Chương 9: chương 7.2
Sơ Vân Chi Sơ
15/07/2019
Sắc mặt Anh Quốc Công phu nhân đột ngột thay đổi, bà vội la lên: "Minh Châu đâu rồi, có phải nó cũng ra hoa viên rồi không?"
Mẫu thân của Tống Minh Châu là muội muội ruột của Anh Quốc Công phu nhân, Tống Minh Châu phải gọi bà một tiếng di mẫu. Không phải bà không biết Tống Minh Châu và Nguỵ Thanh Li bất hoà, chỉ là thánh chỉ đã ban, danh phận đã định, Minh Châu phải biết có chừng mực, gặp Nguỵ Thanh Li cũng phải biết nhường nhịn mới tốt, đúng lúc mượn cơ hội này mà kết giao, để lại một con đường cho tương lai. Nhưng không ngờ hiện tại bà lại nghe được tin này.
Bây giờ Bệ hạ đã tới hoa viên, Minh Châu cũng ở đó, chắc chắn không có chuyện gì tốt. Tính tình ngoại sanh nữ của bà như thế nào, Anh Quốc Công phu nhân là người rõ ràng nhất, từ trước đến nay nó đều hành động lỗ mãng, nếu hy vọng nó có thể lấy được sự yêu mến của Bệ Hạ thì chẳng bằng cầu Thần bái Phật ngàn lần vạn lần đừng để nó đắc tội với Bệ Hạ còn hơn.
Vừa nghĩ đến đây, Anh Quốc Công phu nhân không thể ngồi yên nữa, bà vội vàng đứng dậy đi về hướng hoa viên.
Thanh Li chỉ nghĩ sẽ thấy Tống Minh Châu bị chê cười, nhưng nàng không ngờ cười người hôm trước hôm sau người cười, đúng là trở tay không kịp.
Cánh tay Hoàng Đế mạnh mẽ rắn chắc ôm chặt lấy nàng, Thanh Li làm thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng ôm ấy, chỉ mới một lát mà nàng thật sự khóc không ra nước mắt, nàng đành dùng đôi mắt căm tức trừng hắn. "Trừng cái gì mà trừng?" -- Hoàng Đế cười trêu nàng, nói khẽ bên tai nàng:
"Nàng còn dám trừng, trẫm sẽ hôn nàng đấy!" -- Nói xong hắn còn thổi khẽ một hơi vào tai nàng.
Tai Thanh Li tê rần, nàng cũng theo đó mà run lên, cho dù chưa khóc nhưng vành mắt nàng đã đỏ hoe: "Người xấu lắm, mau thả ta xuống!"
Hai người thầm thì, Hoàng Đế càng dán sát vào tai Thanh Li, Tống Minh Châu trơ mắt đứng nhìn bên cạnh lại không hề chú ý tới nam nhân kia tự xưng "Trẫm".
Nàng ta thấy hai người này không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình thì ngẩn người kinh ngạc, miệng há thật to, hơn nửa ngày mới tìm lại giọng nói: "Nguỵ Thanh Li! Ngươi có biết xấu hổ hay không? Giữa ban ngày ban mặt..." "Bốp" một tiếng vang dội, Anh Quốc Công phu nhân vội vàng chạy tới, một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt nàng ta, không để cho Tống Minh Châu hô oan, bà đã lạnh lùng trách mắng: "Thánh giá trước mặt, sao con lại dám làm càn như thế?"
Vừa trách mắng, Anh Quốc Công phu nhân vừa quỳ xuống dập đầu nói: "Thần phụ dãy dỗ ngoại sanh nữ không tốt, khiến nó kinh động đến bệ hạ và nương nương, tội đáng muôn chết, xin Bệ hạ xử phạt."
Anh Quốc Công phu nhân tới vừa đúng lúc trông thấy Hoàng Đế và tiểu Hoàng Hậu dính sát vào nhau thân mật như muốn chọc mù mắt người khác, một bên bà thầm than trong lòng rằng tiểu Hoàng Hậu rất được sủng ái, một bên lại nghe thấy Tống Minh Châu ăn nói xằng bậy nên bà vội vàng cắt đứt lời lẽ vô lễ của nàng ta, cũng không quên làm rõ thân phận của Hoàng Đế.....
Anh Quốc Công phu nhân vì lo lắng cho ngoại sanh nữ của mình mà tới quá vội vàng, bây giờ Thanh Li vẫn còn bị Hoàng Đế ôm trong lòng, nàng không kịp tránh nên đành vùi mặt vào sâu trong vạt áo của Hoàng Đế, xấu hổ muốn khóc.
Hoàng Đế thấy nàng như vậy rất đáng yêu, hắn cũng sợ chọc nàng giận thật nên lưu luyến thả nàng xuống, một tay hắn vẫn đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng, không để cho nàng tránh đi.
Lúc này mọi người càng thấy rõ bản lĩnh của Anh Quốc Công phu nhân, bà không phải là Tống Minh Châu - tiểu cô nương chưa trải đời, bà biết rõ tâm tư Hoàng Đế kín đáo, ra tay rất tàn nhẫn, không hề lưu tình, cũng không phải là người dễ nói chuyện. Thanh Li thì ngược lại, nàng được Hoàng Đế cưng chiều, nhìn sắc mặt cũng không phải muốn lấy mạng Tống Minh Châu, nếu nàng nói đỡ vài câu chắc sẽ có ích. Bà giữ chặt Tống Minh Châu, đầu đập xuống mặt đất, trên trán bắt đầu xuất hiện mảng tím đen, luôn miệng nói: "Thỉnh nương nương thứ tội, Minh Châu không hiểu chuyện, trước giờ nó nói chuyện không biết cân nhắc nên đã mạo phạm nương nương, thần phụ nhất định sẽ quản giáo thật nghiêm, chỉ cầu nương nương đại nhân đại lượng, không so đo với nó."
Đột nhiên Thanh Li được Hoàng Đế thả xuống nên còn hơi chóng mặt, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa tan hết.
Nếu như chỉ có hai người nàng và Hoàng Đế, Thanh Li sẽ không khách sáo mà đẩy tay hắn ra, nhưng giờ Anh Quốc Công phu nhân ở phía trước, nàng cũng phải giữ thể diện cho Hoàng Đế.
Hơn nữa, đây là Anh Quốc Công phủ, nếu thực sự xử phạt Tống Minh Châu, chắc chắn sẽ đắc tội Anh Quốc Công phu nhân, Phú Yên hầu phủ cũng không phải hạng người vô danh tiểu tốt, tuy Tống Minh Châu nói khó nghe nhưng không quá mức, nàng và nàng ta cũng không phải có thâm thù đại hận gì nên cũng không cần phải đưa người ta vào chỗ chết. Chuyện của Tống Minh Châu, nói nhẹ là không quản được miệng mình, không hiểu phép tắc, nói nặng chút chính là vô cùng bất kính với Đế Hậu, phải xem ý của Hoàng Thượng như thế nào mới có quyết định được.
Hoàng Đế cũng không phải là người có tấm lòng Bồ Tát, cả ngày đều phải ứng phó với một đám lão hồ ly trên triều đình, làm sao hắn để một tiểu cô nương khuê các như Tống Minh Châu vào mắt, nháy mắt là có thể nghĩ ra cả trăm biện pháp để trừng trị nàng ta.
Có điều không đợi hắn kịp mở miệng thì tiểu cô nương bên cạnh đã nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, nhìn sắc mặt nàng, hắn biết nàng không muốn trừng phạt nàng ta quá nặng, nên hắn đành nuốt lại lời nói đã đến bên miệng, cộng thêm nghe Anh Quốc Công phu nhân gọi một tiếng nương nương thật dễ nghe khiến hắn thấy Tống Minh Châu cũng không đáng ghét như trước nữa.
Tống Minh Châu bị Anh Quốc Công phu nhân tát một cái rất mạnh, bây giờ nghe bà nói chuyện mà nàng ta đổ mồ hôi lạnh, nàng ta thầm than sao mình không nghĩ nam nhân này chính là Hoàng Đế chứ!
Nàng ta nhớ đến những lời mà mình vừa nói, toàn là những lời phạm thượng. Ngón tay nàng ta xiết chặt lại, trong lòng sợ hãi tột cùng, cũng không dám ngẩng đầu lên, toàn thân run rẩy quỳ sát xuống đất, chờ đợi quyết định của Hoàng Đế.
Mẫu thân của Tống Minh Châu là muội muội ruột của Anh Quốc Công phu nhân, Tống Minh Châu phải gọi bà một tiếng di mẫu. Không phải bà không biết Tống Minh Châu và Nguỵ Thanh Li bất hoà, chỉ là thánh chỉ đã ban, danh phận đã định, Minh Châu phải biết có chừng mực, gặp Nguỵ Thanh Li cũng phải biết nhường nhịn mới tốt, đúng lúc mượn cơ hội này mà kết giao, để lại một con đường cho tương lai. Nhưng không ngờ hiện tại bà lại nghe được tin này.
Bây giờ Bệ hạ đã tới hoa viên, Minh Châu cũng ở đó, chắc chắn không có chuyện gì tốt. Tính tình ngoại sanh nữ của bà như thế nào, Anh Quốc Công phu nhân là người rõ ràng nhất, từ trước đến nay nó đều hành động lỗ mãng, nếu hy vọng nó có thể lấy được sự yêu mến của Bệ Hạ thì chẳng bằng cầu Thần bái Phật ngàn lần vạn lần đừng để nó đắc tội với Bệ Hạ còn hơn.
Vừa nghĩ đến đây, Anh Quốc Công phu nhân không thể ngồi yên nữa, bà vội vàng đứng dậy đi về hướng hoa viên.
Thanh Li chỉ nghĩ sẽ thấy Tống Minh Châu bị chê cười, nhưng nàng không ngờ cười người hôm trước hôm sau người cười, đúng là trở tay không kịp.
Cánh tay Hoàng Đế mạnh mẽ rắn chắc ôm chặt lấy nàng, Thanh Li làm thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng ôm ấy, chỉ mới một lát mà nàng thật sự khóc không ra nước mắt, nàng đành dùng đôi mắt căm tức trừng hắn. "Trừng cái gì mà trừng?" -- Hoàng Đế cười trêu nàng, nói khẽ bên tai nàng:
"Nàng còn dám trừng, trẫm sẽ hôn nàng đấy!" -- Nói xong hắn còn thổi khẽ một hơi vào tai nàng.
Tai Thanh Li tê rần, nàng cũng theo đó mà run lên, cho dù chưa khóc nhưng vành mắt nàng đã đỏ hoe: "Người xấu lắm, mau thả ta xuống!"
Hai người thầm thì, Hoàng Đế càng dán sát vào tai Thanh Li, Tống Minh Châu trơ mắt đứng nhìn bên cạnh lại không hề chú ý tới nam nhân kia tự xưng "Trẫm".
Nàng ta thấy hai người này không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình thì ngẩn người kinh ngạc, miệng há thật to, hơn nửa ngày mới tìm lại giọng nói: "Nguỵ Thanh Li! Ngươi có biết xấu hổ hay không? Giữa ban ngày ban mặt..." "Bốp" một tiếng vang dội, Anh Quốc Công phu nhân vội vàng chạy tới, một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt nàng ta, không để cho Tống Minh Châu hô oan, bà đã lạnh lùng trách mắng: "Thánh giá trước mặt, sao con lại dám làm càn như thế?"
Vừa trách mắng, Anh Quốc Công phu nhân vừa quỳ xuống dập đầu nói: "Thần phụ dãy dỗ ngoại sanh nữ không tốt, khiến nó kinh động đến bệ hạ và nương nương, tội đáng muôn chết, xin Bệ hạ xử phạt."
Anh Quốc Công phu nhân tới vừa đúng lúc trông thấy Hoàng Đế và tiểu Hoàng Hậu dính sát vào nhau thân mật như muốn chọc mù mắt người khác, một bên bà thầm than trong lòng rằng tiểu Hoàng Hậu rất được sủng ái, một bên lại nghe thấy Tống Minh Châu ăn nói xằng bậy nên bà vội vàng cắt đứt lời lẽ vô lễ của nàng ta, cũng không quên làm rõ thân phận của Hoàng Đế.....
Anh Quốc Công phu nhân vì lo lắng cho ngoại sanh nữ của mình mà tới quá vội vàng, bây giờ Thanh Li vẫn còn bị Hoàng Đế ôm trong lòng, nàng không kịp tránh nên đành vùi mặt vào sâu trong vạt áo của Hoàng Đế, xấu hổ muốn khóc.
Hoàng Đế thấy nàng như vậy rất đáng yêu, hắn cũng sợ chọc nàng giận thật nên lưu luyến thả nàng xuống, một tay hắn vẫn đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng, không để cho nàng tránh đi.
Lúc này mọi người càng thấy rõ bản lĩnh của Anh Quốc Công phu nhân, bà không phải là Tống Minh Châu - tiểu cô nương chưa trải đời, bà biết rõ tâm tư Hoàng Đế kín đáo, ra tay rất tàn nhẫn, không hề lưu tình, cũng không phải là người dễ nói chuyện. Thanh Li thì ngược lại, nàng được Hoàng Đế cưng chiều, nhìn sắc mặt cũng không phải muốn lấy mạng Tống Minh Châu, nếu nàng nói đỡ vài câu chắc sẽ có ích. Bà giữ chặt Tống Minh Châu, đầu đập xuống mặt đất, trên trán bắt đầu xuất hiện mảng tím đen, luôn miệng nói: "Thỉnh nương nương thứ tội, Minh Châu không hiểu chuyện, trước giờ nó nói chuyện không biết cân nhắc nên đã mạo phạm nương nương, thần phụ nhất định sẽ quản giáo thật nghiêm, chỉ cầu nương nương đại nhân đại lượng, không so đo với nó."
Đột nhiên Thanh Li được Hoàng Đế thả xuống nên còn hơi chóng mặt, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa tan hết.
Nếu như chỉ có hai người nàng và Hoàng Đế, Thanh Li sẽ không khách sáo mà đẩy tay hắn ra, nhưng giờ Anh Quốc Công phu nhân ở phía trước, nàng cũng phải giữ thể diện cho Hoàng Đế.
Hơn nữa, đây là Anh Quốc Công phủ, nếu thực sự xử phạt Tống Minh Châu, chắc chắn sẽ đắc tội Anh Quốc Công phu nhân, Phú Yên hầu phủ cũng không phải hạng người vô danh tiểu tốt, tuy Tống Minh Châu nói khó nghe nhưng không quá mức, nàng và nàng ta cũng không phải có thâm thù đại hận gì nên cũng không cần phải đưa người ta vào chỗ chết. Chuyện của Tống Minh Châu, nói nhẹ là không quản được miệng mình, không hiểu phép tắc, nói nặng chút chính là vô cùng bất kính với Đế Hậu, phải xem ý của Hoàng Thượng như thế nào mới có quyết định được.
Hoàng Đế cũng không phải là người có tấm lòng Bồ Tát, cả ngày đều phải ứng phó với một đám lão hồ ly trên triều đình, làm sao hắn để một tiểu cô nương khuê các như Tống Minh Châu vào mắt, nháy mắt là có thể nghĩ ra cả trăm biện pháp để trừng trị nàng ta.
Có điều không đợi hắn kịp mở miệng thì tiểu cô nương bên cạnh đã nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, nhìn sắc mặt nàng, hắn biết nàng không muốn trừng phạt nàng ta quá nặng, nên hắn đành nuốt lại lời nói đã đến bên miệng, cộng thêm nghe Anh Quốc Công phu nhân gọi một tiếng nương nương thật dễ nghe khiến hắn thấy Tống Minh Châu cũng không đáng ghét như trước nữa.
Tống Minh Châu bị Anh Quốc Công phu nhân tát một cái rất mạnh, bây giờ nghe bà nói chuyện mà nàng ta đổ mồ hôi lạnh, nàng ta thầm than sao mình không nghĩ nam nhân này chính là Hoàng Đế chứ!
Nàng ta nhớ đến những lời mà mình vừa nói, toàn là những lời phạm thượng. Ngón tay nàng ta xiết chặt lại, trong lòng sợ hãi tột cùng, cũng không dám ngẩng đầu lên, toàn thân run rẩy quỳ sát xuống đất, chờ đợi quyết định của Hoàng Đế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.