Chương 264: Biết quay về 3
Yên Vũ Giang Nam
17/04/2017
Một tên tâm phúc nhỏ giọng nói:
- Vương gia, thần đã cho tên quỷ tốt đó lui xuống. Đang lúc nguy kịch thế này, Vương gia thân là người đứng đầu Thập Điện, giao đấu hay nghênh đón, người nên có sự quyết đoán mới phải, bằng không thì..
Tần Nghiễm vương thở ra một luồng khói trắng, nhìn chung quanh trầm giọng nói:
- Hoang mang như thế còn ra thế thống gì nữa? Tô Hòa mặc dù yêu lực ghê gớm, nhưng cũng không đến mức có thể lấy tay che trời. Âm ti thành cao tường dày, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Đi thôi, trước hết đi tới cổng thành xem tình hình rồi nói tiếp!
Thị quan trong điện đều cảm thấy Tần Nghiễm vương không hổ danh là người đứng đầu Thập Điện, khí phách can đảm khác người.
…
Ngô Gia hà hơi lên tiếng, quanh người một luồng khí đen lượn lờ không tan, ngày càng dày đặc, giống như mấy con rồng đen, bay lượn trên dưới xung quanh hắn. Ánh mắt màu máu của hắn rực lên, hắn thét lớn một tiếng:
- Yêu hồ chết đi!
Đôi giày sắt nặng nề đạp lên đất, cả người hắn như trong tư thế ôm lấy vạn cân bổ nhào về phía Tô Hòa. Bên ngoài Âm phủ bỗng vang lên tiếng hò hét kì lạ, giáo sắt của Ngô Gia giống như long thần từ xa xôi đâm tới trước ngực Tô Hòa.
Trên ngọn giáo sắt nhọn không ngừng bắn ra những vệt sáng đen, nhìn qua thấy vô cùng quái dị. Nhưng Tô Hòa lại không hề tránh né, ngược lại còn ưỡn ngực đón lấy nhát giáo của Ngô Gia.
Một tiếng “Coong” như hàng ngàn hàng vạn cái chuông lớn vang lên. Ngô Gia cảm thấy người mình giống như va vào một khối núi, thần thức hồn phách đồng loạt chấn động, khó chịu không nói nên lời. Hắn chăm chú nhìn, tức thời vô cùng ngạc nhiên, chỉ thấy Tô Hòa lấy bàn tay nhỏ bé trống rỗng nắm chặt lấy ngọn giáo của mình! Mặc dù khoảng cách từ ngọn giáo đến ngực nàng không đến một tấc, nhưng một tấc này dường như là khoảng cách vĩnh viễn khó có thể vượt qua.
Tô Hòa thản nhiên cười, nói:
- Ngươi cho rằng bộ tộc Thiên Hồ của chúng ta chỉ biết Trấn tâm Quyết thôi sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết một chút, thế nào là Thiên Hồ bất diệt pháp!
Nàng ta dường như muốn khoe khoang, lại vùng tay trái lên, lấy móng tay giống như vỏ sò cào một nhát lên trên mũi mâu to như cái chén của Ngô Gia. Kết quả là giáo sắt luyện từ thép đen Huyền Minh cứng không gì sánh nổi, lại bị nàng ta cào thành năm vết xước sâu! Giáo sắt của Ngô Gia đối với Tô Hòa rõ ràng chỉ giống như ngọn giáo làm từ bột mì mà thôi.
Ngô Gia liên tiếp gào to ba tiếng, liên tiếp vận công ba lần, nhưng giáo sắt không tiến thêm được tấc nào. Chỗ mũi giáo, hai dòng linh lực gặp nhau xung kích, vô số tia sáng đen bắn ra như tên, có vài tia bay đi rất xa đánh trúng vào tường thành Âm ti, nổ tan thành hàng loạt những lỗ to nhỏ như cái bát. Những nơi tia sáng này rơi xuống vừa hay lại gần cổng thành, khiến cho đám quỷ tốt sau cổng thành kinh sợ kêu liên hồi, cả bầy rối loạn.
Ngô Gia tiến công không thành, thình lình vận dụng thần thức, dòng khí đen uốn lượn quanh người toàn bộ thu về bên trong giáp sắt. Hắn ta lặng lẽ lui về sau một bước, hai cánh tay vừa thu lại thì giáo sắt lại từ trong tay Tô Hòa vung ra.
Tô Hòa ngần ra, sau đó hai mắt nổi lên ánh sáng màu, cười nói:
- Tiểu quỷ, thủ đoạn ngày càng nhiều đấy nhỉ? Đợi tỷ tỷ ta xem ngươi rốt cuộc còn cất giấu bản lĩnh gì chưa dùng tới!
Giáo sắt vừa được tự do, Ngô Gia lập tức lui về phía sau năm mươi trượng, kéo ra một khoảng cách với Tô Hòa. Khoảng cách này không gần cũng không xa, tiến có thể tấn công lui có thể phòng thủ, chính là điều mà Ngô Gia và Tô Hòa tâm đắc (mong muốn) sau hồi giao chiến khá lâu. Nếu khoảng cách xa hơn một chút sẽ so đấu đạo pháp với Tô Hòa, mà so đẩu đạo pháp với Thiên Hồ chắc chắn sẽ bị đánh tan tác tả tơi, còn nếu khoảng cách gần hơn lại là cận thân giao đấu.
Khoan nói đến chuyện khác, Tô Hòa về mặt linh động vượt xa Ngô Gia, vừa rồi lại tận mắt chứng kiến đôi vuốt nhọn của nàng thắng cả giáo sắt của mình. Ngô Gia làm sao chịu cận thân giao đấu với nàng ta. Nào ngờ Ngô Gia vừa mới lấy lại thăng bằng, thoắt cái đã thấy Tô Hòa xuất hiện trước mặt, chỉ cách hắn ba tấc, một bàn tay nhỏ nhắn như hoa vồ tới trước ngực, Ngô Gia đưa tay trái đỡ trước ngực, ngọn giáo kèm theo cuồng phong từ sau người quét một vòng.
“Keng keng keng keng”, bốn tiếng kim thiết hòa vào nhau đồng loạt vang lên, làm cho hắn nghe phải rùng minh. Thì ra đằng trước đằng sau bên trái bên phải Ngô Gia cùng lúc xuất hiện bốn Tô Hòa!
Chỉ thấy một Tô Hòa trong đó cười nói:
- Tên tiểu từ kia, ngươi không ngờ rằng bốn người đều là thật cả phải không?
Ngô Gia quả thực hết cách lí giải, theo trí nhớ của hắn thì thuật phân thân chỉ có một người là thật, còn lại tuy là thực thể, nhưng thực lực đạo hạnh và bản thế đều khác xa; nếu Tô Hòa phân tứ thân đều là bổn thế thì thực là mới nghe lần đầu. Ngô Gia hiểu ra vừa nãy Tô Hòa đã nương tay, nàng ta chỉ cần thêm một chút lực thì lúc đó Ngô Gia đã bị phân thây rồi. Ngô Gia miệng niệm chú, cơ thể mơ màng rồì đột nhiên biến mất trước mặt Tô Hòa.
Bốn Tô Hòa đồng loạt quay đầu, nhìn ra xa, quả nhiên bên đó dâng lên một luồng sương trắng, Ngô Gia đang từ trong sương bước ra.
Tô Hòa và Ngô Gia chiến đấu kịch kiệt mấy trận liền, kì thực chẳng qua là trong chớp mắt. Từ lúc bắt đầu khai chiến, sức lực của Ngô Gia đâu chỉ tăng lên gấp mười lần? Mỗi lần Tô Hòa xuất ra sát chiêu, hắn ta luôn kịp thời nâng cao đạo hạnh, kinh hãi nhưng không găp nguy hiểm nên tránh kịp, chỉ một lúc sau là có thể thích ứng với công kích của Tô Hòa, lật ngược tình thế phản kích.
Tô Hòa từ từ nâng caờ đạo hạnh thì hắn cũng luôn theo kịp nàng ta. Những người theo dõi trận đại chiến ở Âm phủ đều kinh hoàng, hoa mắt loạn trí.
- Đó là người nào vậy? Nhìn trang phục giống như là hộ vệ của Âm ti!
Tần Nghiễm vương không nhanh không chậm hỏi. Lúc này thập điện Diêm vương tụ tập trên tường thành Phong Đô, đang quan sát trận chiến ác liệt dưới thành.
Nghe thấy Tần Nghiễm Vương hỏi, một tên thị quan lập tức đáp:
- Vương gia, người đó hình như là đội trưởng tuần thành giáp mã Ngô Gia!
Tần Nghiễm Vương gật đầu nói:
- Thật không ngờ trong đội tuần tra Phong Đô thành này lại ẩn giấu một nhân tài như vậy!
Sở Giang vương tiếp lời:
- Đó là tự nhiên thôi! Ngô gia chính do bản vương tiến cử, còn có thể kém ai sao?
Tống Đế vương ở bên cạnh nói:
- Xem ra Tô Hòa vẫn chưa dùng hết toàn lực ra đánh. Nàng ta có thật phá hủy cửa thành Phong đô không? Ngô gia tuy rằng dũng mãnh, nhưng cũng không địch nổi nàng ta đâu!
Tần Nghiễm vương ngưng thần quan sát trận chiến ngoài thành, trầm giọng nói:
- Cửu Vĩ Thiên Hồ đương nhiên là phá được cửa lớn Phong Đô, thế nhưng theo ta thấy, đạo hạnh của Tô Hòa đến nay vẫn còn cách xa cảnh giới Cửu Vĩ Thiên Hồ. Chuyển Luân vương, ông có nhãn lực đệ nhất trong Thập Điện Diêm vương, bây giờ nhìn kỹ một chút, đạo hạnh của Tô Hòa thực ra đến giới hạn nào rồi?
Chuyển Luân vương từ lâu đã để tâm quan sát trận chiến, nghe vậy lập tức nói:
- Kỳ lạ, theo ta thấy Tô Hòa hiện nay chỉ có đạo hạnh Bát Vĩ thôi!
Bình Đẳng vương kinh ngạc nói:
- Chuyển Luân vương, ông thật không nhìn lầm đẩy chứ, nàng ta chỉ có Bát Vĩ đạo hạnh? Năm đó khi nàng ta tới đây thì đã có cửu Vĩ đạo hạnh rồi kia mà!
Chuyển Luân vương tức giận không vui nói:
- Tại Âm ti Địa phủ này, không có gì mà giấu khỏi đôi mắt của ta đâu!
Sở Giang Vương nghe vậy quát lớn:
- Nếu đã như vậy, chúng ta còn khách sáo với con hồ ly này làm cái gì, cứ xông ra đánh mắng cho nó quay về là xong!
Tống Để vương lập tức nói:
- Không thể nói như vậy được, nàng ta tuy không phá nổi cánh cổng lớn của chúng ta; nhưng nếu muốn nhốt chúng ta trong này không cho ra ngoài, thì vẫn làm được. Bây giờ ông mà chọc giận nàng ta, tới lúc đó phải làm sao? Bản tính hồ ly rất xảo quyệt, huống chi đây còn là Thiên Hồ? Theo ta thấy, đây chắc chắn là âm mưu của Tô Hòa, các vị phải xem xét kỹ mới được!
Sở Giang vương trợn mắt nhìn lại, quát lớn:
- Lẽ nào chúng ta phải mở cửa đại môn, ra ngoài đón tiếp sao! Đường đường là Diêm Vương, làm như vậy mặt mũi biết để ở đâu?
Thái Sơn vương quái dị nói:
- Nếu Sở Giang vương đã nói như thế, vậy thì mời ngài ra ngoài thành nghênh địch, đuổi Thiên Hồ về chỗ của nó vậy! Như vậy thì mặt mũi của bọn ta sẽ được bảo toàn rồi!
Sở Giang vương nhất thời nghẹn lời, tức giận đến mức nói không ra lời.
- Vương gia, thần đã cho tên quỷ tốt đó lui xuống. Đang lúc nguy kịch thế này, Vương gia thân là người đứng đầu Thập Điện, giao đấu hay nghênh đón, người nên có sự quyết đoán mới phải, bằng không thì..
Tần Nghiễm vương thở ra một luồng khói trắng, nhìn chung quanh trầm giọng nói:
- Hoang mang như thế còn ra thế thống gì nữa? Tô Hòa mặc dù yêu lực ghê gớm, nhưng cũng không đến mức có thể lấy tay che trời. Âm ti thành cao tường dày, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào. Đi thôi, trước hết đi tới cổng thành xem tình hình rồi nói tiếp!
Thị quan trong điện đều cảm thấy Tần Nghiễm vương không hổ danh là người đứng đầu Thập Điện, khí phách can đảm khác người.
…
Ngô Gia hà hơi lên tiếng, quanh người một luồng khí đen lượn lờ không tan, ngày càng dày đặc, giống như mấy con rồng đen, bay lượn trên dưới xung quanh hắn. Ánh mắt màu máu của hắn rực lên, hắn thét lớn một tiếng:
- Yêu hồ chết đi!
Đôi giày sắt nặng nề đạp lên đất, cả người hắn như trong tư thế ôm lấy vạn cân bổ nhào về phía Tô Hòa. Bên ngoài Âm phủ bỗng vang lên tiếng hò hét kì lạ, giáo sắt của Ngô Gia giống như long thần từ xa xôi đâm tới trước ngực Tô Hòa.
Trên ngọn giáo sắt nhọn không ngừng bắn ra những vệt sáng đen, nhìn qua thấy vô cùng quái dị. Nhưng Tô Hòa lại không hề tránh né, ngược lại còn ưỡn ngực đón lấy nhát giáo của Ngô Gia.
Một tiếng “Coong” như hàng ngàn hàng vạn cái chuông lớn vang lên. Ngô Gia cảm thấy người mình giống như va vào một khối núi, thần thức hồn phách đồng loạt chấn động, khó chịu không nói nên lời. Hắn chăm chú nhìn, tức thời vô cùng ngạc nhiên, chỉ thấy Tô Hòa lấy bàn tay nhỏ bé trống rỗng nắm chặt lấy ngọn giáo của mình! Mặc dù khoảng cách từ ngọn giáo đến ngực nàng không đến một tấc, nhưng một tấc này dường như là khoảng cách vĩnh viễn khó có thể vượt qua.
Tô Hòa thản nhiên cười, nói:
- Ngươi cho rằng bộ tộc Thiên Hồ của chúng ta chỉ biết Trấn tâm Quyết thôi sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết một chút, thế nào là Thiên Hồ bất diệt pháp!
Nàng ta dường như muốn khoe khoang, lại vùng tay trái lên, lấy móng tay giống như vỏ sò cào một nhát lên trên mũi mâu to như cái chén của Ngô Gia. Kết quả là giáo sắt luyện từ thép đen Huyền Minh cứng không gì sánh nổi, lại bị nàng ta cào thành năm vết xước sâu! Giáo sắt của Ngô Gia đối với Tô Hòa rõ ràng chỉ giống như ngọn giáo làm từ bột mì mà thôi.
Ngô Gia liên tiếp gào to ba tiếng, liên tiếp vận công ba lần, nhưng giáo sắt không tiến thêm được tấc nào. Chỗ mũi giáo, hai dòng linh lực gặp nhau xung kích, vô số tia sáng đen bắn ra như tên, có vài tia bay đi rất xa đánh trúng vào tường thành Âm ti, nổ tan thành hàng loạt những lỗ to nhỏ như cái bát. Những nơi tia sáng này rơi xuống vừa hay lại gần cổng thành, khiến cho đám quỷ tốt sau cổng thành kinh sợ kêu liên hồi, cả bầy rối loạn.
Ngô Gia tiến công không thành, thình lình vận dụng thần thức, dòng khí đen uốn lượn quanh người toàn bộ thu về bên trong giáp sắt. Hắn ta lặng lẽ lui về sau một bước, hai cánh tay vừa thu lại thì giáo sắt lại từ trong tay Tô Hòa vung ra.
Tô Hòa ngần ra, sau đó hai mắt nổi lên ánh sáng màu, cười nói:
- Tiểu quỷ, thủ đoạn ngày càng nhiều đấy nhỉ? Đợi tỷ tỷ ta xem ngươi rốt cuộc còn cất giấu bản lĩnh gì chưa dùng tới!
Giáo sắt vừa được tự do, Ngô Gia lập tức lui về phía sau năm mươi trượng, kéo ra một khoảng cách với Tô Hòa. Khoảng cách này không gần cũng không xa, tiến có thể tấn công lui có thể phòng thủ, chính là điều mà Ngô Gia và Tô Hòa tâm đắc (mong muốn) sau hồi giao chiến khá lâu. Nếu khoảng cách xa hơn một chút sẽ so đấu đạo pháp với Tô Hòa, mà so đẩu đạo pháp với Thiên Hồ chắc chắn sẽ bị đánh tan tác tả tơi, còn nếu khoảng cách gần hơn lại là cận thân giao đấu.
Khoan nói đến chuyện khác, Tô Hòa về mặt linh động vượt xa Ngô Gia, vừa rồi lại tận mắt chứng kiến đôi vuốt nhọn của nàng thắng cả giáo sắt của mình. Ngô Gia làm sao chịu cận thân giao đấu với nàng ta. Nào ngờ Ngô Gia vừa mới lấy lại thăng bằng, thoắt cái đã thấy Tô Hòa xuất hiện trước mặt, chỉ cách hắn ba tấc, một bàn tay nhỏ nhắn như hoa vồ tới trước ngực, Ngô Gia đưa tay trái đỡ trước ngực, ngọn giáo kèm theo cuồng phong từ sau người quét một vòng.
“Keng keng keng keng”, bốn tiếng kim thiết hòa vào nhau đồng loạt vang lên, làm cho hắn nghe phải rùng minh. Thì ra đằng trước đằng sau bên trái bên phải Ngô Gia cùng lúc xuất hiện bốn Tô Hòa!
Chỉ thấy một Tô Hòa trong đó cười nói:
- Tên tiểu từ kia, ngươi không ngờ rằng bốn người đều là thật cả phải không?
Ngô Gia quả thực hết cách lí giải, theo trí nhớ của hắn thì thuật phân thân chỉ có một người là thật, còn lại tuy là thực thể, nhưng thực lực đạo hạnh và bản thế đều khác xa; nếu Tô Hòa phân tứ thân đều là bổn thế thì thực là mới nghe lần đầu. Ngô Gia hiểu ra vừa nãy Tô Hòa đã nương tay, nàng ta chỉ cần thêm một chút lực thì lúc đó Ngô Gia đã bị phân thây rồi. Ngô Gia miệng niệm chú, cơ thể mơ màng rồì đột nhiên biến mất trước mặt Tô Hòa.
Bốn Tô Hòa đồng loạt quay đầu, nhìn ra xa, quả nhiên bên đó dâng lên một luồng sương trắng, Ngô Gia đang từ trong sương bước ra.
Tô Hòa và Ngô Gia chiến đấu kịch kiệt mấy trận liền, kì thực chẳng qua là trong chớp mắt. Từ lúc bắt đầu khai chiến, sức lực của Ngô Gia đâu chỉ tăng lên gấp mười lần? Mỗi lần Tô Hòa xuất ra sát chiêu, hắn ta luôn kịp thời nâng cao đạo hạnh, kinh hãi nhưng không găp nguy hiểm nên tránh kịp, chỉ một lúc sau là có thể thích ứng với công kích của Tô Hòa, lật ngược tình thế phản kích.
Tô Hòa từ từ nâng caờ đạo hạnh thì hắn cũng luôn theo kịp nàng ta. Những người theo dõi trận đại chiến ở Âm phủ đều kinh hoàng, hoa mắt loạn trí.
- Đó là người nào vậy? Nhìn trang phục giống như là hộ vệ của Âm ti!
Tần Nghiễm vương không nhanh không chậm hỏi. Lúc này thập điện Diêm vương tụ tập trên tường thành Phong Đô, đang quan sát trận chiến ác liệt dưới thành.
Nghe thấy Tần Nghiễm Vương hỏi, một tên thị quan lập tức đáp:
- Vương gia, người đó hình như là đội trưởng tuần thành giáp mã Ngô Gia!
Tần Nghiễm Vương gật đầu nói:
- Thật không ngờ trong đội tuần tra Phong Đô thành này lại ẩn giấu một nhân tài như vậy!
Sở Giang vương tiếp lời:
- Đó là tự nhiên thôi! Ngô gia chính do bản vương tiến cử, còn có thể kém ai sao?
Tống Đế vương ở bên cạnh nói:
- Xem ra Tô Hòa vẫn chưa dùng hết toàn lực ra đánh. Nàng ta có thật phá hủy cửa thành Phong đô không? Ngô gia tuy rằng dũng mãnh, nhưng cũng không địch nổi nàng ta đâu!
Tần Nghiễm vương ngưng thần quan sát trận chiến ngoài thành, trầm giọng nói:
- Cửu Vĩ Thiên Hồ đương nhiên là phá được cửa lớn Phong Đô, thế nhưng theo ta thấy, đạo hạnh của Tô Hòa đến nay vẫn còn cách xa cảnh giới Cửu Vĩ Thiên Hồ. Chuyển Luân vương, ông có nhãn lực đệ nhất trong Thập Điện Diêm vương, bây giờ nhìn kỹ một chút, đạo hạnh của Tô Hòa thực ra đến giới hạn nào rồi?
Chuyển Luân vương từ lâu đã để tâm quan sát trận chiến, nghe vậy lập tức nói:
- Kỳ lạ, theo ta thấy Tô Hòa hiện nay chỉ có đạo hạnh Bát Vĩ thôi!
Bình Đẳng vương kinh ngạc nói:
- Chuyển Luân vương, ông thật không nhìn lầm đẩy chứ, nàng ta chỉ có Bát Vĩ đạo hạnh? Năm đó khi nàng ta tới đây thì đã có cửu Vĩ đạo hạnh rồi kia mà!
Chuyển Luân vương tức giận không vui nói:
- Tại Âm ti Địa phủ này, không có gì mà giấu khỏi đôi mắt của ta đâu!
Sở Giang Vương nghe vậy quát lớn:
- Nếu đã như vậy, chúng ta còn khách sáo với con hồ ly này làm cái gì, cứ xông ra đánh mắng cho nó quay về là xong!
Tống Để vương lập tức nói:
- Không thể nói như vậy được, nàng ta tuy không phá nổi cánh cổng lớn của chúng ta; nhưng nếu muốn nhốt chúng ta trong này không cho ra ngoài, thì vẫn làm được. Bây giờ ông mà chọc giận nàng ta, tới lúc đó phải làm sao? Bản tính hồ ly rất xảo quyệt, huống chi đây còn là Thiên Hồ? Theo ta thấy, đây chắc chắn là âm mưu của Tô Hòa, các vị phải xem xét kỹ mới được!
Sở Giang vương trợn mắt nhìn lại, quát lớn:
- Lẽ nào chúng ta phải mở cửa đại môn, ra ngoài đón tiếp sao! Đường đường là Diêm Vương, làm như vậy mặt mũi biết để ở đâu?
Thái Sơn vương quái dị nói:
- Nếu Sở Giang vương đã nói như thế, vậy thì mời ngài ra ngoài thành nghênh địch, đuổi Thiên Hồ về chỗ của nó vậy! Như vậy thì mặt mũi của bọn ta sẽ được bảo toàn rồi!
Sở Giang vương nhất thời nghẹn lời, tức giận đến mức nói không ra lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.