Chương 12: Giết Người Diệt Khẩu Thì Giết Người Diệt Khẩu.
Nhâm Oán
23/04/2013
Vào lúc nhớ tới Kiền Khôn Dưỡng Bảo quyết, đột nhiên Dương Thần có một ý nghĩ rất buồn cười. Dường như càng là đồ do tiên nhân Thiên Đình truyền xuống, càng cao cấp thì tên càng đơn giản. Các công pháp như Giáp Mộc chân quyết, Ất Mộc chân quyết không nói đi…còn những pháp quyết như Thiên Cương Luyện Bảo quyết, Địa Sát Tế Trận quyết, Kiền Khôn Dưỡng Bảo quyết toàn là những công pháp khiến người ta phải đỏ mắt đó.
Mà tên công pháp của các môn phái phàm trần lại đi lấy những cái tên rất là lợi hại như Đại Nhật Thiên Hỏa Hoàng Phách quyết, Thu Quỳ Âm Thủy Huyền Nguyên quyết, Ngũ Khí Diễm Quang Luyện Cốt quyết, Thập Yêu Vô Hạn Quang Minh Hỏa tâm pháp…dường như bọn họ hận không thể lấy những cái tên dài hơn để kinh sợ người khác vậy.
Khác với việc các môn phái phàm nhân lấy những cái tên rối mù đó, các tiên nhân dường như coi trọng nội dung hơn. Chỉ đơn giản mấy chữ thôi nhưng đã nói ra đặc điểm của công pháp. Hắn đoán nếu không phải vì xuất xứ khác nhau, chắc Thái Thượng Lão Quân đã trực tiếp gọi Kiền Khôn Dưỡng Bảo quyết là Dưỡng Bảo quyết rồi, thậm chí ngay cả bí quyết luyện đan thì Lão Quân còn lười đặt tên, làm cho hắn phải gọi là “Lão Quân Đan pháp”.
Nhưng mà, đây cũng chỉ là chuyện Dương Thần tình cờ nghĩ tới mà thôi. Điều mà Dương Thần muốn biết bây giờ chính là Kiền Khôn Dưỡng Bảo quyết có tác dụng với phù chú hay không?
Nếu như xét lại thì toàn bộ những công pháp cao cấp trong đầu Dương Thần bây giờ đều là công pháp tu luyện cả. Chỉ có những công pháp như Tam Thanh Quyết, Kiền Khôn Dưỡng Bảo quyết hay Tam Thanh Quyết mà hắn học được từ Thái Thượng Lão Quân là có thể tu hành từ việc luyện khí. Nếu như vào một ngày nào đó mà hắn luyện khí được đến trình độ như Lão Quân thì cảnh giới sẽ tăng lên theo trình độ luyện khí.
Cho dù vậy thì công pháp tu hành của Lão Quân cũng không phải là đồ để một tên Luyện Khí kỳ có thể hiểu được. Vốn Thái Thượng Lão Quân đoán chừng sau khi Dương Thần đạt tới Nguyên Anh kỳ thì mới tu luyện, nhưng hắn cũng không ngờ rằng Dương Thần lại có kinh nghiệm tu hành đến Đại La Kim Tiên.
Dương Thần bắt đầu cẩn thận nghiên cứu Kiền Khôn Dưỡng Bảo quyết, việc suy tính huyền bí trong đó làm hắn mất hết hai ngày, sau đó mới mỉm cười ngẩng đầu. Kiền Khôn Dưỡng Bảo quyết của Lão Quân bác đại tinh thâm, hắn nghiên cứu mới chỉ tới phần nhập môn thôi. Còn những phần sau phải không ngừng suy tính ra từ trong thực tế.
Thực chất nội dung nhập môn chính là yếu quyết tu hành, công pháp vận chuyển. Chẳng qua, chỉ nhiêu đó thôi còn chưa đủ, bên trong còn có mấy trăm loại thủ pháp nữa, những thủ pháp này nếu như sắp xếp khác nhau thì cần phải dùng đến những dạng tài liệu khác nhau. Trước khi chết đi, Lão Quân chỉ mới đem khẩu quyết truyền ra ngoài thôi, nếu muốn là tài liệu nào phù hợp với thủ pháp nào, ngoại trừ việc phải thao tác trong thực tế ra thì không còn cách nào khác cả.
Tuy nói Dương Thần chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, nhưng dựa vào việc hắn có linh căn ngũ hành cùng với kinh nghiệm trong việc vẽ phù thì việc thí nghiệm cũng không có gì khó khăn. Hơn nữa, đây mới chỉ là thí nghiệm ở tầng thấp nhất thôi, có những thứ không cần thử qua thì hắn cũng có thể biết hiệu quả như thế nào.
Sau khi chuẩn bị xong thì hắn bắt đầu nghiên cứu. Trên tay phát ra một đạo ánh sáng màu hồng nhẹ nhàng trùm lên Hỏa Cầu phù, Hỏa Cầu phù chỉ hơi sáng lên một chút rồi khôi phục lại như bình thường, nhìn qua không khác gì những Hỏa Cầu phù bình thường cả. Nhưng chỉ có Dương Thần cầm đạo Hỏa Cầu phù trên tay mới biết đạo phù đó đã có chút thay đổi.
Hô!
Hỏa Cầu phù đã qua cải tạo bỗng bốc cháy lên, sau đó hóa thành một hỏa cầu khổng lồ đánh tan một khối đá cách đó không xa. Mà cùng lúc đó, bên tay kia của Dương Thần cũng đã xuất hiện một hỏa cầu khác, so với cái vừa rồi nhỏ hơn không ít. Mặc dù cũng đánh tan một tảng đá khác, nhưng uy lực lại hoàn toàn khác nhau.
Lấy kinh nghiệm của Dương Thần, hắn có thể nhận ra Hỏa Cầu phù sau khi được Kiền Khôn Dưỡng Bảo quyết rèn luyện lại thì uy lực đã hơn không ít. Mà hiện tại Dương Thần còn bị giới hạn bởi cảnh giới của mình, khi tu vi của hắn tăng lên thì uy lực của phù chú cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Làm người từng trải, Dương Thần hiểu rõ một phù chú đẳng cấp thấp nhưng có uy lực như vậy là có ý nghĩa như thế nào. Đồng thời với sự đắc ý trong lòng, hắn cũng không nhịn được phải than thở với công hiệu của Kiền Khôn Dưỡng Bảo Quyết. Nhưng đây vốn là công pháp của Thái Thượng Lão Quân, có hiệu quả như vậy cũng là chuyện bình thường mà thôi, không đáng ngạc nhiên là mấy.
Có thí nghiệm thành công này, Dương Thần liền liều mạng đem Kiền Khôn Dưỡng Bảo quyết cải tạo lại toàn bộ phù chú một lần. Sau khi đã làm xong thì hắn mới xác định phương hướng đi tới Dược viên ở Tùng Dương sơn, bắt đầu chạy đến.
Tùng Dương sơn là một địa phương non xanh nước biếc, nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì mà linh khí nơi này hoàn toàn không xứng với cảnh sắc của nó. Cho nên, ở nơi này không hề có người tu hành nào. Hơn nữa, bởi vì đây là nơi thâm sơn lão cốc, ít ai lui tới, căn bản không thấy người nào tới ghé thăm. Cũng chính vì điều đó mà ở nơi này có rất nhiều hung thú dữ tợn, đây chính là nguyên nhân Dương Thần chuẩn bị nhiều phù chú đến như vậy.
Có cảnh giới Luyện Khí tầng thứ nhất, Dương Thần căn bản không e ngại gì tới những hung thú này, đồng thời hắn cũng lợi dụng chính điều đó để trui rèn thân pháp của mình, giúp cho mình quen thuộc hoàn cảnh nơi này hơn.
Linh khí ở nơi này không hề nồng đậm cũng chính là vì Dược viên kia đã hấp thu hết toàn bộ linh khí trong vòng một trăm dặm, điều này thì Dương Thần cũng biết rất rõ.
Trong một khu rừng rậm, Dương Thần tìm thấy một mảnh đất trống rồi ngồi xuống một chút. Sau khi phục hồi lại linh lực trong cơ thể thì hắn mới bắt đầu tìm kiếm vị trí của Dược viên.
Không thể nào phi hành trên không trung quan sát, nên Dương Thần phải thông qua phương pháp dựa vào vị thế của núi sông để tìm kiếp phương hướng đại khái. Đây là do tác dụng của những kiến thức trận pháp ở kiếp trước, nếu không thì hắn cũng không cách nào phát hiện được. Mà vào kiếp trước, môn phái kia tìm được Dược viên cũng là nhờ có một vị tông sư đạt đến Kim Đan viên mãn vô tình chạy vào, đánh bậy đánh bạ tìm thấy. Nếu không, những người khác sẽ không bao giờ tìm thấy được nơi này.
Lại nghỉ ngơi thêm một lần nữa, sau khi linh lực được khôi phục lại thì Dương Thần mới đứng dậy. Bỗng nhiên hắn nhìn về một phương hướng, mở miệng nói:
- Ngươi đã đi theo ta lâu như vậy, cũng nên hiện thân rồi chứ?
Lời này của Dương Thần vừa nói xong thì đã có một bóng người xuất hiện ở một thân cây đằng xa. Khuôn mặt người này có chút ngoài ý muốn, lại càng có chút lúng túng vì hành tung của mình bị lộ ra, giận dỗi nói:
- Làm thế nào mà ngươi phát hiện được ta?
Ngay từ lúc Dương Thần luyện chế phù chú thì đã phát hiện mình bị người nào đó theo dõi. Đối phương hành động hết sức táo bạo, thần thức cứ tỏa ra để quét tới quét lui Dương Thần, dường như chẳng để Dương Thần vào trong mắt. Mà thần thức của người này cũng không phải quá cường đại, theo phán đoán của Dương Thần thì chỉ khoảng ở mức Luyện Khí tầng thứ ba.
Không biết người này vì sao lại đi theo mình nên Dương Thần cũng không để ý là mấy. Dù sao, chỉ cần đối phương không chủ động trêu chọc mình thì Dương Thần cũng không muốn nhiều chuyện. Mặc khác, Dương Thần còn có chút kiêng kỵ Thạch San San, viên dược hoàn vị Thạch tiên tử này cho mình còn có ẩn chứa thần thức của nàng ta, Dương Thần không muốn để nàng biết bí mật của mình cho nên vẫn luôn ẩn nhẩn.
Từ sau khi đi vào Tùng Dương sơn thì Dương Thần phát hiện thần thức của Thạch San San ở trên dược hoàn đã hoàn toàn tiêu tán đi, chắc là đã ra ngoài khỏi phạm vi cảm ứng của nàng ta. Còn người hiện ra trước mặt Dương Thần bây giờ là một nam tử trẻ tuổi, quần áo mặc trên người rất sang trọng. Hai mắt của người này còn không ngừng lóe sáng, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Thấy Dương Thần phát giác được hành tung của mình, sau khi kinh ngạc hỏi một câu thì cả giận lên, hừ lạnh một tiếng:
- Một tên đao phủ nho nhỏ mà cứ làm ra vẻ huyền bí. Ta mặc kệ ngươi làm thế nào mà phát hiện được ta, giao vật Thạch tiên tử đưa cho ngươi đây, ta tha chết cho ngươi!
Dược hoàn mà Thạch San San tạ lễ cho Dương Thần trên pháp trường là một viên Luyện Thể hoàn. Tuy nói viên Luyện Thể hoàn này không có tác dụng nhiều với người đã bắt đầu tu hành, nhưng lại có thể tăng phẩm chất linh căn của người bình thường lên, hơn nữa còn có tác dụng tăng trong lâu dài.
Có thể lúc ấy Thạch San San vì cảm tạ mình mới đưa cho hắn viên dược hoàn đó, để cho hắn có cơ hội tu hành. Nhưng mà, người bên cạnh lại không biết đó là gì, cứ đinh ninh cho rằng thứ mà Thạch San San cho thì chắc chắn phải là đồ tốt.
Lúc ở pháp trường, những người đó sẽ vì thân phận mà không xuất thủ với một phàm nhân, nhưng không thể cấm bọn họ nói tin tức đó cho hậu bối a. Cho nên, mới có người bắt đầu mơ ước đồ trên tay Dương Thần, nhưng mà Dương Thần không lâu sau đó lại mất tích đi, rất nhiều người vì thế mà không biết tìm Dương Thần ở đâu. Còn người thanh niên này là vì may mắn mà mới theo được Dương Thần đến đây, trong lòng hắn cũng đang mừng thầm cả lên.
- Ngươi đang nói cái này sao? Cho ngươi!
Dương Thần tiện tay ném viên dược hoàn chẳng có tác dụng gì với mình ra ngoài. Toàn bộ thuộc tính của hắn đã viên mãn cả, dược hoàn này đối với hắn chỉ là phế vật. Hơn nữa, chỉ cần hắn có Dược viên thì những vật như vậy muốn bao nhiêu cũng có cả.
- Luyện Thể hoàn?
Người thanh niên này là một người rất mau lẹ, phẩy tay một cái thì dược hoàn đã nhanh chóng vào tay hắn. Sau khi quan sát một chút, hắn liền nhận ra viên dược hoàn này.
Đây là đan dược chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới luyện ra được, người thanh niên lúc này vô cùng mừng rỡ. Mặc dù vật này đối với hắn đã không còn ý nghĩa, nhưng mà hắn cũng có thể dùng để đổi lấy một chút vật gì đó, hoặc là kết giao thêm vài bằng hữu. Nói chung, một chuyến đi này cũng không uổng phí công lao của hắn.
Lấy nhãn giới đến Đại la Kim Tiên của Dương Thần thì sao quá coi trọng một món đồ vô dụng với mình như vậy, chỉ cần người này không phá hư chuyện của mình thì Dương Thần sẽ không để ý cho hắn chút chỗ tốt để hắn cút đi. Tiên nhân tự có tính toán của tiên nhân.
Chẳng qua, sự việc ít như được mong muốn của mình. Dương Thần cứ nghĩ sau khi người này có được đan dược thì sẽ rời đi, còn bản thân mình tiếp tục đi tìm Dược viên. Nhưng không ngờ người thanh niên này đã bắt đầu có chủ ý ác độc:
- Ngươi chỉ là một đao phủ thủ, không lo đi chém người mà tới đây làm gì? Chẳng lẽ có chuyện gì đó không muốn người khác biết sao?
Người thanh niên thu Luyện Thể hoàn lại, mắt nhìn Dương Thần lộ ra hung quang.
Có rất nhiều người thấy Thạch tiên tử đã tặng cho Dương Thần một viên dược hoàn, nếu như sau này Dương Thần có nói gì dính dáng tới bản thân thì đúng là không hay chút nào. Mặc dù người thanh niên có chút nắm chắc là Dương Thần không nhận ra thân phận của mình, nhưng có câu nói "không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất", cũng chỉ có người chết mới giữ được bí mật tốt nhất.
- Trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo là chức trách của ta!
Người thanh niên này làm ra bộ dáng đại nghĩa như trời cao, đi tới trước mặt Dương Thần quát lớn:
- Ngươi đang làm chuyện xấu xa ở đây, người nào cũng có thể giết được, nạp mạng đi!
Hai ngón tay của hắn chập lại, hắn đang muốn phát động kiếm khí để lấy đi tính mạng của Dương Thần. Nhưng hai ngón tay còn chưa đính lại thì đã thấy hoa mắt cả lên, một đạo ánh sáng lạnh như băng đã xẹt qua mắt mình. Nhưng ngay sau đó hắn đã cảm thấy cổ mình lành lạnh, hai mắt cũng dần tối lại.
Còn Dương Thần ở phía đối diện đã không biết từ lúc nào mà có thêm một thanh Quỷ Đầu đao ở trên tay. Một đường đao chém xuống vô cùng thuần thục, đầu của người trẻ tuổi kia đã bay lên cao ba thước, máu tươi phun ra, thi thể té ngã xuống.
Cho dù người thanh niên này có tu vi Luyện Khí tầng thứ ba, nhưng lúc xuất thủ thì vẫn coi thường Dương Thần chỉ là một người bình thường mà thôi, không hề suy nghĩ đến việc vì sao Dương Thần có thể phát hiện ra hắn được. Cho nên lúc xuất thủ cũng không hề có sự phòng bị nào, cũng chính vì thế mà Dương Thần mới có thể dùng một đao chém hạ được hắn.
Phù!
Cổ tay hắn lộn một cái thì Quỷ Đầu đao đã biến mất. Dương Thần tiện tay thu lấy túi càn khôn nho nhỏ ở trên thi thể người thanh niên vừa chết đi.
- Hừ, giết người diệt khẩu thì giết người diệt khẩu, sao lại dùng nhiều lý do như thế!
Dương Thần nói ra một cách thản nhiên:
- Đồ khẩu thị tâm phi ngươi ngươi, cho dù hôm nay không bị ta giết thì cũng có người khác giết chết ngươi. Chết sớm chết muộn cũng không có gì khác, an tâm lên đường đi!
Nhẹ nhàng sờ cái túi càn khôn kia, Dương Thần tiện tay ném vào trong Công Đức giới chỉ. Một tên Luyện Khí tầng thứ ba nho nhỏ, ngay cả một viên Luyện Thể hoàn cũng tham lam như thế thì có vật gì tốt có thể lọt vào mắt của Dương Thần chứ?
Còn cái Dược viên do Sơn Thần lưu lại kia không biết đã tồn tại bao nhiêu lâu, nhưng chắc không thấp hơn ngàn năm đi. Phải biết rằng, cho dù là một Sơn thần cấp thấp thì cũng phải phi thăng lên Linh giới, sau đó mới phi thăng lên tiên giới. Cái quá trình đó cũng phải hao tổn hơn một ngàn năm a.
Nhanh chóng đi tới địa phương mà mình đã xác định, sau khi để thần thức tìm một vòng điên cuồng thì Dương Thần mới nở nụ cười. Hắn chầm chậm đi tới gần một cây đại thụ ở ngay gần đó, khi sắp đụng phải cây thì Dương Thần cũng không hề ngừng lại, cứ đi thẳng về phía đó. Ngay khi bước chân đầu tiên chạm phải đại thụ thì cảnh sắc liền thay đổi.
Trên đỉnh đầu của Dương Thần bỗng nhiên xuất hiện một cánh cổng lớn, tựa hồ hắn đã đi vào bên trong một cung điện vậy. Trên cánh cổng còn có bảy bảy bốn mươi chín thanh phi kiếm, những thanh phi kiếm này được phân bộ sắp xếp thành một đồ hình vô cùng phức tạp, nhìn qua trông giống như một địch nhân vô cùng hung ác đang lẳng lặng dõi theo từng động tác của Dương Thần vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.