Chương 93: Người đàn ông xa lạ
BẠCH TRẦN
20/08/2024
Chương 93: Người đàn ông xa lạ
Anh dang rộng hai chân cô ra một cách nhẹ nhàng, ánh mắt nóng bỏng của anh dán chặt lên đó. Cô yếu ớt cúi đầu, bị cơ thể anh làm cho sừng sốt.
Cảnh tượng dưới áo choàng tắm khiến cô không nhịn được nuốt nước bọt, tiếng không lớn nhưng vừa đúng lúc Cố Vân Dực nghe được.
Động tác anh dừng lại, rồi khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ. Vật khổng lồ cứng hung hãn chui ra từ áo choàng tắm, cô hiểu rõ uy lực của thứ này nên ánh mắt lập tức lộ ra chút sợ hãi.
Trong người Khương Thanh Vũ có chút háo sắc nên cô đưa tay chạm vào vương miện của anh, Cố Vân Dực lập tức "rít" lên một tiếng, hai hàng lông mày nhăn lại đặc biệt gợi cảm.
Anh nắm lấy hai tay cô, ánh mắt không hề có ý tốt, khóe môi lại kéo lên mang theo tà ý ngập tràn.
"Him..."
Cô nhắm mắt lại khẽ ngẩng đầu lên, ngón chân ngay lập tức duỗi thẳng.
Đầu ngón tay thô ráo đâm vào vực sâu, cô vặn vẹo cơ thể rồi nhẹ nhàng vùng vẫy, thế nhưng cô có cử động như thế nào thì ngón tay vẫn ra vào rất có quy luật, dùng sức va chạm vào điểm nhạy cảm của cô thì nước dịch nóng ẩm tuôn trào.
Anh đỡ vật khổng lồ của mình đưa vào trong cơ thể cô, ngay lúc tiến vào anh liền thỏa mãn thở ra một hơi, những nếp gấp chặt chẽ bên trong không ngừng vây lấy anh, cái miệng nhỏ hé mở như đang cố gắng lấy lòng anh.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, toàn thân đều là cảm giác khô nóng. Đọc Full Tại Truyenfull.io
Hai chân cô bị nâng lên đặt lên vai anh, ngay sau đó nụ hôn đã rơi xuống môi cô.
Tư thế này càng thuận lợi cho anh dùng lực, mỗi một lần lên xuống đều tiến vào trọn vẹn, thân dưới vang lên từng tiếng bọt nước va chạm rõ ràng.
Nước dịch tràn lên chân, bị từng cú va chạm ma sát đến nóng đỏ.
Mọi đồng tác đều dứt khoát và gọn gàng, toàn bộ sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành đều dồn vào eo lưng, hung hăng đầy mạnh vào thân thể mảnh mai trong vòng tay.
Cơ thể cô bị gập thành hai đoạn, mái tóc rối tung dưới những chuyển động điên cuồng của anh, nhiệt khí không ngừng nhấp nhô, tràn ra giữa răng mỗi cô.
"Hir."
Nụ hôn bất ngờ dường như khiến cô nghẹt thở. Anh phá tan rào cản cuối cùng đem toàn bộ nhiệt lượng đầy vào nơi sâu nhất, cô không nhịn được chặt chẽ nhốt kẻ xâm nhập, tựa như chim trời rơi xuống biển sâu, rơi về phía tăm tối nhất.
Bối cảnh hội trường hôn lễ lấy màu trắng làm nền, phối với màu xanh khiến khắp nơi đều tràn ngập ánh sáng, rất phù hợp với thời tiết lúc này ở thủ đô.
"Xin đừng lo lắng, nếu hôm đó trời mưa, chúng ta còn có phương án B."
Người phụ trách đem một chồng bản vẽ khách tới cho Khương Thanh Vũ, giới thiệu cho cô về phương án tiếp khách và bố trí phòng tiệc.
Đối với vấn đề này cô thực sự không để ý lắm, nhưng Cố Vân Dực lại rất kiên quyết, anh có chấp niệm với sự yên tĩnh và dịu dàng của Giang Nam nên muốn tạo ra một thế giới như vậy ở thủ đô.
Cuối cùng anh còn bổ sung thêm rất nhiều thứ, chính là một số hoa cỏ đặc thù của miền nam, còn yêu cầu buổi tối trước hôn lễ mới được vận chuyển đến.
Sau khi xử lý xong và về đến nhà thì cũng đã gần trưa, Khương Thanh Vũ vẫn còn bản vẽ phải làm. Cố Vân Dực cũng ở nhà xử lý công việc, hai người một trái một phải lại vô cùng hài hòa.
Khi dì Lý mang hoa quả tới còn có chút ngạc nhiên trước quyết tâm của hai người, đôi vợ chồng sắp cưới không những không mệt mỏi vì tiệc cưới mà ngược lại còn cùng nhau làm việc, không thể không nói ông Cố quản lý gia đình rất tốt.
Đột nhiên bả vai bị đè lên, ghế dựa của Khương Thanh Vũ cũng bị xoay tròn, sau đó cô mất thăng bằng bị một bàn tay to lớn kéo về phía anh.
"Có nơi nào mà em muốn đi không?" Đọc Full Tại Truyenfull.io
Cửa sổ báo cáo được ấn xuống, trang web đang trên trình duyệt ở màn hình là những danh thắng phù hợp cho tuần trăng mật.
"Không phải bây giờ, chờ khi nào em muốn đi thì sẽ đi."
Cố Vân Dực xoa đầu cô, dặn cô đừng suy nghĩ quá nhiều.
Với tình trạng cơ thể của Khương Hoa hiện tại, đương nhiên bọn họ sẽ không thể rời đi quá lâu.
Non sông tươi đẹp trong mắt Khương Thanh Vũ đều trở nên ảm đạm thiếu màu sắc, cô nhìn màn hình, lại kéo cửa sổ về phía trước.
"Em có thể đi đến Kim Tự Tháp không?"
"Được."
Cố Vân Dực đã sớm biết Khương Thanh Vũ có lẽ sẽ không thích những nơi như biển Aegean ở Paris, anh không tỏ ra ngạc nhiên lắm, cũng không phản đối quyết định của cô.
Khương Thanh Vũ nhìn chằm chằm sau gáy anh, được một lúc thì bỗng nhiên bật cười.
Cố Vân Dực nghi ngờ nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang cười của cô.
"Chuyện gì vậy?"
"Đùa anh thôi, làm gì có tuần trăng mật nào lại đi ngắm xác ướp chứ." Khương Thanh Vũ không chút do dự đóng cửa sổ, gõ vài chữ.
"Province?"
"Ùm."
Ánh mắt Khương Thanh Vũ sáng ngời nhìn anh dường như có ẩn ý gì đó.
"Thỉnh thoảng em cũng muốn thay đổi phong cách vẽ tranh của mình."
Một cơn mưa đổ xuống khiến nhiệt độ giảm mạnh, nhưng cũng may là đến ngày cuối tháng thì trời nắng. Bước tới tháng năm, cuối cùng thì Khương Thanh Vũ cũng cởi bỏ áo khoác, thay sang váy áo để khoe chân.
Bắc Kinh đúng là rất lạnh, dù đã là mùa xuân nhưng gió vẫn lạnh thấu xương.
Cô nhìn lên bầu trời trong xanh, áng mây vẫn thong thả trôi trong đáy mắt, phản chiếu màu xanh trắng trong trẻo.
Ngày mưa hôm đó Khương Hoa đột nhiên ngất xỉu, tâm trạng của mọi người cũng theo nhiệt độ sa sút và giảm xuống. Cô run rẩy mặc áo khoác của Cố Vân Dực đứng trên hành lang bệnh viện, sợ rằng khi bác sĩ bước ra sau khi đèn tắt sẽ báo cho cô tin xấu.
May mắn thay, Khương Hoa đã tỉnh lại. Đọc Full Tại Truyenfull.io
Khương Thanh Vũ ngắm mấy trong chốc lát, gió dần lắng xuống. Những chiếc lá dường như không hài lòng với những suy nghĩ miên man của cô, dùng chút sức lực cuối cùng rơi tới vai cô. Cô bàng hoàng nhớ lại mục đích từ bệnh viện về nhà.
Chuyện này đúng là có chút xấu hổ, cô lặng lẽ đi vào phòng Khương Hoa, không muốn dì Lý và Dương Huệ nhìn thấy.
Gian phòng Khương Hoa đang ở là nơi có ánh sáng tốt nhất, mọi nơi trong phòng đều được chiếu sáng, có thể nhìn thấy mọi thứ.
Cô mở ngăn tủ ra, trong ngăn kéo ở tầng hai có chiếc hộp sắt cô thấy ngày đó được bỏ vào, Khương Hoa đột ngột ngất xỉu, thậm chí còn chưa kịp khóa nó lại.
Hẳn là có điều gì đó cực kỳ quan trọng, mới có thể không rời tay.
Hộp không lớn, cũng rất nhẹ. Cô mở nắp ra, quả nhiên bên trong có một bức ảnh chụp, người đàn ông xa lạ mặc quân trang nhìn thẳng vào ống kính, dường nhưng đang nhìn thẳng vào cô.
Anh dang rộng hai chân cô ra một cách nhẹ nhàng, ánh mắt nóng bỏng của anh dán chặt lên đó. Cô yếu ớt cúi đầu, bị cơ thể anh làm cho sừng sốt.
Cảnh tượng dưới áo choàng tắm khiến cô không nhịn được nuốt nước bọt, tiếng không lớn nhưng vừa đúng lúc Cố Vân Dực nghe được.
Động tác anh dừng lại, rồi khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ. Vật khổng lồ cứng hung hãn chui ra từ áo choàng tắm, cô hiểu rõ uy lực của thứ này nên ánh mắt lập tức lộ ra chút sợ hãi.
Trong người Khương Thanh Vũ có chút háo sắc nên cô đưa tay chạm vào vương miện của anh, Cố Vân Dực lập tức "rít" lên một tiếng, hai hàng lông mày nhăn lại đặc biệt gợi cảm.
Anh nắm lấy hai tay cô, ánh mắt không hề có ý tốt, khóe môi lại kéo lên mang theo tà ý ngập tràn.
"Him..."
Cô nhắm mắt lại khẽ ngẩng đầu lên, ngón chân ngay lập tức duỗi thẳng.
Đầu ngón tay thô ráo đâm vào vực sâu, cô vặn vẹo cơ thể rồi nhẹ nhàng vùng vẫy, thế nhưng cô có cử động như thế nào thì ngón tay vẫn ra vào rất có quy luật, dùng sức va chạm vào điểm nhạy cảm của cô thì nước dịch nóng ẩm tuôn trào.
Anh đỡ vật khổng lồ của mình đưa vào trong cơ thể cô, ngay lúc tiến vào anh liền thỏa mãn thở ra một hơi, những nếp gấp chặt chẽ bên trong không ngừng vây lấy anh, cái miệng nhỏ hé mở như đang cố gắng lấy lòng anh.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, toàn thân đều là cảm giác khô nóng. Đọc Full Tại Truyenfull.io
Hai chân cô bị nâng lên đặt lên vai anh, ngay sau đó nụ hôn đã rơi xuống môi cô.
Tư thế này càng thuận lợi cho anh dùng lực, mỗi một lần lên xuống đều tiến vào trọn vẹn, thân dưới vang lên từng tiếng bọt nước va chạm rõ ràng.
Nước dịch tràn lên chân, bị từng cú va chạm ma sát đến nóng đỏ.
Mọi đồng tác đều dứt khoát và gọn gàng, toàn bộ sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành đều dồn vào eo lưng, hung hăng đầy mạnh vào thân thể mảnh mai trong vòng tay.
Cơ thể cô bị gập thành hai đoạn, mái tóc rối tung dưới những chuyển động điên cuồng của anh, nhiệt khí không ngừng nhấp nhô, tràn ra giữa răng mỗi cô.
"Hir."
Nụ hôn bất ngờ dường như khiến cô nghẹt thở. Anh phá tan rào cản cuối cùng đem toàn bộ nhiệt lượng đầy vào nơi sâu nhất, cô không nhịn được chặt chẽ nhốt kẻ xâm nhập, tựa như chim trời rơi xuống biển sâu, rơi về phía tăm tối nhất.
Bối cảnh hội trường hôn lễ lấy màu trắng làm nền, phối với màu xanh khiến khắp nơi đều tràn ngập ánh sáng, rất phù hợp với thời tiết lúc này ở thủ đô.
"Xin đừng lo lắng, nếu hôm đó trời mưa, chúng ta còn có phương án B."
Người phụ trách đem một chồng bản vẽ khách tới cho Khương Thanh Vũ, giới thiệu cho cô về phương án tiếp khách và bố trí phòng tiệc.
Đối với vấn đề này cô thực sự không để ý lắm, nhưng Cố Vân Dực lại rất kiên quyết, anh có chấp niệm với sự yên tĩnh và dịu dàng của Giang Nam nên muốn tạo ra một thế giới như vậy ở thủ đô.
Cuối cùng anh còn bổ sung thêm rất nhiều thứ, chính là một số hoa cỏ đặc thù của miền nam, còn yêu cầu buổi tối trước hôn lễ mới được vận chuyển đến.
Sau khi xử lý xong và về đến nhà thì cũng đã gần trưa, Khương Thanh Vũ vẫn còn bản vẽ phải làm. Cố Vân Dực cũng ở nhà xử lý công việc, hai người một trái một phải lại vô cùng hài hòa.
Khi dì Lý mang hoa quả tới còn có chút ngạc nhiên trước quyết tâm của hai người, đôi vợ chồng sắp cưới không những không mệt mỏi vì tiệc cưới mà ngược lại còn cùng nhau làm việc, không thể không nói ông Cố quản lý gia đình rất tốt.
Đột nhiên bả vai bị đè lên, ghế dựa của Khương Thanh Vũ cũng bị xoay tròn, sau đó cô mất thăng bằng bị một bàn tay to lớn kéo về phía anh.
"Có nơi nào mà em muốn đi không?" Đọc Full Tại Truyenfull.io
Cửa sổ báo cáo được ấn xuống, trang web đang trên trình duyệt ở màn hình là những danh thắng phù hợp cho tuần trăng mật.
"Không phải bây giờ, chờ khi nào em muốn đi thì sẽ đi."
Cố Vân Dực xoa đầu cô, dặn cô đừng suy nghĩ quá nhiều.
Với tình trạng cơ thể của Khương Hoa hiện tại, đương nhiên bọn họ sẽ không thể rời đi quá lâu.
Non sông tươi đẹp trong mắt Khương Thanh Vũ đều trở nên ảm đạm thiếu màu sắc, cô nhìn màn hình, lại kéo cửa sổ về phía trước.
"Em có thể đi đến Kim Tự Tháp không?"
"Được."
Cố Vân Dực đã sớm biết Khương Thanh Vũ có lẽ sẽ không thích những nơi như biển Aegean ở Paris, anh không tỏ ra ngạc nhiên lắm, cũng không phản đối quyết định của cô.
Khương Thanh Vũ nhìn chằm chằm sau gáy anh, được một lúc thì bỗng nhiên bật cười.
Cố Vân Dực nghi ngờ nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang cười của cô.
"Chuyện gì vậy?"
"Đùa anh thôi, làm gì có tuần trăng mật nào lại đi ngắm xác ướp chứ." Khương Thanh Vũ không chút do dự đóng cửa sổ, gõ vài chữ.
"Province?"
"Ùm."
Ánh mắt Khương Thanh Vũ sáng ngời nhìn anh dường như có ẩn ý gì đó.
"Thỉnh thoảng em cũng muốn thay đổi phong cách vẽ tranh của mình."
Một cơn mưa đổ xuống khiến nhiệt độ giảm mạnh, nhưng cũng may là đến ngày cuối tháng thì trời nắng. Bước tới tháng năm, cuối cùng thì Khương Thanh Vũ cũng cởi bỏ áo khoác, thay sang váy áo để khoe chân.
Bắc Kinh đúng là rất lạnh, dù đã là mùa xuân nhưng gió vẫn lạnh thấu xương.
Cô nhìn lên bầu trời trong xanh, áng mây vẫn thong thả trôi trong đáy mắt, phản chiếu màu xanh trắng trong trẻo.
Ngày mưa hôm đó Khương Hoa đột nhiên ngất xỉu, tâm trạng của mọi người cũng theo nhiệt độ sa sút và giảm xuống. Cô run rẩy mặc áo khoác của Cố Vân Dực đứng trên hành lang bệnh viện, sợ rằng khi bác sĩ bước ra sau khi đèn tắt sẽ báo cho cô tin xấu.
May mắn thay, Khương Hoa đã tỉnh lại. Đọc Full Tại Truyenfull.io
Khương Thanh Vũ ngắm mấy trong chốc lát, gió dần lắng xuống. Những chiếc lá dường như không hài lòng với những suy nghĩ miên man của cô, dùng chút sức lực cuối cùng rơi tới vai cô. Cô bàng hoàng nhớ lại mục đích từ bệnh viện về nhà.
Chuyện này đúng là có chút xấu hổ, cô lặng lẽ đi vào phòng Khương Hoa, không muốn dì Lý và Dương Huệ nhìn thấy.
Gian phòng Khương Hoa đang ở là nơi có ánh sáng tốt nhất, mọi nơi trong phòng đều được chiếu sáng, có thể nhìn thấy mọi thứ.
Cô mở ngăn tủ ra, trong ngăn kéo ở tầng hai có chiếc hộp sắt cô thấy ngày đó được bỏ vào, Khương Hoa đột ngột ngất xỉu, thậm chí còn chưa kịp khóa nó lại.
Hẳn là có điều gì đó cực kỳ quan trọng, mới có thể không rời tay.
Hộp không lớn, cũng rất nhẹ. Cô mở nắp ra, quả nhiên bên trong có một bức ảnh chụp, người đàn ông xa lạ mặc quân trang nhìn thẳng vào ống kính, dường nhưng đang nhìn thẳng vào cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.