Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Chương 8: chương 7

Sơ Vân Chi Sơ

15/07/2019

Tống Minh Châu bất ngờ bộc phát khiến nàng không kịp chuẩn bị, rặng mây hồng trên mặt Thanh Li vẫn còn chưa rút đi hết mà nàng đã thấy nàng ta hùng hùng hổ hổ đi về phía bức tường trước mặt mình, nháy mắt nàng hơi giật mình một chút nhưng nghĩ nghĩ lại, nàng không nhịn được cười thầm.

Thực thảm, đá trúng thanh sắt rồi. Có điều, nàng ở một bên nhìn vẫn là cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tống Minh Châu chưa từng nghĩ nhiều như vậy, nàng ta vọt thẳng tới bên kia bức tường, liếc mắt là trông thấy Hoàng Đế đứng ở một bên, thấy phong thái của hắn phi phàm, nàng ta thoáng kinh ngạc rồi lập tức bình thường trở lại - Nếu là một người cao lớn thô kệch lại xấu xí vô cùng thì chắc chắn không thể khiến Nguỵ Thanh Li đánh cược tính mạng của cả nhà nàng ta để ở bên hắn mới đúng.

Thanh Li ngồi ở trên đầu tường thoải mái nhàn nhã mà đung đưa chân, ánh mắt nàng nhìn về phía Hoàng Đế.

Làm loạn nãy giờ cũng đã đến lúc người nên ra tay thu dọn tàn cuộc rồi nhỉ?

Đừng tưởng nàng không biết, xung quanh nơi này có không ít ám vệ, nếu hắn không muốn để Tống Minh Châu tới đây, chỉ cần hắn nhướng mi một cái là sẽ có người kéo nàng ta đi, làm sao để nàng ta náo loạn đến tận bây giờ?

Cũng không phải Hoàng Đế muốn nhìn nàng bị người khác xem thường, mà do người bên cạnh Hoàng Đế muốn tạo điều kiện cho hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Tống Minh Châu chỉ xui xẻo bị chọn trúng, lên đài diễn vai ác mà thôi.

Xem ra nàng ta cũng rất đáng thương. Thanh Li lười biếng ngồi ở trên đầu tường, bắp chân mảnh khảnh thoải mái nhàn nhã lúc ẩn lúc hiện, nàng vẫn không quên dùng ánh mắt hàm ý hả hê, liếc xéo Hoàng Đế vài lần. Ánh mắt Hoàng Đế hơi nhìn xuống rồi bị thu hút ngay bởi đôi chân nhỏ nhắn dưới làn váy của nàng.

Dáng người Thanh Li không cao, tất nhiên hai chân sẽ không quá lớn, giờ đã là tháng tư, lớp y phục rườm rà đã được giảm bớt làm lộ ra đôi giày thêu màu hồng nhạt, càng làm nổi bật đôi chân nhỏ bé đáng yêu của nàng. Hoàng Đế dùng ánh mắt ước lượng, hắn cảm giác nó không dài hơn bàn tay mình bao nhiêu.

Hắn mỉm cười nhưng vẫn không nhìn Tống Minh Châu mà chỉ đưa tay cho Thanh Li: "Nàng xuống trước đã."

"Ta không xuống đâu" -- Thanh Li cũng không biết chỉ mới một lát mà tâm tư Hoàng Đế đã trăm mối ngổn ngang, lông mày nàng hơi nhướng lên: "Sự việc vẫn chưa giải quyết xong đâu, cứ để truyền đi như vậy, người bên ngoài sẽ nói như thế nào, ta không muốn chịu tiếng oan, cần phải làm rõ mọi việc mới được!"

Lúc mới gặp nàng còn lễ phép tự xưng "Thần nữ", chỉ trong chốc lát đac biến thành "ta" rồi, lại qua một thời gian nữa, cái đuôi của nàng chẳng phải sẽ vểnh lên tận trời ư?

Hoàng Đế bật cười rồi đi đến bên cạnh nàng "Nghe lời, xuống đi"

Thanh Li không nhìn hắn, cũng không để ý đến hắn, nàng quay mặt sang chỗ khác, kiêu ngạo nói: "Ta không xuống"



Tống Minh Châu đứng một bên, nàng ta cảm giác hai mắt mình sắp bị chọc mù rồi -- Này, đôi gian phu dâm phụ các người có thể kiêu ngạo hơn chút nữa không?

Ta còn chưa có chết đâu, người cũng đứng sừng sững trước mặt các ngươi đây nè, đừng có coi ta như người vô hình được không?

Hoàng Đế vẫn tiếp tục không để ý tới nàng ta, thậm chí từ đầu đến giờ cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng ta một lần nào, hắn chỉ thong thả đi đến trước mặt Thanh Li, cười nhẹ rồi vươn tay ôm nàng vào lòng mình.

Thanh Li bỗng cảm thấy hoa mắt, nàng lập tức rơi vào một vòng ôm ấm áp dịu dàng, hơi thở mạnh mẽ của nam nhân xông vào trong mũi gần như khiến nàng không thở nổi.

Hơi thở kia hoàn toàn trái ngược, trên người Hoàng đế tràn ngập huân hương nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng ấm áp, hai người đối lập nhau như thế, có điều không hiểu sao người ta lại thấy vô cùng hoà hợp.

Nếu Hoàng Đế dùng kiểu bế công chúa để ôm nàng thì Than Li cũng nhịn nhưng Hoàng Đế lại dùng kiểu bế như ôm trẻ con thế này, dù da mặt Thanh Li có dày đến mấy cũng cảm thấy xấu hổ. Nàng vịn bả vai hắn muốn đứng dậy, rất giống một chiếc đuôi cá bị mắc cạn, rất sống động.

Sức lực Hoàng Đế lớn hơn nàng, hắn làm sao có thể để nàng dễ dàng thoát khỏi vòng tay mình được, cánh tay hơi dùng sức một chút là dễ dàng ôm nàng vào lòng rồi.

Vì thế, Thanh Li giẫy giụa càng mạnh hơn.

---- Đây là đường phân cách Thanh Li thẹn quá hoá giận ------

Anh Quốc công phu nhân là nữ chủ nhân của nơi này, hôm nay quý phủ mời đến đều là khách quý, vì vậy bà phải cẩn thận quan tâm đến tất cả mọi người. Đợi đến lúc mọi việc đều ổn thoả bà mới buông lỏng một chút, đột nhiên ma ma hồi môn của bà là Trương thị tiến đến nói: "Phu nhân, bên ngoài còn chưa mở tiệc, giờ cũng đã muộn, chỉ sợ đồ ăn đều nguội hết, có cần dặn dò phòng bếp chuẩn bị lại không ạ?"

Lúc này, Anh Quốc Công phu nhân ra đón Thanh Li xong thì quay qua chào hỏi mấy vị phu nhân, mọi việc đều được làm theo thứ tự rõ ràng, bỗng nghe Trương thị nói bà có chút mơ hồ: "Không phải đã mở tiệc nãy giờ rồi à, sao còn chưa bắt đầu?"

Trương thị vỗ nhẹ gáy mình: "Ôi, nô tì quên báo cho phu nhân" -- Bà nhỏ giọng: "Vừa rồi quản gia tới bẩm báo bệ hạ giá lâm, chỉ là người mặc quần áo bình thường, không phô trương, không để người khác biết, Quốc Công và mấy vị đại nhân đều đang đợi bệ hạ ở chính sảnh, bệ hạ không đến, làm sao mọi người dám khai tiệc?"

Lời nói của Trương thị rất nhẹ nhàng uyển chuyển, Anh Quốc Công phu nhân bỗng đứng bật dậy, bà cảm thấy cổ họng như bị siết chặt: "Bệ hạ..." -- Bà nói chuyện có chút khó khăn "Hiện giờ Bệ hạ đang ở đâu?"

Trương thị không phát hiện ra sự khác thường của Anh Quốc Công phu nhân, bà cười nói: "Bệ hạ đến một lát rồi đi thẳng ra hoa viên, nô tì thấy, vị tiểu Hoàng hậu này thực sự là bảo bối của Bệ hạ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trẫm Cũng Rất Nhớ Nàng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook