Chương 7: NƯỚC CHẢY ĐÁ MÒN
Châu Văn Văn
24/06/2016
Lại uống thêm ít thuốc giải độc nữa, cơ thể Lý Thư Bạch cũng khá hơn, bắt
đầu gượng đứng dậy được, song vẫn chưa hạ sốt. Ở giữa đồng không mông
quạnh thế này, Hoàng Tử Hà chỉ còn cách dùng khăn ướt đắp trán cho y.
Cô trói gô tên thích khách lại, rồi đi loanh quanh tìm thức ăn và thảo dược. Ra khỏi cánh rừng, đứng dưới ánh dương phóng mắt nhìn ra xa xung quanh, chỉ thấy núi non xanh ngắt, cây cối um tùm. Ngang trời chim bay, mây ùn ùn lên lớp lớp như sóng dồi.
Cô xem thế núi, lại quan sát mấy chổm núi xung quanh, tức thì kích động hẳn lên, vội vã quay về bên cạnh Lý Thư Bạch nói nhỏ: “Chúng ta đi thôi.”
Lý Thư Bạch mở mắt nhìn cô, hơi ngạc nhiên.
“Nơi này rất gần phủ Thành Đô, tôi đã từng đi qua rồi. Gần đây có một chỗ tốt hơn ngủ ngoài trời thế này nhiều.” Nói rồi, cô vỗ nhẹ lên đầu Địch Ác.
Địch Ác trừng mắt nhìn cô, song vẫn quỳ xuống.
Cô đỡ Lý Thư Bạch lên ngựa, thấy y có vẻ khó nhọc thì không yên tâm, đắn đo giây lát cô trèo lên ngồi phía sau, hai tay vòng qua eo y, cầm lấy dây cương.
Cảm nhận được đôi tay cô vòng qua eo mình, Lý Thư Bạch hơi cứng người lại, nhưng ngay lập tức y đã ngồi thẳng lên, ngoái đầu nhìn tên thích khách phía sau, thấy hắn ngồi giạng chân dưới đất, bị Hoàng Tử Hà trói chặt vào gốc cây, song lại toát lên vẻ nhàn nhã đắc ý. Chỉ khi trông thấy Hoàng Tử Hà ngồi sau Lý Thư Bạch, vòng tay ôm lưng y, cặp mắt vẫn nhìn dán vào cô mới vô thức lóe lên.
Hoàng Tử Hà nhìn theo ánh mắt Lý Thư Bạch, rồi nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay tỏ ý diệt khẩu.
Nhưng họ Lý chậm rãi lắc đầu: “Để hắn đi đi.”
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên, không ngờ vị vương gia nổi danh lạnh lùng này lại giơ cao đánh khẽ tên thích khách như vậy. Song thấy ý y đã quyết, cô cũng đành xuống ngựa cắt đứt sợi thừng trói hắn vào thân cây, chỉ để lại dây trói trên tay, rồi tra kiếm vào vỏ đi thẳng.
Tên nọ dựa vào thân cây, liêu xiêu đứng dậy. Hoàng Tử Hà thấy vậy cũng lấy làm bái phục, ở giữa rừng suốt một ngày một đêm, chẳng những không ăn không uống, lại còn bị trọng thương, vậy mà hắn vẫn đứng dậy được, đủ thấy thể lực và ý chí phi thường.
Song hắn chỉ nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt, khiến Hoàng Tử Hà đã đi được một quãng phải ngoái đầu lại.
Trong khoảng khắc ấy, đôi mắt sáng như sao nọ đã in sâu vào lòng cô.
Đôi mắt ấy rất quen, dường như đã thấy ở đâu đó.
Cô ngẩn ngơ quay đi, hai tay vòng qua eo Lý Thư Bạch từ phía sau, nắm lấy dây cương nói khẽ: “Để nô tài giục ngựa, gia chỉ đường nhé.”
Lý Thư Bạch ừm một tiếng.
Hai người đi chầm chậm giữa rừng già, âm thanh duy nhất chỉ là tiếng vó ngựa và tiếng lá cây xào xạc.
Có điều ngồi trên lưng ngựa xóc nẩy liên tục, Hoàng Tử Hà lo Lý Thư Bạch còn yếu sẽ ngã xuống, nên vô thức ôm chặt y, đến khi giật mình nhận thấy như thế không phải, lại lỏng tay ra, suốt dọc đường cứ ôm chặt rồi lại lỏng, lỏng rồi lại chặt như thế. Giống như ngọn gió lướt qua người họ lúc này vậy, cứ vờn nhẹ hết nhanh lại chậm, hết chậm lại nhanh.
Lý Thư Bạch trước sau vẫn nhìn thẳng phía trước, mãi đến khi tay cô lại một lần nữa ghì chặt, y bất giác đặt tay lên mu bàn tay cô, khẽ gọi: “Hoàng Tử Hà…”
“Dạ?” Hoàng Tử Hà nhanh nhảu đáp, song Lý Thư Bạch bỗng chốc không biết nói gì.
Thấy y làm thinh, lại cảm giác được bàn tay y ấp trên tay mình hơi nóng lên, Hoàng Tử Hà chợt thấy hồi hộp khác thường.
Chỉ nghe Lý Thư Bạch nói nhỏ: “Hình như đằng trước có một ngôi chùa, ngươi dừng lại đi.”
Cô “a” một tiếng, ngó đầu ra nhìn rồi mừng rỡ reo: “Đúng rồi, chính là chỗ này! Tôi nhớ không sai mà!”
Y nghiêng đầu ngắm vẻ hân hoan của cô, nhận xét: “Không biết ngôi chùa rách nát này có người không nữa.”
“Chắc không đâu, vì năm ngoái ở đây từng xảy ra một vụ án mạng.” Hoàng Tử Hà nhảy xuống dắt ngựa, vừa đi vừa dò dẫm nhận lối trên con đường mòn lác đác cỏ dại. “Trong chùa vốn có một vị trụ trì và hai hòa thượng, sau khi trụ trì mất đi, để tranh chức trụ trì ngôi chùa nát này, một hòa thượng đã lén giết chết hòa thượng kia rồi lén chôn ở khu vườn đằng sau.”
Lý Thư Bạch tiện miệng hỏi: “Ngôi chùa nát thế này cũng có người tìm đến mà phát hiện án mạng cơ à?”
“Là bọn họ xui xẻo.” Hoàng Tử Hà dắt Địch Ác đi vòng qua hết khe nhỏ đến đá lớn, kể tiếp: “Tôi… và Vũ Tuyên hôm ấy vào núi du ngoạn, cuối cùng lạc đường, bị kẹt trong núi, lần theo đường mòn đến đây. Lúc lễ phật tôi chợt phát hiện thấy vết máu nhàn nhạt trên tấm phướn, nhìn như là bắn tóe vào vậy.”
Lý Thư Bạch gật đầu tán đồng: “Dù hòa thượng trong chùa lén ăn mặn, cũng không thể mổ thịt ngay giữa đại điện được.”
“Đúng thế. Tôi dựa theo hướng máu bắn, đoán rằng người đó chắc hẳn đang quỳ trên bồ đoàn trước bệ Phật gõ mõ thì hung thủ rón rén đi từ phía sau lại, đâm một dao vào sau lưng. Xét trên độ cao và góc vết máu bắn lên, chỉ có vị trí quỳ gõ mõ đó là có khả năng nhất.”
“Bởi thế ngươi mới đoán ra người chết là hòa thượng ư?”
“Thưa phải. Hơn nữa, kẻ có thể xuống tay giết hòa thượng ngay trong chùa không chút kiêng dè, cũng không sợ bị người ta phát hiện, còn dọn dẹp sạch sẽ hiện trường như thế, có lẽ chính là vị hòa thượng còn lại.” Lúc này, Hoàng Tử Hà đã dắt ngựa tới trước bức tường đất vàng ệch, giơ tay đẩy cánh cửa chăng đầy mạng nhện ra, “Bấy giờ tôi cố ý hỏi han hòa thượng vài câu, y nói trụ trì mấy hôm trước đã qua đời, sư huynh cũng lên đường vân du rồi. Tôi bèn trỏ chiếc bồ đoàn trước cái gõ mõ, vậy hòa thượng quỳ ở đó gõ mõ là ai thế, sao cứ trừng mắt nhìn sư phụ?”
Kể đến đây, cô không nhịn được phì cười: “Gia đoán xem kết quả thế nào? Y sợ đến ngã phệt xuống đất, không nói nổi nửa câu!”
“Sau khi hòa thượng nọ bị bắt đi, ngôi chùa này bỏ hoang ư?”
“Đúng thế, xem ra các thiện nam tín nữ thỉnh thoảng đến dâng hương cũng không lui tới nữa, dù sao ngôi chùa này đã xảy ra án mạng, đâu còn là thánh địa Phật môn?”
Ngôi chùa rất nhỏ, chỉ có một cánh cửa, một đại điện và một gian sau. Tường đã sập mất mấy chỗ, cỏ hoang trong sân đã cao đến nửa người, cánh cửa mục nát bốc lên mùi ẩm mốc. May mà chiếc phản kê mé bên đại điện vẫn còn, cô vội dìu Lý Thư Bạch ngồi xuống trước, rồi ra con suối đằng sau giặt sạch mấy mảnh vải xé hôm qua, lau kỹ mặt phản, đỡ y nằm xuống, lại cho uống thêm một cữ thuốc giải độc.
Lý Thư Bạch nằm trên phản, cơn sốt khiến y có phần lơ mơ, thấy hơi nóng hầm hập âm thầm xâm lấn tri giác, y gắng gượng ngồi dậy, dựa vào cửa sổ chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Chỉ thấy cô vạch đám cỏ dại cao đến nửa người trong sân, xăm xăm đi thẳng vào đại điện. Cỏ bồng và cỏ tranh trong sân đơm đầy những bông hoa trắng như tuyết tung bay trong gió, phất phơ theo nhịp bước, chẳng khác những đóa mây trôi nổi quanh cô.
Trước tiên, cô quỳ trước tượng Bồ tát lạy một lạy, sau đó nhặt mấy mẫu nến vương vãi trên án thờ, phủi sạch bụi bặm rồi đút vào tay áo.
Lý Thư Bạch bất giác tì người vào bậu cửa sổ nhìn cô, mỉm cười.
Hoàng Tử Hà ngoái lại, bắt gặp Lý Thư Bạch đang ở bên song cửa mỉm cười nhìn mình, qua lớp lớp hoa trắng bay lang thang, nụ cười ấy lọt ngay vào mắt chẳng để cho cô kịp đề phòng.
Hoàng Tử Hà bất giác đỏ bừng mặt, từ từ đi đến trước cửa sổ, ngại ngùng nói: “Nô tài nghĩ, đến tối chúng ta có khi phải dùng tới.”
Lý Thư Bạch tì cằm lên cánh tay ngắm nghía cô, khóe môi cong lên: “Thế sao ngươi còn phải lạy Bồ tát?”
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên: “Lẽ nào gia đến nhà người ta tá túc, còn muốn mượn đồ dùng, mà lại không nói với người ta câu nào ư?”
Ánh mắt ôn nhu thấp thoáng ý cười của Lý Thư Bạch dừng ở cô, y chuyển chủ đề: “Chẳng biết hắn đã được người ta phát hiện hay chưa, bị thương nặng như thế lại ở giữa rừng một mình, e rằng không chịu đựng được lâu đâu.”
Hoàng Tử Hà hiểu y đang nói tới tên thích khách nọ, bèn gặng hỏi: “Gia quen hắn ư?”
Lý Thư Bạch liếc cô, song chỉ lạnh nhạt ừm một tiếng. Hoàng Tử Hà thầm nghĩ, kẻ này chỉ nhìn thoáng qua là nhớ mãi không quên, hẳn nhiên đã nhớ mặt tất cả mọi người trong kinh thành thập ty rồi, dù kẻ kia che giấu giọng nói, y cũng vẫn nhận ra được.
Đã biết lai lịch tên đó, nhất định y cũng đoán ra được kẻ chủ mưu đằng sau cũng như nguyên nhân của chuyện này. Song Hoàng Tử Hà đợi mãi chẳng thấy Lý Thư Bạch nói gì thêm, đành gác chuyện này qua một bên.
“Gia thấy thế nào rồi?” Cô hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn giơ tay sờ trán y, chỉ thấy nóng hầm hập, rõ ràng đang sốt rất cao, xem ra đắp khăn ướt cũng chẳng an thua gì.
Nhưng ở giữa núi hoang thế này, y chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi. Còn cô, tác dụng duy nhất hẳn là đi tìm thức ăn.
Thấy mấy quả xanh lơ thơ trên cành cây mọc hoang, cô vội hái lấy, lại ngắt một ôm rau sam ngoài khe suối về. Tới nơi đã thấy Lý Thư Bạch ngồi dưới bóng râm chờ sẵn, còn ném cho cô một con thỏ béo.
“A… người ta ôm cây đợi thỏ, còn gia chỉ trông sân cũng bắt được thỏ ư?” Vừ nói, cô vừa đưa cho y một trong hai trái lê đã rửa sạch.
Lý Thư Bạch giơ tay đón lấy: “Ta ngồi không cũng chẳng có việc gì, thấy con thở lảng vảng trước cửa, bèn lấy cung tên của thích khách kia bắn đại.”
Cô hào hứng xách con thỏ lên, tấm tắc: “Hay thật, gia ngồi một chỗ mà vẫn lợi hại hơn tôi.”
Hai người cùng trải qua sống chết, lại ở giữa núi rừng hoang vắng thế này, cũng quên cả thân phận chủ tớ, trò chuyện thoải mái hơn nhiều.
Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô, Lý Thư Bạch đáp: “Đúng thế, sau này ta đi săn, ngươi nấu ăn, hôm làm bữa gỏi cá, hôm lại nướng con thỏ, hầm ít khoai sọ gì đó cũng không tệ.”
“Thế thì hay quá, chỉ sợ gia không buông được đại sự triều chính thôi.” Nói đoạn cô giơ con thỏ lên ngắm nghía, trầm trồ: “Ngắm chuẩn đấy, tiếc rằng không đủ mạnh, chưa xuyên được cổ họng, gia phải cố điều dưỡng cho khỏe mới được.”
“Không phải ngắm vào cổ họng.” Lý Thư Bạch lạnh nhạt đính chính, “Ta ngắm vào mắt, tại tay ta không vững.”
“Mắt ư…” Cô chợt thấy lòng quặn lên chua xót. Đôi tay ấy năm xưa từng bắn chết Bàng Huân từ ngoài trăm bước, vậy mà giờ chẳng những không đủ lực, còn ngắm không chuẩn nữa.
Lý Thư Bạch ngửa mặt nhìn trời, nói với giọng trầm thấp mà thản nhiên hết sức: “Có lẽ… chữ đó thực sự ứng nghiệm rồi.”
Câu nói bình thản là thế, lại khiến bờ mi Hoàng Tử Hà run lên, tim bỗng ngừng một nhịp, đau buốt như bị kim đâm. Cô vội giơ mũi tên lên phản bác: “Không phải đâu! Gia xem, mũi tên này thân cong queo, lại còn không chuốt kỹ, cả bộ cung tên gia công đều kém, làm ảnh hưởng đến độ chính xác đó mà! Hậu Nghệ có dùng thứ này cũng bắn trật!”
Cô trói gô tên thích khách lại, rồi đi loanh quanh tìm thức ăn và thảo dược. Ra khỏi cánh rừng, đứng dưới ánh dương phóng mắt nhìn ra xa xung quanh, chỉ thấy núi non xanh ngắt, cây cối um tùm. Ngang trời chim bay, mây ùn ùn lên lớp lớp như sóng dồi.
Cô xem thế núi, lại quan sát mấy chổm núi xung quanh, tức thì kích động hẳn lên, vội vã quay về bên cạnh Lý Thư Bạch nói nhỏ: “Chúng ta đi thôi.”
Lý Thư Bạch mở mắt nhìn cô, hơi ngạc nhiên.
“Nơi này rất gần phủ Thành Đô, tôi đã từng đi qua rồi. Gần đây có một chỗ tốt hơn ngủ ngoài trời thế này nhiều.” Nói rồi, cô vỗ nhẹ lên đầu Địch Ác.
Địch Ác trừng mắt nhìn cô, song vẫn quỳ xuống.
Cô đỡ Lý Thư Bạch lên ngựa, thấy y có vẻ khó nhọc thì không yên tâm, đắn đo giây lát cô trèo lên ngồi phía sau, hai tay vòng qua eo y, cầm lấy dây cương.
Cảm nhận được đôi tay cô vòng qua eo mình, Lý Thư Bạch hơi cứng người lại, nhưng ngay lập tức y đã ngồi thẳng lên, ngoái đầu nhìn tên thích khách phía sau, thấy hắn ngồi giạng chân dưới đất, bị Hoàng Tử Hà trói chặt vào gốc cây, song lại toát lên vẻ nhàn nhã đắc ý. Chỉ khi trông thấy Hoàng Tử Hà ngồi sau Lý Thư Bạch, vòng tay ôm lưng y, cặp mắt vẫn nhìn dán vào cô mới vô thức lóe lên.
Hoàng Tử Hà nhìn theo ánh mắt Lý Thư Bạch, rồi nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay tỏ ý diệt khẩu.
Nhưng họ Lý chậm rãi lắc đầu: “Để hắn đi đi.”
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên, không ngờ vị vương gia nổi danh lạnh lùng này lại giơ cao đánh khẽ tên thích khách như vậy. Song thấy ý y đã quyết, cô cũng đành xuống ngựa cắt đứt sợi thừng trói hắn vào thân cây, chỉ để lại dây trói trên tay, rồi tra kiếm vào vỏ đi thẳng.
Tên nọ dựa vào thân cây, liêu xiêu đứng dậy. Hoàng Tử Hà thấy vậy cũng lấy làm bái phục, ở giữa rừng suốt một ngày một đêm, chẳng những không ăn không uống, lại còn bị trọng thương, vậy mà hắn vẫn đứng dậy được, đủ thấy thể lực và ý chí phi thường.
Song hắn chỉ nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt, khiến Hoàng Tử Hà đã đi được một quãng phải ngoái đầu lại.
Trong khoảng khắc ấy, đôi mắt sáng như sao nọ đã in sâu vào lòng cô.
Đôi mắt ấy rất quen, dường như đã thấy ở đâu đó.
Cô ngẩn ngơ quay đi, hai tay vòng qua eo Lý Thư Bạch từ phía sau, nắm lấy dây cương nói khẽ: “Để nô tài giục ngựa, gia chỉ đường nhé.”
Lý Thư Bạch ừm một tiếng.
Hai người đi chầm chậm giữa rừng già, âm thanh duy nhất chỉ là tiếng vó ngựa và tiếng lá cây xào xạc.
Có điều ngồi trên lưng ngựa xóc nẩy liên tục, Hoàng Tử Hà lo Lý Thư Bạch còn yếu sẽ ngã xuống, nên vô thức ôm chặt y, đến khi giật mình nhận thấy như thế không phải, lại lỏng tay ra, suốt dọc đường cứ ôm chặt rồi lại lỏng, lỏng rồi lại chặt như thế. Giống như ngọn gió lướt qua người họ lúc này vậy, cứ vờn nhẹ hết nhanh lại chậm, hết chậm lại nhanh.
Lý Thư Bạch trước sau vẫn nhìn thẳng phía trước, mãi đến khi tay cô lại một lần nữa ghì chặt, y bất giác đặt tay lên mu bàn tay cô, khẽ gọi: “Hoàng Tử Hà…”
“Dạ?” Hoàng Tử Hà nhanh nhảu đáp, song Lý Thư Bạch bỗng chốc không biết nói gì.
Thấy y làm thinh, lại cảm giác được bàn tay y ấp trên tay mình hơi nóng lên, Hoàng Tử Hà chợt thấy hồi hộp khác thường.
Chỉ nghe Lý Thư Bạch nói nhỏ: “Hình như đằng trước có một ngôi chùa, ngươi dừng lại đi.”
Cô “a” một tiếng, ngó đầu ra nhìn rồi mừng rỡ reo: “Đúng rồi, chính là chỗ này! Tôi nhớ không sai mà!”
Y nghiêng đầu ngắm vẻ hân hoan của cô, nhận xét: “Không biết ngôi chùa rách nát này có người không nữa.”
“Chắc không đâu, vì năm ngoái ở đây từng xảy ra một vụ án mạng.” Hoàng Tử Hà nhảy xuống dắt ngựa, vừa đi vừa dò dẫm nhận lối trên con đường mòn lác đác cỏ dại. “Trong chùa vốn có một vị trụ trì và hai hòa thượng, sau khi trụ trì mất đi, để tranh chức trụ trì ngôi chùa nát này, một hòa thượng đã lén giết chết hòa thượng kia rồi lén chôn ở khu vườn đằng sau.”
Lý Thư Bạch tiện miệng hỏi: “Ngôi chùa nát thế này cũng có người tìm đến mà phát hiện án mạng cơ à?”
“Là bọn họ xui xẻo.” Hoàng Tử Hà dắt Địch Ác đi vòng qua hết khe nhỏ đến đá lớn, kể tiếp: “Tôi… và Vũ Tuyên hôm ấy vào núi du ngoạn, cuối cùng lạc đường, bị kẹt trong núi, lần theo đường mòn đến đây. Lúc lễ phật tôi chợt phát hiện thấy vết máu nhàn nhạt trên tấm phướn, nhìn như là bắn tóe vào vậy.”
Lý Thư Bạch gật đầu tán đồng: “Dù hòa thượng trong chùa lén ăn mặn, cũng không thể mổ thịt ngay giữa đại điện được.”
“Đúng thế. Tôi dựa theo hướng máu bắn, đoán rằng người đó chắc hẳn đang quỳ trên bồ đoàn trước bệ Phật gõ mõ thì hung thủ rón rén đi từ phía sau lại, đâm một dao vào sau lưng. Xét trên độ cao và góc vết máu bắn lên, chỉ có vị trí quỳ gõ mõ đó là có khả năng nhất.”
“Bởi thế ngươi mới đoán ra người chết là hòa thượng ư?”
“Thưa phải. Hơn nữa, kẻ có thể xuống tay giết hòa thượng ngay trong chùa không chút kiêng dè, cũng không sợ bị người ta phát hiện, còn dọn dẹp sạch sẽ hiện trường như thế, có lẽ chính là vị hòa thượng còn lại.” Lúc này, Hoàng Tử Hà đã dắt ngựa tới trước bức tường đất vàng ệch, giơ tay đẩy cánh cửa chăng đầy mạng nhện ra, “Bấy giờ tôi cố ý hỏi han hòa thượng vài câu, y nói trụ trì mấy hôm trước đã qua đời, sư huynh cũng lên đường vân du rồi. Tôi bèn trỏ chiếc bồ đoàn trước cái gõ mõ, vậy hòa thượng quỳ ở đó gõ mõ là ai thế, sao cứ trừng mắt nhìn sư phụ?”
Kể đến đây, cô không nhịn được phì cười: “Gia đoán xem kết quả thế nào? Y sợ đến ngã phệt xuống đất, không nói nổi nửa câu!”
“Sau khi hòa thượng nọ bị bắt đi, ngôi chùa này bỏ hoang ư?”
“Đúng thế, xem ra các thiện nam tín nữ thỉnh thoảng đến dâng hương cũng không lui tới nữa, dù sao ngôi chùa này đã xảy ra án mạng, đâu còn là thánh địa Phật môn?”
Ngôi chùa rất nhỏ, chỉ có một cánh cửa, một đại điện và một gian sau. Tường đã sập mất mấy chỗ, cỏ hoang trong sân đã cao đến nửa người, cánh cửa mục nát bốc lên mùi ẩm mốc. May mà chiếc phản kê mé bên đại điện vẫn còn, cô vội dìu Lý Thư Bạch ngồi xuống trước, rồi ra con suối đằng sau giặt sạch mấy mảnh vải xé hôm qua, lau kỹ mặt phản, đỡ y nằm xuống, lại cho uống thêm một cữ thuốc giải độc.
Lý Thư Bạch nằm trên phản, cơn sốt khiến y có phần lơ mơ, thấy hơi nóng hầm hập âm thầm xâm lấn tri giác, y gắng gượng ngồi dậy, dựa vào cửa sổ chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của cô.
Chỉ thấy cô vạch đám cỏ dại cao đến nửa người trong sân, xăm xăm đi thẳng vào đại điện. Cỏ bồng và cỏ tranh trong sân đơm đầy những bông hoa trắng như tuyết tung bay trong gió, phất phơ theo nhịp bước, chẳng khác những đóa mây trôi nổi quanh cô.
Trước tiên, cô quỳ trước tượng Bồ tát lạy một lạy, sau đó nhặt mấy mẫu nến vương vãi trên án thờ, phủi sạch bụi bặm rồi đút vào tay áo.
Lý Thư Bạch bất giác tì người vào bậu cửa sổ nhìn cô, mỉm cười.
Hoàng Tử Hà ngoái lại, bắt gặp Lý Thư Bạch đang ở bên song cửa mỉm cười nhìn mình, qua lớp lớp hoa trắng bay lang thang, nụ cười ấy lọt ngay vào mắt chẳng để cho cô kịp đề phòng.
Hoàng Tử Hà bất giác đỏ bừng mặt, từ từ đi đến trước cửa sổ, ngại ngùng nói: “Nô tài nghĩ, đến tối chúng ta có khi phải dùng tới.”
Lý Thư Bạch tì cằm lên cánh tay ngắm nghía cô, khóe môi cong lên: “Thế sao ngươi còn phải lạy Bồ tát?”
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên: “Lẽ nào gia đến nhà người ta tá túc, còn muốn mượn đồ dùng, mà lại không nói với người ta câu nào ư?”
Ánh mắt ôn nhu thấp thoáng ý cười của Lý Thư Bạch dừng ở cô, y chuyển chủ đề: “Chẳng biết hắn đã được người ta phát hiện hay chưa, bị thương nặng như thế lại ở giữa rừng một mình, e rằng không chịu đựng được lâu đâu.”
Hoàng Tử Hà hiểu y đang nói tới tên thích khách nọ, bèn gặng hỏi: “Gia quen hắn ư?”
Lý Thư Bạch liếc cô, song chỉ lạnh nhạt ừm một tiếng. Hoàng Tử Hà thầm nghĩ, kẻ này chỉ nhìn thoáng qua là nhớ mãi không quên, hẳn nhiên đã nhớ mặt tất cả mọi người trong kinh thành thập ty rồi, dù kẻ kia che giấu giọng nói, y cũng vẫn nhận ra được.
Đã biết lai lịch tên đó, nhất định y cũng đoán ra được kẻ chủ mưu đằng sau cũng như nguyên nhân của chuyện này. Song Hoàng Tử Hà đợi mãi chẳng thấy Lý Thư Bạch nói gì thêm, đành gác chuyện này qua một bên.
“Gia thấy thế nào rồi?” Cô hơi chần chừ, nhưng rồi vẫn giơ tay sờ trán y, chỉ thấy nóng hầm hập, rõ ràng đang sốt rất cao, xem ra đắp khăn ướt cũng chẳng an thua gì.
Nhưng ở giữa núi hoang thế này, y chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi. Còn cô, tác dụng duy nhất hẳn là đi tìm thức ăn.
Thấy mấy quả xanh lơ thơ trên cành cây mọc hoang, cô vội hái lấy, lại ngắt một ôm rau sam ngoài khe suối về. Tới nơi đã thấy Lý Thư Bạch ngồi dưới bóng râm chờ sẵn, còn ném cho cô một con thỏ béo.
“A… người ta ôm cây đợi thỏ, còn gia chỉ trông sân cũng bắt được thỏ ư?” Vừ nói, cô vừa đưa cho y một trong hai trái lê đã rửa sạch.
Lý Thư Bạch giơ tay đón lấy: “Ta ngồi không cũng chẳng có việc gì, thấy con thở lảng vảng trước cửa, bèn lấy cung tên của thích khách kia bắn đại.”
Cô hào hứng xách con thỏ lên, tấm tắc: “Hay thật, gia ngồi một chỗ mà vẫn lợi hại hơn tôi.”
Hai người cùng trải qua sống chết, lại ở giữa núi rừng hoang vắng thế này, cũng quên cả thân phận chủ tớ, trò chuyện thoải mái hơn nhiều.
Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cô, Lý Thư Bạch đáp: “Đúng thế, sau này ta đi săn, ngươi nấu ăn, hôm làm bữa gỏi cá, hôm lại nướng con thỏ, hầm ít khoai sọ gì đó cũng không tệ.”
“Thế thì hay quá, chỉ sợ gia không buông được đại sự triều chính thôi.” Nói đoạn cô giơ con thỏ lên ngắm nghía, trầm trồ: “Ngắm chuẩn đấy, tiếc rằng không đủ mạnh, chưa xuyên được cổ họng, gia phải cố điều dưỡng cho khỏe mới được.”
“Không phải ngắm vào cổ họng.” Lý Thư Bạch lạnh nhạt đính chính, “Ta ngắm vào mắt, tại tay ta không vững.”
“Mắt ư…” Cô chợt thấy lòng quặn lên chua xót. Đôi tay ấy năm xưa từng bắn chết Bàng Huân từ ngoài trăm bước, vậy mà giờ chẳng những không đủ lực, còn ngắm không chuẩn nữa.
Lý Thư Bạch ngửa mặt nhìn trời, nói với giọng trầm thấp mà thản nhiên hết sức: “Có lẽ… chữ đó thực sự ứng nghiệm rồi.”
Câu nói bình thản là thế, lại khiến bờ mi Hoàng Tử Hà run lên, tim bỗng ngừng một nhịp, đau buốt như bị kim đâm. Cô vội giơ mũi tên lên phản bác: “Không phải đâu! Gia xem, mũi tên này thân cong queo, lại còn không chuốt kỹ, cả bộ cung tên gia công đều kém, làm ảnh hưởng đến độ chính xác đó mà! Hậu Nghệ có dùng thứ này cũng bắn trật!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.