi đi quá giới hạn được!”
Trâu Huệ cười: “Không được ngoại tình về thể xác, nhưng tâm hồn thì có thể...”
Chu Tường Linh và Trảu Huệ người tung kẻ hứng, trong đầu Đàm Hiểu Na lúc này toàn là hình ảnh của Ngô Hiểu Quân. Nhớ những dòng chữ phảng phất chút ai oán trong tiểu thuyết của anh, cô lại không nén được bật khóc. Đàm Hiểu Na đứng dậy, chạy ra khỏi văn phòng. Hành động bột phát của cô khiến cho cả ba người trong phòng tài vụ không biết phải làm sao.
Chu Tường Linh: “Sao thế? Chúng ta nói gì sai à?"
Trâu Huệ đứng dậy, làm điệu bộ hết sức khoa trương: "Chắc chắn là đau lòng quá đấy mà! Hài... Hỏi thí gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết... .Chị Hiểu Na đúng là hồng nhan bạc mệnh mà! “
Chu Tường Linh hừ giọng: “Cô đang đóng phim hay đang ngâm thơ thế hả? Trẻ con thì biết cái quái gì, còn không mau đi ra xem Hiểu Na thế nào rồi?”
Ngải Lựu Lựu liền đứng dậy: “Thôi, để tôi đi cho, chắc là cô ấy không sao đâu !”
Ngải Lựu Lựu ra ngoài văn phòng, tìm một vòng mà chẳng thấy Đàm Hiểu Na đâu, mãi sau mới phát hiện cô đang ở một mình trong phòng nghỉ. Đàm Hiểu Na đang đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ, mắt ngân ngấn nước nhìn thành phố phồn hoa.
Ngải Lựu Lựu bước vào, ôm lấy vai cô: “Không sao chứ?”
Đàm Hiểu Na lấy tay lau nước mắt: “Không sao, chỉ thấy hơi đau lòng thôi.”
Ngải Lựu Lựu đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Tất cả đều đã là quá khứ rồi !”
Đàm Hiểu Na quay người lại: “Nhưng tôi không thể nào quên được anh ấy. thỉnh thoảng còn nằm mơ thấy gặp anh ấy, nửa đêm tỉnh lại, phát hiện mình đã rơi lệ. Lựu Lựu, tôi thật sự rất sợ, tôi sợ mình sẽ phát điên mất!”
Ngải Lựu Lựu ôm lấy Đàm Hiểu Na: “Cô ngốc, sao có thể như vậy chứ? Thỉnh thoảng cậu nhớ anh ta cũng là chuyện hết sức bình thường, dù gì hai người cũng từng yêu nhau. Nhưng giờ cậu đã kết hôn rồi , có chồng rồi, có một gia đình ấm áp, sau này còn có cả những em bé thông minh và đáng yêu nữa... cậu phải điều chỉnh tâm trạng của mình đi, hãy dốc hết tâm sức vào chồng con và công việc!"
Đàm Hiểu Na nấc lên: “Có phải tôi rất xấu xa, rất ích kỉ không? Vì cuộc sống sung túc mà phản bội anh ấy, phản bội tình cảm của chúng tôi!"
Ngải Lựu Lựu an ủi: “Cậu có quyền được lựa chọn hạnh phúc, đây không phải là phản bội. Bành Thao đổi xử với cậu rất tốt, có thể nhận ra rằng anh ta cũng rất yêu cậu. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, ngoan!”
Đàm Hiểu Na ngẩng đầu lên: “Tôi muốn gặp riêng Ngô Hiểu Quân!”
“Hả... chuyện này không thích hợp cho lắm!”
“Tôi muốn cởi cái nút thắt này, nếu không tôi không thể nào thoải mái được!”
“Vậy cậu để tôi nghĩ cách đã, tôi sợ nhỡ cậu sa chân lỡ bước để sau này phải ân hận cả đời, còn tôi lại trở thành đồng phạm, e rằng Bành Thao sẽ giết tôi mất!”
Lương Tranh cho rằng mối quan hệ giữa mình với Ngải Lựu Lựu đã có một bước tiến mới, nhưng thời điểm quan trọng này vẫn cần phải cố gắng thêm nữa để củng cố tình hình. Hết giờ làm về nhà, Lương Tranh qua siêu thị mua hai túi hoa quả, sau đó gọi cho Ngải Lựu Lựu, bảo cô xuống dưới nhà. Ngải Lựu Lựu sợ Lương Tranh không chờ được sẽ chạy lên nhà mình nên cúp điện thoại xong là cô chạy như bay xuống dưới.
Lương Tranh toét miệng cười: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi !”, Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh xách hai túi hoa quả liền cười: “Mua nhiều thế để làm gì?”
“Để ăn dần, ăn nhiều hoa quả rất tốt cho da!”
Ngải Lựu Lựu sờ lên da mặt mình: “Da mặt tôi xấu đến thế sao?"
“Không xấu, nhưng phải giữ gìn, đúng không nào?
“Có phải anh ngại nói là mua cho Chung Hiểu Huệ nên mới nói là mua cho tôi không hả?”
"Anh không chơi kiểu đi đường vòng như thế. Nói chung là mua cho em, hai em có ăn chung với nhau anh cũng chẳng có ý kiến gì, anh với cô ấy vẫn là bạn bè, cho dù anh có mua hoa quả cho cô ấy cũng là chuyện bình thường. Em thoáng như vậy, chắc chắn sẽ không ghen đâu nhỉ?”
Ngải Lựu Lựu nhíu mày đi ra ngoài, Lương Tranh hấp tấp đi theo. Đang đi Ngải Lựu Lựu bỗng quay phắt lại khiến Lương Tranh giật nảy mình: “Hỏi anh một chuyện này, nhưng anh hứa phải giữ bí mật đấy!"
“Chuyện gì? Em cứ nói đi, anh đảm bảo sẽ kín miệng!”
“Đàm Hiểu Na dạo này suốt ngày nhớ Ngô Hiểu Quân, cô ấy muốn gặp mặt anh ta, bảo tôi giúp hẹn Ngô Hiểu Quân ra ngoài!”
“Hẹn đi, chuyện này có gì to tát đâu... ?”
“Anh nói dễ nghe nhỉ, ngộ nhỡ hai người ấy tình cũ không rủ cũng tới thì chẳng phải tự nhiên tôi thành kẻ gì gì đó à?”
“Vương bà ?” (*)
“Anh muốn chết à?”, Ngải Lựu Lựu giơ tay lên định đánh Lương Tranh.
Lương Tranh vội vàng né đi: “Ha ha... em mà không giúp cô ấy thì cô ấy cũng sẽ nghĩ ra cách khác thôi. Vậy thì cứ thuận theo lẽ tự nhiên đi. Hai người nếu phải chia tay thì sớm muộn gì cũng phải chia tay, cho dù một trong hai người có cố níu kéo cũng chẳng vô ích. Chỉ có điều..."
“Sao thế?”
“Đàm Hiểu Na có hơi quá quắt, đã kết hôn với người khác rồi còn giở chiêu này ra nữa. Hài, Ngô Hiểu Quân xem ra lại sẽ dằn vặt rồi !”
“Đúng là nghiệp chướng!”
[*] Vương bà bà một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am, là người đã móc nối cho Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để kiếm lợi từ chuyện mèo mỡ trái thiên lý. Sau khi sự việc đổ vỡ, bị Võ Đại Lang phát hiện, chính bà ta là người xúi giục Kim Liên bỏ thuốc độc mưu hại Võ Đại Lang.
Lương Tranh xách hai cái túi, vốn dĩ tay đã lạnh cóng rồi, giờ đến hai chân cũng lạnh theo. Anh dậm chân vài cái, rồi đặt hai cái túi xuống bậc thang: Thực ra Đàm Hiểu Na đang có tâm bệnh, cô ấy cảm thấy áy náy, muốn Ngô Hiểu Quân tha thứ cho mình. Em đừng nghĩ cô ấy sẽ sà vào lòng Ngô Hiểu Quân, muốn thế cô ấy đã làm lâu rồi . Đàm Hiểu Na rất thực dụng... chỉ có em là ngốc, tay họ Lâm kia vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại có địa vị, thế mà em chẳng thèm, lại đi thích một thằng không nhà không cửa như anh."
Ngải Lựu Lựu bĩu môi, lườm Lương Tranh: “Tôi thích anh bao giờ? Thế tại sao anh lại bỏ qua Chung Hiểu Huệ? Cô ấy vừa gợi cảm, vừa xinh đẹp, lại có khí chất, có năng lực, chẳng phải anh càng ngốc hơn hay sao?”
Lương Tranh cười nhăn nhở: “Nghĩ cũng phải, chúng ta đều hơi ngốc, nếu không đã chẳng ở đây với nhau thế này!”
“Đúng là đồ mặt dày!”
“Mặt dày hay không không quan trọng, anh chỉ cần em thôi!"
Ngải Lựu Lựu đỏ bừng mặt, vội vàng đi thẳng vào đại sảnh chung cư, Lương Tranh vội vàng đuổi theo, chặn ngay trước mặt: "Đừng đi, em phải cầm hoa quả theo chứ!", Ngải Lựu Lựu đón lấy túi hoa quả, đi được mấy bước lại quay lại, thấy Lương Tranh ngây ra nhìn liền nói: “Đàm Hiểu Na đang ngồi trên phòng khách, anh đi nói với Ngô Hiểu Quân, bảo cô ấy muốn gặp mặt anh ta!”
***
Nửa tiếng sau, tại quán cà phê Thượng Đảo. Đàm Hiểu Na và Ngô Hiểu Quân ngồi đối mặt với nhau, vẫn ở cái góc nhỏ mà hai người thường ngồi trước đây, chẳng ai nói câu gì Đàm Hiểu Na thấy Ngô Hiểu Quân chỉ cúi đầu hút thuốc, trái tim như thắt lại, lên tiếng trước: “Dạo này anh vẫn ổn chứ?"
Ngô Hiểu Quân ngẩng đầu mỉm cười: “Anh ổn, rất ổn!”
“Tiểu thuyết anh viết rất hay, em rất thích nhân vật nam chính!”
Ngô Hiểu Quân hơi bất ngờ: “Ổ, thế à, em đọc ở đâu thế?"
“Em nhờ Ngải Lựu Lựu xin bản thảo của anh. Gần đây em rất muốn biết anh viết cái gì, có phải rất hận em không, ngay cả tối qua em cũng mơ thấy anh... anh có hận em không?”
Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi, mặt cười như mếu: "Có một thời gian anh rất hận em, về sau cũng nghĩ thông suốt rồi . Bởi vì chúng ta chỉ thích hợp yêu đương, không thích hợp kết hôn. Anh với em đã từng yêu nhau rồi, còn có gì để mà hối tiếc nữa? Còn về chuyện kết hôn, anh phải đi tìm người con gái của đời mình...”
Đàm Hiểu Na: “Anh thật sự nghĩ thế ư?”
Ngô Hiểu Quân gật đầu: “Đúng thế, anh thật lòng chúc phúc cho em!”
“Cuối năm anh có về nhà không?”
“Không về nữa, chuẩn bị sửa cho xong cuốn tiểu thuyết, sau đó đón bố đến Đắc Kinh”.
“Ừ, như thế cũng tốt!”
Tâm trạng Đàm Hiểu Na vô cùng phức tạp, lúc bước ra khỏi quán cà phê, cô cảm thấy mình đã mất Ngô Hiểu Quân hoàn toàn. Cảnh tượng gặp mặt lúc nãy hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của cô. Cô cứ tưởng Ngô Hiểu Quân sẽ nhìn mình bằng ánh mắt ảm đạm, đau thương, hoặc chộp lấy tay cô, khẩn cầu cô quay trở lại với anh. Nhưng Ngô Hiểu Quân quá bình tĩnh, điều này khiến cô thấy khó chấp nhận. Là anh cố tình kiềm chế tình cảm của mình hay anh thật sự đã không còn yêu cô nữa? Hoặc cũng đúng như anh đã nói, anh đã nghĩ thông suốt rồi . Đàm Hiểu Na vừa ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Bành Thao Bành Thao nói giờ anh đang ở trước cổng khu đô thị Quốc Mỹ, anh đến đón cô về.
Trên đường về, Đàm Hiểu Na chẳng nói chẳng rằng, bộ dạng rất ủ rũ. Bành Thao chăm chú lái xe, cũng không hỏi han xem vợ mình vì sao không vui. Hai người về đến nhà, tắm rửa xong rồi leo lên giường đi ngủ. Bành Thao chưa ngủ, anh nằm nhắm mắt, quay lưng lại với Đàm Hiểu Na. Đàm Hiểu Na khẽ lay người anh, hỏi:
“Anh ngủ chưa?”
Bành Thao xoay người lại, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền: “Sao thế bà xã?”
Đàm Hiểu Na nhìn Bành Thao: “Hôm nay em đã gặp Ngô Hiểu Quân...”
“Ờ...”
"Em hỏi anh ấy có hận em không, anh ấy nói không hận...”
“Thế à?”
“Ông xã, em xin lỗi, em không nên lén anh đi gặp anh ấy, là em không tốt!”
Bành Thao mở mắt ra, dịu dàng nhìn Đàm Hiểu Na: “Ngốc ạ, anh không trách em đâu, muốn gặp thì em cứ gặp, thảo nào mấy ngày nay em cứ thất thần suốt...”
“Sao anh biết?”
“Anh là chồng em mà, mấy hôm nay em làm gì cũng như người mất hồn ấy...”
“Trước đây em cứ thấy mình mắc nợ, phản bội anh ấy, vì vậy trong lòng cứ dằn vặt mãi chuyện này. Hôm nay nói chuyện với nhau anh ấy nói đã thoát khỏi ám ảnh, còn nói chúc phúc cho chúng ta, em cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều rồi . Có phải em rất xấu xa không?"
“Xấu xa, cũng hơi hơi, nhưng nó chứng tỏ vợ anh có sức hút!”
"Vớ vẩn, chỉ nói linh tinh là giỏi!”
“Ha ha, em còn xấu hổ nữa cơ đấy!”
Đàm Hiểu Na kéo tay Bành Thao ra, nằm vào trong lòng anh: “Ông xã, sau này em chỉ nghĩ đến anh thôi, em sẽ không nghĩ đến người khác nữa, có được không?”
“Được... bà xã ngốc của anh à?”
"Sao anh?”
“Anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh, ông xã ngốc của em...”
Thủ tục xuất ngoại của Chung Hiểu Huệ đã giải quyết gần xong dưới sự giúp đỡ của Lâm Cường. Cùng với việc tăng cường tiềm lực quốc gia và nâng cao hình ảnh trên trường quốc tế, các thủ tục xuất ngoại hiện giờ đơn giản hơn trước nhiều. Chung Hiểu Huệ định sang Chicago của Mỹ để học đại học trước, sau đó tìm kiếm một công việc làm thêm, đợi sau khi tốt nghiệp sẽ tính kế hoạch tiếp. Hồi trước Lâm Cường cũng du học ở Chicago, thế nên anh rất quen thuộc với thành phố này, ở đó còn có rất nhiều bạn học và bạn bè của anh, đây đúng là một thuận lợi lớn cho Chung Hiểu Huệ.
Trong khi đó, việc mà Chung Hiểu Huệ nhờ Khâu Cấn điều tra giúp vẫn chưa có tiến triển gì, khiến cô vô cùng sốt ruột. Bởi vì cô quyết định sẽ giải quyết triệt để việc này trước khi đi, chỉ có như vây cô mới có thể yên tâm sinh sống ở nước ngoài. Chung Hiểu Huệ không nén được đành gọi cho Khâu Cẩn, hỏi anh ta chuyện giải quyết đến đâu rồi . Khâu Cẩn có vẻ không vui, anh ta nói rằng dục tốc bất đạt, hơn nữa nếu làm không tốt có thể đánh rắn động cỏ. Anh ta bảo Chung Hiểu Huệ cố kiên nhẫn chờ đợi, còn nếu cô nghi ngờ khả năng làm việc của anh ta thì có thể đổi người khác.
Chung Hiểu Huệ chẳng còn cách nào khác, đành phải chờ đợi. Ở nhà nhàn rỗi, Chung Hiểu Huệ thường xuyên xuống bếp nấu nướng, giúp cho Ngải Lựu Lựu có cơ hội thưởng thức nhiều món hơn trước.
***
Một buổi tối thứ Bảy, Lương Tranh nhận được điện thoại của Chung Hiểu Huệ, cô mời Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân đến nhà cô ăn cơm. Ban đầu Ngô Hiểu Quân còn không chịu di, anh nói anh là người thừa, có đi cũng chỉ là làm nền. Lương Tranh phải đe dọa và dụ dỗ mãi, Ngô Hiểu Quân mới chịu đi Ngải Lựu Lựu ra mở cửa, trông bộ dạng chắc là cô đang làm trợ thủ cho Chung Hiểu Huệ ở dưới bếp.
Lương Tranh tự nhiên cứ như thể ở nhà mình, thả mình trên sôpha, với tay lấy một cuốn tạp chí để đọc Ngô Hiểu Quân đánh mắt nhìn quanh, sau đó nhìn vào căn phòng mà Đàm Hiểu Na từng ở, phát hiện căn phòng đã được Chung Hiểu Huệ trang trí lại hoàn toàn, trong lòng bỗng thấy bùi ngùi. Anh chợt nhớ đến câu trong bài từ của Lí Thanh Chiếu: “Vật đổi sao dời, cảnh còn mà người đã mất, chưa nói mà lệ đã rơi”. Ngô Hiểu Quân đang thần người thì Ngải Lựu Lựu đột nhiên xán đến gần hỏi: “Anh với Đàm Hiểu Na tối qua nói những chuyện gì thế?”
“Chẳng nói gì cả, cô ấy hỏi anh còn hận không, anh nói không, sau đó cô ấy đi...”
"Chỉ đơn giản thế thôi á? Chẳng nhẽ không nói gì khác, cũng không xảy ra chuyện gì khác sao?"
“Chỉ đơn giản thế thôi, chẳng có gì xảy ra cả, cũng chẳng có gì để mà nói hết!'
Ngải Lựu Lựu cười cười: “Hai người cũng dứt khoát gớm, nhưng như thế cũng tốt..”
Ngô Hiểu Quân cảm thấy Ngải Lựu Lựu có hơi kì lạ, đang định hỏi cô có phải Đàm Hiểu Na đã nói gì không thì Ngải Lựu Lựu đã về phòng mình mất rồi . Lương Tranh thấy Ngải Lựu Lựu rời khỏi nhà bếp liền bỏ cuốn tạp chí xuống, đi vào trong bếp. Chung Hiểu Huệ đang nấu nướng, nhìn điệu bộ có vẻ rất chuyên nghiệp. Lương Tranh tò mò hỏi: “Chẳng nhẽ nhà em cũng mở hàng ăn à?”
Chung Hiểu Huệ ngoảnh lại nhìn Lương Tranh, cười hỏi: "Tại sao anh lại hỏi thế?”
“Bạn gái cũ của Ngô Hiểu Quân cũng rất giỏi nấu nướng, nhà cô ấy mở cửa hàng ăn!”
“Không, bố em làm ở tòa soạn báo, mẹ em là giáo viên. Từ nhỏ em đã thích xuống bếp nấu nướng, thế nên cứ có thời gian rảnh là em lại đọc sách nấu ăn, học được vài món. Mỗi lần làm thành công món gì là em thấy rất hài lòng...”
“Người đàn ông nào mà lấy được em đúng là sướng miệng, sướng thân!”
“Thế mà sao giờ chẳng ai muốn lấy em thế?”
Lương Tranh cười bối rối: “Là bởi vì em quá giỏi, yêu cầu quá cao, vì vậy mọi người đều tự giác đứng từ xa thưởng thức chứ không dám lại gần”.
Chung Hiểu Huệ hất chảo điệu nghệ rồi nhìn Lương Tranh: “Nếu em nói cho anh biết rằng em không hề giỏi giang, hơn nữa cũng không yêu cầu quá cao, anh có muốn lại gần em không?” “Giờ chẳng phải anh đang ở rất gần em sao?”
“Ha ha...”
“Anh đi dọn bàn ăn nhé!”, Lương Tranh sợ Chung Hiểu Huệ lại đặt ra câu hỏi khó bèn kiếm cớ chuồn lẹ.
Một bàn đầy thức ăn, sắc, hương, vị đủ cả. Ngô Hiểu Quân cầm đũa nếm thử, vẻ mặt rất thỏa mãn. Lương Tranh liền hỏi: có ngon bằng thức ăn Đàm Hiểu Na làm không? Ngô Hiểu Quân nói đương nhiên là thức ăn do Chung Hiểu Huệ làm ngon hơn, bởi vi trước đây lúc ăn món ăn do Đàm Hiểu Na làm, anh đem theo cả tìn cảm nên đánh giá không thể chuẩn xác được. Cái đáp án này khiến cho cả ba người kia cũng bật cười.
Chung Hiểu Huệ mang rượu vang đã chuẩn bị sẵn ra, rót cho mỗi người nửa cốc, sau đó nói: “Mặc dù tôi học đại học Bắc Kinh nhưng bạn bè không có nhiều, suốt ngày bận rộn làm việc nên đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, rất vui vì được quen biết với mọi người, tôi cảm thấy chơi với mọi người rất vui, rất thoải mái. Một thời gian nữa tôi phải ra nước ngoài rồi, có thể phải lâu lắm mới có dịp gặp lại, mà cũng có thể không bao giờ quay lại….hôm nay chúng ta có duyên ngồi ở đây, tôi cũng nhân cơ hội này bày tỏ sự biết ơn đối với các bạn. Hôm nay tôi rất vui, nào, tôi mời mọi nguời một ly! Cảm ơn sự quan tâm, chăm sóc của mọi người trong thời gian qua!”
Ngô Hiểu Quân nâng cốc: “Khách sáo quá!"
Ngải Lựu Lựu cười: “Tôi cũng phải cảm ơn cô, kể từ khi cô chuyển đến ở đây, căn phòng ấm áp hơn hẳn, tôi cũng bớt thấy cô đơn hơn!"
Chung Hiểu Huệ: “Ha ha, tôi mới là người phải cảm ơn mới phải, được làm hàng xóm với cô rất dễ chịu!"
Chung Hiểu Huệ nói xong liền uống cạn ly rượu, LươngTranh nhìn thấy Chung Hiểu Huệ có vẻ ủ rũ, chẳng biết nói gì, đành nâng cốc uống một ngụm nhỏ. Chung Hiểu Huệ lại rót cho mình nửa cốc, sau đó nâng cốc lên, chìa ra trước mặt Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu: “Nào, chúc hai người hạnh phúc!"
Ngải Lựu Lựu có nằm mơ cũng không ngờ Chung Hiểu Huệ lại thẳng thắn thế, cô bối rối không biết nói gì, đành nâng cốc lên, cười gượng gạo: "Chúng ta đều sẽ hạnh phúc…”
Lương Tranh thấy sống mũi cay cay “Ra nước ngoài rồi em phải chăm sóc bản thân cho tốt, nếu thấy không quen thì về nước, Bắc Kinh luôn chào đón em!"
Ngô Hiểu Quân cũng nâng cốc góp vui: "Chúng tôi luôn chào đón cô quay lại...”
Chung Hiểu Huệ tự rót tự uống, cả chai rượu vang mình cô uống phải đến phân nửa. Chung Hiểu Huệ mặt mày đỏ phừng phừng bắt đầu nói nhiều hơn, cô liên tục nhấn mạnh chuyện Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu nhất định phải hạnh phúc. Ban đầu Ngải Lựu Lựu còn thấy hơi ngại ngùng, về sau không ngại ngùng nữa mà chuyển sang ái ngại. Cô biết Chung Hiểu Huệ đã uống say liền dìu cô ta lên ghế ngồi, sau đó đi thu dọn bàn ăn. Lương Tranh cũng xuống phòng bếp giúp Ngải Lựu Lựu rửa bát.
Ngải Lựu Lựu hỏi Lương Tranh: “Sao tôi cảm thấy hôm nay Chung Hiểu Huệ cứ là lạ?”
Lương Tranh vừa rửa bát vừa nói: “Ai mà không có tâm sự cơ chứ, em mà uống rượu rồi có khi còn kì lạ hơn cô ấy nữa đấy!”
Ngải Lựu Lựu trợn trừng mắt với Lương Tranh: “Rốt cuộc anh với cô ấy vì sao mà chia tay, có phải anh phụ lòng cô ấy không? Mau nói thật lòng đi!”
“Thế em với Lâm Cường vì sao mà chia tay, có phải hắn phụ lòng em không? Nói cho anh biết, anh sẽ đi tuyệt đường con cháu của hắn giúp em!”
Ngải Lựu Lựu tức tới mức dậm chân thình thịch, đuổi cổ Lương Tranh ra khỏi bếp: “Cút ra ngoài đi, ăn nói linh tinh... ở đây không cần anh giúp đỡ!”
Lương Tranh ra đến phòng khách liền rót cho Chung Hiểu Huệ một cóc nước. Chung Hiểu Huệ vừa uống được mấy ngụm đã ngã vào lòng Lương Tranh. Lương Tranh đi cũng không được mà ngồi đấy cũng không xong. Ngô Hiểu Quân nhìn thấy thế lấy làm đắc chí lắm, còn nói bóng gió phải về trước. Ngải Lựu Lựu từ trong bếp đi ra, vừa hay nhìn thấy cinh này, Lương Tranh tỏ vẻ hồn nhiên vô tội. Ngải Lựu Lựu đi pha ấm trà cho Lương Tranh rồi cười, khẽ nói: ”Anh có phúc gớm nhỉ !”
“Hay là chung ta đưa cô ấy về phòng đi, e cô ấy cảm lạnh mất!”
“Điều hòa ấm thế này, làm gì có chuyện? Cứ để vậy đi, anh chẳng hiểu tâm ý phụ nữ gì cả...“
“Nhưng mà...”
“Shut up!”
Lương Tranh thấy Ngải Lựu Lựu đi thẳng về phòng mình đành lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô: Nhưng anh không muốn làm tổn thương em!
Ngải Lựu Lựu: Không đâu, tôi thích người đàn ông có trách nhiệm!
Lương Tranh: Anh hiểu rồi.
Ngải Lựu Lựu: Ha ha….
Có thể là do uống rượu nên Lương Tranh mơ mơ màng màng trên ghế, cuối cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đến lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, Chung Hiểu Huệ không biết đã đi đâu mất rồi . Ở góc phòng khách có bật một cái đèn bàn nhỏ, ánh sáng phát ra dịu dàng và ấm áp, Lương Tranh nhớ cái đèn này là ở phòng của Chung Hiểu Huệ. Anh đang định đứng dậy thì phát hiện trên người mình có đắp một chiếc áo nhung, chiếc áo này không phải của ai khác, chính là áo của Ngải Lựu Lựu đã mặc ban sáng...
Lương Tranh đi xuống lầu, từng cơn gió lạnh táp vào mặt, ánh đèn yếu ớt hắt xuống mặt đường. Lương Tranh rùng mình, nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, anh lại thấy nửa vui nửa buồn. Con đường trước mặc mặc dù còn rất trắc trở, gập ghềnh, nhưng anh tin rằng mình sẽ vững bước.
Tiếp sau đó, một chuyện không ngờ đã xảy ra, trên màn hình hiện ra một dòng chữ: Nhân viên marketing cũ của công ty là Hướng Lệ đã câu kết với một công ty xuất bản sách, lợi dụng danh tiếng của công ty để tiêu thụ sách, có hành vi hối lộ đối với Cục trưởng Cục Giáo dục của một tỉnh, số tiền lên đến tám mươi vạn tệ, hiện giờ đã bị công an bắt giữ, hi vọng toàn bộ nhân viên công ty sẽ lấy đó làm gương.
Sau cuộc họp, Lương Tranh liền gọi cho chú Hoàng. Chú Hoàng nói tối qua chú đã biết chuyện này rồi, mấy khoản tiền mà Hướng Lệ đi đòi giúp chắc chắn không thế lấy lại được. Bởi vì thiếu vốn lưu động, công ty mới thành lập không thể hoạt động bình thường, đành phải đóng cửa. Hơn nữa vì chuyện của Hướng Lệ, chú Hoàng quyết định sẽ về quê ăn tết sởm, một là để tránh sóng gió, hai là muốn cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo.
Lương Tranh an ủi chú Hoàng vài câu rồi hỏi chú có cần giúp đỡ gì không. Chú Hoàng cười bảo, làm việc ngần ấy năm, cũng còn chút tiền tiết kiệm, chuyện này không phải vấn đề to tát lắm. Cuối cùng, chú Hoàng khuyên Lương Tranh cố gắng làm việc ở công ty cho tốt, nhất định phải nghiêm túc, thành thực làm việc, năm sau nếu dựng lại công ty, chú Hoàng hi vọng Lương Tranh có thể đến giúp mình một tay.
***
Trong phòng tài vụ, Đàm Hiểu Na đang lén đọc tiểu thuyết của Ngô Hiểu Quân.
“Sếp ơi, khi nào chúng ta được nghỉ thế?”, Trâu Huệ hỏi.
Chu Tường Linh nhìn Trâu Huệ: “Cái cô này, đi làm mà suốt ngày nghĩ đến chuyện nghỉ. Mới là tháng một thôi, kiểu gì cũng phải đến mùng bảy, mùng tám tháng hai mới được nghỉ!”
Ngải Lựu Lựu ca cẩm: "Mọi người là còn tốt đấy, quê cũng gần đây, tôi mới là rắc rối đây này...”
Chu Tường Linh cười: “Sau này lấy ai ở Bắc Kinh là được rồi , ngày nào cũng có thể về nhà. Em xem, Đàm Hiểu Na bây giờ hạnh phúc biết mấy!"
Ngải Lựu Lựu thở dài, chua xót nói: “Em đâu có tốt số như cô ấy, cùng lúc gặp được cả hai chàng yêu mình thật lòng, trong đó một người còn vì thất tình mà chuyển qua viết tiểu thuyết đấy!”
Chu Tường Linh: “Thật không, ai thế?”
Trâu Huệ: “Không phải là cải anh Ngô Hiểu Quân gì gì đó chứ?”
Ngải Lựu Lựu: “Ừ, chính anh ta đấy, còn chuẩn bị xuất bản nữa đấy!"
Chu Tường Linh nói vẻ rất ngưỡng mộ: “Ôi lãng mạn quá, xúc động quá! Cái anh chàng đó đứng là ngốc nghếch. Ngốc đến mức đáng thương... Hiểu Na, nói xem tâm trạng của em lúc này thế nào?”
Đàm Hiểu Na đang mải mê đọc tiểu thuyết, chẳng hề biết mọi người đang nói chuyện gì. Giờ đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, cô lập tức “có” một tiếng khiến cho mọi người cười bò. Đàm Hiểu Na ngơ ngác không hiểu mọi người cười cái gì.
Chu Tường Linh: "Lạc mất hồn rồi hả?”
Đàm Hiểu Na: “Em làm sao?"
Trâu Huệ: “Cái anh Ngô Hiểu Quân kia có phải đã viết tiểu thuyết cho chị không?”
Đàm Hiểu Na phản bác: “Đâu có, hoàn toàn không có viết về tôi...”
Trâu Huệ chất vấn: “Chị đã đọc đâu mà biết được anh ấy không viết về chị?”
Đàm Hiểu Na cứng họng, mặt đỏ bừng không nói được lời nào.
Chu Tường Linh: “Cái anh chàng Ngô Hiểu Quân với em hình như từng có một thời gian yêu đương nhỉ, hai người còn chuấn bị mua nhà nữa mà, sao về sau lại chia tay thế ?”
Trâu Huệ tiếp lời: “Hay là kế cho bọn em nghe chuyện yêu đương của hai người đi, để mọi người cùng chia sẻ, chị cũng được hoài niệm một chút!”
Chu Tường Linh nhắc nhở Đàm Hiểu Na: “Nhớ nhung thì được, nhưng không được nghĩ ngợi vẩn vơ. Giờ em đã là người có chồng, không thể có những hành vi đi quá giới hạn được!”
Trâu Huệ cười: “Không được ngoại tình về thể xác, nhưng tâm hồn thì có thể...”
Chu Tường Linh và Trảu Huệ người tung kẻ hứng, trong đầu Đàm Hiểu Na lúc này toàn là hình ảnh của Ngô Hiểu Quân. Nhớ những dòng chữ phảng phất chút ai oán trong tiểu thuyết của anh, cô lại không nén được bật khóc. Đàm Hiểu Na đứng dậy, chạy ra khỏi văn phòng. Hành động bột phát của cô khiến cho cả ba người trong phòng tài vụ không biết phải làm sao.
Chu Tường Linh: “Sao thế? Chúng ta nói gì sai à?"
Trâu Huệ đứng dậy, làm điệu bộ hết sức khoa trương: "Chắc chắn là đau lòng quá đấy mà! Hài... Hỏi thí gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết... .Chị Hiểu Na đúng là hồng nhan bạc mệnh mà! “
Chu Tường Linh hừ giọng: “Cô đang đóng phim hay đang ngâm thơ thế hả? Trẻ con thì biết cái quái gì, còn không mau đi ra xem Hiểu Na thế nào rồi?”
Ngải Lựu Lựu liền đứng dậy: “Thôi, để tôi đi cho, chắc là cô ấy không sao đâu !”
Ngải Lựu Lựu ra ngoài văn phòng, tìm một vòng mà chẳng thấy Đàm Hiểu Na đâu, mãi sau mới phát hiện cô đang ở một mình trong phòng nghỉ. Đàm Hiểu Na đang đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ, mắt ngân ngấn nước nhìn thành phố phồn hoa.
Ngải Lựu Lựu bước vào, ôm lấy vai cô: “Không sao chứ?”
Đàm Hiểu Na lấy tay lau nước mắt: “Không sao, chỉ thấy hơi đau lòng thôi.”
Ngải Lựu Lựu đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Tất cả đều đã là quá khứ rồi !”
Đàm Hiểu Na quay người lại: “Nhưng tôi không thể nào quên được anh ấy. thỉnh thoảng còn nằm mơ thấy gặp anh ấy, nửa đêm tỉnh lại, phát hiện mình đã rơi lệ. Lựu Lựu, tôi thật sự rất sợ, tôi sợ mình sẽ phát điên mất!”
Ngải Lựu Lựu ôm lấy Đàm Hiểu Na: “Cô ngốc, sao có thể như vậy chứ? Thỉnh thoảng cậu nhớ anh ta cũng là chuyện hết sức bình thường, dù gì hai người cũng từng yêu nhau. Nhưng giờ cậu đã kết hôn rồi , có chồng rồi, có một gia đình ấm áp, sau này còn có cả những em bé thông minh và đáng yêu nữa... cậu phải điều chỉnh tâm trạng của mình đi, hãy dốc hết tâm sức vào chồng con và công việc!"
Đàm Hiểu Na nấc lên: “Có phải tôi rất xấu xa, rất ích kỉ không? Vì cuộc sống sung túc mà phản bội anh ấy, phản bội tình cảm của chúng tôi!"
Ngải Lựu Lựu an ủi: “Cậu có quyền được lựa chọn hạnh phúc, đây không phải là phản bội. Bành Thao đổi xử với cậu rất tốt, có thể nhận ra rằng anh ta cũng rất yêu cậu. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, ngoan!”
Đàm Hiểu Na ngẩng đầu lên: “Tôi muốn gặp riêng Ngô Hiểu Quân!”
“Hả... chuyện này không thích hợp cho lắm!”
“Tôi muốn cởi cái nút thắt này, nếu không tôi không thể nào thoải mái được!”
“Vậy cậu để tôi nghĩ cách đã, tôi sợ nhỡ cậu sa chân lỡ bước để sau này phải ân hận cả đời, còn tôi lại trở thành đồng phạm, e rằng Bành Thao sẽ giết tôi mất!”
Lương Tranh cho rằng mối quan hệ giữa mình với Ngải Lựu Lựu đã có một bước tiến mới, nhưng thời điểm quan trọng này vẫn cần phải cố gắng thêm nữa để củng cố tình hình. Hết giờ làm về nhà, Lương Tranh qua siêu thị mua hai túi hoa quả, sau đó gọi cho Ngải Lựu Lựu, bảo cô xuống dưới nhà. Ngải Lựu Lựu sợ Lương Tranh không chờ được sẽ chạy lên nhà mình nên cúp điện thoại xong là cô chạy như bay xuống dưới.
Lương Tranh toét miệng cười: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi !”, Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh xách hai túi hoa quả liền cười: “Mua nhiều thế để làm gì?”
“Để ăn dần, ăn nhiều hoa quả rất tốt cho da!”
Ngải Lựu Lựu sờ lên da mặt mình: “Da mặt tôi xấu đến thế sao?"
“Không xấu, nhưng phải giữ gìn, đúng không nào?
“Có phải anh ngại nói là mua cho Chung Hiểu Huệ nên mới nói là mua cho tôi không hả?”
"Anh không chơi kiểu đi đường vòng như thế. Nói chung là mua cho em, hai em có ăn chung với nhau anh cũng chẳng có ý kiến gì, anh với cô ấy vẫn là bạn bè, cho dù anh có mua hoa quả cho cô ấy cũng là chuyện bình thường. Em thoáng như vậy, chắc chắn sẽ không ghen đâu nhỉ?”
Ngải Lựu Lựu nhíu mày đi ra ngoài, Lương Tranh hấp tấp đi theo. Đang đi Ngải Lựu Lựu bỗng quay phắt lại khiến Lương Tranh giật nảy mình: “Hỏi anh một chuyện này, nhưng anh hứa phải giữ bí mật đấy!"
“Chuyện gì? Em cứ nói đi, anh đảm bảo sẽ kín miệng!”
“Đàm Hiểu Na dạo này suốt ngày nhớ Ngô Hiểu Quân, cô ấy muốn gặp mặt anh ta, bảo tôi giúp hẹn Ngô Hiểu Quân ra ngoài!”
“Hẹn đi, chuyện này có gì to tát đâu... ?”
“Anh nói dễ nghe nhỉ, ngộ nhỡ hai người ấy tình cũ không rủ cũng tới thì chẳng phải tự nhiên tôi thành kẻ gì gì đó à?”
“Vương bà ?” (*)
“Anh muốn chết à?”, Ngải Lựu Lựu giơ tay lên định đánh Lương Tranh.
Lương Tranh vội vàng né đi: “Ha ha... em mà không giúp cô ấy thì cô ấy cũng sẽ nghĩ ra cách khác thôi. Vậy thì cứ thuận theo lẽ tự nhiên đi. Hai người nếu phải chia tay thì sớm muộn gì cũng phải chia tay, cho dù một trong hai người có cố níu kéo cũng chẳng vô ích. Chỉ có điều..."
“Sao thế?”
“Đàm Hiểu Na có hơi quá quắt, đã kết hôn với người khác rồi còn giở chiêu này ra nữa. Hài, Ngô Hiểu Quân xem ra lại sẽ dằn vặt rồi !”
“Đúng là nghiệp chướng!”
[*] Vương bà bà một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am, là người đã móc nối cho Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để kiếm lợi từ chuyện mèo mỡ trái thiên lý. Sau khi sự việc đổ vỡ, bị Võ Đại Lang phát hiện, chính bà ta là người xúi giục Kim Liên bỏ thuốc độc mưu hại Võ Đại Lang.
Lương Tranh xách hai cái túi, vốn dĩ tay đã lạnh cóng rồi, giờ đến hai chân cũng lạnh theo. Anh dậm chân vài cái, rồi đặt hai cái túi xuống bậc thang: Thực ra Đàm Hiểu Na đang có tâm bệnh, cô ấy cảm thấy áy náy, muốn Ngô Hiểu Quân tha thứ cho mình. Em đừng nghĩ cô ấy sẽ sà vào lòng Ngô Hiểu Quân, muốn thế cô ấy đã làm lâu rồi . Đàm Hiểu Na rất thực dụng... chỉ có em là ngốc, tay họ Lâm kia vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại có địa vị, thế mà em chẳng thèm, lại đi thích một thằng không nhà không cửa như anh."
Ngải Lựu Lựu bĩu môi, lườm Lương Tranh: “Tôi thích anh bao giờ? Thế tại sao anh lại bỏ qua Chung Hiểu Huệ? Cô ấy vừa gợi cảm, vừa xinh đẹp, lại có khí chất, có năng lực, chẳng phải anh càng ngốc hơn hay sao?”
Lương Tranh cười nhăn nhở: “Nghĩ cũng phải, chúng ta đều hơi ngốc, nếu không đã chẳng ở đây với nhau thế này!”
“Đúng là đồ mặt dày!”
“Mặt dày hay không không quan trọng, anh chỉ cần em thôi!"
Ngải Lựu Lựu đỏ bừng mặt, vội vàng đi thẳng vào đại sảnh chung cư, Lương Tranh vội vàng đuổi theo, chặn ngay trước mặt: "Đừng đi, em phải cầm hoa quả theo chứ!", Ngải Lựu Lựu đón lấy túi hoa quả, đi được mấy bước lại quay lại, thấy Lương Tranh ngây ra nhìn liền nói: “Đàm Hiểu Na đang ngồi trên phòng khách, anh đi nói với Ngô Hiểu Quân, bảo cô ấy muốn gặp mặt anh ta!”
***
Nửa tiếng sau, tại quán cà phê Thượng Đảo. Đàm Hiểu Na và Ngô Hiểu Quân ngồi đối mặt với nhau, vẫn ở cái góc nhỏ mà hai người thường ngồi trước đây, chẳng ai nói câu gì Đàm Hiểu Na thấy Ngô Hiểu Quân chỉ cúi đầu hút thuốc, trái tim như thắt lại, lên tiếng trước: “Dạo này anh vẫn ổn chứ?"
Ngô Hiểu Quân ngẩng đầu mỉm cười: “Anh ổn, rất ổn!”
“Tiểu thuyết anh viết rất hay, em rất thích nhân vật nam chính!”
Ngô Hiểu Quân hơi bất ngờ: “Ổ, thế à, em đọc ở đâu thế?"
“Em nhờ Ngải Lựu Lựu xin bản thảo của anh. Gần đây em rất muốn biết anh viết cái gì, có phải rất hận em không, ngay cả tối qua em cũng mơ thấy anh... anh có hận em không?”
Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính trên sống mũi, mặt cười như mếu: "Có một thời gian anh rất hận em, về sau cũng nghĩ thông suốt rồi . Bởi vì chúng ta chỉ thích hợp yêu đương, không thích hợp kết hôn. Anh với em đã từng yêu nhau rồi, còn có gì để mà hối tiếc nữa? Còn về chuyện kết hôn, anh phải đi tìm người con gái của đời mình...”
Đàm Hiểu Na: “Anh thật sự nghĩ thế ư?”
Ngô Hiểu Quân gật đầu: “Đúng thế, anh thật lòng chúc phúc cho em!”
“Cuối năm anh có về nhà không?”
“Không về nữa, chuẩn bị sửa cho xong cuốn tiểu thuyết, sau đó đón bố đến Đắc Kinh”.
“Ừ, như thế cũng tốt!”
Tâm trạng Đàm Hiểu Na vô cùng phức tạp, lúc bước ra khỏi quán cà phê, cô cảm thấy mình đã mất Ngô Hiểu Quân hoàn toàn. Cảnh tượng gặp mặt lúc nãy hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của cô. Cô cứ tưởng Ngô Hiểu Quân sẽ nhìn mình bằng ánh mắt ảm đạm, đau thương, hoặc chộp lấy tay cô, khẩn cầu cô quay trở lại với anh. Nhưng Ngô Hiểu Quân quá bình tĩnh, điều này khiến cô thấy khó chấp nhận. Là anh cố tình kiềm chế tình cảm của mình hay anh thật sự đã không còn yêu cô nữa? Hoặc cũng đúng như anh đã nói, anh đã nghĩ thông suốt rồi . Đàm Hiểu Na vừa ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Bành Thao Bành Thao nói giờ anh đang ở trước cổng khu đô thị Quốc Mỹ, anh đến đón cô về.
Trên đường về, Đàm Hiểu Na chẳng nói chẳng rằng, bộ dạng rất ủ rũ. Bành Thao chăm chú lái xe, cũng không hỏi han xem vợ mình vì sao không vui. Hai người về đến nhà, tắm rửa xong rồi leo lên giường đi ngủ. Bành Thao chưa ngủ, anh nằm nhắm mắt, quay lưng lại với Đàm Hiểu Na. Đàm Hiểu Na khẽ lay người anh, hỏi:
“Anh ngủ chưa?”
Bành Thao xoay người lại, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền: “Sao thế bà xã?”
Đàm Hiểu Na nhìn Bành Thao: “Hôm nay em đã gặp Ngô Hiểu Quân...”
“Ờ...”
"Em hỏi anh ấy có hận em không, anh ấy nói không hận...”
“Thế à?”
“Ông xã, em xin lỗi, em không nên lén anh đi gặp anh ấy, là em không tốt!”
Bành Thao mở mắt ra, dịu dàng nhìn Đàm Hiểu Na: “Ngốc ạ, anh không trách em đâu, muốn gặp thì em cứ gặp, thảo nào mấy ngày nay em cứ thất thần suốt...”
“Sao anh biết?”
“Anh là chồng em mà, mấy hôm nay em làm gì cũng như người mất hồn ấy...”
“Trước đây em cứ thấy mình mắc nợ, phản bội anh ấy, vì vậy trong lòng cứ dằn vặt mãi chuyện này. Hôm nay nói chuyện với nhau anh ấy nói đã thoát khỏi ám ảnh, còn nói chúc phúc cho chúng ta, em cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều rồi . Có phải em rất xấu xa không?"
“Xấu xa, cũng hơi hơi, nhưng nó chứng tỏ vợ anh có sức hút!”
"Vớ vẩn, chỉ nói linh tinh là giỏi!”
“Ha ha, em còn xấu hổ nữa cơ đấy!”
Đàm Hiểu Na kéo tay Bành Thao ra, nằm vào trong lòng anh: “Ông xã, sau này em chỉ nghĩ đến anh thôi, em sẽ không nghĩ đến người khác nữa, có được không?”
“Được... bà xã ngốc của anh à?”
"Sao anh?”
“Anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh, ông xã ngốc của em...”
Thủ tục xuất ngoại của Chung Hiểu Huệ đã giải quyết gần xong dưới sự giúp đỡ của Lâm Cường. Cùng với việc tăng cường tiềm lực quốc gia và nâng cao hình ảnh trên trường quốc tế, các thủ tục xuất ngoại hiện giờ đơn giản hơn trước nhiều. Chung Hiểu Huệ định sang Chicago của Mỹ để học đại học trước, sau đó tìm kiếm một công việc làm thêm, đợi sau khi tốt nghiệp sẽ tính kế hoạch tiếp. Hồi trước Lâm Cường cũng du học ở Chicago, thế nên anh rất quen thuộc với thành phố này, ở đó còn có rất nhiều bạn học và bạn bè của anh, đây đúng là một thuận lợi lớn cho Chung Hiểu Huệ.
Trong khi đó, việc mà Chung Hiểu Huệ nhờ Khâu Cấn điều tra giúp vẫn chưa có tiến triển gì, khiến cô vô cùng sốt ruột. Bởi vì cô quyết định sẽ giải quyết triệt để việc này trước khi đi, chỉ có như vây cô mới có thể yên tâm sinh sống ở nước ngoài. Chung Hiểu Huệ không nén được đành gọi cho Khâu Cẩn, hỏi anh ta chuyện giải quyết đến đâu rồi . Khâu Cẩn có vẻ không vui, anh ta nói rằng dục tốc bất đạt, hơn nữa nếu làm không tốt có thể đánh rắn động cỏ. Anh ta bảo Chung Hiểu Huệ cố kiên nhẫn chờ đợi, còn nếu cô nghi ngờ khả năng làm việc của anh ta thì có thể đổi người khác.
Chung Hiểu Huệ chẳng còn cách nào khác, đành phải chờ đợi. Ở nhà nhàn rỗi, Chung Hiểu Huệ thường xuyên xuống bếp nấu nướng, giúp cho Ngải Lựu Lựu có cơ hội thưởng thức nhiều món hơn trước.
***
Một buổi tối thứ Bảy, Lương Tranh nhận được điện thoại của Chung Hiểu Huệ, cô mời Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân đến nhà cô ăn cơm. Ban đầu Ngô Hiểu Quân còn không chịu di, anh nói anh là người thừa, có đi cũng chỉ là làm nền. Lương Tranh phải đe dọa và dụ dỗ mãi, Ngô Hiểu Quân mới chịu đi Ngải Lựu Lựu ra mở cửa, trông bộ dạng chắc là cô đang làm trợ thủ cho Chung Hiểu Huệ ở dưới bếp.
Lương Tranh tự nhiên cứ như thể ở nhà mình, thả mình trên sôpha, với tay lấy một cuốn tạp chí để đọc Ngô Hiểu Quân đánh mắt nhìn quanh, sau đó nhìn vào căn phòng mà Đàm Hiểu Na từng ở, phát hiện căn phòng đã được Chung Hiểu Huệ trang trí lại hoàn toàn, trong lòng bỗng thấy bùi ngùi. Anh chợt nhớ đến câu trong bài từ của Lí Thanh Chiếu: “Vật đổi sao dời, cảnh còn mà người đã mất, chưa nói mà lệ đã rơi”. Ngô Hiểu Quân đang thần người thì Ngải Lựu Lựu đột nhiên xán đến gần hỏi: “Anh với Đàm Hiểu Na tối qua nói những chuyện gì thế?”
“Chẳng nói gì cả, cô ấy hỏi anh còn hận không, anh nói không, sau đó cô ấy đi...”
"Chỉ đơn giản thế thôi á? Chẳng nhẽ không nói gì khác, cũng không xảy ra chuyện gì khác sao?"
“Chỉ đơn giản thế thôi, chẳng có gì xảy ra cả, cũng chẳng có gì để mà nói hết!'
Ngải Lựu Lựu cười cười: “Hai người cũng dứt khoát gớm, nhưng như thế cũng tốt..”
Ngô Hiểu Quân cảm thấy Ngải Lựu Lựu có hơi kì lạ, đang định hỏi cô có phải Đàm Hiểu Na đã nói gì không thì Ngải Lựu Lựu đã về phòng mình mất rồi . Lương Tranh thấy Ngải Lựu Lựu rời khỏi nhà bếp liền bỏ cuốn tạp chí xuống, đi vào trong bếp. Chung Hiểu Huệ đang nấu nướng, nhìn điệu bộ có vẻ rất chuyên nghiệp. Lương Tranh tò mò hỏi: “Chẳng nhẽ nhà em cũng mở hàng ăn à?”
Chung Hiểu Huệ ngoảnh lại nhìn Lương Tranh, cười hỏi: "Tại sao anh lại hỏi thế?”
“Bạn gái cũ của Ngô Hiểu Quân cũng rất giỏi nấu nướng, nhà cô ấy mở cửa hàng ăn!”
“Không, bố em làm ở tòa soạn báo, mẹ em là giáo viên. Từ nhỏ em đã thích xuống bếp nấu nướng, thế nên cứ có thời gian rảnh là em lại đọc sách nấu ăn, học được vài món. Mỗi lần làm thành công món gì là em thấy rất hài lòng...”
“Người đàn ông nào mà lấy được em đúng là sướng miệng, sướng thân!”
“Thế mà sao giờ chẳng ai muốn lấy em thế?”
Lương Tranh cười bối rối: “Là bởi vì em quá giỏi, yêu cầu quá cao, vì vậy mọi người đều tự giác đứng từ xa thưởng thức chứ không dám lại gần”.
Chung Hiểu Huệ hất chảo điệu nghệ rồi nhìn Lương Tranh: “Nếu em nói cho anh biết rằng em không hề giỏi giang, hơn nữa cũng không yêu cầu quá cao, anh có muốn lại gần em không?” “Giờ chẳng phải anh đang ở rất gần em sao?”
“Ha ha...”
“Anh đi dọn bàn ăn nhé!”, Lương Tranh sợ Chung Hiểu Huệ lại đặt ra câu hỏi khó bèn kiếm cớ chuồn lẹ.
Một bàn đầy thức ăn, sắc, hương, vị đủ cả. Ngô Hiểu Quân cầm đũa nếm thử, vẻ mặt rất thỏa mãn. Lương Tranh liền hỏi: có ngon bằng thức ăn Đàm Hiểu Na làm không? Ngô Hiểu Quân nói đương nhiên là thức ăn do Chung Hiểu Huệ làm ngon hơn, bởi vi trước đây lúc ăn món ăn do Đàm Hiểu Na làm, anh đem theo cả tìn cảm nên đánh giá không thể chuẩn xác được. Cái đáp án này khiến cho cả ba người kia cũng bật cười.
Chung Hiểu Huệ mang rượu vang đã chuẩn bị sẵn ra, rót cho mỗi người nửa cốc, sau đó nói: “Mặc dù tôi học đại học Bắc Kinh nhưng bạn bè không có nhiều, suốt ngày bận rộn làm việc nên đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, rất vui vì được quen biết với mọi người, tôi cảm thấy chơi với mọi người rất vui, rất thoải mái. Một thời gian nữa tôi phải ra nước ngoài rồi, có thể phải lâu lắm mới có dịp gặp lại, mà cũng có thể không bao giờ quay lại….hôm nay chúng ta có duyên ngồi ở đây, tôi cũng nhân cơ hội này bày tỏ sự biết ơn đối với các bạn. Hôm nay tôi rất vui, nào, tôi mời mọi nguời một ly! Cảm ơn sự quan tâm, chăm sóc của mọi người trong thời gian qua!”
Ngô Hiểu Quân nâng cốc: “Khách sáo quá!"
Ngải Lựu Lựu cười: “Tôi cũng phải cảm ơn cô, kể từ khi cô chuyển đến ở đây, căn phòng ấm áp hơn hẳn, tôi cũng bớt thấy cô đơn hơn!"
Chung Hiểu Huệ: “Ha ha, tôi mới là người phải cảm ơn mới phải, được làm hàng xóm với cô rất dễ chịu!"
Chung Hiểu Huệ nói xong liền uống cạn ly rượu, LươngTranh nhìn thấy Chung Hiểu Huệ có vẻ ủ rũ, chẳng biết nói gì, đành nâng cốc uống một ngụm nhỏ. Chung Hiểu Huệ lại rót cho mình nửa cốc, sau đó nâng cốc lên, chìa ra trước mặt Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu: “Nào, chúc hai người hạnh phúc!"
Ngải Lựu Lựu có nằm mơ cũng không ngờ Chung Hiểu Huệ lại thẳng thắn thế, cô bối rối không biết nói gì, đành nâng cốc lên, cười gượng gạo: "Chúng ta đều sẽ hạnh phúc…”
Lương Tranh thấy sống mũi cay cay “Ra nước ngoài rồi em phải chăm sóc bản thân cho tốt, nếu thấy không quen thì về nước, Bắc Kinh luôn chào đón em!"
Ngô Hiểu Quân cũng nâng cốc góp vui: "Chúng tôi luôn chào đón cô quay lại...”
Chung Hiểu Huệ tự rót tự uống, cả chai rượu vang mình cô uống phải đến phân nửa. Chung Hiểu Huệ mặt mày đỏ phừng phừng bắt đầu nói nhiều hơn, cô liên tục nhấn mạnh chuyện Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu nhất định phải hạnh phúc. Ban đầu Ngải Lựu Lựu còn thấy hơi ngại ngùng, về sau không ngại ngùng nữa mà chuyển sang ái ngại. Cô biết Chung Hiểu Huệ đã uống say liền dìu cô ta lên ghế ngồi, sau đó đi thu dọn bàn ăn. Lương Tranh cũng xuống phòng bếp giúp Ngải Lựu Lựu rửa bát.
Ngải Lựu Lựu hỏi Lương Tranh: “Sao tôi cảm thấy hôm nay Chung Hiểu Huệ cứ là lạ?”
Lương Tranh vừa rửa bát vừa nói: “Ai mà không có tâm sự cơ chứ, em mà uống rượu rồi có khi còn kì lạ hơn cô ấy nữa đấy!”
Ngải Lựu Lựu trợn trừng mắt với Lương Tranh: “Rốt cuộc anh với cô ấy vì sao mà chia tay, có phải anh phụ lòng cô ấy không? Mau nói thật lòng đi!”
“Thế em với Lâm Cường vì sao mà chia tay, có phải hắn phụ lòng em không? Nói cho anh biết, anh sẽ đi tuyệt đường con cháu của hắn giúp em!”
Ngải Lựu Lựu tức tới mức dậm chân thình thịch, đuổi cổ Lương Tranh ra khỏi bếp: “Cút ra ngoài đi, ăn nói linh tinh... ở đây không cần anh giúp đỡ!”
Lương Tranh ra đến phòng khách liền rót cho Chung Hiểu Huệ một cóc nước. Chung Hiểu Huệ vừa uống được mấy ngụm đã ngã vào lòng Lương Tranh. Lương Tranh đi cũng không được mà ngồi đấy cũng không xong. Ngô Hiểu Quân nhìn thấy thế lấy làm đắc chí lắm, còn nói bóng gió phải về trước. Ngải Lựu Lựu từ trong bếp đi ra, vừa hay nhìn thấy cinh này, Lương Tranh tỏ vẻ hồn nhiên vô tội. Ngải Lựu Lựu đi pha ấm trà cho Lương Tranh rồi cười, khẽ nói: ”Anh có phúc gớm nhỉ !”
“Hay là chung ta đưa cô ấy về phòng đi, e cô ấy cảm lạnh mất!”
“Điều hòa ấm thế này, làm gì có chuyện? Cứ để vậy đi, anh chẳng hiểu tâm ý phụ nữ gì cả...“
“Nhưng mà...”
“Shut up!”
Lương Tranh thấy Ngải Lựu Lựu đi thẳng về phòng mình đành lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô: Nhưng anh không muốn làm tổn thương em!
Ngải Lựu Lựu: Không đâu, tôi thích người đàn ông có trách nhiệm!
Lương Tranh: Anh hiểu rồi.
Ngải Lựu Lựu: Ha ha….
Có thể là do uống rượu nên Lương Tranh mơ mơ màng màng trên ghế, cuối cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đến lúc tỉnh lại đã là nửa đêm, Chung Hiểu Huệ không biết đã đi đâu mất rồi . Ở góc phòng khách có bật một cái đèn bàn nhỏ, ánh sáng phát ra dịu dàng và ấm áp, Lương Tranh nhớ cái đèn này là ở phòng của Chung Hiểu Huệ. Anh đang định đứng dậy thì phát hiện trên người mình có đắp một chiếc áo nhung, chiếc áo này không phải của ai khác, chính là áo của Ngải Lựu Lựu đã mặc ban sáng...
Lương Tranh đi xuống lầu, từng cơn gió lạnh táp vào mặt, ánh đèn yếu ớt hắt xuống mặt đường. Lương Tranh rùng mình, nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, anh lại thấy nửa vui nửa buồn. Con đường trước mặc mặc dù còn rất trắc trở, gập ghềnh, nhưng anh tin rằng mình sẽ vững bước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.