Chương 198: Kinh hỉ hay là kinh hãi?
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
Thường xuyên qua lại đã quên mất, đợi đến sáng ngày thứ ba xuống máy bay, Cù thiếu mới phát hiện không đúng, bởi vì nơi này rõ ràng không phải sân bay nước Mỹ, Cù thiếu hơi kinh ngạc hỏi Bảo Châu: “Thiếu phu nhân, nơi này là chỗ nào?”
“Thụy Sĩ.” Bảo Châu vừa nói xong, một đám người chạy ra đón, người đàn ông đi đầu là phụ tá của Bách Lai tiên sinh, hắn khách khí cùng bọn họ nói chuyện vài câu, dẫn bọn họ đi tới chiếc xe sang trọng ngoài phi trường.
Ngồi ở trong xe, Cù thiếu dường như mới kịp phản ứng: “Thiếu phu nhân, chúng ta đến Thụy Sĩ làm gì?”
“Mua đồ.” Bảo Châu rất bình tĩnh hồi đáp.
“À, mua cái gì.” Cù thiếu uống một hớp nước hỏi.
“Đảo tư nhân.”
Cù thiếu cố gắng an toàn nuốt xuống miếng nước, nhưng cũng không khỏi lại càng hoảng sợ: “Mua đảo? Bao nhiêu tiền?”
“1000 vạn đôla.”
“Hả? 1000 vạn? Thiếu gia biết không?”
Bảo Châu mỉm cười: “Côn Sơn không biết, chúng ta cho anh ấy một kinh hỉ được không?”
Cù thiếu lập tức sợ hãi: “Cái gì thiếu gia không biết? Không được, tôi muốn xuống xe, tôi muốn đi nói cho thiếu gia, ở đâu có điện thoại? Lần trước cô xài tiền bậy bạ, thiếu gia đã dùng ánh mắt giáo huấn tôi rồi, lần này nếu cô mua một hòn đảo, mạng nhỏ của tôi còn sao?”
Kinh hỉ cái quái gì?
Đây là kinh hãi được không?
Cù thiếu biết rõ chính mình không ngăn cản được Bảo Châu, hắn chỉ có thể nhờ cứu viện, xa như vậy, hắn chỉ có thể dựa vào điện thoại, vừa xuống xe hắn cùng Bảo Châu tiến vào một ngân hàng, nhìn thấy Bách Lai tiên sinh, đối với Bách Lai tiên sinh nói: “Phiền toái ngài giúp tôi trông chừng Thiếu phu nhân, tôi đi gọi điện thoại một chút.”
Bách Lai tiên sinh cho rằng ý của hắn là đừng để Bảo Châu đi lạc, gật đầu, có hắn và một đám bảo tiêu tại đây, sẽ không làm mất bảo bối tâm can của Lục Côn Sơn.
Cù thiếu yên tâm đi ra ngoài, Bách Lai tiên sinh mang theo Bảo Châu tiến vào một gian phòng, dùng tiếng Trung không được lưu loát mới học mấy tháng gần đây, đối với Bảo Châu giới thiệu một chút về người ngồi đối diện Bảo Châu: “Hắn chính là đảo chủ, tài liệu tôi đã chuẩn bị xong, hai người ký tên, lập tức ngân hàng quản lý sẽ xác nhận, xác nhận xong lập tức chuyển khoản cho đối phương.”
Bảo Châu gật đầu, trước kia cô từng ký qua một ít tài liệu, tuy không hiểu Anh ngữ, nhưng thấy chỗ trống cuối trang có tên của mình, Bảo Châu vừa định kí tên, đảo chủ lên tiếng, để Bách Lai phiên dịch cho Bảo Châu: “Chậm đã, nói cho cô ấy biết, 1000 vạn tôi cảm thấy quá ít, đảo của tôi ít nhất giá trị 1200 vạn.”
Hắn thấy Bảo Châu dễ nói chuyện, cho rằng cô là một nhà giàu mới nổi ngu ngốc, muốn nhân cơ hội tăng thêm tiền.
Bách Lai cau mày phiên dịch cho Bảo Châu, Bảo Châu cũng nhíu mày, bởi vì trước khi đến ngân hàng quản lý nói tài khoản của cô chỉ có 1000 vạn lẻ 1200 đôla, mua không được, quên đi: “Tôi đây không mua, Bách Lai đại ca, chúng ta đổi một cái khác a!”
Bách Lai tiên sinh cũng không thích loại hành vi tạm thời tăng giá này, gật đầu đồng ý.
Bảo Châu đứng dậy vừa muốn đi, đột nhiên từ bên cạnh cửa truyền đến một âm thanh: “Tôi bán! 1000 vạn, hắn không bán tôi bán.”
Bảo Châu nghe không hiểu, nhìn về phía Bách Lai tiên sinh, Bách Lai tiên sinh có chút bất đắc dĩ phiên dịch cho cô: “Hắn nói 1000 vạn hắn bán, trên tay hắn cũng có cái đảo.”
“Tôi mua.” Bảo Châu lý do rất đơn giản, tiền vừa đủ.
Cái vị đảo chủ muốn bán đảo cho Bảo Châu là một người nóng nảy: “Tôi đồng ý bán, 1000 vạn tôi bán cho cô!”
Vị mới tới nghe vậy càng sốt ruột, hắn muốn bán đảo đã lâu rồi, quả thực muốn sắp điên rồi, thế nhưng không có người đồng ý mua, rơi vào đường cùng mỗi lần có người làm giao dịch hòn đảo, hắn vừa nghe được tin sẽ đến ôm cây đợi thỏ, hi vọng thông qua mình chào hàng, có thể bán được đảo, ở đâu có người mua đảo, ở đó sẽ có hắn.
Hôm qua hắn uống hơi nhiều, hôm nay thức dậy trễ một chút, thiếu chút nữa bỏ qua thời cơ, bất quá tới kịp thời!
Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục có người chịu mua đảo của hắn, hắn đương nhiên phải tranh thủ, về sau cái vị đảo chủ kia nói: “Đảo của tôi so với hắn lớn, đảo của tôi có hơn 1000 mẫu Anh, đảo tư nhân lớn như vậy, ngài rất khó tìm được.”
“Tôi muốn mua lớn.” Vừa lớn lại không có tăng giá, kẻ đần mới không mua lớn.
“Thế nhưng đó là một đảo hoang.” Bách Lai tiên sinh nói, vừa là hoang đảo, vị trí địa lý lại không tốt, ưu điểm duy nhất chính là lớn, nhưng giá lại cao đến dọa người, hắn cảm thấy kẻ đần mới mua.
Bảo Châu vừa vặn chính là kẻ đần này, Bảo Châu muốn, mẹ chồng nói chỉ cần lớn chưa nói không được là đảo hoang, như trước khẳng định gật đầu: “Tôi muốn mua.”
Đợi Cù thiếu nói chuyện điện thoại xong chạy đến, Bảo Châu đã đứng ở cửa ngân hàng hướng hắn ngoắc: “Tiểu Cù Tử mau tới.”
“Sao cô ở đây đây? Còn không có ký sao?” Cù thiếu nhìn chung quanh phát hiện không có những người khác, mừng rỡ.
Bảo Châu lắc đầu, thúc giục Cù thiếu lên xe: “Xong rồi, Bách Lai đại ca mời chúng ta ăn cơm.”
Bữa tiệc này, Cù thiếu thực không biết mùi vị, bởi vì ăn hết bữa tiệc này, không biết còn có bữa tiếp theo hay không…
Mấy giờ sau Bảo Châu trở lại Quảng Châu, Côn Sơn trở về rồi, cái gì cũng không biết, mỉm cười cho Bảo Châu một cái ôm: “Vờ à, anh nhớ em.”
“Em cũng nhớ anh.”
“Bộ đồ này của em thật đẹp.”
“Em vừa mua ở Thụy Sĩ đấy.”
“Em đi Thụy Sĩ làm gì? Muốn mua quần áo, lần sau anh dẫn em đi Pháp.” Cô lại không hiểu Anh ngữ, chạy đến nơi xa lạ lỡ đi lạc thì làm sao?
“Cầm cái này a!” Bảo Châu từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa tới.
“Đây là cái gì?” Côn Sơn gom góp trình độ Anh ngữ của mình, cúi đầu nhìn một hồi lâu, mới đại khái hiểu, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Em mua một cái đảo ở Bắc bán cầu? Cho mẹ sao?”
“Ừm.” Bảo Châu gật đầu.
“Hơn 1000 mẫu Anh, bao nhiêu tiền?” Côn Sơn đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nghĩ thầm coi như dùng tiền mua giáo huấn, xem mẹ hắn về sau còn có thể mở miệng tùy tiện hay không, nói Bảo Châu không hiếu thuận. Nếu mấy trăm vạn hắn khẽ cắn môi cũng có thể gắng gượng qua.
“1000 vạn.”
“May mắn.” Côn Sơn cố nén bi thương trong lòng, tự nói với mình không thể khóc lên, không được hù dọa bà xã, thật vất vả từ trong kẽ răng đi ra hai chữ.
“Đô-la.”
Nước mắt Côn Sơn, soàn soạt rơi xuống: “…”
Cố gắng vất vả thật nhiều năm, mua một cái không còn đồng nào!
Bảo Châu thấy hắn khóc, cho rằng hắn cảm động, rất vui vẻ tựa vào ngực Côn Sơn: “Anh rất cảm động sao? Em đối với mẹ chồng tốt không?”
“Tốt!” Đâu chỉ là tốt, tốt đến hắn sắp gặp trở ngại xúc động rồi, một lát sau thật vất vả định thần lại Côn Sơn hỏi Bảo Châu: “Tài khoản trong ngân hàng Thụy Sĩ còn thừa lại bao nhiêu tiền?”
“48 đôla.” Vốn còn có 1200 đồng, nhưng trên đường về mua đồ cho mình và Côn Sơn còn có hai cục cưng tiêu hết một tí, cho nên chỉ còn lại có 48 đồng thôi.
“Thụy Sĩ.” Bảo Châu vừa nói xong, một đám người chạy ra đón, người đàn ông đi đầu là phụ tá của Bách Lai tiên sinh, hắn khách khí cùng bọn họ nói chuyện vài câu, dẫn bọn họ đi tới chiếc xe sang trọng ngoài phi trường.
Ngồi ở trong xe, Cù thiếu dường như mới kịp phản ứng: “Thiếu phu nhân, chúng ta đến Thụy Sĩ làm gì?”
“Mua đồ.” Bảo Châu rất bình tĩnh hồi đáp.
“À, mua cái gì.” Cù thiếu uống một hớp nước hỏi.
“Đảo tư nhân.”
Cù thiếu cố gắng an toàn nuốt xuống miếng nước, nhưng cũng không khỏi lại càng hoảng sợ: “Mua đảo? Bao nhiêu tiền?”
“1000 vạn đôla.”
“Hả? 1000 vạn? Thiếu gia biết không?”
Bảo Châu mỉm cười: “Côn Sơn không biết, chúng ta cho anh ấy một kinh hỉ được không?”
Cù thiếu lập tức sợ hãi: “Cái gì thiếu gia không biết? Không được, tôi muốn xuống xe, tôi muốn đi nói cho thiếu gia, ở đâu có điện thoại? Lần trước cô xài tiền bậy bạ, thiếu gia đã dùng ánh mắt giáo huấn tôi rồi, lần này nếu cô mua một hòn đảo, mạng nhỏ của tôi còn sao?”
Kinh hỉ cái quái gì?
Đây là kinh hãi được không?
Cù thiếu biết rõ chính mình không ngăn cản được Bảo Châu, hắn chỉ có thể nhờ cứu viện, xa như vậy, hắn chỉ có thể dựa vào điện thoại, vừa xuống xe hắn cùng Bảo Châu tiến vào một ngân hàng, nhìn thấy Bách Lai tiên sinh, đối với Bách Lai tiên sinh nói: “Phiền toái ngài giúp tôi trông chừng Thiếu phu nhân, tôi đi gọi điện thoại một chút.”
Bách Lai tiên sinh cho rằng ý của hắn là đừng để Bảo Châu đi lạc, gật đầu, có hắn và một đám bảo tiêu tại đây, sẽ không làm mất bảo bối tâm can của Lục Côn Sơn.
Cù thiếu yên tâm đi ra ngoài, Bách Lai tiên sinh mang theo Bảo Châu tiến vào một gian phòng, dùng tiếng Trung không được lưu loát mới học mấy tháng gần đây, đối với Bảo Châu giới thiệu một chút về người ngồi đối diện Bảo Châu: “Hắn chính là đảo chủ, tài liệu tôi đã chuẩn bị xong, hai người ký tên, lập tức ngân hàng quản lý sẽ xác nhận, xác nhận xong lập tức chuyển khoản cho đối phương.”
Bảo Châu gật đầu, trước kia cô từng ký qua một ít tài liệu, tuy không hiểu Anh ngữ, nhưng thấy chỗ trống cuối trang có tên của mình, Bảo Châu vừa định kí tên, đảo chủ lên tiếng, để Bách Lai phiên dịch cho Bảo Châu: “Chậm đã, nói cho cô ấy biết, 1000 vạn tôi cảm thấy quá ít, đảo của tôi ít nhất giá trị 1200 vạn.”
Hắn thấy Bảo Châu dễ nói chuyện, cho rằng cô là một nhà giàu mới nổi ngu ngốc, muốn nhân cơ hội tăng thêm tiền.
Bách Lai cau mày phiên dịch cho Bảo Châu, Bảo Châu cũng nhíu mày, bởi vì trước khi đến ngân hàng quản lý nói tài khoản của cô chỉ có 1000 vạn lẻ 1200 đôla, mua không được, quên đi: “Tôi đây không mua, Bách Lai đại ca, chúng ta đổi một cái khác a!”
Bách Lai tiên sinh cũng không thích loại hành vi tạm thời tăng giá này, gật đầu đồng ý.
Bảo Châu đứng dậy vừa muốn đi, đột nhiên từ bên cạnh cửa truyền đến một âm thanh: “Tôi bán! 1000 vạn, hắn không bán tôi bán.”
Bảo Châu nghe không hiểu, nhìn về phía Bách Lai tiên sinh, Bách Lai tiên sinh có chút bất đắc dĩ phiên dịch cho cô: “Hắn nói 1000 vạn hắn bán, trên tay hắn cũng có cái đảo.”
“Tôi mua.” Bảo Châu lý do rất đơn giản, tiền vừa đủ.
Cái vị đảo chủ muốn bán đảo cho Bảo Châu là một người nóng nảy: “Tôi đồng ý bán, 1000 vạn tôi bán cho cô!”
Vị mới tới nghe vậy càng sốt ruột, hắn muốn bán đảo đã lâu rồi, quả thực muốn sắp điên rồi, thế nhưng không có người đồng ý mua, rơi vào đường cùng mỗi lần có người làm giao dịch hòn đảo, hắn vừa nghe được tin sẽ đến ôm cây đợi thỏ, hi vọng thông qua mình chào hàng, có thể bán được đảo, ở đâu có người mua đảo, ở đó sẽ có hắn.
Hôm qua hắn uống hơi nhiều, hôm nay thức dậy trễ một chút, thiếu chút nữa bỏ qua thời cơ, bất quá tới kịp thời!
Đợi nhiều năm như vậy, rốt cục có người chịu mua đảo của hắn, hắn đương nhiên phải tranh thủ, về sau cái vị đảo chủ kia nói: “Đảo của tôi so với hắn lớn, đảo của tôi có hơn 1000 mẫu Anh, đảo tư nhân lớn như vậy, ngài rất khó tìm được.”
“Tôi muốn mua lớn.” Vừa lớn lại không có tăng giá, kẻ đần mới không mua lớn.
“Thế nhưng đó là một đảo hoang.” Bách Lai tiên sinh nói, vừa là hoang đảo, vị trí địa lý lại không tốt, ưu điểm duy nhất chính là lớn, nhưng giá lại cao đến dọa người, hắn cảm thấy kẻ đần mới mua.
Bảo Châu vừa vặn chính là kẻ đần này, Bảo Châu muốn, mẹ chồng nói chỉ cần lớn chưa nói không được là đảo hoang, như trước khẳng định gật đầu: “Tôi muốn mua.”
Đợi Cù thiếu nói chuyện điện thoại xong chạy đến, Bảo Châu đã đứng ở cửa ngân hàng hướng hắn ngoắc: “Tiểu Cù Tử mau tới.”
“Sao cô ở đây đây? Còn không có ký sao?” Cù thiếu nhìn chung quanh phát hiện không có những người khác, mừng rỡ.
Bảo Châu lắc đầu, thúc giục Cù thiếu lên xe: “Xong rồi, Bách Lai đại ca mời chúng ta ăn cơm.”
Bữa tiệc này, Cù thiếu thực không biết mùi vị, bởi vì ăn hết bữa tiệc này, không biết còn có bữa tiếp theo hay không…
Mấy giờ sau Bảo Châu trở lại Quảng Châu, Côn Sơn trở về rồi, cái gì cũng không biết, mỉm cười cho Bảo Châu một cái ôm: “Vờ à, anh nhớ em.”
“Em cũng nhớ anh.”
“Bộ đồ này của em thật đẹp.”
“Em vừa mua ở Thụy Sĩ đấy.”
“Em đi Thụy Sĩ làm gì? Muốn mua quần áo, lần sau anh dẫn em đi Pháp.” Cô lại không hiểu Anh ngữ, chạy đến nơi xa lạ lỡ đi lạc thì làm sao?
“Cầm cái này a!” Bảo Châu từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa tới.
“Đây là cái gì?” Côn Sơn gom góp trình độ Anh ngữ của mình, cúi đầu nhìn một hồi lâu, mới đại khái hiểu, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Em mua một cái đảo ở Bắc bán cầu? Cho mẹ sao?”
“Ừm.” Bảo Châu gật đầu.
“Hơn 1000 mẫu Anh, bao nhiêu tiền?” Côn Sơn đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nghĩ thầm coi như dùng tiền mua giáo huấn, xem mẹ hắn về sau còn có thể mở miệng tùy tiện hay không, nói Bảo Châu không hiếu thuận. Nếu mấy trăm vạn hắn khẽ cắn môi cũng có thể gắng gượng qua.
“1000 vạn.”
“May mắn.” Côn Sơn cố nén bi thương trong lòng, tự nói với mình không thể khóc lên, không được hù dọa bà xã, thật vất vả từ trong kẽ răng đi ra hai chữ.
“Đô-la.”
Nước mắt Côn Sơn, soàn soạt rơi xuống: “…”
Cố gắng vất vả thật nhiều năm, mua một cái không còn đồng nào!
Bảo Châu thấy hắn khóc, cho rằng hắn cảm động, rất vui vẻ tựa vào ngực Côn Sơn: “Anh rất cảm động sao? Em đối với mẹ chồng tốt không?”
“Tốt!” Đâu chỉ là tốt, tốt đến hắn sắp gặp trở ngại xúc động rồi, một lát sau thật vất vả định thần lại Côn Sơn hỏi Bảo Châu: “Tài khoản trong ngân hàng Thụy Sĩ còn thừa lại bao nhiêu tiền?”
“48 đôla.” Vốn còn có 1200 đồng, nhưng trên đường về mua đồ cho mình và Côn Sơn còn có hai cục cưng tiêu hết một tí, cho nên chỉ còn lại có 48 đồng thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.