Chương 21: Wilson & Đường Hầm Dưới Lòng Đất
Huyễn Mộng Liệp Nhân
09/07/2022
****
Xác nhận mục tiêu, ông Wilson và một đôi cánh kim loại!
"Cái hộp gỗ này tôi cần dùng, tôi sẽ cố hết sức tìm chồng bà, nhưng không dám đảm bảo nhất định tìm đươc." Ôn Văn ôm hộp gỗ, rời khỏi biệt thự.
"Hi vọng anh tìm được chồng tôi, không có anh ấy thì cái nhà này phải làm sao bây giờ."
Melissa nắm tay Ôn Văn, đau buồn nói, đồng thời nhét một phong bì vào tay anh. Ôn Văn bóp nhẹ một cái, cảm nhận độ dày của nó, sau đó lại càng cam đoan thành khẩn hơn.
Đi trên đường, Ôn Văn lôi ra một cái cái áo ba lỗ, là quần áo có mùi của Wilson, nó có thể giúp Ôn Văn tìm ra Wilson.
Kỳ thực mùi trên quần lót sẽ nồng hơn một chút... nhưng Ôn Văn không muốn cầm một cái quần lót của một người đàn ông khác đứng hít hít ngửi ngửi ở trên đường.
Sau đó anh cũng ngửi cái hộp gỗ kia, loại gỗ này có mùi hương rất đặc biệt, đôi cánh được đặt ở bên trong có lẽ cũng bị dính mùi hương này.
"Có hai loại mùi hương này, mặc dù không thể trực tiếp tìm ra ông ta nhưng ít nhất cũng có thể xác định phương hướng, bớt được không ít chuyện."
Trước đó cố gắng rèn luyện khứu giác rốt cuộc cũng có đất dụng võ, Ôn Văn chọn một phương hướng bắt đầu đuổi theo, đi được một khoảng thì mùi đột nhiên biến mất.
"Kế tiếp, phải dựa vào biện pháp cũ để tìm người rồi."
Liếc nhìn một vòng xung quanh, Ôn Văn tìm kiếm một cửa hàng rồi tiến vào, trước khi trở thành người siêu năng thì anh chính là thám tử, chuyện tìm người này mặc dù không phải chuyên gia nhưng vẫn có thể làm được.
Tìm một người có nhận dạng rõ ràng như vậy, đối với Ôn Văn không phải là chuyện gì khó khăn.
Lần theo các manh mối, tới ban đêm thì Ôn Văn tìm được một phòng khám bệnh dưới tầng hầm.
Theo tin tức thăm dò được, phòng khám này chuyên nhận những vụ làm ăn không thể lộ ra ánh sáng, xã hội đen và những tên tội phạm bị cảnh sát truy nã ở thành phố Phù Dung Hà khi bị thương rất thích tới đây.
Ôn Văn gõ cửa nhưng không có người đáp lại, con ngươi anh có chút co rút, bởi vì anh ngửi thấy mùi máu tươi, còn có mùi thi thể nhân loại thối rữa!
Anh tung một cước đá cửa, cảnh tượng ở bên trong phòng khám bệnh này khẳng định chính là một tràng tu la!
...
Trong một con đường dưới lòng đất, Wilson vóc người tráng kiện mặc quần áo bó chặt co rúm ở trong góc, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Trên bộ quần áo cũ của ông dính đầy máu tươi, bộ quần áo đang mặc trên người hiển nhiên là của ông chủ phòng khám bệnh dưới tầng hầm, vì thế mới không vừa kích cỡ như vậy.
Wilson tự lầm bầm: "Tuy tao không biết mày có nghe hiểu hay không, nhưng mày có thể đừng tự ý hành động không vậy, nếu mày không muốn rời khỏi người tao thì nghe tao đi, được không?"
Phía sau không truyền tới tiếng đáp lại nào, nhưng cảm xúc lạnh như băng lại rất chân thật, những chuyện trải qua suốt mấy ngày nay thật sự là quá điên cuồng đối với Wilson.
Nói thật, ông cũng không biết có phải mình đã điên rồi hay không.
Ở bên dưới lớp áo khoác nhô lên một cục to, làm ông thoạt nhìn giống như một kẻ bị gù lưng, hơn nữa còn là tình trạng rất nghiêm trọng.
Nhưng chỉ có bản thân Wilson biết sau lưng mình là một cái cánh thép, sải rộng ra thì phỏng chừng phải rộng tới bốn mét!
Đôi cánh này là ông mua lại từ vị tù trưởng của bộ lạc thổ dân ở khu Ai Phi, là thánh vật được bộ lạc kia thờ cúng.
Nhưng người tù trưởng kia không nói cho tộc nhân của mình biết là đôi cánh đã bị mình bán đi, hắn nói là đã có người đánh cắp, vì thế người của bộ lạc kia đang tìm kiếm tung tích đôi cánh này ở khắp nơi.
Bọn họ tuyên bố nếu tìm được kẻ ăn cắp thánh vật thì sẽ bắt hắn thừa nhận hình phạt khủng khiếp nhất mà chết đi!
Mặc dù Wilson có chút tiền tài nhưng cũng không muốn luôn đối mặt với nguy hiểm tính mạng, vì thế ông dẫn theo người nhà và đôi cánh này, chuyển chỗ ở tới khu Hoa Phủ.
Về phần vì sao ông không trả đôi cánh này lại cho nhóm cư dân bản xứ kia, ông muốn mua đôi cánh này vì cảm thấy nó và mình có chút liên hệ mơ hồ, hiện giờ nó đã tới tay, ông lại càng không muốn trả lại.
Ông mang đôi cánh này theo bên người hơn một năm, mỗi khi đêm khuya vắng lặng lại lấy ra xoa xoa, nhưng nó chưa từng biểu lộ ra chút hiện tượng thần kỳ nào.
Nhưng mấy hôm trước, lúc Wilson đang ngắm nhìn nó thì không cẩn thận bị đôi cánh cắt đứt ngón tay, sau đó đôi cánh liền bám vào trên lưng ông, không quản dùng biện pháp gì cũng không thể gỡ ra được!
Đôi cánh này có ý thức của riêng mình, tự ý hành động mà không cần Wilson đồng ý, vì không muốn người nhà rơi vào tình huống nguy hiểm nên Wilson đã chọn lựa bỏ nhà đi.
Nhưng trải qua vài ngày giày vò, đôi cánh này cũng chịu thu liễm một chút, chí ít thì trong tình huống không có gì kích động, nó nguyện ý ngủ đông trên lưng Wilson.
"Mấy ngày nữa, thêm mấy ngày nữa... nếu nó không gây họa thì mình có thể về thăm nhà một chút, sau đó liền rời khỏi nơi này, tìm một nơi không có người ở, không trở về nữa."
Wilson không muốn bị xem là quái vật, ngay từ ngày đầu tiên bị thứ này dính vào người, ông đã lập tức tìm tới phòng khám dưới tầng hầm, muốn tách thứ này ra khỏi lưng mính.
Bác sĩ kia dùng thuốc tê cho Wilson ngất đi, đôi cánh tựa hồ cũng mất đi sức sống, nhưng khi bác sĩ cầm dao phẫu thuật tiếp cận, đôi cánh giống như bùng nổ mà xuyên thủng người bác sĩ, tiếp sau đó là một trận tàn sát đầy máu tanh.
Lúc Wilson tỉnh lại thì căn phòng khám nhỏ dưới tầng hầm này, ngoại trừ ông thì không còn bất kỳ người nào sống sót.
Lúc này, Wilson mới hiểu ra được, muốn loại bỏ thứ này ra khỏi người mình căn bản là không thể nào, hơn nữa ông cũng không cần nghĩ tới chuyện quay về nhà, có thứ này ở sau lưng, không biết lúc nào đó nó lại cướp đi sinh mệnh của người ở bên cạnh.
Wilson chỉ muốn trở về thăm một chút, nói rõ ràng với vợ con rồi rời đi thật xa, tới một nơi không có ai bị ông tổn thương.
"Ê coi kìa, bên đó có một ông chú vô gia cư."
Wilson đang ngủ ngồi dưới đất đột ngột thức dậy, ông nhìn thấy vài thanh niên nhuộm tóc xanh tóc đỏ chỉ chỉ trỏ trỏ mình.
Ông nhận ra được phong cách này, hình như đang thịnh hành mấy năm gần đây ở khu Hoa Phủ, gọi là thời trang 'sát nhân quý tộc' gì đó, bản thân ông không thích phong cách này, nhưng ông tôn trọng lựa chọn của người khác, vì thế sẽ không chỉ trích cách ăn mặc của bọn họ.
Wilson không để ý tới nhóm thanh niên, tiếp tục chôn đầu vào gối, bây giờ ông không có tâm tình nói chuyện vô nghĩa với nhóm thanh niên này.
Bây giờ bọn họ thích những điều đặc biệt như vậy, cũng coi nó là cá tính, nhưng rồi một ngày nào đó bọn họ sẽ hiểu được dáng vẻ của mình bây giờ rốt cuộc ngây thơ cỡ nào.
"Chậc chậc, ông chú da đen này hình như rất có tiền, cái đồng hồ đeo tay kia tao biết, hình như hơn mấy ngàn..."
Đám thanh niên nhìn nhau rồi cười rộ lên, lắc lư đi tới trước mặt Wilson, khinh miệt nói: "Ông chú, dáng vẻ của ông không giống lũ thang thang nha?"
"Tôi giống ai, không liên quan với mấy cậu." Wilson gấp gáp nói, hiện giờ tâm tình của ông không được ổn định lắm.
"Ôi chao, nói chuyện ngang ngược nhỉ?"
Một thanh niên nhuộm tóc đỏ dáng người cao gầy rút một cây côn bên hông ra chọt chọt Wilson.
Nháy mắt đó, phía sau Wilson nhô lên!
[hết chương 21: ]
Xác nhận mục tiêu, ông Wilson và một đôi cánh kim loại!
"Cái hộp gỗ này tôi cần dùng, tôi sẽ cố hết sức tìm chồng bà, nhưng không dám đảm bảo nhất định tìm đươc." Ôn Văn ôm hộp gỗ, rời khỏi biệt thự.
"Hi vọng anh tìm được chồng tôi, không có anh ấy thì cái nhà này phải làm sao bây giờ."
Melissa nắm tay Ôn Văn, đau buồn nói, đồng thời nhét một phong bì vào tay anh. Ôn Văn bóp nhẹ một cái, cảm nhận độ dày của nó, sau đó lại càng cam đoan thành khẩn hơn.
Đi trên đường, Ôn Văn lôi ra một cái cái áo ba lỗ, là quần áo có mùi của Wilson, nó có thể giúp Ôn Văn tìm ra Wilson.
Kỳ thực mùi trên quần lót sẽ nồng hơn một chút... nhưng Ôn Văn không muốn cầm một cái quần lót của một người đàn ông khác đứng hít hít ngửi ngửi ở trên đường.
Sau đó anh cũng ngửi cái hộp gỗ kia, loại gỗ này có mùi hương rất đặc biệt, đôi cánh được đặt ở bên trong có lẽ cũng bị dính mùi hương này.
"Có hai loại mùi hương này, mặc dù không thể trực tiếp tìm ra ông ta nhưng ít nhất cũng có thể xác định phương hướng, bớt được không ít chuyện."
Trước đó cố gắng rèn luyện khứu giác rốt cuộc cũng có đất dụng võ, Ôn Văn chọn một phương hướng bắt đầu đuổi theo, đi được một khoảng thì mùi đột nhiên biến mất.
"Kế tiếp, phải dựa vào biện pháp cũ để tìm người rồi."
Liếc nhìn một vòng xung quanh, Ôn Văn tìm kiếm một cửa hàng rồi tiến vào, trước khi trở thành người siêu năng thì anh chính là thám tử, chuyện tìm người này mặc dù không phải chuyên gia nhưng vẫn có thể làm được.
Tìm một người có nhận dạng rõ ràng như vậy, đối với Ôn Văn không phải là chuyện gì khó khăn.
Lần theo các manh mối, tới ban đêm thì Ôn Văn tìm được một phòng khám bệnh dưới tầng hầm.
Theo tin tức thăm dò được, phòng khám này chuyên nhận những vụ làm ăn không thể lộ ra ánh sáng, xã hội đen và những tên tội phạm bị cảnh sát truy nã ở thành phố Phù Dung Hà khi bị thương rất thích tới đây.
Ôn Văn gõ cửa nhưng không có người đáp lại, con ngươi anh có chút co rút, bởi vì anh ngửi thấy mùi máu tươi, còn có mùi thi thể nhân loại thối rữa!
Anh tung một cước đá cửa, cảnh tượng ở bên trong phòng khám bệnh này khẳng định chính là một tràng tu la!
...
Trong một con đường dưới lòng đất, Wilson vóc người tráng kiện mặc quần áo bó chặt co rúm ở trong góc, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Trên bộ quần áo cũ của ông dính đầy máu tươi, bộ quần áo đang mặc trên người hiển nhiên là của ông chủ phòng khám bệnh dưới tầng hầm, vì thế mới không vừa kích cỡ như vậy.
Wilson tự lầm bầm: "Tuy tao không biết mày có nghe hiểu hay không, nhưng mày có thể đừng tự ý hành động không vậy, nếu mày không muốn rời khỏi người tao thì nghe tao đi, được không?"
Phía sau không truyền tới tiếng đáp lại nào, nhưng cảm xúc lạnh như băng lại rất chân thật, những chuyện trải qua suốt mấy ngày nay thật sự là quá điên cuồng đối với Wilson.
Nói thật, ông cũng không biết có phải mình đã điên rồi hay không.
Ở bên dưới lớp áo khoác nhô lên một cục to, làm ông thoạt nhìn giống như một kẻ bị gù lưng, hơn nữa còn là tình trạng rất nghiêm trọng.
Nhưng chỉ có bản thân Wilson biết sau lưng mình là một cái cánh thép, sải rộng ra thì phỏng chừng phải rộng tới bốn mét!
Đôi cánh này là ông mua lại từ vị tù trưởng của bộ lạc thổ dân ở khu Ai Phi, là thánh vật được bộ lạc kia thờ cúng.
Nhưng người tù trưởng kia không nói cho tộc nhân của mình biết là đôi cánh đã bị mình bán đi, hắn nói là đã có người đánh cắp, vì thế người của bộ lạc kia đang tìm kiếm tung tích đôi cánh này ở khắp nơi.
Bọn họ tuyên bố nếu tìm được kẻ ăn cắp thánh vật thì sẽ bắt hắn thừa nhận hình phạt khủng khiếp nhất mà chết đi!
Mặc dù Wilson có chút tiền tài nhưng cũng không muốn luôn đối mặt với nguy hiểm tính mạng, vì thế ông dẫn theo người nhà và đôi cánh này, chuyển chỗ ở tới khu Hoa Phủ.
Về phần vì sao ông không trả đôi cánh này lại cho nhóm cư dân bản xứ kia, ông muốn mua đôi cánh này vì cảm thấy nó và mình có chút liên hệ mơ hồ, hiện giờ nó đã tới tay, ông lại càng không muốn trả lại.
Ông mang đôi cánh này theo bên người hơn một năm, mỗi khi đêm khuya vắng lặng lại lấy ra xoa xoa, nhưng nó chưa từng biểu lộ ra chút hiện tượng thần kỳ nào.
Nhưng mấy hôm trước, lúc Wilson đang ngắm nhìn nó thì không cẩn thận bị đôi cánh cắt đứt ngón tay, sau đó đôi cánh liền bám vào trên lưng ông, không quản dùng biện pháp gì cũng không thể gỡ ra được!
Đôi cánh này có ý thức của riêng mình, tự ý hành động mà không cần Wilson đồng ý, vì không muốn người nhà rơi vào tình huống nguy hiểm nên Wilson đã chọn lựa bỏ nhà đi.
Nhưng trải qua vài ngày giày vò, đôi cánh này cũng chịu thu liễm một chút, chí ít thì trong tình huống không có gì kích động, nó nguyện ý ngủ đông trên lưng Wilson.
"Mấy ngày nữa, thêm mấy ngày nữa... nếu nó không gây họa thì mình có thể về thăm nhà một chút, sau đó liền rời khỏi nơi này, tìm một nơi không có người ở, không trở về nữa."
Wilson không muốn bị xem là quái vật, ngay từ ngày đầu tiên bị thứ này dính vào người, ông đã lập tức tìm tới phòng khám dưới tầng hầm, muốn tách thứ này ra khỏi lưng mính.
Bác sĩ kia dùng thuốc tê cho Wilson ngất đi, đôi cánh tựa hồ cũng mất đi sức sống, nhưng khi bác sĩ cầm dao phẫu thuật tiếp cận, đôi cánh giống như bùng nổ mà xuyên thủng người bác sĩ, tiếp sau đó là một trận tàn sát đầy máu tanh.
Lúc Wilson tỉnh lại thì căn phòng khám nhỏ dưới tầng hầm này, ngoại trừ ông thì không còn bất kỳ người nào sống sót.
Lúc này, Wilson mới hiểu ra được, muốn loại bỏ thứ này ra khỏi người mình căn bản là không thể nào, hơn nữa ông cũng không cần nghĩ tới chuyện quay về nhà, có thứ này ở sau lưng, không biết lúc nào đó nó lại cướp đi sinh mệnh của người ở bên cạnh.
Wilson chỉ muốn trở về thăm một chút, nói rõ ràng với vợ con rồi rời đi thật xa, tới một nơi không có ai bị ông tổn thương.
"Ê coi kìa, bên đó có một ông chú vô gia cư."
Wilson đang ngủ ngồi dưới đất đột ngột thức dậy, ông nhìn thấy vài thanh niên nhuộm tóc xanh tóc đỏ chỉ chỉ trỏ trỏ mình.
Ông nhận ra được phong cách này, hình như đang thịnh hành mấy năm gần đây ở khu Hoa Phủ, gọi là thời trang 'sát nhân quý tộc' gì đó, bản thân ông không thích phong cách này, nhưng ông tôn trọng lựa chọn của người khác, vì thế sẽ không chỉ trích cách ăn mặc của bọn họ.
Wilson không để ý tới nhóm thanh niên, tiếp tục chôn đầu vào gối, bây giờ ông không có tâm tình nói chuyện vô nghĩa với nhóm thanh niên này.
Bây giờ bọn họ thích những điều đặc biệt như vậy, cũng coi nó là cá tính, nhưng rồi một ngày nào đó bọn họ sẽ hiểu được dáng vẻ của mình bây giờ rốt cuộc ngây thơ cỡ nào.
"Chậc chậc, ông chú da đen này hình như rất có tiền, cái đồng hồ đeo tay kia tao biết, hình như hơn mấy ngàn..."
Đám thanh niên nhìn nhau rồi cười rộ lên, lắc lư đi tới trước mặt Wilson, khinh miệt nói: "Ông chú, dáng vẻ của ông không giống lũ thang thang nha?"
"Tôi giống ai, không liên quan với mấy cậu." Wilson gấp gáp nói, hiện giờ tâm tình của ông không được ổn định lắm.
"Ôi chao, nói chuyện ngang ngược nhỉ?"
Một thanh niên nhuộm tóc đỏ dáng người cao gầy rút một cây côn bên hông ra chọt chọt Wilson.
Nháy mắt đó, phía sau Wilson nhô lên!
[hết chương 21: ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.