Chương 17:
Ma An
02/08/2022
Tiếng còi vang lên, hiệp hai bắt đầu.
Ngoài dự đoán của mọi người, Mạnh Tư Duy cướp bóng trước.
Sùng Đức tiếp tục chiến thuật kiềm chế Mạnh Tư Duy, khi mấy cây gậy đánh bóng cùng đưa đến cướp bóng trong tay Mạnh Tư Duy, bỗng nhiên Mạnh Tư Duy chuyền bóng ra xa.
Đằng sau, phía sân không có người phòng thủ, Chung Ý đón được bóng Mạnh Tư Duy đánh đến.
Lão Hàn hào hứng vỗ tay: “Tốt!”
Một đường chuyền bóng bất ngờ, mở màn cho hiệp hai quan trọng của trận chung kết.
Khán giả càng thêm hò hét cỗ vũ đầy nhiệt tình, màn phối hợp vô cùng ăn ý của Mạnh Tư Duy và đồng đội đã làm rối loạn chiến thuật của đối phương, các cầu thủ chuyên kiềm chế cô không rõ lối chơi của cô bắt đầu trở nên do dự, Mạnh Tư Duy bắt lấy chỗ trống, đánh một cú chuyền bóng vào gôn cực kỳ chính xác.
Khán đài ngay lập tức bùng nổ những tiếng hô kích động.
Tỷ số 1:1, trung học Trường Nghi đã san bằng tỉ số ngay tại năm phút mở màn hiệp hai.
Sùng Đức ngay lập tức xin tạm dừng.
Mạnh Tư Duy uống một ngụm nước, nhìn về phía Bùi Thẩm ở khán đài.
Sau khi ghi bàn, nụ cười cô khoan khoái.
Bùi Thầm không giống những người khác chúc mừng cô ghi bàn, ngồi bên cạnh vẫn là nữ sinh trường Sùng Đức kia.
Nhưng Mạnh Tư Duy cũng không để ý.
Bởi vì bây giờ, Bùi Thầm chắc chắn đang nhìn cô.
Hết tạm dừng, trận đấu tiếp tục diễn ra.
Mạnh Tư Duy một lần nữa ra sân đấu.
Cầu thủ đội Sùng Đức lần này chuyển sang ánh mắt rất sắc bén, không ai dám lơi lỏng phần sau trận đấu.
Mạnh Tư Duy nắm chặt gậy đánh bóng, xem nhẹ đau đớn ở mắt cá chân phải.
Tiếng còi vang lên.
….
Sau này nếu cho Mạnh Tư Duy nhớ lại, chuyện khó quên nhất thời trung học, ngoại trừ mối tình đầu cô theo đuổi Bùi Thầm đầy nhiệt tình không đụng vào tường không quay đầu, thì đó chính là trận chung kết này.
Cô nhớ rõ ràng mỗi một chi tiết, nhớ rõ tiếng hít thở và tiếng tim đập trên sân đấu, nhớ rõ khán giả cổ vũ reo hò, nhớ rõ mắt cá chân càng lúc càng đau đớn.
Càng nhớ rõ thời điểm đó, khi mồ hôi ướt đẫm hai má, đau đớn đến tận xương, rất nhiều lần có ý nghĩ từ bỏ xuất hiện trong đầu, chỉ vì một câu “Bùi Thầm đang nhìn mình”, cắn răng cố hết sức chống đỡ.
Đến cuối cùng bọn họ giành chiến thắng.
Năm 2013, ở giải đấu khúc côn cầu trên sàn khối trường trung học ở thành phố C, trường trung học Trường Nghi đánh bại trường trung học Sùng Đức, đạt được thắng lợi vinh quang cao nhất.
Chiến thắng hôm nay sẽ viết vào lịch sử trường.
Bên tai là tiếng la hét chúc mừng điên cuồng.
Mạnh Tư Duy bị các đồng đội hưng phấn ôm lấy, nhìn không rõ Bùi Thầm ở chỗ nào, chờ cô ruốt cuộc thoát ra được, khán giả đã dần dần đi về lối ra.
Chỗ Bùi Thầm trống.
Anh đi rồi.
Chân Mạnh Tư Duy thật khó khăn hồi phục, lần này lại bị thương nặng hơn, khi đi khám bác sĩ còn mắng một trận, không thể không xin nghỉ hai ngày ở nhà nghỉ ngơi.
Cho nên cô bỏ lỡ nghi thức khen ngợi đầu tuần.
Nhất là khi cô nghe tuần này là Bùi Thầm ở phòng phát thanh, đọc tên từng cầu thủ đi thi và tên cầu thủ thi đấu tốt nhất.
Mạnh Tư Duy theo đuổi Bùi Thầm cho đến bây giờ còn chưa từng nghe anh gọi tên mình, lúc nghe Chung Ý kể lại cô chỉ muốn nổi điên.
Chung Ý khuyên Mạnh Tư Duy bình tĩnh, hơn nữa tuân theo nguyên tắc không giấu diếm bạn tốt, còn cố ý nói một chút về nữ sinh ngồi cạnh Bùi Thầm trong trận chung kết.
Nữ sinh tên là Giang Nghi, là năm nhất trường Sùng Đức, nghe nói rất nổi tiếng ở Sùng Đức, không chỉ thành tích tốt, hoạt động ngoại khóa cũng tốt, còn từng đạt giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh của tỉnh.
Mạnh Tư Duy nghe Chung Ý nói đến giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh của tỉnh thì bĩu môi không cam lòng.
Giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh thì như thế nào, cô cũng mang đội thi đấu trường giành giải nhất, hơn nữa còn là cầu thủ giỏi nhất toàn trường.
“Lại nói Bùi Thầm cũng chưa từng nói chuyện với cô ta.”
Mạnh Tư Duy không để ý lắc chân trái không bị thương: “Tớ thấy cô ta tìm Bùi Thầm nói chuyện, Bùi Thầm cũng không để ý.”
Chung Ý bị thuyết phục bởi ý nghĩ và sự lạc quan của Mạnh Tư Duy.
“Đi thôi.” Cô nhìn khuôn mặt còn nét trẻ con dễ thương của Mạnh Tư Duy “Ý của tớ là cậu hãy lo lắng một chút, nếu thật sự phải cạnh tranh, cậu đấu với nữ sinh như Giang Nghi, có phần thắng hay không.”
Nghe nói một nửa nam sinh Sùng Đức đều thầm mến Giang Nghi.
Hơn nữa còn có một chút Chung Ý chưa nói, nam sinh như Bùi Thầm, nếu thích chắc sẽ là kiểu nữ sinh như Giang Nghi.
Mạnh Tư Duy nghe Chung Ý nói xong, cúi đầu suy tư, sau đó ngẩng đầu lên còn rất thật thà trả lời: “Tớ cảm thấy được.”
Chung Ý: “…”
Ngoài dự đoán của mọi người, Mạnh Tư Duy cướp bóng trước.
Sùng Đức tiếp tục chiến thuật kiềm chế Mạnh Tư Duy, khi mấy cây gậy đánh bóng cùng đưa đến cướp bóng trong tay Mạnh Tư Duy, bỗng nhiên Mạnh Tư Duy chuyền bóng ra xa.
Đằng sau, phía sân không có người phòng thủ, Chung Ý đón được bóng Mạnh Tư Duy đánh đến.
Lão Hàn hào hứng vỗ tay: “Tốt!”
Một đường chuyền bóng bất ngờ, mở màn cho hiệp hai quan trọng của trận chung kết.
Khán giả càng thêm hò hét cỗ vũ đầy nhiệt tình, màn phối hợp vô cùng ăn ý của Mạnh Tư Duy và đồng đội đã làm rối loạn chiến thuật của đối phương, các cầu thủ chuyên kiềm chế cô không rõ lối chơi của cô bắt đầu trở nên do dự, Mạnh Tư Duy bắt lấy chỗ trống, đánh một cú chuyền bóng vào gôn cực kỳ chính xác.
Khán đài ngay lập tức bùng nổ những tiếng hô kích động.
Tỷ số 1:1, trung học Trường Nghi đã san bằng tỉ số ngay tại năm phút mở màn hiệp hai.
Sùng Đức ngay lập tức xin tạm dừng.
Mạnh Tư Duy uống một ngụm nước, nhìn về phía Bùi Thẩm ở khán đài.
Sau khi ghi bàn, nụ cười cô khoan khoái.
Bùi Thầm không giống những người khác chúc mừng cô ghi bàn, ngồi bên cạnh vẫn là nữ sinh trường Sùng Đức kia.
Nhưng Mạnh Tư Duy cũng không để ý.
Bởi vì bây giờ, Bùi Thầm chắc chắn đang nhìn cô.
Hết tạm dừng, trận đấu tiếp tục diễn ra.
Mạnh Tư Duy một lần nữa ra sân đấu.
Cầu thủ đội Sùng Đức lần này chuyển sang ánh mắt rất sắc bén, không ai dám lơi lỏng phần sau trận đấu.
Mạnh Tư Duy nắm chặt gậy đánh bóng, xem nhẹ đau đớn ở mắt cá chân phải.
Tiếng còi vang lên.
….
Sau này nếu cho Mạnh Tư Duy nhớ lại, chuyện khó quên nhất thời trung học, ngoại trừ mối tình đầu cô theo đuổi Bùi Thầm đầy nhiệt tình không đụng vào tường không quay đầu, thì đó chính là trận chung kết này.
Cô nhớ rõ ràng mỗi một chi tiết, nhớ rõ tiếng hít thở và tiếng tim đập trên sân đấu, nhớ rõ khán giả cổ vũ reo hò, nhớ rõ mắt cá chân càng lúc càng đau đớn.
Càng nhớ rõ thời điểm đó, khi mồ hôi ướt đẫm hai má, đau đớn đến tận xương, rất nhiều lần có ý nghĩ từ bỏ xuất hiện trong đầu, chỉ vì một câu “Bùi Thầm đang nhìn mình”, cắn răng cố hết sức chống đỡ.
Đến cuối cùng bọn họ giành chiến thắng.
Năm 2013, ở giải đấu khúc côn cầu trên sàn khối trường trung học ở thành phố C, trường trung học Trường Nghi đánh bại trường trung học Sùng Đức, đạt được thắng lợi vinh quang cao nhất.
Chiến thắng hôm nay sẽ viết vào lịch sử trường.
Bên tai là tiếng la hét chúc mừng điên cuồng.
Mạnh Tư Duy bị các đồng đội hưng phấn ôm lấy, nhìn không rõ Bùi Thầm ở chỗ nào, chờ cô ruốt cuộc thoát ra được, khán giả đã dần dần đi về lối ra.
Chỗ Bùi Thầm trống.
Anh đi rồi.
Chân Mạnh Tư Duy thật khó khăn hồi phục, lần này lại bị thương nặng hơn, khi đi khám bác sĩ còn mắng một trận, không thể không xin nghỉ hai ngày ở nhà nghỉ ngơi.
Cho nên cô bỏ lỡ nghi thức khen ngợi đầu tuần.
Nhất là khi cô nghe tuần này là Bùi Thầm ở phòng phát thanh, đọc tên từng cầu thủ đi thi và tên cầu thủ thi đấu tốt nhất.
Mạnh Tư Duy theo đuổi Bùi Thầm cho đến bây giờ còn chưa từng nghe anh gọi tên mình, lúc nghe Chung Ý kể lại cô chỉ muốn nổi điên.
Chung Ý khuyên Mạnh Tư Duy bình tĩnh, hơn nữa tuân theo nguyên tắc không giấu diếm bạn tốt, còn cố ý nói một chút về nữ sinh ngồi cạnh Bùi Thầm trong trận chung kết.
Nữ sinh tên là Giang Nghi, là năm nhất trường Sùng Đức, nghe nói rất nổi tiếng ở Sùng Đức, không chỉ thành tích tốt, hoạt động ngoại khóa cũng tốt, còn từng đạt giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh của tỉnh.
Mạnh Tư Duy nghe Chung Ý nói đến giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh của tỉnh thì bĩu môi không cam lòng.
Giải nhất cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh thì như thế nào, cô cũng mang đội thi đấu trường giành giải nhất, hơn nữa còn là cầu thủ giỏi nhất toàn trường.
“Lại nói Bùi Thầm cũng chưa từng nói chuyện với cô ta.”
Mạnh Tư Duy không để ý lắc chân trái không bị thương: “Tớ thấy cô ta tìm Bùi Thầm nói chuyện, Bùi Thầm cũng không để ý.”
Chung Ý bị thuyết phục bởi ý nghĩ và sự lạc quan của Mạnh Tư Duy.
“Đi thôi.” Cô nhìn khuôn mặt còn nét trẻ con dễ thương của Mạnh Tư Duy “Ý của tớ là cậu hãy lo lắng một chút, nếu thật sự phải cạnh tranh, cậu đấu với nữ sinh như Giang Nghi, có phần thắng hay không.”
Nghe nói một nửa nam sinh Sùng Đức đều thầm mến Giang Nghi.
Hơn nữa còn có một chút Chung Ý chưa nói, nam sinh như Bùi Thầm, nếu thích chắc sẽ là kiểu nữ sinh như Giang Nghi.
Mạnh Tư Duy nghe Chung Ý nói xong, cúi đầu suy tư, sau đó ngẩng đầu lên còn rất thật thà trả lời: “Tớ cảm thấy được.”
Chung Ý: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.