Chương 10: Hoàng môn chi hậu
Dật Lạc
13/07/2024
Nhật Tôn loạng choạng bước vào phòng, trên người nồng mùi rượu. Y tiến đến đẩy nàng xuống giường, tay y vụng về vuốt lấy gương mặt nàng, rồi nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên.
- Thái tử phi, nàng đúng là rất đẹp.
Y vụng về trao nụ hôn cho nàng. Một lát sau, khi nàng định thần lại, nàng đặt tay lên bờ ngực vững chắc của Nhật Tôn.
- Chẳng hay Thái tử đã nghe lời đồn về đôi tiên đồng ngọc nữ chốn kinh kỳ chưa?
- Nàng đang nói đến Thường Kiệt?
- Thái tử anh minh.
- Gả vào Đông cung rồi, quên hắn đi. Nàng nên nhớ rằng, nàng là người của ta, và sau này mãi mãi cũng vẫn là người của ta. Ta nghĩ nàng biết rằng nếu Thái tử phi mà lại đem lòng nhớ thương kẻ khác, không chỉ nàng, mà hắn cũng phải chịu khổ.
- Thứ cho thần thiếp cả đời này không quên được Thường Kiệt.
- Chẳng phải nhà họ Dương gả nàng vào đây chỉ để nàng sinh ra một Hoàng thái tôn hay sao?
Y cúi xuống gần nàng hơn, môi hôn lên vành tai nàng.
- Ta giúp các người toại nguyện vậy.
Hồng Hạc hoảng hốt đẩy y sang một bên.
- Thái tử chấp nhận chung đụng với một người con gái trong lòng đã có người khác hay sao?
Nhật Tôn tức giận tóm lấy chiếc cằm của nàng, ánh mắt y trợn lên nhìn chằm chằm vào nàng như muốn bóp chết nàng. Lúc sau y ném nàng xuống giường rồi bỏ ra ngoài.
Sáng hôm sau, Hồng Hạc sửa soạn để đến cung Từ Xuân thỉnh an Linh Cảm Hoàng hậu. Cánh cửa gỗ mở ra, bên trong thoang thoảng hương hoa mạt ly, làm người ta cảm thấy dễ chịu.
- Hồng Hạc xin thỉnh an mẫu hậu.
Linh Cảm Hoàng hậu thấy nàng, tươi cười tiến đến đỡ nàng đứng dậy, nắm lấy tay nàng, dắt nàng vào gian trong.
- Hồng Hạc, mới vào cung có lẽ con sẽ thấy lạ, nhưng dần dần rồi sẽ quen thôi.
- Dạ mẫu hậu.
- Hồng Hạc, gả vào Đông cung rồi, con cũng nên sớm sinh cho Thái tử một Hoàng thái tôn.
Nghe bà nói đến đây, nàng lặng đi một lúc. Thấy nàng trầm ngâm, Linh Cảm Hoàng hậu lên tiếng hỏi.
- Con sao vậy?
Nàng giật mình khi nghe thấy tiếng của bà, ngượng ngùng cười đáp lại.
- Con không sao. Mẫu hậu, bọn con vẫn còn trẻ. Chuyện này để sau này tính cũng được.
- À, chuyện này để sau rồi nói cũng được. Đúng rồi, mấy bữa nay Bệ hạ để cho Thái tử lo chính sự, không biết Thái tử có làm được không.
- Mẫu hậu đừng lo, Thái tử mười sáu tuổi đã làm Giám quốc, không có vấn đề gì đâu.
Bà cười, nắm lấy tay nàng xoa xoa. Không hiểu sao, nàng cảm thấy lúc bà cười, trông bà hiền lắm. Vị Hoàng hậu ấy vừa có cái uy của bậc mẫu nghi thiên hạ, vừa có sự bao dung của một người mẹ thương con.
- Thái tử sau này lại phải để con lo lắng rồi.
- Đó là trách nhiệm của con mà.
Hai người trò chuyện một hồi lâu, nàng mới từ cung Từ Xuân bước ra. Trên đường trở về, nàng cứ suy nghĩ mãi, liệu... nàng có nên gửi gắm cuộc đời của mình cho Nhật Tôn hay không?
******
Nhật Tôn hiếm khi qua lại các Hồng Thuận. Một phần vì y bận lo chính sự, một phần là do y không muốn dính dáng quá nhiều đến người họ Dương.
Lạ thay, sáng hôm ấy y đang đọc thư án, nàng lại chủ động đến tìm y.
- Khấu kiến Thái tử.
Nhật Tôn có chút bất ngờ, y phẩy tay ra hiệu miễn lễ.
- Khấu kiến Thái tử phi.
- Phạm Thân, ngươi lui ra đi, để ta hầu Thái tử mài mực.
- Những chuyện này cứ để nô tài, Thái tử phi không cần động tay vào đâu.
Nhật Tôn liếc mắt nhìn Phạm Thân, y hiểu ý liền lui ra. Hồng Hạc tiến đến đứng bên cạnh y mài mực, Nhật Tôn hiếu kì hỏi.
- Sao Thái tử phi lại có nhã hứng đến điện Hội Tiên mài mực cho ta?
- Chỉ là thần thiếp rảnh rỗi không có việc gì làm thôi.
Nhật Tôn gật gù. Nửa canh giờ sau, y gọi Phạm Thân đem một chậu nước ấm vào. Phạm Thân để chậu nước ở bàn bên, y còn chu đáo mang theo khăn vào rồi nhanh nhảu nói.
- Để nô tài vắt khăn cho Thái tử.
- Không cần đâu, ngươi lui ra đi.
Đợi Phạm Thân ra ngoài, y nắm tay Hồng Hạc đến bàn bên.
- Để thần thiếp vắt khăn cho Thái tử.
- Ta đâu bảo nàng vắt khăn.
Chợt y nâng niu hai bàn tay nàng đặt vào chậu nước, rồi nhẹ nhàng rửa tay cho nàng.
- Tay dính nhiều mực như vậy mà cũng không để ý, để ta rửa cho nàng.
Hồng Hạc cúi gằm mặt, nàng thẹn thùng nhỏ giọng.
- Thần thiếp tự rửa cũng được.
Nàng toan nhấc tay lên thì y nghiêm giọng.
- Để yên.
Y đang ra lệnh đó ư? Sao lại nhẹ nhàng như mây bay, ấm áp như ráng chiều mùa xuân đến lạ. Đúng là ba phần yêu chiều, bảy phần như ba.
- Thái tử nghĩ thần thiếp đến chỉ để mài mực thật sao?
Nhật Tôn khẽ lắc đầu, y nâng tay nàng lên rồi lấy khăn lau cho nàng.
- Không. Nhưng nếu nàng không muốn nói, ta cũng không gặng hỏi nàng.
- Tại sao người khiến Thường Kiệt trở thành nội thị?
Tháng mười hai, Càn Phù Hữu Đạo năm thứ ba, trên dưới kinh thành đều hay tin, trưởng tử Ngô gia, Ngô Thường Kiệt, tịnh thân.
Bàn tay đang dùng khăn lau tay cho nàng chợt khựng lại. Nhật Tôn khẽ chau mày.
- Phàm là vạn vật thì đều có vết nứt, đó chính là nơi ánh sáng chiếu rọi vào. Chút khiếm khuyết đó không ngăn cản được tiền đồ xán lạn của hắn đâu.
- Nhưng khi ánh sáng chiếu vào, tăm tối bên trong lại càng rõ nét hơn. Hơn nữa, Thường Kiệt còn là anh em tốt của người.
Nàng vừa dứt lời, Nhật Tôn liền hất đổ chậu nước. Y nghiến răng, gào lên.
- Thái tử phi ngày nhớ đêm mong người anh em tốt của ta, ta đưa hắn vào cung bầu bạn với nàng thì có gì là sai chứ.
Nói xong y bỏ ra ngoài, để lại một mình Hồng Hạc đứng ngẩn người.
Mỗi một lời nàng vừa thốt ra, liệu có khiến tình cảm của hai người sẽ như chậu nước này, đã đổ đi thì không thể lấy lại?
Đang trong dòng suy nghĩ, Nhật Tôn bỗng bắt gặp Thường Kiệt đang đứng thẫn thờ trước hồ Ngọc Bích. Y tiến đến gần.
- Thường Kiệt.
Thường Kiệt giật mình quay người lại, hành lễ với y.
- Tham kiến Thái tử.
Nhật Tôn ra hiệu miễn lễ.
- Sao vậy? Bình thường chỉ có ta và ngươi thì ngươi đâu câu nệ lễ tiết. Hay vừa trải qua sóng gió nên biết ý hơn hả?
Thường Kiệt cứ im bặt như vậy. Đúng thật là khi chỉ có y và Nhật Tôn, y không màng thân phận trên dưới, nhưng bây giờ thì khác rồi.
- Ngươi đang làm gì vậy?
- Thần chỉ đang ngắm cảnh một chút thôi.
- Vọng trì tương nhân?
- Thái tử hiểu lầm rồi. Thần...
Chợt Nhật Tôn giơ tay ra hiệu y ngưng nói.
- Sao ngươi lại thành ra như vậy? Do Thiên Cảm Hoàng hậu phải không?
- Hoàng hậu chỉ gợi ý. Người nói như vậy sẽ không ảnh hưởng tới thanh danh của Thái tử phi.
- Nếu như năm đó nàng ấy gả cho ngươi, thì có lẽ ngươi không ra nông nỗi này, nàng ấy cũng không phải chịu khổ.
- Thái tử đừng nói vậy, người mới là chỗ dựa, là người đi cùng Thái tử phi đến cuối đời. Còn thần thì không thể mang đến cho Thái tử phi những điều tốt đẹp được.
Nhật Tôn lắc đầu ngao ngán, y bật cười chua chát.
- Hay cho câu đi đến cuối đời.
Không gian im bặt hẳn đi, Nhật Tôn chợt lên tiếng.
- Ngươi làm vậy, không nghĩ mình sẽ phải cô độc suốt cuộc đời này sao?
- Cũng đâu hẳn là cô độc. Thần còn nghĩa phụ, còn em trai, còn Thái tử mà.
Hai người quay qua nhìn nhau, rồi bật cười. Nhưng trong tiếng cười ấy có lẫn chút u buồn. Giả như sau này, người còn người mất, đó chẳng phải là cô độc sao.
Đêm hôm ấy là đêm đầu tiên Nhật Tôn uống say đến như vậy. Trong cơn say, y đi đến các Hồng Thuận.
Y đẩy cửa gỗ, Hồng Hạc thấy y say xỉn thì vội chạy đến đỡ y nằm xuống giường, rồi quở trách Phạm Thân.
- Sao lại để Thái tử uống nhiều vậy?
- Bẩm Thái tử phi, Thái tử vì quá đau buồn chuyện của Ngô công tử nên mới tìm đến rượu, nô tài không ngăn nổi Thái tử.
Trong cơn mơ màng, Nhật Tôn chợt lên tiếng.
- Hồng Hạc, ta không khiến hắn trở thành nội thị, nàng đừng hận ta có được không?
Đáy mắt Hồng Hạc thoáng xao động, nàng ra hiệu cho Phạm Thân lui ra ngoài rồi lau đi nước mắt ở khoé mắt Nhật Tôn. Chợt y nắm lấy tay nàng ngồi bật dậy, ôm chầm lấy nàng như thể giải phóng một vạn nỗi buồn. Y khóc nấc lên.
- Thường Kiệt là anh em thân thiết nhất của ta. Hắn là nam tử hán đại trượng phu, chí khí ngút trời. Giờ hắn thành ra như vậy, cả đời này ta cũng không đền hết tội Hồng Hạc ơi.
- Kẻ có tội đâu chỉ mình Thái tử.
Nàng khẽ nói, nước mắt không biết đã trào ra từ bao giờ.
- Ta còn nhớ, có lần ta leo lên cây trộm trứng chim, không may trượt chân ngã, chính hắn là người cõng ta về chữa trị vết thương. Hắn, người ta coi là anh trai, mãi mãi mang khiếm khuyết trên người rồi Hồng Hạc ơi.
Qua một lúc, thấy y không còn động tĩnh, nàng mới đỡ y nằm xuống.
- Thái tử say rồi, người nghỉ ngơi đi, thần thiếp ra trường kỉ nằm.
Vừa đứng dậy chợt Nhật Tôn nắm lấy tay nàng kéo xuống giường, y vùi đầu vào mái tóc vương chút hương hoa mạt lỵ, hai tay y siết lấy eo nàng.
- Ta muốn ngủ với nàng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, y mới thấy người trong lòng mình đã thức giấc từ lúc nào. Y chợt buông tay ra rồi đỡ nàng dậy.
- Cả đêm hôm qua cứ như vậy sao?
- Thái tử ôm chặt quá, thần thiếp không thoát ra được.
- Nếu còn như vậy thì nàng cứ cắn ta là được.
- Thái tử dạy chí phải.
- Nàng...
Nhật Tôn không nói lại nàng, y đành ôm cục tức bỏ ra ngoài. Cung nữ thấy y ra thì vội hành lễ.
- Cung tiễn Thái tử.
- Quản Thái tử phi nhà ngươi cho tốt vào, đừng để nàng ấy ngông cuồng nữa biết chưa.
- Con đã rõ thưa Thái tử.
Nói xong y phất tay áo bỏ đi.
_______________
+"Linh Cảm Hoàng hậu, Thiên Cảm Hoàng hậu": nhà Lý có tục đa hậu, một vua có thể nạp nhiều Hoàng hậu nhưng chỉ có một Chính cung Hoàng hậu.
+Càn Phù Hữu Đạo năm thứ ba: năm 1041.
+Vọng trì tương nhân: Ngắm hồ nước chợt nhớ đến người ấy.
- Thái tử phi, nàng đúng là rất đẹp.
Y vụng về trao nụ hôn cho nàng. Một lát sau, khi nàng định thần lại, nàng đặt tay lên bờ ngực vững chắc của Nhật Tôn.
- Chẳng hay Thái tử đã nghe lời đồn về đôi tiên đồng ngọc nữ chốn kinh kỳ chưa?
- Nàng đang nói đến Thường Kiệt?
- Thái tử anh minh.
- Gả vào Đông cung rồi, quên hắn đi. Nàng nên nhớ rằng, nàng là người của ta, và sau này mãi mãi cũng vẫn là người của ta. Ta nghĩ nàng biết rằng nếu Thái tử phi mà lại đem lòng nhớ thương kẻ khác, không chỉ nàng, mà hắn cũng phải chịu khổ.
- Thứ cho thần thiếp cả đời này không quên được Thường Kiệt.
- Chẳng phải nhà họ Dương gả nàng vào đây chỉ để nàng sinh ra một Hoàng thái tôn hay sao?
Y cúi xuống gần nàng hơn, môi hôn lên vành tai nàng.
- Ta giúp các người toại nguyện vậy.
Hồng Hạc hoảng hốt đẩy y sang một bên.
- Thái tử chấp nhận chung đụng với một người con gái trong lòng đã có người khác hay sao?
Nhật Tôn tức giận tóm lấy chiếc cằm của nàng, ánh mắt y trợn lên nhìn chằm chằm vào nàng như muốn bóp chết nàng. Lúc sau y ném nàng xuống giường rồi bỏ ra ngoài.
Sáng hôm sau, Hồng Hạc sửa soạn để đến cung Từ Xuân thỉnh an Linh Cảm Hoàng hậu. Cánh cửa gỗ mở ra, bên trong thoang thoảng hương hoa mạt ly, làm người ta cảm thấy dễ chịu.
- Hồng Hạc xin thỉnh an mẫu hậu.
Linh Cảm Hoàng hậu thấy nàng, tươi cười tiến đến đỡ nàng đứng dậy, nắm lấy tay nàng, dắt nàng vào gian trong.
- Hồng Hạc, mới vào cung có lẽ con sẽ thấy lạ, nhưng dần dần rồi sẽ quen thôi.
- Dạ mẫu hậu.
- Hồng Hạc, gả vào Đông cung rồi, con cũng nên sớm sinh cho Thái tử một Hoàng thái tôn.
Nghe bà nói đến đây, nàng lặng đi một lúc. Thấy nàng trầm ngâm, Linh Cảm Hoàng hậu lên tiếng hỏi.
- Con sao vậy?
Nàng giật mình khi nghe thấy tiếng của bà, ngượng ngùng cười đáp lại.
- Con không sao. Mẫu hậu, bọn con vẫn còn trẻ. Chuyện này để sau này tính cũng được.
- À, chuyện này để sau rồi nói cũng được. Đúng rồi, mấy bữa nay Bệ hạ để cho Thái tử lo chính sự, không biết Thái tử có làm được không.
- Mẫu hậu đừng lo, Thái tử mười sáu tuổi đã làm Giám quốc, không có vấn đề gì đâu.
Bà cười, nắm lấy tay nàng xoa xoa. Không hiểu sao, nàng cảm thấy lúc bà cười, trông bà hiền lắm. Vị Hoàng hậu ấy vừa có cái uy của bậc mẫu nghi thiên hạ, vừa có sự bao dung của một người mẹ thương con.
- Thái tử sau này lại phải để con lo lắng rồi.
- Đó là trách nhiệm của con mà.
Hai người trò chuyện một hồi lâu, nàng mới từ cung Từ Xuân bước ra. Trên đường trở về, nàng cứ suy nghĩ mãi, liệu... nàng có nên gửi gắm cuộc đời của mình cho Nhật Tôn hay không?
******
Nhật Tôn hiếm khi qua lại các Hồng Thuận. Một phần vì y bận lo chính sự, một phần là do y không muốn dính dáng quá nhiều đến người họ Dương.
Lạ thay, sáng hôm ấy y đang đọc thư án, nàng lại chủ động đến tìm y.
- Khấu kiến Thái tử.
Nhật Tôn có chút bất ngờ, y phẩy tay ra hiệu miễn lễ.
- Khấu kiến Thái tử phi.
- Phạm Thân, ngươi lui ra đi, để ta hầu Thái tử mài mực.
- Những chuyện này cứ để nô tài, Thái tử phi không cần động tay vào đâu.
Nhật Tôn liếc mắt nhìn Phạm Thân, y hiểu ý liền lui ra. Hồng Hạc tiến đến đứng bên cạnh y mài mực, Nhật Tôn hiếu kì hỏi.
- Sao Thái tử phi lại có nhã hứng đến điện Hội Tiên mài mực cho ta?
- Chỉ là thần thiếp rảnh rỗi không có việc gì làm thôi.
Nhật Tôn gật gù. Nửa canh giờ sau, y gọi Phạm Thân đem một chậu nước ấm vào. Phạm Thân để chậu nước ở bàn bên, y còn chu đáo mang theo khăn vào rồi nhanh nhảu nói.
- Để nô tài vắt khăn cho Thái tử.
- Không cần đâu, ngươi lui ra đi.
Đợi Phạm Thân ra ngoài, y nắm tay Hồng Hạc đến bàn bên.
- Để thần thiếp vắt khăn cho Thái tử.
- Ta đâu bảo nàng vắt khăn.
Chợt y nâng niu hai bàn tay nàng đặt vào chậu nước, rồi nhẹ nhàng rửa tay cho nàng.
- Tay dính nhiều mực như vậy mà cũng không để ý, để ta rửa cho nàng.
Hồng Hạc cúi gằm mặt, nàng thẹn thùng nhỏ giọng.
- Thần thiếp tự rửa cũng được.
Nàng toan nhấc tay lên thì y nghiêm giọng.
- Để yên.
Y đang ra lệnh đó ư? Sao lại nhẹ nhàng như mây bay, ấm áp như ráng chiều mùa xuân đến lạ. Đúng là ba phần yêu chiều, bảy phần như ba.
- Thái tử nghĩ thần thiếp đến chỉ để mài mực thật sao?
Nhật Tôn khẽ lắc đầu, y nâng tay nàng lên rồi lấy khăn lau cho nàng.
- Không. Nhưng nếu nàng không muốn nói, ta cũng không gặng hỏi nàng.
- Tại sao người khiến Thường Kiệt trở thành nội thị?
Tháng mười hai, Càn Phù Hữu Đạo năm thứ ba, trên dưới kinh thành đều hay tin, trưởng tử Ngô gia, Ngô Thường Kiệt, tịnh thân.
Bàn tay đang dùng khăn lau tay cho nàng chợt khựng lại. Nhật Tôn khẽ chau mày.
- Phàm là vạn vật thì đều có vết nứt, đó chính là nơi ánh sáng chiếu rọi vào. Chút khiếm khuyết đó không ngăn cản được tiền đồ xán lạn của hắn đâu.
- Nhưng khi ánh sáng chiếu vào, tăm tối bên trong lại càng rõ nét hơn. Hơn nữa, Thường Kiệt còn là anh em tốt của người.
Nàng vừa dứt lời, Nhật Tôn liền hất đổ chậu nước. Y nghiến răng, gào lên.
- Thái tử phi ngày nhớ đêm mong người anh em tốt của ta, ta đưa hắn vào cung bầu bạn với nàng thì có gì là sai chứ.
Nói xong y bỏ ra ngoài, để lại một mình Hồng Hạc đứng ngẩn người.
Mỗi một lời nàng vừa thốt ra, liệu có khiến tình cảm của hai người sẽ như chậu nước này, đã đổ đi thì không thể lấy lại?
Đang trong dòng suy nghĩ, Nhật Tôn bỗng bắt gặp Thường Kiệt đang đứng thẫn thờ trước hồ Ngọc Bích. Y tiến đến gần.
- Thường Kiệt.
Thường Kiệt giật mình quay người lại, hành lễ với y.
- Tham kiến Thái tử.
Nhật Tôn ra hiệu miễn lễ.
- Sao vậy? Bình thường chỉ có ta và ngươi thì ngươi đâu câu nệ lễ tiết. Hay vừa trải qua sóng gió nên biết ý hơn hả?
Thường Kiệt cứ im bặt như vậy. Đúng thật là khi chỉ có y và Nhật Tôn, y không màng thân phận trên dưới, nhưng bây giờ thì khác rồi.
- Ngươi đang làm gì vậy?
- Thần chỉ đang ngắm cảnh một chút thôi.
- Vọng trì tương nhân?
- Thái tử hiểu lầm rồi. Thần...
Chợt Nhật Tôn giơ tay ra hiệu y ngưng nói.
- Sao ngươi lại thành ra như vậy? Do Thiên Cảm Hoàng hậu phải không?
- Hoàng hậu chỉ gợi ý. Người nói như vậy sẽ không ảnh hưởng tới thanh danh của Thái tử phi.
- Nếu như năm đó nàng ấy gả cho ngươi, thì có lẽ ngươi không ra nông nỗi này, nàng ấy cũng không phải chịu khổ.
- Thái tử đừng nói vậy, người mới là chỗ dựa, là người đi cùng Thái tử phi đến cuối đời. Còn thần thì không thể mang đến cho Thái tử phi những điều tốt đẹp được.
Nhật Tôn lắc đầu ngao ngán, y bật cười chua chát.
- Hay cho câu đi đến cuối đời.
Không gian im bặt hẳn đi, Nhật Tôn chợt lên tiếng.
- Ngươi làm vậy, không nghĩ mình sẽ phải cô độc suốt cuộc đời này sao?
- Cũng đâu hẳn là cô độc. Thần còn nghĩa phụ, còn em trai, còn Thái tử mà.
Hai người quay qua nhìn nhau, rồi bật cười. Nhưng trong tiếng cười ấy có lẫn chút u buồn. Giả như sau này, người còn người mất, đó chẳng phải là cô độc sao.
Đêm hôm ấy là đêm đầu tiên Nhật Tôn uống say đến như vậy. Trong cơn say, y đi đến các Hồng Thuận.
Y đẩy cửa gỗ, Hồng Hạc thấy y say xỉn thì vội chạy đến đỡ y nằm xuống giường, rồi quở trách Phạm Thân.
- Sao lại để Thái tử uống nhiều vậy?
- Bẩm Thái tử phi, Thái tử vì quá đau buồn chuyện của Ngô công tử nên mới tìm đến rượu, nô tài không ngăn nổi Thái tử.
Trong cơn mơ màng, Nhật Tôn chợt lên tiếng.
- Hồng Hạc, ta không khiến hắn trở thành nội thị, nàng đừng hận ta có được không?
Đáy mắt Hồng Hạc thoáng xao động, nàng ra hiệu cho Phạm Thân lui ra ngoài rồi lau đi nước mắt ở khoé mắt Nhật Tôn. Chợt y nắm lấy tay nàng ngồi bật dậy, ôm chầm lấy nàng như thể giải phóng một vạn nỗi buồn. Y khóc nấc lên.
- Thường Kiệt là anh em thân thiết nhất của ta. Hắn là nam tử hán đại trượng phu, chí khí ngút trời. Giờ hắn thành ra như vậy, cả đời này ta cũng không đền hết tội Hồng Hạc ơi.
- Kẻ có tội đâu chỉ mình Thái tử.
Nàng khẽ nói, nước mắt không biết đã trào ra từ bao giờ.
- Ta còn nhớ, có lần ta leo lên cây trộm trứng chim, không may trượt chân ngã, chính hắn là người cõng ta về chữa trị vết thương. Hắn, người ta coi là anh trai, mãi mãi mang khiếm khuyết trên người rồi Hồng Hạc ơi.
Qua một lúc, thấy y không còn động tĩnh, nàng mới đỡ y nằm xuống.
- Thái tử say rồi, người nghỉ ngơi đi, thần thiếp ra trường kỉ nằm.
Vừa đứng dậy chợt Nhật Tôn nắm lấy tay nàng kéo xuống giường, y vùi đầu vào mái tóc vương chút hương hoa mạt lỵ, hai tay y siết lấy eo nàng.
- Ta muốn ngủ với nàng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, y mới thấy người trong lòng mình đã thức giấc từ lúc nào. Y chợt buông tay ra rồi đỡ nàng dậy.
- Cả đêm hôm qua cứ như vậy sao?
- Thái tử ôm chặt quá, thần thiếp không thoát ra được.
- Nếu còn như vậy thì nàng cứ cắn ta là được.
- Thái tử dạy chí phải.
- Nàng...
Nhật Tôn không nói lại nàng, y đành ôm cục tức bỏ ra ngoài. Cung nữ thấy y ra thì vội hành lễ.
- Cung tiễn Thái tử.
- Quản Thái tử phi nhà ngươi cho tốt vào, đừng để nàng ấy ngông cuồng nữa biết chưa.
- Con đã rõ thưa Thái tử.
Nói xong y phất tay áo bỏ đi.
_______________
+"Linh Cảm Hoàng hậu, Thiên Cảm Hoàng hậu": nhà Lý có tục đa hậu, một vua có thể nạp nhiều Hoàng hậu nhưng chỉ có một Chính cung Hoàng hậu.
+Càn Phù Hữu Đạo năm thứ ba: năm 1041.
+Vọng trì tương nhân: Ngắm hồ nước chợt nhớ đến người ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.