Chương 214: Mênh mông 5
Yên Vũ Giang Nam
02/04/2017
Đại địch đã đi, Vân Vũ Hoa tâm trí buông lõng, hai
đầu gối đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa đã khuya xuống đất. Nàng cầm lấy
thân kiếm mới miễn cưỡng đứng được, chẳng qua vẫn thở dốc không ngừng.
Nhưng nàng không có thời gian được thở dốc bao nhiêu đã nghe được tiếng sột soạt, từng trận mùi tanh hôi lao tới mũi, trong nháy mắt có hơn mười con yêu ma lại xông tới.
Những con yêu ma này vóc người còn không cao bằng Vân Vũ Hoa, da thịt ghê tởm, đầu to bụng lớn, hai mắt trợn tròn đỏ rực tham lam nhìn Vân Vũ Hoa chằm chằm. Chúng người trần truồng, trong tay mỗi tên đều nắm binh khí, càng thấy được rõ ràng chính là hạ thể một cây dương vật đỏ sậm đang ngẩng cao, nhìn mà khiếp người. Vân Vũ Hoa đỏ mặt, nắm chặt cự kiếm trong tay. Những con yêu ma này nàng nhận ra. gọi là Tập (1), tục truyền khi còn sống chính là những kẻ gian dâm dâm loạn ở nhân gian, sau khi chết do oán niệm sắc tâm không ngừng mà thành.
(1):Theo chú thích của t/g là chữ (trên nhân dưới nhất), tra theo web là đồng âm với chữ Tập.
Vân Vũ Hoa vừa thấy nét mặt dáng dấp của chúng đã biết có chủ ý gì. Lúc này mình cơ hồ không có sức mà đứng thi làm sao mà ngăn cản được? Không ngờ được khi còn sống hổ thẹn, sau khi chết lại còn phải chịu sự nhục nhã vô cùng này. Tại dương gian nàng có thể tự sát, lúc này thì còn có thể chết thêm được nữa sao?
Một tên Tập xông lên trước, Vân Vũ Hoa quát một tiếng, cự kiếm trong tay bay vút lên, trong nháy mắt điểm trúng cổ họng của nó! Tên Tập đau đớn rống một tiếng, nhảy tránh ra xa đến mười trượng, tay ôm cổ họng, hung tợn thở hổn hển.
Mũi cự kiếm nhỏ xuống từng giọt dịch thể màu lục, song trái tim Vân Vũ Hoa đã dần dần chìm xuống. Vừa rồi một kiếm toàn lực của nàng đâm vào sâu không tới một tấc, xem ra căn bản không có trí mạng. Những tên Tập này động tác như gió, thân thể thì như cương cân thiết cốt, còn không biết có thêm dị năng nào khác nữa không.
Vân Vũ Hoa không dám chần chờ, vung kiếm giơ ngang cổ họng của mình.
Hàng loạt cơn đau khó có thể chịu được từ cổ họng truyền đến, đau đến ý thức nàng đã không còn rỏ ràng, nhưng mà trong thống khổ cũng có mừng rỡ, đó chính là cuối cùng nàng đã được giải thoát.
Nào ngờ đau đón vừa qua, trước mắt Vân Vù Hoa đã thấy ánh sáng trở lại, và thấy một đám Tập đang cười dâm đãng áp sát tới gần. Nàng kinh hãi vội đưa tay xoa cổ họng, đúng là lông tóc không tổn hao gì. Xem ra tại cõi âm địa phủ ở đây, quả nhiên không thể tự sát. Vân Vũ Hoa buộc lòng phải lấy lại ý chí chiến đấu, mới vừa giơ lên cự kiếm, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo lực mạnh, bị một tên Tập từ phía sau chụp lấy thoáng cái bổ nhào xuống đất.
Lam Viêm trong trái tim Kỷ Nhược Trần lại hướng thẳng lên trên như cũ và càng thêm sáng sủa ổn định hơn.
Từ lâu gã đã bỏ xa đám chim khổng lồ truy đuổi tập kích phía sau một cự ly lớn, chỉ là đàn chim khổng lồ này luôn luôn tụ tập thành đàn, không chịu cho hắn lấy cơ hội để tiêu diệt từng con, so với đám giáp mã tuần thành thì thông minh hơn nhiều.
Kỷ Nhược Trần từ lâu đã bị mất phương hướng, chỉ là điên cuồng chạy đi không có mục tiêu, dù sao thì chạy được càng xa thì Lam Viêm trong tim sẽ cháy càng mãnh liệt, hắn cũng lại càng có sức lực. Lúc này Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy ở tứ hải kình khí lưu chuyển tự nhiên, toàn thân vui sướng, tâm cảnh bình thản hân hoan, dường như không có điều gì ngoài ý muốn, gã thật đúng là muốn vĩnh viễn cứ tiếp tục chạy như điên thế này. Trên cánh đồng hoang vu ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dị chủng yêu ma thành đàn, nhưng tất cả đều vừa thấy Kỷ Nhược Trần thì tứ tán bỏ chạy, cũng không biết là sợ gã hay là sợ đàn chim khổng lồ phía sau gã nữa.
Bỗng nhiên một trận đau đớn tạp kích lên cổ họng Kỷ Nhược Trần, kỳ dị chính là cơn đau này cũng không sinh ra bởi bản thân gã mà là ở bên ngoài tác động, hơn nữa Kỷ Nhược Trần còn có thể tinh tường cảm giác được phương hướng truyền đến nỗi đau.
Kỷ Nhược Trần vận đủ thị lực nhìn về phương hướng kia, tại trong thế giới u tối như ở đây có một chút màu sắc tươi đẹp khiến cho gã rất chú trọng. Kỷ Nhược Trần liền xoay người toàn lực chạy về hướng bên kia, lần này gã thấy càng rõ ràng hơn, một con hình người yêu ma màu xanh ngất vừa đẩy Vân Vũ Hoa ngã xuống đất, lại xé rách y phục nơi lưng nàng lộ ra bộ lưng trắng tinh. Xung quanh còn có hơn mười con yêu ma giống vậy đứng cạnh, mỗi con đều cầm binh khí, nhưng không vội tiến lên, chi đứng rải rác bảo vệ bốn phía, nhìn con yêu ma ở giữa đang cường bạo Vân Vũ Hoa.
Kỷ Nhược Trần đọc sách nhiều nên cũng biết rất nhiều về địa phủ, vừa nhìn ngoại hình thần thái của đám yêu ma này đã biết là tên của chúng là dâm ma Tập. Theo bài Quần ma thiên có ghi chép. Tập dâm uế mà sinh ra đầu to bụng như trống, thân thể cứng rắn hơn thép, động tác linh hoạt như thỏ. Loại yêu ma này trời sinh gian xảo, đa nghi mà nhát gan, hai mắt phát ra mùi hương, xếp hàng thứ ba trong quần ma tại địa phủ.
Đám Tập trước mặt mặc dù số lượng đông đảo, nhưng Kỷ Nhược Trần cũng có thủ đoạn khắc chế chúng, gã do dự bất định chính là muốn xuất thủ theo cách nào. Vân Vũ Hoa trời sinh bướng bỉnh cực kỳ, đối với gã vô cùng căm ghét, hắn đã không chỉ một lần ăn vị đắng của nàng. Huống hồ, Kỷ Nhược Trần vẫn chưa biết sau khi mang theo nàng thì thân pháp sẽ bị chậm đi hay không, tốc độ của đàn chim khổng lồ đang theo đuổi cũng không kém Kỷ Nhược Trần bao nhiêu, một khi bị đuổi theo thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Ngay khi đang không cách nào làm ra quyết định. Kỷ Nhược Trần đột nhiên nhớ tới một câu căn dặn của Tử Dương chân nhân "Chấp hổ lang chi tâm, hành nhân nghĩa chi sự" (2) thôi được, cứ cho là như vậy đi!
(2) Có tâm hung ác mà làm việc nhân nghĩa: chỉ những việc dùng đạo đức là thủ đoạn, lợi ích là mục đích.
Xa cả nghìn trượng, lúc này với Kỷ Nhược Trần mà nói chỉ là chuyện trong chóp mắt, vả lại gã đã trong chiến đấu chưa bao giờ ngừng nghỉ mà biết được rất nhiều tính nết của yêu ma nơi địa phủ. Kỷ Nhược Trần tâm niệm khẽ động, Lam Viêm trong lồng ngực phút chốc tăng vọt, hầu như muốn lao ra ngoài tâm thất, toàn bộ lồng ngực của Kỷ Nhược Trần cũng đã ẩn hiện vầng sáng màu lam!
Vừa gặp sát khí phóng lên cao, đàn tập đều hoảng sợ quay đầu lại, vừa lúc thấy được Kỷ Nhược Trần đang phá không mà đến!
Khi xông vào đàn Tập, Kỷ Nhược Trần biến đổi bộ pháp, thân hình chợt tiêu thất chỉ để lại mấy tàn ảnh với các tư thế khác nhau. Đàn Tập trợn tròn hai mắt không ngừng sáng lên hồng mang, từng đạo lôi quang màu máu liên tiếp nổ tung trên những tàn ảnh này. Hiện giờ chúng nó mới phát giác đó chỉ là tàn ảnh, chứ sao có thể là bị thương được Kỷ Nhược Trần?
Đàn Tập đã trở nên hỗn loạn, ngay khi đang tìm kiếm khắp nơi hình bóng của Kỷ Nhược Trần, đột nhiên trước mắt tối sầm, toàn bộ thế giới như tối sầm xuống. Theo sau là sự đau đớn không cách nào hình dung truyền đến từ hai mắt cùng hạ thể, chúng lập tức chịu không nổi phải bỏ xuống binh khí, lăn lộn khắp nơi trên mặt đất, không ngừng rú lên lồng lộn!
Kỷ Nhược Trần lặng yên xuất hiện tại bên cạnh Vân Vù Hoa, vận lực kích xuống, dễ dàng đạp vỡ đầu của tên Tập đang nằm ở trên lưng nàng, sau đó giơ chân đá cho nó một cước bay đi.
Da thịt Tập cứng như thép có thể đỡ được duệ khí của cự kiếm này, song cán búa bằng thép đen của Kỷ Nhược Trần chính là thích hợp nhất. Nhưng Kỷ Nhược Trần thậm chí không muốn phí lực đánh nát đầu chúng nó mà chỉ làm chúng nó mù hai mắt cùng đánh nát dương vật là xong việc (ác quá!). Những vết thương này đã đủ trí mạng, nhưng tạm thời nửa cơ hội chết cũng tuyệt đối không có, chính hợp với tình cảnh nóng ruột lúc này của Kỷ Nhược Trần. Năm, sáu tên Tập may mắn chưa có bị thương thấy tình cảnh bi thảm của đồng bọn thì sớm đã chạy xa đến trăm trượng để trốn, vẫn còn đang như điên, căn bản không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Kỷ Nhược Trần ngồi xổm xuống bên người Vân Vũ Hoa, lại vươn tay trái thản nhiên nói:
-Đi theo ta!
Vân Vũ Hoa kinh ngạc nhìn cánh tay đang vươn ra, đôi môi từ lâu đã cắn cho không còn màu máu, tay phải run run, cuối cùng cầm lấy tay Kỷ Nhược Trần.
Hai tay mới vừa nắm cùng một chỗ, Vân Vũ Hoa chỉ cảm thấy tay phải đột ngột truyền đến một lực lượng rất lớn nhấc cả người nàng lên. Nàng chưa kịp kinh hô, Kỷ Nhược Trần đã nắm lấy eo nàng, đem nàng ôm chặt vào trong lòng. Vân Vũ Hoa cả kinh chỉ muốn vùng vẫy, nhưng chỉ cảm thấy cánh tay của Kỷ Nhược Trần cứng như thép, đâu có thể tránh được một phân nào? Kỷ Nhược Trần đột nhiên nói:
- Ôm chặt lấy ta! Để xem ta có thể mang cô cùng trở về dương gian hay không!
Vân Vũ Hoa cả kinh, nghiêng đầu nhìn Kỷ Nhược Trần, thấy gã căn bản không nhìn về phía bên này, chi nhìn chằm chằm về phương xa. Nàng nhìn theo hai ánh mắt của gã lúc này mới phát hiện phương xa có vài con chim khổng lồ đang vội vàng bay tới, cự ly của con đầu tiên cách hai người không tới trăm trượng! Con chim khổng lồ kia đã mở cái mỏ sắc bén của nó, một điểm hôi mang trong cổ họng chớp động, trong khoảnh khắc đã hóa thành một đạo âm hỏa, phá không áp tới!
Khi âm hỏa còn cách xa mười trượng, Vân Vũ Hoa đã cảm thấy một trận âm hàn đập vào mặt, vài sợi tóc đen lay động trước mặt tức khắc bị xoắn cong. Cũng may chợt một luồng sáng vàng rực rỡ phủ tới đầu chụp nàng vào trong, vì vậy toàn bộ âm hàn đều bị đánh tan. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, mới phát giác không biết khi nào trên đỉnh đầu Kỷ Nhược Trần đã có thêm một đóa liên hoa bốn màu, thể hiện cho hàm nghĩa tứ tượng, đóa liên hoa này ngay ngắn di động trên đỉnh đầu Kỷ Nhược Trần, từ nơi liên tâm (tim sen) không ngừng tuôn ra luồng sáng vàng như nước mênh mông vẩy xuống, ngăn cản tất cả uể khí âm hàn của cõi âm.
Đóa tứ tượng liên hoa này nhỏ như lòng bàn tay, tràn ra ánh sáng như nước chỉ có thể đạt được phạm vi có hạn, nếu không phải hai người đang ôm chặt lấy nhau, thân thể Vân Vũ Hoa sẽ có chút bị lộ ra ngoài ánh sáng. Dưới ánh sáng chiếu rọi xuống của tứ tượng liên hoa, thân hình Kỷ Nhược Trần đã bổ sung thêm cho luồng sáng, toàn thân bắt đầu trở nên trong suốt, đồng thời từ chân đến đầu dần dần bắt đầu tiêu tan.
Trận trận ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra từ cơ thể Kỷ Nhược Trần rồi từ từ rót vào trong cơ thể Vân Vũ Hoa, mang cho nàng từng đạt hơi ấm, vả lại có cảm giác lơ lửng muốn bay lên.
Nhưng mà hai người còn chưa bay lên, luồng âm hỏa từ chim khổng lồ phun ra đã đến trước! Kỷ Nhược Trần sừng sững không lay động, đột nhiên hét lớn một tiếng, tiếng hét như sấm mùa xuân, cán búa dài bốn xích tuột tay bay ra, tại trong luồng âm hỏa bỏ chặt chia tách, ngược dòng chém lên, trong nháy mắt đã đâm thủng cổ họng của con chim khổng lồ kia, lại xuyên qua người nó bay vào màn đêm mênh mông, phá không rít gào lên như rồng!
Đàn chim kinh hãi bay tán loạn mọi nơi, sau khi khẳng định an toàn mới dám trông lại về hướng bên này, chỉ thấy toàn thân hai người Kỷ Vân tỏa ra ánh sáng, đang từ từ bay lên không, trong nháy mắt đã tiêu thất tại trong bầu trời mênh mông.
Một loại hắc ám như mặt nước vọt tới, đắm chìm vào trong cảm nhận thần thức của hai người, chỉ là lúc này hồn thể hai người quấn lấy nhau, vẫn có khoảng khắc tâm ý tương thông!
- Vừa rồi vì sao ngươi không né?
- Đối phó với loại tiểu yêu ma bực này hà tất cần gì! ?
- Nhưng mà. . . nếu như bị chúng nó quấy nhiễu pháp thuật, sẽ không trở về dương gian được?
- ... ở đây rất thích hợp với ta, giả như có thời gian, sau này ta xưng vương cũng không quá khó khăn, hà tất phải về dương gian làm gì?
- ... Từ nay về sau nếu như gặp lại, ta vẫn sẽ không thủ hạ lưu tình.
- Hắc hắc. . .
Nhưng nàng không có thời gian được thở dốc bao nhiêu đã nghe được tiếng sột soạt, từng trận mùi tanh hôi lao tới mũi, trong nháy mắt có hơn mười con yêu ma lại xông tới.
Những con yêu ma này vóc người còn không cao bằng Vân Vũ Hoa, da thịt ghê tởm, đầu to bụng lớn, hai mắt trợn tròn đỏ rực tham lam nhìn Vân Vũ Hoa chằm chằm. Chúng người trần truồng, trong tay mỗi tên đều nắm binh khí, càng thấy được rõ ràng chính là hạ thể một cây dương vật đỏ sậm đang ngẩng cao, nhìn mà khiếp người. Vân Vũ Hoa đỏ mặt, nắm chặt cự kiếm trong tay. Những con yêu ma này nàng nhận ra. gọi là Tập (1), tục truyền khi còn sống chính là những kẻ gian dâm dâm loạn ở nhân gian, sau khi chết do oán niệm sắc tâm không ngừng mà thành.
(1):Theo chú thích của t/g là chữ (trên nhân dưới nhất), tra theo web là đồng âm với chữ Tập.
Vân Vũ Hoa vừa thấy nét mặt dáng dấp của chúng đã biết có chủ ý gì. Lúc này mình cơ hồ không có sức mà đứng thi làm sao mà ngăn cản được? Không ngờ được khi còn sống hổ thẹn, sau khi chết lại còn phải chịu sự nhục nhã vô cùng này. Tại dương gian nàng có thể tự sát, lúc này thì còn có thể chết thêm được nữa sao?
Một tên Tập xông lên trước, Vân Vũ Hoa quát một tiếng, cự kiếm trong tay bay vút lên, trong nháy mắt điểm trúng cổ họng của nó! Tên Tập đau đớn rống một tiếng, nhảy tránh ra xa đến mười trượng, tay ôm cổ họng, hung tợn thở hổn hển.
Mũi cự kiếm nhỏ xuống từng giọt dịch thể màu lục, song trái tim Vân Vũ Hoa đã dần dần chìm xuống. Vừa rồi một kiếm toàn lực của nàng đâm vào sâu không tới một tấc, xem ra căn bản không có trí mạng. Những tên Tập này động tác như gió, thân thể thì như cương cân thiết cốt, còn không biết có thêm dị năng nào khác nữa không.
Vân Vũ Hoa không dám chần chờ, vung kiếm giơ ngang cổ họng của mình.
Hàng loạt cơn đau khó có thể chịu được từ cổ họng truyền đến, đau đến ý thức nàng đã không còn rỏ ràng, nhưng mà trong thống khổ cũng có mừng rỡ, đó chính là cuối cùng nàng đã được giải thoát.
Nào ngờ đau đón vừa qua, trước mắt Vân Vù Hoa đã thấy ánh sáng trở lại, và thấy một đám Tập đang cười dâm đãng áp sát tới gần. Nàng kinh hãi vội đưa tay xoa cổ họng, đúng là lông tóc không tổn hao gì. Xem ra tại cõi âm địa phủ ở đây, quả nhiên không thể tự sát. Vân Vũ Hoa buộc lòng phải lấy lại ý chí chiến đấu, mới vừa giơ lên cự kiếm, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo lực mạnh, bị một tên Tập từ phía sau chụp lấy thoáng cái bổ nhào xuống đất.
Lam Viêm trong trái tim Kỷ Nhược Trần lại hướng thẳng lên trên như cũ và càng thêm sáng sủa ổn định hơn.
Từ lâu gã đã bỏ xa đám chim khổng lồ truy đuổi tập kích phía sau một cự ly lớn, chỉ là đàn chim khổng lồ này luôn luôn tụ tập thành đàn, không chịu cho hắn lấy cơ hội để tiêu diệt từng con, so với đám giáp mã tuần thành thì thông minh hơn nhiều.
Kỷ Nhược Trần từ lâu đã bị mất phương hướng, chỉ là điên cuồng chạy đi không có mục tiêu, dù sao thì chạy được càng xa thì Lam Viêm trong tim sẽ cháy càng mãnh liệt, hắn cũng lại càng có sức lực. Lúc này Kỷ Nhược Trần chỉ cảm thấy ở tứ hải kình khí lưu chuyển tự nhiên, toàn thân vui sướng, tâm cảnh bình thản hân hoan, dường như không có điều gì ngoài ý muốn, gã thật đúng là muốn vĩnh viễn cứ tiếp tục chạy như điên thế này. Trên cánh đồng hoang vu ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dị chủng yêu ma thành đàn, nhưng tất cả đều vừa thấy Kỷ Nhược Trần thì tứ tán bỏ chạy, cũng không biết là sợ gã hay là sợ đàn chim khổng lồ phía sau gã nữa.
Bỗng nhiên một trận đau đớn tạp kích lên cổ họng Kỷ Nhược Trần, kỳ dị chính là cơn đau này cũng không sinh ra bởi bản thân gã mà là ở bên ngoài tác động, hơn nữa Kỷ Nhược Trần còn có thể tinh tường cảm giác được phương hướng truyền đến nỗi đau.
Kỷ Nhược Trần vận đủ thị lực nhìn về phương hướng kia, tại trong thế giới u tối như ở đây có một chút màu sắc tươi đẹp khiến cho gã rất chú trọng. Kỷ Nhược Trần liền xoay người toàn lực chạy về hướng bên kia, lần này gã thấy càng rõ ràng hơn, một con hình người yêu ma màu xanh ngất vừa đẩy Vân Vũ Hoa ngã xuống đất, lại xé rách y phục nơi lưng nàng lộ ra bộ lưng trắng tinh. Xung quanh còn có hơn mười con yêu ma giống vậy đứng cạnh, mỗi con đều cầm binh khí, nhưng không vội tiến lên, chi đứng rải rác bảo vệ bốn phía, nhìn con yêu ma ở giữa đang cường bạo Vân Vũ Hoa.
Kỷ Nhược Trần đọc sách nhiều nên cũng biết rất nhiều về địa phủ, vừa nhìn ngoại hình thần thái của đám yêu ma này đã biết là tên của chúng là dâm ma Tập. Theo bài Quần ma thiên có ghi chép. Tập dâm uế mà sinh ra đầu to bụng như trống, thân thể cứng rắn hơn thép, động tác linh hoạt như thỏ. Loại yêu ma này trời sinh gian xảo, đa nghi mà nhát gan, hai mắt phát ra mùi hương, xếp hàng thứ ba trong quần ma tại địa phủ.
Đám Tập trước mặt mặc dù số lượng đông đảo, nhưng Kỷ Nhược Trần cũng có thủ đoạn khắc chế chúng, gã do dự bất định chính là muốn xuất thủ theo cách nào. Vân Vũ Hoa trời sinh bướng bỉnh cực kỳ, đối với gã vô cùng căm ghét, hắn đã không chỉ một lần ăn vị đắng của nàng. Huống hồ, Kỷ Nhược Trần vẫn chưa biết sau khi mang theo nàng thì thân pháp sẽ bị chậm đi hay không, tốc độ của đàn chim khổng lồ đang theo đuổi cũng không kém Kỷ Nhược Trần bao nhiêu, một khi bị đuổi theo thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Ngay khi đang không cách nào làm ra quyết định. Kỷ Nhược Trần đột nhiên nhớ tới một câu căn dặn của Tử Dương chân nhân "Chấp hổ lang chi tâm, hành nhân nghĩa chi sự" (2) thôi được, cứ cho là như vậy đi!
(2) Có tâm hung ác mà làm việc nhân nghĩa: chỉ những việc dùng đạo đức là thủ đoạn, lợi ích là mục đích.
Xa cả nghìn trượng, lúc này với Kỷ Nhược Trần mà nói chỉ là chuyện trong chóp mắt, vả lại gã đã trong chiến đấu chưa bao giờ ngừng nghỉ mà biết được rất nhiều tính nết của yêu ma nơi địa phủ. Kỷ Nhược Trần tâm niệm khẽ động, Lam Viêm trong lồng ngực phút chốc tăng vọt, hầu như muốn lao ra ngoài tâm thất, toàn bộ lồng ngực của Kỷ Nhược Trần cũng đã ẩn hiện vầng sáng màu lam!
Vừa gặp sát khí phóng lên cao, đàn tập đều hoảng sợ quay đầu lại, vừa lúc thấy được Kỷ Nhược Trần đang phá không mà đến!
Khi xông vào đàn Tập, Kỷ Nhược Trần biến đổi bộ pháp, thân hình chợt tiêu thất chỉ để lại mấy tàn ảnh với các tư thế khác nhau. Đàn Tập trợn tròn hai mắt không ngừng sáng lên hồng mang, từng đạo lôi quang màu máu liên tiếp nổ tung trên những tàn ảnh này. Hiện giờ chúng nó mới phát giác đó chỉ là tàn ảnh, chứ sao có thể là bị thương được Kỷ Nhược Trần?
Đàn Tập đã trở nên hỗn loạn, ngay khi đang tìm kiếm khắp nơi hình bóng của Kỷ Nhược Trần, đột nhiên trước mắt tối sầm, toàn bộ thế giới như tối sầm xuống. Theo sau là sự đau đớn không cách nào hình dung truyền đến từ hai mắt cùng hạ thể, chúng lập tức chịu không nổi phải bỏ xuống binh khí, lăn lộn khắp nơi trên mặt đất, không ngừng rú lên lồng lộn!
Kỷ Nhược Trần lặng yên xuất hiện tại bên cạnh Vân Vù Hoa, vận lực kích xuống, dễ dàng đạp vỡ đầu của tên Tập đang nằm ở trên lưng nàng, sau đó giơ chân đá cho nó một cước bay đi.
Da thịt Tập cứng như thép có thể đỡ được duệ khí của cự kiếm này, song cán búa bằng thép đen của Kỷ Nhược Trần chính là thích hợp nhất. Nhưng Kỷ Nhược Trần thậm chí không muốn phí lực đánh nát đầu chúng nó mà chỉ làm chúng nó mù hai mắt cùng đánh nát dương vật là xong việc (ác quá!). Những vết thương này đã đủ trí mạng, nhưng tạm thời nửa cơ hội chết cũng tuyệt đối không có, chính hợp với tình cảnh nóng ruột lúc này của Kỷ Nhược Trần. Năm, sáu tên Tập may mắn chưa có bị thương thấy tình cảnh bi thảm của đồng bọn thì sớm đã chạy xa đến trăm trượng để trốn, vẫn còn đang như điên, căn bản không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Kỷ Nhược Trần ngồi xổm xuống bên người Vân Vũ Hoa, lại vươn tay trái thản nhiên nói:
-Đi theo ta!
Vân Vũ Hoa kinh ngạc nhìn cánh tay đang vươn ra, đôi môi từ lâu đã cắn cho không còn màu máu, tay phải run run, cuối cùng cầm lấy tay Kỷ Nhược Trần.
Hai tay mới vừa nắm cùng một chỗ, Vân Vũ Hoa chỉ cảm thấy tay phải đột ngột truyền đến một lực lượng rất lớn nhấc cả người nàng lên. Nàng chưa kịp kinh hô, Kỷ Nhược Trần đã nắm lấy eo nàng, đem nàng ôm chặt vào trong lòng. Vân Vũ Hoa cả kinh chỉ muốn vùng vẫy, nhưng chỉ cảm thấy cánh tay của Kỷ Nhược Trần cứng như thép, đâu có thể tránh được một phân nào? Kỷ Nhược Trần đột nhiên nói:
- Ôm chặt lấy ta! Để xem ta có thể mang cô cùng trở về dương gian hay không!
Vân Vũ Hoa cả kinh, nghiêng đầu nhìn Kỷ Nhược Trần, thấy gã căn bản không nhìn về phía bên này, chi nhìn chằm chằm về phương xa. Nàng nhìn theo hai ánh mắt của gã lúc này mới phát hiện phương xa có vài con chim khổng lồ đang vội vàng bay tới, cự ly của con đầu tiên cách hai người không tới trăm trượng! Con chim khổng lồ kia đã mở cái mỏ sắc bén của nó, một điểm hôi mang trong cổ họng chớp động, trong khoảnh khắc đã hóa thành một đạo âm hỏa, phá không áp tới!
Khi âm hỏa còn cách xa mười trượng, Vân Vũ Hoa đã cảm thấy một trận âm hàn đập vào mặt, vài sợi tóc đen lay động trước mặt tức khắc bị xoắn cong. Cũng may chợt một luồng sáng vàng rực rỡ phủ tới đầu chụp nàng vào trong, vì vậy toàn bộ âm hàn đều bị đánh tan. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, mới phát giác không biết khi nào trên đỉnh đầu Kỷ Nhược Trần đã có thêm một đóa liên hoa bốn màu, thể hiện cho hàm nghĩa tứ tượng, đóa liên hoa này ngay ngắn di động trên đỉnh đầu Kỷ Nhược Trần, từ nơi liên tâm (tim sen) không ngừng tuôn ra luồng sáng vàng như nước mênh mông vẩy xuống, ngăn cản tất cả uể khí âm hàn của cõi âm.
Đóa tứ tượng liên hoa này nhỏ như lòng bàn tay, tràn ra ánh sáng như nước chỉ có thể đạt được phạm vi có hạn, nếu không phải hai người đang ôm chặt lấy nhau, thân thể Vân Vũ Hoa sẽ có chút bị lộ ra ngoài ánh sáng. Dưới ánh sáng chiếu rọi xuống của tứ tượng liên hoa, thân hình Kỷ Nhược Trần đã bổ sung thêm cho luồng sáng, toàn thân bắt đầu trở nên trong suốt, đồng thời từ chân đến đầu dần dần bắt đầu tiêu tan.
Trận trận ánh sáng vàng rực rỡ tỏa ra từ cơ thể Kỷ Nhược Trần rồi từ từ rót vào trong cơ thể Vân Vũ Hoa, mang cho nàng từng đạt hơi ấm, vả lại có cảm giác lơ lửng muốn bay lên.
Nhưng mà hai người còn chưa bay lên, luồng âm hỏa từ chim khổng lồ phun ra đã đến trước! Kỷ Nhược Trần sừng sững không lay động, đột nhiên hét lớn một tiếng, tiếng hét như sấm mùa xuân, cán búa dài bốn xích tuột tay bay ra, tại trong luồng âm hỏa bỏ chặt chia tách, ngược dòng chém lên, trong nháy mắt đã đâm thủng cổ họng của con chim khổng lồ kia, lại xuyên qua người nó bay vào màn đêm mênh mông, phá không rít gào lên như rồng!
Đàn chim kinh hãi bay tán loạn mọi nơi, sau khi khẳng định an toàn mới dám trông lại về hướng bên này, chỉ thấy toàn thân hai người Kỷ Vân tỏa ra ánh sáng, đang từ từ bay lên không, trong nháy mắt đã tiêu thất tại trong bầu trời mênh mông.
Một loại hắc ám như mặt nước vọt tới, đắm chìm vào trong cảm nhận thần thức của hai người, chỉ là lúc này hồn thể hai người quấn lấy nhau, vẫn có khoảng khắc tâm ý tương thông!
- Vừa rồi vì sao ngươi không né?
- Đối phó với loại tiểu yêu ma bực này hà tất cần gì! ?
- Nhưng mà. . . nếu như bị chúng nó quấy nhiễu pháp thuật, sẽ không trở về dương gian được?
- ... ở đây rất thích hợp với ta, giả như có thời gian, sau này ta xưng vương cũng không quá khó khăn, hà tất phải về dương gian làm gì?
- ... Từ nay về sau nếu như gặp lại, ta vẫn sẽ không thủ hạ lưu tình.
- Hắc hắc. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.