Chương 9: Tiên đồng ngọc nữ
Dật Lạc
13/07/2024
Càn Phù Hữu Đạo năm thứ nhất.
Dạo này người trong kinh thành thường rêu rao rằng, đệ nhất mỹ nam có Ngô Thường Kiệt, đệ nhất mỹ nữ có Dương Hồng Hạc. Dân tình đang ngày đêm mong chờ hai người họ sẽ dệt nên một thiên tình sử.
Tối nọ, Thường Kiệt xuống phố để đi dạo, chợt có tiếng la lớn của người phụ nữ.
- Kia có phải là đệ nhất mỹ nam tử không?
Ánh mắt của toàn bộ người trên phố đồng loạt đổ vào y, sau đó một đám con gái có cả tiểu thư lẫn dân thường đuổi theo y, làm y phải co giò bỏ chạy. Chạy đến một con hẻm, y liền chạy vào nhưng lỡ đâm sầm vào một người.
- Này, anh đi đứng kiểu gì vậy hả? Làm bọn mèo hoang chạy đi hết rồi.
- Xin lỗi cô, tôi vội quá, không may đụng phải cô. Cô có sao không?
Nàng ngó ra nhìn thì thấy một hàng người chen chúc ở ngoài.
- Anh ăn cắp thứ gì mà nhiều người đuổi theo vậy?
Thường Kiệt đần mặt ra nhìn cô nương nọ, y không ngờ mình chỉ là đi dạo thôi mà lại bị cho là ăn cắp.
- Tôi thì ăn cắp cái gì, có mà bọn họ tự đuổi theo tôi ấy.
- Làm như anh là đệ nhất mỹ nam không bằng.
Thường Kiệt ho nhẹ vài cái, đằng hắng nói.
- Vậy giới thiệu với vị cô nương này một chút, tôi là Ngô Thường Kiệt.
Nàng thoáng ngẩn người, sau liền kéo y chạy đến một bờ sông. Ở đó có nhiều ánh đèn hơn ở con hẻm, nên nàng đã nhìn rõ dung nhan của y. Nàng thoáng bị dung mạo ấy cuốn hút, nhưng rất nhanh đã định thần lại.
- Cô kéo tôi ra đây làm gì?
- Ngô công tử, xin giới thiệu một chút, tôi là Dương Hồng Hạc.
Thường Kiệt ngỡ ngàng, y hỏi lại như thể không tin vào những gì mình vừa nghe.
- Cô là Dương Hồng Hạc?
Nàng gật đầu khẳng định chắc nịch.
- Nhưng mà... không giống với cô lúc ở lễ hội đèn Quảng Chiếu năm ấy.
- Lúc đó tôi mới có tám tuổi, đương nhiên là phải khác với bây giờ.
Khi ấy nàng là cô bé vừa béo vừa lùn, nhưng nay nàng đã trở thành một cô nương dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài mượt, xứng danh với vẻ đẹp mỹ nhân khuynh thành của con gái họ Dương, đi đến đâu là hút hồn nam nhân nơi ấy.
- Năm ấy nhà công tử gặp nạn mà cha tôi lại hủy hôn. Nay may mắn gặp được công tử ở đây, Hồng Hạc xin thay mặt cha xin lỗi công tử.
- Không sao đâu. Mà khi nãy tôi sơ ý đụng phải tiểu thư, tiểu thư có sao không?
- Tôi không sao.
Thường Kiệt ngập ngừng, phải mất mồi hồi lâu y mới thốt ra được.
- Nếu Dương tiểu thư không ngại, cho phép tôi được làm trái khế từ hôn.
Hồng Hạc ngẩn người nhìn y, nàng không ngờ con người y lại thẳng thắn đến như vậy, cả chuyện này y cũng dám nói ra trước mặt nàng.
Thường Kiệt biết mình hơi có chút vồ vập, y cúi đầu xin lỗi.
- Xin lỗi, con người tôi nghĩ gì nói đấy, làm tiểu thư khó xử rồi.
- Không sao. Nhưng mà cha tôi...
- Tôi nghĩ tôi có thể thuyết phục được Đại nhân.
- Nhưng mà công tử cũng biết là cha tôi muốn tôi có thể gả cho người có gia thế mà.
Thường Kiệt rơi vào khoảng lặng. Chỉ với chức Kỵ mã hiệu úy của y, chắc chắn sẽ không thể lay động được Dương Thành.
- Vậy tôi cố gắng đạt tới vị trí cao hơn là được chứ gì.
- Tùy ý công tử.
Nói xong nàng cúi chào rồi quay lưng bỏ đi. Nhìn bóng nàng xa dần, Thường Kiệt bỗng rơi vào trầm mặc. Khi ấy là vì gia tộc nên y mới chấp nhận mối hôn sự này, nhưng hiện tại, y đã trót phải lòng nàng. Không phải chỉ vì nhan sắc, mà còn là vì con người của nàng. Nàng, đúng là một nữ nhân khiến người khác nhìn vào là muốn bảo vệ.
- Một ngày nào đó, nhất định.
Từ sau hôm ấy, Thường Kiệt ngày nào cũng tìm lí do để tiếp cận Hồng Hạc, ví như buổi tối vô tình gặp nhau rồi y ngỏ lời đưa nàng về. Dân tình cũng đã quen với việc hai người luôn sánh bước cùng nhau. Lời bàn tán về đôi tiên đồng ngọc nữ chốn kinh kỳ từ lâu đã được lan ra khắp thành.
Ai nấy đều cho rằng hai người rất xứng đôi, chàng là con trai nuôi của Khai Quốc vương, là anh em thân thiết của Thái tử, là đệ nhất mỹ nam tử Đại Cồ Việt, nàng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đích nữ của Dương gia. Đúng là trai tài gái sắc.
Tháng tám, Càn Phù Hữu Đạo năm thứ hai, trên dưới kinh thành đều hay tin, đích nữ Dương gia lên kiệu hoa. Nhưng không phải gả cho họ Ngô, mà là gả vào Đông cung.
Nhật Tôn nhìn cả ngày nay Thường Kiệt như bị mất sức sống. Y tò mò hỏi.
- Sao buồn vậy?
- Thái tử có từng thích ai không?
Nhật Tôn toan nói thích Ngô Thường Kiệt như mọi khi, nhưng y thấy Thường Kiệt hôm nay là buồn thật, buồn đến nẫu ruột, nên y không vội trả lời.
- Nàng ấy gả cho người khác rồi.
Chức vị Thái tử cao quý thường không dùng để đi làm những chuyện vô liêm sỉ như cướp dâu. Nhưng Thường Kiệt là anh em thân thiết nhất của y, tầm này rồi thì liêm sỉ gì nữa.
- Gả cho ai? Ta giúp ngươi cướp về.
- Không cướp được đâu.
- Sao lại không. Chỉ cần không phải là phụ hoàng, ta ra lệnh, bọn chúng không thể không theo.
Thường Kiệt quay sang, ánh mắt đầy khắc khoải nhìn Nhật Tôn.
- Nàng không gả cho Bệ hạ.
- Vậy thì tốt rồi.
- Nàng gả vào Đông cung.
Nhật Tôn với Thường Kiệt hợp nhau về mọi mặt, cả chuyện quậy phá đến ăn uống học hành. Đến nay lại thích chung một nữ nhân.
- Thái tử có bằng lòng giúp thần cướp về không?
Nhật Tôn túm lấy cổ áo Thường Kiệt rồi vật xuống.
- Là tên nào ngày xưa chê nàng xấu hả?
Thường Kiệt cũng không chịu thua, y co chân đá Nhật Tôn rồi túm lấy cổ áo vật lại, chiếm thế chủ động.
- Vậy ai chê nàng vừa béo vừa lùn?
Nhật Tôn cố thoát ra nhưng sức của y không đọ lại được với Thường Kiệt, một người từ nhỏ đã luyện kiếm và binh pháp.
- Nhưng ta là người thích nàng trước, mấy năm nay rồi.
Thường Kiệt buông cổ áo Nhật Tôn ra. Giọng y trùng xuống.
- Thái tử thích nàng trước, còn thần đã có đính ước với nàng từ lâu rồi.
Nói xong y bỏ đi. Nhật Tôn chạm lên cổ áo mình, trong đầu y trăm ngàn mối tơ vò. Tại sao nàng có đính ước rồi mà lại còn gả cho y. Hồi sau y mới ngỡ ra, y thở hắt, nở nụ cười khỉnh.
- Phải rồi, họ Dương là ham muốn quyền lực mà.
Ngày thành thân, Long Trì trang hoàng đèn hoa, cờ lọng, vải đỏ rực rỡ, chúc mừng ngày trọng đại của Thái tử và Dương tiểu thư.
Nàng vận áo bào thêu hoa và chim phượng hoàng cùng với chiếc giày màu đỏ, đầu đội mũ ngũ phượng. Mưa phùn giăng kín cả bầu trời, ướt đẫm cả hỉ phục tân nương của nàng.
Đến nơi, chiếc kiệu dừng lại. Cung nữ đỡ nàng xuống kiệu, nàng vừa ngẩng mặt lên, quan khách ai nấy đều bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp khuynh thành của nàng.
Duy chỉ có Thường Kiệt không bận tâm, cả buổi y chỉ ngồi thưởng rượu, uống cạn chén này lại đến chén khác. Có lẽ hiện giờ chỉ có rượu mới làm y tạm quên đi nỗi sầu.
Hồng Hạc bước lên bậc thềm, tiến về phía Nhật Tôn để cùng cử hành lễ thành thân. Lễ hoàn, nàng được cung nữ đưa về phòng để đợi đến đêm động phòng. Từ giây phút ấy, nàng đã chính thức trở thành Thái tử phi.
____________________
+Càn Phù Hữu Đạo năm thứ nhất: năm 1039.
+Càn Phù Hữu Đạo năm thứ hai: năm 1040.
Dạo này người trong kinh thành thường rêu rao rằng, đệ nhất mỹ nam có Ngô Thường Kiệt, đệ nhất mỹ nữ có Dương Hồng Hạc. Dân tình đang ngày đêm mong chờ hai người họ sẽ dệt nên một thiên tình sử.
Tối nọ, Thường Kiệt xuống phố để đi dạo, chợt có tiếng la lớn của người phụ nữ.
- Kia có phải là đệ nhất mỹ nam tử không?
Ánh mắt của toàn bộ người trên phố đồng loạt đổ vào y, sau đó một đám con gái có cả tiểu thư lẫn dân thường đuổi theo y, làm y phải co giò bỏ chạy. Chạy đến một con hẻm, y liền chạy vào nhưng lỡ đâm sầm vào một người.
- Này, anh đi đứng kiểu gì vậy hả? Làm bọn mèo hoang chạy đi hết rồi.
- Xin lỗi cô, tôi vội quá, không may đụng phải cô. Cô có sao không?
Nàng ngó ra nhìn thì thấy một hàng người chen chúc ở ngoài.
- Anh ăn cắp thứ gì mà nhiều người đuổi theo vậy?
Thường Kiệt đần mặt ra nhìn cô nương nọ, y không ngờ mình chỉ là đi dạo thôi mà lại bị cho là ăn cắp.
- Tôi thì ăn cắp cái gì, có mà bọn họ tự đuổi theo tôi ấy.
- Làm như anh là đệ nhất mỹ nam không bằng.
Thường Kiệt ho nhẹ vài cái, đằng hắng nói.
- Vậy giới thiệu với vị cô nương này một chút, tôi là Ngô Thường Kiệt.
Nàng thoáng ngẩn người, sau liền kéo y chạy đến một bờ sông. Ở đó có nhiều ánh đèn hơn ở con hẻm, nên nàng đã nhìn rõ dung nhan của y. Nàng thoáng bị dung mạo ấy cuốn hút, nhưng rất nhanh đã định thần lại.
- Cô kéo tôi ra đây làm gì?
- Ngô công tử, xin giới thiệu một chút, tôi là Dương Hồng Hạc.
Thường Kiệt ngỡ ngàng, y hỏi lại như thể không tin vào những gì mình vừa nghe.
- Cô là Dương Hồng Hạc?
Nàng gật đầu khẳng định chắc nịch.
- Nhưng mà... không giống với cô lúc ở lễ hội đèn Quảng Chiếu năm ấy.
- Lúc đó tôi mới có tám tuổi, đương nhiên là phải khác với bây giờ.
Khi ấy nàng là cô bé vừa béo vừa lùn, nhưng nay nàng đã trở thành một cô nương dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài mượt, xứng danh với vẻ đẹp mỹ nhân khuynh thành của con gái họ Dương, đi đến đâu là hút hồn nam nhân nơi ấy.
- Năm ấy nhà công tử gặp nạn mà cha tôi lại hủy hôn. Nay may mắn gặp được công tử ở đây, Hồng Hạc xin thay mặt cha xin lỗi công tử.
- Không sao đâu. Mà khi nãy tôi sơ ý đụng phải tiểu thư, tiểu thư có sao không?
- Tôi không sao.
Thường Kiệt ngập ngừng, phải mất mồi hồi lâu y mới thốt ra được.
- Nếu Dương tiểu thư không ngại, cho phép tôi được làm trái khế từ hôn.
Hồng Hạc ngẩn người nhìn y, nàng không ngờ con người y lại thẳng thắn đến như vậy, cả chuyện này y cũng dám nói ra trước mặt nàng.
Thường Kiệt biết mình hơi có chút vồ vập, y cúi đầu xin lỗi.
- Xin lỗi, con người tôi nghĩ gì nói đấy, làm tiểu thư khó xử rồi.
- Không sao. Nhưng mà cha tôi...
- Tôi nghĩ tôi có thể thuyết phục được Đại nhân.
- Nhưng mà công tử cũng biết là cha tôi muốn tôi có thể gả cho người có gia thế mà.
Thường Kiệt rơi vào khoảng lặng. Chỉ với chức Kỵ mã hiệu úy của y, chắc chắn sẽ không thể lay động được Dương Thành.
- Vậy tôi cố gắng đạt tới vị trí cao hơn là được chứ gì.
- Tùy ý công tử.
Nói xong nàng cúi chào rồi quay lưng bỏ đi. Nhìn bóng nàng xa dần, Thường Kiệt bỗng rơi vào trầm mặc. Khi ấy là vì gia tộc nên y mới chấp nhận mối hôn sự này, nhưng hiện tại, y đã trót phải lòng nàng. Không phải chỉ vì nhan sắc, mà còn là vì con người của nàng. Nàng, đúng là một nữ nhân khiến người khác nhìn vào là muốn bảo vệ.
- Một ngày nào đó, nhất định.
Từ sau hôm ấy, Thường Kiệt ngày nào cũng tìm lí do để tiếp cận Hồng Hạc, ví như buổi tối vô tình gặp nhau rồi y ngỏ lời đưa nàng về. Dân tình cũng đã quen với việc hai người luôn sánh bước cùng nhau. Lời bàn tán về đôi tiên đồng ngọc nữ chốn kinh kỳ từ lâu đã được lan ra khắp thành.
Ai nấy đều cho rằng hai người rất xứng đôi, chàng là con trai nuôi của Khai Quốc vương, là anh em thân thiết của Thái tử, là đệ nhất mỹ nam tử Đại Cồ Việt, nàng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, đích nữ của Dương gia. Đúng là trai tài gái sắc.
Tháng tám, Càn Phù Hữu Đạo năm thứ hai, trên dưới kinh thành đều hay tin, đích nữ Dương gia lên kiệu hoa. Nhưng không phải gả cho họ Ngô, mà là gả vào Đông cung.
Nhật Tôn nhìn cả ngày nay Thường Kiệt như bị mất sức sống. Y tò mò hỏi.
- Sao buồn vậy?
- Thái tử có từng thích ai không?
Nhật Tôn toan nói thích Ngô Thường Kiệt như mọi khi, nhưng y thấy Thường Kiệt hôm nay là buồn thật, buồn đến nẫu ruột, nên y không vội trả lời.
- Nàng ấy gả cho người khác rồi.
Chức vị Thái tử cao quý thường không dùng để đi làm những chuyện vô liêm sỉ như cướp dâu. Nhưng Thường Kiệt là anh em thân thiết nhất của y, tầm này rồi thì liêm sỉ gì nữa.
- Gả cho ai? Ta giúp ngươi cướp về.
- Không cướp được đâu.
- Sao lại không. Chỉ cần không phải là phụ hoàng, ta ra lệnh, bọn chúng không thể không theo.
Thường Kiệt quay sang, ánh mắt đầy khắc khoải nhìn Nhật Tôn.
- Nàng không gả cho Bệ hạ.
- Vậy thì tốt rồi.
- Nàng gả vào Đông cung.
Nhật Tôn với Thường Kiệt hợp nhau về mọi mặt, cả chuyện quậy phá đến ăn uống học hành. Đến nay lại thích chung một nữ nhân.
- Thái tử có bằng lòng giúp thần cướp về không?
Nhật Tôn túm lấy cổ áo Thường Kiệt rồi vật xuống.
- Là tên nào ngày xưa chê nàng xấu hả?
Thường Kiệt cũng không chịu thua, y co chân đá Nhật Tôn rồi túm lấy cổ áo vật lại, chiếm thế chủ động.
- Vậy ai chê nàng vừa béo vừa lùn?
Nhật Tôn cố thoát ra nhưng sức của y không đọ lại được với Thường Kiệt, một người từ nhỏ đã luyện kiếm và binh pháp.
- Nhưng ta là người thích nàng trước, mấy năm nay rồi.
Thường Kiệt buông cổ áo Nhật Tôn ra. Giọng y trùng xuống.
- Thái tử thích nàng trước, còn thần đã có đính ước với nàng từ lâu rồi.
Nói xong y bỏ đi. Nhật Tôn chạm lên cổ áo mình, trong đầu y trăm ngàn mối tơ vò. Tại sao nàng có đính ước rồi mà lại còn gả cho y. Hồi sau y mới ngỡ ra, y thở hắt, nở nụ cười khỉnh.
- Phải rồi, họ Dương là ham muốn quyền lực mà.
Ngày thành thân, Long Trì trang hoàng đèn hoa, cờ lọng, vải đỏ rực rỡ, chúc mừng ngày trọng đại của Thái tử và Dương tiểu thư.
Nàng vận áo bào thêu hoa và chim phượng hoàng cùng với chiếc giày màu đỏ, đầu đội mũ ngũ phượng. Mưa phùn giăng kín cả bầu trời, ướt đẫm cả hỉ phục tân nương của nàng.
Đến nơi, chiếc kiệu dừng lại. Cung nữ đỡ nàng xuống kiệu, nàng vừa ngẩng mặt lên, quan khách ai nấy đều bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp khuynh thành của nàng.
Duy chỉ có Thường Kiệt không bận tâm, cả buổi y chỉ ngồi thưởng rượu, uống cạn chén này lại đến chén khác. Có lẽ hiện giờ chỉ có rượu mới làm y tạm quên đi nỗi sầu.
Hồng Hạc bước lên bậc thềm, tiến về phía Nhật Tôn để cùng cử hành lễ thành thân. Lễ hoàn, nàng được cung nữ đưa về phòng để đợi đến đêm động phòng. Từ giây phút ấy, nàng đã chính thức trở thành Thái tử phi.
____________________
+Càn Phù Hữu Đạo năm thứ nhất: năm 1039.
+Càn Phù Hữu Đạo năm thứ hai: năm 1040.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.