Chương 92: "Điều này đúng là làm khó cháu rồi, thằng nhóc này như khúc gỗ, có thể có người thích quả thực không dễ dàng."
BẠCH TRẦN
20/08/2024
Nụ cười trên mặt mọi người lập tức vụt tắt, thay vào đó là sự ngạc nhiên.
"Cháu, cháu nói thật à?"
Người đầu tiên lên tiếng là Cố Giang, lúc đầu ông còn rất vui vẻ nhưng ngay sau đó lại sầm mặt.
"Thanh Vũ, ăn xong con đến gặp ta một chút."
Khương Thanh Vũ không hiểu tại sao cảm xúc của ông nội lại có sự biến đổi nhanh đến thế. Sau khi ăn miếng thịt xông khói cuối cùng cô đỡ Cố Giang đến phòng trà, nơi ông dành thời gian thư giãn mỗi ngày.
Trà mới của năm nay được hãm trong ấm tử sa, chất màu xanh nhạt lan ra trong nước, đúng lúc có ánh nắng rọi tới khiến hương hoa hòa lẫn vị chát nhẹ lan tỏa.
"Thanh Vũ, cháu nói cho ông nghe, có phải thằng nhóc kia lại nói gì với cháu rồi không?"
Cố Giang đương nhiên cũng hy vọng bốn thế hệ trong gia đình được chung sống cùng nhau. Nhưng Khương Thanh Vũ vẫn còn khá trẻ, hơn nữa cửa hàng mà cô hợp tác cùng bạn bè cũng chỉ vừa mới khởi sắc. Bây giờ lại nói đến chuyện sinh con, e là cô cũng sẽ không tự nguyện.
Lão Khương là đồng đội tốt nhất của ông khi còn trẻ, chỉ sinh được một cô con gái. Khương Hoa cả đời cũng một mình nuôi con, nếu Khương Thanh Vũ sống không tốt, đến khi ông chết đi thì sẽ bị linh hồn của đồng đội đánh gãy xương sống mất.
"Không phải đâu ạ."
Nhìn cây ba toong đang bị ông cụ ấn liên tục, trong lòng Khương Thanh Vũ cảm thấy rất ấm áp nên nhanh chóng giải thích.
"Là cháu muốn, thực ra cháu cũng không cần thường xuyên đến cửa hàng, mọi việc đều đã có nhân viên phụ trách lo liệu. Về việc vẽ và viết kịch bản cháu làm ở nhà cũng sẽ không bị chậm trễ, cũng không ảnh hưởng gì đến cơ thể."
"Hơn nữa..." Khương Thanh Vũ cắn môi, liếc mắt về phía sau.
"Đó thực sự là những gì cháu nghĩ."
Cố Giang ngẩn người, một lát sau mới rũ vai thở ra một hơi.
"Cô bé ngoan, thiệt thòi cho cháu rồi."
Khương Thanh Vũ khẽ lắc đầu, "Không, cháu yêu Vân Dực, không có gì là thiệt thòi cả."
Cố Giang không ngờ được khi sinh thời còn có thể chính tai mình nghe được có người nói yêu Cố Vân Dực, vẻ mặt ông không thể tin được nhướng mày.
"Điều này đúng là làm khó cháu rồi, thằng nhóc này như khúc gỗ, có thể có người thích quả thực không dễ dàng."
"..." Nhất thời Khương Thanh Vũ cảm thấy có chút bất lực, nhưng thực ra cũng không thể trách Cố Giang nghĩ vậy. Có thể là những người khác cũng sẽ nghĩ như thế, dù sao thì Cố Vân Dực che giấu cũng rất tốt.
Nhưng dù sao thì Cố Vân Dực cũng là cháu ruột của ông, dáng vẻ khinh thường này, hình như không được hay lắm?
Cố Giang đại khái cũng đã chú ý tới ánh mắt bối rối khó hiểu của Khương Thanh Vũ, trên khuôn mặt nhăn nheo lại mơ hồ hiện lên một sự kiêu ngạo.
"Ba đứa con cháu của ông ấy à, ngoại trừ Chân Chân đầu óc thông minh giống ông ra, hai đứa còn lại chẳng giống ông chút nào. Tiểu Diễm còn tạm được, còn Vân Dực có muốn dạy cũng dạy không nổi, chẳng thừa hưởng được chút gì từ ông hết, còn nhọc lòng ông già này quan tâm đến nó."
Bộ râu của ông cụ rung lên, vẻ mặt vui tươi như chinh phục được đỉnh núi khi còn trẻ, ánh hào quang trong mắt lấp lánh, dường như ông đang hồi tưởng lại những năm tháng huy hoàng thời xưa.
Khóe miệng Khương Thanh Vũ giật giật, cô thầm nghĩ ông nội thật sự là sai hoàn toàn rồi. Người khác thế nào thì cô không biết, nhưng cái dáng vẻ xấu xa kiêu ngạo của Cố Vân Dực khẳng định là được di truyền cách đời*.
(*Di truyền cách đời: Kiểu di truyền từ đời ông sang đời cháu bỏ qua đời bố. Ý là tính cách của cháu giống ông.)
-
Khương Thanh Vũ trò chuyện với Khương Hoa một lúc, tầm mắt cô lại rơi vào trên chiếc hộp sắt.
"Mẹ, trong đó có gì thế?"
Ánh mắt Khương Hoa hơi dao động, bà ấy cất chiếc hộp vào trong ngăn tủ.
"Vài thứ linh tinh thôi."
Ngoài miệng bà ấy nói rất thản nhiên nhưng động tác lại không hề chậm chút nào.
Khương Thanh Vũ cười cười, chắc là bà ấy không muốn nhắc tới chuyện quá khứ trước mặt con gái mình.
Khương Hoa nhìn Khương Thanh Vũ tô màu truyện tranh, lặng yên bước nhẹ ra khỏi phòng.
Gần nửa đêm, Khương Thanh Vũ nhìn Khương Hoa uống thuốc, cô xoa bóp nhẹ nhàng cánh tay bà ấy, đợi Khương Hoa ngủ say rồi mới trở về phòng.
Cô mở vòng bạn bè ra lướt một lúc, vừa lướt qua thì thấy bóng lưng Cố Vân Dực trên tấm ảnh được Trấn Đông đăng tải hai tiếng trước.
Cố Vân Dực đang tăng ca, còn chưa trở về.
Người đàn ông trong ảnh đang đứng trước máy chiếu, một tay đút túi, tay còn lại đặt trên bàn, ánh mắt nghiêm túc nhìn sang một bên.
Anh mặc âu phục và cà vạt nghiêm túc, cổ áo nâng đỡ phía dưới yết hầu, gần xanh trên mu bàn tay nổi lên, lộ ra cảm giác cấm dục trong treo nhưng cũng lạnh lùng xa cách.
Cô nhìn chăm chú vào tấm ảnh này, nhấn tải xuống lưu lại.
"Ta Ta Ta..."
Những giọt nước mưa đập vào kính thủy tinh phát ra âm thanh thuần túy êm đềm.
Cơn mưa đột ngột đổ xuống phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, Khương Thanh Vũ nhìn màn mưa dày đặc lại lâm vào suy nghĩ. Ngay lúc này có một ánh sáng quét qua đôi mắt đen của cô, cô thoáng do dự rồi ngay lập tức chạy xuống lầu.
Cửa phòng vừa mở, tiếng mưa lạnh ầm ầm, chiếc ô tô màu đen đang bật cần gạt nước xuyên qua màn mưa, quay đầu rồi dừng lại trước mặt người đang đứng ở cửa.
Nước mưa lạnh lẽo bắn lên người cô, Khương Thanh Vũ bị cái lạnh làm cho tỉnh táo lại. Cô lấy một chiếc ô từ ngăn tủ sau cửa, mở ra rồi chạy đến trước mặt người đàn ông.
Cố Vân Dực nhìn thấy cô thì mày hơi nhướng lên, ngay khi nước mưa vừa mới chạm vào mái tóc đuôi mày của anh thì đã được tán ô rộng lớn ngăn lại.
"Ra ngoài sao lại mặc ít như vậy."
Anh ôm cô đi vào nhà, mặt mày nhăn nhó, nhưng rất dễ nhận ra sự vui vẻ trong giọng nói anh.
"Lần sau không cần ra đón anh, chỉ cách có mấy bước chân thôi."
Khương Thanh Vũ thu ô lại đặt ở trước cửa, "Có vài bước chân em cũng không muốn anh dính mưa."
Người đàn ông mím môi, sững người vài giây, trong mắt ngập tràn thâm ý sâu nặng.
Đỉnh đầu cô có cảm giác áp lực nặng nề, bầu không khí kỳ lạ bao trùm toàn thân, tựa như sương mù khiến cô không thấy rõ tình ý trong mắt anh.
Anh bế cô lên tầng, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường lớn.
Sau đó anh dùng một tay cởi cà vạt, cúc áo tuột ra để lộ cơ ngực vạm vỡ rộng lớn, ánh mắt nóng bỏng thủy chung không rời khỏi cô.
"Chờ anh một chút."
Cố Vân Dực xua đi không khí lạnh lẽo quanh người cô, khi anh bế cô lên Khương Thanh Vũ chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng ẩm dán lên da thịt cô. Xúc cảm nóng bỏng không ngừng tăng lên khiến cô khó có thể làm ngơ.
Lúc này anh tựa như một con chó lớn đang làm nũng, nhắm mắt mong cầu được vuốt ve.
"Mấy ngày tới anh sẽ ở bên em."
"Xem xét phương án trang hoàng hôn lễ một chút, xem em có muốn bổ sung gì không."
Thấy cô mất tập trung, anh tức giận ngậm lấy vành tai cô, dùng ánh mắt khêu gợi sâu xa nhìn cô.
"Cháu, cháu nói thật à?"
Người đầu tiên lên tiếng là Cố Giang, lúc đầu ông còn rất vui vẻ nhưng ngay sau đó lại sầm mặt.
"Thanh Vũ, ăn xong con đến gặp ta một chút."
Khương Thanh Vũ không hiểu tại sao cảm xúc của ông nội lại có sự biến đổi nhanh đến thế. Sau khi ăn miếng thịt xông khói cuối cùng cô đỡ Cố Giang đến phòng trà, nơi ông dành thời gian thư giãn mỗi ngày.
Trà mới của năm nay được hãm trong ấm tử sa, chất màu xanh nhạt lan ra trong nước, đúng lúc có ánh nắng rọi tới khiến hương hoa hòa lẫn vị chát nhẹ lan tỏa.
"Thanh Vũ, cháu nói cho ông nghe, có phải thằng nhóc kia lại nói gì với cháu rồi không?"
Cố Giang đương nhiên cũng hy vọng bốn thế hệ trong gia đình được chung sống cùng nhau. Nhưng Khương Thanh Vũ vẫn còn khá trẻ, hơn nữa cửa hàng mà cô hợp tác cùng bạn bè cũng chỉ vừa mới khởi sắc. Bây giờ lại nói đến chuyện sinh con, e là cô cũng sẽ không tự nguyện.
Lão Khương là đồng đội tốt nhất của ông khi còn trẻ, chỉ sinh được một cô con gái. Khương Hoa cả đời cũng một mình nuôi con, nếu Khương Thanh Vũ sống không tốt, đến khi ông chết đi thì sẽ bị linh hồn của đồng đội đánh gãy xương sống mất.
"Không phải đâu ạ."
Nhìn cây ba toong đang bị ông cụ ấn liên tục, trong lòng Khương Thanh Vũ cảm thấy rất ấm áp nên nhanh chóng giải thích.
"Là cháu muốn, thực ra cháu cũng không cần thường xuyên đến cửa hàng, mọi việc đều đã có nhân viên phụ trách lo liệu. Về việc vẽ và viết kịch bản cháu làm ở nhà cũng sẽ không bị chậm trễ, cũng không ảnh hưởng gì đến cơ thể."
"Hơn nữa..." Khương Thanh Vũ cắn môi, liếc mắt về phía sau.
"Đó thực sự là những gì cháu nghĩ."
Cố Giang ngẩn người, một lát sau mới rũ vai thở ra một hơi.
"Cô bé ngoan, thiệt thòi cho cháu rồi."
Khương Thanh Vũ khẽ lắc đầu, "Không, cháu yêu Vân Dực, không có gì là thiệt thòi cả."
Cố Giang không ngờ được khi sinh thời còn có thể chính tai mình nghe được có người nói yêu Cố Vân Dực, vẻ mặt ông không thể tin được nhướng mày.
"Điều này đúng là làm khó cháu rồi, thằng nhóc này như khúc gỗ, có thể có người thích quả thực không dễ dàng."
"..." Nhất thời Khương Thanh Vũ cảm thấy có chút bất lực, nhưng thực ra cũng không thể trách Cố Giang nghĩ vậy. Có thể là những người khác cũng sẽ nghĩ như thế, dù sao thì Cố Vân Dực che giấu cũng rất tốt.
Nhưng dù sao thì Cố Vân Dực cũng là cháu ruột của ông, dáng vẻ khinh thường này, hình như không được hay lắm?
Cố Giang đại khái cũng đã chú ý tới ánh mắt bối rối khó hiểu của Khương Thanh Vũ, trên khuôn mặt nhăn nheo lại mơ hồ hiện lên một sự kiêu ngạo.
"Ba đứa con cháu của ông ấy à, ngoại trừ Chân Chân đầu óc thông minh giống ông ra, hai đứa còn lại chẳng giống ông chút nào. Tiểu Diễm còn tạm được, còn Vân Dực có muốn dạy cũng dạy không nổi, chẳng thừa hưởng được chút gì từ ông hết, còn nhọc lòng ông già này quan tâm đến nó."
Bộ râu của ông cụ rung lên, vẻ mặt vui tươi như chinh phục được đỉnh núi khi còn trẻ, ánh hào quang trong mắt lấp lánh, dường như ông đang hồi tưởng lại những năm tháng huy hoàng thời xưa.
Khóe miệng Khương Thanh Vũ giật giật, cô thầm nghĩ ông nội thật sự là sai hoàn toàn rồi. Người khác thế nào thì cô không biết, nhưng cái dáng vẻ xấu xa kiêu ngạo của Cố Vân Dực khẳng định là được di truyền cách đời*.
(*Di truyền cách đời: Kiểu di truyền từ đời ông sang đời cháu bỏ qua đời bố. Ý là tính cách của cháu giống ông.)
-
Khương Thanh Vũ trò chuyện với Khương Hoa một lúc, tầm mắt cô lại rơi vào trên chiếc hộp sắt.
"Mẹ, trong đó có gì thế?"
Ánh mắt Khương Hoa hơi dao động, bà ấy cất chiếc hộp vào trong ngăn tủ.
"Vài thứ linh tinh thôi."
Ngoài miệng bà ấy nói rất thản nhiên nhưng động tác lại không hề chậm chút nào.
Khương Thanh Vũ cười cười, chắc là bà ấy không muốn nhắc tới chuyện quá khứ trước mặt con gái mình.
Khương Hoa nhìn Khương Thanh Vũ tô màu truyện tranh, lặng yên bước nhẹ ra khỏi phòng.
Gần nửa đêm, Khương Thanh Vũ nhìn Khương Hoa uống thuốc, cô xoa bóp nhẹ nhàng cánh tay bà ấy, đợi Khương Hoa ngủ say rồi mới trở về phòng.
Cô mở vòng bạn bè ra lướt một lúc, vừa lướt qua thì thấy bóng lưng Cố Vân Dực trên tấm ảnh được Trấn Đông đăng tải hai tiếng trước.
Cố Vân Dực đang tăng ca, còn chưa trở về.
Người đàn ông trong ảnh đang đứng trước máy chiếu, một tay đút túi, tay còn lại đặt trên bàn, ánh mắt nghiêm túc nhìn sang một bên.
Anh mặc âu phục và cà vạt nghiêm túc, cổ áo nâng đỡ phía dưới yết hầu, gần xanh trên mu bàn tay nổi lên, lộ ra cảm giác cấm dục trong treo nhưng cũng lạnh lùng xa cách.
Cô nhìn chăm chú vào tấm ảnh này, nhấn tải xuống lưu lại.
"Ta Ta Ta..."
Những giọt nước mưa đập vào kính thủy tinh phát ra âm thanh thuần túy êm đềm.
Cơn mưa đột ngột đổ xuống phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, Khương Thanh Vũ nhìn màn mưa dày đặc lại lâm vào suy nghĩ. Ngay lúc này có một ánh sáng quét qua đôi mắt đen của cô, cô thoáng do dự rồi ngay lập tức chạy xuống lầu.
Cửa phòng vừa mở, tiếng mưa lạnh ầm ầm, chiếc ô tô màu đen đang bật cần gạt nước xuyên qua màn mưa, quay đầu rồi dừng lại trước mặt người đang đứng ở cửa.
Nước mưa lạnh lẽo bắn lên người cô, Khương Thanh Vũ bị cái lạnh làm cho tỉnh táo lại. Cô lấy một chiếc ô từ ngăn tủ sau cửa, mở ra rồi chạy đến trước mặt người đàn ông.
Cố Vân Dực nhìn thấy cô thì mày hơi nhướng lên, ngay khi nước mưa vừa mới chạm vào mái tóc đuôi mày của anh thì đã được tán ô rộng lớn ngăn lại.
"Ra ngoài sao lại mặc ít như vậy."
Anh ôm cô đi vào nhà, mặt mày nhăn nhó, nhưng rất dễ nhận ra sự vui vẻ trong giọng nói anh.
"Lần sau không cần ra đón anh, chỉ cách có mấy bước chân thôi."
Khương Thanh Vũ thu ô lại đặt ở trước cửa, "Có vài bước chân em cũng không muốn anh dính mưa."
Người đàn ông mím môi, sững người vài giây, trong mắt ngập tràn thâm ý sâu nặng.
Đỉnh đầu cô có cảm giác áp lực nặng nề, bầu không khí kỳ lạ bao trùm toàn thân, tựa như sương mù khiến cô không thấy rõ tình ý trong mắt anh.
Anh bế cô lên tầng, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường lớn.
Sau đó anh dùng một tay cởi cà vạt, cúc áo tuột ra để lộ cơ ngực vạm vỡ rộng lớn, ánh mắt nóng bỏng thủy chung không rời khỏi cô.
"Chờ anh một chút."
Cố Vân Dực xua đi không khí lạnh lẽo quanh người cô, khi anh bế cô lên Khương Thanh Vũ chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng ẩm dán lên da thịt cô. Xúc cảm nóng bỏng không ngừng tăng lên khiến cô khó có thể làm ngơ.
Lúc này anh tựa như một con chó lớn đang làm nũng, nhắm mắt mong cầu được vuốt ve.
"Mấy ngày tới anh sẽ ở bên em."
"Xem xét phương án trang hoàng hôn lễ một chút, xem em có muốn bổ sung gì không."
Thấy cô mất tập trung, anh tức giận ngậm lấy vành tai cô, dùng ánh mắt khêu gợi sâu xa nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.