Chương 85: Cái gọi là tiện gả
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
Bảo Châu nghe xong, càng cảm giác mình thật thông minh, nói: “Không có sao, cứ lấy tên này cho nó tiện gả một lần a!”
Côn Sơn nâng trán, cô thật sự nghĩ đây là cái tên hay không muốn lãng phí sao?
Thẩm Kỷ Lương nghe xong, càng ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn nghĩ cách, hắn có nên giả vờ thầy dạy Bảo Châu không phải là hắn hay không? Hai chữ tiện gả này, không phải dùng như vậy được không?
Thẩm Kỷ Lương chiêu này không được, Côn Sơn áp dụng chiêu lợi hại hơn, buổi chiều Côn Sơn rất vô sỉ đem tất cả bánh của Bảo Châu giấu đi, nói với cô: “Đổi tên nhà máy lại, nếu không không để cho em ăn đồ ăn vặt.”
Bảo Châu lắc đầu biểu thị không để ý: “Côn Sơn, anh muốn ăn thì lấy đi a! Em còn có rất nhiều đấy.”
Nói xong cô tiện tay từ dưới ghế sô pha cầm ra một hộp kẹo, mở nắp ra, bắt đầu ăn, còn cho hắn một viên: “Anh có muốn hay không?”
Côn Sơn: “…”
Côn Sơn cắn răng, nghĩ thầm chỉ có thể ra tuyệt chiêu!
Buổi tối Côn Sơn cùng Bảo Châu đang chơi yêu tinh đánh nhau trên giường, thời điểm đánh đến lửa nóng, Côn Sơn đột nhiên ngừng lại, không nhúc nhích, Bảo Châu đang ở lúc thoải mái nhất, thấy hắn đột nhiên ngây ngốc như thế.
Côn Sơn vẻ mặt vô tội giang tay ra, nói: “Anh không còn khí lực rồi, vừa nghĩ tới tên của anh và Thẩm Kỷ Lương đặt cùng một chỗ, anh liền không có cảm giác, em nói nên xử lý thế nào?”
Bảo Châu: “…”
Côn Sơn xoay người ở bên cạnh cô nằm xuống, thò tay làm gối đầu cho cô nói: “Ngủ đi!”
Bảo Châu cảm thấy toàn thân đều nóng hầm hầm, muốn phát tiết, lật qua lật lại ngủ không được, đành phải tội nghiệp đi cầu Côn Sơn: “Côn Sơn, em ngủ không được, chúng ta tiếp tục đánh nhau được không?”
Côn Sơn nói: “Thế nhưng mà tên đó anh thật sự không thích, không có cảm giác nữa.”
Bảo Châu nghĩ nghĩ chỉ có thể thỏa hiệp, nói: “Em đây nghe lời anh, không được sao?”
Côn Sơn vui vẻ, một lần nữa xoay người ghé vào trên người cô…
Sáng sớm hôm sau, nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Côn Sơn cùng sắc mặt đỏ ửng của Bảo Châu, Thẩm Kỷ Lương cảm thấy, chi bằng gọi Lương Sơn.
Côn Sơn đêm qua chỉ lo “này nọ í é í é”, buổi sáng hôm nay mới nhớ tới phải chọn tên, thuận miệng lấy tên cho nhà máy là Hảo Vận (vận may), Thẩm Kỷ Lương ủ rũ gật đầu, Bảo Châu không dám nói lung tung, vì vậy tên nhà máy liền gọi Hảo Vận, Côn Sơn là đổng sự trong công ty, Thẩm Kỷ Lương là tổng giám đốc.
(đổng sự: thành viên trong ban quản trị)
Tên chọn xong rồi nên đi đòi tiền, đây là một vấn đề khó khăn a!
Côn Sơn dẫn theo Thẩm Kỷ Lương, ngày đầu tiên đi tìm người hợp tác, không có người nguyện ý.
Hay nói giỡn, ai cũng biết là lấy tiền đi nước dội lá môn, bọn họ mới không muốn, nhao nhao đều lấy cớ nói mình không có tiền.
Thẩm Kỷ Lương nói: “Ở đây không được, là bởi vì nơi này chân chính có tiền mà người dám mạo hiểm quá ít, đi Thái Nguyên a! Chỗ đó có nhiều kẻ có tiền, đi thu phục mấy người có bối cảnh là được.”
Côn Sơn nghe xong cũng có chút động tâm, nhưng hắn công vụ bề bộn không có thời gian a!
Việc này vốn cũng không vấn đề gì, còn có Thẩm Kỷ Lương mà!
Thế nhưng mà Bảo Châu nói chưa từng đi qua tỉnh thành, muốn đi chơi.
Côn Sơn lo lắng cô đi theo Thẩm Kỷ Lương, vạn nhất bị lừa bán thì sao.
Đành phải lại để cho Thẩm mẹ đi theo, cửa hàng để Tiểu Đông tạm làm quản lý vài ngày.
Nhưng lại sợ hai người đi không an toàn, nên để cho Tiểu Hoàng cùng đi, Tiểu Hoàng hung mãnh, mấy người đàn ông đều đánh không lại.
Bảo Châu muốn đi tỉnh thành, mấy bà lớn nhà Vạn gia cùng Lục gia đưa xuống một danh sách mua sắm thật lớn, nhờ Bảo Châu giúp các bà mua.
Bảo Châu đến tỉnh thành, Thẩm Kỷ Lương vốn có ý muốn cô ở nhà mình, trong nhà có phòng trọ.
Nhưng Bảo Châu đã lớn như vậy còn chưa từng ở khách sạn kiên trì muốn ở khách sạn, Thẩm Kỷ Lương cũng không có biện pháp.
Thẩm mẹ đương nhiên cam tâm tình nguyện ở khách sạn rồi, bà ũng chưa từng ở qua chỗ đó.
Thẩm mẹ gọi một gian phòng, hai gian lãng phí a!
Trong phòng có hai cái giường, Bảo Châu một cái, Thẩm mẹ một cái, đáng thương cho Tiểu Hoàng phải ngủ ở ghế sô pha.
Sau một đêm mới lạ trôi qua, sáng sớm hôm sau Bảo Châu thức dậy đặc biệt sớm, lúc Thẩm Kỷ Lương phái người tới đón, Bảo Châu đã ăn xong bữa sáng, đây là từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cô ăn bánh mì, ưa thích khỏi phải nói, nhất là thứ ở bên trong bánh mình gọi là hot dog gì đó.
Chỉ là đáng thương Tiểu Hoàng, lúc Bảo Châu ăn hot dog, sẽ đem bánh mì ném cho nó ăn, khiến cho nó ngửi được mùi thịt, lại ăn toàn bánh mì, thật đau lòng, có thật lãng phí hay không? Cho nên chỉ cần cho nó một cơ hội, nó nhất định sẽ ăn .
Thẩm Kỷ Lương thập phần coi trọng Bảo Châu, còn năn nỉ cha của hắn cho hắn chiếc ô tô duy nhất trong nhà, để lái xe tới đón cô, Bảo Châu cùng Thẩm mẹ lên xe, trên xe còn có Tiểu Hoàng nằm trong lòng Bảo Châu, Côn Sơn nói, Tiểu Hoàng là sứ giả bảo hộ cô, cho nên mặc kệ đi tới chỗ nào, cô đều phải mang theo Tiểu Hoàng.
Lái xe lúc thấy Tiểu Hoàng khóe miệng co lại, vốn định nói cho cô biết không thể mang theo sủng vật, thế nhưng nhớ tới lời thiếu gia nói cái gì cũng để tùy cô, không được nói cái gì.
Lúc các cô tới, Thẩm Kỷ Lương đã ở bên ngoài chờ rồi, bên trong đang tổ chức một yến hội long trọng, người có danh tiếng ở Thái Nguyên đều tới tham gia, đương nhiên ngoại trừ Diêm Tích Sơn bận rộn, nhân vật như vậy, sẽ không dễ dàng lộ diện.
Thẩm Kỷ Lương bảo Thẩm mẹ cùng lái xe ở bên ngoài chờ, may mắn hôm nay Bảo Châu mặc sườn xám, cũng coi như phù hợp, Thẩm Kỷ Lương cũng không cần vội vàng tìm quần áo cho cô, cứ như vậy để cô đi vào, chủ yếu hôm nay là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.
Ba nhà kinh doanh lớn ở tỉnh Thái Nguyên bên trong đã có hai vị, người chưa tới chính là cha hắn, Thẩm Kỷ Lương không muốn để cho người ta nói hắn làm kinh doanh là bằng tiền của người nhà.
Thời điểm Thẩm Kỷ Lương kéo Bảo Châu trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào đại sảnh, không biết có bao nhiêu người yên lặng nhìn hai người trai tài gái sắc, bọn họ thoạt nhìn rất xứng đôi, đương nhiên nếu cô bé kia trong ngực không ôm một con chim cực lớn sẽ càng hài hòa hơn.
Con chim kia lớn lên giống Chim Ưng, toàn thân đều màu vàng, lông vũ vô cùng xinh đẹp, rõ ràng là một con chim hung hãn, thế nhưng cô gái ôm nó lại tuyệt không sợ hãi, mặt mũi tràn đầy tươi cười, tổ hợp kỳ quái a!
Rất nhiều ánh mắt đều bị hấp dẫn nhìn qua, giới thiệu từng người cho Bảo Châu: “Đây là ông chủ Trương, đây là Vương phu nhân, vị này chính là Trương tiểu thư, đây là Bảo Châu, phu nhân Lục thị trưởng Vận Thành, là phía đối tác của công ty tôi.”
Vận Thành xa như vậy, cho nên người đối với Bảo Châu cảm thấy hứng thú không nhiều lắm, lại là vợ của người khác, vốn có nam nhân đối với cô có chút hứng thú, cũng đều nhìn qua mà e sợ, cô rất đẹp, nhưng thoạt nhìn thanh thuần như vậy, cũng không phải có thể chơi trò tình cảm, cho nên đều trốn tránh.
Các nữ nhân ở đây đều không phú thì quý, đối với một thị trưởng phu nhân ở nơi nhỏ bé đến, không để vào mắt, đối với thái độ cô không tính là tốt.
Côn Sơn nâng trán, cô thật sự nghĩ đây là cái tên hay không muốn lãng phí sao?
Thẩm Kỷ Lương nghe xong, càng ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn nghĩ cách, hắn có nên giả vờ thầy dạy Bảo Châu không phải là hắn hay không? Hai chữ tiện gả này, không phải dùng như vậy được không?
Thẩm Kỷ Lương chiêu này không được, Côn Sơn áp dụng chiêu lợi hại hơn, buổi chiều Côn Sơn rất vô sỉ đem tất cả bánh của Bảo Châu giấu đi, nói với cô: “Đổi tên nhà máy lại, nếu không không để cho em ăn đồ ăn vặt.”
Bảo Châu lắc đầu biểu thị không để ý: “Côn Sơn, anh muốn ăn thì lấy đi a! Em còn có rất nhiều đấy.”
Nói xong cô tiện tay từ dưới ghế sô pha cầm ra một hộp kẹo, mở nắp ra, bắt đầu ăn, còn cho hắn một viên: “Anh có muốn hay không?”
Côn Sơn: “…”
Côn Sơn cắn răng, nghĩ thầm chỉ có thể ra tuyệt chiêu!
Buổi tối Côn Sơn cùng Bảo Châu đang chơi yêu tinh đánh nhau trên giường, thời điểm đánh đến lửa nóng, Côn Sơn đột nhiên ngừng lại, không nhúc nhích, Bảo Châu đang ở lúc thoải mái nhất, thấy hắn đột nhiên ngây ngốc như thế.
Côn Sơn vẻ mặt vô tội giang tay ra, nói: “Anh không còn khí lực rồi, vừa nghĩ tới tên của anh và Thẩm Kỷ Lương đặt cùng một chỗ, anh liền không có cảm giác, em nói nên xử lý thế nào?”
Bảo Châu: “…”
Côn Sơn xoay người ở bên cạnh cô nằm xuống, thò tay làm gối đầu cho cô nói: “Ngủ đi!”
Bảo Châu cảm thấy toàn thân đều nóng hầm hầm, muốn phát tiết, lật qua lật lại ngủ không được, đành phải tội nghiệp đi cầu Côn Sơn: “Côn Sơn, em ngủ không được, chúng ta tiếp tục đánh nhau được không?”
Côn Sơn nói: “Thế nhưng mà tên đó anh thật sự không thích, không có cảm giác nữa.”
Bảo Châu nghĩ nghĩ chỉ có thể thỏa hiệp, nói: “Em đây nghe lời anh, không được sao?”
Côn Sơn vui vẻ, một lần nữa xoay người ghé vào trên người cô…
Sáng sớm hôm sau, nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Côn Sơn cùng sắc mặt đỏ ửng của Bảo Châu, Thẩm Kỷ Lương cảm thấy, chi bằng gọi Lương Sơn.
Côn Sơn đêm qua chỉ lo “này nọ í é í é”, buổi sáng hôm nay mới nhớ tới phải chọn tên, thuận miệng lấy tên cho nhà máy là Hảo Vận (vận may), Thẩm Kỷ Lương ủ rũ gật đầu, Bảo Châu không dám nói lung tung, vì vậy tên nhà máy liền gọi Hảo Vận, Côn Sơn là đổng sự trong công ty, Thẩm Kỷ Lương là tổng giám đốc.
(đổng sự: thành viên trong ban quản trị)
Tên chọn xong rồi nên đi đòi tiền, đây là một vấn đề khó khăn a!
Côn Sơn dẫn theo Thẩm Kỷ Lương, ngày đầu tiên đi tìm người hợp tác, không có người nguyện ý.
Hay nói giỡn, ai cũng biết là lấy tiền đi nước dội lá môn, bọn họ mới không muốn, nhao nhao đều lấy cớ nói mình không có tiền.
Thẩm Kỷ Lương nói: “Ở đây không được, là bởi vì nơi này chân chính có tiền mà người dám mạo hiểm quá ít, đi Thái Nguyên a! Chỗ đó có nhiều kẻ có tiền, đi thu phục mấy người có bối cảnh là được.”
Côn Sơn nghe xong cũng có chút động tâm, nhưng hắn công vụ bề bộn không có thời gian a!
Việc này vốn cũng không vấn đề gì, còn có Thẩm Kỷ Lương mà!
Thế nhưng mà Bảo Châu nói chưa từng đi qua tỉnh thành, muốn đi chơi.
Côn Sơn lo lắng cô đi theo Thẩm Kỷ Lương, vạn nhất bị lừa bán thì sao.
Đành phải lại để cho Thẩm mẹ đi theo, cửa hàng để Tiểu Đông tạm làm quản lý vài ngày.
Nhưng lại sợ hai người đi không an toàn, nên để cho Tiểu Hoàng cùng đi, Tiểu Hoàng hung mãnh, mấy người đàn ông đều đánh không lại.
Bảo Châu muốn đi tỉnh thành, mấy bà lớn nhà Vạn gia cùng Lục gia đưa xuống một danh sách mua sắm thật lớn, nhờ Bảo Châu giúp các bà mua.
Bảo Châu đến tỉnh thành, Thẩm Kỷ Lương vốn có ý muốn cô ở nhà mình, trong nhà có phòng trọ.
Nhưng Bảo Châu đã lớn như vậy còn chưa từng ở khách sạn kiên trì muốn ở khách sạn, Thẩm Kỷ Lương cũng không có biện pháp.
Thẩm mẹ đương nhiên cam tâm tình nguyện ở khách sạn rồi, bà ũng chưa từng ở qua chỗ đó.
Thẩm mẹ gọi một gian phòng, hai gian lãng phí a!
Trong phòng có hai cái giường, Bảo Châu một cái, Thẩm mẹ một cái, đáng thương cho Tiểu Hoàng phải ngủ ở ghế sô pha.
Sau một đêm mới lạ trôi qua, sáng sớm hôm sau Bảo Châu thức dậy đặc biệt sớm, lúc Thẩm Kỷ Lương phái người tới đón, Bảo Châu đã ăn xong bữa sáng, đây là từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên cô ăn bánh mì, ưa thích khỏi phải nói, nhất là thứ ở bên trong bánh mình gọi là hot dog gì đó.
Chỉ là đáng thương Tiểu Hoàng, lúc Bảo Châu ăn hot dog, sẽ đem bánh mì ném cho nó ăn, khiến cho nó ngửi được mùi thịt, lại ăn toàn bánh mì, thật đau lòng, có thật lãng phí hay không? Cho nên chỉ cần cho nó một cơ hội, nó nhất định sẽ ăn .
Thẩm Kỷ Lương thập phần coi trọng Bảo Châu, còn năn nỉ cha của hắn cho hắn chiếc ô tô duy nhất trong nhà, để lái xe tới đón cô, Bảo Châu cùng Thẩm mẹ lên xe, trên xe còn có Tiểu Hoàng nằm trong lòng Bảo Châu, Côn Sơn nói, Tiểu Hoàng là sứ giả bảo hộ cô, cho nên mặc kệ đi tới chỗ nào, cô đều phải mang theo Tiểu Hoàng.
Lái xe lúc thấy Tiểu Hoàng khóe miệng co lại, vốn định nói cho cô biết không thể mang theo sủng vật, thế nhưng nhớ tới lời thiếu gia nói cái gì cũng để tùy cô, không được nói cái gì.
Lúc các cô tới, Thẩm Kỷ Lương đã ở bên ngoài chờ rồi, bên trong đang tổ chức một yến hội long trọng, người có danh tiếng ở Thái Nguyên đều tới tham gia, đương nhiên ngoại trừ Diêm Tích Sơn bận rộn, nhân vật như vậy, sẽ không dễ dàng lộ diện.
Thẩm Kỷ Lương bảo Thẩm mẹ cùng lái xe ở bên ngoài chờ, may mắn hôm nay Bảo Châu mặc sườn xám, cũng coi như phù hợp, Thẩm Kỷ Lương cũng không cần vội vàng tìm quần áo cho cô, cứ như vậy để cô đi vào, chủ yếu hôm nay là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp.
Ba nhà kinh doanh lớn ở tỉnh Thái Nguyên bên trong đã có hai vị, người chưa tới chính là cha hắn, Thẩm Kỷ Lương không muốn để cho người ta nói hắn làm kinh doanh là bằng tiền của người nhà.
Thời điểm Thẩm Kỷ Lương kéo Bảo Châu trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào đại sảnh, không biết có bao nhiêu người yên lặng nhìn hai người trai tài gái sắc, bọn họ thoạt nhìn rất xứng đôi, đương nhiên nếu cô bé kia trong ngực không ôm một con chim cực lớn sẽ càng hài hòa hơn.
Con chim kia lớn lên giống Chim Ưng, toàn thân đều màu vàng, lông vũ vô cùng xinh đẹp, rõ ràng là một con chim hung hãn, thế nhưng cô gái ôm nó lại tuyệt không sợ hãi, mặt mũi tràn đầy tươi cười, tổ hợp kỳ quái a!
Rất nhiều ánh mắt đều bị hấp dẫn nhìn qua, giới thiệu từng người cho Bảo Châu: “Đây là ông chủ Trương, đây là Vương phu nhân, vị này chính là Trương tiểu thư, đây là Bảo Châu, phu nhân Lục thị trưởng Vận Thành, là phía đối tác của công ty tôi.”
Vận Thành xa như vậy, cho nên người đối với Bảo Châu cảm thấy hứng thú không nhiều lắm, lại là vợ của người khác, vốn có nam nhân đối với cô có chút hứng thú, cũng đều nhìn qua mà e sợ, cô rất đẹp, nhưng thoạt nhìn thanh thuần như vậy, cũng không phải có thể chơi trò tình cảm, cho nên đều trốn tránh.
Các nữ nhân ở đây đều không phú thì quý, đối với một thị trưởng phu nhân ở nơi nhỏ bé đến, không để vào mắt, đối với thái độ cô không tính là tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.