Chương 2: Thảm sát
Dật Lạc
13/07/2024
Trăng đêm thanh tĩnh, gió thoảng mây trôi, đâu đó còn nghe thấy tiếng
côn trùng đua nhau ngân nga, phủ Ngô gia bây giờ vẫn linh đình tiệc
rượu. Trước đó Ngô gia và Dương gia đã đính ước cho trưởng tử Ngô Thường Kiệt và trưởng nữ Dương Hồng Hạc.
Tuy vậy, hai người lại chưa hề giáp mặt nhau, do chàng thì lo ra sức học tập, luyện võ, còn nàng thì lo học lễ nghi, cầm, kì, thi, hoạ. Đáng lý ra hôm nay nàng cũng đã chuẩn bị đến gặp vị hôn phu tương lai, nhưng nàng lại bị cảm nặng, nên đành bỏ lỡ cơ hội này.
Thường Kiệt cũng lấy lí do bận nghiền ngẫm nốt cuốn binh thư để không phải ngồi chôn chân tại bữa tiệc, nhưng thực ra là có một lí do khiến y không muốn xuất hiện, y vốn chán ghét tiệc tùng.
- Ngô Đại nhân, chẳng hay ngài đã chọn ngày lành cho hai đứa nhỏ chưa?
Ngô An Ngữ đặt chén rượu trên tay xuống, nhìn Dương Thành rồi bật cười sảng khoái.
- Dương Đại nhân, có phải ngài lo hơi sớm rồi không. Dương tiểu thư mới có bảy tuổi thôi mà.
- À, đúng là ta lo sớm rồi.
Nói xong ông ta bật cười rồi cầm chén rượu đứng lên, nói lớn.
- Nào, chúc cho đính ước giữa hai gia tộc chúng ta thuận lợi, chúc cho ngày mai Sùng tiết Tướng quân đi tuần biên địa Tượng Châu sớm ngày trở về.
Đoạn Dương Thành uống cạn chén rượu, ông ta còn úp ngược chén xuống, ra vẻ đã uống hết. Ngô An Ngữ thấy vậy thì cười phá lên.
- Dương Đại nhân nói rất hay. Nào, chúng ta cùng cạn chén.
Dương Thành mỉm cười ngồi xuống, nhưng trong đáy mắt ông ta lộ rõ vẻ đang âm mưu toan tính điều gì.
Buổi tiệc rượu kéo dài đến canh ba hôm sau. Mọi người đều ra về hết, duy chỉ có Dương Thành nán lại.
- Ngô Đại nhân, ngài nhất định phải thượng lộ bình an.
- Dương Đại nhân đừng lo lắng quá, chỉ là đi tuần thôi mà.
- Hay là ta cử thêm người của ta đến hỗ trợ ngài.
- Ý tốt của ngài ta xin nhận, nhưng thật sự không cần đâu.
- Vậy ta cũng không ép ngài nữa, một lần nữa ta chúc ngài sớm ngày trở về.
- Đa tạ Đại nhân. Giờ cũng muộn rồi, ta tiễn ngài.
- Không cần phiền Đại nhân đâu, ta tự đi được.
Nói xong ông ta vái chào, Ngô An Ngữ cũng cung kính đáp lễ. Nhưng vừa quay đi, Dương Thành liền nở nụ cười khỉnh, chắc hẳn ông ta đã nghĩ ra một âm mưu thâm độc nhằm gây nguy hiểm đến Ngô An Ngữ.
Khoảng canh tư, đoàn xe ngựa của Ngô An Ngữ khởi hành đến biên ải. Cả đường đi đều thuận lợi, nhưng vừa đến nơi thì một đạo quân bịt mặt xông ra chém giết quân của Ngô An Ngữ. Bị tập kích quá đột ngột nên quân của Ngô An Ngữ đã thương vong quá nửa. Hiện giờ chỉ còn lại không đến mười người. Nhưng đạo quân bí ẩn kia lại quá đông, dù cho họ Ngô có văn võ song toàn thế nào thì cũng không đủ thể lực để lấy ít địch nhiều được. Kết quả quân của Ngô An Ngữ bị giết, ông ấy cũng không tránh khỏi cái chết.
Một kẻ trong số đạo quân bí ẩn kia chạy đến nơi chủ công của hắn đang đứng, hắn cúi đầu, tay nắm thành quyền.
- Bẩm Đại nhân, bây giờ chúng ta sẽ làm gì kế tiếp?
Người kia quay lại, đanh giọng nói lớn.
- Diệt sạch Ngô gia cho ta.
Tối hôm ấy, phủ Ngô gia bị tập kích, đạo quân kia nhìn thấy người là giết không nương tay. Đến khi phủ Ngô gia thây chất thành đồng, máu chảy thành sông chúng mới dừng lại. Một kẻ đi tới bên ngựa, quỳ xuống, tay nắm thành quyền.
- Bẩm Đại nhân, đã giết sạch người trong phủ.
- Nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, lão già kia còn hai đứa con trai, giết chết chúng để trừ hậu họa cho ta.
Ngô Thường Kiệt và em trai Ngô Thường Hiến trốn ở trong đống rơm trong nhà kho, cả hai đều run lên từng chập. Chỉ cần bị phát hiện thì họ cũng sẽ như những người kia, không bị chém chết thì cũng bị đánh chết.
Không may, cánh cửa mở toang ra, kẻ bịt mặt đi vào trong đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt hắn đập vào đống rơm ở góc, hắn từng bước tiến đến gần, bước đi không phát ra tiếng. Đứng trước đống rơm, hắn hất văng đống rơm ra thì thấy hai anh em họ Ngô đang run rẩy ôm lấy nhau, nhưng nhìn hai người còn nhỏ như vậy cũng không nỡ xuống tay.
- Trong nhà kho không có.
Rồi hắn quay sang hai người họ.
- Lát nữa không nghe thấy tiếng động thì mau chạy đi, biết chưa.
Nói xong hắn lấp lại đống rơm, bước ra rồi tiếp tục giả vờ lục soát những nơi khác.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Thường Kiệt lén mở cửa, nhìn ra thì cũng không còn ai, y liền cùng với Thường Hiến chạy trốn. Đến cửa chính, y bỗng đâm sầm vào một người. Người đó một thân lam y, đội mũ quan, bên hông có dắt thêm gươm. Thì ra là Khai Quốc vương Lý Long Bồ. Chắc hẳn chuyện Ngô gia bị sát hại đã được truyền đến kinh thành.
- Đây chắc hẳn là con trai của Ngô Đại nhân.
Thấy Thường Kiệt kéo Thường Hiến ra sau lưng, nhìn mình với ánh mắt đề phòng, y bèn tiếp lời.
- Không phải sợ, ta là Khai Quốc vương, không làm hại hai đứa đâu.
Nghe vậy Thường Kiệt cũng buông lỏng cảnh giác, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tay Thường Hiến. Khai Quốc vương thấy vậy cũng thở phào.
- Sao người biết chuyện nhà con bị thảm sát?
- Chúng tưởng đã giết được đội quân của cha con, nhưng vẫn còn mấy người may mắn thoát được. Họ đi đường thủy để đến báo cho triều đình. Bệ hạ cử ta đến xem.
- Vậy người có biết cha của chúng con giờ ra sao không?
Nghe đến đây, Khai Quốc vương chợt khựng lại, ông sợ nếu để chúng biết, chúng sẽ chịu đả kích rất lớn, nhưng nếu không cho chúng biết, chúng sẽ ôm hi vọng rồi một ngày nào đó sẽ rơi vào tuyệt vọng. Cảm giác đó đau đớn đến nhường nào.
- Ta rất tiếc, cha của hai con, bị bọn chúng giết chết rồi.
Cả hai liền ngồi thụp xuống, nước mắt không kìm chế được mà chảy dài. Trong một đêm cả nhà đều bị sát hại, đả kích này hai đứa nhỏ sao có thể vượt qua. Nhìn hai người như vậy, Khai Quốc vương cũng có chút không nỡ để chúng thân cô thế cô.
- Ta với cha các con cũng xem là có chút giao tình. Nay ông ấy không may bị hại, ta rất lấy làm tiếc. Chi bằng ta nhận hai đứa làm con nuôi, cũng coi như là giúp ông ấy không vướng bận trần gian.
Hai người ngẩng đầu lên nhìn y, rồi lại dập đầu sát đất.
- Đa tạ Khai Quốc vương, ơn này anh em con nhất định sẽ không quên.
Ông cười hiền, đoạn đi đến đỡ hai người đứng dậy.
- À, ta chỉ mới nghe Sùng tiết Tướng quân có hai người con trai, còn tên thì ta vẫn chưa rõ.
- Con là Ngô Thường Kiệt, mười ba tuổi.
- Con là Ngô Thường Hiến, mười tuổi.
- Được rồi, từ nay hai đứa là con nuôi của ta. Vừa hay Bệ hạ đang tổ chức cuộc thi sát hạch. Ba ngày nữa ta đưa Thường Kiệt lên kinh thành dự thi để học cùng Thái tử.
- Nghĩa phụ, Thái tử đó là người như thế nào?
Khai Quốc vương thoáng nhìn y ngạc nhiên, xưa nay đâu ai cả gan dám hỏi về Thái Tử như vậy. Nhưng sau ông lại bật cười.
- Chỉ cần biết là Thái tử kém con bốn tuổi, còn lại thì sau khi gặp Thái tử con khắc sẽ biết.
Chợt có một người đi đến trước cửa phủ, cúi đầu trước Khai Quốc vương.
- Bẩm vương, có một tên gia nô cứ lén lút nhìn về phía này, hạ thần tra hỏi mãi hắn mới nói là gửi thư cho Ngô đại công tử.
Thường Kiệt tiến đến nhận lấy bức thư, mở ra xem thì ra là do Dương Thành gửi đến, nội dung là khế khước từ hôn ước. Khai Quốc vương chậc lưỡi rồi lắc đầu ngao ngán.
- Không hổ danh là nhà họ Dương ham muốn quyền lực, vừa mới tỏ vẻ thân thiết, giờ Ngô gia ngã đài thì quay lưng đi nhanh như vậy.
Thường Kiệt nắm chặt tay vò nát bức thư, gân xanh cũng nổi đầy trên trán y.
- Nhưng sao hắn biết con thoát chết mà sai người gửi thư đến?
- Chuyện đó...
- Bẩm vương, hạ thần mạo muội cho rằng Dương Đại nhân nghĩ công tử may mắn trốn thoát được nên mới cho người đem thư đến.
Khai Quốc vương trầm ngâm suy ngẫm, sau cũng gật gù tán thành.
- Cũng không phải không có khả năng. Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, giờ hai con theo ta về phủ Trường Yên, ba ngày nữa chúng ta khởi hành lên kinh thành.
_______________
+Chi tiết Thường Kiệt và Hồng Hạc chưa gặp nhau đã được thay đổi một chút để phù hợp cho diễn biến câu chuyện.
+Lý Thường Kiệt vốn họ Ngô, tên Tuấn, tự Thường Kiệt. Sau này lập công lớn, được vua ban quốc tín và mang họ Lý.
+Có một vài tài liệu viết rằng Lý Thường Hiến vốn họ Ngô, tên Chương, tự Thường Hiến.
Tuy vậy, hai người lại chưa hề giáp mặt nhau, do chàng thì lo ra sức học tập, luyện võ, còn nàng thì lo học lễ nghi, cầm, kì, thi, hoạ. Đáng lý ra hôm nay nàng cũng đã chuẩn bị đến gặp vị hôn phu tương lai, nhưng nàng lại bị cảm nặng, nên đành bỏ lỡ cơ hội này.
Thường Kiệt cũng lấy lí do bận nghiền ngẫm nốt cuốn binh thư để không phải ngồi chôn chân tại bữa tiệc, nhưng thực ra là có một lí do khiến y không muốn xuất hiện, y vốn chán ghét tiệc tùng.
- Ngô Đại nhân, chẳng hay ngài đã chọn ngày lành cho hai đứa nhỏ chưa?
Ngô An Ngữ đặt chén rượu trên tay xuống, nhìn Dương Thành rồi bật cười sảng khoái.
- Dương Đại nhân, có phải ngài lo hơi sớm rồi không. Dương tiểu thư mới có bảy tuổi thôi mà.
- À, đúng là ta lo sớm rồi.
Nói xong ông ta bật cười rồi cầm chén rượu đứng lên, nói lớn.
- Nào, chúc cho đính ước giữa hai gia tộc chúng ta thuận lợi, chúc cho ngày mai Sùng tiết Tướng quân đi tuần biên địa Tượng Châu sớm ngày trở về.
Đoạn Dương Thành uống cạn chén rượu, ông ta còn úp ngược chén xuống, ra vẻ đã uống hết. Ngô An Ngữ thấy vậy thì cười phá lên.
- Dương Đại nhân nói rất hay. Nào, chúng ta cùng cạn chén.
Dương Thành mỉm cười ngồi xuống, nhưng trong đáy mắt ông ta lộ rõ vẻ đang âm mưu toan tính điều gì.
Buổi tiệc rượu kéo dài đến canh ba hôm sau. Mọi người đều ra về hết, duy chỉ có Dương Thành nán lại.
- Ngô Đại nhân, ngài nhất định phải thượng lộ bình an.
- Dương Đại nhân đừng lo lắng quá, chỉ là đi tuần thôi mà.
- Hay là ta cử thêm người của ta đến hỗ trợ ngài.
- Ý tốt của ngài ta xin nhận, nhưng thật sự không cần đâu.
- Vậy ta cũng không ép ngài nữa, một lần nữa ta chúc ngài sớm ngày trở về.
- Đa tạ Đại nhân. Giờ cũng muộn rồi, ta tiễn ngài.
- Không cần phiền Đại nhân đâu, ta tự đi được.
Nói xong ông ta vái chào, Ngô An Ngữ cũng cung kính đáp lễ. Nhưng vừa quay đi, Dương Thành liền nở nụ cười khỉnh, chắc hẳn ông ta đã nghĩ ra một âm mưu thâm độc nhằm gây nguy hiểm đến Ngô An Ngữ.
Khoảng canh tư, đoàn xe ngựa của Ngô An Ngữ khởi hành đến biên ải. Cả đường đi đều thuận lợi, nhưng vừa đến nơi thì một đạo quân bịt mặt xông ra chém giết quân của Ngô An Ngữ. Bị tập kích quá đột ngột nên quân của Ngô An Ngữ đã thương vong quá nửa. Hiện giờ chỉ còn lại không đến mười người. Nhưng đạo quân bí ẩn kia lại quá đông, dù cho họ Ngô có văn võ song toàn thế nào thì cũng không đủ thể lực để lấy ít địch nhiều được. Kết quả quân của Ngô An Ngữ bị giết, ông ấy cũng không tránh khỏi cái chết.
Một kẻ trong số đạo quân bí ẩn kia chạy đến nơi chủ công của hắn đang đứng, hắn cúi đầu, tay nắm thành quyền.
- Bẩm Đại nhân, bây giờ chúng ta sẽ làm gì kế tiếp?
Người kia quay lại, đanh giọng nói lớn.
- Diệt sạch Ngô gia cho ta.
Tối hôm ấy, phủ Ngô gia bị tập kích, đạo quân kia nhìn thấy người là giết không nương tay. Đến khi phủ Ngô gia thây chất thành đồng, máu chảy thành sông chúng mới dừng lại. Một kẻ đi tới bên ngựa, quỳ xuống, tay nắm thành quyền.
- Bẩm Đại nhân, đã giết sạch người trong phủ.
- Nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, lão già kia còn hai đứa con trai, giết chết chúng để trừ hậu họa cho ta.
Ngô Thường Kiệt và em trai Ngô Thường Hiến trốn ở trong đống rơm trong nhà kho, cả hai đều run lên từng chập. Chỉ cần bị phát hiện thì họ cũng sẽ như những người kia, không bị chém chết thì cũng bị đánh chết.
Không may, cánh cửa mở toang ra, kẻ bịt mặt đi vào trong đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt hắn đập vào đống rơm ở góc, hắn từng bước tiến đến gần, bước đi không phát ra tiếng. Đứng trước đống rơm, hắn hất văng đống rơm ra thì thấy hai anh em họ Ngô đang run rẩy ôm lấy nhau, nhưng nhìn hai người còn nhỏ như vậy cũng không nỡ xuống tay.
- Trong nhà kho không có.
Rồi hắn quay sang hai người họ.
- Lát nữa không nghe thấy tiếng động thì mau chạy đi, biết chưa.
Nói xong hắn lấp lại đống rơm, bước ra rồi tiếp tục giả vờ lục soát những nơi khác.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Thường Kiệt lén mở cửa, nhìn ra thì cũng không còn ai, y liền cùng với Thường Hiến chạy trốn. Đến cửa chính, y bỗng đâm sầm vào một người. Người đó một thân lam y, đội mũ quan, bên hông có dắt thêm gươm. Thì ra là Khai Quốc vương Lý Long Bồ. Chắc hẳn chuyện Ngô gia bị sát hại đã được truyền đến kinh thành.
- Đây chắc hẳn là con trai của Ngô Đại nhân.
Thấy Thường Kiệt kéo Thường Hiến ra sau lưng, nhìn mình với ánh mắt đề phòng, y bèn tiếp lời.
- Không phải sợ, ta là Khai Quốc vương, không làm hại hai đứa đâu.
Nghe vậy Thường Kiệt cũng buông lỏng cảnh giác, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tay Thường Hiến. Khai Quốc vương thấy vậy cũng thở phào.
- Sao người biết chuyện nhà con bị thảm sát?
- Chúng tưởng đã giết được đội quân của cha con, nhưng vẫn còn mấy người may mắn thoát được. Họ đi đường thủy để đến báo cho triều đình. Bệ hạ cử ta đến xem.
- Vậy người có biết cha của chúng con giờ ra sao không?
Nghe đến đây, Khai Quốc vương chợt khựng lại, ông sợ nếu để chúng biết, chúng sẽ chịu đả kích rất lớn, nhưng nếu không cho chúng biết, chúng sẽ ôm hi vọng rồi một ngày nào đó sẽ rơi vào tuyệt vọng. Cảm giác đó đau đớn đến nhường nào.
- Ta rất tiếc, cha của hai con, bị bọn chúng giết chết rồi.
Cả hai liền ngồi thụp xuống, nước mắt không kìm chế được mà chảy dài. Trong một đêm cả nhà đều bị sát hại, đả kích này hai đứa nhỏ sao có thể vượt qua. Nhìn hai người như vậy, Khai Quốc vương cũng có chút không nỡ để chúng thân cô thế cô.
- Ta với cha các con cũng xem là có chút giao tình. Nay ông ấy không may bị hại, ta rất lấy làm tiếc. Chi bằng ta nhận hai đứa làm con nuôi, cũng coi như là giúp ông ấy không vướng bận trần gian.
Hai người ngẩng đầu lên nhìn y, rồi lại dập đầu sát đất.
- Đa tạ Khai Quốc vương, ơn này anh em con nhất định sẽ không quên.
Ông cười hiền, đoạn đi đến đỡ hai người đứng dậy.
- À, ta chỉ mới nghe Sùng tiết Tướng quân có hai người con trai, còn tên thì ta vẫn chưa rõ.
- Con là Ngô Thường Kiệt, mười ba tuổi.
- Con là Ngô Thường Hiến, mười tuổi.
- Được rồi, từ nay hai đứa là con nuôi của ta. Vừa hay Bệ hạ đang tổ chức cuộc thi sát hạch. Ba ngày nữa ta đưa Thường Kiệt lên kinh thành dự thi để học cùng Thái tử.
- Nghĩa phụ, Thái tử đó là người như thế nào?
Khai Quốc vương thoáng nhìn y ngạc nhiên, xưa nay đâu ai cả gan dám hỏi về Thái Tử như vậy. Nhưng sau ông lại bật cười.
- Chỉ cần biết là Thái tử kém con bốn tuổi, còn lại thì sau khi gặp Thái tử con khắc sẽ biết.
Chợt có một người đi đến trước cửa phủ, cúi đầu trước Khai Quốc vương.
- Bẩm vương, có một tên gia nô cứ lén lút nhìn về phía này, hạ thần tra hỏi mãi hắn mới nói là gửi thư cho Ngô đại công tử.
Thường Kiệt tiến đến nhận lấy bức thư, mở ra xem thì ra là do Dương Thành gửi đến, nội dung là khế khước từ hôn ước. Khai Quốc vương chậc lưỡi rồi lắc đầu ngao ngán.
- Không hổ danh là nhà họ Dương ham muốn quyền lực, vừa mới tỏ vẻ thân thiết, giờ Ngô gia ngã đài thì quay lưng đi nhanh như vậy.
Thường Kiệt nắm chặt tay vò nát bức thư, gân xanh cũng nổi đầy trên trán y.
- Nhưng sao hắn biết con thoát chết mà sai người gửi thư đến?
- Chuyện đó...
- Bẩm vương, hạ thần mạo muội cho rằng Dương Đại nhân nghĩ công tử may mắn trốn thoát được nên mới cho người đem thư đến.
Khai Quốc vương trầm ngâm suy ngẫm, sau cũng gật gù tán thành.
- Cũng không phải không có khả năng. Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, giờ hai con theo ta về phủ Trường Yên, ba ngày nữa chúng ta khởi hành lên kinh thành.
_______________
+Chi tiết Thường Kiệt và Hồng Hạc chưa gặp nhau đã được thay đổi một chút để phù hợp cho diễn biến câu chuyện.
+Lý Thường Kiệt vốn họ Ngô, tên Tuấn, tự Thường Kiệt. Sau này lập công lớn, được vua ban quốc tín và mang họ Lý.
+Có một vài tài liệu viết rằng Lý Thường Hiến vốn họ Ngô, tên Chương, tự Thường Hiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.