Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Chương 100
Trần Thu Phương
31/07/2016
Minwoo dù có nhàn rỗi cũng rất ít khi ra ngoài, chỉ ở một mình trong
phòng, nay cậu ta lại có ngẫu hứng đi mua sắm, dù thấy có điểm lạ nhưng
vì thời gian cấp bách nên Bảo Nhi cũng chẳng có thời gian để tâm. Đút
điện thoại vào túi, Bảo Nhi quay trở lại chỗ bọn Lý Uyển Chi, trong lòng nó chỉ một mực mong cho lời Minwoo nói là thật.
Đã đến lỗ đánh cuối nên bầu không khí ở sân golf ngày càng bùng nổ.
Lý Uyển Chi ngồi im lặng tại chỗ của mình, hệt như những tiếng huyên náo ngoài kia bây giờ chẳng có can hệ tới cô ta. Một lúc sau, Bảo Nhi có hơi vội vã đi vào, cầm túi xách, bộ dáng chuẩn bị ra về khiến cho Lý Uyển Chi hơi ngạc nhiên, sắp đến lượt Bảo Nhi thi đấu rồi, cô ta định đi đâu?
Xem ra, đúng như Lý Uyển Chi nghĩ thật.
Lúc đã chắc chắn, cô ta đứng bật dậy, hỏi, ''Chị định đi đâu?''
Bảo Nhi, ''Phiền cô bảo với mọi người, tôi bỏ cuộc.'' Nhờ Lý Uyển Chi chuyển lời dùm sẽ đỡ tốn thời gian, nó cũng không có ý định ra về mà không một lời nhắn nhủ.
Lý Uyển Chi sững người, không để cho Bảo Nhi kịp đi nửa bước, đã tức giận hỏi thẳng, ''Chỉnh lại cho tôi kĩ thuật đánh hole in one, tôi thành công rồi, là chị sợ thua đúng không?''
Nghe Lý Uyển Chi hỏi vậy, Bảo Nhi bật cười thành tiếng. Sợ thua, hình như trong mắt Lý Uyển Chi, nó chỉ là một con rùa rụt cổ. Vậy cũng tốt, cứ cho cô ta nghĩ vậy đi, nó chẳng muốn mở miệng giải thích nhiều với đứa con gái này.
Thái độ coi thường ra mặt của Bảo Nhi làm Lý Uyển Chi tức đến run người, nhìn Bảo Nhi chuẩn bị rời đi, trong đầu Lý Uyển Chi bật ra một câu nói, ''Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ.'' Không được, cô ta không cho phép người khác khinh thường cô ta. Nghĩ là làm, Lý Uyển Chi nhanh tay nhặt lon nước bên cạnh, nhằm thẳng vào lưng của Bảo Nhi để ném. Hiện tại, ở đây chỉ có hai người, Lý Uyển Chi đã nhịn Bảo Nhi đủ rồi, cô ta phải cho nó biết tay. Từ lúc vào trường đến nay, chưa có ai dám không để Lý Uyển Chi vào mắt, vậy mà Bảo Nhi, từ hết lần này đến lần khác đều làm cho cô ta mất mặt. Dẫm lên hoa mà cô ta tặng trong vòng đầu của Missteen, làm cho cô ta thua trong phần thi cưỡi ngựa, hôm nay lại dẫn trước cô ta nhiều điểm lâu như vậy, cơn phẫn nộ này, đã sớm bị đẩy đến đỉnh điểm.
Lý Uyển Chi từ nhỏ đã tập golf nên lực tay rất mạnh, lon nước còn nguyên đang hướng về phía Bảo Nhi có lực tới nhanh kinh khủng, nếu là người bình thường, bị nó đập vào lưng, xương sống bị tổn thương là điều không tránh khỏi. Nhưng đối với Bảo Nhi, một cao thủ Taekwondo có giác quan nhạy cảm, thì lon nước kia chắc chắn khi bay phải tạo ra tiếng gió, đồng thời, do một thời gian khổ luyện để cải thiện phản xạ với những đồ vật còn nhỏ hơn như quả bóng bàn, thì lon pepsi đang hướng về phía nó là bay quá chậm, tránh, cũng chẳng phải là việc khó khăn gì. Nhưng Lý Uyển Chi, nếu không thị uy trước mặt cô ta một lần, thì con người này sẽ chỉ biết lấn tới, mỗi khi gặp nó là sẽ gây khó dễ.
Thấy lon nước cách lưng Bảo Nhi mỗi lúc một gần, Lý Uyển Chi cười khẩy, nhưng cô ta chưa kịp đắc ý được bao lâu thì Bảo Nhi nhanh như chớp xoay người, chân trái tung ra một cú tạt ngang mạnh như vũ bão khiến lon nước bắn ngược lại xuống thẳng mặt đất trước chân Lý Uyển Chi.
Lý Uyển Chi mặt cắt không còn một giọt máu, thẫn thờ nhìn vỏ lon pepsi bị bẹp, nước và hơi ga trong đó đã trào cả ra ngoài, dải một đường thẳng từ chỗ Bảo Nhi đến chỗ cô ta.
Bấy giờ, Bảo Nhi mới chậm rãi lên tiếng, ''Tráo đôi giày được bôi dầu nhớt với đôi giày thể dục của Hà Ngọc Vy làm cho cô ta bị ngã trẹo chân. Mua chuộc ban giám khảo làm tôi tụt hạng thảm hại ở ngày thi thứ nhất. Trước ngày thi thứ hai hạ thuốc xổ vào con ngựa được chuẩn bị riêng cho tôi khiến tôi suýt không có ngựa để thi đấu. Bây giờ lại ra tay đánh lén tôi, Lý Uyển Chi, gan cô có phải quá to to rồi không?''
Lý Uyển Chi lắp bắp, ''Chị... chị... sao chị biết những điều này?'' Rõ ràng là cô ta đã âm thầm sai người làm tất cả mọi thứ rất cẩn thận, vậy mà tại sao Bảo Nhi lại...
Bảo Nhi liếc Lý Uyển Chi một cái, trào phúng, ''Cô không biết, tai mắt của tôi có ở khắp nơi à?'' Ngừng một giây, nó lạnh lẽo nói tiếp, ''Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Nhìn lon pepsi dưới chân cô xem, đấy là tôi mới dùng chân trái thôi đấy nhé, lần sau còn cố ý tìm tôi sinh sự, tôi sẽ khiến cho cô thảm hơn lon nước này.''
Lý Uyển Chi sợ hãi, vô thức gật đầu. Bảo Nhi đạt được thu hoạch y như mong muốn, hài lòng cười, rõ ràng nụ cười của nó không ác ý, nhưng lọt vào mắt Lý Uyển Chi lại như nụ cười của Tu la địa ngục, khiến cô ta nảy sinh ý nghĩ, ''Mình đã sai thật rồi.'' Bảo Nhi, tôi đã sai khi đánh giá quá thấp chị.
Bảo Nhi lái xe rời khỏi sân golf. Thực ra, lời nói vạch trần bộ mặt thật của Lý Uyển Chi khi nãy có đến tám phần là giả. Không phải là tai mắt của nó ở khắp nơi mà là nó đã vô tình nhìn thấy hành động bẩn thỉu của Lý Uyển Chi làm với Hà Ngọc Vy khi ở trường. Từ đó, nó đã có sự chuẩn bị, trước hôm thi cưỡi ngựa, nó đã sắp xếp người theo dõi cô ta.
Về đến biệt thự, Bảo Nhi cho xe chạy thẳng vào gara. Xuống xe, nó đã thấy quản gia Lâm đứng ngay ở thang máy đợi từ bao giờ. Vẻ mặt của ông ta có hơi kỳ lạ, không điềm tĩnh như mọi ngày, điều này làm nó có linh cảm xấu. Vừa đi, nó vừa hỏi, ''Ba mẹ tôi đâu rồi?''
Quản gia Lâm trả lời, ''Đang ngồi cùng cậu Minwoo ở trong phòng khách để đợi tiểu thư về ạ.''
Bảo Nhi dừng bước, nắm chặt tay thành nắm đấm, nó biết, lần này mình coi như xong rồi. Nhưng trên đời đúng là có quá lắm chuyện kỳ lạ, bởi câu nói tiếp theo của quản gia Lâm mới đúng như một quả tạ nện thẳng xuống đầu nó, làm nó hoa mắt chóng mặt, loạng choạng suýt ngã, ''Tiểu thư, ông chủ rất hòa nhã với cậu Minwoo, mấy lần gọi cậu ta là con rể. Sao tiểu thư không nói cậu ta là vị hôn phu của cô, để tôi và người làm trong nhà còn biết mà cư xử cho phải phép?''
Nghe xong, một nỗi tức giận như thủy triều ùa về. Đến giờ Bảo Nhi đã hiểu, thì ra, đúng như trước đây nó nghi ngờ, người của ba rõ ràng là có trà trộn vào trong căn biệt thự này. Ngay khi đến đây, nó đã cho mọi người hầu từ trước nghỉ việc, đồng thời cũng đã xem qua thông tin của tất cả người hầu mới, tại sao lại vẫn xảy ra sơ xuất? Thể nào, quản gia Lâm lại không nhắc đến chi tiết ba ngạc nhiên vì sự có mặt của Minwoo. Thì ra, là đều do nguyên nhân này.
Tên chết tiệt, cậu ta không đi trung tâm thương mại, lại dám lừa nó. Còn nữa, tại sao đang yên đang lành lại có hôn phu, hôn thê gì ở đây? Minwoo, cậu ta không thể là vị hôn phu của nó được, hơn hết, vì lời thề với Hà Duy, nó cũng không thể là vị hôn thê của cậu ta.
Đã đến lỗ đánh cuối nên bầu không khí ở sân golf ngày càng bùng nổ.
Lý Uyển Chi ngồi im lặng tại chỗ của mình, hệt như những tiếng huyên náo ngoài kia bây giờ chẳng có can hệ tới cô ta. Một lúc sau, Bảo Nhi có hơi vội vã đi vào, cầm túi xách, bộ dáng chuẩn bị ra về khiến cho Lý Uyển Chi hơi ngạc nhiên, sắp đến lượt Bảo Nhi thi đấu rồi, cô ta định đi đâu?
Xem ra, đúng như Lý Uyển Chi nghĩ thật.
Lúc đã chắc chắn, cô ta đứng bật dậy, hỏi, ''Chị định đi đâu?''
Bảo Nhi, ''Phiền cô bảo với mọi người, tôi bỏ cuộc.'' Nhờ Lý Uyển Chi chuyển lời dùm sẽ đỡ tốn thời gian, nó cũng không có ý định ra về mà không một lời nhắn nhủ.
Lý Uyển Chi sững người, không để cho Bảo Nhi kịp đi nửa bước, đã tức giận hỏi thẳng, ''Chỉnh lại cho tôi kĩ thuật đánh hole in one, tôi thành công rồi, là chị sợ thua đúng không?''
Nghe Lý Uyển Chi hỏi vậy, Bảo Nhi bật cười thành tiếng. Sợ thua, hình như trong mắt Lý Uyển Chi, nó chỉ là một con rùa rụt cổ. Vậy cũng tốt, cứ cho cô ta nghĩ vậy đi, nó chẳng muốn mở miệng giải thích nhiều với đứa con gái này.
Thái độ coi thường ra mặt của Bảo Nhi làm Lý Uyển Chi tức đến run người, nhìn Bảo Nhi chuẩn bị rời đi, trong đầu Lý Uyển Chi bật ra một câu nói, ''Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ.'' Không được, cô ta không cho phép người khác khinh thường cô ta. Nghĩ là làm, Lý Uyển Chi nhanh tay nhặt lon nước bên cạnh, nhằm thẳng vào lưng của Bảo Nhi để ném. Hiện tại, ở đây chỉ có hai người, Lý Uyển Chi đã nhịn Bảo Nhi đủ rồi, cô ta phải cho nó biết tay. Từ lúc vào trường đến nay, chưa có ai dám không để Lý Uyển Chi vào mắt, vậy mà Bảo Nhi, từ hết lần này đến lần khác đều làm cho cô ta mất mặt. Dẫm lên hoa mà cô ta tặng trong vòng đầu của Missteen, làm cho cô ta thua trong phần thi cưỡi ngựa, hôm nay lại dẫn trước cô ta nhiều điểm lâu như vậy, cơn phẫn nộ này, đã sớm bị đẩy đến đỉnh điểm.
Lý Uyển Chi từ nhỏ đã tập golf nên lực tay rất mạnh, lon nước còn nguyên đang hướng về phía Bảo Nhi có lực tới nhanh kinh khủng, nếu là người bình thường, bị nó đập vào lưng, xương sống bị tổn thương là điều không tránh khỏi. Nhưng đối với Bảo Nhi, một cao thủ Taekwondo có giác quan nhạy cảm, thì lon nước kia chắc chắn khi bay phải tạo ra tiếng gió, đồng thời, do một thời gian khổ luyện để cải thiện phản xạ với những đồ vật còn nhỏ hơn như quả bóng bàn, thì lon pepsi đang hướng về phía nó là bay quá chậm, tránh, cũng chẳng phải là việc khó khăn gì. Nhưng Lý Uyển Chi, nếu không thị uy trước mặt cô ta một lần, thì con người này sẽ chỉ biết lấn tới, mỗi khi gặp nó là sẽ gây khó dễ.
Thấy lon nước cách lưng Bảo Nhi mỗi lúc một gần, Lý Uyển Chi cười khẩy, nhưng cô ta chưa kịp đắc ý được bao lâu thì Bảo Nhi nhanh như chớp xoay người, chân trái tung ra một cú tạt ngang mạnh như vũ bão khiến lon nước bắn ngược lại xuống thẳng mặt đất trước chân Lý Uyển Chi.
Lý Uyển Chi mặt cắt không còn một giọt máu, thẫn thờ nhìn vỏ lon pepsi bị bẹp, nước và hơi ga trong đó đã trào cả ra ngoài, dải một đường thẳng từ chỗ Bảo Nhi đến chỗ cô ta.
Bấy giờ, Bảo Nhi mới chậm rãi lên tiếng, ''Tráo đôi giày được bôi dầu nhớt với đôi giày thể dục của Hà Ngọc Vy làm cho cô ta bị ngã trẹo chân. Mua chuộc ban giám khảo làm tôi tụt hạng thảm hại ở ngày thi thứ nhất. Trước ngày thi thứ hai hạ thuốc xổ vào con ngựa được chuẩn bị riêng cho tôi khiến tôi suýt không có ngựa để thi đấu. Bây giờ lại ra tay đánh lén tôi, Lý Uyển Chi, gan cô có phải quá to to rồi không?''
Lý Uyển Chi lắp bắp, ''Chị... chị... sao chị biết những điều này?'' Rõ ràng là cô ta đã âm thầm sai người làm tất cả mọi thứ rất cẩn thận, vậy mà tại sao Bảo Nhi lại...
Bảo Nhi liếc Lý Uyển Chi một cái, trào phúng, ''Cô không biết, tai mắt của tôi có ở khắp nơi à?'' Ngừng một giây, nó lạnh lẽo nói tiếp, ''Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Nhìn lon pepsi dưới chân cô xem, đấy là tôi mới dùng chân trái thôi đấy nhé, lần sau còn cố ý tìm tôi sinh sự, tôi sẽ khiến cho cô thảm hơn lon nước này.''
Lý Uyển Chi sợ hãi, vô thức gật đầu. Bảo Nhi đạt được thu hoạch y như mong muốn, hài lòng cười, rõ ràng nụ cười của nó không ác ý, nhưng lọt vào mắt Lý Uyển Chi lại như nụ cười của Tu la địa ngục, khiến cô ta nảy sinh ý nghĩ, ''Mình đã sai thật rồi.'' Bảo Nhi, tôi đã sai khi đánh giá quá thấp chị.
Bảo Nhi lái xe rời khỏi sân golf. Thực ra, lời nói vạch trần bộ mặt thật của Lý Uyển Chi khi nãy có đến tám phần là giả. Không phải là tai mắt của nó ở khắp nơi mà là nó đã vô tình nhìn thấy hành động bẩn thỉu của Lý Uyển Chi làm với Hà Ngọc Vy khi ở trường. Từ đó, nó đã có sự chuẩn bị, trước hôm thi cưỡi ngựa, nó đã sắp xếp người theo dõi cô ta.
Về đến biệt thự, Bảo Nhi cho xe chạy thẳng vào gara. Xuống xe, nó đã thấy quản gia Lâm đứng ngay ở thang máy đợi từ bao giờ. Vẻ mặt của ông ta có hơi kỳ lạ, không điềm tĩnh như mọi ngày, điều này làm nó có linh cảm xấu. Vừa đi, nó vừa hỏi, ''Ba mẹ tôi đâu rồi?''
Quản gia Lâm trả lời, ''Đang ngồi cùng cậu Minwoo ở trong phòng khách để đợi tiểu thư về ạ.''
Bảo Nhi dừng bước, nắm chặt tay thành nắm đấm, nó biết, lần này mình coi như xong rồi. Nhưng trên đời đúng là có quá lắm chuyện kỳ lạ, bởi câu nói tiếp theo của quản gia Lâm mới đúng như một quả tạ nện thẳng xuống đầu nó, làm nó hoa mắt chóng mặt, loạng choạng suýt ngã, ''Tiểu thư, ông chủ rất hòa nhã với cậu Minwoo, mấy lần gọi cậu ta là con rể. Sao tiểu thư không nói cậu ta là vị hôn phu của cô, để tôi và người làm trong nhà còn biết mà cư xử cho phải phép?''
Nghe xong, một nỗi tức giận như thủy triều ùa về. Đến giờ Bảo Nhi đã hiểu, thì ra, đúng như trước đây nó nghi ngờ, người của ba rõ ràng là có trà trộn vào trong căn biệt thự này. Ngay khi đến đây, nó đã cho mọi người hầu từ trước nghỉ việc, đồng thời cũng đã xem qua thông tin của tất cả người hầu mới, tại sao lại vẫn xảy ra sơ xuất? Thể nào, quản gia Lâm lại không nhắc đến chi tiết ba ngạc nhiên vì sự có mặt của Minwoo. Thì ra, là đều do nguyên nhân này.
Tên chết tiệt, cậu ta không đi trung tâm thương mại, lại dám lừa nó. Còn nữa, tại sao đang yên đang lành lại có hôn phu, hôn thê gì ở đây? Minwoo, cậu ta không thể là vị hôn phu của nó được, hơn hết, vì lời thề với Hà Duy, nó cũng không thể là vị hôn thê của cậu ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.