Chương 20: Vụ Án Mất Tích
Huyễn Mộng Liệp Nhân
04/07/2022
****
Một giờ chiều, gió thổi ấm áp, Ôn Văn mặc áo gió đen từ trên xe taxi bước xuống, đi tới trước một ngôi biệt thự, đây chính là nơi ở của người phụ nữ đã gọi điện thoại trước đó.
Mặc dù không phải vụ án siêu nhiên nhưng Ôn Văn vẫn quyết định tiếp nhận vụ án này... bởi vì... người nhà này có tiền.
Nam chủ nhân gia đình này là Wilson tiên sinh, là ông trùm khai thác mỏ ở khu Ai Phi, gia đình sở hữu mỏ, đương nhiên không thiếu tiền.
Một năm trước bọn họ dạo chơi ở các thành phố lớn ở khu Hoa Phủ rồi dính vào một vụ án phiền phức, Ôn Văn đã giúp đỡ bọn họ giải quyết, vì thế hai bên cũng coi như là có quen biết.
Hiện giờ bọn họ đang định cư ở thành phố Phù Dung Hà, muốn hưởng thụ an tĩnh và hạnh phúc ở nơi này.
Nói tới định cư, từ hơn một trăm năm trước, khi liên bang không có khái niệm quốc gia mà chia ra thành mười khu lớn khác nhau.
Theo thứ tự nơi Ôn Văn đang ở, người da vàng chiếm phần lớn khu Hoa Phủ, khu Gấu Trắng có số lượng dân cư thưa thớt nhưng rất nhanh nhẹn dũng mãnh, khu Mỹ Gia với nền kinh tế phát đạt, khu Úc Đại có rất nhiều loài động vật quý hiếm, khu Ai Phi chuyên khai thác quặng mỏ...
Tổng cộng có mười khu lớn, công dân liên bang có thể ở bất kỳ nơi nào, vì thế mặc dù khu Hoa Phủ chiếm phần lớn là người da vàng nhưng những chủng tộc khác cũng không ít.
Không thể nào vứt bỏ nghề kiếm cơm của mình, nhất là khi gia chủ là hộ nhà giàu như Wilson, vì thế Ôn Văn đi tới nhấn chuông cửa biệt thự.
Một lát sau, một người phụ nữ trung niên ra ngoài mở cửa, mời Ôn Văn vào trong, anh thuận lợi gặp được vợ của Wilson, quý bà Melissa.
Melissa là một người phụ nữ có làn da đen và mái tóc xoăn, với thẩm mỹ của khu Hoa Phủ thì không coi là mỹ nữ, nhưng ở khu Ai Phi thì hơn phân nửa dân cư đều là diện mạo như vậy, xem ra ở đó như vậy là rất đẹp.
"Bà Wilson, bà nói chồng mình mất tích, vậy bà đã báo cảnh sát chưa?" Ôn Văn lấy ra một quyển sổ nhỏ, vừa ghi chú lại vừa hỏi.
"Đã báo cảnh sát được hai ngày rồi, bọn họ nói là đang cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả, hơn nữa có một số việc không thể nói rõ trong điện thoại, tôi không muốn để cảnh sát biết, chỉ có anh có thể giúp tôi." Melissa lau nước mắt nói.
Ôn Văn bĩu môi, gì mà chỉ có tôi mới có thể giúp đỡ chứ, vậy sao bà báo cảnh sát hai ngày rồi mới chịu tìm tới tôi, hai ngày trôi qua, rất nhiều manh mối không dễ tìm nữa.
"Được rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, trước khi ông Wilson mất tích có chuyện gì khác thường không?"
Khó chịu thì khó chịu nhưng Ôn Văn vẫn tiếp nhận ủy thác, hiện giờ năng lực của anh đã mạnh hơn trước rất nhiều, cho dù qua vài ngày thì anh vẫn nắm chắc mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Bà Wilson có chút do dự, sau đó nói với Ôn Văn: "Trước khi anh ấy thì không có gì khác thường cả, chính là lúc đi ảnh có để lại một đoạn ghi âm."
Ôn Văn sờ cằm, để lại ghi âm, tức là tự mình rời đi sao?
"Đưa đoạn ghi âm cho tôi nghe thử."
Bà Wilson bảo người giúp việc tránh đi một chút, sau đó lấy ra một cái máy ghi âm, mở ra.
"Melissa, anh phải đi ra ngoài một đoạn thời gian, em không cần lo lắng."
Ôn Văn nhạy bén chú ý tới trong đoạn ghi âm có tiếng va chạm kịch liệt, Wilson bị người ta bức ép nói ra những lời này sao?
"Chết tiệc, mày đừng có lộn xộn! Hãy nghe anh nói, chuyện anh rời đi em đừng nói với ai, anh có chút vấn đề nhưng không bao lâu nữa sẽ tốt thôi."
Trong lúc mơ hồ có âm thanh kim loại va chạm truyền tới.
Ôn Văn nhướng mày, xem ra không phải bị bức ép, người bị bức ép sẽ không có giọng điệu cứng rắn như vậy.
"Trời ạ, làm sao có thể lấy thứ này xuống đây chứ..." Âm thanh của câu cuối cùng rất nhỏ, có vẻ Wilson đã đi xa.
Nghe đoạn ghi âm xong, Ôn Văn cảm thấy hứng thú, có khả năng đây không phải một vụ mất tích đơn giản.
"Đoạn ghi âm này tìm được ở đâu?"
"Trong phòng sách của chồng tôi, nơi đó rất lộn xộn, có phải anh ấy bị bắt cóc không?" Melissa khẩn trương hỏi.
Ôn Văn lắc đầu nói: "Bây giờ vẫn chưa thể khẳng định, dẫn tôi tới phòng sách của chồng bà xem một chút, nói không chừng tôi có thể tìm được chút manh mối."
Tới phòng sách, quả nhiên giống như lời bà Wilson đã nói, một mảnh hỗn loạn, so với bị lũ trộm cướp ghé thăm còn thảm khốc hơn, có nhiều nơi giống như bị rìu chặt.
"Cảnh sát có tới đây không?" Đeo găng tay cao su vào, Ôn Văn bắt đầu tra xét phòng sách.
"Có." Melissa cẩn thận quan sát Ôn Văn: "Có ảnh hưởng gì không?"
"Nhiều manh mối có giá trị có khả năng bị phá hỏng, nhưng không quan trọng, bà ra ngoài trước đi, tôi cần ở đây tra xét một chút."
Bình thường Ôn Văn sẽ mượn lý do này để yêu cầu tăng tiền công, nhưng hiện giờ tâm tư của anh không nằm ở đây, anh phát hiện được một vài thứ thú vị.
Dấu vết hư hại trong căn phòng này rất kỳ quái, không giống đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó, cũng không giống đánh nhau kịch liệt, nó giống thuần túy phá hỏng thì đúng hơn.
Loại phá hỏng này giống như trong nhà có nuôi thú cưng nhưng vì buồn chán mà nó thích cắn cái này xé cái kia vậy, không hề có quy luật và nguyên nhân vào cả, chỉ là quy mô khác nhau mà thôi.
Ôn Văn dùng tay chạm vào vết bị rìu chặt, con ngươi có chút co rút.
Thứ bị chặt là kệ sách, chuyện này cũng không kỳ quái, bản thân thứ này vốn đã không chịu được lực chém mạnh.
Thế nhưng phần tiếp nối của các tấm ván gỗ được cố định lại bằng đinh thép, và nó cũng giống như ván gỗ, có vết cắt rất chỉnh tề!
Người bình thường dùng rìu chém không thể nào làm được như vậy!
Có dùng cưa điện cũng không được!
Kết hợp những dấu vết này, cộng thêm Wilson nói có thứ gì đó bám dính vào trên người mình, Ôn Văn có thể kết luận đây là một vụ án siêu nhiên!
Tìm được manh mối về sự kiện siêu nhiên làm Ôn Văn có chút hưng phấn.
Dựa vào tin tức của Hiệp Hội Thợ Săn, có thể tìm được không ít manh mối về các vụ án siêu nhiên, nhưng những vụ án này đều nằm trong tầm giám sát của Hiệp Hội Thợ Săn, Ôn Văn xử lý thì đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là xử lý xong thi thể biến mất thì sẽ có chuyện, cho dù chỉ là có khả năng thì Ôn Văn cũng không muốn mạo hiểm.
Cho nên đây chính là một vụ án siêu nhiên chỉ có một mình anh biết, anh hoàn toàn có thể thu thứ đang bám trên người Wilson vào trong trạm thu nhận, sau đó thu hoạch được năng lực của nó!
"Xác định là vụ án siêu nhiên, chuyện cũng dễ giải thích hơn, có thứ gì đó đang bám vào người Wilson, nhưng nó và Wilson là hai người tách biệt, hai cá thể, không thể khống chế lẫn nhau...
Wilson lo lắng dáng vẻ của mình bị người khác nhìn thấy nên đã ra ngoài tránh né một chút...
Như vậy, thứ bám vào người ông ta rốt cuộc là gì?"
Ôn Văn tìm kiếm trong phòng, sau đó tìm được một cái hộp gỗ trống rỗng bị mở ra, bên trong hợp có vết cắt sắt bén, giống với vết chặt chém trong phòng sách.
Ôn Văn tìm bà Wilson hỏi: "Xin hỏi trong chiếc hộp này chứa món đồ gì vậy?"
Melissa quan sát một hồi, có chút không xác định nói: "Cái này hình như là một vật sưu tầm mà ảnh mang về từ khu Ai Phi, là một đôi cánh kim loại đào được từ trong hầm mỏ, ảnh cảm thấy công nghệ của nó rất tinh xảo nên đã đem về nhà."
Ánh mắt Ôn Văn sáng lên, chính là nó!
[hết chương 20: ]
Một giờ chiều, gió thổi ấm áp, Ôn Văn mặc áo gió đen từ trên xe taxi bước xuống, đi tới trước một ngôi biệt thự, đây chính là nơi ở của người phụ nữ đã gọi điện thoại trước đó.
Mặc dù không phải vụ án siêu nhiên nhưng Ôn Văn vẫn quyết định tiếp nhận vụ án này... bởi vì... người nhà này có tiền.
Nam chủ nhân gia đình này là Wilson tiên sinh, là ông trùm khai thác mỏ ở khu Ai Phi, gia đình sở hữu mỏ, đương nhiên không thiếu tiền.
Một năm trước bọn họ dạo chơi ở các thành phố lớn ở khu Hoa Phủ rồi dính vào một vụ án phiền phức, Ôn Văn đã giúp đỡ bọn họ giải quyết, vì thế hai bên cũng coi như là có quen biết.
Hiện giờ bọn họ đang định cư ở thành phố Phù Dung Hà, muốn hưởng thụ an tĩnh và hạnh phúc ở nơi này.
Nói tới định cư, từ hơn một trăm năm trước, khi liên bang không có khái niệm quốc gia mà chia ra thành mười khu lớn khác nhau.
Theo thứ tự nơi Ôn Văn đang ở, người da vàng chiếm phần lớn khu Hoa Phủ, khu Gấu Trắng có số lượng dân cư thưa thớt nhưng rất nhanh nhẹn dũng mãnh, khu Mỹ Gia với nền kinh tế phát đạt, khu Úc Đại có rất nhiều loài động vật quý hiếm, khu Ai Phi chuyên khai thác quặng mỏ...
Tổng cộng có mười khu lớn, công dân liên bang có thể ở bất kỳ nơi nào, vì thế mặc dù khu Hoa Phủ chiếm phần lớn là người da vàng nhưng những chủng tộc khác cũng không ít.
Không thể nào vứt bỏ nghề kiếm cơm của mình, nhất là khi gia chủ là hộ nhà giàu như Wilson, vì thế Ôn Văn đi tới nhấn chuông cửa biệt thự.
Một lát sau, một người phụ nữ trung niên ra ngoài mở cửa, mời Ôn Văn vào trong, anh thuận lợi gặp được vợ của Wilson, quý bà Melissa.
Melissa là một người phụ nữ có làn da đen và mái tóc xoăn, với thẩm mỹ của khu Hoa Phủ thì không coi là mỹ nữ, nhưng ở khu Ai Phi thì hơn phân nửa dân cư đều là diện mạo như vậy, xem ra ở đó như vậy là rất đẹp.
"Bà Wilson, bà nói chồng mình mất tích, vậy bà đã báo cảnh sát chưa?" Ôn Văn lấy ra một quyển sổ nhỏ, vừa ghi chú lại vừa hỏi.
"Đã báo cảnh sát được hai ngày rồi, bọn họ nói là đang cố gắng tìm kiếm, nhưng vẫn không có kết quả, hơn nữa có một số việc không thể nói rõ trong điện thoại, tôi không muốn để cảnh sát biết, chỉ có anh có thể giúp tôi." Melissa lau nước mắt nói.
Ôn Văn bĩu môi, gì mà chỉ có tôi mới có thể giúp đỡ chứ, vậy sao bà báo cảnh sát hai ngày rồi mới chịu tìm tới tôi, hai ngày trôi qua, rất nhiều manh mối không dễ tìm nữa.
"Được rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, trước khi ông Wilson mất tích có chuyện gì khác thường không?"
Khó chịu thì khó chịu nhưng Ôn Văn vẫn tiếp nhận ủy thác, hiện giờ năng lực của anh đã mạnh hơn trước rất nhiều, cho dù qua vài ngày thì anh vẫn nắm chắc mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Bà Wilson có chút do dự, sau đó nói với Ôn Văn: "Trước khi anh ấy thì không có gì khác thường cả, chính là lúc đi ảnh có để lại một đoạn ghi âm."
Ôn Văn sờ cằm, để lại ghi âm, tức là tự mình rời đi sao?
"Đưa đoạn ghi âm cho tôi nghe thử."
Bà Wilson bảo người giúp việc tránh đi một chút, sau đó lấy ra một cái máy ghi âm, mở ra.
"Melissa, anh phải đi ra ngoài một đoạn thời gian, em không cần lo lắng."
Ôn Văn nhạy bén chú ý tới trong đoạn ghi âm có tiếng va chạm kịch liệt, Wilson bị người ta bức ép nói ra những lời này sao?
"Chết tiệc, mày đừng có lộn xộn! Hãy nghe anh nói, chuyện anh rời đi em đừng nói với ai, anh có chút vấn đề nhưng không bao lâu nữa sẽ tốt thôi."
Trong lúc mơ hồ có âm thanh kim loại va chạm truyền tới.
Ôn Văn nhướng mày, xem ra không phải bị bức ép, người bị bức ép sẽ không có giọng điệu cứng rắn như vậy.
"Trời ạ, làm sao có thể lấy thứ này xuống đây chứ..." Âm thanh của câu cuối cùng rất nhỏ, có vẻ Wilson đã đi xa.
Nghe đoạn ghi âm xong, Ôn Văn cảm thấy hứng thú, có khả năng đây không phải một vụ mất tích đơn giản.
"Đoạn ghi âm này tìm được ở đâu?"
"Trong phòng sách của chồng tôi, nơi đó rất lộn xộn, có phải anh ấy bị bắt cóc không?" Melissa khẩn trương hỏi.
Ôn Văn lắc đầu nói: "Bây giờ vẫn chưa thể khẳng định, dẫn tôi tới phòng sách của chồng bà xem một chút, nói không chừng tôi có thể tìm được chút manh mối."
Tới phòng sách, quả nhiên giống như lời bà Wilson đã nói, một mảnh hỗn loạn, so với bị lũ trộm cướp ghé thăm còn thảm khốc hơn, có nhiều nơi giống như bị rìu chặt.
"Cảnh sát có tới đây không?" Đeo găng tay cao su vào, Ôn Văn bắt đầu tra xét phòng sách.
"Có." Melissa cẩn thận quan sát Ôn Văn: "Có ảnh hưởng gì không?"
"Nhiều manh mối có giá trị có khả năng bị phá hỏng, nhưng không quan trọng, bà ra ngoài trước đi, tôi cần ở đây tra xét một chút."
Bình thường Ôn Văn sẽ mượn lý do này để yêu cầu tăng tiền công, nhưng hiện giờ tâm tư của anh không nằm ở đây, anh phát hiện được một vài thứ thú vị.
Dấu vết hư hại trong căn phòng này rất kỳ quái, không giống đang cố gắng tìm kiếm thứ gì đó, cũng không giống đánh nhau kịch liệt, nó giống thuần túy phá hỏng thì đúng hơn.
Loại phá hỏng này giống như trong nhà có nuôi thú cưng nhưng vì buồn chán mà nó thích cắn cái này xé cái kia vậy, không hề có quy luật và nguyên nhân vào cả, chỉ là quy mô khác nhau mà thôi.
Ôn Văn dùng tay chạm vào vết bị rìu chặt, con ngươi có chút co rút.
Thứ bị chặt là kệ sách, chuyện này cũng không kỳ quái, bản thân thứ này vốn đã không chịu được lực chém mạnh.
Thế nhưng phần tiếp nối của các tấm ván gỗ được cố định lại bằng đinh thép, và nó cũng giống như ván gỗ, có vết cắt rất chỉnh tề!
Người bình thường dùng rìu chém không thể nào làm được như vậy!
Có dùng cưa điện cũng không được!
Kết hợp những dấu vết này, cộng thêm Wilson nói có thứ gì đó bám dính vào trên người mình, Ôn Văn có thể kết luận đây là một vụ án siêu nhiên!
Tìm được manh mối về sự kiện siêu nhiên làm Ôn Văn có chút hưng phấn.
Dựa vào tin tức của Hiệp Hội Thợ Săn, có thể tìm được không ít manh mối về các vụ án siêu nhiên, nhưng những vụ án này đều nằm trong tầm giám sát của Hiệp Hội Thợ Săn, Ôn Văn xử lý thì đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là xử lý xong thi thể biến mất thì sẽ có chuyện, cho dù chỉ là có khả năng thì Ôn Văn cũng không muốn mạo hiểm.
Cho nên đây chính là một vụ án siêu nhiên chỉ có một mình anh biết, anh hoàn toàn có thể thu thứ đang bám trên người Wilson vào trong trạm thu nhận, sau đó thu hoạch được năng lực của nó!
"Xác định là vụ án siêu nhiên, chuyện cũng dễ giải thích hơn, có thứ gì đó đang bám vào người Wilson, nhưng nó và Wilson là hai người tách biệt, hai cá thể, không thể khống chế lẫn nhau...
Wilson lo lắng dáng vẻ của mình bị người khác nhìn thấy nên đã ra ngoài tránh né một chút...
Như vậy, thứ bám vào người ông ta rốt cuộc là gì?"
Ôn Văn tìm kiếm trong phòng, sau đó tìm được một cái hộp gỗ trống rỗng bị mở ra, bên trong hợp có vết cắt sắt bén, giống với vết chặt chém trong phòng sách.
Ôn Văn tìm bà Wilson hỏi: "Xin hỏi trong chiếc hộp này chứa món đồ gì vậy?"
Melissa quan sát một hồi, có chút không xác định nói: "Cái này hình như là một vật sưu tầm mà ảnh mang về từ khu Ai Phi, là một đôi cánh kim loại đào được từ trong hầm mỏ, ảnh cảm thấy công nghệ của nó rất tinh xảo nên đã đem về nhà."
Ánh mắt Ôn Văn sáng lên, chính là nó!
[hết chương 20: ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.