Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ
Chương 96
Trần Thu Phương
23/06/2016
Khi thay xong bộ đồ thể thao dài tay, Bảo Nhi ngồi ở chỗ khán đài được
dựng tạm, đảo mắt, đánh giá nơi mình sắp thi đấu. Bãi đánh này nghe nói
là bãi đánh có vị trí tốt, phong cảnh đẹp nhất ở sân golf Hà Nội, nếu
đánh giá mọi thứ xung quanh, từ hồ nước gợn sóng đến dãy núi xa xa, hay
bãi cỏ xanh rì rào, quả nhiên nơi đây có thể coi là vẻ đẹp sơn thủy hữu
tình.
Nhưng suy cho cùng, sơn thủy hữu tình cũng chỉ là một khoảnh khắc, mọi hình ảnh tươi đẹp được lưu trong tâm trí, nếu không phải là khắc cốt ghi tâm thì chẳng bao giờ có thể nhớ được lâu.
Bảo Nhi dựa vào ghế ở đằng sau, nhắm mắt lại, hỏi, "Hai người kia đi đâu rồi?" Nó thấy có chút hiếu kỳ vì không thấy Thiên Vũ và Bảo Nam đến đây, năm người này không phải rất hay đi với nhau hay sao?
Mãi không thấy có ai đáp lại, Bảo Nhi tưởng là nó nói quá nhỏ hoặc không có ai muốn trả lời nên nó cũng chẳng dò hỏi thêm. Thiên Vũ và Bảo Nam không ở chỗ này thì càng tốt, hai kẻ thâm trầm như thế chẳng hiểu sao khiến nó cảm thấy mình làm gì cũng luôn không được tự nhiên.
"Thiên Vũ ở nhà còn Bảo Nam về Anh rồi." Thùy Trâm lẳng lặng nhìn Bảo Nhi, đến lúc nó chẳng buồn biết đáp án nữa thì cô đột nhiên nói.
Bảo Nhi nhíu mày, Thiên Vũ bắt nó tham gia cuộc thi như chỉ để có cái tiêu khiển vậy mà đến phần quan trọng nhất thì lại ở nhà. Hắn có bị vấn đề không? Còn Bảo Nam nữa, đang yên đang lành về Anh làm gì? Không phải trụ sở chính của Trần gia ở bên đó gặp vấn đề gì mà nó chưa rõ rồi chứ?
Nó ngừng một lúc rồi giả vờ thuận miệng hỏi, ''Bảo Nam làm gì?'' Nếu Thùy Trâm mà nói ''không biết'' thì trong mấy ngày tiếp nó sẽ không được nghỉ ngơi mà phải lao tâm khổ tứ điều tra một phen.
Ai ngờ Thùy Trâm lại nhanh chóng nói, lần đầu tiên Bảo Nhi cảm thấy nó không nhìn ra cảm xúc trong âm điệu của Thùy Trâm, "Sắp đến ngày giỗ của em gái anh ấy rồi."
Bảo Nhi mở bừng mắt, toàn thân lập tức bất động. Lồng ngực của nó bỗng chốc như bị tắc nghẽn, lần đầu tiên trong đời, nó thấy lòng mình dậy sóng chỉ vì một câu nói đơn giản, một loại cảm xúc không rõ là bất ngờ, chấn động, hay... hoang mang ùa về. Phản ứng này xuất phát từ tận đáy lòng khiến Bảo Nhi cảm thấy nó không hiểu nổi chính bản thân mình. Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi được đặt ra trong nỗi sửng sốt. Bảo Nam có em gái ư? Chẳng lẽ Thùy Trâm nói dối? Nhưng cô ta làm gì có lý do để làm như vậy? Trong bản giới thiệu sơ lược về các thành viên trong gia đình Bảo Nam mà ba đã đưa, tại sao lại không thấy nhắc đến em gái của anh ta...?
Mà lúc này vẻ mặt của Thùy Trâm cũng rất khác lạ. Nếu phong cách của cô là luôn luôn mỉm cười như thường ngày, bây giờ, lại đổi bằng vẻ u buồn, hối hận khó phát giác. Là vì Thùy Trâm đã buột miệng, lỡ lời nói điều kỵ húy của Bảo Nam sao?
Một lúc sau, khi hai người vẫn đang đối mắt nhìn nhau, từ xa, Hà My và Quang Anh khoác tay nhau đi đến. Dưới cái nắng không quá gay gắt nhưng cũng tạo cảm giác khó chịu, Hà My ngồi xuống chiếc ghế giữa Bảo Nhi với Thùy Trâm, nói với nó, đôi mắt đen láy như rực lửa hiếu thắng, "Sắp đến giờ rồi, tao cá là golf cũng là một trong những môn sở trường của mày đúng không? Nhớ thắng đẹp mắt một chút.''
Bảo Nhi cố gạt cuộc nói chuyện trước đó ra khỏi đầu, ổn định lại tâm trạng, lẳng lặng đứng lên, đi xuống phía dưới mà không nói bất kỳ một lời nào, dù nó có ít nói thật, nhưng chưa bao giờ kiệm lời bỏ đi như lúc này. Nhìn bóng lưng của nó xa dần, Hà My khó hiểu quay sang Thùy Trâm, ''Nó làm sao thế?''
Thùy Trâm nhún vai, "Ai mà biết. Vụ Hồng Trang ban nãy chăng?''
Hà My nở nụ cười nhạt. Ánh mắt hờ hững tìm hình bóng Hồng Trang ở địa phận khán đài của lớp. Không lâu sau, cô đã thấy một người có hình dáng đằng sau rất giống với Hồng Trang đang ngồi dựa đầu vào vai một đứa con gái, tay trái của cô ta còn đang xoa eo, đó không phải là người cô muốn tìm thì là ai? Trong đầu lại xẹt qua vụ việc ban nãy, tâm tình Hà My trở nên phức tạp. Cô có lòng tin vào lòng tự tôn và gia thế của Bảo Nhi, nhưng trong trường hợp Hồng Trang nói đúng thì sao? Hà My không biết là đối với nó, cô có cư xử được như bình thường hay không.
Quang Anh đưa chai nước đã được mở nắp cho Hà My, anh đợi cô uống xong, cầm chai nước mà cô vừa uống tu một ngụm rồi mới nói, "Không phải chuyện của chúng ta. Em nhớ giữ khoảng cách với cô ta, đừng quá thân cận."
Hà My gật đầu, "Vâng."
Nhưng suy cho cùng, sơn thủy hữu tình cũng chỉ là một khoảnh khắc, mọi hình ảnh tươi đẹp được lưu trong tâm trí, nếu không phải là khắc cốt ghi tâm thì chẳng bao giờ có thể nhớ được lâu.
Bảo Nhi dựa vào ghế ở đằng sau, nhắm mắt lại, hỏi, "Hai người kia đi đâu rồi?" Nó thấy có chút hiếu kỳ vì không thấy Thiên Vũ và Bảo Nam đến đây, năm người này không phải rất hay đi với nhau hay sao?
Mãi không thấy có ai đáp lại, Bảo Nhi tưởng là nó nói quá nhỏ hoặc không có ai muốn trả lời nên nó cũng chẳng dò hỏi thêm. Thiên Vũ và Bảo Nam không ở chỗ này thì càng tốt, hai kẻ thâm trầm như thế chẳng hiểu sao khiến nó cảm thấy mình làm gì cũng luôn không được tự nhiên.
"Thiên Vũ ở nhà còn Bảo Nam về Anh rồi." Thùy Trâm lẳng lặng nhìn Bảo Nhi, đến lúc nó chẳng buồn biết đáp án nữa thì cô đột nhiên nói.
Bảo Nhi nhíu mày, Thiên Vũ bắt nó tham gia cuộc thi như chỉ để có cái tiêu khiển vậy mà đến phần quan trọng nhất thì lại ở nhà. Hắn có bị vấn đề không? Còn Bảo Nam nữa, đang yên đang lành về Anh làm gì? Không phải trụ sở chính của Trần gia ở bên đó gặp vấn đề gì mà nó chưa rõ rồi chứ?
Nó ngừng một lúc rồi giả vờ thuận miệng hỏi, ''Bảo Nam làm gì?'' Nếu Thùy Trâm mà nói ''không biết'' thì trong mấy ngày tiếp nó sẽ không được nghỉ ngơi mà phải lao tâm khổ tứ điều tra một phen.
Ai ngờ Thùy Trâm lại nhanh chóng nói, lần đầu tiên Bảo Nhi cảm thấy nó không nhìn ra cảm xúc trong âm điệu của Thùy Trâm, "Sắp đến ngày giỗ của em gái anh ấy rồi."
Bảo Nhi mở bừng mắt, toàn thân lập tức bất động. Lồng ngực của nó bỗng chốc như bị tắc nghẽn, lần đầu tiên trong đời, nó thấy lòng mình dậy sóng chỉ vì một câu nói đơn giản, một loại cảm xúc không rõ là bất ngờ, chấn động, hay... hoang mang ùa về. Phản ứng này xuất phát từ tận đáy lòng khiến Bảo Nhi cảm thấy nó không hiểu nổi chính bản thân mình. Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi được đặt ra trong nỗi sửng sốt. Bảo Nam có em gái ư? Chẳng lẽ Thùy Trâm nói dối? Nhưng cô ta làm gì có lý do để làm như vậy? Trong bản giới thiệu sơ lược về các thành viên trong gia đình Bảo Nam mà ba đã đưa, tại sao lại không thấy nhắc đến em gái của anh ta...?
Mà lúc này vẻ mặt của Thùy Trâm cũng rất khác lạ. Nếu phong cách của cô là luôn luôn mỉm cười như thường ngày, bây giờ, lại đổi bằng vẻ u buồn, hối hận khó phát giác. Là vì Thùy Trâm đã buột miệng, lỡ lời nói điều kỵ húy của Bảo Nam sao?
Một lúc sau, khi hai người vẫn đang đối mắt nhìn nhau, từ xa, Hà My và Quang Anh khoác tay nhau đi đến. Dưới cái nắng không quá gay gắt nhưng cũng tạo cảm giác khó chịu, Hà My ngồi xuống chiếc ghế giữa Bảo Nhi với Thùy Trâm, nói với nó, đôi mắt đen láy như rực lửa hiếu thắng, "Sắp đến giờ rồi, tao cá là golf cũng là một trong những môn sở trường của mày đúng không? Nhớ thắng đẹp mắt một chút.''
Bảo Nhi cố gạt cuộc nói chuyện trước đó ra khỏi đầu, ổn định lại tâm trạng, lẳng lặng đứng lên, đi xuống phía dưới mà không nói bất kỳ một lời nào, dù nó có ít nói thật, nhưng chưa bao giờ kiệm lời bỏ đi như lúc này. Nhìn bóng lưng của nó xa dần, Hà My khó hiểu quay sang Thùy Trâm, ''Nó làm sao thế?''
Thùy Trâm nhún vai, "Ai mà biết. Vụ Hồng Trang ban nãy chăng?''
Hà My nở nụ cười nhạt. Ánh mắt hờ hững tìm hình bóng Hồng Trang ở địa phận khán đài của lớp. Không lâu sau, cô đã thấy một người có hình dáng đằng sau rất giống với Hồng Trang đang ngồi dựa đầu vào vai một đứa con gái, tay trái của cô ta còn đang xoa eo, đó không phải là người cô muốn tìm thì là ai? Trong đầu lại xẹt qua vụ việc ban nãy, tâm tình Hà My trở nên phức tạp. Cô có lòng tin vào lòng tự tôn và gia thế của Bảo Nhi, nhưng trong trường hợp Hồng Trang nói đúng thì sao? Hà My không biết là đối với nó, cô có cư xử được như bình thường hay không.
Quang Anh đưa chai nước đã được mở nắp cho Hà My, anh đợi cô uống xong, cầm chai nước mà cô vừa uống tu một ngụm rồi mới nói, "Không phải chuyện của chúng ta. Em nhớ giữ khoảng cách với cô ta, đừng quá thân cận."
Hà My gật đầu, "Vâng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.