Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Chương 95
Trần Thu Phương
21/06/2016
Hồng Trang hành động thay cho trả lời, cô ta giơ chiếc điện thoại màu
vàng kim lên, mở bản ghi âm có thời gian hơn bốn phút trong trình ghi âm cho Bảo Nhi nghe. Ngay lập tức, từng tiếng tạp âm hỗn độn như thủy
triều truyền về, làm nó phải nhíu mày không hiểu. Cô ả Hồng Trang này,
tính bộc phát cơn điên gì đây?
Dường như nhận ra sự nghi hoặc của Bảo Nhi, Hồng Trang chậm rãi nói, "Cứ nghe hết đi."
Bảo Nhi biếng nhác tựa người vào chiếc Ferrari ở đằng sau, nó không hiểu sao mình lại bỏ nhiều thời gian nghe theo sự chỉ đạo của Hồng Trang như vậy. Chắc là cô ả đã thành công trong việc khơi dậy sự tò mò ẩn sâu trong nó?
Trong lúc hai người đang tiếp tục chờ đợi, đám Hà My đã đi đến nơi, Hà My đảo mắt nhìn Hồng Trang khiến nhuệ khí của cô ta bị giảm mạnh. Thùy Trâm thản nhiên lên tiếng, "Đây không phải gánh xiếc, các cô bớt làm trò hề lại đi."
Hồng Trang cắn môi, cô ta biết, Thùy Trâm đang ám chỉ ai.
Cô bạn bên cạnh Hồng Trang cuối cùng cũng mở miệng, thậm chí ngữ điệu của cô ta còn mang hàm ý kích đểu Thùy Trâm. Điều này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, kể cả Bảo Nhi, mới qua có một đêm, đám người này gan đã to lên không ít thì phải, "Không phải việc của cô, bớt nói lại dùm đi."
Thùy Trâm ngoài cười nhưng bên trong không cười, "Động đến bạn của tôi rồi còn cãi cùn. Theo ý nghĩa từ lời cô vừa nói nhé. Bây giờ tôi sai người đánh cô chắc cô cũng chẳng truy tố tôi trước nhà trường đâu nhỉ."
Bảo Nhi ngẩn người nhìn Thùy Trâm. Bạn ư? Cái danh xưng này nghe sao hơi xa vời.
Còn cô bạn kia thì lắp bắp, chẳng biết đáp sao cho phải, cô ta đến giờ mới ý thức được mình vừa rồi đã lỡ lời.
Sáu người đều trầm mặc, Bảo Nhi đến giờ cũng đã hết kiên trì, nó định đẩy Hồng Trang ra để đi, nhưng đúng lúc này một giọng nói từ trong điện thoại bỗng phát ra, ''Im lặng, cái xe này ồn ào quá, mấy người có định để cho tôi nghe điện thoại không hả?" Sau đó, từng tiếng huyên náo ầm ĩ trong đoạn ghi âm đều biến mất hẳn, chỉ còn nghe thấy những câu nói ngắn gọn giữa hai người. Mà đến lúc này, như đã hiểu ra điều gì đó, cả Bảo Nhi và Hà My đều tối mặt. Bởi đây chính là cuộc điện thoại lúc tám giờ.
Nguồn gốc của bản ghi âm này chỉ có mình Hồng Trang và bạn của cô ta biết, lúc ở trên xe cùng với lớp, cô ta ngồi ngay sau Hà My, thực ra, cô ta cũng không biết mình đã ấn nhầm vào chức năng ghi âm rồi làm rơi máy ngay gần chỗ Hà My từ lúc nào. Chỉ biết là khi Hà My không nói gì nữa, máy cô ta đột nhiên có tiếng chuông báo tin nhắn, cô ta nhặt máy lên thì thấy được đoạn ghi âm này. Hồng Trang định bụng sẽ xóa đi, nhưng lòng hiếu kỳ không biết đoạn băng dài gần năm phút này ghi được những gì đã thôi thúc cô ta, khiến Hồng Trang kết nối tai nghe với máy, cô ta với đứa bạn bên cạnh cùng nhau nghe hết bản ghi âm.
Mấy phút đầu, chỉ thu được toàn là tiếng ồn ào xung quanh, Hồng Trang định bụng sẽ không nghe nữa nhưng ai mà ngờ dòng điện thoại này trình duyệt âm thanh lại tốt đến vậy. Dù chỉ là ngẫu nhiên, nhưng nó cũng thu được toàn bộ cuộc nói chuyện mở loa ngoài của Hà My. Thế nên những gì không nên nghe, Hồng Trang và bạn của cô ta đều nghe được hết. Hai người tâm địa cũng không xấu xa, chỉ liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu định ỉm đi, vì ai cũng có những bí mật được dấu cho riêng mình, không muốn cho bất kỳ ai biết.
Nhưng đến sân golf, nhìn người lái chiếc Ferrari là Bảo Nhi thì Hồng Trang nảy lòng ghen tỵ, đây là chiếc xe mà cô ta năn nỉ mãi mà bố mẹ cũng không mua cho, vậy tại Bảo Nhi lại có được nó? Hồng Trang nhớ đến tiếng hét, "Biến! Sao cậu lại ngủ cùng tôi?" thì cô ta không cam lòng. Bảo Nhi ngủ một đêm với đại gia để đổi lấy siêu xe, điều này làm cho Hồng Trang cảm thấy ghê tởm. Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cô ta sẽ đến vạch trần Bảo Nhi, làm cho nó mất mặt trước bao nhiêu người.
Ánh nắng từ bốn phương tám hướng bao phủ khắp vạn vật, khiến bất kì thứ gì trông cũng tràn trề sức sống. Đối lập với khung cảnh xung quanh, khí thái của Bảo Nhi có lẽ chỉ dùng hai từ "lạnh lẽo" để hình dung vẫn chưa đủ. Đoạn ghi âm vừa kết thúc, cũng là lúc bắt đầu cơn ác mộng của Hồng Trang.
Nó đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt cô ta, ra lệnh, "Xóa!''
Hồng Trang khinh khỉnh, "Không bao giờ. Bảo Nhi, nếu nó được tung lên trang web của trường thì cô sẽ như thế nào nhỉ? Mất hết danh dự, hay là nhà trường sẽ đuổi học một đứa không có liêm sỉ như cô đây?"
Giọng Bảo Nhi rất mực nhẹ nhàng, giống như hai người bạn bình thường đang nói chuyện, nghe qua, người ngoài không thể nghĩ được trong lòng nó đang nổi cơn thịnh nộ, "Cô còn nhớ Lưu Ly không?"
Hồng Trang cứng người, sao cô ta lại không nhớ chứ. Lưu Ly là người bạn bị Bảo Nhi đánh nên phải đi cấp cứu, đến bây giờ cũng chưa được ra viện, cô ta cũng không rõ bây giờ tình trạng của Lưu Ly ra sao. Nhưng Bảo Nhi hỏi điều này thì cũng có ích gì, không lẽ nó định dạy dỗ Hồng Trang ngay tại đây sao? Không thể nào! Ý nghĩ đó vừa dứt thì Bảo Nhi lại từ tốn giải thích, "Lưu Ly bị chấn thương sọ não không biết sống chết. Nhưng tại sao gia tộc cô ta chịu để im, không dám làm gì tôi như vậy? Cô thử nghĩ xem."
Trái ngược với Hồng Trang, từ trước ba người Thùy Trâm, Hà My và Quang Anh như đã biết được điều gì đó nên chẳng ai sững người, "Trước khi tôi mất hết kiên nhẫn, cô có tin, nếu cô dám làm phật ý tôi thì cô sẽ thảm hơn Lưu Ly không?"
Trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, Hồng Trang quan sát xung quanh và thấy có rất nhiều người. Cô ta nghĩ Bảo Nhi chỉ mạnh miệng để cô ta xóa đoạn ghi âm chứ thực chất Bảo Nhi chỉ là một đứa nghèo kiết xác, chẳng động nổi ai trong trường quý tộc, còn cả vụ Lưu Ly, chắc là do nhóm Idol đứng ra thu xếp nên nó mới không bị gì. Vì vậy Hồng Trang vẫn mạnh miệng, "Đừng có khoác lác. Nếu muốn xóa, đến đây mà lấy máy tôi này." Nói rồi Hồng Trang giơ thẳng tay cầm điện thoại lên cao, vóc dáng cô ta cao hơn Bảo Nhi tầm năm phân, nên lúc này, nó chỉ có thể kiễng chân lên lấy thì mới hy vọng đoạt chiếc điện thoại. Mà nếu kiễng chân, thì sẽ là hành động mất thể diện như thế nào chứ? Hồng Trang không tin là Bảo Nhi sẽ làm như vậy.
Nó khoanh tay chậm rãi đi hai bước đến trước Hồng Trang, nói, "Tôi đâu ngu như cô chứ."
Rồi trong tích tắc thời gian như ngừng trôi...
Mọi thứ đều như một thước phim quay chậm, Bảo Nhi xoáy người sang bên phải đá vào eo Hồng Trang, khiến cô ta ngã về phía trước, còn máy điện thoại của cô ta thì bị tuột mất, văng lên không trung. Ngay vào thời khắc Hồng Trang ngã xuống, chiếc ''dế yêu'' của cô ta chỉ còn cách mặt đất tầm vài xentimét thì nó lại bị Bảo Nhi dùng chân đá mạnh lên cao, dễ dàng như đá một quả cầu. Nhưng chưa dừng lại ở đó, hình ảnh Bảo Nhi mượn lưng Hồng Trang để làm đệm, xoay người vọt lên cao, thuận thế chuyển mình sang bên trái để đá nát chiếc điện thoại, làm nó tung cả pin, bắn tận ra xa, sau đó đập thẳng vào kính của một chiếc xe mới là điều khắc sâu trong tâm trí mọi người .
''Ôi, không thể tin được...''
Giữa bãi đỗ xe, mọi người sững sờ, kinh hoàng hoảng hốt. Thậm chí những người có học sơ qua võ còn nhìn ra, Bảo Nhi chắc chắn đã đạt được đến đai đen, là cao thủ trong Taekwondo. Lực chân kinh khủng đó, người thường không bao giờ có thể chịu được. Vậy còn Hồng Trang thì sao? Tất cả đều vội vã nhìn xuống phía của cô ta.
Hồng Trang nằm úp người, mặt trắng bệch không còn chút màu máu, trên trán lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ cô ta đã phải trải qua đau đớn thấm vào tận xương. Cô ta ôm eo, chống tay ngồi dậy, nhưng lại ngã thẳng xuống đất, không thể nhúc nhích được. Cú đá ban nãy của nó, chắc chắn đã làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng của Hồng Trang.
Bảo Nhi khi đã tiếp đất thì quay người nhìn Hồng Trang, cười lạnh. Nó đã cho cô ta rất nhiều cơ hội, nhưng cô ta lại không biết nắm lấy, để rồi giờ đây, bản thân tự mình chuốc lấy đau đớn.
Hồng Trang phải biết, kể từ lúc nó thay đổi tính cách, nó ghét nhất là bị ai uy hiếp. Mà những kẻ đã từng uy hiếp nó, thì đều không có kết cục tốt đẹp.
Hà My sau phút kinh diễm đã lấy lại được bình tĩnh. Cô đương nhiên nhận ra Bảo Nhi chắc chắn còn chưa bỏ qua cho Hồng Trang, lòng trắc ẩn trong cô tự dưng bùng phát. Hà My kéo tay Bảo Nhi rồi ra hiệu cho Quang Anh và Thùy Trâm đi theo mình, cô vừa đi vừa nói, ''Đi chuẩn bị đi, cái máy đó không khôi phục lại được đâu."
Kể từ hôm nay, sau một màn này, chắc chắn trong trường, trong lớp không ai dám động vào Bảo Nhi. Hà My nghĩ bụng, Hồng Trang này đúng là vừa xui xẻo lại vừa may mắn. Xui vì phải làm bàn đạp để cho Bảo Nhi diễu võ dương oai, còn may vì chưa bị Bảo Nhi đánh cho đến mức sống không bằng chết.
Dường như nhận ra sự nghi hoặc của Bảo Nhi, Hồng Trang chậm rãi nói, "Cứ nghe hết đi."
Bảo Nhi biếng nhác tựa người vào chiếc Ferrari ở đằng sau, nó không hiểu sao mình lại bỏ nhiều thời gian nghe theo sự chỉ đạo của Hồng Trang như vậy. Chắc là cô ả đã thành công trong việc khơi dậy sự tò mò ẩn sâu trong nó?
Trong lúc hai người đang tiếp tục chờ đợi, đám Hà My đã đi đến nơi, Hà My đảo mắt nhìn Hồng Trang khiến nhuệ khí của cô ta bị giảm mạnh. Thùy Trâm thản nhiên lên tiếng, "Đây không phải gánh xiếc, các cô bớt làm trò hề lại đi."
Hồng Trang cắn môi, cô ta biết, Thùy Trâm đang ám chỉ ai.
Cô bạn bên cạnh Hồng Trang cuối cùng cũng mở miệng, thậm chí ngữ điệu của cô ta còn mang hàm ý kích đểu Thùy Trâm. Điều này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, kể cả Bảo Nhi, mới qua có một đêm, đám người này gan đã to lên không ít thì phải, "Không phải việc của cô, bớt nói lại dùm đi."
Thùy Trâm ngoài cười nhưng bên trong không cười, "Động đến bạn của tôi rồi còn cãi cùn. Theo ý nghĩa từ lời cô vừa nói nhé. Bây giờ tôi sai người đánh cô chắc cô cũng chẳng truy tố tôi trước nhà trường đâu nhỉ."
Bảo Nhi ngẩn người nhìn Thùy Trâm. Bạn ư? Cái danh xưng này nghe sao hơi xa vời.
Còn cô bạn kia thì lắp bắp, chẳng biết đáp sao cho phải, cô ta đến giờ mới ý thức được mình vừa rồi đã lỡ lời.
Sáu người đều trầm mặc, Bảo Nhi đến giờ cũng đã hết kiên trì, nó định đẩy Hồng Trang ra để đi, nhưng đúng lúc này một giọng nói từ trong điện thoại bỗng phát ra, ''Im lặng, cái xe này ồn ào quá, mấy người có định để cho tôi nghe điện thoại không hả?" Sau đó, từng tiếng huyên náo ầm ĩ trong đoạn ghi âm đều biến mất hẳn, chỉ còn nghe thấy những câu nói ngắn gọn giữa hai người. Mà đến lúc này, như đã hiểu ra điều gì đó, cả Bảo Nhi và Hà My đều tối mặt. Bởi đây chính là cuộc điện thoại lúc tám giờ.
Nguồn gốc của bản ghi âm này chỉ có mình Hồng Trang và bạn của cô ta biết, lúc ở trên xe cùng với lớp, cô ta ngồi ngay sau Hà My, thực ra, cô ta cũng không biết mình đã ấn nhầm vào chức năng ghi âm rồi làm rơi máy ngay gần chỗ Hà My từ lúc nào. Chỉ biết là khi Hà My không nói gì nữa, máy cô ta đột nhiên có tiếng chuông báo tin nhắn, cô ta nhặt máy lên thì thấy được đoạn ghi âm này. Hồng Trang định bụng sẽ xóa đi, nhưng lòng hiếu kỳ không biết đoạn băng dài gần năm phút này ghi được những gì đã thôi thúc cô ta, khiến Hồng Trang kết nối tai nghe với máy, cô ta với đứa bạn bên cạnh cùng nhau nghe hết bản ghi âm.
Mấy phút đầu, chỉ thu được toàn là tiếng ồn ào xung quanh, Hồng Trang định bụng sẽ không nghe nữa nhưng ai mà ngờ dòng điện thoại này trình duyệt âm thanh lại tốt đến vậy. Dù chỉ là ngẫu nhiên, nhưng nó cũng thu được toàn bộ cuộc nói chuyện mở loa ngoài của Hà My. Thế nên những gì không nên nghe, Hồng Trang và bạn của cô ta đều nghe được hết. Hai người tâm địa cũng không xấu xa, chỉ liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu định ỉm đi, vì ai cũng có những bí mật được dấu cho riêng mình, không muốn cho bất kỳ ai biết.
Nhưng đến sân golf, nhìn người lái chiếc Ferrari là Bảo Nhi thì Hồng Trang nảy lòng ghen tỵ, đây là chiếc xe mà cô ta năn nỉ mãi mà bố mẹ cũng không mua cho, vậy tại Bảo Nhi lại có được nó? Hồng Trang nhớ đến tiếng hét, "Biến! Sao cậu lại ngủ cùng tôi?" thì cô ta không cam lòng. Bảo Nhi ngủ một đêm với đại gia để đổi lấy siêu xe, điều này làm cho Hồng Trang cảm thấy ghê tởm. Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cô ta sẽ đến vạch trần Bảo Nhi, làm cho nó mất mặt trước bao nhiêu người.
Ánh nắng từ bốn phương tám hướng bao phủ khắp vạn vật, khiến bất kì thứ gì trông cũng tràn trề sức sống. Đối lập với khung cảnh xung quanh, khí thái của Bảo Nhi có lẽ chỉ dùng hai từ "lạnh lẽo" để hình dung vẫn chưa đủ. Đoạn ghi âm vừa kết thúc, cũng là lúc bắt đầu cơn ác mộng của Hồng Trang.
Nó đứng thẳng người, nhìn thẳng vào mắt cô ta, ra lệnh, "Xóa!''
Hồng Trang khinh khỉnh, "Không bao giờ. Bảo Nhi, nếu nó được tung lên trang web của trường thì cô sẽ như thế nào nhỉ? Mất hết danh dự, hay là nhà trường sẽ đuổi học một đứa không có liêm sỉ như cô đây?"
Giọng Bảo Nhi rất mực nhẹ nhàng, giống như hai người bạn bình thường đang nói chuyện, nghe qua, người ngoài không thể nghĩ được trong lòng nó đang nổi cơn thịnh nộ, "Cô còn nhớ Lưu Ly không?"
Hồng Trang cứng người, sao cô ta lại không nhớ chứ. Lưu Ly là người bạn bị Bảo Nhi đánh nên phải đi cấp cứu, đến bây giờ cũng chưa được ra viện, cô ta cũng không rõ bây giờ tình trạng của Lưu Ly ra sao. Nhưng Bảo Nhi hỏi điều này thì cũng có ích gì, không lẽ nó định dạy dỗ Hồng Trang ngay tại đây sao? Không thể nào! Ý nghĩ đó vừa dứt thì Bảo Nhi lại từ tốn giải thích, "Lưu Ly bị chấn thương sọ não không biết sống chết. Nhưng tại sao gia tộc cô ta chịu để im, không dám làm gì tôi như vậy? Cô thử nghĩ xem."
Trái ngược với Hồng Trang, từ trước ba người Thùy Trâm, Hà My và Quang Anh như đã biết được điều gì đó nên chẳng ai sững người, "Trước khi tôi mất hết kiên nhẫn, cô có tin, nếu cô dám làm phật ý tôi thì cô sẽ thảm hơn Lưu Ly không?"
Trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, Hồng Trang quan sát xung quanh và thấy có rất nhiều người. Cô ta nghĩ Bảo Nhi chỉ mạnh miệng để cô ta xóa đoạn ghi âm chứ thực chất Bảo Nhi chỉ là một đứa nghèo kiết xác, chẳng động nổi ai trong trường quý tộc, còn cả vụ Lưu Ly, chắc là do nhóm Idol đứng ra thu xếp nên nó mới không bị gì. Vì vậy Hồng Trang vẫn mạnh miệng, "Đừng có khoác lác. Nếu muốn xóa, đến đây mà lấy máy tôi này." Nói rồi Hồng Trang giơ thẳng tay cầm điện thoại lên cao, vóc dáng cô ta cao hơn Bảo Nhi tầm năm phân, nên lúc này, nó chỉ có thể kiễng chân lên lấy thì mới hy vọng đoạt chiếc điện thoại. Mà nếu kiễng chân, thì sẽ là hành động mất thể diện như thế nào chứ? Hồng Trang không tin là Bảo Nhi sẽ làm như vậy.
Nó khoanh tay chậm rãi đi hai bước đến trước Hồng Trang, nói, "Tôi đâu ngu như cô chứ."
Rồi trong tích tắc thời gian như ngừng trôi...
Mọi thứ đều như một thước phim quay chậm, Bảo Nhi xoáy người sang bên phải đá vào eo Hồng Trang, khiến cô ta ngã về phía trước, còn máy điện thoại của cô ta thì bị tuột mất, văng lên không trung. Ngay vào thời khắc Hồng Trang ngã xuống, chiếc ''dế yêu'' của cô ta chỉ còn cách mặt đất tầm vài xentimét thì nó lại bị Bảo Nhi dùng chân đá mạnh lên cao, dễ dàng như đá một quả cầu. Nhưng chưa dừng lại ở đó, hình ảnh Bảo Nhi mượn lưng Hồng Trang để làm đệm, xoay người vọt lên cao, thuận thế chuyển mình sang bên trái để đá nát chiếc điện thoại, làm nó tung cả pin, bắn tận ra xa, sau đó đập thẳng vào kính của một chiếc xe mới là điều khắc sâu trong tâm trí mọi người .
''Ôi, không thể tin được...''
Giữa bãi đỗ xe, mọi người sững sờ, kinh hoàng hoảng hốt. Thậm chí những người có học sơ qua võ còn nhìn ra, Bảo Nhi chắc chắn đã đạt được đến đai đen, là cao thủ trong Taekwondo. Lực chân kinh khủng đó, người thường không bao giờ có thể chịu được. Vậy còn Hồng Trang thì sao? Tất cả đều vội vã nhìn xuống phía của cô ta.
Hồng Trang nằm úp người, mặt trắng bệch không còn chút màu máu, trên trán lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ cô ta đã phải trải qua đau đớn thấm vào tận xương. Cô ta ôm eo, chống tay ngồi dậy, nhưng lại ngã thẳng xuống đất, không thể nhúc nhích được. Cú đá ban nãy của nó, chắc chắn đã làm tổn thương đến lục phủ ngũ tạng của Hồng Trang.
Bảo Nhi khi đã tiếp đất thì quay người nhìn Hồng Trang, cười lạnh. Nó đã cho cô ta rất nhiều cơ hội, nhưng cô ta lại không biết nắm lấy, để rồi giờ đây, bản thân tự mình chuốc lấy đau đớn.
Hồng Trang phải biết, kể từ lúc nó thay đổi tính cách, nó ghét nhất là bị ai uy hiếp. Mà những kẻ đã từng uy hiếp nó, thì đều không có kết cục tốt đẹp.
Hà My sau phút kinh diễm đã lấy lại được bình tĩnh. Cô đương nhiên nhận ra Bảo Nhi chắc chắn còn chưa bỏ qua cho Hồng Trang, lòng trắc ẩn trong cô tự dưng bùng phát. Hà My kéo tay Bảo Nhi rồi ra hiệu cho Quang Anh và Thùy Trâm đi theo mình, cô vừa đi vừa nói, ''Đi chuẩn bị đi, cái máy đó không khôi phục lại được đâu."
Kể từ hôm nay, sau một màn này, chắc chắn trong trường, trong lớp không ai dám động vào Bảo Nhi. Hà My nghĩ bụng, Hồng Trang này đúng là vừa xui xẻo lại vừa may mắn. Xui vì phải làm bàn đạp để cho Bảo Nhi diễu võ dương oai, còn may vì chưa bị Bảo Nhi đánh cho đến mức sống không bằng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.