Trân Bảo Vợ Yêu

Chương 86: So máy bay

Tha Hài Hoàng Hậu

06/10/2014

Thời điểm Thẩm Kỷ Lương thấy thời cơ thích hợp tìm người lôi kéo tài chính, kêu Bảo Châu ngồi ở trên ghế sa lon, từ từ ăn, chờ hắn.

Những phu nhân tiểu thư kia vốn đang thân thiện, sau khi Thẩm Kỷ Lương rời đi thì sắc mặt liền thay đổi, mang theo chút ít trào phúng, một người trong đó nhìn bộ dạng Bảo Châu ăn bò bít-tết, không khỏi nở nụ cười nói: “Lục phu nhân rất ít khi bò bít-tết a!”

Bảo Châu không có nghe được châm chọc trong lời nói của cô, mà gật đầu: “Đúng là không thường ăn, gần đây chỉ ăn tiệc Mãn Hán.”

Vị phu nhân kia căn bản không tin lời cô, một quan phu nhân của một thị trấn nhỏ bé, làm sao ăn được tiệc Mãn Hán, thật là khoác lác a!

Nhìn tư thế Bảo Châu cắt bò bít-tết lại nở nụ cười: “Dao nĩa đều dùng không thuần thục, có cần tôi dạy cô không?”

Bảo Châu lắc đầu: “Chỉ là không quen, bình thường đều là người khác cắt cho tôi.”

Vị phu nhân nhìn cô không giống đang nói đùa, trong lòng mang theo kinh ngạc, cũng không dám xem thường cô hỏi: “Vậy cô có sản nghiệp gì?”

“Không biết.” Bảo Châu lắc đầu, cô không để ý mấy thứ kia, cửa hàng của cô là do Thẩm mẹ quản lý, những tài liệu về cổ phần công ty kia cô còn chưa xem, bỏ ở nhà, cũng không biết tổng cộng có bao nhiêu.

“Cô sẽ không phải là không có sản nghiệp riêng a!”

Bảo Châu nghĩ nghĩ rất chân thành hỏi cô: “Tôi có cổ phần công ty, cái này có được tính khkông?”

“Công ty nào?”

“Nghe nói là Mỹ Quốc gì đấy.” Bảo Châu cũng không rõ lắm.

“Cô có bao nhiêu cổ phần?” Vị phu nhân kia cả kinh, Mỹ Quốc đúng là công ty tốt tháng trước nghe nói mở chi nhánh đến Thượng Hải, dậy sống trong xã hội thượng lưu một đám tranh nhau mua, cổ phần công ty giá trị khẳng định không nhỏ.

“Thẩm đại ca nói hình như là mười cái gì đó.”

“10%?”

Bảo Châu gật đầu: “Ừm, chính là cái này.”

Đám bà lớn hai mặt nhìn nhau một hồi, thấy cô không giống như là đang nói xạo, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có người hâm mộ, có người ghen ghét.



Nói đến đây, Bảo Châu nhớ tớ trong bao nhỏ còn có mấy viên kẹo, lấy ra phân cho các cô ăn: “Các cô có muốn không?”

Đám bà lớn nhìn mấy viên kẹo trong tay cô, thứ này dường như trong cửa hàng không có bán a!

Một phu nhân trong đó nói: “Những viên kẹo này cô làm sao có?”

“Công ty cho, nói là ăn thử.” Thời điểm người trong công ty đưa tới đã nói như thế, bảo cô ăn thử xem có được không, rồi làm đánh giá, mỗi loại đưa một ít tới.

Đám bà lớn lúc này mới tin tưởng thân phận địa vị của tiểu cô nương kỳ thật cũng không tính chênh lệch, đối với cô mới thân thiện một chút.

Bảo Châu thấy các cô không hỏi nữa tranh thủ thời gian cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm, ông nội nói, người khác hỏi phải trả lời, thế nhưng ăn cơm cũng rất quan trọng, may mắn các cô đều hỏi xong.

Bảo Châu vừa ăn, vừa đút đồ ăn cho Tiểu Hoàng ngồi trên ghế sa lon, lúc này là thời điểm thân thể Tiểu Hoàng đang phát triển, sức ăn rất lớn, bình quân Bảo Châu ăn một miếng thịt, Tiểu Hoàng sẽ ăn hai miếng, có bạn như vậy, Bảo Châu nhìn thấy cũng muốn ăn ngon, cho nên lúc có đồ ngon, bình thường sẽ không quên Tiểu Hoàng.

Ăn cái gì, tân sủng Tiểu Hồng hoàn toàn không phải đối thủ của Tiểu Hoàng, cho nên Bảo Châu như trước vẫn cảm thấy mang Tiểu Hoàng vô cùng tốt, đặc biệt là lúc ăn cơm.

Nữ nhân đều ưa thích đồ vật xinh đẹp, đám bà lớn cũng đồng dạng, phu nhân của ông chủ Trần là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, cô rất thích những động vật thú vị kia, nhìn thấy Tiểu Hoàng vô cùng ưa thích, đi tới hỏi Bảo Châu: “Tôi có thể sờ sờ đầu của nó không?”

“Có thể.” Bảo Châu gật đầu, Tiểu Hoàng rất thích nữ, nhất là mỹ nữ.

Trần phu nhân tuy vừa xinh đẹp lại có tiền, nhưng bạn bè rất ít, người nơi này đều cảm thấy cô ăn mặc quá cởi mở, ăn nói quá lớn mật, cho nên nhìn thấy một gương mặt xa lạ mang theo chim to tới tham gia yến hội, cô có một loại cảm giác tìm được đồng loại, chỉ có người lớn mật, mới dám mang theo sủng vật đặc biệt như thế đến yến hội a!

Trần phu nhân sờ lên đầu Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng thật biết điều tùy ý cho cô vuốt ve, Tiểu Hoàng thích ánh mắt cô, màu lam, rất dịu dàng.

Trần phu nhân đối với Bảo Châu càng thêm cảm thấy hứng thú: “Cô từ đâu tới đây?”

“Vận Thành.”

“Tôi chưa từng đi, thú vị không?”

“Thú vị.” Ít nhất Bảo Châu cảm thấy thú vị.

Trần phu nhân mắt nhìn xa xa xuyên qua đám người nhìn Thẩm Kỷ Lương, hỏi Bảo Châu: “Hắn là chồng cô sao? Rất đẹp trai a!”



Bảo Châu lắc đầu: “Đó là Thẩm đại ca, chồng tôi ở Vận Thành.”

“Hắn vì sao không cùng cô đến?”

“Anh ấy bận việc.”

Trần phu nhân thở dài một hơi, cảm thấy Bảo Châu thật đáng thương, thường xuyên không có chồng ở bên cạnh, giống như cô, chồng của Trần phu nhân buôn bán lớn, là một trong ba người giàu có nhất ở tỉnh, Trần phu nhân là vợ kế, năm Trần tiên sinh mười tám tuổi thì lưu lạc sang nước Pháp, khi trở về vợ trong nhà đã bởi vì mệt nhọc quá độ qua đời, về sau vì việc buôn bán, hắn cưới một tiểu thư quý tộc Pháp đối với hắn luôn chung tình, chính là Trần phu nhân.

Tình cảm của hai người lại không tốt, văn hóa khác biệt làm cho Trần phu nhân cùng người nhà của hắn không hợp nhau, Trần phu nhân thấy cảnh thương tình hỏi: “Vậy cô tại sao tới đây?”

“Côn Sơn nói để cho tôi tới đây kiếm tiền.”

Trần phu nhân cảm thấy cô rất thẳng thắn, không làm ra vẻ, liền rất thích nàng cô, hiếu kỳ hỏi: “Cô kiếm tiền làm cái gì? Thiếu tiền tiêu?”

“Mở nhà máy.”

Trần phu nhân đối với nhà máy ở thành thị nhỏ không phải rất có hứng thú, lại ưa thích cùng Bảo Châu nói chuyện phiếm, trước khi chia tay, hẹn Bảo Châu ngày mai cùng đi chơi.

Bảo Châu thuận miệng đáp ứng , lúc Thẩm Kỷ Lương cùng cô rời khỏi, trên xe rất uể oải nói: “Vừa nói đến tiền, ai cũng kiếm cớ, ai!”

Sáng sớm hôm sau Trần phu nhân kêu xe tới đón, Thẩm mẹ không quen khí hậu, Bảo Châu ôm Tiểu Hoàng xuất phát.

Đến nơi mới phát hiện bên cạnh một mảnh đất bằng thật lớn có rất nhiều người ngoại quốc và Trung Quốc đang đứng, Bảo Châu không biết bọn họ, cô chỉ nhận thức Trần phu nhân, thấy những người kia tốp năm tốp ba vây lại một chỗ đang nói gì đó, Bảo Châu đi qua hỏi Trần phu nhân: “Trần đại tỷ, bọn họ làm sao vậy?”

“Một thương nhân tên là Ôn Tư ở nước ngoài làm một máy bay tư nhân, nói hiện tại đó là thứ chạy nhanh nhất. Ồn ào muốn tìm người thi đấu, thầy của tôi vốn mua một chiếc máy bay, muốn lấy ra khoe khoang một chút, cho nên đã tiếp nhận khiêu chiến của hắn, thế nhưng ạm thời chiếc máy bay kia có chút sự cố, có thể không thể tới được, Ôn Tư không bỏ qua nói người Trung Quốc vô năng.” Trần phu nhân nói xong, cô bây giờ đang lo lắng, trước mắt nhìn thấy đã muốn mất thể diện.

Bảo Châu chưa thấy qua máy bay, hỏi Trần phu nhân: “Máy bay là cái gì?”

Trần phu nhân chỉ một chiếc máy bay nhỏ cách đó không xa: “Cái đó gọi là máy bay , có thể bay trên bầu trời.”

Bảo Châu nghe xong, cũng không cảm thấy có cái gì, không phải chỉ bay thôi sao?

Đối với Trần phu nhân nói: “Vậy hãy để cho hắn bay đi! Tôi cùng hắn so!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trân Bảo Vợ Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook