Chương 18:
Ma An
02/08/2022
Mạnh Tư Duy không có bi quan như Chung Ý. Bây giờ Bùi Thầm đã xem cô thi đấu, nói không chừng ấn tượng với cô đã có thay đổi lớn, không chừng đã bắt đầu có thiện cảm với cô.
Không phải các nam sinh chơi bóng rổ và nữ sinh đưa nước đều như vậy hay sao.
Mạnh Tư Duy nói với Chung Ý: “Chờ tớ theo đuổi được Bùi Thầm, cùng cậu ấy ở bên nhau, tớ liền cùng cậu đi làm thêm kiếm tiền xem buổi biểu diễn của Superboys.
Chung Ý thích nhóm nhạc nam tên là Superboys, cô ấy thích nhất đội trưởng nhóm nhạc, màn hình di động là hình đội trưởng, tất cả poster trong nhà đều là đội trưởng.
Chung Ý ánh mắt sáng rỡ.
Ước mơ lớn nhất của fans, đó chính là được đi xem concert của thần tượng.
Đáng tiếc vé concert của Superboys vừa đắt vừa khó kiếm, vé chợ đen lại toàn những kẻ đầu cơ hung hăng ngang ngược, cho nên xin tiền của phụ huynh là không thiết thực, chỉ có thể tự mình lén lút tích góp.
Chung Ý: “Một lời đã định.”
….
Sau hai ngày nghỉ, Mạnh Tư Duy đi học lại.
Thái độ của Trần Xuân Hồng với cô đã tốt hơn một chút, gọi vào văn phòng hỏi thăm tình hình về vết thương ở chân, chẳng qua thái độ tốt này không duy trì được lâu, Trần Xuân Hồng đưa cho Mạnh Tư Duy phiếu điểm đợt kiểm tra trước.
“Thành tích này của em có thể đậu được trường đại học nào? Biết chơi bóng có lợi ích gì? Em có thể giành được quán quân Thế vận hội Olympic không?”
“Nói như thế nào, Trường Nghi chúng ta là trường trung học chứ không phải trường dạy nghề, làm sao có học sinh đạt điểm như em.”
“Với điểm này, em cảm thấy em về sau làm cái gì?”
“Cứ như vậy mười năm hai mươi năm sau, lứa học sinh các em trưởng thành vào xã hội, em cảm thấy lúc đó Trường Nghi có thể không biết xấu hổ mà nói em là học sinh trường chúng ta hay sao.”
Mạnh Tư Duy bị Trần Xuân Hồng dạy dỗ cũng không có mở miệng.
Cô cúi đầu, nghĩ đến mười năm hai mươi năm nữa, cô có lẽ không dám đảm bảo mình đang làm cái gì, nhưng cô cảm thấy khi đó Bùi Thầm nhất định sẽ là học sinh vinh dự của Trường Nghi. Là sự tồn tại kiêu ngạo và vinh quang của Trường Nghi khi được nhắc đến.
Mạnh Tư Duy bỗng nhiên cảm thấy vui cho Bùi Thầm, không cẩn thận lộ ra ý cười.
“Nói như vậy mà em vẫn còn cười.” Trần Xuân Hồng bị nụ cười khi bị dạy dỗ của Mạnh Tư Duy cảm thấy không nói gì được nữa, chỉ cảm thấy đau đầu vẫy tay: “Đi thôi đi thôi.”
Mạnh Tư Duy ra khỏi văn phòng chủ nhiệm.
Lúc này là giờ nghỉ giải lao, Mạnh Tư Duy gặp Bùi Thầm đảm nhiệm chức vụ ôm một chồng sách bài tập từ văn phòng bên cạnh đi ra, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học lại sau khi giành giải quán quân, cũng là ngày đầu tiên gặp lại Bùi Thầm.
“Bùi Thầm!” Mạnh Tư Duy gọi về hướng thiếu niên.
Gặp lại Bùi Thầm, Mạnh Tư Duy lập tức khẩn trương đến lòng bàn tay ra mồ hôi.
Cậu đã thấy bộ dáng thi đấu của cô, cậu biết cô là Mạnh Tư Duy thích cậu, hiện giờ cậu… cảm thấy thế nào về cô.
Bùi Thầm nhìn cô gái ở đối diện.
Đầu mùa hè, trên hành lang trường học, cô đứng ở nơi đó, mặc đồng phục xanh trắng của Trường Nghi, lòng bàn tay nắm lại, cả người có vẻ hồi hộp chờ mong.
Sau đó cậu nhìn thấy ánh mắt cô, ý cười trong veo sáng ngời.
Ánh mắt Bùi Thầm cũng không nhìn quá lâu đôi mắt kia.
Anh thu hồi ánh mắt, quay người đi về phía lớp học.
Mạnh Tư Duy khập khiễng đuổi theo.
Cô đuổi sát theo sau lưng Bùi Thầm, sau khi giành được giải vô địch, cuối cùng cô cũng đủ tự tin để chính thức tỏ tình với anh.
“Bùi Thầm, cậu có xem tớ thi đấu không?”
“Bùi Thầm, chờ một chút.”
“Bùi Thầm, tớ thích. . . . . .”
Đáng tiếc, dường như người phía trước không nghe thấy lời cô nói, cũng không vì cô đuổi theo mà đi chậm lại.
Không kịp đợi Mạnh Tư Duy nói hết câu, thiếu niên kia đã đi xa, cô không thể đuổi kịp, cũng không nghe cô nói gì.
Mạnh Tư Duy vịn lan can đứng ở hành lang, nhìn theo bóng lưng xa dần của Bùi Thầm.
Tại thời điểm đó, cô chợt nhận ra Bùi Thầm đã thay đổi cô, sau khi xem trận đấu của cô, đó dường như là suy nghĩ mơ hồ của cô từ trước đến nay.
. . . . . .
Trong lớp học, Từ Đạt Long đang nằm dài bên cửa sổ và nhìn thấy toàn bộ quá trình theo đuổi của Mạnh Tư Duy.
Vậy nên, khi Mạnh Tư Duy vừa quay lại lớp học, không thể tránh khỏi những tiếng la ó vang lên.
Trên bàn là tờ giấy kiểm tra với số điểm thê thảm của cô.
Cơn sốt của giải khúc côn cầu trên băng kết thúc, tất cả mọi người đều là học sinh, chỉ có việc học mới xuyên suốt một năm của bọn họ, mỗi ngày mỗi khắc.
Không phải các nam sinh chơi bóng rổ và nữ sinh đưa nước đều như vậy hay sao.
Mạnh Tư Duy nói với Chung Ý: “Chờ tớ theo đuổi được Bùi Thầm, cùng cậu ấy ở bên nhau, tớ liền cùng cậu đi làm thêm kiếm tiền xem buổi biểu diễn của Superboys.
Chung Ý thích nhóm nhạc nam tên là Superboys, cô ấy thích nhất đội trưởng nhóm nhạc, màn hình di động là hình đội trưởng, tất cả poster trong nhà đều là đội trưởng.
Chung Ý ánh mắt sáng rỡ.
Ước mơ lớn nhất của fans, đó chính là được đi xem concert của thần tượng.
Đáng tiếc vé concert của Superboys vừa đắt vừa khó kiếm, vé chợ đen lại toàn những kẻ đầu cơ hung hăng ngang ngược, cho nên xin tiền của phụ huynh là không thiết thực, chỉ có thể tự mình lén lút tích góp.
Chung Ý: “Một lời đã định.”
….
Sau hai ngày nghỉ, Mạnh Tư Duy đi học lại.
Thái độ của Trần Xuân Hồng với cô đã tốt hơn một chút, gọi vào văn phòng hỏi thăm tình hình về vết thương ở chân, chẳng qua thái độ tốt này không duy trì được lâu, Trần Xuân Hồng đưa cho Mạnh Tư Duy phiếu điểm đợt kiểm tra trước.
“Thành tích này của em có thể đậu được trường đại học nào? Biết chơi bóng có lợi ích gì? Em có thể giành được quán quân Thế vận hội Olympic không?”
“Nói như thế nào, Trường Nghi chúng ta là trường trung học chứ không phải trường dạy nghề, làm sao có học sinh đạt điểm như em.”
“Với điểm này, em cảm thấy em về sau làm cái gì?”
“Cứ như vậy mười năm hai mươi năm sau, lứa học sinh các em trưởng thành vào xã hội, em cảm thấy lúc đó Trường Nghi có thể không biết xấu hổ mà nói em là học sinh trường chúng ta hay sao.”
Mạnh Tư Duy bị Trần Xuân Hồng dạy dỗ cũng không có mở miệng.
Cô cúi đầu, nghĩ đến mười năm hai mươi năm nữa, cô có lẽ không dám đảm bảo mình đang làm cái gì, nhưng cô cảm thấy khi đó Bùi Thầm nhất định sẽ là học sinh vinh dự của Trường Nghi. Là sự tồn tại kiêu ngạo và vinh quang của Trường Nghi khi được nhắc đến.
Mạnh Tư Duy bỗng nhiên cảm thấy vui cho Bùi Thầm, không cẩn thận lộ ra ý cười.
“Nói như vậy mà em vẫn còn cười.” Trần Xuân Hồng bị nụ cười khi bị dạy dỗ của Mạnh Tư Duy cảm thấy không nói gì được nữa, chỉ cảm thấy đau đầu vẫy tay: “Đi thôi đi thôi.”
Mạnh Tư Duy ra khỏi văn phòng chủ nhiệm.
Lúc này là giờ nghỉ giải lao, Mạnh Tư Duy gặp Bùi Thầm đảm nhiệm chức vụ ôm một chồng sách bài tập từ văn phòng bên cạnh đi ra, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi học lại sau khi giành giải quán quân, cũng là ngày đầu tiên gặp lại Bùi Thầm.
“Bùi Thầm!” Mạnh Tư Duy gọi về hướng thiếu niên.
Gặp lại Bùi Thầm, Mạnh Tư Duy lập tức khẩn trương đến lòng bàn tay ra mồ hôi.
Cậu đã thấy bộ dáng thi đấu của cô, cậu biết cô là Mạnh Tư Duy thích cậu, hiện giờ cậu… cảm thấy thế nào về cô.
Bùi Thầm nhìn cô gái ở đối diện.
Đầu mùa hè, trên hành lang trường học, cô đứng ở nơi đó, mặc đồng phục xanh trắng của Trường Nghi, lòng bàn tay nắm lại, cả người có vẻ hồi hộp chờ mong.
Sau đó cậu nhìn thấy ánh mắt cô, ý cười trong veo sáng ngời.
Ánh mắt Bùi Thầm cũng không nhìn quá lâu đôi mắt kia.
Anh thu hồi ánh mắt, quay người đi về phía lớp học.
Mạnh Tư Duy khập khiễng đuổi theo.
Cô đuổi sát theo sau lưng Bùi Thầm, sau khi giành được giải vô địch, cuối cùng cô cũng đủ tự tin để chính thức tỏ tình với anh.
“Bùi Thầm, cậu có xem tớ thi đấu không?”
“Bùi Thầm, chờ một chút.”
“Bùi Thầm, tớ thích. . . . . .”
Đáng tiếc, dường như người phía trước không nghe thấy lời cô nói, cũng không vì cô đuổi theo mà đi chậm lại.
Không kịp đợi Mạnh Tư Duy nói hết câu, thiếu niên kia đã đi xa, cô không thể đuổi kịp, cũng không nghe cô nói gì.
Mạnh Tư Duy vịn lan can đứng ở hành lang, nhìn theo bóng lưng xa dần của Bùi Thầm.
Tại thời điểm đó, cô chợt nhận ra Bùi Thầm đã thay đổi cô, sau khi xem trận đấu của cô, đó dường như là suy nghĩ mơ hồ của cô từ trước đến nay.
. . . . . .
Trong lớp học, Từ Đạt Long đang nằm dài bên cửa sổ và nhìn thấy toàn bộ quá trình theo đuổi của Mạnh Tư Duy.
Vậy nên, khi Mạnh Tư Duy vừa quay lại lớp học, không thể tránh khỏi những tiếng la ó vang lên.
Trên bàn là tờ giấy kiểm tra với số điểm thê thảm của cô.
Cơn sốt của giải khúc côn cầu trên băng kết thúc, tất cả mọi người đều là học sinh, chỉ có việc học mới xuyên suốt một năm của bọn họ, mỗi ngày mỗi khắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.