Trần Duyên

Chương 263: Biết quay về 2

Yên Vũ Giang Nam

16/04/2017

Nhìn khuôn mặt Tô Hòa như đang mỉm cười, giọng nói của Ngô Gia ngày càng nhỏ lại, cuối cùng cũng không thể nói hết câu. Trong lòng hắn rõ mồn một, nếu như mình quyết tử một trận với Tô Hòa, thì kẻ bị tan xương nát thịt chắc hẳn là hắn. Tô Hòa mỉm cười nói:

- Xem ra tiểu quỷ nhà ngươi coi như thông minh, biết rằng nếu chọc giận ta thì ngay cả quỷ cũng không làm được.

Ngô Gia nghe thấy lời này, đột nhiên quát lớn một tiếng, kích động cốt mã phía dưới thúc ngựa vung giáo xông về phía Tô Hòa. Trong phút chốc phía sau bức tường Âm ty vang lên những tiếng kêu sợ hãi, tất cả bọn quỷ tốt đều không ngờ hắn thật dám động thủ với Tô Hòa. Tô Hòa cười vang như tiếng chuông bạc kêu:

- Tiểu quỷ gan lớn thật!

Ngô Gia vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng lúc nghe thấy lời nói này của Tô Hòa thì cốt mã tức thời không chịu nổi uy lực khủng khiếp trong giọng nói của nàng ta, thân hình dựng lên, quay đầu muốn bỏ chạy.

Ngô Gia từ trên lưng ngựa nhảy xuống, mặc cho con chiến mã đã bỏ chạy đi xa, hắn vung đôi giáo nhọn đâm tới trước ngực Tô Hòa, vừa thét:

- Ta thà chết trận chứ không để cho ngươi hù chết!

Cũng không thấy Tô Hòa có động tác gì, quanh người đã phát ra một luồng ánh sáng nhạt màu, nhẹ nhàng chống đỡ nhát giáo của Ngô Gia. Ngô Gia thét lên một tiếng lớn, ánh sáng màu đen của ngọn giáo sắt trong tay lóe lên, linh lực trào ra mãnh liệt như chuyển núi dời biển. Ánh sáng hộ thần của Tô Hòa hiện lên lóa mắt, lại bị một nhát giáo của Ngô Gia công phá.

Tô Hòa lại ngạc nhiên lần nữa, cười nói:

- Ồ, đã xem thường tiểu quỷ ngươi rồi! Lạ thật, chẳng lẽ ta đã già rồi sao, ngay cả người cũng không nhìn rõ?

Nàng ta miệng nói vậy, người nhẹ nhàng nghiêng sang một bên tránh nhát giáo của Ngô Gia, sau đó tay nhắm chụp lấy vai của hắn. Mặc dù Tô Hòa chỉ cao tới ngực của Ngô Gia, phải giơ cao tay mới chụp được vai hắn, bàn tay nhỏ nhắn tuyệt đối không thuộc về âm gian kia, nếu đặt lên gai sắt của thiết giáp trên vai Ngô Gia, không sợ tàn phế hay sao?

Chưa đợi cho tay nàng hạ xuống, Ngô Gia liền lùi về sau một bước rộng, chớp mắt đã lùi mười trượng. Sau đó hắn giơ giáo chỉ thiên, thét lớn một tiếng, một vòng xoáy màu đen nhạt không biết từ đâu ra đánh tới Tô Hòa.

Tô Hòa cười nhạt, người tựa chiếc lá rơi theo gió, chớp mắt đã xuất hiện trước người Ngô Gia, bàn tay nhỏ nhắn lại chụp lấy vai hắn, tốc độ nhanh gấp trăm lần lần trước; nào hay quanh người Ngô Gia nổi lên ánh sáng màu đen, tốc độ cũng tăng gấp bội lần, một lần nữa né được đòn của Tô Hòa.

Tô Hòa nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, năm ngón tay trái xòe ra như hoa mang theo năm luồng ánh sáng màu xanh nước rực rỡ, móng nhọn cào tới Ngô Gia; đồng thời một nhát giáo đâm tới trước ngực nàng. Móng nhọn và giáo chạm nhau, bên ngoài Âm phủ bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm nổ.

Tô Hòa đứng ngạo nghễ tại chỗ, Ngô Gia thì nhảy lui lại hơn mười bước mới đứng vững và định hình trở lại. Tô Hòa không thể ngờ rằng Ngô Gia có thể đỡ được một trảo của mình, thấy công phu của hắn hiện trên chiếc giáo nhọn, đâu chỉ mạnh hơn gấp ba lần lúc mới bắt đầu khai chiến. Trong phút chốc, bên ngoài Âm phủ tiếng sấm ầm ầm, khói bụi cuồn cuộn ngút trời, Ngô Gia chiến đấu với Tô Hòa mà không màng sống chết.

Đám quỷ tốt sau bức tường Âm phủ khiếp sợ run lẩy bầy, trong lòng không ngừng cầu khẩn, cầu cho Ngô Gia đừng thật sự chọc tức người con gái khủng bố kia. Bên ngoài Âm phủ vẫn đang chiến đấu kịch liệt say sưa, trong Diêm Vương điện không còn yên tĩnh và trang nghiêm như trước đây.

- Nàng ta lại đến thật rồi sao? Cái này, cái này, cái này phải làm sao mới được chứ?

Gương mặt Tổng Để Vương vẫn lộ vẻ hung ác, nhưng chiếc thẻ ngà cầm trong tay thì không vững, suýt nữa là rơi xuống đất.

Một gã thị quan đứng bên cạnh Tống Đế Vương vội vàng tiến đến hỏi tên quỷ tốt canh cửa:

- Ngươi xác định người đến đây đúng thật là...thật là... Tô Hòa chứ?



Lúc nói đến tên Tô Hòa, giọng nói của hắn run lên. Tên quỷ tốt đó lật đật trả lời:

- Nàng ta tự xưng là Tô Hòa, tiểu nhân liền vội vàng đến báo!.

Hắn ta chưa nói hết câu thì Tổng Để Vương đã giận giữ quát:

- Tự xưng. Cái gì mà tự xưng?! Ngươi còn không mau đi dò xét rõ ràng cho ta. Nếu nàng ta không phải là Tô...Tô... Bổn vương sẽ khai trừ quỷ tịch của ngươi, cho ngươi vào vạc dầu suốt nghìn năm!

Tên quỷ tốt đó khiếp sợ đến gần như tê liệt trên đất, miệng vừa nói “Vâng” vừa ngã nhào, chạy ra khỏi điện.

Một tên thị quan nói với Tống Đế Vương:

- Vương gia, vừa rồi nàng ta muốn các Vương gia đích thân mở cổng ra nghênh đón. Lời nói đó truyền đi khắp thành, đến ngay cả tiểu nhân cũng nghe thấy, đạo hạnh như thế e rằng tám chín phần là Tô Hòa rồi. Vương gia ngài tính thế nào?

Tống Đế vương giận tim mặt, quát:

- Nói bậy! Bổn vương là một trong mười Diêm vương của Thập Điện Diêm La, vốn thuộc quỷ tiên, làm gì có chuyện ra cổng thành đón một con yêu nữ, huống hồ còn đòi mở Trung môn. Thể diện của địa phủ để ở đâu chứ?

Gương mặt thị quan lúc xanh xao lúc tái nhợt, liên tục tạ lỗi. Sắc mặt Tống Đế Vương có chút nguôi ngoai, thở dốc xuống, rồi nói:

- Ngươi đi chín cung điện còn lại thăm đó xem họ có cách đối phó gì chưa. Ta bên này cũng phải sớm có chuẩn bị, kẻo đến lúc đó lại hỗn loạn.

Thị quan ngẩn ra hỏi:

- Vương gia chuẩn bị làm cái gì?

Tống Đế Vương trừng mắt, quát:

- Đương nhiên là chuẩn bị mở cổng thành ra nghênh đón rồi!



Sở Giang vương đang ngồi ngay ngắn giữa đại điện, trên khuôn mặt ngắn của hắn ta toàn hắc khí. Sau khi nghe quỷ tốt canh cổng bẩm báo, hắn ta đập mạnh lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, âm thanh vang dội như sấm, khiến cho cả điện trên dưới khiếp sợ im như thóc, thở hắt ra không dám nói lời nào.

Sở Giang Vương giận dữ quát:

- Thật không dễ có chút ngày tháng bình yên, không ngờ nàng ta lại tìm đến tận cửa! Đây há chẳng phải là do Thái Sơn vương ngu xuẩn bất lực, dùng người tùy tiện, mới khiến cho trời giận quỷ oán?



Trong điện không người nào trả lời.

Sở Giang vương hừ một tiếng nói tiếp:

- Nếu như không phải Thái Sơn vương, thì đa phần cũng là Chuyển Luân vương gây nên họa. Hắn hồ đồ làm xằng bậy, đây không phải là rước tai họa tới hay sao?

Tên quỷ tốt canh cổng lần đầu tiên nghe Sở Giang vương nói về hai Diêm vương kia như vậy, lấy làm lạ ngẩng đầu lên, đúng lúc ánh mắt Sở Giang vương nhìn xuống. Sở Giang Vương liền quát lớn:

- Nhìn cái gì mà nhìn, việc này bổn vương đã biết từ lâu rồi, còn cần ngươi phải đến báo sao?

Tên quỷ tốt vội vàng ra sức khấu đầu lạy, lại hoảng hồn chạy ra khỏi điện.



Trong cung điện thứ mười, Chuyển Luân vương mỉm cười, vuốt vuốt chòm râu ngắn, nhẫn nại nghe hết phần trình báo của quỷ tốt canh cửa, sau đó nói biết rồi và vẫy tay lệnh cho quỷ tốt lui xuống. Hai bên trái phải lập tức vang lên tiếng vỗ mông ngựa (ninh nọt):

- Vương gia lâm nguy mà không loạn, thực sự là chúng thuộc ha không thể sánh bằng!

Chuyển Luân vương cười haha, nhìn sang hai bên nói:

- Sợ gì chứ! Trên ta nhưng có lục tiên. Hơn nữa cho dù có xảy ra đại sự, không phải là đã có chín vị Diêm vương ở trước gánh cho rồi hay sao?



Bình Đẳng vương nhìn tên quỷ tốt ra khỏi điện, sắc mặt yên lặng như nước, nhìn không ra nửa phần tâm sự, lúc này tên quan đứng hầu bên trái tấu lên rằng:

- Sau mấy trăm năm, Tô Hòa lại trở về địa phủ, e rằng Tần Nghiễm Vương sắp gặp phiền phức rồi đây. Nói không chừng vương gia trong họa lại có may, vẫn có thể bước lên trước một hai bước nữa!

Tên quan đứng hầu bên phải lập tức nói:

- Vương gia, đừng vội nghe lời gièm pha của hắn, lúc này nên tĩnh chứ không nên động, cứ chờ xem mục đích Tô hòa đến đây là gì rồi tính tiếp. Ngộ nhỡ hành động thiếu suy nghĩ, lại xảy ra sai sót thì sẽ làm cho Tần Nghiễm vương nắm được điểm yếu của ta.

Bình Đẳng vương trừng hai mắt lên, giận dữ nói:

- Đều là những lời vô nghĩa!

- Vương gia! Vương gia!

Đến khi tên thị quan gọi liên tiếp mấy tiếng, mới khiến cho Tần Nghiễm Vương định thần trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook