Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Chương 99
Trần Thu Phương
20/07/2016
Giờ là lỗ số mười tám, lỗ cuối cùng của cô ta, sau khi đã chơi đủ mười
tám lỗ, số điểm âm sẽ được cộng lại, đến lúc đó, cô ta sẽ là người đầu
tiên biết được kết quả của mình. Nếu nói trước đó Lý Uyển Chi có hy vọng vượt điểm Bảo Nhi, thì bây giờ đó chỉ là điều xa tầm tay với. Bảo Nhi
có lẽ ở lượt đánh cuối sẽ lặp lại cú hole in one, đến khi đó, chắc chắn
Bảo Nhi sẽ là người thắng cuộc. Lý Uyển Chi muốn tước đi cơ hội của Bảo
Nhi, chỉ trừ phi cô ta ăn trọn được âm ba điểm. Nhưng để đánh được thành công một cú hole in one, đâu phải là điều dễ dàng.
Bình ổn lại tâm trạng, Lý Uyển Chi hít một hơi thật sâu, cô ta quyết định sẽ thực hiện lại cú đánh vừa rồi, tạm thời gạt đi nỗi căm ghét Bảo Nhi sang một bên để tinh thần khỏi bị phân tâm.
Bảo Nhi là người rất giỏi quan sát sắc mặt của người khác để đoán suy nghĩ của họ, lần này nhìn thần sắc nghiêm túc của Lý Uyển Chi, nó đoán cô ta đã thầm hạ quyết tâm. Có lẽ hơi chột dạ vì bị nó nhìn chằm chằm, Lý Uyển Chi gượng gạo nở nụ cười rồi đứng lên. Vài giây sau, trước khi cô ta bước ra bên ngoài, thanh âm biếng nhác của Bảo Nhi truyền tới, ''Nghiêng vai phải ra xa bóng khoảng mười xentimet, tay trái với cán gậy tạo thành đường thẳng, tuyệt đối đừng tạo thành đường cong giống như ban nãy, mắt nhìn thẳng bóng và đặt bóng ở vị trí thấp nhất của vùng quỹ đạo vung gậy.''
Lý Uyển Chi dừng bước, cô ta xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Bảo Nhi, điều này làm cô hoài nghi rằng mình đã nghe lầm, thực chất là do cô ta tự tưởng tượng chứ nó chẳng hề mở miệng nói một câu dài như thế.
Có điều Lý Uyển Chi cũng không thể ngờ, lát sau khi thi đấu, cô ta lại làm đúng theo những gì Bảo Nhi nói. Nghiêng vai, tay thẳng rồi mắt nhìn thẳng, cô ta đều làm theo sự chỉ dẫn rất thành thạo, hệt như một cỗ máy sau khi được lập trình thì điều gì cũng có thể làm.
Bảo Nhi nhìn Lý Uyển Chi, đáy mắt lóe lên sự hưng phấn. Đúng lúc nó vừa nhếch môi, liền thấy từ màn hình phía xa, bóng rất đẹp mắt đã một đường xuống lỗ, đồng thời lại là một trận ồn ào, kích động nữa truyền về.
Lý Uyển Chi hạ gậy golf, nhìn điểm của mình vừa mới được cập nhật lại, tâm tình cô ta có cả vui sướng lẫn phức tạp. Trở lại trong, cô ta chủ động tiếp cận Bảo Nhi, thật lòng mở miệng, ''Cảm ơn chị.''
Bảo Nhi vốn chẳng có ý tốt. Nghe Lý Uyển Chi nói vậy, nó khinh thường nhìn cô ta, miệng cười buốt giá, trào phúng trong lòng.
Khả năng tiếp thu của cô đúng là rất đáng được coi trọng, nếu vào đúng thời điểm mà không sử dụng nó, thì cuộc chơi phía trước đâu còn thú vị.
Thêm một lần nữa Khúc Thảo Vân và Bùi Như Ngọc mất hết tinh thần, quan trọng hơn là nếu không đủ khả năng trước những đối thủ mạnh, thì ''thần may mắn'' không thể hai lần mỉm người. Lượt đánh tiếp theo của hai người họ chỉ có thể dùng hai từ ''tệ hại'' để hình dung, người thì phải mất bốn gậy mới đưa được bóng vào lỗ, người còn lại thì vì xếp cuối bảng nên ''tay nghề'' xuống dốc không phanh, trên một gậy so với yêu cầu, ở mức Bogey, điểm không trừ mà lại cộng một.
Lý Uyển Chi đưa cho Khúc Thảo Vân và Bùi Như Ngọc mỗi người một chai nước, khẽ nói, ''Hai chị cố lên.'' Thực chất là hai chị đã hoàn thành đủ mười tám lỗ rồi, tôi có động viên đi chăng nữa cũng chẳng thay đổi được gì.
Cô ta lại quay sang Bảo Nhi, tươi cười nói, ''Chị cũng vậy nhé.''
Bảo Nhi nhướng mắt nhìn Lý Uyển Chi, đang định bảo, ''Cô làm tôi buồn nôn rồi đấy'' thì tiếng chuông điện thoại reo vang, thành công đẩy xuống lời nói có ý khinh miệt rõ ràng xuống tận đáy họng.
Trên màn hình hiển thị ba từ, là quản gia Lâm gọi, nó hơi nhíu mày, bởi ngay từ lúc đầu khi gặp ông ta, nó đã dặn nếu không có việc gì quan trọng thì đừng bao giờ gọi đến, đây là lần đầu tiên nó nhận được điện thoại từ quản gia Lâm. Ở biệt thự xảy ra việc gì chăng?
Sau khi đi đến chỗ không người, Bảo Nhi nghe máy, ''Quản gia Lâm!''
Quản gia Lâm sớm đã quen với ngữ khí khi nói chuyện của tiểu thư nên không lấy gì làm bất ngờ trước giọng điệu muốn đi thẳng vào vấn đề của nó. Lại nhìn hai vị khách đang ngồi ở trong, không chần chừ lâu, ông đã báo cáo, ''Tiểu thư, ông chủ và bà chủ đang ở đây.''
Sắc mặt của Bảo Nhi dường như đông cứng lại, nhưng câu trả lời của nó vẫn ngắn gọn khiến cho quản gia Lâm lầm tưởng nó đã biết trước nên không lấy gì làm bất ngờ, ''Biết rồi, tôi sẽ về ngay.''
Khi cúp máy, ngón tay cầm điện thoại của Bảo Nhi run run, nó gọi cho Minwoo.
Vài giây sau khi đổ chuông, thanh âm của Minwoo đã truyền tới, ''Có chuyện gì?''
''Cậu đang ở đâu? Có ở nhà không?''
Minwoo hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời, ''Trung tâm thương mại.''
Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, may quá, vậy là tốt rồi. Ba là người trọng sĩ diện, nếu biết nó cho một người con trai ở trong nhà, bố cậu ta lại là đối thủ cạnh tranh trên thị trường với ba thì không biết nó sẽ phải hứng chịu hình phạt gì từ ông, ''Cậu tạm thời đừng về nhà, mấy ngày nữa vào tạm khách sạn mà ngủ, bao giờ tôi bảo thì về, tạm biệt.''
Minwoo chưa kịp thắc mắc thì Bảo Nhi đã dập máy, cậu vứt điện thoại lên bàn, tiếp tục đánh tay lái trên thiết bị giả lập đua xe chơi game. Minwoo đã nói dối, cậu đang ở trong phòng, lúc đó, cậu đã nghĩ rằng, ''Sao mình phải nói thật với cô ta nhỉ.''
Bình ổn lại tâm trạng, Lý Uyển Chi hít một hơi thật sâu, cô ta quyết định sẽ thực hiện lại cú đánh vừa rồi, tạm thời gạt đi nỗi căm ghét Bảo Nhi sang một bên để tinh thần khỏi bị phân tâm.
Bảo Nhi là người rất giỏi quan sát sắc mặt của người khác để đoán suy nghĩ của họ, lần này nhìn thần sắc nghiêm túc của Lý Uyển Chi, nó đoán cô ta đã thầm hạ quyết tâm. Có lẽ hơi chột dạ vì bị nó nhìn chằm chằm, Lý Uyển Chi gượng gạo nở nụ cười rồi đứng lên. Vài giây sau, trước khi cô ta bước ra bên ngoài, thanh âm biếng nhác của Bảo Nhi truyền tới, ''Nghiêng vai phải ra xa bóng khoảng mười xentimet, tay trái với cán gậy tạo thành đường thẳng, tuyệt đối đừng tạo thành đường cong giống như ban nãy, mắt nhìn thẳng bóng và đặt bóng ở vị trí thấp nhất của vùng quỹ đạo vung gậy.''
Lý Uyển Chi dừng bước, cô ta xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của Bảo Nhi, điều này làm cô hoài nghi rằng mình đã nghe lầm, thực chất là do cô ta tự tưởng tượng chứ nó chẳng hề mở miệng nói một câu dài như thế.
Có điều Lý Uyển Chi cũng không thể ngờ, lát sau khi thi đấu, cô ta lại làm đúng theo những gì Bảo Nhi nói. Nghiêng vai, tay thẳng rồi mắt nhìn thẳng, cô ta đều làm theo sự chỉ dẫn rất thành thạo, hệt như một cỗ máy sau khi được lập trình thì điều gì cũng có thể làm.
Bảo Nhi nhìn Lý Uyển Chi, đáy mắt lóe lên sự hưng phấn. Đúng lúc nó vừa nhếch môi, liền thấy từ màn hình phía xa, bóng rất đẹp mắt đã một đường xuống lỗ, đồng thời lại là một trận ồn ào, kích động nữa truyền về.
Lý Uyển Chi hạ gậy golf, nhìn điểm của mình vừa mới được cập nhật lại, tâm tình cô ta có cả vui sướng lẫn phức tạp. Trở lại trong, cô ta chủ động tiếp cận Bảo Nhi, thật lòng mở miệng, ''Cảm ơn chị.''
Bảo Nhi vốn chẳng có ý tốt. Nghe Lý Uyển Chi nói vậy, nó khinh thường nhìn cô ta, miệng cười buốt giá, trào phúng trong lòng.
Khả năng tiếp thu của cô đúng là rất đáng được coi trọng, nếu vào đúng thời điểm mà không sử dụng nó, thì cuộc chơi phía trước đâu còn thú vị.
Thêm một lần nữa Khúc Thảo Vân và Bùi Như Ngọc mất hết tinh thần, quan trọng hơn là nếu không đủ khả năng trước những đối thủ mạnh, thì ''thần may mắn'' không thể hai lần mỉm người. Lượt đánh tiếp theo của hai người họ chỉ có thể dùng hai từ ''tệ hại'' để hình dung, người thì phải mất bốn gậy mới đưa được bóng vào lỗ, người còn lại thì vì xếp cuối bảng nên ''tay nghề'' xuống dốc không phanh, trên một gậy so với yêu cầu, ở mức Bogey, điểm không trừ mà lại cộng một.
Lý Uyển Chi đưa cho Khúc Thảo Vân và Bùi Như Ngọc mỗi người một chai nước, khẽ nói, ''Hai chị cố lên.'' Thực chất là hai chị đã hoàn thành đủ mười tám lỗ rồi, tôi có động viên đi chăng nữa cũng chẳng thay đổi được gì.
Cô ta lại quay sang Bảo Nhi, tươi cười nói, ''Chị cũng vậy nhé.''
Bảo Nhi nhướng mắt nhìn Lý Uyển Chi, đang định bảo, ''Cô làm tôi buồn nôn rồi đấy'' thì tiếng chuông điện thoại reo vang, thành công đẩy xuống lời nói có ý khinh miệt rõ ràng xuống tận đáy họng.
Trên màn hình hiển thị ba từ, là quản gia Lâm gọi, nó hơi nhíu mày, bởi ngay từ lúc đầu khi gặp ông ta, nó đã dặn nếu không có việc gì quan trọng thì đừng bao giờ gọi đến, đây là lần đầu tiên nó nhận được điện thoại từ quản gia Lâm. Ở biệt thự xảy ra việc gì chăng?
Sau khi đi đến chỗ không người, Bảo Nhi nghe máy, ''Quản gia Lâm!''
Quản gia Lâm sớm đã quen với ngữ khí khi nói chuyện của tiểu thư nên không lấy gì làm bất ngờ trước giọng điệu muốn đi thẳng vào vấn đề của nó. Lại nhìn hai vị khách đang ngồi ở trong, không chần chừ lâu, ông đã báo cáo, ''Tiểu thư, ông chủ và bà chủ đang ở đây.''
Sắc mặt của Bảo Nhi dường như đông cứng lại, nhưng câu trả lời của nó vẫn ngắn gọn khiến cho quản gia Lâm lầm tưởng nó đã biết trước nên không lấy gì làm bất ngờ, ''Biết rồi, tôi sẽ về ngay.''
Khi cúp máy, ngón tay cầm điện thoại của Bảo Nhi run run, nó gọi cho Minwoo.
Vài giây sau khi đổ chuông, thanh âm của Minwoo đã truyền tới, ''Có chuyện gì?''
''Cậu đang ở đâu? Có ở nhà không?''
Minwoo hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời, ''Trung tâm thương mại.''
Bảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, may quá, vậy là tốt rồi. Ba là người trọng sĩ diện, nếu biết nó cho một người con trai ở trong nhà, bố cậu ta lại là đối thủ cạnh tranh trên thị trường với ba thì không biết nó sẽ phải hứng chịu hình phạt gì từ ông, ''Cậu tạm thời đừng về nhà, mấy ngày nữa vào tạm khách sạn mà ngủ, bao giờ tôi bảo thì về, tạm biệt.''
Minwoo chưa kịp thắc mắc thì Bảo Nhi đã dập máy, cậu vứt điện thoại lên bàn, tiếp tục đánh tay lái trên thiết bị giả lập đua xe chơi game. Minwoo đã nói dối, cậu đang ở trong phòng, lúc đó, cậu đã nghĩ rằng, ''Sao mình phải nói thật với cô ta nhỉ.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.