Chương 3: Thái tử
Dật Lạc
13/07/2024
Canh ba, trời còn chưa sáng, đoàn xe ngựa chở Khai Quốc vương và Thường
Kiệt khởi hành đến kinh thành. Trăng lên cao, thi thoảng có cơn gió nhẹ
thoảng qua làm rung rinh cành lá. Cảnh vật hữu tình nhưng lại gợi lên
trong lòng Thường Kiệt nỗi buồn man mác. Dần dần y chìm vào giấc ngủ,
trong cơn mơ màng, y bỗng nhớ lại cảnh tượng đẫm máu ngày hôm ấy, cảnh
tượng y không bao giờ quên.
___________________
- Hai con trốn ở trong đây, nhất định không được ra ngoài.
- Mẹ, mẹ đừng đi.
Thường Hiến mếu máo khóc, Ngô phu nhân liền lau đi nước mắt trên mặt y, dang rộng vòng tay ôm hai người an ủi.
- Lát nữa mẹ sẽ quay lại.
Nói xong bà ấy quay lưng bỏ ra ngoài, kiên định đóng cửa lại. Ánh trăng sáng rọi lên cửa sổ, hai người nhìn thấy máu từ cổ mẹ mình bắn ra tung tóe. Thường Hiến đứng lên định lao ra ngoài nhưng Thường Kiệt đã kịp thời ngăn lại.
- Chương, bình tĩnh lại. Nếu em ra đó, chẳng phải mẹ đã hi sinh uổng công sao.
Ngô phu nhân đã hi sinh lao ra ngoài đánh lạc hướng chúng, nhằm bảo đảm sự an nguy cho con của mình. Thường Hiến bất lực ngồi thụp xuống, khóc đến khi kiệt sức rồi thiếp đi.
_____________________
- Mẹ... mẹ.
Thường Kiệt bỗng bật dậy, mồ hôi ướt đẫm trên trán, cả người run rẩy không ngừng. Khai Quốc vương thấy vậy liền lo lắng hỏi.
- Con sao vậy?
- Nghĩa phụ, con lại nằm mơ đến đêm hôm ấy. Mẹ con...
Nói đến đây, y khóc nấc lên, giọng khản đặc.
- Mẹ con vì chúng con mà bị chúng giết rồi.
Khai Quốc vương liền ôm y vào lòng, để y gục trên vai mình, nước mắt của y cũng làm áo vai của ông ướt một mảng. Vài khắc sau, thấy Thường Kiệt không còn động tĩnh, ông để y tựa vào khung cửa sổ.
- Tội nghiệp làm sao, chúng chỉ là những đứa trẻ thơ thôi mà.
Hai canh giờ sau, đoàn xe đến được kinh thành. Xe dừng trước cửa Đại Hưng, Thường Kiệt cúi chào Khai Quốc vương rồi tiến vào trong. Đến chỗ dự thi, cũng chỉ còn một vài khắc nữa là đến giờ làm bài.
Giờ thi đã điểm, giám khảo phát bài thi. Thường Kiệt vừa đọc đề bài xong, y suy nghĩ một hồi liền đặt bút xuống viết. Với tài trí kết hợp với tốc độ, y là người nộp bài đầu tiên.
Bước ra trước cửa Đại Hưng, Khai Quốc vương đã đứng đó chờ y từ bao giờ. Thấy y, ông cười hiền, đưa một cái bánh cốm Vòng cho y.
- Làm bài được chứ?
- Cũng khá tốt thưa nghĩa phụ.
- Vậy con nghĩ con có đậu không?
- Con chỉ dám chắc bảy phần. Trước khi đặt bút thì con cũng có nhìn qua các thí sinh. Có người thì lo lắng quá mà hai tay cứ vò nhàu vạt áo. Có người thì cứ mấy khắc trôi qua lại thay một tờ giấy mới.
Khai Quốc vương gật gù.
- Ta chỉ muốn con biết một điều. Con không nên chỉ nhìn vào khuyết điểm của ai đó, không chừng con sẽ thua kém họ.
- Dạ. Người nói cũng đúng, hai người kia, đều là những người rất giỏi.
- Nhưng mà ta cũng hi vọng những gì con suy đoán là đúng.
Ngày có kết quả thi, quả nhiên Thường Kiệt không phụ lòng cha nuôi của y. Y đứng đầu cuộc thi và được đường đường chính chính học cùng Thái tử.
Thái tử Nhật Tôn nhìn Thường Kiệt mấy ngày nay đều trưng bộ mặt ủ rũ đó ra, y không nhịn được liền hỏi Thường Kiệt.
- Sao ngươi lúc nào trông cũng buồn thối ruột vậy? Không lẽ học cùng ta không vui sao?
Thường Kiệt nghe vậy thì khuơ tay luống cuống phủ nhận.
- Được học cùng Thái tử là vinh hạnh của thần. Sao lại không vui được chứ.
- Vậy là ngươi gặp chuyện gì buồn hả?
Thường Kiệt lặng hẳn đi, xưa nay y là người lạc quan, gặp chuyện gì buồn đều rất nhanh có thể vượt qua. Nhưng chuyện cha mẹ y bị sát hại, làm sao có thể ngày một ngày hai mà quên đi được.
Thấy y lặng thinh, Nhật Tôn mất kiên nhẫn giục y mở lời.
- Này, ngươi nói gì đi chứ?
- Không có gì. Thái tử không cần phải lo cho thần.
Nhật Tôn đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy, y cứ gặng hỏi mãi, cuối cùng cũng cạy được miệng của Thường Kiệt.
- Cha của thần bị ám toáng trong một lần đi tuần biên địa Tượng Châu, mẹ của thần cũng đã hi sinh để bảo vệ thần và em trai.
- Còn có chuyện đó nữa hả? Ngươi có nhìn được mặt của bọn chúng không?
Thường Kiệt lắc đầu buồn bã.
- Chúng bịt mặt.
Nhật Tôn suy nghĩ một hồi, y lấy từ trong túi ra một viên kẹo đường, đưa đến trước mặt Thường Kiệt.
- Đừng buồn nữa, cho ngươi này. Nhũ mẫu nói khi buồn thì ăn kẹo sẽ vui hơn.
Thường Kiệt dè dặt nhìn viên kẹo rồi lại nhìn Nhật Tôn.
- Mau cầm lấy đi.
Thường Kiệt đưa tay nhận lấy viên kẹo, ánh mắt đầy cảm kích.
- Cảm ơn Thái tử.
Kể từ khi có Nhật Tôn bầu bạn, Thường Kiệt đã trở lại là một thiếu niên lạc quan như xưa. Hai người luôn như hình với bóng. Đến nỗi trong cung đã có tin đồn "Thái tử yêu Thường Kiệt".
Nhật Tôn không những không tức giận mà còn lấy đó làm cớ trêu ghẹo Thường Kiệt.
- Mấy hôm nay ngươi cứ dính lấy ta nên là mới có tin đồn đấy. Giờ phải làm sao đây?
- Thứ nhất, dạo này người rất hay rủ thần ngủ lại Đông cung. Thứ hai, Thái tử mới là người dính lấy thần. Vậy xin hỏi Thái tử, tin đồn đó xuất phát từ đâu?
- Ta thấy tin đồn đó cũng đâu có sai.
- Thái tử!
Nhìn Thường Kiệt ngượng đến đỏ mặt, Nhật Tôn không nhịn được cười phá lên.
- Không trêu ngươi nữa là được chứ gì.
- Chẳng ra thể thống gì cả.
Nhìn Nhật Tôn cười hì hì, Thường Kiệt hừ nhẹ một cái rồi bỏ đi.
___________________
- Hai con trốn ở trong đây, nhất định không được ra ngoài.
- Mẹ, mẹ đừng đi.
Thường Hiến mếu máo khóc, Ngô phu nhân liền lau đi nước mắt trên mặt y, dang rộng vòng tay ôm hai người an ủi.
- Lát nữa mẹ sẽ quay lại.
Nói xong bà ấy quay lưng bỏ ra ngoài, kiên định đóng cửa lại. Ánh trăng sáng rọi lên cửa sổ, hai người nhìn thấy máu từ cổ mẹ mình bắn ra tung tóe. Thường Hiến đứng lên định lao ra ngoài nhưng Thường Kiệt đã kịp thời ngăn lại.
- Chương, bình tĩnh lại. Nếu em ra đó, chẳng phải mẹ đã hi sinh uổng công sao.
Ngô phu nhân đã hi sinh lao ra ngoài đánh lạc hướng chúng, nhằm bảo đảm sự an nguy cho con của mình. Thường Hiến bất lực ngồi thụp xuống, khóc đến khi kiệt sức rồi thiếp đi.
_____________________
- Mẹ... mẹ.
Thường Kiệt bỗng bật dậy, mồ hôi ướt đẫm trên trán, cả người run rẩy không ngừng. Khai Quốc vương thấy vậy liền lo lắng hỏi.
- Con sao vậy?
- Nghĩa phụ, con lại nằm mơ đến đêm hôm ấy. Mẹ con...
Nói đến đây, y khóc nấc lên, giọng khản đặc.
- Mẹ con vì chúng con mà bị chúng giết rồi.
Khai Quốc vương liền ôm y vào lòng, để y gục trên vai mình, nước mắt của y cũng làm áo vai của ông ướt một mảng. Vài khắc sau, thấy Thường Kiệt không còn động tĩnh, ông để y tựa vào khung cửa sổ.
- Tội nghiệp làm sao, chúng chỉ là những đứa trẻ thơ thôi mà.
Hai canh giờ sau, đoàn xe đến được kinh thành. Xe dừng trước cửa Đại Hưng, Thường Kiệt cúi chào Khai Quốc vương rồi tiến vào trong. Đến chỗ dự thi, cũng chỉ còn một vài khắc nữa là đến giờ làm bài.
Giờ thi đã điểm, giám khảo phát bài thi. Thường Kiệt vừa đọc đề bài xong, y suy nghĩ một hồi liền đặt bút xuống viết. Với tài trí kết hợp với tốc độ, y là người nộp bài đầu tiên.
Bước ra trước cửa Đại Hưng, Khai Quốc vương đã đứng đó chờ y từ bao giờ. Thấy y, ông cười hiền, đưa một cái bánh cốm Vòng cho y.
- Làm bài được chứ?
- Cũng khá tốt thưa nghĩa phụ.
- Vậy con nghĩ con có đậu không?
- Con chỉ dám chắc bảy phần. Trước khi đặt bút thì con cũng có nhìn qua các thí sinh. Có người thì lo lắng quá mà hai tay cứ vò nhàu vạt áo. Có người thì cứ mấy khắc trôi qua lại thay một tờ giấy mới.
Khai Quốc vương gật gù.
- Ta chỉ muốn con biết một điều. Con không nên chỉ nhìn vào khuyết điểm của ai đó, không chừng con sẽ thua kém họ.
- Dạ. Người nói cũng đúng, hai người kia, đều là những người rất giỏi.
- Nhưng mà ta cũng hi vọng những gì con suy đoán là đúng.
Ngày có kết quả thi, quả nhiên Thường Kiệt không phụ lòng cha nuôi của y. Y đứng đầu cuộc thi và được đường đường chính chính học cùng Thái tử.
Thái tử Nhật Tôn nhìn Thường Kiệt mấy ngày nay đều trưng bộ mặt ủ rũ đó ra, y không nhịn được liền hỏi Thường Kiệt.
- Sao ngươi lúc nào trông cũng buồn thối ruột vậy? Không lẽ học cùng ta không vui sao?
Thường Kiệt nghe vậy thì khuơ tay luống cuống phủ nhận.
- Được học cùng Thái tử là vinh hạnh của thần. Sao lại không vui được chứ.
- Vậy là ngươi gặp chuyện gì buồn hả?
Thường Kiệt lặng hẳn đi, xưa nay y là người lạc quan, gặp chuyện gì buồn đều rất nhanh có thể vượt qua. Nhưng chuyện cha mẹ y bị sát hại, làm sao có thể ngày một ngày hai mà quên đi được.
Thấy y lặng thinh, Nhật Tôn mất kiên nhẫn giục y mở lời.
- Này, ngươi nói gì đi chứ?
- Không có gì. Thái tử không cần phải lo cho thần.
Nhật Tôn đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy, y cứ gặng hỏi mãi, cuối cùng cũng cạy được miệng của Thường Kiệt.
- Cha của thần bị ám toáng trong một lần đi tuần biên địa Tượng Châu, mẹ của thần cũng đã hi sinh để bảo vệ thần và em trai.
- Còn có chuyện đó nữa hả? Ngươi có nhìn được mặt của bọn chúng không?
Thường Kiệt lắc đầu buồn bã.
- Chúng bịt mặt.
Nhật Tôn suy nghĩ một hồi, y lấy từ trong túi ra một viên kẹo đường, đưa đến trước mặt Thường Kiệt.
- Đừng buồn nữa, cho ngươi này. Nhũ mẫu nói khi buồn thì ăn kẹo sẽ vui hơn.
Thường Kiệt dè dặt nhìn viên kẹo rồi lại nhìn Nhật Tôn.
- Mau cầm lấy đi.
Thường Kiệt đưa tay nhận lấy viên kẹo, ánh mắt đầy cảm kích.
- Cảm ơn Thái tử.
Kể từ khi có Nhật Tôn bầu bạn, Thường Kiệt đã trở lại là một thiếu niên lạc quan như xưa. Hai người luôn như hình với bóng. Đến nỗi trong cung đã có tin đồn "Thái tử yêu Thường Kiệt".
Nhật Tôn không những không tức giận mà còn lấy đó làm cớ trêu ghẹo Thường Kiệt.
- Mấy hôm nay ngươi cứ dính lấy ta nên là mới có tin đồn đấy. Giờ phải làm sao đây?
- Thứ nhất, dạo này người rất hay rủ thần ngủ lại Đông cung. Thứ hai, Thái tử mới là người dính lấy thần. Vậy xin hỏi Thái tử, tin đồn đó xuất phát từ đâu?
- Ta thấy tin đồn đó cũng đâu có sai.
- Thái tử!
Nhìn Thường Kiệt ngượng đến đỏ mặt, Nhật Tôn không nhịn được cười phá lên.
- Không trêu ngươi nữa là được chứ gì.
- Chẳng ra thể thống gì cả.
Nhìn Nhật Tôn cười hì hì, Thường Kiệt hừ nhẹ một cái rồi bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.