Chương 199: Xoay người?
Tha Hài Hoàng Hậu
06/10/2014
Côn Sơn cái này cả khóc cũng không có khí lực nữa, tất cả tiền gửi ngân hàng của hắn!
Từng khối vàng thỏi, đều biến thành một hoang đảo không biết tên.
Nhưng cái này không thể trách vợ, vợ là hiếu thuận, cho nên mẹ muốn đảo, mua liền mua a! Chỉ là trong lòng của hắn đột nhiên phảng phất có một lỗ thủng, cảm thấy cái lổ thủng kia ở bên trong còn có gió lạnh thổi vào, thật lạnh thật lạnh.
Theo phú ông ngàn vạn biến thành một kẻ nghèo tay trắng, hóa ra là có thể nhanh như thế!
Côn Sơn sợ cha biết rõ chuyện này, sẽ cho mẹ sắc mặt khó nhìn, cố ý kêu mẹ đến Quảng Châu, ngũ phu đến Quảng Châu, Bảo Châu cười ha hả đi ra nghênh đón, như là hiến vật quý đem tờ giấy trong tay đưa cho mẹ chồng: “Cho ẹm!”
“Đây là cái gì?” Tiếng nước ngoài bà một chữ cũng xem không hiểu, chỉ cảm thấy trước mắt đen một mảnh.
“Khế đất, con mua đảo cho mẹ đây, mẹ nói không được quá nhỏ, con mua một cái hơn 1000 mẫu Anh.” Vẻ mặt Bảo Châu tươi cười nhìn bà, giống như đang nói…, mẹ mau khen con đi! Mau khen con đi!
Dù cho không có đọc qua sách gì, ngũ phu nhân cũng biết đây nhất định là một số tiền lớn, bà dần hồi phục tinh thần hỏi cô: “Bảo Châu! Con bỏ ra bao nhiêu tiền?”
“1000 vạn đôla.”
Ngũ phu nhân nghe nói qua đôla là cái gì, lập tức sắp bất tỉnh : “Cái gì?”
Côn Sơn từ phía sau đỡ ngũ phu nhân ngồi xuống sa lon: “Chính là ý trên mặt chữ, có muốn đỡ mẹ đi lên nghỉ ngời một chút hay không, cái đảo này, bây giờ là của mẹ rồi.”
“Vậy con còn lại bao nhiêu tiền?” Ngũ phu nhân một bên được con trai đỡ lên lầu, một bên cảm thấy chân như nhũn ra, sắp đứng không nổi. 1000 vạn đôla đó là bao nhiêu tiền a? Đổi thành vàng có thể chất đầy cả phòng, đổi thành tiền giấy có thể chất đầy một cái kho, đổi thành bánh nướng, có thể bao phủ cả Hồng Kông a?
“48 đôla.” Côn Sơn mỉm cười, nếu như đây là thứ mẹ hắn muốn, bà thành công rồi.
Cái gì?” Ngũ phu nhân lại muốn té xỉu.
Côn Sơn đem mẹ đỡ vào trong phòng ngồi xuống, ngược lại nói với bà: “Mẹ, không có việc gì. Con còn trẻ, tiền không có thì kiếm lại, con cũng không phải thật sự trở thành hai bàn tay trắng, con có các người, có Bảo Châu có cục cưng, con không có tiền, nhưng con còn có nhà, còn quan hệ xã giao, xoay người là chuyện sớm muộn. Chỉ là hi vọng mẹ có thể từ nay về sau về sau, giữ lời hứa, đừng có lại hoài nghi Bảo Châu nữa. Mẹ xem cô ấy lần này đối với mẹ có bao nhiêu hiếu thuận?”
Ngũ phu nhân nghe đến đó, ngữ khí đã có chút nghẹn ngào: “Đều tại mẹ, con muốn đem di sản cho nó thì cho a! Chỉ là tương lai các con sống thế nào?”
“Con còn có nhà máy và cửa hàng, còn có thuyền cùng một ít buôn bán, cũng không nản trí, từ từ sẽ làm lại. Đáng lo là bắt đầu lại, mẹ đừng quá tự trách, nếu như khoản tổn thất này có thể làm cho mẹ tin tưởng Bảo Châu, con cảm thấy không có cái gì không tốt. Tiền tiêu thì tiêu a! Con sẽ không trách mẹ, cha khả năng tạm thời sẽ không biết, mẹ trước trốn vài ngày, đợi chuyện này qua đi, rồi trở lại Hồng Kông a!” Côn Sơn đã vì bà nghĩ kỹ.
Côn Sơn trải qua đả kích ban đầu, lòng sớm đã từ chỗ cao rơi xuống chỗ thấp nhất, có lẽ sẽ không còn có cái gì so với cái này tệ hơn.
Không xấu thì là tốt, về sau còn phải sống tiếp.
Hắn tỉnh lại, Thẩm Kỷ Lương an ủi hắn nói, cậu có thể kiếm được hơn 1000 vạn, thì còn sẽ có lần thứ hai, thứ ba, té ngã không đáng sợ, đáng sợ chính là cậu sợ hãi đứng lên. Sợ hãi trở lại điểm xuất phát, hắn cảm thấy Thẩm Kỷ Lương nói rất có lý, mà bây giờ hắn nguyện ý một lần nữa bắt đầu.
Ngũ phu nhân nghe xong cảm thấy rất cảm động, cô muốn cái đảo cũng không dùng làm gì, giữ lấy cảm thấy trong lòng không thoải mái, cô trả lại cho Côn Sơn: “Con cầm a! Mẹ lấy cũng vô dụng, mẹ không muốn xuất ngoại. Chính con giữ lấy đi có lẽ còn có thể đổi ít tiền dùng.”
Côn Sơn sợ trong lòng bà áy náy, nên cầm lấy : “Được rồi!”
Tin tức Côn Sơn không có tiền rất nhanh lan truyền mọi người đều biết, mọi người kinh ngạc cho hắn rõ ràng có 1000 vạn Đô-la, cũng cười nhạo hắn có một người vợ đần độn như vậy, hiện tại còn không phải như trước sao?
Vốn có người bởi vì nghèo khó muốn tự sát, nghe chuyện Côn Sơn xong, cảm thấy trong lòng cân đối lại, không chết nữa, Lục Côn Sơn thảm như vậy còn sống, hắn tại sao phải chết?
Trong lúc nhất thời lời nói khó nghe truyền khắp nơi, sau khi huynh đệ trong Trí đường biết, nhao nhao gọi điện thoại an ủi, tính hình Côn Sơn coi như cũng được, chỉ là thần thái hơi có vẻ mỏi mệt, có chút không dậy nổi tinh thần.
Giống như là nằm ác mộng, sau khi tỉnh lại tiền bao nhiêu năm vất vả đều trôi theo dòng nước, hắn đến nay còn có chút không quá tin tưởng đây là thật .
Côn Sơn lần này từ Thượng Hải trở về, là dẫn theo nhiệm vụ trở về, quản lý trường học.
Huynh đệ Trí Đường đến chỗ hắn học tập huấn luyện ngày càng nhiều, vì giấu diếm, hắn định mở một trường võ thuật nhỏ, dùng để bồi dưỡng nhân tài cho Trí Đường.
Vốn định mở ở Quảng Châu, chính mình ra tiền, bởi vì hắn hiện tại ngồi ở vị trí chạm tay bị bỏng như vậy, nếu như không làm chút cống hiến cho nội đường, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng.
Nếu như hắn tự móc tiền túi, sẽ có vẻ càng có thành ý.
Nhưng bây giờ hắn không còn tiền nữa, Côn Sơn cảm thấy trường học vẫn phải xử lý, nhưng có thể làm hơi nhỏ, sân bãi thì thuê, thuê ở vùng ngoại thành Hồng Kông rất tiện nghi, nhưng vẫn rất cần tiền, cùng Tổng đường chủ báo cáo về sau, Tổng đường chủ vốn định lấy tiền trong nội đường mở trường học cho hắn, Côn Sơn cự tuyệt, hiện tại có bao nhiêu người chờ xem hắn làm trò hề, hắn sẽ không để bọn họ được như ý nguyện.
Nghe nói My-an-ma bên kia gần đây không phải rất thái bình, buôn bán ngọc thạch về sau có thể sẽ không tốt, Côn Sơn đem ca-nô bán đi, đem tiền mở trường học.
Cái đảo kia, hắn nhìn xem khó chịu, rao bán theo giá gốc ở nước Mỹ, đồng ý mua đấy, hắn lập tức sẽ bán, ai có thể mua cái đảo kia?
Lục Côn Sơn ở trong nước ngoài nước, hiện tại đã thành chủ đề đàm luận cho người khác chê cười.
Mộc Thường Khoan nghe nói hắn muốn mở võ đường, tìm mấy tên thủ hạ đi trường học của hắn làm huấn luyện viên, muốn quân sự hóa quản lý, Bách Lai tiên sinh nghe nói về sau, để tỏ lòng áy náy chuyện mua đảo, cũng phái mấy người chuyên nghiệp đến hỗ trợ,
Trường võ của Côn Sơn cứ như vậy mở lên, buôn bán bất ổn không thịnh vượng, cũng đủ gom góp sống.
Đại phu nhân nghe nói về sau, rất là cao hứng, gặp người thì kể chuyện Bảo Châu tiêu sạch tiền, giống như sợ người nào không biết.
Lục lão gia rất tức giận, nhưng tức cũng không có biện pháp, thời gian vẫn phải tiếp tục qua, tức một hai tuần lễ đã không tức giận nữa. Gọi người kêu ngũ phu nhân về.
Gần đây người đến tìm Bảo Châu chơi không biết vì sao ít đi, Côn Sơn bận rộn cũng rất ít về nhà, Bảo Châu nhàm chán cả ngày cùng Tiểu Hoàng chơi, mang theo Tiểu Hoàng đi dạo đường cái, hoặc là đi ngâm suối nước nóng.
Côn Sơn sắp buồn chết rồi, Bảo Châu cũng sắp rãnh rỗi chết mất.
Bảo Châu thật sự nhàm chán, ở trong nhà lăn qua lăn lại, lấy ra phong thư lúc cùng đảo chủ dùng cơm, hắn vụng trộm kín đáo dưới bàn đưa cho cô, bởi vì là tiếng Anh, cô xem không hiểu, cho nên mang về.
Từng khối vàng thỏi, đều biến thành một hoang đảo không biết tên.
Nhưng cái này không thể trách vợ, vợ là hiếu thuận, cho nên mẹ muốn đảo, mua liền mua a! Chỉ là trong lòng của hắn đột nhiên phảng phất có một lỗ thủng, cảm thấy cái lổ thủng kia ở bên trong còn có gió lạnh thổi vào, thật lạnh thật lạnh.
Theo phú ông ngàn vạn biến thành một kẻ nghèo tay trắng, hóa ra là có thể nhanh như thế!
Côn Sơn sợ cha biết rõ chuyện này, sẽ cho mẹ sắc mặt khó nhìn, cố ý kêu mẹ đến Quảng Châu, ngũ phu đến Quảng Châu, Bảo Châu cười ha hả đi ra nghênh đón, như là hiến vật quý đem tờ giấy trong tay đưa cho mẹ chồng: “Cho ẹm!”
“Đây là cái gì?” Tiếng nước ngoài bà một chữ cũng xem không hiểu, chỉ cảm thấy trước mắt đen một mảnh.
“Khế đất, con mua đảo cho mẹ đây, mẹ nói không được quá nhỏ, con mua một cái hơn 1000 mẫu Anh.” Vẻ mặt Bảo Châu tươi cười nhìn bà, giống như đang nói…, mẹ mau khen con đi! Mau khen con đi!
Dù cho không có đọc qua sách gì, ngũ phu nhân cũng biết đây nhất định là một số tiền lớn, bà dần hồi phục tinh thần hỏi cô: “Bảo Châu! Con bỏ ra bao nhiêu tiền?”
“1000 vạn đôla.”
Ngũ phu nhân nghe nói qua đôla là cái gì, lập tức sắp bất tỉnh : “Cái gì?”
Côn Sơn từ phía sau đỡ ngũ phu nhân ngồi xuống sa lon: “Chính là ý trên mặt chữ, có muốn đỡ mẹ đi lên nghỉ ngời một chút hay không, cái đảo này, bây giờ là của mẹ rồi.”
“Vậy con còn lại bao nhiêu tiền?” Ngũ phu nhân một bên được con trai đỡ lên lầu, một bên cảm thấy chân như nhũn ra, sắp đứng không nổi. 1000 vạn đôla đó là bao nhiêu tiền a? Đổi thành vàng có thể chất đầy cả phòng, đổi thành tiền giấy có thể chất đầy một cái kho, đổi thành bánh nướng, có thể bao phủ cả Hồng Kông a?
“48 đôla.” Côn Sơn mỉm cười, nếu như đây là thứ mẹ hắn muốn, bà thành công rồi.
Cái gì?” Ngũ phu nhân lại muốn té xỉu.
Côn Sơn đem mẹ đỡ vào trong phòng ngồi xuống, ngược lại nói với bà: “Mẹ, không có việc gì. Con còn trẻ, tiền không có thì kiếm lại, con cũng không phải thật sự trở thành hai bàn tay trắng, con có các người, có Bảo Châu có cục cưng, con không có tiền, nhưng con còn có nhà, còn quan hệ xã giao, xoay người là chuyện sớm muộn. Chỉ là hi vọng mẹ có thể từ nay về sau về sau, giữ lời hứa, đừng có lại hoài nghi Bảo Châu nữa. Mẹ xem cô ấy lần này đối với mẹ có bao nhiêu hiếu thuận?”
Ngũ phu nhân nghe đến đó, ngữ khí đã có chút nghẹn ngào: “Đều tại mẹ, con muốn đem di sản cho nó thì cho a! Chỉ là tương lai các con sống thế nào?”
“Con còn có nhà máy và cửa hàng, còn có thuyền cùng một ít buôn bán, cũng không nản trí, từ từ sẽ làm lại. Đáng lo là bắt đầu lại, mẹ đừng quá tự trách, nếu như khoản tổn thất này có thể làm cho mẹ tin tưởng Bảo Châu, con cảm thấy không có cái gì không tốt. Tiền tiêu thì tiêu a! Con sẽ không trách mẹ, cha khả năng tạm thời sẽ không biết, mẹ trước trốn vài ngày, đợi chuyện này qua đi, rồi trở lại Hồng Kông a!” Côn Sơn đã vì bà nghĩ kỹ.
Côn Sơn trải qua đả kích ban đầu, lòng sớm đã từ chỗ cao rơi xuống chỗ thấp nhất, có lẽ sẽ không còn có cái gì so với cái này tệ hơn.
Không xấu thì là tốt, về sau còn phải sống tiếp.
Hắn tỉnh lại, Thẩm Kỷ Lương an ủi hắn nói, cậu có thể kiếm được hơn 1000 vạn, thì còn sẽ có lần thứ hai, thứ ba, té ngã không đáng sợ, đáng sợ chính là cậu sợ hãi đứng lên. Sợ hãi trở lại điểm xuất phát, hắn cảm thấy Thẩm Kỷ Lương nói rất có lý, mà bây giờ hắn nguyện ý một lần nữa bắt đầu.
Ngũ phu nhân nghe xong cảm thấy rất cảm động, cô muốn cái đảo cũng không dùng làm gì, giữ lấy cảm thấy trong lòng không thoải mái, cô trả lại cho Côn Sơn: “Con cầm a! Mẹ lấy cũng vô dụng, mẹ không muốn xuất ngoại. Chính con giữ lấy đi có lẽ còn có thể đổi ít tiền dùng.”
Côn Sơn sợ trong lòng bà áy náy, nên cầm lấy : “Được rồi!”
Tin tức Côn Sơn không có tiền rất nhanh lan truyền mọi người đều biết, mọi người kinh ngạc cho hắn rõ ràng có 1000 vạn Đô-la, cũng cười nhạo hắn có một người vợ đần độn như vậy, hiện tại còn không phải như trước sao?
Vốn có người bởi vì nghèo khó muốn tự sát, nghe chuyện Côn Sơn xong, cảm thấy trong lòng cân đối lại, không chết nữa, Lục Côn Sơn thảm như vậy còn sống, hắn tại sao phải chết?
Trong lúc nhất thời lời nói khó nghe truyền khắp nơi, sau khi huynh đệ trong Trí đường biết, nhao nhao gọi điện thoại an ủi, tính hình Côn Sơn coi như cũng được, chỉ là thần thái hơi có vẻ mỏi mệt, có chút không dậy nổi tinh thần.
Giống như là nằm ác mộng, sau khi tỉnh lại tiền bao nhiêu năm vất vả đều trôi theo dòng nước, hắn đến nay còn có chút không quá tin tưởng đây là thật .
Côn Sơn lần này từ Thượng Hải trở về, là dẫn theo nhiệm vụ trở về, quản lý trường học.
Huynh đệ Trí Đường đến chỗ hắn học tập huấn luyện ngày càng nhiều, vì giấu diếm, hắn định mở một trường võ thuật nhỏ, dùng để bồi dưỡng nhân tài cho Trí Đường.
Vốn định mở ở Quảng Châu, chính mình ra tiền, bởi vì hắn hiện tại ngồi ở vị trí chạm tay bị bỏng như vậy, nếu như không làm chút cống hiến cho nội đường, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng.
Nếu như hắn tự móc tiền túi, sẽ có vẻ càng có thành ý.
Nhưng bây giờ hắn không còn tiền nữa, Côn Sơn cảm thấy trường học vẫn phải xử lý, nhưng có thể làm hơi nhỏ, sân bãi thì thuê, thuê ở vùng ngoại thành Hồng Kông rất tiện nghi, nhưng vẫn rất cần tiền, cùng Tổng đường chủ báo cáo về sau, Tổng đường chủ vốn định lấy tiền trong nội đường mở trường học cho hắn, Côn Sơn cự tuyệt, hiện tại có bao nhiêu người chờ xem hắn làm trò hề, hắn sẽ không để bọn họ được như ý nguyện.
Nghe nói My-an-ma bên kia gần đây không phải rất thái bình, buôn bán ngọc thạch về sau có thể sẽ không tốt, Côn Sơn đem ca-nô bán đi, đem tiền mở trường học.
Cái đảo kia, hắn nhìn xem khó chịu, rao bán theo giá gốc ở nước Mỹ, đồng ý mua đấy, hắn lập tức sẽ bán, ai có thể mua cái đảo kia?
Lục Côn Sơn ở trong nước ngoài nước, hiện tại đã thành chủ đề đàm luận cho người khác chê cười.
Mộc Thường Khoan nghe nói hắn muốn mở võ đường, tìm mấy tên thủ hạ đi trường học của hắn làm huấn luyện viên, muốn quân sự hóa quản lý, Bách Lai tiên sinh nghe nói về sau, để tỏ lòng áy náy chuyện mua đảo, cũng phái mấy người chuyên nghiệp đến hỗ trợ,
Trường võ của Côn Sơn cứ như vậy mở lên, buôn bán bất ổn không thịnh vượng, cũng đủ gom góp sống.
Đại phu nhân nghe nói về sau, rất là cao hứng, gặp người thì kể chuyện Bảo Châu tiêu sạch tiền, giống như sợ người nào không biết.
Lục lão gia rất tức giận, nhưng tức cũng không có biện pháp, thời gian vẫn phải tiếp tục qua, tức một hai tuần lễ đã không tức giận nữa. Gọi người kêu ngũ phu nhân về.
Gần đây người đến tìm Bảo Châu chơi không biết vì sao ít đi, Côn Sơn bận rộn cũng rất ít về nhà, Bảo Châu nhàm chán cả ngày cùng Tiểu Hoàng chơi, mang theo Tiểu Hoàng đi dạo đường cái, hoặc là đi ngâm suối nước nóng.
Côn Sơn sắp buồn chết rồi, Bảo Châu cũng sắp rãnh rỗi chết mất.
Bảo Châu thật sự nhàm chán, ở trong nhà lăn qua lăn lại, lấy ra phong thư lúc cùng đảo chủ dùng cơm, hắn vụng trộm kín đáo dưới bàn đưa cho cô, bởi vì là tiếng Anh, cô xem không hiểu, cho nên mang về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.