Trần Duyên

Chương 272: Chấp niệm 1

Yên Vũ Giang Nam

07/05/2017

Miền nam mưa nhiều.

Bởi vì khí hậu ấm áp mưa nhiều đã biến thành một thế giới tràn đầy sức sống. Khắp vùng non xanh nước biếc cũng có những nơi bởi vì sự sống quá tràn đầy mà tạo thành âm cốc vô cùng nguy hiểm. Nhưng bện dưới làn khí độc nặng nề này thực ra lại là một vùng thiên địa kỳ diệu tràn đầy sự sống. Trong mắt ông trời, độc xà và côn trùng sâu bọ cũng đều là sinh linh.

Mưa đã rơi một ngày một đêm, trên từng tầng bùn đất cháy sém đã xuất hiện những điểm xanh lục lốm đốm. Không bao lâu nữa, vùng đất chết này lại khôi phục sự sống.

Nước mưa hội tụ thành suối nhỏ, những dòng suối lại hội tụ củng một chỗ tao thành cơn lũ cuồn cuộn. Nước lũ cọ rửa sườn núi cuốn theo từng tảng đất khô cằn xuống dưới sơn cốc.

Lũ tới bất ngờ mà đi cũng nhanh. Sau khi nước lũ rút đi, trên sườn núi lộ ra một người. Thân thể hắn bị vùi lấp trong bùn, cũng khôngbiết đã bị chôn vùi trong đất bao lâu rồi.

Một con hôi lang (sói xám) leo lên sườn núi ngửi ngửi, cố gắng tìm kiếm một con dê, thỏ còn may mắn sống sót sau tai nạn như nó để no bụng. Nó một đường ngửi thẳng đến bên cạnh người này, nhưng nó lại cảm thấy hơi kỳ quái.

Người này không giống đã chết và cũng không giống như còn sống, thực sự rất khác biệt so vơi thưc ăn mà no găp được trước đây.

Hôi lang ngẩng đầu lên, đôi mắt sới chăm chú nhìn vào hai mắt người nọ, chỉ thấy hại mắt hắn nhìn thẳng lên bầu trời, lại không biết đang nhìn cái gì. Hắn cứ nằm yên không nhúc nhích như vậy, ánh sáng trong đôi mắt cũng ngưng lại.

Hôi lang nhìn một lúc lâu nhưng cuối cùng cũng không chống cự nổi cơn đói cồn cào trong bụng, chuẩn bị cắn xuống một ngụm. Nào ngờ đúng lúc này, ánh mắt người kia lại chợt động, quay lại nhìn chăm chú vào hôi lang!

Răng nanh của hôi lang vốn đã cắn vào da thit của hắn, nhưng trong phút chốc da thịt đã

trở nên cứng ngắc, hoàn toàn không thể tiếp tục cắn xuống được nữa.

Hắn thoải mái rút cánh tay về, đứng lên từ đống bùn đất, nhìn khắp chung quanh một lần, sau đó mới vỗ nhẹ lên đầu hôi lang, mỉm cười nói:

- Ta đã quên. Ngươi thì sao, ngươi có quên không?

Hôi lang sao có thể trả lời hắn được đây?

Cho đến khi người nọ đi xa, hôi lang đột nhiên gào lên thê thảm, tứ chi mểm nhũn, co quắp ngã xuống đất. Nó giãy giũa rất lâu mới miễn cường bò dậy, cụp chặt cái đuôi lại hoảng hốt bỏ chạy.

….

Vô Tận Hải.

Chỉ cần vừa bước chân vào ranh giới Vô Tận Hải, bầu trời lập tức trở nên âm u, gió cũng trơ nên lạnh hơn.

Một ngày qua, gió trong Vô Tận Hải lạnh lẽo khác thường, nó chầm chậm thổi từng trận từng trận, nặng nề đến mức khiến người ta khó có thể hỉt thở nổi.

Nếu dõi mắt nhìn ra ngàn dặm, có thể thấy được trong gió có một người vóc dáng cao lớn vạm vỡ như ẩn như hiện. Mỗi khi thân hình hắn chớp lên liền xuất hiện cách chỗ cũ trăm trượng.

Một tên Hồng Hoang vệ đang lướt đi trong gió bỗng dừng bước lại, thân hình khôi ngô cao gần hai trượng dần trở nên rõ ràng, tựa như vừa vén đi một tấm màn che mỏng vậy.

Mới dừng lại không lâu, một cơn gió lạnh đã đưa một tên Hồng Hoang vệ khác đến bên cạnh y.



Tên Hồng Hoang vệ trước đó vung đại đao lên ngăn lại giọng ồm ồm:

- Mười Bảy, ngươi không ở khu vực của mình để tuần tra, lại lén chạy tới chỗ ta làm gì? Cẩn thận bị chủ nhân phát hiện sẽ giam ngươi vào Hắc ngục ba năm đó!

Mũi mâu của tên Hồng Hoang vệ thứ hai run lên, rõ ràng là hơi hoảng sợ. Hắn nhìn quanh bốn phía như sợ chủ nhân đang trốn ở một bên vậy, sau đó mới hạ thấp giọng nói:

- Mười Hai huynh, lần này tiểu thư quật cường như thế. Huynh nói xem liệu có thực sự chọc giận chủ nhân không? Hơn một nghìn năm, đây mới là lần thứ hai ta thấy có người dám nói chuyện như vậy với chủ nhân!

Tên Hồng Hoang vệ được gọi là Mười Hai hừ một tiếng, nói:

- Từ khi nào mà chuyện giữa tiểu thư và chủ nhân đến lượt chúng ta xen miệng vào? Tuần tra bên ngươi cho tốt đi!

Mười Hai nói đi nói lại, nhưng Mười Bảy căn bản không thèm để ý.

Mười Hai nhìn khắp mọi nơi, thấy không có người nào mới tiến sát lại nhỏ giọng nói:

- Tính tình của tiểu thư từ trước tới giờ đều ngoan ngoãn dịu dàng, lần này tại sao lại quật cường như vậy, thậm chỉ còn dùng cái chết để ép chủ nhân nhượng bộ? Ta thấy trong đó hẳn phải có nguyên nhân! Về phần nguyên nhân nào, ban đầu Mười Bốn, Mười Lăm từng đi cứu tiểu thư, quá nửa sẽ biết được chút gì đó. Chờ giao nộp xong nhiệm vụ, chúng ta lén đi hỏi thử xem.

Mười Bảy gật đầu nói:

- Dù sao chúng ta đã cùng nhìn tiểu thư lớn lên... ai cũng không hi vọng nàng bị tổn thương gì.

Hai người đang thì thầm to nhỏ, bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng keng nhỏ, động tác của bọn họ lập tưc cứng đờ!

Tiếp sau đó là cán một thanh trảm sơn phủ (búa, rìu) chen vào giữa mũ giáp của hai tên Hồng Hoang vệ, dẫn ánh mắt vốn đang nhìn nhau của bon họ rời đi.

Hai tên Hồng Hoang vệ dọc theo cán búa nhìn lên, mới phát hiện ra một tên Hồng Hoang vệ cao lớn khác đang cầm búa lớn, liền giật mình khiến áo giáp cũng kêu loạn lên.

- Ngũ đội trưởng!

Hai tên Hồng Hoang vệ cùng hành lễ.

Từ trong mũ giáp của tên Hồng Hoang vệ có tên Ngũ phun ra một đoản khói trắng, hắn quát khē:

- Hai người các ngươi rút lui khỏi vi trí làm việc, có biết phải chịu tội gì không?

Hai tên Hồng Hoang vệ ta nhìn ngươi, người nhìn ta. Cuối cùng Mười Hai tiến lên một bước, nói:

- Ngũ đội trưởng, chúng ta chỉ đang lo lắng cho tiểu thư mà thôi. Đúng rồi, lại nói tiếp, ban đầu chính là ngài dẫn theo Mười Bốn, Mười Lăm đi cứu tiểu thư. Đội trưởng có thể tiết lộ một chút, rốt cuộc là tại sao tiểu thư lại có những hành động kỳ quải như vậy hay không?

- Đây cũng là chuyện mà ta và ngươi nên hỏi sao? Thần thông của chủ nhân thông thiên, bất kể người quyết định điều gì cũng chắc chắn là đúng. Chúng ta cần gì phải lo lắng về điều đó?

Ngũ đội trưởng vừa lạnh lùng nói những lời này, vừa nặng nề đập búa lớn lên mặt đất.

Thấy hai tên Hồng Hoang vệ vâng vâng dạ dạ, hắn bỗng nhiên lại nói bóng gió:



- Nhưng thực ra lần trước ta đi ra ngoài cũng gặp mấy người. Một người trong số đó nhìn qua có quan hệ rất lớn tới hành động lần này của tiểu thư.

- Là người phương nào?

Tinh thần Mười Hai rung lên.

- Có quan hệ gì với tiểu thư?

Mười Bảy cũng tiến lên một bước, hỏi.

Nào ngờ Ngũ đội trưởng thậm chí lại nói:

- Ta đương nhiên biết, nhưng ta sẽ không nói!

Mười Hai, Mười Bảy vô cùng ngạc nhiên.

Búa lớn trong tay Ngũ đội trưởng đột nhiên chấn động, hắn nặng nề quát:

- Thật to gan, lại có người dám xông vào Vô Tận Hải của chúng ta! Các ngươi chờ ở nơi này, ta dẫn theo hai người đi chặn lại. Hừ!

Mười Hai, Mười Bảy cùng nhìn nhau, đồng thanh nói:

- Chúng ta cùng đi!

Ngũ hơi kinh ngạc nói:

- Mặc dù đạo hạnh của người nọ không kém, nhưng ba người là quá đủ rồi. Các ngươi đi làm gì?

- Không hung hăng dạy dỗ kẻ to gan dám làm loạn như vậy một phen, gã đó còn tưởng Vô Tận Hải chúng ta không có người!

Mười Hai nói ra đạo nghĩa lẫm liệt, Ngũ đội trưởng nghe xong cũng gật đầu.

- Mười Hai huynh nơi rất đúng! Chúng ta cùng đi, có thể khiến gã lên trời không cửa, xuống đất hết đường. Lần này nhất đinh phải bắt sống đánh hắn một trận thống khoái, mới hả được nỗi giận trong lòng ta.

Tu vi đạo hạnh của Mười Bảy rõ ràng còn kém một tầng, lời của y còn chưa nói xong thì búa lớn trong tay Ngũ đội trưởng đã phát ra một tiếng vang nhỏ, hắn quát hỏi:

- Tai sao trong lòng ngươi lại tức giận?

- Chuyện này...

Trong chốc lát Mười Bảy cũng không biết phải trả lời như thế nào?

Ngũ hừ một tiếng nặng nề, vung búa lớn lên, mang theo hai tên Hồng Hoang vệ bay về phía xa xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trần Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook