Chương 215: Cá trong chậu 1
Yên Vũ Giang Nam
02/04/2017
Kỷ Nhược Trần từ từ mở mắt ra, một tia sáng chiếu
vào mắt làm cho hai mắt hắn hơi đau nhức, không thể không nhắm mắt lại
một lần nữa.
Hắn nhắm mắt lại, để cảm nhận những thứ xung quanh, không khí âm áp, gió thổi hiu hiu, xung quanh còn có tiếng chim hót, khắp nơi đều là hương thơm cây cỏ, nơi này làm cho người khác có một cảm giác an bình, rất dễ chìm vào giấc ngủ. Nơi hắn gối đầu lên vô cùng mềm mại ấm áp, hắn còn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt vô cùng kì quái.
Hắn vẫn còn nhớ kỹ việc ở cõi âm, không ngờ là sau khi tỉnh lại hai người lại trong một tư thế vô cùng thân mật như thế này, việc này không hề phù hợp chút nào với tính tình của nàng, chắc là nàng lúc này đang không thể cử động được.
Kỷ Nhược Trần cũng không ngại loại thân mật này, ở cõi âm đại náo một phen, sự ẩn nhẫn trong nhiều năm qua của hắn đã có chút thay đồi. Hắn không biết làm thế nào mà linh hồn đã trở lại thân xác, nhưng hắn biết đạo pháp đưa hắn ra khói cõi âm là của bổn tông, nên hắn cũng không hỏi gì nhiều.
"Nàng đã tốt hơn chưa, thân thể có thể hoạt động chưa?" Kỷ Nhược Trần thản nhiên nói.
Lúc này truyền đến một giọng nói ôn nhu:
"Ta đã tốt hơn rồi. Chỉ là không biết người con gái mà công tử nói, là cô nương nhà nào thế."
Kỷ Nhược Trần kinh hãi, vội vàng nhìn lại, trước mắt hiện ra một thân thể mềm mại nhu mì, hai mắt trong như nước, không phải là Thanh Y thì còn ai nữa?
Trên tay của nàng cầm một chén rượu nhỏ màu trắng, như cười như không nhìn hắn.
Kỷ Nhược Trần bình tĩnh lại, da mặt hắn rất dày, nhưng ở trước mặt nàng cũng như không, mặt hắn đỏ lên, ho khan mấy tiếng, nói:
"Ta vừa tỉnh lại, đầu óc còn hơi choáng váng, vừa rồi ta có nói gì nhỉ?"
Thanh Y cười nói:
"Hồn phách của công tử từ Địa Phủ vừa mới trở về! Chỉ là không ngờ rằng công tử lại phong lưu như thế, ở dưới Âm ty mà cũng quen được giai nhân, công tử lại còn nhớ mãi không quên. Lần này hồn trở về xác, trong lòng ta có chút không muốn. Chỉ là không biết cô nương kia là con cái nhà ai, chắc hẳn là rất xinh đẹp, Thanh Y rất muốn được gặp mặt nàng ấy."
Mặt Kỷ Nhược Trần đỏ lên, hắn lúc này đã phát hiện ra mình đang ở trên một sườn núi non xanh nước biếc, Thanh Y đang ngồi dưới đất, đầu của hắn thì gối lên đùi của Thanh Y. Từ mùi rượu nồng nặc truyền từ trong chén ra, mùi hương vừa vào mũi, Kỷ Nhược Trần liền thấy đói bụng.
Lần này gặp lại Thanh Y, trong lòng Kỷ Nhược Trần vô cùng vui sướng, trong lúc này hắn không còn biết thứ gì khác. Hắn xoay người ngồi dậy, bỗng nhiên ôm Thanh Y vào trong lòng!
Nụ cười trên mặt Thanh Y trong nháy mắt đọng lại, chiếc chén trong tay bị nghiêng qua một bên, rượu trong chén đổ xuống, rơi vào vạt áo màu xanh biếc của Thanh Y. Năm ngón tay nàng đang run rẩy, hơi do dự, nhưng vẫn vòng tay qua ôm lấy Kỷ Nhược Trần.
Nàng yếu ớt thở dài, đầu nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Kỷ Nhược Trần mới buông Thanh Y ra, hỏi: "Thanh Y, không phải nàng đang ở Võ Tản Hải ư, tại sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này? Mà đây là ở đâu?"
Một lúc sau, Thanh Y mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhu mì như nước cười nói:
"Vô Tận Hải rất buồn, ta chịu không nổi, vì vậy trốn ra ngoài, sau đó lại đi tới nơi này tìm công tử. Theo cách phân chia của con người, thì nơi này nằm trong vùng Lợi Châu, cách Tây Huyền Sơn khá gần."
Kỷ Nhược Trần có chút kỳ quái, đất trời rộng lớn bao la, Thanh Y sao có thể tìm được mình? Lẽ nào hai người có duyên như vậy?
Sự nghi hoặc này của hắn, đều bị Thanh Y nhìn thấu. Nàng cười nhẹ, nói:
"Công tử đã quên Thanh Y là yêu, cái mũi này rất là thính, một đường truy tìm, thì đã tìm đến nơi này, không ngờ công tử lại hồn phách ly thể. Cũng may là công tử còn có hai kiện pháp bảo lợi hại bảo vệ, tà ma không thể tới gần. Khi công tử chưa tỉnh lại, thân thể sẽ nặng hơn nghìn cân, ta không thể nào dịch chuyển thân thể của công tử, không thể làm gì khác là ở chỗ này trông chừng, còn may là pháp bảo của công tử không có làm khó dễ ta. Ta ở đây bảy ngày, công tử mới tỉnh lại."
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên nói: "Pháp bảo? Hai kiện pháp bảo nào?"
"Một kiện nhìn giống như một cái đỉnh thật lớn, một cái khác phát ra ánh sáng màu xanh, cụ thể là cái gì, ta cũng không rõ."
Kỷ Nhược Trần vừa nghe đã biết một cái là Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, cái còn lại có lẽ là khối Thanh Thạch. Hắn không ngờ hai món pháp bảo lạ có linh tính như vậy, có thể tự động bảo vệ chủ nhân, xem xét kỹ đặc tính, ít nhất thì nó cũng đứng ở hàng pháp bảo cấp bậc Hồng Hoang. Thế nhưng lúc trước Thanh Y không phải là rất sợ Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, tại sao lúc này lại không chút sợ hãi nào?
Nghe câu hỏi của Kỷ Nhược Trần, Thanh Y nói:
"Sợ thì vẫn còn sợ, vì vậy ta mới uống rượu để giảm bớt sự sợ hãi. Công tử... Hôm nay..."
Thanh Y cười nhẹ, nhưng sự buồn bả trong mắt không thể che dấu được ta. Kỷ Nhược Trần nhìn vào hai mắt nàng, ôn nhu nói:
"Thanh Y, nàng làm sao vậy, có cái gì muốn nói ư?"
Thanh Y nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Kỷ Nhược Trần, nói:
"Hôm nay là ngày mồng hai tháng chín, đã qua ngày đính hôn của công tử được vài ngày rồi. nghe nói ngày đó trên Tây Huyền Sơn khách quý rất đông, mọi chuyện đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ công tử trở về núi, Công tử lúc này hồn đã về xác, nên sớm trở về núi, nếu không các vị chân nhân sẽ khó chịu. Dù sao... ta cũng sắp đi, công tử cũng nên trở lại rồi."
Kỷ Nhược Trần ngơ ngác nghe nàng nói, trong ngực giống như có một tảng đá lớn đè xuống, hắn không nói được câu nào. Lúc tỉnh lại, gặp lại Thanh Y, hắn đã quên mất vấn đề thòi gian, không nghĩ tới lại bị Thanh Y nói ra. Chỉ là nàng nói cũng đúng, mình cũng nên trở về núi rồi.
Bên này Thanh Y không thể bỏ, bên kia trên đỉnh Tây Huyền Sơn, Cố Thanh chờ đợi đã lâu, Bên nào cùng không thể bỏ, hắn không biết phải đi đường nào bây giờ?
Thanh Y dịu dàng đứng lên, khẽ cười nói:
"Trên đời này làm gì có nhiều việc mà hai bên đều thuận lợi? Công tử không cần suy nghĩ nhiều. Lúc này trên Tây Huyền Sơn đang rất ầm ĩ. Thanh Y rất thích náo nhiệt, rất muốn theo công tử lên núi uống chén rượu mừng. Nhưng mà Thanh Y là yêu, không biết có thể được lên Tây Huyền Sơn hay không?"
Kỷ Nhược Trần không còn lời nào khác để nói, chỉ có thể than thở:
"Vì sao không được?"
Thanh Y thản nhiên cười, nói:
"Quyết định như vậy, sau khi công tử lên núi nhớ che chở cho ta. Đi thôi, đầu mồng 8 tháng 9 cùng là ngày tốt, thích hợp cho việc cưới xin, xuất hành. Chúng ta lên đường ngay, có lẽ là sẽ kịp ngày."
Nhìn Thanh Y như một đám mây không nhiễm hạt bụi trần bay đi, Kỷ Nhược Trằn giật mình trong chốc lát, mới đuổi theo nàng.
"Đã tới tháng chín rồi ư? Thật nhanh, mới chớp mắt, là đã qua hơn sáu năm..."
Dương Ngọc Hoàn lúc này đang nhìn chính mình trong gương.
Da của nàng trắng như tuyết, má ửng hồng, mắt trong như nước mùa thu, đôi môi đỏ thắm, khi liếc mắt nhìn nàng, xung quanh nàng như có mây khói nhàn nhạt, làm cho dung nhan tuyệt thế của nàng lúc ẩn lúc hiện.
Trong điện, mười cung nữ đang chạy ngược chạy xuôi, người thì tô son, người vẽ lông mày, người chải đầu, người thì cài trâm. Hai cung nữ một trái một phải, đang cẩn thận từng li từng tí chải mái tóc đen dài của Dương Ngọc Hoàn, không hề làm rối một sợi tóc nào. Trên trán các nàng đã đầy mồ hôi, nhưng không ai dám lau đi. Cũng may có hai cung nữ khác dùng chiếc khăn trắng, lau đi những giọt mồ hôi trên trán các nàng. Các nàng làm như vậy không phải vì tội nghiệp cho người khác, mà sợ là mồ hôi rơi xuống, làm bẩn mái tóc đen của Dương QUÝ Phi.
Dương Ngọc Hoàn đã ngồi hơn một canh giờ, nhưng nàng ngồi vẫn ngay ngắn, không chút nhúc nhích.
Trong gương trang điểm hiện lên hình ảnh bên ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ là ánh mặt trời lên cao đang chiếu rọi, nhưng nàng chợt thấy một chiếc lá vàng đang rơi xuống.
Mới chớp mắt là đã tới mùa thu, mỗi khi mùa thu đến, nàng đều có cảm xúc khác nhau.
Sáu năm trước, mọi việc xảy ra dưới ánh mặt trời rực đỏ sau giờ ngọ, ở dưới thành, ngay khi hắn rời đi, mình đã biến thành một chiếc lá vàng khô héo lượn lờ trong trời đất.
Có lẽ là một việc trùng hợp, ngày hôm sau. Diệu Ngọc gặp nàng, muốn thu nàng làm đồ đệ. Nàng đáp ứng, sau đó nàng dùng lại cái tên mà nàng có trước khi vào Lạc Phủ - Dương Ngọc Hoàn, từ đó về sau, nàng không bao giờ bước vào Lạc Phủ một bước nào nữa. Không phải là nàng quên đi nguồn gốc, mà chỉ là không muốn nhắc tới nó nữa, không muốn nhìn lại căn phòng lúc trước nữa.
"Nương nương, mọi việc đã chuẩn bị xong." Một cung nữ đang đứng bên cạnh khom người nói, nàng lúc này mới phát hiện ra là sắp hoàng hôn rồi, dưới ánh nến hừng hực chiếu rọi, nữ nhân trong tấm gương đã trang điểm đẹp đến nỗi không còn từ ngữ nào để miêu tả được.
Dương Ngọc Hoàn vẫn ngồi ở đó, tay phải nàng nhẹ nhàng vung lên. Mười cung nữ cúi đầu khom lưng, không phát ra bất cứ tiếng động nào lui ra ngoài.
Hắn nhắm mắt lại, để cảm nhận những thứ xung quanh, không khí âm áp, gió thổi hiu hiu, xung quanh còn có tiếng chim hót, khắp nơi đều là hương thơm cây cỏ, nơi này làm cho người khác có một cảm giác an bình, rất dễ chìm vào giấc ngủ. Nơi hắn gối đầu lên vô cùng mềm mại ấm áp, hắn còn ngửi được một mùi hương nhàn nhạt vô cùng kì quái.
Hắn vẫn còn nhớ kỹ việc ở cõi âm, không ngờ là sau khi tỉnh lại hai người lại trong một tư thế vô cùng thân mật như thế này, việc này không hề phù hợp chút nào với tính tình của nàng, chắc là nàng lúc này đang không thể cử động được.
Kỷ Nhược Trần cũng không ngại loại thân mật này, ở cõi âm đại náo một phen, sự ẩn nhẫn trong nhiều năm qua của hắn đã có chút thay đồi. Hắn không biết làm thế nào mà linh hồn đã trở lại thân xác, nhưng hắn biết đạo pháp đưa hắn ra khói cõi âm là của bổn tông, nên hắn cũng không hỏi gì nhiều.
"Nàng đã tốt hơn chưa, thân thể có thể hoạt động chưa?" Kỷ Nhược Trần thản nhiên nói.
Lúc này truyền đến một giọng nói ôn nhu:
"Ta đã tốt hơn rồi. Chỉ là không biết người con gái mà công tử nói, là cô nương nhà nào thế."
Kỷ Nhược Trần kinh hãi, vội vàng nhìn lại, trước mắt hiện ra một thân thể mềm mại nhu mì, hai mắt trong như nước, không phải là Thanh Y thì còn ai nữa?
Trên tay của nàng cầm một chén rượu nhỏ màu trắng, như cười như không nhìn hắn.
Kỷ Nhược Trần bình tĩnh lại, da mặt hắn rất dày, nhưng ở trước mặt nàng cũng như không, mặt hắn đỏ lên, ho khan mấy tiếng, nói:
"Ta vừa tỉnh lại, đầu óc còn hơi choáng váng, vừa rồi ta có nói gì nhỉ?"
Thanh Y cười nói:
"Hồn phách của công tử từ Địa Phủ vừa mới trở về! Chỉ là không ngờ rằng công tử lại phong lưu như thế, ở dưới Âm ty mà cũng quen được giai nhân, công tử lại còn nhớ mãi không quên. Lần này hồn trở về xác, trong lòng ta có chút không muốn. Chỉ là không biết cô nương kia là con cái nhà ai, chắc hẳn là rất xinh đẹp, Thanh Y rất muốn được gặp mặt nàng ấy."
Mặt Kỷ Nhược Trần đỏ lên, hắn lúc này đã phát hiện ra mình đang ở trên một sườn núi non xanh nước biếc, Thanh Y đang ngồi dưới đất, đầu của hắn thì gối lên đùi của Thanh Y. Từ mùi rượu nồng nặc truyền từ trong chén ra, mùi hương vừa vào mũi, Kỷ Nhược Trần liền thấy đói bụng.
Lần này gặp lại Thanh Y, trong lòng Kỷ Nhược Trần vô cùng vui sướng, trong lúc này hắn không còn biết thứ gì khác. Hắn xoay người ngồi dậy, bỗng nhiên ôm Thanh Y vào trong lòng!
Nụ cười trên mặt Thanh Y trong nháy mắt đọng lại, chiếc chén trong tay bị nghiêng qua một bên, rượu trong chén đổ xuống, rơi vào vạt áo màu xanh biếc của Thanh Y. Năm ngón tay nàng đang run rẩy, hơi do dự, nhưng vẫn vòng tay qua ôm lấy Kỷ Nhược Trần.
Nàng yếu ớt thở dài, đầu nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn.
Hai người ôm nhau trong chốc lát, Kỷ Nhược Trần mới buông Thanh Y ra, hỏi: "Thanh Y, không phải nàng đang ở Võ Tản Hải ư, tại sao nàng lại xuất hiện ở chỗ này? Mà đây là ở đâu?"
Một lúc sau, Thanh Y mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhu mì như nước cười nói:
"Vô Tận Hải rất buồn, ta chịu không nổi, vì vậy trốn ra ngoài, sau đó lại đi tới nơi này tìm công tử. Theo cách phân chia của con người, thì nơi này nằm trong vùng Lợi Châu, cách Tây Huyền Sơn khá gần."
Kỷ Nhược Trần có chút kỳ quái, đất trời rộng lớn bao la, Thanh Y sao có thể tìm được mình? Lẽ nào hai người có duyên như vậy?
Sự nghi hoặc này của hắn, đều bị Thanh Y nhìn thấu. Nàng cười nhẹ, nói:
"Công tử đã quên Thanh Y là yêu, cái mũi này rất là thính, một đường truy tìm, thì đã tìm đến nơi này, không ngờ công tử lại hồn phách ly thể. Cũng may là công tử còn có hai kiện pháp bảo lợi hại bảo vệ, tà ma không thể tới gần. Khi công tử chưa tỉnh lại, thân thể sẽ nặng hơn nghìn cân, ta không thể nào dịch chuyển thân thể của công tử, không thể làm gì khác là ở chỗ này trông chừng, còn may là pháp bảo của công tử không có làm khó dễ ta. Ta ở đây bảy ngày, công tử mới tỉnh lại."
Kỷ Nhược Trần ngạc nhiên nói: "Pháp bảo? Hai kiện pháp bảo nào?"
"Một kiện nhìn giống như một cái đỉnh thật lớn, một cái khác phát ra ánh sáng màu xanh, cụ thể là cái gì, ta cũng không rõ."
Kỷ Nhược Trần vừa nghe đã biết một cái là Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, cái còn lại có lẽ là khối Thanh Thạch. Hắn không ngờ hai món pháp bảo lạ có linh tính như vậy, có thể tự động bảo vệ chủ nhân, xem xét kỹ đặc tính, ít nhất thì nó cũng đứng ở hàng pháp bảo cấp bậc Hồng Hoang. Thế nhưng lúc trước Thanh Y không phải là rất sợ Văn Vương Sơn Hà Đỉnh, tại sao lúc này lại không chút sợ hãi nào?
Nghe câu hỏi của Kỷ Nhược Trần, Thanh Y nói:
"Sợ thì vẫn còn sợ, vì vậy ta mới uống rượu để giảm bớt sự sợ hãi. Công tử... Hôm nay..."
Thanh Y cười nhẹ, nhưng sự buồn bả trong mắt không thể che dấu được ta. Kỷ Nhược Trần nhìn vào hai mắt nàng, ôn nhu nói:
"Thanh Y, nàng làm sao vậy, có cái gì muốn nói ư?"
Thanh Y nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Kỷ Nhược Trần, nói:
"Hôm nay là ngày mồng hai tháng chín, đã qua ngày đính hôn của công tử được vài ngày rồi. nghe nói ngày đó trên Tây Huyền Sơn khách quý rất đông, mọi chuyện đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ công tử trở về núi, Công tử lúc này hồn đã về xác, nên sớm trở về núi, nếu không các vị chân nhân sẽ khó chịu. Dù sao... ta cũng sắp đi, công tử cũng nên trở lại rồi."
Kỷ Nhược Trần ngơ ngác nghe nàng nói, trong ngực giống như có một tảng đá lớn đè xuống, hắn không nói được câu nào. Lúc tỉnh lại, gặp lại Thanh Y, hắn đã quên mất vấn đề thòi gian, không nghĩ tới lại bị Thanh Y nói ra. Chỉ là nàng nói cũng đúng, mình cũng nên trở về núi rồi.
Bên này Thanh Y không thể bỏ, bên kia trên đỉnh Tây Huyền Sơn, Cố Thanh chờ đợi đã lâu, Bên nào cùng không thể bỏ, hắn không biết phải đi đường nào bây giờ?
Thanh Y dịu dàng đứng lên, khẽ cười nói:
"Trên đời này làm gì có nhiều việc mà hai bên đều thuận lợi? Công tử không cần suy nghĩ nhiều. Lúc này trên Tây Huyền Sơn đang rất ầm ĩ. Thanh Y rất thích náo nhiệt, rất muốn theo công tử lên núi uống chén rượu mừng. Nhưng mà Thanh Y là yêu, không biết có thể được lên Tây Huyền Sơn hay không?"
Kỷ Nhược Trần không còn lời nào khác để nói, chỉ có thể than thở:
"Vì sao không được?"
Thanh Y thản nhiên cười, nói:
"Quyết định như vậy, sau khi công tử lên núi nhớ che chở cho ta. Đi thôi, đầu mồng 8 tháng 9 cùng là ngày tốt, thích hợp cho việc cưới xin, xuất hành. Chúng ta lên đường ngay, có lẽ là sẽ kịp ngày."
Nhìn Thanh Y như một đám mây không nhiễm hạt bụi trần bay đi, Kỷ Nhược Trằn giật mình trong chốc lát, mới đuổi theo nàng.
"Đã tới tháng chín rồi ư? Thật nhanh, mới chớp mắt, là đã qua hơn sáu năm..."
Dương Ngọc Hoàn lúc này đang nhìn chính mình trong gương.
Da của nàng trắng như tuyết, má ửng hồng, mắt trong như nước mùa thu, đôi môi đỏ thắm, khi liếc mắt nhìn nàng, xung quanh nàng như có mây khói nhàn nhạt, làm cho dung nhan tuyệt thế của nàng lúc ẩn lúc hiện.
Trong điện, mười cung nữ đang chạy ngược chạy xuôi, người thì tô son, người vẽ lông mày, người chải đầu, người thì cài trâm. Hai cung nữ một trái một phải, đang cẩn thận từng li từng tí chải mái tóc đen dài của Dương Ngọc Hoàn, không hề làm rối một sợi tóc nào. Trên trán các nàng đã đầy mồ hôi, nhưng không ai dám lau đi. Cũng may có hai cung nữ khác dùng chiếc khăn trắng, lau đi những giọt mồ hôi trên trán các nàng. Các nàng làm như vậy không phải vì tội nghiệp cho người khác, mà sợ là mồ hôi rơi xuống, làm bẩn mái tóc đen của Dương QUÝ Phi.
Dương Ngọc Hoàn đã ngồi hơn một canh giờ, nhưng nàng ngồi vẫn ngay ngắn, không chút nhúc nhích.
Trong gương trang điểm hiện lên hình ảnh bên ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ là ánh mặt trời lên cao đang chiếu rọi, nhưng nàng chợt thấy một chiếc lá vàng đang rơi xuống.
Mới chớp mắt là đã tới mùa thu, mỗi khi mùa thu đến, nàng đều có cảm xúc khác nhau.
Sáu năm trước, mọi việc xảy ra dưới ánh mặt trời rực đỏ sau giờ ngọ, ở dưới thành, ngay khi hắn rời đi, mình đã biến thành một chiếc lá vàng khô héo lượn lờ trong trời đất.
Có lẽ là một việc trùng hợp, ngày hôm sau. Diệu Ngọc gặp nàng, muốn thu nàng làm đồ đệ. Nàng đáp ứng, sau đó nàng dùng lại cái tên mà nàng có trước khi vào Lạc Phủ - Dương Ngọc Hoàn, từ đó về sau, nàng không bao giờ bước vào Lạc Phủ một bước nào nữa. Không phải là nàng quên đi nguồn gốc, mà chỉ là không muốn nhắc tới nó nữa, không muốn nhìn lại căn phòng lúc trước nữa.
"Nương nương, mọi việc đã chuẩn bị xong." Một cung nữ đang đứng bên cạnh khom người nói, nàng lúc này mới phát hiện ra là sắp hoàng hôn rồi, dưới ánh nến hừng hực chiếu rọi, nữ nhân trong tấm gương đã trang điểm đẹp đến nỗi không còn từ ngữ nào để miêu tả được.
Dương Ngọc Hoàn vẫn ngồi ở đó, tay phải nàng nhẹ nhàng vung lên. Mười cung nữ cúi đầu khom lưng, không phát ra bất cứ tiếng động nào lui ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.