Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Chương 94
Trần Thu Phương
19/06/2016
Trên đường cao tốc, chiếc Ferrari lao vun vút dưới ánh mặt trời. Bảo Nhi nhìn hàng cây và lan can bên đường vùn vụt trôi qua mà mặt không đổi
sắc. Xe của nó liên tục vượt qua từng chiếc ô tô đi cùng lộ trình. Cứ
mỗi khi rút ngắn khoảng cách với những xe khác, tưởng chừng như sắp đâm
đến nơi thì Bảo Nhi lại đánh tay lái, khiến những tài xế chỉ cảm nhận
được có vật gì đó màu đỏ rực đang phóng ngang qua với tốc độ kinh hồn.
Penny là người giúp việc đồng thời cũng là phần mềm an toàn, sau khi quét qua nhiều phương tiện trước mắt, cộng thêm tính toán được cô chủ của mình đang điều khiển xe với vận tốc kinh hồn bạt vía thì nó cảm thấy cả người và xe như đều sắp tiêu đời, "Có câu nói, "đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây." Cô chủ, cô nên lái lại chậm một chút, cả tôi và cô chắc ai cũng muốn sống đến ngày mai."
Nhận ra sự hoảng loạn đầy máy móc của Penny, Bảo Nhi ngó lơ, không nói gì, thậm chí nó còn nhấn chân ga mạnh hơn, tiếp tục tăng tốc. Đây cũng là một dạng xe đua, được cài trên đây mà không chịu được loại tốc độ như thế này thì đúng là quá kém cỏi. Thấy không có người trả lời, Penny vẫn tiếp tục huyên thuyên khiến cho Bảo Nhi bực mình.
Nó lạnh lùng đe dọa, "Im miệng, không về nhà tao sẽ cho mày thành đống phế liệu."
Penny dù chỉ là máy móc nhưng nó cũng nhận ra sự khó chịu trong giọng nói của Bảo Nhi, đương nhiên, nó cũng thức thời ngậm mồm. Nó không muốn bị phá hỏng đâu.
Bảo Nhi dõi mắt về phía trước, như nghĩ ra điều gì đó, nó hạ giọng hỏi Penny, "Ai lập trình tính cách cho mày?"
Penny lập tức đáp, "Cô chủ, là cậu chủ Trí Long."
''...''
Ý cười vụt qua đáy mắt Bảo Nhi, biết ngay mà, cả người cả xe đều dở hơi như nhau.
"Penny, lập trình lại." Chiếc xe chạy chậm hẳn, nó giảm nhẹ lực chân, tay phải ấn vài chữ trên bàn phím ảo, "Từ nay tính cách của mày sẽ là can đảm, nghiêm túc và trầm lặng."
Kể từ đó, Penny như hóa thành ''người'' khác.
Đến cổng sân golf là tròn chín giờ, dù có ít nói đến đâu nhưng Penny vẫn phải cất giọng tán thưởng, "Cô chủ, cô canh giờ rất chuẩn xác." Không nhiều hơn một giây, không chậm hơn một phút.
Bảo Nhi tựa hồ như không quan tâm đến Penny, nó điều khiển xe theo đoàn xe vừa nhìn là biết của trường Royal tiến về bãi đỗ. Giữa những chiếc xe to đùng, chiếc Ferrari như lạc lõng trong thế giới của người khổng lồ, nhưng không thể phủ nhận một điều là, "cậu bé tí hon" này trông vô cùng bắt mắt nên đã thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Hơn nữa từ lâu, dòng Ferrari đã là một trong những thương hiệu ưa thích của giới thượng lưu trên thế giới, vì vậy cho nên, dưới những cái nhìn săm soi của các cô cậu học sinh trường quý tộc, đã có không ít người nhận ra chiếc xe đáng mơ ước. Mà hôm nay, ban giám hiệu trường Royal đã bao toàn bộ sân golf, người đến chỉ có thể là học sinh trong trường, vậy nhân vật nào đang ngồi trong chiếc xe kia. Đó gần như là thắc mắc của toàn bộ mọi người.
Nhưng không phải đợi lâu, họ rất nhanh đã có câu trả lời.
Ngay khi tất cả những người tò mò cố ý đứng lại một góc để chờ xem người chủ sở hữu chiếc xe huyền thoại kia là ai thì cửa xe bên trái từ từ nâng lên. Thứ đập vào mắt bọn họ đầu tiên chính là đôi chân thon dài mặc quần jeans bó sát của nữ. Sau đó, thân hình mảnh mai bước xuống, gương mặt xinh đẹp mà nhiều người rất quen thuộc hiện ngay trong tầm mắt. Một số thành phần trầm trồ tán thưởng, cũng có một số thành phần há hốc mồm kinh ngạc.
Bảo Nhi đóng cửa xe, nheo mắt nhìn xung quanh, nó thấy Thùy Trâm, Hà My và Quang Anh đang tiến về phía nó, vì còn cách một quãng, nên nó không thể nhìn rõ bất cứ thứ cảm xúc gì trong ánh mắt ba người họ.
Trước mặt đột nhiên bị che khuất, đồng thời, cũng có tiếng nói vang lên bên tai Bảo Nhi, "Cô đúng là sự suy đồi của thuần phong xã hội."
Người đó vừa dứt lời, mọi tiếng ồn ào xung quanh liền biến mất, thay vào đó là cả một khoảng không tĩnh lặng, chỉ có mắt đối mắt, mặt đối mặt. Hầu như ai cũng đều tò mò nhìn về phía Bảo Nhi.
Nó liếc mắt nhìn hai cô gái cùng lớp, nhàn nhạt hỏi, "Cô có dám nhắc lại không?"
Hồng Trang cười khinh bỉ, cô ta không hề nhớ chỉ vì một câu chế giễu mà Lưu Ly, người bạn cùng lớp đã bị Bảo Nhi đánh cho đến mức phải nhập viện, "Sao không dám chứ? Cô đúng là sự suy đồi của thuần phong xã hội." Hồng Trang liếc nhìn chiếc xe đằng sau nó, "Ngủ một đêm với đại gia để đổi lấy Ferrari, cô cũng cáo già quá chứ."
Có rất nhiều tiếng ''ồ'' kinh ngạc vọng đến
Giọng Bảo Nhi lạnh hơn năm phần, "Cô nói cái gì?"
*******************************************
P/s: Vì bây giờ đã vào hè nên có thể một ngày mình sẽ đăng một chương nhé. Cảm ơn mọi người trong thời gian qua vẫn luôn ủng hộ. Love all!!!
Penny là người giúp việc đồng thời cũng là phần mềm an toàn, sau khi quét qua nhiều phương tiện trước mắt, cộng thêm tính toán được cô chủ của mình đang điều khiển xe với vận tốc kinh hồn bạt vía thì nó cảm thấy cả người và xe như đều sắp tiêu đời, "Có câu nói, "đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải dây." Cô chủ, cô nên lái lại chậm một chút, cả tôi và cô chắc ai cũng muốn sống đến ngày mai."
Nhận ra sự hoảng loạn đầy máy móc của Penny, Bảo Nhi ngó lơ, không nói gì, thậm chí nó còn nhấn chân ga mạnh hơn, tiếp tục tăng tốc. Đây cũng là một dạng xe đua, được cài trên đây mà không chịu được loại tốc độ như thế này thì đúng là quá kém cỏi. Thấy không có người trả lời, Penny vẫn tiếp tục huyên thuyên khiến cho Bảo Nhi bực mình.
Nó lạnh lùng đe dọa, "Im miệng, không về nhà tao sẽ cho mày thành đống phế liệu."
Penny dù chỉ là máy móc nhưng nó cũng nhận ra sự khó chịu trong giọng nói của Bảo Nhi, đương nhiên, nó cũng thức thời ngậm mồm. Nó không muốn bị phá hỏng đâu.
Bảo Nhi dõi mắt về phía trước, như nghĩ ra điều gì đó, nó hạ giọng hỏi Penny, "Ai lập trình tính cách cho mày?"
Penny lập tức đáp, "Cô chủ, là cậu chủ Trí Long."
''...''
Ý cười vụt qua đáy mắt Bảo Nhi, biết ngay mà, cả người cả xe đều dở hơi như nhau.
"Penny, lập trình lại." Chiếc xe chạy chậm hẳn, nó giảm nhẹ lực chân, tay phải ấn vài chữ trên bàn phím ảo, "Từ nay tính cách của mày sẽ là can đảm, nghiêm túc và trầm lặng."
Kể từ đó, Penny như hóa thành ''người'' khác.
Đến cổng sân golf là tròn chín giờ, dù có ít nói đến đâu nhưng Penny vẫn phải cất giọng tán thưởng, "Cô chủ, cô canh giờ rất chuẩn xác." Không nhiều hơn một giây, không chậm hơn một phút.
Bảo Nhi tựa hồ như không quan tâm đến Penny, nó điều khiển xe theo đoàn xe vừa nhìn là biết của trường Royal tiến về bãi đỗ. Giữa những chiếc xe to đùng, chiếc Ferrari như lạc lõng trong thế giới của người khổng lồ, nhưng không thể phủ nhận một điều là, "cậu bé tí hon" này trông vô cùng bắt mắt nên đã thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Hơn nữa từ lâu, dòng Ferrari đã là một trong những thương hiệu ưa thích của giới thượng lưu trên thế giới, vì vậy cho nên, dưới những cái nhìn săm soi của các cô cậu học sinh trường quý tộc, đã có không ít người nhận ra chiếc xe đáng mơ ước. Mà hôm nay, ban giám hiệu trường Royal đã bao toàn bộ sân golf, người đến chỉ có thể là học sinh trong trường, vậy nhân vật nào đang ngồi trong chiếc xe kia. Đó gần như là thắc mắc của toàn bộ mọi người.
Nhưng không phải đợi lâu, họ rất nhanh đã có câu trả lời.
Ngay khi tất cả những người tò mò cố ý đứng lại một góc để chờ xem người chủ sở hữu chiếc xe huyền thoại kia là ai thì cửa xe bên trái từ từ nâng lên. Thứ đập vào mắt bọn họ đầu tiên chính là đôi chân thon dài mặc quần jeans bó sát của nữ. Sau đó, thân hình mảnh mai bước xuống, gương mặt xinh đẹp mà nhiều người rất quen thuộc hiện ngay trong tầm mắt. Một số thành phần trầm trồ tán thưởng, cũng có một số thành phần há hốc mồm kinh ngạc.
Bảo Nhi đóng cửa xe, nheo mắt nhìn xung quanh, nó thấy Thùy Trâm, Hà My và Quang Anh đang tiến về phía nó, vì còn cách một quãng, nên nó không thể nhìn rõ bất cứ thứ cảm xúc gì trong ánh mắt ba người họ.
Trước mặt đột nhiên bị che khuất, đồng thời, cũng có tiếng nói vang lên bên tai Bảo Nhi, "Cô đúng là sự suy đồi của thuần phong xã hội."
Người đó vừa dứt lời, mọi tiếng ồn ào xung quanh liền biến mất, thay vào đó là cả một khoảng không tĩnh lặng, chỉ có mắt đối mắt, mặt đối mặt. Hầu như ai cũng đều tò mò nhìn về phía Bảo Nhi.
Nó liếc mắt nhìn hai cô gái cùng lớp, nhàn nhạt hỏi, "Cô có dám nhắc lại không?"
Hồng Trang cười khinh bỉ, cô ta không hề nhớ chỉ vì một câu chế giễu mà Lưu Ly, người bạn cùng lớp đã bị Bảo Nhi đánh cho đến mức phải nhập viện, "Sao không dám chứ? Cô đúng là sự suy đồi của thuần phong xã hội." Hồng Trang liếc nhìn chiếc xe đằng sau nó, "Ngủ một đêm với đại gia để đổi lấy Ferrari, cô cũng cáo già quá chứ."
Có rất nhiều tiếng ''ồ'' kinh ngạc vọng đến
Giọng Bảo Nhi lạnh hơn năm phần, "Cô nói cái gì?"
*******************************************
P/s: Vì bây giờ đã vào hè nên có thể một ngày mình sẽ đăng một chương nhé. Cảm ơn mọi người trong thời gian qua vẫn luôn ủng hộ. Love all!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.