Chương 8: Chương 3.2
Châu Văn Văn
24/06/2016
Lý Thư Bạch cụp mắt xuống không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào quả lên trong tay hồi lâu, rồi vô thức đưa lên miệng cắn một miếng.
Vị chua gắt dị thường xộc lên khiến Quỳ vương xưa nay luôn bình thản dù Thái sơn có đổ ngay trước mặt phải nhíu mày xuýt xoa, cơ hồ ứa nước mắt. Hoàng Tử Hà trợn tròn mắt nhìn y đầy kinh ngạc, nắm chặt quả lê trong tay, lưỡi líu cả lại.
Lý Thư Bạch vứt quả lê xuống, loạn choạng vịn tường đi ra con suối sau miếu, vốc ít nước uống. Hoàng Tử Hà đứng sau lưng y, vẻ mặt đầy phức tạp.
Y uống xong ngẩng lên hỏi: “Vẻ mặt ngươi thế là ý gì?”
Cô cảm khác đáp: “Vô tình biết được nhược điểm của vương gia, tâm tình nô tài hơi phức tạp thôi.”
Y hậm hực lườm cô, rồi quay ngoắt đi: “Bản vương đói rồi.”
Hoàng Tử Hà lập tức chạy ra ngoài, bắt đầu xử lý con thỏ.
Mấy thứ trấn được của tên thích khách kia rất hữu dụng, hắn có cả bộ đánh lửa hoàn chỉnh, bùi nhùi còn được bọc giấy dầu, vừa đánh đã bén ngay.
Những thứ nồi xoong bằng sắt đáng tiền trong chùa đã bị người ta vét sạch từ lâu, may mà cô tìm được một mảnh ngói cong cong, cho nửa con thỏ đã rửa sạch vào hầm thành canh, nửa còn lại vùi vào bếp nướng.
Mùi thịt bốc lên thơm nức, đừng nói Hoàng Tử Hà, ngay Lý Thư Bạch cũng không nhịn nổi phải lê từ trong phòng ra cửa hóng.
Hai người đói đến xanh cả mắt, hối hả rắc bừa ít muối lên con thỏ rồi bắt đầu xé thịt ăn. Lý Thư Bạch ưa sạch sẽ nên bóc lớp thịt cháy đen bên ngoài đi, còn Hoàng Tử Hà thì ăn tất, chỉ hận không liếm sạch được cả mấy đầu ngón tay dính mỡ. Đến khi canh sôi thì hai người cũng đã lưng lửng dạ, bắt đầu nhặt rửa sạch sẽ nắm rau sam Hoàng Tử Hà ngắt về rồi thả vào nồi canh sôi sùng sục, chờ cho chính mới vớt ra, ăn bằng hai cái bát gỗ nhặt được trong bếp.
Đương là giữa hạ, ve kêu ran ran, núi xa xanh thẳm, cây cổ thụ cao ngất trên đầu che mất phần lớn ánh dương. Cả hai ngồi trong gian chùa nát, chia nhau uống canh rau sam thịt thỏ nóng hổi, ngẩng đầu lên trông thấy mặt người kia lem luốc, lại nghĩ đến dáng vẻ của mình, cùng phá lên cười khanh khách.
Hoàng Tử Hà hít hà bát canh thơm phức, thở hắt ra: “Thực tình chúng ta sống trong núi thế này cũng hay. Không có thế sự rối ren, không có đấu đá hục hặc trên triều…”
Lý Thư Bạch im lặng gật đầu, rồi đột ngột ngoảnh sang trầm tư nhìn cô, vô thức lặp lại: “Chúng ta ư?”
Bấy giờ Hoàng Tử Hà mới nhận ra câu vừa rồi có phần hơi mờ ám, vừa lúng túng vừa thẹn thùng, vội bưng bát lên che mặt, nói lảng đi: “Mấy ngày tiếp theo, phải dựa vào tài săn bắn của gia rồi.”
Thấy cô đỏ mặt, y tiếp lời cười nói: “Không không, ta thấy phải trông vào tài nấu nướng của ngươi mới đúng.”
“Gia săn bắn tôi nấu nướng, thế là ổn.”
Lý Thư Bạch nhìn cô, nét cười càng rõ.
Hoàng Tử Hà còn chưa kịp định thần lại để nhận ra ý tứ “đàn ông chủ nhà, đàn bà chủ bếp” trong câu nói của mình, đã nghe Lý Thư Bạch bảo: “Ngươi theo ta được gần nửa năm rồi nhỉ, đây là lần đầu tiên đấy.”
Hoàng Tử Hà ngớ ra một thoáng mới hiểu ý y nói đây là lần đầu tiên mình cười nói tự nhiên trước mặt y như vậy. Cô bưng bát canh lên, mỉm cười đáp: “Ồ, đúng thế, mới đây mà đã biết nhau nửa năm rồi… nhanh thật đấy!”
Cuối cùng y cũng phải cụp mắt xuống, hàng mi dày rợp che đi đôi mắt sáng long lanh, song không giấu nổi nụ cười thấp thoáng trên môi.
Nhìn người trước mắt, Hoàng Tử Hà thầm nghĩ, nếu sau này khoe với kẻ khác rằng mình từng thấy Quỳ vương cười, hơn nữa trong một khoảng thời gian ngắn ngủi còn thấy đến mấy lần, có lẽ phần lớn mọi người sẽ không tin. Bởi thế cô đành chôn sâu vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời ló ra khỏi làn mây sau mưa cùng cảm giác xốn xang khó tả ấy vào trong tâm khảm, bởi cô thực lòng không có khả năng miêu tả nó cho người khác.
Chợt cô nghe tiếng Lý Thư Bạch: “Thực ra người…” Y ngập ngừng, đắn đo giây lát, cuối cùng vẫn nói nốt câu, “Cười trông rất đẹp.”
Cô vừa kinh ngạc vừa ngại ngùng, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn y, thầm nghĩ, đây chẳng phải là những lời mình muốn nói sao?
“Chừng nào rửa sạch hết oan khiên, phải sống thật vui vẻ, ngày ngày tươi cười thế này, đừng ủ dột âu lo nữa.” Rồi y khẳng định chắc nịch, “Vì cái ngày đó, ta sẽ dốc sức giúp đỡ.”
Hoàng Tử Hà không ngờ Lý Thư Bạch lại nói ra những lời này, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn y, bao lời muốn nói dâng đầy trong lòng, nhưng không sao thốt nổi nên lời, thật lâu sau mới ngập ngừng đáp khẽ: “Đa tạ… vương gia.”
Ăn xong một bữa no nê thì trời đã tối. Hai ngày hai đêm Hoàng Tử Hà chưa được nghỉ ngơi tử tế, trong phút chốc gục mặt xuống bên cạnh Lý Thư Bạch ngủ thiếp đi.
Chẳng biết ngủ mất bao lâu, chợt người bên cạnh cử động khiến cô giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy ánh nắng chói chang, trời sáng bạch tự lúc nào. Hành động đầu tiên của cô là giơ tay sờ trán Lý Thư Bạch, song khi chạm vào y, cô lập tức cảm thấy có gì đó không ổn…
Thì ra Lý Thư Bạch đã thức giấc, đang lặng lẽ nhìn cô.
Hoàng Tử Hà vội rút phắt tay lại che trước ngực, như vừa chạm phải lửa.
Lý Thư Bạch nhếch môi, nửa cười nửa không: “Hình như đỡ hơn nhiều rồi.”
Cô chẳng nhớ nổi lúc nãy chạm vào trán y có thấy nóng không nữa, đành hùa theo: “Thưa phải, hình như đỡ hơn nhiều rồi…”
Y vẫn nhìn cô. Chẳng rõ có phải vì còn yếu, nên ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn mọi ngày. Thấy cô co ro ngồi đó, y bèn giơ tay che mắt khỏi ánh dương từ ngoài cửa sổ rọi vào rồi nói: “Ngươi nghỉ thêm một lát nữa đi, ta dậy vận động một chút.”
Đoạn y ngồi dậy, từ từ vịn tường ra ngoài rửa mặt. Hoàng Tử Hà vội đứng dậy, đỡ y ra con suối đằng sau.
Nước trong vắt vỗ lên mặt, làm ướt cả hai má và lông mi y, những hạt nước ánh lên long lanh dưới nắng. Y đưa mắt nhìn cô, dưới hàng mi là đôi mắt như sóng gợn, lay động lòng người.
Hoàng Tử Hà như mê đi trước muôn vàn đốm sáng lấp lánh ấy, hai má bất giác đỏ bừng lên. Cô bối rối đứng dậy, ấp úng nói: “Tôi… tôi đi loanh quanh tìm xem sáng nay ăn gì.”
Cô hối hả băng qua sân, đi thẳng ra mảnh vườn cạnh đó. Lúc ngang qua Địch Ác, cô còn nghe nó phì mũi như cười nhạo.
Vừa tức vừa ngượng, cô trợn tròn mắt lườm lại nó.
Tuy mới sáng sớm, nhưng trời đã nóng nực vô cùng, may có tàng cây trên đầu ken dày che bớt. Hoàng Tử Hà đi trong bóng râm, ra mảnh vườn phía sau, ngó lại chỗ hung thủ chôn xác vị hòa thượng kia, thấy cái hố vẫn còn nguyên, nhưng bốn đề đã mọc đầy cỏ dại.
Cô đi đến bên hố, phát hiện mấy gốc bầu trong vườn ngày trước đã bò đầy đất, đó đây lác đác mấy trái, to có nhỏ có. Cô đắn đo thầm nghĩ không biết bầu mọc trên đất chôn người chết sẽ thế nào, cuối cùng vẫn quả quyết hái.
Thấy bên cạnh còn mấy dây củ mài, Hoàng Tử Hà bèn nhổ lên, tiếc rằng chỉ được một củ be bé. Cô thỏ dài lẩm bẩm: “Bé cũng không sao, hoài sơn* bổ khí, gia ăn vào ắt sẽ mau khỏe.”
(*hoài sơn: một cách gọi khác của củ mài, được sử dụng làm thuốc kiện tỳ vị, ích tâm phế, bổ thận, mạnh gân xương.”
Nghĩ đoạn cô xách của mài đứng dậy, chợt nghe tiếng ve xung quanh ngớt hắn, cảm thấy không bình thường bèn ngoái đầu nhìn lại phía sau.
Xa xa, dưới gốc cây, có một người đang đứng. Dung mạo mơ hồ, dáng dấp quen thuộc, khí chất siêu phàm thoát tục ít người bì kịp.
Gió lộng thổi qua hắn, lướt qua cô, rồi bay đến phương nào đó xa tít tắp.
Cô sực nghĩ, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo khắp nơi, mình không mảy may nhớ đến hắn. Trong đời cô, dường như hắn cũng giống ngọn gió vừa thổi qua vậy, chỉ lướt qua rồi mãi mãi trôi về phương khác, chẳng thể nào quay lại nữa.
Chính cô cũng kinh ngạc tự hỏi, tại sao sâu trong tâm khảm, mình không hề coi hắn là chỗ dựa.
Có lẽ, khi cô nguy nan nhất, hắn lại đem bức thư tình chính tay cô viết ra làm tội chứng trình lên tiết độ sứ Phạm Ứng Tích. Kể từ đó, mọi thứ giữa cô và hắn, đều đã thành quá khứ.
Giờ đây, điều cô lo lắng chỉ là thương thế của Lý Thư Bạch. Đêm ấy, cô ôm Lý Thư Bạch, cùng vượt qua bóng tối mù mịt vô vọng, nếu y quả thật không tỉnh lại, có lẽ cô sẽ suy sụp hoàn toàn, lạc giữa rừng thẳm núi sâu, không bao giờ ra được nữa.
Nhìn Vũ Tuyên đang thong dong đi về phía mình, gương mặt dần hiện rõ dưới ánh dương, dung mạo tựa thần tiên, phong độ ung dung như con cháu nhà quyền quý, cô sực hiểu ra, hắn không chỉ là Vũ Tuyên, mà còn là một thời thiếu nữ, là những hồi ức đẹp đẽ huy hoàng như mộng ảo mà cô đã vĩnh viễn đánh mất, Mỗi lần cô ngẩn ngơ trước Vũ Tuyên, có lẽ không phải vì cô thấy kẻ mình từng yêu say đắm, mà bởi cô đang nhìn vào chính bản thân thuở trước – một Hoàng Tử Hà mãi mãi đứng lại ở tuổi mười sáu lộng lẫy như hoa, vô tư nói cười, được người người ngưỡng mộ.
Còn Vũ Tuyên là kẻ chứng kiến, kẻ tham dự, thậm chí cũng là một trong những kẻ kiến tạo nên quãng thời gian tươi đẹp đó.
Thế nên cô mỉm cười với hắn, như đang cười với bản thân trong quá khứ, chỉ muốn nói, xin chào giấc mơ của Hoàng Tử Hà mười sáu tuổi, lâu nay vẫn khỏe chứ?
Nhưng, giấc mơ đẹp đến mấy, cuối cùng cũng phải tỉnh.
Trái lại, Vũ Tuyên bỗng ngây ra. Dọc đường tìm đến đây, hắn từng dự đoán phản ứng của Hoàng Tử Hà, song không cách nào ngờ được, cô vừa trông thấy mình đã nhoẻn cười như thế.
Hoàng Tử Hà vận bộ đồ hoạn quan, vạt dưới đã bị xé một mảng lớn, cả người đầy bụi đất, tóc tai bù xù, mặt mày lem luốc, tay còn xách một củ mài mới nhỏ. Nhưng cô không mảy may bối rối, bởi với cô giờ đây, người này đã không còn quan trọng nữa. Cô quay đi thản nhiên nhặt nhạnh những quả bầu dưới đất, thuận miệng hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
Thấy thái độ thản nhiên của Hoàng Tử Hà, Vũ Tuyên nhất thời không biết nói gì, im lặng giây lát rồi đi tới bên cạnh giúp cô hái hai quả bầu thật lớn.
“Đừng lấy quả to quá, bầu già khó nhừ lắm.” Hoàng Tử Hà nhắc.
Hắn thoáng ngớ ra, rồi lại hái hai quả còn non xanh, nhìn cô nói: “Nghe tin Quỳ vương xảy ra chuyện, tất cả thị vệ và hoạn quan bên cạnh tan tác hết, ta nhớ lại trước chúng ta từng lạc đường ngang qua đây, biết đâu muội lại vô tình đến chỗ này, nên đi qua xem thử.”
Cô đỡ lấy hai trái bầu ôm vào trong lòng: “Đa tạ huynh quan tâm, muội không sao.”
“Ta… nhớ muội bảo sẽ quay về rửa sạch tội trạng, nên vẫn mong muội chóng ngày về phủ Thành Đô. Ta muốn tận mắt chứng kiến muội lật lại bản án.”
“Muội sẽ lật lại bản án.” Dứt lời, lại thấy vạt áo hắn ướt đẫm sương, cô nói thêm: “Đa tạ huynh lặn lội đêm khuya tìm đến tận đây.”
“Tây Xuyên tiết độ sứ đã ra lệnh phong tỏa núi non để tìm kiếm, ta đành lựa lúc đêm tối lẻn vào.” Hắn đăm đăm nhìn cô, “Ta biết muội không sao mà… chỉ hơi lem luốc chút thôi.”
Hoàng Tử Hà ôm bầu và củ mài đi về phía ngôi chùa nhỏ, không quên ngoái lại mỉm cười với hắn: “Đúng thế, muội đã nói sẽ rửa sạch oan khiên kia ma, sao có thể chết sớm được?”
Nhìn khóe môi cong cong cùng vẻ mặt thản nhiên của cô, bước chân hắn bỗng chậm lại, lòng ngập tràn một cảm giác khó tả.
Giữa lúc hắn còn ngơ ngác thẫn thờ, cô đã đi mất hút.
Bóng hình hắn vẫn luôn phản chiếu trong mắt cô, giờ không thấy đâu nữa.
Ánh mắt Vũ Tuyết thoắt tối sầm, nhưng hắn vẫn rảo bước theo cô vào trong chùa.
Vị chua gắt dị thường xộc lên khiến Quỳ vương xưa nay luôn bình thản dù Thái sơn có đổ ngay trước mặt phải nhíu mày xuýt xoa, cơ hồ ứa nước mắt. Hoàng Tử Hà trợn tròn mắt nhìn y đầy kinh ngạc, nắm chặt quả lê trong tay, lưỡi líu cả lại.
Lý Thư Bạch vứt quả lê xuống, loạn choạng vịn tường đi ra con suối sau miếu, vốc ít nước uống. Hoàng Tử Hà đứng sau lưng y, vẻ mặt đầy phức tạp.
Y uống xong ngẩng lên hỏi: “Vẻ mặt ngươi thế là ý gì?”
Cô cảm khác đáp: “Vô tình biết được nhược điểm của vương gia, tâm tình nô tài hơi phức tạp thôi.”
Y hậm hực lườm cô, rồi quay ngoắt đi: “Bản vương đói rồi.”
Hoàng Tử Hà lập tức chạy ra ngoài, bắt đầu xử lý con thỏ.
Mấy thứ trấn được của tên thích khách kia rất hữu dụng, hắn có cả bộ đánh lửa hoàn chỉnh, bùi nhùi còn được bọc giấy dầu, vừa đánh đã bén ngay.
Những thứ nồi xoong bằng sắt đáng tiền trong chùa đã bị người ta vét sạch từ lâu, may mà cô tìm được một mảnh ngói cong cong, cho nửa con thỏ đã rửa sạch vào hầm thành canh, nửa còn lại vùi vào bếp nướng.
Mùi thịt bốc lên thơm nức, đừng nói Hoàng Tử Hà, ngay Lý Thư Bạch cũng không nhịn nổi phải lê từ trong phòng ra cửa hóng.
Hai người đói đến xanh cả mắt, hối hả rắc bừa ít muối lên con thỏ rồi bắt đầu xé thịt ăn. Lý Thư Bạch ưa sạch sẽ nên bóc lớp thịt cháy đen bên ngoài đi, còn Hoàng Tử Hà thì ăn tất, chỉ hận không liếm sạch được cả mấy đầu ngón tay dính mỡ. Đến khi canh sôi thì hai người cũng đã lưng lửng dạ, bắt đầu nhặt rửa sạch sẽ nắm rau sam Hoàng Tử Hà ngắt về rồi thả vào nồi canh sôi sùng sục, chờ cho chính mới vớt ra, ăn bằng hai cái bát gỗ nhặt được trong bếp.
Đương là giữa hạ, ve kêu ran ran, núi xa xanh thẳm, cây cổ thụ cao ngất trên đầu che mất phần lớn ánh dương. Cả hai ngồi trong gian chùa nát, chia nhau uống canh rau sam thịt thỏ nóng hổi, ngẩng đầu lên trông thấy mặt người kia lem luốc, lại nghĩ đến dáng vẻ của mình, cùng phá lên cười khanh khách.
Hoàng Tử Hà hít hà bát canh thơm phức, thở hắt ra: “Thực tình chúng ta sống trong núi thế này cũng hay. Không có thế sự rối ren, không có đấu đá hục hặc trên triều…”
Lý Thư Bạch im lặng gật đầu, rồi đột ngột ngoảnh sang trầm tư nhìn cô, vô thức lặp lại: “Chúng ta ư?”
Bấy giờ Hoàng Tử Hà mới nhận ra câu vừa rồi có phần hơi mờ ám, vừa lúng túng vừa thẹn thùng, vội bưng bát lên che mặt, nói lảng đi: “Mấy ngày tiếp theo, phải dựa vào tài săn bắn của gia rồi.”
Thấy cô đỏ mặt, y tiếp lời cười nói: “Không không, ta thấy phải trông vào tài nấu nướng của ngươi mới đúng.”
“Gia săn bắn tôi nấu nướng, thế là ổn.”
Lý Thư Bạch nhìn cô, nét cười càng rõ.
Hoàng Tử Hà còn chưa kịp định thần lại để nhận ra ý tứ “đàn ông chủ nhà, đàn bà chủ bếp” trong câu nói của mình, đã nghe Lý Thư Bạch bảo: “Ngươi theo ta được gần nửa năm rồi nhỉ, đây là lần đầu tiên đấy.”
Hoàng Tử Hà ngớ ra một thoáng mới hiểu ý y nói đây là lần đầu tiên mình cười nói tự nhiên trước mặt y như vậy. Cô bưng bát canh lên, mỉm cười đáp: “Ồ, đúng thế, mới đây mà đã biết nhau nửa năm rồi… nhanh thật đấy!”
Cuối cùng y cũng phải cụp mắt xuống, hàng mi dày rợp che đi đôi mắt sáng long lanh, song không giấu nổi nụ cười thấp thoáng trên môi.
Nhìn người trước mắt, Hoàng Tử Hà thầm nghĩ, nếu sau này khoe với kẻ khác rằng mình từng thấy Quỳ vương cười, hơn nữa trong một khoảng thời gian ngắn ngủi còn thấy đến mấy lần, có lẽ phần lớn mọi người sẽ không tin. Bởi thế cô đành chôn sâu vẻ rạng rỡ như ánh mặt trời ló ra khỏi làn mây sau mưa cùng cảm giác xốn xang khó tả ấy vào trong tâm khảm, bởi cô thực lòng không có khả năng miêu tả nó cho người khác.
Chợt cô nghe tiếng Lý Thư Bạch: “Thực ra người…” Y ngập ngừng, đắn đo giây lát, cuối cùng vẫn nói nốt câu, “Cười trông rất đẹp.”
Cô vừa kinh ngạc vừa ngại ngùng, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn y, thầm nghĩ, đây chẳng phải là những lời mình muốn nói sao?
“Chừng nào rửa sạch hết oan khiên, phải sống thật vui vẻ, ngày ngày tươi cười thế này, đừng ủ dột âu lo nữa.” Rồi y khẳng định chắc nịch, “Vì cái ngày đó, ta sẽ dốc sức giúp đỡ.”
Hoàng Tử Hà không ngờ Lý Thư Bạch lại nói ra những lời này, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn y, bao lời muốn nói dâng đầy trong lòng, nhưng không sao thốt nổi nên lời, thật lâu sau mới ngập ngừng đáp khẽ: “Đa tạ… vương gia.”
Ăn xong một bữa no nê thì trời đã tối. Hai ngày hai đêm Hoàng Tử Hà chưa được nghỉ ngơi tử tế, trong phút chốc gục mặt xuống bên cạnh Lý Thư Bạch ngủ thiếp đi.
Chẳng biết ngủ mất bao lâu, chợt người bên cạnh cử động khiến cô giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy ánh nắng chói chang, trời sáng bạch tự lúc nào. Hành động đầu tiên của cô là giơ tay sờ trán Lý Thư Bạch, song khi chạm vào y, cô lập tức cảm thấy có gì đó không ổn…
Thì ra Lý Thư Bạch đã thức giấc, đang lặng lẽ nhìn cô.
Hoàng Tử Hà vội rút phắt tay lại che trước ngực, như vừa chạm phải lửa.
Lý Thư Bạch nhếch môi, nửa cười nửa không: “Hình như đỡ hơn nhiều rồi.”
Cô chẳng nhớ nổi lúc nãy chạm vào trán y có thấy nóng không nữa, đành hùa theo: “Thưa phải, hình như đỡ hơn nhiều rồi…”
Y vẫn nhìn cô. Chẳng rõ có phải vì còn yếu, nên ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn mọi ngày. Thấy cô co ro ngồi đó, y bèn giơ tay che mắt khỏi ánh dương từ ngoài cửa sổ rọi vào rồi nói: “Ngươi nghỉ thêm một lát nữa đi, ta dậy vận động một chút.”
Đoạn y ngồi dậy, từ từ vịn tường ra ngoài rửa mặt. Hoàng Tử Hà vội đứng dậy, đỡ y ra con suối đằng sau.
Nước trong vắt vỗ lên mặt, làm ướt cả hai má và lông mi y, những hạt nước ánh lên long lanh dưới nắng. Y đưa mắt nhìn cô, dưới hàng mi là đôi mắt như sóng gợn, lay động lòng người.
Hoàng Tử Hà như mê đi trước muôn vàn đốm sáng lấp lánh ấy, hai má bất giác đỏ bừng lên. Cô bối rối đứng dậy, ấp úng nói: “Tôi… tôi đi loanh quanh tìm xem sáng nay ăn gì.”
Cô hối hả băng qua sân, đi thẳng ra mảnh vườn cạnh đó. Lúc ngang qua Địch Ác, cô còn nghe nó phì mũi như cười nhạo.
Vừa tức vừa ngượng, cô trợn tròn mắt lườm lại nó.
Tuy mới sáng sớm, nhưng trời đã nóng nực vô cùng, may có tàng cây trên đầu ken dày che bớt. Hoàng Tử Hà đi trong bóng râm, ra mảnh vườn phía sau, ngó lại chỗ hung thủ chôn xác vị hòa thượng kia, thấy cái hố vẫn còn nguyên, nhưng bốn đề đã mọc đầy cỏ dại.
Cô đi đến bên hố, phát hiện mấy gốc bầu trong vườn ngày trước đã bò đầy đất, đó đây lác đác mấy trái, to có nhỏ có. Cô đắn đo thầm nghĩ không biết bầu mọc trên đất chôn người chết sẽ thế nào, cuối cùng vẫn quả quyết hái.
Thấy bên cạnh còn mấy dây củ mài, Hoàng Tử Hà bèn nhổ lên, tiếc rằng chỉ được một củ be bé. Cô thỏ dài lẩm bẩm: “Bé cũng không sao, hoài sơn* bổ khí, gia ăn vào ắt sẽ mau khỏe.”
(*hoài sơn: một cách gọi khác của củ mài, được sử dụng làm thuốc kiện tỳ vị, ích tâm phế, bổ thận, mạnh gân xương.”
Nghĩ đoạn cô xách của mài đứng dậy, chợt nghe tiếng ve xung quanh ngớt hắn, cảm thấy không bình thường bèn ngoái đầu nhìn lại phía sau.
Xa xa, dưới gốc cây, có một người đang đứng. Dung mạo mơ hồ, dáng dấp quen thuộc, khí chất siêu phàm thoát tục ít người bì kịp.
Gió lộng thổi qua hắn, lướt qua cô, rồi bay đến phương nào đó xa tít tắp.
Cô sực nghĩ, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo khắp nơi, mình không mảy may nhớ đến hắn. Trong đời cô, dường như hắn cũng giống ngọn gió vừa thổi qua vậy, chỉ lướt qua rồi mãi mãi trôi về phương khác, chẳng thể nào quay lại nữa.
Chính cô cũng kinh ngạc tự hỏi, tại sao sâu trong tâm khảm, mình không hề coi hắn là chỗ dựa.
Có lẽ, khi cô nguy nan nhất, hắn lại đem bức thư tình chính tay cô viết ra làm tội chứng trình lên tiết độ sứ Phạm Ứng Tích. Kể từ đó, mọi thứ giữa cô và hắn, đều đã thành quá khứ.
Giờ đây, điều cô lo lắng chỉ là thương thế của Lý Thư Bạch. Đêm ấy, cô ôm Lý Thư Bạch, cùng vượt qua bóng tối mù mịt vô vọng, nếu y quả thật không tỉnh lại, có lẽ cô sẽ suy sụp hoàn toàn, lạc giữa rừng thẳm núi sâu, không bao giờ ra được nữa.
Nhìn Vũ Tuyên đang thong dong đi về phía mình, gương mặt dần hiện rõ dưới ánh dương, dung mạo tựa thần tiên, phong độ ung dung như con cháu nhà quyền quý, cô sực hiểu ra, hắn không chỉ là Vũ Tuyên, mà còn là một thời thiếu nữ, là những hồi ức đẹp đẽ huy hoàng như mộng ảo mà cô đã vĩnh viễn đánh mất, Mỗi lần cô ngẩn ngơ trước Vũ Tuyên, có lẽ không phải vì cô thấy kẻ mình từng yêu say đắm, mà bởi cô đang nhìn vào chính bản thân thuở trước – một Hoàng Tử Hà mãi mãi đứng lại ở tuổi mười sáu lộng lẫy như hoa, vô tư nói cười, được người người ngưỡng mộ.
Còn Vũ Tuyên là kẻ chứng kiến, kẻ tham dự, thậm chí cũng là một trong những kẻ kiến tạo nên quãng thời gian tươi đẹp đó.
Thế nên cô mỉm cười với hắn, như đang cười với bản thân trong quá khứ, chỉ muốn nói, xin chào giấc mơ của Hoàng Tử Hà mười sáu tuổi, lâu nay vẫn khỏe chứ?
Nhưng, giấc mơ đẹp đến mấy, cuối cùng cũng phải tỉnh.
Trái lại, Vũ Tuyên bỗng ngây ra. Dọc đường tìm đến đây, hắn từng dự đoán phản ứng của Hoàng Tử Hà, song không cách nào ngờ được, cô vừa trông thấy mình đã nhoẻn cười như thế.
Hoàng Tử Hà vận bộ đồ hoạn quan, vạt dưới đã bị xé một mảng lớn, cả người đầy bụi đất, tóc tai bù xù, mặt mày lem luốc, tay còn xách một củ mài mới nhỏ. Nhưng cô không mảy may bối rối, bởi với cô giờ đây, người này đã không còn quan trọng nữa. Cô quay đi thản nhiên nhặt nhạnh những quả bầu dưới đất, thuận miệng hỏi: “Sao huynh lại tới đây?”
Thấy thái độ thản nhiên của Hoàng Tử Hà, Vũ Tuyên nhất thời không biết nói gì, im lặng giây lát rồi đi tới bên cạnh giúp cô hái hai quả bầu thật lớn.
“Đừng lấy quả to quá, bầu già khó nhừ lắm.” Hoàng Tử Hà nhắc.
Hắn thoáng ngớ ra, rồi lại hái hai quả còn non xanh, nhìn cô nói: “Nghe tin Quỳ vương xảy ra chuyện, tất cả thị vệ và hoạn quan bên cạnh tan tác hết, ta nhớ lại trước chúng ta từng lạc đường ngang qua đây, biết đâu muội lại vô tình đến chỗ này, nên đi qua xem thử.”
Cô đỡ lấy hai trái bầu ôm vào trong lòng: “Đa tạ huynh quan tâm, muội không sao.”
“Ta… nhớ muội bảo sẽ quay về rửa sạch tội trạng, nên vẫn mong muội chóng ngày về phủ Thành Đô. Ta muốn tận mắt chứng kiến muội lật lại bản án.”
“Muội sẽ lật lại bản án.” Dứt lời, lại thấy vạt áo hắn ướt đẫm sương, cô nói thêm: “Đa tạ huynh lặn lội đêm khuya tìm đến tận đây.”
“Tây Xuyên tiết độ sứ đã ra lệnh phong tỏa núi non để tìm kiếm, ta đành lựa lúc đêm tối lẻn vào.” Hắn đăm đăm nhìn cô, “Ta biết muội không sao mà… chỉ hơi lem luốc chút thôi.”
Hoàng Tử Hà ôm bầu và củ mài đi về phía ngôi chùa nhỏ, không quên ngoái lại mỉm cười với hắn: “Đúng thế, muội đã nói sẽ rửa sạch oan khiên kia ma, sao có thể chết sớm được?”
Nhìn khóe môi cong cong cùng vẻ mặt thản nhiên của cô, bước chân hắn bỗng chậm lại, lòng ngập tràn một cảm giác khó tả.
Giữa lúc hắn còn ngơ ngác thẫn thờ, cô đã đi mất hút.
Bóng hình hắn vẫn luôn phản chiếu trong mắt cô, giờ không thấy đâu nữa.
Ánh mắt Vũ Tuyết thoắt tối sầm, nhưng hắn vẫn rảo bước theo cô vào trong chùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.